Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính)

Chương 25: Một hồn hai phách


Đọc truyện Minh Hậu Thật Tùy Hứng (Minh Hậu Ngận Nhâm Tính) – Chương 25: Một hồn hai phách

Long Ngọc đang mơ màng lại đột nhiên mở mắt, giơ cổ tay lên, khoá bạch ngọc trên vòng đeo tay vốn được lấy từ chuông gió Thanh Ngọc, nhưng bây giờ chuông đã vỡ, loại chuông gió này rơi không hỏng, đập không nát, chỉ khi gặp phải sát khí cực mạnh mới vỡ được, đây là một loại điềm báo.
Tiểu hồ điệp đã xảy ra chuyện!
Đó là ý nghĩ đầu tiên trong đầu cậu, ý nghĩ thứ hai là.
Thanh Y gặp phiền toái!
Đẩy cái tên Âm Nhã Diệc đang ôm chặt lấy cậu, còn chưa xuống giường lại bị kéo về, cậu vừa muốn nổi giận, chợt nghe thấy giọng nói khêu gợi của đối phương: “Thân ái, ít nhất em hãy mặc quần áo vào, anh không ngại việc em luôn trần truồng, nhưng anh để ý việc kẻ khác thấy thân thể của em.” Nói xong còn cọ lên vai cậu.
“Buông ra! Anh cứ ôm em, em mặc kiểu gì! ” Long Ngọc đập vào cánh tay hắn.
“Anh giúp em. ” Âm Nhã Diệc cười giúp cậu mặc quần áo, trong lúc đó ăn được không ít đậu hũ.
Lúc này ở tiệm bánh Vui Vẻ.
Đột nhiên có một sức mạnh vô hình khiến tiệm bánh sụp đổ trong nháy mắt, Patel xông vào tiệm bánh vung tay lên giết chết bốn con lệ quỷ, một con khác xông thẳng tới chỗ Tất Thiến. Lúc này Tất Thiến bị dồn vào góc quầy, trần nhà lại sập xuống, y khom lưng chống đỡ, dùng thân thể gầy yếu tạo nên một khoảng trống nhỏ, nằm trong khoảng trống ấy, bát sứ thanh hoa vẫn nguyên vẹn không sứt mẻ một tí nào, được anh che chở dưới lòng ngực. Y tuy đã sắp té xỉu nhưng vẫn duy trì cái tư thế này, đầu vai bị dập đến rách cả da, máu nhỏ xuống từ trên vai, rơi vào trong bát sứ.
Lệ quỷ chỉ cách Tất Thiến có một bước thì đột nhiên có một bức tường chặn trước mặt chúng, kiên cố chặn lối đi của chúng, đó là một bóng người, bóng người mờ ảo hiện ra, toàn thân mặc trường bào ống rộng màu đen, làm từ tơ lụa thượng đẳng, trên mặt vải thêu rất nhiều hồ điệp bay lơ lửng, chẳng biết là dùng chỉ gì thêu nên, trên trường bào màu đen thêu bướm đen, nhưng vẫn khiến người ta thấy rất rõ ràng, sắc mặt chàng trai tái nhợt kiểu bệnh trạng, dung mạo thanh tú càng toát ra vẻ yếu đuối, giờ phút này hắn đang nhìn xuống dưới, lúc ấy trong mắt hắn là sự lạnh lẽo, lạnh lùng tựa băng đá, đôi môi tím tái không chút máu mím chặt lại, đó là dấu hiệu trước khi nổi giận.
“Công. . . Công tử. . . ” Giọng nói của Patel có chút run rẩy.
Quý Liễn không nhìn cậu mà chỉ nhìn lệ quỷ trước mắt. Lệ quỷ bị hắn nhìn đến nỗi toàn thân không được thoải mái, dù sao kẻ này cũng đã từng là U Dạ Vương, mùi hương toả ra từ hắn khiến bọn quỷ khiếp sợ. Nó vô thức lùi về đằng sau, hoàn toàn quên mất người bây giờ chỉ là một hồn thể đã bị tàn phá, nó đang định bỏ chạy, nhưng, nó chạy không thoát, một chiếc quạt Bạch Ngọc giáng xuống từ phía sau, đập vào giữa đầu nó, trong chớp mắt hồn phi phách tán!
“Ở địa bàn của ta, động đến người của ta, sẽ phải trả giá đắt. ” Long Ngọc lạnh lùng nói, trong không khí còn sót lại quỷ khí, nói rõ ở chỗ này, có một con quỷ hồn phi phách tán!
Quý Liễn đi tới trước mặt Tất Thiến, hắn vươn tay, ngón tay xuyên qua cơ thể anh, lặp lại nhiều lần, vẫn như cũ. Quý Liễn siết chặt nắm tay, hắn chưa từng hận bản thân như vậy , tại sao hắn lại là quỷ, tại sao lúc đó để mình Thanh Y ở lại, hắn chưa bao giờ hối hận thế này, vô cùng hối hận.
“Hiện tại cần phải đưa cậu ấy đến bệnh viện. ” Long Ngọc cắt đứt những cố gắng của hắn, tuy hơi vô tình nhưng là sự thật, “Ít nhất bây giờ cậu ấy không thể chết được.”
Hắn không nói chuyện, chỉ lẳng lặng đứng đó, nhìn gương mặt Tất Thiến.
“Tiểu Hắc, đưa Thanh Y tới bệnh viện. ” Long Ngọc hờ hững nói, Patel vừa mới đi về phía trước một bước, Quý Liễn đã bắn ánh mắt dao găm tới, hắn liền lùi về sau ba bước, tự động cúi đầu làm bối cảnh, Long Ngọc liếc hắn một cái, “Tiền đồ! ” nói xong liền đi lên định ôm Tất Thiến, Quý Liễn không dám dùng ánh mắt dao găm với cậu, nhưng khóe miệng vẫn luôn trễ xuống.
Đôi cánh tay ôm ngang hông Long Ngọc khiến cậu không thể tiến về phía trước, “Thân ái, không thể ôm người khác! ” Âm Nhã Diệc ở phía sau lưng cậu cọ xát rồi lại cọ xát, khi giương mắt thấy Quý Liễn thì hơi giật mình, “Một hồn hai phách?” Cưỡng chế sinh ra một phách, đó là lòng nóng như lửa đốt đến mức nào, hắn chỉ thẳng tay, một tia sáng màu đỏ lao tới nhưng không trúng vào Quý Liễn, cơ thể của hắn đã rõ nét, tia sáng đỏ tản ra , hắn liền biến thành chàng trai tuấn tú mặc một bộ quần áo giản dị, hắn sửng sốt.
“Ta. . . ?” phát ra một từ đơn, giọng nói rất rõ ràng.

“Bộ dáng này của ngươi chỉ có thể duy trì trong mười hai giờ, sau mười hai giờ sẽ biến về hồn thể như cũ.” Âm Nhã Diệc lạnh lùng đáp, ôm Long Ngọc nhìn Quý Liễn, hắn sẽ không nói, vì hắn không muốn để Long Ngọc ôm những kẻ khác nên mới cho Quý Liễn ân điển này đâu!
“Tạ ơn vương! ” Sau khi đơn giản cảm ơn, Quý Liễn ôm lấy Tất Thiến xông ra ngoài, Patel bưng bát thanh hoa nhỏ đuổi theo sau.
. . . Thanh Y. . .
. . . Thanh Y. . .
. . . Thanh Y. . .
Trong bóng tối, Tất Thiến cảm giác có người đang gọi mình, đó rõ ràng không phải tên y, nhưng y lại biết đối phương gọi chính là y, chỉ có y.
『 Là ai? Là ai đang gọi tôi? 』
Trước mắt y hiện lên rất nhiều hình ảnh.
Y, mặc trang phục hoa lệ ngồi trên xe ngựa xa hoa, đội ngũ hộ vệ rất dài, nhất là xung quanh xe ngựa lại càng được hộ vệ chặt chẽ, nhưng loại nghiêm ngặt này không đối ngoại, binh lính đều chĩa mũi giáo về bên trong, tất cả hộ vệ cũng vì đề phòng người trong xe ngựa, như thể sợ y sẽ chạy trốn mất. Thế nhưng, với mấy vết thương sâu cạn không đồng nhất sau lưng cùng với xiềng xích xuyên qua bả vai, y có thể trốn như thế nào? Xe ngựa vấp phải cục đá chẳng qua chỉ xóc nhẹ một cái, nhưng y phải chịu đau đớn khổng lồ, cảm thấy rõ miệng vết thương sau lưng lại bị vỡ, máu thấm lên áo lót, khó chịu vô cùng, đúng lúc ấy, dường như cảm nhận được gì đó, y vén màn xe lên, bất chợt đối diện với một đôi mắt hèp dài màu xám xinh đẹp khiến người ta phải ao ước, trái tim lại bắt đầu quặn thắt, cảm xúc ấy còn đau hơn cả vết thương trên người. . .
Bóng tối ập tới, đậm đặc như mực, từng khuôn mặt lần lượt lướt qua trước mắt, vặn vẹo, xấu xí, người nào cũng muốn y chết, ai cũng hận y đến thấu xương! Giống như để y còn sống chính là một loại tội, rõ ràng y không làm gì hết, rõ ràng y không biết gì cả, tại sao? Tại sao lại đối xử với y như vậy?
『Vì sao? Chẳng phải các ngươi là người nhà của ta ư? Vì sao? Vì sao đều không để ý đến ta! 』
. . . Ta để ý! . . .
Giọng nói kiên định truyền đến từ phương xa.
『Ngươi. . . Để ý ta? 』
. . . Ta không cần ngươi, vậy ai cần. . . .
Một câu nói, như một chiếc chìa khóa mở cánh cửa giam cầm ký ức, tất cả ùa về trong đầu, chủ cửa hàng Ngọc Duyên trong hẻm nhỏ kia, nam nhân có con ngươi màu ngân hôi, tất cả những điều mà bọn họ đã trải qua, y từ sinh đến chết, lại từ chết đến sinh, người kia, trao cho y một cơ hôi chuyển kiếp, còn đối phương lại hồn phi phách tán! Y tìm kiếm hết kiếp này sang kiếp khác, mãi đến khi Tang đại nhân nói cho y biết, Quý Liễn sẽ không trở lại nữa.
Y tìm ngọc Thất Hồn, chỉ cần qua kiếp này, y sẽ không còn kiếp sau, cuộc sống không có Quý Liễn, y không biết mình sống vì điều gì, người ấy đã khắc sâu vào linh hồn y, chẳng ai thay thế được, vì vậy, y sẽ không yêu người khác, chỉ yêu hắn!
“Duyên thuỷ duyên chung, duyên là kết quả, cũng là bắt đầu, quý trọng những gì anh có, không phải ai cũng có được duyên phận như vậy đâu.”
Y lại bước vào Ngọc Duyên cũng chẳng phải ngoài ý muốn, nhớ những lời Minh hậu nói khi ấy, y có thể tin tưởng, Quý Liễn không thật sự biến mất, Minh hậu dám nói ra như thế, điều đó đã chứng tỏ, có thể thay đổi vận mệnh, trước lúc hôn mê, hình như y nghe thấy Quý Liễn gọi.

“Thanh Y, thật xin lỗi. . . Tha thứ cho ta.”
Ngươi không cần xin lỗi ta, chỉ cần ngươi trở lại, ta có thể không cần gì hết! Ta chỉ cần ngươi!
〖Ngươi thật sự đáp ứng bất cứ điều gì sao? 〗 một giọng nói rất quen thuộc ,vang lên từ sâu trong linh hồn.
『Ta, có thể! Chỉ cần được ở bên hắn, dù thế nào cũng không sao cả! 』
〖Ta muốn sinh mệnh của ngươi, đời đời kiếp kiếp, mạng của ngươi sẽ là của ta bất cứ lúc nào, dùng làm trao đổi, ta đồng ý để các ngươi ở bên nhau, cho đến khi hồn tàn. 〗
『Được. 』
Một câu được vừa dứt, nửa đóa hoa Mạn Đà La đã khắc sâu vào trong linh hồn, đó là dấu ấn khế ước, khế ước cổ xưa nhất, cùng lúc đó, một viên ngọc chứa nửa đóa Mạn Đà La bên trong xuất hiện trên tay Long Ngọc, cậu cầm viên ngọc này và một viên chứa nửa con bướm đen bên trong, bỏ cả vào trong bình thủy tinh, hai viên ngọc trôi nổi trong bình, dây dưa cùng một chỗ.
Hiểu Mục nhận được quang điện báo Tất Thiến gặp chuyện không may thì lập tức lao tới bệnh viện, thấy Tất Thiến vẫn đã được ánh sáng chữa khỏi mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng chưa thả lỏng được bao lâu đã nhảy dựng lên, chỉ vào Patel đang đứng trước cửa phòng bệnh rồi hét to.
“Là anh! Có phải anh hại Thiến ca không!”
“Hừ! Tôi muốn hại anh ta mà lại đưa anh ta đến bệnh viện à? Cơm có thể ăn bậy, nói không thể nói lung tung! ” Patel buông lời phỉ nhổ.
“Anh sẽ có lòng tốt như vậy? ” Hiểu Mục đánh giá Patel từ trên xuống dưới, “Dáng vẻ lưu manh chả giống người tốt.”
“Mới nhìn có thể biết ngay sao? Hai chữ người tốt sẽ không viết trên trán đâu! ” Patel trừng lại, thằng nhóc này không im đi được sao!
“Hai chữ người xấu cũng sẽ không viết trên trán!” Hiểu Mục hừ lạnh một tiếng, nhìn thế nào cũng thấy hắn khả nghi nhất!
“Cậu mới là người xấu! ” Patel nổi cáu, hắn luôn giữ đúng khuôn phép của một U dạ điệp, chưa từng làm chuyện gì xấu, để một thằng nhóc miệng còn hôi sữa nói như vậy! U dạ điệp không phát huy, ngươi cho ta là sâu róm chắc!
Ngay lúc Patel đang chuẩn bị ra tay, Quý Liễn đen mặt đẩy hai cái tên ầm ĩ giữa cửa ra ngoài, “Muốn đánh nhau thì ra ngoài đánh, đừng quấy rầy đến em ấy.” Giọng nói cương quyết không chút gợn sóng khiến người ta cảm thấy hơi lạnh lẽo.
“Công tử, cậu ta bắt nạt tôi! ” Patel tỏ vẻ đáng thương, nhờ công tử nhà mình báo thù giúp vậy.
“Câm miệng.” Quý Liễn lạnh lùng liếc một cái, hắn liền ngậm miệng lại ngay, sau đó nhìn về phía Hiểu Mục, rõ ràng tên này cũng tương đối thông minh, ngay cả nói cũng không dám nói, hắn hài lòng đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Tất Thiến.

Hắn muốn chạm tay lên mặt Tất Thiến, nhưng lúc này lại có người không biết điều đẩy cửa vào, hắn lập tức nhíu mày.
Bước vào là một người đàn ông trung niên, chắc cũng được trăm tuổi, trông có vẻ như là người dày dạn kinh nghiệm, “Khi nào cậu ta tỉnh.” Lời nói không hề có một chút lễ phép nào của đối phương khiến Quý Liễn khó chịu.
Hắn không trả lời, Patel đi tới chặn trước mặt đối phương, “Ông là ai?”
“Quân bộ, thượng tá Burson Mercer, nghi ngờ Tất Thiến sử dụng năng lực phi pháp.” Đối phương trả lời, gã ta nói mà cũng không thèm nhìn Patel.
“Hừ!” Patel nhếch mép, “Móng vuốt Mercer gia vươn đủ dài.” Burson thờ ơ liếc cậu một cái, ném cho cậu một ánh mắt khinh thường.
Patel để ly nước xuống, lấy quang điện bắt đầu bấm số, “A lô? Đại tiểu thư à? Đến đâu rồi? Vậy nhanh chút nha! Mercer gia tìm tới cửa rồi!
“Hứ! Tôi làm sao có thể dẹp yên được! Còn trông cậy vào đại tiểu thư ra tay đâu! Nhanh lên chút nha!” Hiểu Mục vểnh tai nghe lén, dù thế nào cũng cảm thấy bọn Patel là xã hội đen, nhất định phải bảo Thiến ca tránh xa bọn họ một chút! Chính lúc đó trong hành lang truyền đến âm thanh khiến hắn choáng váng.
“Giục cái gì mà giục! Đã đến cửa! Cúp!” Giọng nữ trong trẻo vang lên, đừng nói cậu, ngay cả Burson cũng cứng đờ, gã hướng về phía người đang bước vào, đứng nghiêm trang, hành quân lễ.
“Quân thống khỏe!”
“Không khoẻ.” Phồn Dạ chả thèm để cho gã mặt mũi mà chỉ liếc gã một cái, gã không dám bật lại, vẫn giữ nguyên tư thế chào như cũ, “Móng vuốt Mercer gia các ngươi đủ dài nha! Chuyện của Thương bộ cũng muốn chen vào một chân.” Nàng lạnh lùng nhìn gã, sau đó hướng tầm mắt vào trong phòng bệnh, khi trông thấy Quý Liễn mới nở nụ cười, cất cao tiếng gọi ngọt ngào, “Quý Liễn ca ca!”
“Đại tiểu thư.” Quý Liễn bình tĩnh kêu.
“Quý Liễn ca ca xa lạ quá!” Nàng làm bộ mặt ngươi khi dễ ta, làm cho hắn không biết nói gì, khoan hãy nói Phồn Dạ lớn lên không giống Minh hậu, nhưng tật không nói đạo lý này đúng là học đủ mười phần.
“Đừng đùa nữa.” Hắn bất đắc dĩ, “Bảo kẻ kia đi đi, ta không muốn Thanh Y bị làm phiền.”
“Được.” Nàng trả lời ngay, sau đó trực tiếp nắm cổ áo người kia lôi ra ngoài, thuận tay kéo hai tên nhóc kia ra ngoài nốt, đóng cửa lại, treo tẩm bảng cấm làm phiền.
Một lúc lâu sau, Tất Thiến mở mắt, cảm giác tay bị nắm, bàn tay hơi lạnh này rất quen thuộc, nghiêng đầu liền thấy người mình nhớ mong ngày đêm.
“Quý Liễn, là anh sao?” Đây không phải là mơ chứ? Nếu như là mộng thì đừng để ta tỉnh dậy!
“Là anh.” Quý Liễn nâng tay y lên rồi hôn xuống, “Anh tới tìm em.”
Nước mắt của y rơi xuống, rốt cuộc, trở lại rồi!
Ba ngày sau, Tất Thiến xuất viện, tiệm bánh Vui Vẻ đã xây lại xong, trông rộng lớn gấp đôi ban đầu, còn xây thêm cả tầng hai, làm phòng ở của y, tất cả thứ này đều tặng cho y, nói là bồi thường tổn thất ngoài ý muốn, đương nhiên, đây là nói với người ngoài, y cũng biết, đó là bút tích của Minh vương Minh hậu, y sẽ không từ chối, cứ tự nhiên đón nhận.
Y nhìn bát sứ thanh hoa nhỏ trên bệ cửa sổ, chồi non vươn khỏi mặt nước có chút ánh xanh, cười yếu ớt. Y biết ngày đó Quý Liễn chỉ có mười hai giờ, cũng thật lạ, ngay cả khi Quý Liễn là hồn thể y vẫn nhìn thấy, tuy rất mờ nhạt nhưng y lại thấy được, nếu Quý Liễn không có ở đây vậy thì đang ngủ bên trong mộng chi loại, y khẽ mỉm cười, thật ra thế cũng rất tốt.
Y đang nhớ lại tất cả, dĩ nhiên sẽ quý trọng những lúc bây giờ, chỉ cần y và Quý Liễn được ở bên nhau, dù thế nào cũng không sao hết!
Cửa hàng được mở rộng, chắc chắn nhân công không đủ, mình y và Hiểu Mục hết sức bận rộn, bỗng nhiên lại có người đến xung phong nhận việc, nhưng giờ thì, cùng với Hiểu Mục cãi nhau.

“Anh tới đây làm gì?” Hiểu Mục lườm người trước mắt.
“Không phải cửa hàng tuyển người sao, tôi đến nộp đơn. ” Patel vừa ngậm kẹo mút vừa trả lời, hôm nay hắn không mặc bộ đồ đặc biệt kia, mà mặc T-shirt phối hợp với quần soóc bình thường, cũng không còn đeo mấy cái khuyên tai loạn thất bát tao đó nữa, nhìn qua cũng không khác gì một học sinh.
“Anh sao? Tới nộp đơn? ” Hiểu Mục trợn mắt với hắn.
“Cậu hỏi anh ta đi!” Patel chỉ một ngón tay về phía Tất Thiến, đại gia à! Lúc tiểu gia xử lý cửa hàng còn không biết cậu luân hồi ở đâu nữa!
Tất Thiến mỉm cười lắc đầu, thằng nhóc này! “Tiểu Hắc, tới đây hỗ trợ đi.”
“Cái gì! ” Patel nổi cáu, nhảy lên cao ba thước, “Ai là tiểu Hắc! Ai là tiểu Hắc!” Sao người này lại không đổi được cái tật đó cơ chứ!
Cánh cửa mở ra không chút tiếng động, âm thanh khe khẽ truyền đến.
“Hai mươi bánh giòn hương thảo, một ly macchiato nâu đường, mang đi, Tiểu Hắc làm nhanh lên.”
“Không cho phép gọi ta tiểu. . . ” Patel quay đầu nói chưa hết câu đã im bặt.
“Cậu tên gì? ” Long Ngọc dựa vào cạnh cửa nhìn hắn.
“Em tên tiểu Hắc.” Mặt Patel nhăn nhó như đưa đám, Minh hậu đắc tội không nổi nha, đắc tội không nổi!
Tất Thiến để Hiểu Mục đóng gói, bản thân lại nằm bò trên quầy nghiêng đầu nhìn Long Ngọc, “Chuông gió lần trước vỡ rồi.” Giọng điệu có vẻ đáng thương.
“Bảo hồ điệp nhà anh làm cho một cái.” Long Ngọc hất cằm về phía cửa sổ.
“Vậy phải đợi tới khi nào! ” Tất Thiến chớp mắt nhìn cậu, “Tặng cho anh một cái nữa được không?”
Long Ngọc nhận lấy gói đồ ăn Hiểu Mục đóng, sau đó dí tay lên trán Tất Thiến, “Chờ lúc tâm trạng tôi tốt đã.” Nói xong liền cầm túi đồ bước ra ngoài.
“Chưa trả tiền a!” Hiểu Mục thấy người cứ bỏ đi như vậy, đang định đuổi theo lại bị Tất Thiến kéo về.
“Sau này đừng thu tiền của cậu ấy.” Trước kia y chưa nhớ lại thì thôi, bây giờ nhớ ra rồi, y còn dám thu tiền Minh hậu sao, nếu như đối phương không cao hứng, chỉ cần oán thán hai câu, cái tên Minh vương thê nô kia không tới đây tàn sát mới lạ! Đến lúc đó cái cửa hàng nhỏ này của y còn có thể mở sao!
Y ngồi trên bệ cửa sổ, dùng đầu ngón tay xoa vòng quanh mép bát sứ thanh hoa.
Quý Liễn, có người bắt nạt lão bà của anh.
Ánh mặt trời chiếu vào trong tiệm, Tất Thiến ngồi ở bệ cửa sổ nhìn cái bát nhỏ ấy, chồi non đắm mình dưới ánh nắng trông thật đáng yêu, Hiểu Mục và Patel vừa làm việc vừa cãi vã, trong tích tắc y cảm thấy mình như trở lại quán nhỏ hai tầng Ngọc Duyên, bất cứ lúc nào cũng sẽ có một bánh bao nhỏ vui vẻ chạy tới.
Thực hạnh phúc biết nhường nào. . .


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.