Đọc truyện Minh Dực Kiến – Chương 15: Quyển 1 –
Chương mười bốn
Tinh hồn thành khóa trói Minh Xà, thanh sam thân ảnh hung Tham Lang
Bốn phía một mảnh đen kịt, nếu không phải nơi đây tràn ngập một cỗ hương hoa nhàn nhạt, hắn suýt nữa tưởng rằng bản thân đã trở lại tòa tháp hắc ám kia rồi.
Nơi đang ngủ không phải là xà ngang lạnh như băng cứng như đá kia, đệm chăn dưới thân thoải mái như được làm từ thứ vải mềm mại nhất, hắn nhẹ nhàng cử động thân thể, lại đột nhiên kỳ quái bản thân tại sao vẫn không hề cảm thấy một chút đau đớn nào.
Chẳng lẽ đang nằm mơ?
Nhịn không được vòng tay ra sau lưng sờ soạng một chút, sự thực mất đi một cánh nhất thời khiến hắn tỉnh tháo lại.
Hai cánh bị bẻ rồi.
Cho dù có là nguyên nhân gì, hắn cũng vô pháp tha thứ bản thân lần thứ hai bại dưới tay cái tên Tinh Quân kia!
Hắn nhẫn nại đánh giá bốn phía, vốn đã quen thuộc với hắc ám hỗn độn trong Tỏa Yêu Tháp, ánh sáng lờ mờ trong điện hoàn toàn đủ để hắn nhìn rõ mọi vật, nơi này đại khái là một gian tẩm điện[1], không những không hề khoa trương rộng lớn mà lại còn mộc mạc đến mức khiến kẻ khác líu lưỡi, ngoài một chiếc giường lớn đến bất khả tư nghị ra, ngay cả tủ quần áo đến đồ vật trang trí cũng không có.
Thực khiến người ta hoài nghi đây rốt cuộc là tẩm thất[1] hay là nhà kho.
Bốn phía tràn ngập một cỗ mùi hương thơm ngát đến xâm nhập cốt tủy, hương khí này dường như phát ra từ miệng vết thương trên người hắn, bên giường còn vứt một chiếc bình đã trống không, thoang thoảng đồng dạng một loại mùi hương. Hắn cũng coi như có chút hiểu biết, đoán ra thứ này tuyệt đối chính là tiên dược cực kỳ quý hiếm, mà vết thương bị bẻ cánh của mình có thể nhanh chóng khép lại như vậy, nói không chừng cũng là nhờ vật ấy.
Chẳng lẽ là y?……
Cửu Minh hung hăng lắc đầu, muốn vứt bỏ ý niệm cực kì ngớ ngẩn đáng cười trong đầu kia.
Cái tên gia khỏa ấy, nếu thật hảo tâm như vậy, năm đó làm sao lại vứt hắn một thân bị thương nặng đến thế vào Tỏa Yêu Tháp?!
Hồi tưởng lại ký ức trước khi hôn mê, hắn mơ hồ nghe được Phi Liêm cùng Hắc Cầu nói qua muốn dẫn hắn về thiên đình giao cho Thiên Đế định đoạt, vậy nơi này, lại là nơi nào?!
Đang lúc hắn đầy mình nghi hoặc khó hiểu, mặt đất đột nhiên một trận yêu khí xao động, bán yêu áo xám từ trong lòng đất thẳng tắp bước ra, hoàn toàn không để tâm người bên ngoài nhìn thấy cảnh tưởng xuất hiện quỷ dị kinh khủng này sẽ bị hù chết thế nào.
“Ngươi tỉnh.”
Cửu Minh trừng mắt nhìn nam nhân, nhãn thần hung lệ giống như muốn xông lên đem người kia nuốt sống.
Thế nhưng cặp mắt xám trắng ấy lại như hoàn toàn nhìn không thấy ác ý của đối phương, Phi Liêm giơ tay bắn về bốn hướng, mấy ngọn đèn nơi góc phòng lập tức sáng lên, đèn thắp bằng dầu trong suốt, bấc vừa cháy liền tỏa hương khắp không gian, không ngờ y dám dùng hương liệu tối quý giá trong thiên hạ – – long tiên hương — làm chất đốt.
Mượn ánh sáng ngọn đèn sáng sủa, Phi Liêm bước tới muốn kiểm tra vết thương trên người Cửu Minh.
Thái độ không có một tia xấu hổ của đối phương khiến Cửu Minh vô cùng kinh ngạc, hai ngàn năm qua lần đầu tiên hắn mới đến gần nam nhân này như thế, khuôn mặt như cương thi trong trí nhớ cũng không vì năm tháng thời gian mà có chút biến hóa, điều duy nhất khác xưa chính là bọn họ giờ đây đã không còn là hai đại tướng yêu quân kề vai sát cánh chiến đấu bên nhau nữa, một kẻ đã là tù nhân, một người đã là thượng tiên trên điện.
Nghĩ đến đây, miệng vết thương rõ ràng không còn đau đớn lại đột nhiên nhói lên, đau đến mức ngay cả trái tim cũng buốt giá một trận……
Hắn đột nhiên phất tay đẩy ra Phi Liêm đang tiến lại gần, khóe miệng nhếch lên, lạnh lùng cười hỏi: “Xin hỏi Liêm Trinh Tinh Quân, ngài định xử lý một con yêu quái tư thoát Tỏa Yêu Tháp như ta thế nào đây?”
Phi Liêm nửa ngồi bên giường, đường nhìn thẳng tắp hướng về phía xích phát yêu quái trước mặt.
Sau một lúc lâu, đột nhiên nói: “Ngươi cười thật khó xem.”
Cửu Minh nhất thời giận đến tím mặt, vươn tay qua một phen tóm lấy cổ áo Phi Liêm, gân cơ nơi cánh tay bại lộ trong không khí căng lên như muốn bạo phát, gân xanh bên dưới vì phẫn nộ mà hiện rõ mồn một: “Nếu đã rơi vào tay ngươi, muốn đánh muốn giết, làm gì thì làm!! Cần gì phải nhiều lời vô nghĩa?!”
Phi Liêm nhìn hồng phát yêu quái giống hệt hai ngàn năm trước giận dữ bừng bừng, vẫn bảo trì bình tĩnh như cũ, cũng không giãy dụa thoát ra, chỉ nhàn nhạt nói: “Chỉ có Thiên Tôn Đế Quân mới có quyền định đoạt sinh tử.”
Yêu quái đang tức giận đến sắp nổ tung hai con mắt đã gần như bốc hỏa, cái tên gia khỏa trước mắt này cố tình bình tĩnh đến mức khiến hắn muốn nghiến răng. Giống như dùng thần binh lợi khí mắm môi mắm lợi chém xuống bùn đất, cho dù có chém đến cùn gãy cũng không để lại được bao nhiêu vết tích.
“──” Cửu Minh hai cánh trên lưng cuồng trương, mái tóc bay lên, giống như sắp biến ra chân thân yêu quái. Phi Liêm lại không hoảng không vội, vươn tay đặt lên yết hầu hắn, pháp quyết chấn động, vòng cổ xám đen lại vững vàng hiện ra, thình lình đem nơi yếu hại siết chặt, ngay đến cả hô hấp cũng cực kỳ khó khăn, nếu lúc này hóa ra nguyên hình, chỉ sợ sẽ bị vòng sắt nhỏ hẹp siết đứt làm đôi.
Cửu Minh nhất thời thoát lực buông cổ áo Phi Liêm ngã xuống giường, một tay vươn lên, nắm lấy thứ trên cổ đang siết như muốn khảm vào da thịt khiến hắn khó thở vô cùng, xích hồng đồng tử vẫn bất khuất trừng thẳng đối phương, tràn đầy oán hận nói: “Ngươi……”
Phi Liêm đợi đến khi hắn vô lực phản kháng mới thu hồi pháp thuật, ghé vào trên giường nhìn hồng phát nam nhân gục xuống thở dốc mà nói: “Nguyên thần của ngươi bị tổn thương, không thể tùy ý thúc giục pháp lực.”
Nam nhân trần trụi thân trên gục xuống đệm chăn mềm mịn như mây, không cam lòng tóm lấy chiếc vòng hôi sắc trên cổ, cùng với thiết liên nối liền xuống mặt đất, thanh âm khàn khàn cả giận nói: “…… Thả ta ra!!”
“Không được.”
Lúc giãy dụa, xích sắt va chạm với giường đá vang lên thanh âm giòn tan không dứt.
Yêu quái bị cự tuyệt lại càng phẫn nộ: “Ta không phải cẩu!!”
Phi Liêm gật đầu đồng ý: “Ngươi là xà.”
“Ta không cần ngươi nhắc nhở ta là cái gì!!”
Hắn chẳng qua chỉ là nói ra một sự thật mà thôi, không ngờ lại giống như hướng về đống lửa đang cháy hừng hực mà đổ thêm một bát dầu……
Oanh!!──
“Ngươi cút đi! Cái tên tiểu nhân hai mặt đê tiện này!! Năm đó ta đào tâm đào phế đối tốt với ngươi, ngươi thế nhưng lại đem ta đạp vào Tỏa Yêu Tháp những hai ngàn năm!! Hai ngàn năm đấy! Không phải hai ngày hai tháng hai năm đi? Nếu không phải Tỏa Yêu Tháp sập vỡ, ngươi sớm chỉ còn nhìn thấy một đống xương khô!!”
Yêu quái nổi giận lôi đinh, hồng phát rối tung vẫn như trước rực rỡ đến chói mắt. Chửi mắng cực kì kiêu ngạo ương ngạnh, hoàn toàn không thèm để tâm bản thân còn đang ở thế hạ phong, thậm chí có thể nói ngay cả cái mạng nhỏ này của hắn cũng đều bị đối phương nắm chắc trong tay.
Phi Liêm trầm mặc nhìn hắn phát hỏa điên cuồng gào thét, cũng không có ngăn cản, ngược lại còn mặc hắn phát tiết.
Ít nhất, sẽ không giống nụ cười âm dương quái khí kia, hồng phát yêu quái trong trí nhớ của y, vốn không nên có loại biểu tình âm u đó.
Bỗng nhiên yêu quái dừng lại tiếng mắng, ánh mắt đông lạnh thẳng tắp nhìn Phi Liêm, hoàn toàn trái ngược với cơn giận đùng đùng vừa nãy, sau một lúc lâu, mới chậm rãi hỏi: “Vì sao?”
Vì sao ngay giây phút cuối cùng lại vô tình phản bội?
Vì sao lại không hề lưu tình bẻ cánh của hắn?
Vì sao lại đem hắn nhốt vào Tỏa Yêu Tháp cả ngàn năm?
……
Đôi mắt xám trắng giờ phút này sáng trong như nước suối trong khe núi.
“Hai quân giao chiến, không thể làm chủ.”
Y luôn luôn dùng cách trực tiếp nhất, nói cho đối phương đáp án tàn khốc nhất.
Rõ ràng, sáng tỏ, lại cũng phi thường tàn nhẫn.
Hồng phát yêu quái sững sờ một lúc lâu, nghiêng đầu, giống như đang tự hỏi một vấn đề phi thường nan giải, thực ra, câu hỏi này hắn suy nghĩ đã có đến hai ngàn năm.
Cuối cùng cũng nghe được đáp án, ngược lại khiến hắn không hiểu sao lại cực kì khó chịu.
Không có thiện ác, không vì công danh lợi lộc, nam nhân trước mặt hắn này bản thân chính là Tinh Quân trên trời, vì bình loạn mà hạ phàm đầu thân làm yêu. Mà hắn, bất quá chỉ là kẻ ngáng đường trong nhiệm vụ của y, thời điểm y cự tuyệt lời mời lại vô tình đem hắn nhốt vào Tỏa Yêu Tháp kia, kỳ thật hết thảy, không phải đã sớm rõ ràng rồi sao?
Hắn cần gì, chỉ vì một cái đáp án thế này, mà chấp nhất cả ngàn năm?
“A a…… Thực nhàm chán a……” Cửu Minh lấy tay tự đánh vào gáy, ngữ khí tự giễu, Phi Liêm đối diện nghe được không khỏi hơi nhíu lại lông mày. Hắn cả người đột nhiên ngửa ra, toàn thân hung hăng nện xuống giường, rõ ràng đệm chăn đều làm từ tuyết vũ vân nhung vô cùng mềm mại cho dù có từ trên cao rơi xuống cùng không hề đau đớn, thế mà Phi Liêm lại đột nhiên cảm thấy, hắn chắc chắn đã ngã phi thường đau.
Cửu Minh tứ chi duỗi dài, từng khối cơ bắp trên người đều tùy ý thả lỏng, mái tóc xích hồng như hỏa diễm đỏ tươi phô tán trên vân nhung trắng noãn, khiến đệm chăn toàn một màu trắng nhiễm thượng vài phần rực rỡ.
“Tùy ngươi, ngươi muốn đem ta nhốt vào thiên lao cũng được, giao cho Đế Quân cũng tốt, dù sao ta cũng không để ý……”
Nhìn yêu quái trước mặt đột nhiên mất đi ý chí chiến đấu, không hề phản kháng thậm chí còn mặc y xử trí, rõ ràng kẻ ngay từ đầu đã dùng mọi thủ đoạn muốn hắn không còn phản kháng được nữa chính là y, thế mà lúc này trong lòng lại rầu rĩ không chút dễ chịu.
“Vòng này, là do hồn tinh của ta biến thành, trừ phi ta nguyên thần câu diệt, bằng không vô pháp trốn thoát.”
Cửu Minh cũng không buồn phản ứng, chỉ đưa tay lên sờ sờ vòng cổ lạnh lẽo, thứ có thể trói buộc chân thân hắn làm sao có thể là pháp khí tầm thường.
“Vậy sao? Ngươi thật đúng là cẩn thận! Ta đây nên nói thế nào?…… Đa tạ Liêm Trinh Tinh Quân đã hạ cố sao?”
Ngữ điệu của hắn bất âm bất dương, ngay đến cả thái độ phóng túng cũng cực kì trào phúng.
“Ngươi cũng không thể ly khai, tốt nhất là ở trong điện tu dưỡng nguyên thần.”
Cửu Minh mặc kệ, cứ như vậy nhắm lại hai mắt, cũng không buồn nói lại một câu.
Kẻ bình thường cực thích ầm ĩ nếu một ngày đột nhiên không nói, trầm mặc trong nháy mắt giống như ôn dịch cấp tốc lan tràn.
Vốn dĩ nên quen thuộc với không khí an tĩnh của tẩm điện vạn năm trầm tịch này, Phi Liêm lại bỗng nhiên cảm thấy cái loại áp lực im lặng lúc này khiến y phi thường khó chịu.
================
Giống như lời Phi Liêm đã nói, hắn không thể thoát khỏi giam cầm của chiếc vòng trên cổ, mà cố tình sợi thiết liên cố định với mặt đất cũng không dài, chỉ đủ cho hắn đi lại trong tẩm điện.
Ngay tiếp theo, hắn ngay cả giường cũng chẳng buồn bước xuống, suốt ngày chỉ vù vù ngủ vùi, thỉnh thoảng xé nhỏ chăn đệm vân nhung thành quả bóng nho nhỏ mà chơi. Phi Liêm ngẫu nhiên sẽ đi ra ngoài một trận, sau đó lại lập tức trở về, hắn cũng chẳng buồn quan tâm, nguyên đan bị tổn hại trong cơ thể cũng mặc kệ, không hề có ý định tu luyện tẩm bổ.
Mấy ngày sau đó, tuy thương thế đã sớm khỏi, nhưng sắc mặt lại hoàn toàn không hề tốt lên, ngược lại dần dần phát xanh, mái tóc xích hồng cũng ảm đạm thất sắc, cảm giác như lá phong cuối thu chuyển vàng.
Khi Phi Liêm tới gần, hắn cũng không buồn chống cự, nằm thẳng trên giường một cử động cũng không có. Phi Liêm tuy cũng nhìn ra hắn cố tình nhưng vẫn không nói, cũng không bắt buộc hắn làm bất cứ chuyện gì.
Ngày hôm đó, Cửu Minh đang từ trên vân nhung véo ra mấy cục đặt trong lòng bàn tay buồn chán thổi thổi.
Cửa điện mở ra, hắn nghĩ là Phi Liêm trở lại, cũng không buồn để ý.
Thế nhưng hắn rất nhanh đã nhận ra, tiên khí tràn đầy sát khí sau lưng tuyệt không phải từ Phi Liêm phát tới!
Tiên khí?!
Cửu Minh xoay người dựng dậy, đã thấy một thần nhân thương y đứng giữa cửa đại điện, dùng nhãn thần sắc bén đánh giá chính mình.
Hắn làm sao có thể quên vị Tham Lang Tinh Quân từng ở Linh Sơn Hà Cốc đánh bị thương một cánh của hắn, còn đánh bại cả Nghịch Long Ứng Đế trên miệng Thiên Uyên kia!!
Nhãn thần đông lạnh sắc bén như đao, Cửu Minh thậm chí còn có loại lỗi giác như thân thể hắn đang bị cắt xẻ thành khối. Hai ngàn năm qua đi, vị Tham Lang Tinh Quân này không những không nhiều thêm nửa phần yên ổn tường hòa giống người tu tiên, thậm chí càng ngày sát khí càng nặng, chỉ sợ trong hai ngàn năm này, yêu quái mất đầu dưới tay hắn tuyệt không hề ít.
Mặt đất một trận dị động, thân ảnh màu xám từ mảnh sàn trước giường từ từ trồi lên, bộ dáng rõ ràng cấp tốc vội vã.
Cửu Minh nhìn trong điện có Phi Liêm, Tham Lang Tinh Quân, còn có bản thân mà không khỏi nhớ lại lần gặp nhau hai ngàn năm trước ở Linh Sơn Hà Cốc. Lúc ấy, Phi Liêm với mình là một phe, mà hiện tại, ngược lại biến thành Phi Liêm cùng Tham Lang là một hội …. Lồng ngực liền không khỏi trừu đau một trận, hắn kinh ngạc cúi đầu, sao vậy? Hắn không phải đã từ bỏ chấp nhất rồi sao? Vì sao……
Đối diện là Tham Lang Tinh Quân vẻ mặt nghiêm khắc, chỉ nghe y nói một câu: “Có tiên gia hướng bản quân tố giác, nói ngươi tư giấu yêu vật.”
Phi Liêm đáp lại: “Đó không phải tư giấu. Minh xà trốn khỏi Tỏa Yêu Tháp, làm cạn kiệt thủy nguồn, ta chỉ là hàng phục hắn rồi mang về để Đế Quân xử lý.” Thế nhưng Thiên Đế một ngày có trăm công nghìn việc, hơn nữa gần đây lại thêm Tỏa Yêu Tháp sụp vỡ, trăm yêu cuồng phóng thiên hạ, phàm gian đại loạn, làm sao nhàn hạ tới mức để ý đi quản một con yêu quái bị bắt về?
Tham Lang nhãn thần sắc bén, giống như trên trời dưới đất vô sự tránh thoát tầm mắt của y: “Một khi đã như vậy, vì sao không đem yêu quái giam vào thiên lao?”
“Minh xà pháp lực cao cường, thiên lao giam không được hắn.”
Tham Lang Tinh Quân nhìn lướt qua vòng khóa trên cổ Cửu Minh, lạnh nhạt nói: “Có Thiên Ma Khóa ngươi dùng hồn tinh biến thành, vô luận đất nơi đâu cũng có thể khóa được.”
“Nếu đất nơi đâu cũng có thể khóa được, vậy thiên lao hay tinh điện có gì khác nhau?”
Tham Lang Tinh Quân trường mục khẽ nhíu, bỗng nhiên không nói gì nữa, áp lực vô hình trong không khí có thể khiến đại yêu rét lạnh mà run rẩy. Cửu Minh siết chặt nắm tay, hàm răng nghiến lại, hắn nguyên thần còn chưa hồi phục, hiện giờ lại chịu tiên khí của vị Tinh Quân từng chém yêu vô số yêu tà trước mặt này uy áp, liền cảm thấy khí tức hỗn loạn, hai tai ong ong, tim đập ầm ầm, yết hầu khinh ngọt như sắp phun ra máu. Thế nhưng hắn không cam lòng yếu thế trước mặt hai tên Tinh Quân kia, chỉ âm thầm ngoan lệ cắn răng một cái, cường ngạnh đem một miệng đầy máu nuốt trở về. Một ngụm đầy huyết tinh ngọt khé, thật sự không hề dễ chịu.
Bán tiên áo xám trước mặt lại vẫn như cũ thẳng lưng mà đứng, chưa từng dao động.
Có điều chỉ hắn đứng sau y mới có thể dễ dàng nhìn thấy, cả phần da gáy lộ ra của Phi Liêm lúc này đã chảy ra từng đám mồ hôi to như hạt đậu, nơi y phục sau lưng cũng đã dần dần lộ ra vết tích ẩm ướt.
Một khắc giương cung bạt kiếm trôi qua, Tham Lang Tinh Quân đột nhiên thu lại áp bách, hừ một tiếng: “Giỏi, giỏi lắm. Ngay cả ngươi cũng học được cách cãi lại ta.”
“Ngọc Hành không dám.”
“Như thế nào không dám. Tự ý che chở yêu vật, đám các ngươi một kẻ so với một kẻ càng lúc càng cao minh.”
Phi Liêm cũng không đáp lại, sống lưng càng đứng càng thẳng.
Lại nghe Tham Lang Tinh Quân nói: “Bản quân còn có sự vụ trong người, không tiện lưu lại Thiên Vực. Ngươi tự lo giải quyết cho tốt đi.” Nói xong liền phất tay áo xoay người định đi.
Phi Liêm đột nhiên nâng thanh hỏi: “Tham Lang, vậy ngươi làm thế nào giải thích với chúng tiên?”
Thân ảnh màu xanh đột nhiên cứng lại, vẫn không hề quay đầu mà nói: “Tỏa Yêu Tháp sụp đổ, khó giam cầm được đại yêu, Đế Quân không muốn chúng tiên hao tổn tâm thần chém giết, nếu có thể giáo hóa yêu quái, cũng xem như một điều công đức.”
Ít ỏi mấy từ, không chỉ mang ý bảo vệ lại càng không mất nghiêm minh.
Phi Liêm hiểu rõ, đối với vị Tham Lang Tinh Quân công chính liêm minh này mà nói, như vậy đã là cực hạn nhượng bộ.
“Nếu có thể giáo hóa, đương nhiên là tốt nhất. Nếu như không thể……” Bên ngoài truyền đến thương loan cao minh, đôi cánh dài rộng tùy ý sải vỗ mà rơi xuống vài cọng phượng vũ màu xanh, chiếc bóng tham lang tinh quân ở trên mặt đất dần dần rời xa, một từ cuối cùng bỏ lại lại khiến hai yêu trong điện tâm thần đại chấn.
“Giết!”
=============
Tác giả có chuyện muốn nói: Đêm Nguyên Đán, khắp nơi vui mừng~~~
Chúc các vị đại nhân năm mới vạn sự như ý, sức khỏe dồi dào~~
Cám ơn các vị một năm qua đã liên tục theo dõi!
Năm sau ta nhất định sẽ tiếp tục nỗ lực lấp cho hết đám hố đã đào~~~
By Live
===========
[1] Tẩm điện, tẩm thất: cứ hiểu chung là phòng ngủ của Liêm Ca đi. =))
===========
P.s: Liêm ca à, a cuối cùng cũng đa lôi người ta về năm trước cho quen hả? =))