Đọc truyện Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính) – Chương 36: Quyển 1 –
Cổ Linh giới.
Vương phủ Thước thân vương.
Linh giới từ xưa tới nay có một vương, ba thân vương, Thước thân vương là một trong số đó, Thước cũng không phải một dòng họ, mà là phong hào.
Một thanh âm du dương bay ra từ trong vương phủ, đó là tiểu thế tử đang đánh đàn Không (cùng loại với đàn hạc), tiểu nhi tử của Thước thân vương Mạt Thức còn chưa trưởng thành đã vang danh Linh giới, Linh giới đệ nhất tài tử, đương nhiên Linh giới chỉ tôn trọng những người có tài trong lĩnh vực âm nhạc, Linh giới tôn sùng nhất là âm nhạc Linh tộc tự nhiên cũng cho rằng người có thiên phú âm nhạc cao chính là tài tử, cũng giống như Tu La thượng võ, lấy kẻ sát khí nặng đứng đầu, từng giới tôn sùng mỗi thứ khác nhau.
Mạt Thức lớn lên không xấu, nhưng cũng không thể nói là đẹp, chỉ có thể xem là bình thường không có gì đặc biệt, đừng nói ở sáu giới, cho dù ở Linh giới hắn cũng chỉ có thể được xem như trên thanh tú một chút.
Mạt Thức gảy nốt nốt cuối cùng, thở nhẹ một hơi, chậm rãi mở mắt, đôi mắt lam nhạt như bầu trời Linh giới mỗi sáng, làm cho dung nhan bình thường của hắn thêm vài phần diễm lệ
“Bốp bốp bốp bốp ——” Một hồi vỗ tay vang lên, hắn buông đàn Không quay đầu lại hành lễ.
“Đại bá.” Đại bá hắn là đại trưởng lão Linh giới.
“Tài gảy đàn Không của Mạt Thức càng ngày càng tốt.” Đại trưởng lão mỉm cười nói, cũng giống như nói cho Thước thân vương bên cạnh nghe vậy.
“Đại ca quá khen.” Thước thân vương cười đến không nhìn ra mắt, tuy đã biết tiểu nhi tử không có sắc đẹp tuyệt trần như các ca ca cùng tỷ tỷ của hắn, nhưng lại rất có thiên phú trong âm nhạc, có trở thành Linh giới đệ nhất tài tử cũng không tồi, “Đại ca đến có chuyện gì?” Hắn xem như cũng hiểu đại ca mình, chính là kiểu người không có chuyện không lộ diện.
“Tiểu chủ nhân của Minh giới sắp trưởng thành, Vương muốn chọn người từ các thế gia của Linh giới.” Đại trưởng lão nói xong ánh mắt nhìn về phía Mạt Thức, “Cuối cùng chọn trúng Mạt Thức, Mạt Thức lớn lên rất được, thân thế cũng tốt, vừa vặn xứng với tiểu chủ nhân của của Minh giới.”
“Đại ca, nhưng ta nghe nói……” Thước thân vương chần chờ, “Hắn nửa Minh nửa Linh, cũng không phải huyết thống tốt, Vương rốt cuộc đang nghĩ gì vậy?”
“Nửa Minh nửa Linh, kết hợp với Linh tộc thuần huyết không phải sẽ sinh hạ đứa nhỏ thuần Linh sao, đến lúc đó, Minh giới không phải là Linh giới ta sao?” Đại trưởng lão cười đầy gian trá.
“Con không đồng ý.” Mạt Thức đột nhiên mở miệng, làm hai người đều ngây người, đồng thời nhìn lại, chỉ thấy ánh mắt hắn đầy lãnh ngạo, “Tiểu chủ nhân của Minh giới thì sao chứ? Nửa Minh nửa Linh sao có thể xứng với con!” Huyết thống thuần khiết là thứ đã trở nên thâm căn cố đế trong lòng hắn.
“Mạt Thức đừng vội nói sớm như vậy.” Đại trưởng lão chẳng những không nổi giận trách cứ, ngược lại tươi cười hòa nhã nói, “Sáu ngày sau là lễ trưởng thành của tiểu chủ nhân của Minh giới, ngươi cùng ta đi Minh giới một chuyến, nếu đến lúc đó ngươi vẫn không nguyện, đại bá cũng không phải làm khó ngươi, như thế nào?”
Mạt Thức nghĩ thầm chỉ là đi một chuyến mà thôi, có thể có gì khác chứ? Liền gật đầu đồng ý, “Được.”
Nhưng, hắn lại không biết, một chuyến đi này lại khiến cả đời hắn biến đổi, vì người kia.
Minh giới.
Bầu trời Minh giới vĩnh viễn đều là một mảnh tối đen, không có trăng sao mặt trời, Minh giới chỉ có một dòng sông, trước không thấy điểm bắt đầu, sau không thấy điểm kết thúc, sông đó kêu là Nại Hà hay còn gọi là, Cố Thủy.
Nghe đồn, điểm cuối của Cố Thủy là đường xuống Hoàng Tuyền, nhưng, Cố Thủy không bờ bến, Hoàng Tuyền cũng không đường.
Ngày đó lễ trưởng thành của Âm Nhã Diệc vừa khớp với phi triều hai ngàn năm một lần.
Ngàn năm hoa nở, ngàn năm hoa rụng, toàn bộ rừng hoa đỏ tươi bờ đối diện đều lụi tàn, hoa hồng bay lượn trong không trung, tựa như một trận mưa đỏ, cảnh hoa tàn ở Minh giới bất đồng với các giới khác, không phải rơi xuống dưới, mà là hướng lên trên, bay lên không trung hóa làm sương mù, sương đỏ, đó là thành cảnh hai ngàn năm một lần, xưng là phi triều.
Mạt Thức bị cảnh sắc làm cho đó mê mẩn, nhưng, người trong rừng hoa đó càng làm hắn không thể chớp mắt.
Người kia cứ thế đứng giữa rừng hoa, nhìn hoa tàn lụi, bay lên hóa thành sương đỏ, bình thản, lạnh nhạt.
Hắn một thân trường bào màu đen viền bạc, đó là loại màu đen dung nạp tất cả, mọi sắc màu, mọi xúc cảm trước mặt hắn đều có vẻ mỏng manh đến đáng sợ, mặt nạ màu bạc đeo trên mặt hắn, phía trên hoa mạn châu sa tỏa ra đầy sức sống, chỉ lộ ra duy nhất mắt trái, đôi mắt xếch xanh đen hẹp dài, lông mi lớn lên thật dày hơi cong lên chớp một cái lại tựa như đôi cánh đang vỗ, sắc xanh đen kia dày đặc một màn sương nhàn nhạt, bình tĩnh không hề bận tâm.
“Đó chính là vị Vương tương lai của Minh giới, Âm Nhã Diệc.” Đại trưởng lão ghé vào lỗ tai hắn nhẹ giọng nói.
“Âm Nhã Diệc sao?” Mạt Thức nhìn Âm Nhã Diệc không chớp mắt như đang nhìn một viên ngọc, đột nhiên lúc đó, hắn hiểu ra, tại sao đại bá nói hắn vừa xứng với mình, quả nhiên rất xứng.
Sau lễ trưởng thành, đại trưởng lão mang theo Mạt Thức vẻ mặt tươi cười hướng về phía Âm Nhã Diệc.
“Chúc mừng nha.” Đại trưởng lão trước chúc mừng, Âm Nhã Diệc không tiếp lời, chỉ hơi gật đầu, xem như đáp lại, đại trưởng lão không thèm để ý, giới thiệu Mạt Thức ở bên cạnh với hắn, “Điện hạ, vị này chính là tiểu vương tử của Thước thân vương Linh giới, không biết điện hạ cảm thấy như thế nào?” Mạt Thức đỏ mặt không dám nhìn hắn.
“Cái gì như thế nào?” Âm Nhã Diệc hỏi lại, thanh âm lãnh đạm.
“Làm Minh hậu tương lai của điện hạ.” Đại trưởng lão mặt dày nói.
“A!” Âm Nhã Diệc cười lạnh, “Nghe đồn, nam tử Tu La thể chất đặc thù, một số có thể sinh con, lại chưa nghe nói qua nam nhân Linh giới có thể sinh con.” Mặt Mạt Thức nhất thời trắng bệch, hắn nói quả không sai.
“Điện hạ có điều chưa biết.” Đại trưởng lão mỉm cười nói, “Linh giới có thiên tuyền, có thể làm người ta cả đời có thể sinh một đứa con, cho dù nam tử cũng có thể, ý điện hạ ra sao?” Đây chính là lí do hắn dám đứng ra làm mai cho Âm Nhã Diệc cùng một nam nhân.
“Chuyện Minh giới ta, không cần Linh giới các ngươi làm chủ.” Âm Nhã Diệc vung ống tay áo, không lưu chút mặt mũi, xoay người bước đi.
Hành động đó khiến đại trưởng lão cũng không khỏi cứng đờ, nhưng dù sao hắn cũng là lão bánh quẩy (khéo léo đưa đẩy), lập tức tìm lại mặt mũi cho mình, kéo tay Mạt Thức nói, “Mạt Thức đừng lo, dù sao tuổi ngươi vẫn nhỏ, vài năm nữa hắn sẽ biết điểm tốt của ngươi.”
Mạt Thức trong lòng vốn khó chịu, nhưng nghe đại trưởng lão nói như thế, tâm trạng tốt hơn nhiều, thầm nghĩ chờ vài năm nữa, đợi hắn trưởng thành đầy đủ, Âm Nhã Diệc sẽ thích hắn, chắc chắn trong sáu giới, chỉ có hắn xứng với hắn.
Cứ vậy lại qua sáu trăm năm, sáu trăm năm đối với thế gian là mấy thương hải tang điền, đối với bọn họ bất quá cũng chỉ là cái nháy mắt, một quãng thời gian ngắn ngủi.
Minh vương Âm Nhã Diệc sắp thành hôn, lấy lại là một người phàm, tin tức này truyền đến sáu giới, Mạt Thức vừa nghe dây đàn Không trong tay trở nên đứt đoạn.
“Hắn thế nhưng lại cưới một phàm nhân!” Hắn không thể tin được, không thể là thật được! “Chẳng lẽ hắn không biết phàm nhân không giống với chúng ta sao!”
Phàm nhân sẽ già mà chết, nhưng bọn họ lại không, phàm nhân chắc chắn sẽ chết, chẳng qua là sống lâu được vài thập niên, ngay cả con số lẻ của bọn họ cũng không đến được!
Đột nhiên, hắn nở nụ cười, bất quá chỉ là một phàm nhân!
Rất nhanh Mạt Thức được nhìn thấy phàm nhân kia, tại hôn lễ của Nhã Diệc cùng người đó, hắn tên Nguyễn Ngư Chân.
“Ta còn nghĩ Minh vương sẽ chọn dạng tuyệt sắc gì!” Mạt Thức châm biếm, cũng không thể trách hắn như vậy, Nguyễn Ngư Chân lớn lên thật rất bình thường.
Dáng người béo tròn, gương mặt mũm mỉm trẻ con, mà cặp mắt tím kia của hắn chỉ sợ là ưu điểm duy nhất, nhưng, cho dù như vậy, thì sao chứ? Sao có thể chịu được sự tàn phá theo năm tháng?
Hắn, Mạt Thức không vội, có thể chờ, chờ đến khi phàm nhân kia chết đi, chờ Nhã Diệc hiểu được, chờ hắn yêu mình!
Mạt Thức rất tự tin, vì thế hắn đem tới một mặt gương ngang bằng mặt người được Linh giới chế tạo từ thạch anh, đây không phải một mặt gương bình thường mà mặt gương này có thể làm người nhìn được hắn của mười năm sau.
Hai mươi năm sau, Linh giới trời nắng vạn năm không đổi, Mạt Thức đang đọc sách, hạ nhân đột nhiên đến báo.
“Thế tử, Minh hậu nhảy vào Vong Xuyên, Minh vương điên rồi.”
“Cái gì!” Sách trong tay Mạt Thức trượt xuống, hắn trăm triệu không nghĩ tới một phàm nhân có thể ngông nghênh như vậy, theo bản năng cảm thấy có phải hắn đã biết được chuyện gì, mới dùng phương thức này khiến Nhã Diệc nhớ tới hắn?
Mạt Thức đột nhiên cảm thấy lạnh như nước Vong Xuyên, lạnh đến đông cốt, hắn ôm lấy cánh tay, giống như nghe thấy ai đó ghé vào lỗ tai hắn oán hận nói không ngừng.
‘Ngay cả hồn phi phách tán, cũng sẽ không để ngươi như nguyện! ’
Không biết là bị dọa, hay bị chuyện Nhã Diệc đả kích, hắn bị bệnh, khi tốt khi xấu, cứ cách quãng như vậy đến mấy ngàn năm sau.
“Tiểu Mạt cơ thể ngươi khi tốt khi xấu, cũng không nói để gọi đại phu xem, nếu không phải ta trở về thì chắc vẫn chẳng ai biết đâu, phụ thân vậy mà lại mặc kệ!” Nữ tử ôn nhu bắt mạch cho Mạt Thức, “Hàn khí nhập thể, hàn khí trong người ngươi rất nặng, ngươi xem này là chứng bệnh đại hàn, thân thể của mình đến mình cũng không yêu quý!” Nhưng trong lòng nữ tử lại nghi hoặc, âm hàn khi nặng như vậy đến từ đâu?
“Tam tỷ, ta biết sai rồi.” Mạt Thức ngoan ngoãn nhận sai.
“Ta cho người đưa ngươi tiên dược, nhất định phải uống đều đặn.” Mục Nhân vươn tay sờ sờ đầu hắn, “Tiểu Mạt, Tam tỷ cùng ngươi nói chuyện này, ngươi nghe xong cũng đừng kích động.”
“Có phải có liên quan đến Minh vương?” Hắn đoán được điều nàng muốn nói có liên quan tới người kia.
“Ừ.” Nàng gật đầu.
“Nhã Diệc làm sao vậy?” Hắn vội vàng hỏi.
“Tam tỷ phu của ngươi không lâu trước đây tham gia quỷ thị, nghe được chút tin tức.” Nàng thở dài, “Minh vương đi nhân giới, thích một người.”
“Cái gì!” Hắn kinh ngạc, “Phàm nhân sao?”
Nàng lắc đầu, “Con của chiến thần Nhân giới Long Tĩnh cùng chiến thần Tu La Thực Dao.”
“Nửa người nửa Tu La?” Trong mắt hắn lạnh lùng, một hơi hờn dỗi ngăn trong lòng thở cũng không được, nắm tay nắm chặt, “Bất quá một cái tạp chủng tại sao có thể xứng đôi với Nhã Diệc!”
“Nếu là tạp chủng bình thường tự nhiên không xứng, nhưng hắn chính là Thiếu chủ Ngọc trang, trưởng tôn nhà Johnson.” Mục Nhân cười lạnh, nàng sẽ không hiểu được, Minh vương không cần người tốt như đệ đệ của nàng, lại nhiều lần chạy đến nhân giới tìm những thứ rác rưởi đó! Nửa người nửa Tu La, còn không bằng phàm nhân trước kia mà!
“Tam tỷ, truyền tin đến Tu La giới, ‘chiêu đãi’ vị Thiếu chủ kia thật tốt!” Mạt Thức cắn răng tàn nhẫn nói, hắn không tin thứ nửa người kia có thể sinh tồn ở Tu La!
Một tháng sau, Mạt Thức bị tin tức từ Tu La truyền đến làm tức khí hộc máu.
Bảy đại gia tộc Tu La, hiện giờ chỉ còn nhà Johnson, sáu đại gia tộc khác đều bị trưởng tôn nhà Johnson diệt, nguyên nhân là đối phương mở miệng khiêu khích, nhưng có lẽ sáu đại gia tộc kia cũng không nghĩ tới, một thứ nửa người như vậy lại có pháp lực cường đại như thế, hơn nữa còn có cả gia tộc Johnson ở phía sau trợ giúp, hiện giờ Tu La chỉ còn nhà Johnson là siêu quần suất chúng.
Mấy ngày nay được Mục Nhân điều dưỡng, thân thể Mạt Thức dần tốt lên, vì thế, đại trưởng lão lại mang hắn đi Minh giới, cầu hôn.
Minh giới vẫn không có trăng sao mặt trời, nhưng cũng không còn phi triều đỏ rực kia, quả thực có một phiến hồng, kéo dài ra, làm nhiễm đỏ cả một mảnh thổ địa màu đen, đây cũng là ngày hai ngàn năm một lần, hoa nở ngày bờ đối diện, có lẽ là hoa nở quá bình thường, không giống phi triều đỏ rực đầy trời, ngày này cũng không có cái tên đặc biệt gì, nhưng, nghe đồn Minh vương gọi ngày hôm đó làm ngày Ngư Tịch, không có bao nhiêu người biết được tên này, mà Mạt Thức lại biết, ngàn năm trước, khi Nguyễn Ngư Chân vào ngày hoa nở nhảy xuống Vong Xuyên, mỗi một mùa hoa nở, Nhã Diệc lại không khỏi nhớ tới người kia.
Nhìn biển hoa mênh mông vô bờ kia, Mạt Thức dừng bước, ngồi vào giữa bụi hoa, lấy ra đàn Không, ngón tay khẽ lướt qua, một hồi thanh âm yên ả động nhĩ vang lên, mềm nhẹ như cọng lông chim trong tim, thanh âm tản khắp Minh giới, từng đạo lực lượng vô hình biến đảo rồi kết thúc, trên bầu trời xuất hiện một cái động không lớn, ánh mặt trời chậm rãi chiếu vào, đó là ánh dương quang khó gặp, nhưng, một tiếng kêu thảm thiết, đánh vỡ bầu không khí yên ả đó, tay Mạt Thức ngừng lại, chỉ thấy quỷ hồn bị ánh dương quang mỏng manh chiếu đến đều thống khổ lăn lộn đầy đất, hắn ngây người, đây là chuyện gì?
Đột nhiên! Một trận tiêu truyền đến, mang theo sát ý, lộ ra sát khí, tựa như tư thế hào hùng phi nhanh đến, làm cho ai nấy toàn thân đều run sợ, dương quang mỏng manh kia nháy mắt bị thôn tính tiêu diệt, hắc ám lại bao phủ mặt đất, tiếng kêu thảm thiết đình chỉ, mà tiếng tiêu vẫn như trước.
Trong biển hoa có một bóng người, nguyệt sắc trường bào thêu từng mảng từng mảng hoa văn mạn đà la đỏ rực, vạt áo theo gió tung bay, ngón tay thon dài nắm chặt Mặc ngọc tiêu đen như đêm tối, tiếng tiêu như khóc, rất thê lương, người thổi tiêu lại thật sự rất đẹp, tóc dài ám tím rối tung rơi vào biển hoa, màu da như ngọc, trắng mà sáng, mắt phượng hẹp dài con ngươi màu tím như được làm từ thủy tinh, mày liễu nhập tấn, mũi thẳng tắp chóp mũi mượt mà, đôi môi kia…… mỏng mà hồng, nói lên tính cách bạc tình, dáng người thiên gầy, dải lụa hoa văn mẫu đơn vàng buộc quanh thắt lưng xinh đẹp, tuy là nam tử lại đẹp khuynh thành, dung mạo cũng không có sự âm nhu như nữ tử, mang vài phần anh khí, có thể nói là mỹ nhân trong sáu giới, nhưng, trên người hắn có một cổ hơi thở hỗn độn, làm Mạt Thức một hồi lâu vẫn không nhận ra hắn thuộc tộc nào, hơi thở kia mang theo huyết tinh nặng nề, sát khí nồng đậm, so với những người hắn từng gặp qua còn nặng hơn, mà trên người người này còn có hơi thở của phàm nhân, nếu hắn thật là người đó, huyết tinh nặng như vậy, sát khí kinh khủng như thế, tại sao hắn còn có thể sống được? Huống chi vẻ đẹp này của hắn, hoàn toàn không thuộc về nhân loại, hắn rốt cuộc là ai?
“Đó chính là nửa người nửa Tu la mà Minh vương mang về.” Đại trưởng lão xem thường vì hắn giải thích nghi hoặc, hắn theo bản năng chau mày, đã thấy mỹ nhân đang đi về phía bọn họ, lúc này hắn mới phát hiện, người này so với hắn cao hơn nửa cái đầu, không khỏi nghĩ tới Tu La, người Tu La giới so với Linh giới bọn hắn đều cao hơn một chút.
“Linh?” Long Ngọc khóe môi khẽ động, lộ ra nụ cười cổ quái, ánh mắt quét về phía đàn Không trong lòng Mạt Thức, “Thứ này dùng ở Linh giới các ngươi được rồi, đừng đến Minh giới của ta mà gảy, vong linh chịu không nổi.” Ngón tay thon dài vừa động, trở tay vung ống tay áo xoay người, tay còn ở giữa không trung vẽ một cái chú, một con thiết kỵ từ hư không hiện ra, cưỡi lên thiết kỵ tiêu sái mà đi.
Đó là lần đầu tiên Mạt Thức gặp Long Ngọc, có vài người là như thế, lần đầu tiên gặp mặt đã có thể xác định là làm bằng hữu hay địch nhân, thực rõ ràng bọn họ là cái sau.
Gần ba trăm năm thời gian, đại trưởng lão giật dây ba vị trưởng lão Minh giới thúc giục Minh vương lập hậu, đủ loại chuyện phá hư cảm tình giữa Nhã Diệc và Long Ngọc, cuối cùng Long Ngọc thể xác và tinh thần mỏi mệt rời nhà trốn đi, ly khai Minh giới, Mạt Thức cảm thấy cơ hội của hắn đã tới, đến Minh giới nhằm quyến rũ Nhã Diệc, nhưng, hắn đã chậm, Nhã Diệc diệt ba đại trưởng lão xong, đến Nhân giới tìm Long Ngọc, cứ thế liền tìm đến hai trăm năm, lúc đó, nhà Johnson ở Tu La giới phát binh, nguyên nhân vì nhà mình Tôn nhi bị khi dễ cũng không quay về gia tộc khiến bọn họ không biết ăn nói sao với mẫu thân đã qua đời của Long Ngọc.
Hắn sao lại quên, Chân Dao là trưởng nữ nhà Johnson, là người được gia chủ nhà Johnson thích nhất, nữ tử từng được bổ nhiệm dưới trướng gia chủ kia, con trai nàng sao chỉ có thể là mặt hàng đơn giản.
Cuối cùng Nhã Diệc tìm được người trở về, cưới vợ lập hậu, xây lên Mê Di điện xa hoa bậc nhất sáu giới, tất cả những thứ này lẽ ra phải thuộc về hắn! Mạt Thức phẫn hận, lần thứ hai hắn gặp Long Ngọc chính là trong điện này.
Giường ngủ làm từ xương cự thú thời thượng cổ, được trải tấm đệm êm dày, có thể lót cả mấy chục cái giường, người nằm lên tựa như lạc vào một mảnh ấm áp, Long Ngọc ngã lên giường, nhìn bản sách cổ trong tay, trong điện này tất cả đều xa hoa như vậy, từ cơm áo đến từng sự vụ nhỏ nhất, đủ thấy Nhã Diệc đối cậu để tâm cỡ nào, nhưng chính điều đó lại càng khiến Mạt Thức tức giận.
“Mê Di điện, không phải nơi loại người như ngươi có thể vào.” Long Ngọc từ trên giường ngồi dậy nhìn Mạt Thức không mời mà đến, trong mắt tràn ngập khinh thường.
“Lời này ngươi nói sai rồi.” Mạt Thức cười cợt nhìn cậu, “Ta đến là để nói với ngươi, điện này ngươi không xứng được ở, bất quá chỉ là thứ tạp chủng nửa người nửa Tu La.” Lời hắn chạm đến điều cấm kị của Long Ngọc, hắn hoàn toàn không ngờ, Long Ngọc lại không chút do dự trực tiếp ra tay, “Ặc……”
Mạt Thức bị bóp cổ từ trên mặt đất nhấc lên giữa không trung, Long Ngọc chỉ dùng một bàn tay bóp cổ hắn, tay chậm rãi buộc chặt, tay cậu không tính lớn, ít nhất là không có khả năng một tay bóp chết một người Linh giới, nhưng, đột nhiên móng tay cậu chợt dài ra, móng tay bén nhọn cắt vào cổ họng Mạt Thức, nhưng không hoàn toàn giết chết hắn, tựa như cố ý làm thế, Long Ngọc buông tay nhìn hắn trượt xuống uể oải co lại trên đất, cứ như vậy nhìn từ trên xuống, đột nhiên vươn tay bắt ra thứ gì đó từ linh hồn hắn, cầm ra thứ gì đó màu lam.
Mạt Thức nhìn rõ thứ cậu lấy ra, là mệnh bàn của hắn, mệnh bàn của Linh tộc là màu lam, hắn đột nhiên vô cùng sợ hãi, chẳng lẽ Long Ngọc muốn hủy mệnh bàn của hắn?
Long Ngọc nhìn hắn, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên mệnh bàn của hắn, hơn nửa mệnh bàn liền như vậy nát trong tay hắn, cơn đau bị xé rách từ linh hồn truyền đến nơi sâu thẳm trong Mạt Thức…