Mình Cưới Nhau Đi

Chương 13


Đọc truyện Mình Cưới Nhau Đi FULL – Chương 13


Khương Uyển Phồn vốn có rất nhiều điều muốn nói nhưng lại cảm thấy giờ phút này có nói gì cũng giống như muốn che giấu.

Sau chốc lát yên lặng, Lữ Lữ gọi điện thoại tới hỏi cô đang ở đâu.
Trác Dụ đã tự giác đứng dậy, giọng điệu vẫn như thường: “Tôi đưa em đến đó.”
Đến nơi, Khương Uyển Phồn nhìn anh.
Trác Dụ cười: “Muốn mời tôi lên cùng à?”
“…” Khương Uyển Phồn đành hỏi: “Đi không?”
“Không đi đâu.” Trác Dụ bảo: “Đến đó em sẽ mất tự nhiên.

Hôm nay là sinh nhật mà, phải vui vẻ.”
Khương Uyển Phồn gật đầu, sau đó xuống xe.
Đi được một nửa, cô lại quay đầu, xe Trác Dụ vẫn dừng ở kia.

Anh không hạ cửa sổ xe xuống, lớp kính đen im lùm nhưng có thể cảm giác được ánh mắt bên trong chắc chắn đang dõi theo cô.
Hương vị của bánh ngọt lan tỏa, giờ phút này không khí quanh người vẫn mang theo vị ngòn ngọt man mát nhẹ nhàng.
Khương Uyển Phồn nhìn chiếc xe và mỉm cười.
Cửa sổ xe lập tức hạ xuống nhưng cô đã xoay người đi.

Trác Dụ nhìn bóng lưng cô, trên mặt là vẻ dịu dàng bình thản.
__
Mấy hôm sau, Khương Uyển Phồn đến nhà Tạ Hựu Địch.
Mẹ Tạ vô cùng hài lòng với bộ đồ ngủ lần này, bà đứng trước gương ngắm nghía mấy vòng, hết được chồng khen lại đến con khen, khen không đúng phải khen lại lần nữa.
Tạ Hựu Địch bị ép khen nửa tiếng, xoa xoa miệng nói: “Phần viết văn thi đại học tôi còn chưa thể hiện tình cảm chân thực như vậy.

Tôi nói với cô nhé, sau này Manh Manh có đặt quần áo ở tiệm cô, cô cứ nói thẳng là kín lịch, tôi sẽ chuyển tiền lại cho cô.

Mỗi lần bà ấy có đồ mới là bắt tôi khen một trăm lần, mỏi hết cả miệng… Ôi trời ơi!”
Trên tầng hai, mẹ Tạ tức giận ném một cái gối xuống, hét lớn: “Tạ Hựu Địch! Còn không biết lớn nhỏ kêu nhũ danh của mẹ nữa thì chờ đấy!”
Không thể ở nổi trong cái nhà này nữa, Tạ Hựu Địch xoa xoa đầu: “Đi thôi, mời cô ăn cơm.”
Trên đường Trung Đảo mới mở một nhà hàng món Thái, Tạ Hựu Địch chọn một suất cà ri cua đặc trưng của quán.

Trong lúc chờ thức ăn dọn lên, anh hỏi thẳng: “Trác Dụ theo đuổi thế nào rồi?”
Khương Uyển Phồn mới uống một ngụm nước chanh, suýt thì sặc phun ra.
“Có vẻ như chưa ra gì.” Tạ Hựu Địch nghiêm túc nói.
Khương Uyển Phồn cầm khăn giấy lau miệng: “Lần sau nói đến mấy chuyện kiểu này có thể thông báo trước một tiếng không?”
“Có triển vọng, có triển vọng.” Tạ Hựu Địch cười tít mắt: “Tại sao phải thông báo, vì cô muốn chuẩn bị, tại sao phải chuẩn bị, vì cô có hơi sợ.”
Khương Uyển Phồn giơ ngón cái với anh: “Đổi nghề xem bói đi.”
Tạ Hựu Địch cười ha hả hai tiếng, chắp hai tay để sau gáy và dựa lưng ra ghế, không đứng đắn nói: “Cơ hội hiếm có khó tìm, cô muốn biết gì thì mau hỏi đi.”
Khương Uyển Phồn chả vờ thanh cao làm gì, hành động và lời nói của cô cũng không khác biệt nhau.

Cô nghiêm túc suy tư giây lát, sau đó hỏi một vấn đề mà mình đã thắc mắc từ lâu.
“Di Hiểu là em gái ruột của anh ấy, anh ấy…”

“Cảm thấy cậu ta đối xử với Di Hiểu không tốt như với Lâm Dĩ Lộ đúng không?” Tạ Hựu Địch biết cô muốn hỏi gì: “Hai người đều là bạn tôi, tôi cũng không đến mức muốn gài bẫy hay lừa gạt ai.

Sau khi ba Trác Dụ qua đời, cậu ta đến “Triệu Lâm”, cũng chính là công ty nhà cô cậu ta làm việc.

Để “Triệu Lâm” có thành tích như bây giờ không thể thiếu công lao của Trác Dụ.

Nhưng cô cậu ta lại không xem cậu ta là người thân.”
Khương Uyển Phồn cau mày, quan hệ giữa hai nhà nên tốt hơn mới đúng chứ.
Tạ Hựu Địch vẫn cười: “Có phải cô lại muốn hỏi cậu ta có âm mưu gì không?”
Khương Uyển Phồn: “Âm mưu gì?”
Nụ cười trên môi Tạ Hựu Địch phai nhạt, sau đó thở dài: “Ba Trác Dụ gặp tai nạn xe, lúc ấy trong xe còn có cô cậu ta nữa.”
Vào mùa đông bảy năm trước, trên đoạn đường 1658 Bàn Sơn, thị trấn Nam Thủy, thành phố Z xảy ra tai nạn giao thông, một chiếc Highlander màu trắng rơi xuống sườn núi.

Trên xe có hai người, một người tử vọng tại chỗ, một người may mắn sống sốt nhưng chân trái lại bị thương quá nghiêm trọng dẫn đến mất nhiều máu, cuối cùng phải cắt cụt để bảo vệ tính mạng.
Khương Uyển Phồn biết.
Người sống sót chính là Trác Mẫn Mẫn – cô của Trác Dụ.
“Nếu đó là may mắn trong bất hành thì đáng lẽ càng nên yêu thương lẫn nhau hơn chứ.” Khương Uyển Phồn khó hiểu.
Tạ Hựu Địch lắc đầu, dừng giây lát mới nói: “Ngày đó ba Trác Dụ lái xe trong tình trạng đã uống rượu.”
Khương Uyển Phồn ngẩn ngơ.
“Thật ra chú Trác là một người rất cẩn thận, luôn đúng mực từng ly một, y như thước đo vậy, không ai nghĩ chú ý lại mắc sai lầm như thế.

Trước đây cô của Trác Dụ là một diễn viên của nhà hát tỉnh, chuyên về múa và cũng có chút tiếng tăm.

Em tìm trên mạng vẫn có thể thấy rất nhiều video biểu diễn, vốn dĩ có thể đạt một mức độ cao hơn nền tảng biểu diễn nghệ thuật ấy nhưng sau chuyện này thì sự nghiệp hoàn toàn phá hủy.

Bản thân Trác Dụ cũng không vượt qua chuyện này, sau khi xảy ra chuyện, cậu ta xem cô như mẹ ruột, đối xử với Lâm Diên và Lâm Dĩ Lộ còn tốt hơn cả em gái ruột của mình.

Cậu ta thiếu nợ nhà họ Lâm nhưng thật lòng mà nói thì cậu ấy không phải là người sai trong cuộc, dù là đời cha ăn mặn đời con khát nước thì bấy nhiêu ân tình đó đã đủ rồi.”
Lúc nói lời này, Tạ Hựu Địch vô cùng đứng đắn và nghiêm nghị, xen lẫn trong đó là đôi chút bất bình và tiếc nuối thay người bạn của mình.
Anh lại nghiêm túc nói với Khương Uyển Phồn: “Tình nghĩa vốn không sai nhưng nếu đổi vị trí thì dù cậu ta có làm nhiều hơn nữa, cả đời này cũng không bù đắp hết.”
Khương Uyển Phồn lập tức hiểu được câu “Cô cậu ta không xem cậu ta là người thân”.
“Đúng rồi, cô đoán thử nghề trước đây của Trác Dụ xem.” Tạ Hựu Địch đột ngột chuyển chủ đề, lại bắt đầu cà lơ phất phơ: “Đoán đúng thưởng Trác Dụ cho một mình cô luôn.”
Khương Uyển Phồn giả vờ sợ hãi: “Quý hóa quá, nếu không đoán đúng thì sao.”
Tạ Hựu Địch “hừ” một tiếng: “Trác Dụ nghe thế tim lại rỉ hai giọt máu mất.”
Khương Uyển Phồn cúi đầu cười cười, tiếp tục vấn đề vừa rồi: “Trước đây anh ấy làm gì?”
“Trượt tuyết, vô cùng giỏi luôn.” Sự kiêu ngạo trào dâng vô bờ trong giọng nói của Tạ Hựu Địch: “Năm 21 tuổi cậu ấy đã đạt được chứng nhận cao cấp của SAJ, kiểu được làm huấn luyện viên ở Châu Âu, Nhật Bản ấy.

Hồi trẻ tôi với cậu ấy có đến Saas-Fee, cậu ấy đứng trên đỉnh núi tuyết hoàn thành một động tác xoay người cực khó dưới bầu trời quang đãng, thật sự đấy, đến giờ tôi vẫn còn nhớ cái vẻ đẹp trai ngầu lòi của cậu ta.

Nếu tôi là con gái thì tôi nguyện ý sinh con tại chỗ cho cậu ta luôn.”
Khương Uyển Phồn kinh ngạc, cũng có chút khiếp sợ.
“Rất tương phản với hình tượng cặn bã phong lưu của cậu ta bây giờ đúng không?” Tạ Hựu Địch thôi cười: “Haiz, đều do ân oán gây ra cả đấy.”

Sau khi thức ăn được dọn lên, Tạ Hựu Địch bắt đầu ăn ngốn nghiến: “Ăn đi, cô ăn đi, món cà ri cua này cũng khá ổn.”
Khương Uyển Phồn vẫn không động đũa nhiều.
“Đừng nghĩ đến tên đáng thương đó nữa, cũng đừng vì cậu ta mà ăn không ngon.”
“…”
Trước lúc đi, Tạ Hựu Địch đẩy một tấm danh thiếp đến trước mặt cô: “Một người bạn của tôi, mở công ty quản lý, muốn đặt hai bộ lễ phục cho nghệ sĩ đi thảm đỏ.

Hai ngày nữa tìm cô được không?”
“Được.” Khương Uyển Phồn không yên lòng, mãi một lúc mới lấy lại phản ứng: “A, không được, ngày mai tôi phải về quê rồi.”
Mặt Tạ Hựu Địch đầy dấu hỏi: “Có tiền mà không kiếm à?”
Khương Uyển Phồn nói: “Bà nội tôi bị bệnh.”
__
Một tuần sau Đông chí, thời tiết bắt đầu hạ nhiệt hợp rất đúc lúc, dự báo thời tiết nói một đợt khí lạnh sẽ đổ bộ vào ban đêm.

Trác Dụ đến trường học đón Trác Di Hiểu rồi họ cùng đến nhà họ Lâm.
Đây xem như là anh chủ động phá vỡ tình hình đóng băng sau một tháng chiến tranh lạnh với Trác Mẫn Mẫn vì chuyện xem mắt.
Trác Mẫn Mẫn vẫn nhiệt tình và chu toàn như trước, tự tay gói sủi cáo có ba loại nhân, có nhân thịt gà và tôm mà Trác Dụ thích nhất.

Nhưng vừa bước vào cửa đã trông thấy người ngồi trên ghế sofa.
Bà ta cười tươi nói: “Đây là Hướng Khâm.”
Trác Di Hiểu đứng sau lưng Trác Dụ, có thể thấy rõ bả vai anh trai mình cứng đờ lại.
Bữa cơm này diễn ra trong không khí khách sáo, lịch sự.

Trác Mẫn Mẫn không hề che giấu tâm tư muốn ghép đôi, mà Trác Dụ cũng lười tỏ thái độ, cứ một mực bình thản như vậy.

Trái lại Hướng Khâm cười rất vui vẻ, không nói nhiều nhưng cũng không lạnh nhạt, thỉnh thoảng còn nháy mắt mấy cái với Trác Dụ.
Chỉ có Trác Di Hiểu biết rằng anh mình đang không vui, món sủi cảo tôm cũng không ăn đếm hai miếng.
Về sau, Trác Dụ có phần mất kiên nhẫn, bèn tìm một lý do để ra xe hút thuốc.
Anh ngồi vào hàng ghế sau, chân gác lên lưng ghế lái, tư thế xiêu vẹo như người không xương.
Bóng cây ngoài xe lay động, cành khô ở vị trí cao nhất bị gió ép cong xuống, chợt có vài giọt mưa lớn đập vào cửa sổ xe, chẳng mấy chốc đã bị gió thổi tạo thành vệt nước kéo dài.
Trong không gian kín như bưng kia, khói trắng lượn lờ như tiên cảnh.
Chẳng có gì khác cả, anh chỉ cảm thấy nhàm chán vô vị mà thôi.
Trác Dụ bật sáng điện thoại lên, liếc nhìn thời gian và ngày tháng trên màn hình mới hoảng hốt nhớ lại đã rất lâu kể từ lần cuối anh gặp Khương Uyển Phồn rồi.
Trong thời gian ấy, anh có gọi cho cô nhưng hệ thống báo máy bận.

Sau đó cũng có đi ngang qua “Giản Yên” hai lần, thấy bên trong nhốn nha nhốn nháo toàn là người nên anh cũng không đi vào.
Trác Dụ đập tắt điếu thuốc chỉ còn một chút cuối cùng, gọi điện thoại ngay cho Tạ Hựu Địch.
“Cậu nói gì? Khoan chờ chút đã, đụng ba cái.” Bên chỗ anh ấy rất ồn ào, rống lên như cái loa vậy: “Ai cơ? Tiểu Khương á?”
Giọng Trác Dụ nặng nề, kìm nén sự mất kiên nhẫn và lặp lại: “Gần đây cậu có liên lạc với cô ấy không?”
“Cái gì? Tiểu Khương muốn hát kịch hoàng mai hả?!”
Tạ Hựu Địch sợ hãi kêu lên, tín hiệu cứ đứt quãng liên tục.

Trác Dụ muốn ném luôn điện thoại.
“Chỗ cô ấy không có kịch hoàng mai đâu mà hát.” Lại một đợt tạm dừng, âm thanh dòng điện chen ngang khiến anh không nghe rõ.

Lúc Trác Dụ nghe được thì giọng Tạ Hựu Địch đã bình thường trở lại: “… Bệnh nặng lắm, phải về quê rồi.”
Trác Dụ tức khắc ngồi thẳng người, cau mày xác nhận lại: “Cô ấy bị bệnh?”
Đầu bên kia cãi nhau như một nồi thập cẩm, Tạ Hựu Địch cứ ừ ừ à à một lúc lâu: “Đúng vậy.”
Trác Dụ lại gọi cho Lữ Lữ, cô ấy bảo: “Cô giáo tôi về quê từ tuần trước rồi.”
“Nhà cô ấy ở Lâm Tước à?” Trác Dụ nhớ lại.
“Đúng đúng đúng, ở thị trấn Lâm Tước á.

Anh Dụ, còn chuyện gì nữa không? Bên chỗ tôi hơi bận rộn.”
“Không sao, cô làm việc đi.”
Trác Dụ cầm điện thoại, thân máy làm nóng lòng bàn tay anh.

Anh ấn chốt cửa xuống, khoảnh khắc gió lạnh mang theo nước mưa hắt vào, tựa như nước đá bắn lên mặt khiến cơ thể anh run lên.

Trác Dụ xuống xe không chút do dự rồi ngồi vào ghế tài xế.
Hướng dẫn đường đi hiển thị:
Cách mục tiêu, 418 km.
Từ vành đai cao tốc Thượng Hải – Bắc Kinh – Quảng Châu đi thẳng một đường về phía Nam.
Thời tiết dày đặc sương mù, thân xe phủ đầy các hạt sương, gió lớn nghiền nát những cành cay ven đường.

Đợt khí lạnh này dữ dội đến độ lúc hút thuốc, Trác Dụ chỉ mở cửa sổ ra một khe hở nhỏ mà gió cứ liên tục lùa vào như một mũi dao nhọn.
Thời điểm đến đoạn đường Quảng Châu, sấm chớp vang dội, mưa to gió lớn, các xe hàng lớn để tránh việc bị lật phải không ngừng giảm tốc độ lái lại.

Nhưng Trác Dụ lại như mù, không thèm tấp vào đợi mua tạnh.
Đường xá không thuận lợi, tầm nhìn bị cản trở, thành thử phải gần đến rạng sáng, Trác Dụ mới đến được thị trấn Lâm Tước.
Nhưng vừa ra khỏi đường cao tốc thì màn hình trên xe hiển thị áp suất ở đuôi xe sau bên phải có vấn đề.

May mà vỏ xe chống lửa có thể tiếp tục lái thêm một đoạn đường nữa.

Trác Dụ giảm tốc độ, đành phải tìm một chỗ sửa xe trước.
Sau vài vòng, cuối cùng cũng tìm được một tiệm sửa xe tuy đã đóng cửa nhưng đèn trong nhà vẫn còn sáng.
“Đừng ngủ ở đây, đổi chỗ khác đi!” Giọng nói lớn của một người trẻ tuổi vang lên.
Trác Dụ lời ít ý nhiều bảo: “Tôi thêm tiền, giúp tôi một việc được không người anh em?”
Mười mấy giây sau: “Két —-“
Cửa mở ra một khe nhỏ.
Ông chủ tiệm trẻ trung hơn Trác Dụ tưởng tượng nhiều, vóc dáng cao gầy tầm 18, 19 tuổi gì đó.

Hiện tại đang là mùa đông mà đối phương chỉ mặc áo cộc tay, gió thổi làm răng run cầm cập.
“Xe anh xịn quá, tôi không có lốp xe gốc nên sẽ tính rẻ cho anh thôi, có thay không?”
Trác Dụ đưa cho cậu ta điếu thuốc: “Thay.”
Cậu nhóc dắt điếu thuốc sau tai, làm việc thành thạo: “Anh đến đây làm gì thế?”
Trác Dụ đáp: “Thăm bạn.”
“Bạn à, ở đâu vậy?”
“Không biết.”
Cậu nhóc ngẩng đầu nhìn anh, thần kinh à.
Trác Dụ cũng muốn cười bản thân mình, không quen đường cũng không có địa chỉ cụ thể, nói ra ai mà tin cho được.
“Vừa khéo, hỏi cậu người này.” Anh lên tiếng: “Ở thị trấn này có nhiều người họ Khương không?”

Thanh niên kia vặn tua vít, lực tay đúng chuẩn và chắc chắn: “Nhiều chứ.” Sau đó ánh mắt hướng về phía sau lưng anh: “À, đó là một người.”
Trác Dụ quay đầu liếc nhìn thoáng qua rồi quay trở lại.
Dừng lại, anh chợt ngoảnh đầu lại lần nữa.
Đối diện đường lớn, Khương Uyển Phồn đang đứng ở cổng chính bệnh viện cũng có vẻ mặt y đúc.
Mưa lạnh như kim châm, gió rét xuyên đường.

Cô cuống cuồng băng qua đường, giờ này ở thị trấn nhỏ thật ra không có xe mấy nhưng Trác Dụ vẫn tiến lên đón theo bản năng, tốc độ còn nhanh hơn cả cô, anh dừng lại ở nửa đường bên phải trước cô.
“Đêm sinh nhật em tôi nói thẳng quá nên bị dọa bỏ chạy về quê à?” Trác Dụ trêu đùa: “Làm sao, tôi theo đuổi, còn em trốn?”
“Sao anh, anh đến đây?” Khả năng nói chuyện của Khương Uyển Phồn không còn nhanh nhẹn, cô nâng cao tay che dù qua đầu anh.
Trác Dù nhướn mày: “Ảo giác đấy, hay là em sờ thử xem có thật không?” Anh hơi khom người, ghé mặt đến gần.
Khương Uyển Phồn như bị ma xui quỷ khiến, bỗng vươn ngón trỏe ra nhẹ nhàng chạm vào mặt anh.
Khoảnh khắc chạm vào, tầm mắt hai người giao nhau, cả thế giới như lặng yên.
Khương Uyển Phồn ngây ngô đáp: “Thật.”
Trác Dụ không khỏi bật cười.
“Chị Khương, hôm nay ở lại muộn thế à, bà nội ổn hơn chưa?” Thanh niên kia cất giọng hỏi.
Sau khi hoàn hồn, Khương Uyển Phồn nhanh chóng rụt tay lại: “Ổn hơn chút rồi.”
… Bà nội?
Trác Dụ nhíu mày, từ từ hiểu ra.
“Xe hư à?” Khương Uyển Phồn đi vào tiệm sửa xe.
“Thay lốp xe thôi là được.” Thanh niên dùng sức vặn cờ lê.
Khương Uyển Phồn ngồi xuống: “Cậu sửa xe cho anh ấy đàng hoàng nhé, sửa cẩn thận chút.”
“Yên tâm đi chị.”
Cuối cùng, cậu thanh niên linh hoạt vươn tay về phía Trác Dụ: “Bạn của chị thì không cần trả thêm tiền, bớt cho anh còn 80 tệ, quét mã QR trên tường để thanh toán.”
Tiệm sửa xe đóng cửa tắt đèn.
Cửa xe đóng lại, không gian yên tĩnh.
Chút se se lạnh cuối cùng trong hơi thở biến mất, hơi ấm từ lò sưởi bao trùm.
“Anh…” Khương Uyển Phồn muốn nói lại thôi: “Sao anh đến đây?”
Sau một hồi trầm mặc, Trác Dụ trả lời: “Vì em..

Bà nội em bị bệnh.”
Khương Uyển Phồn: “?”
Trác Dụ cụp mắt, không lên tiếng nữa.
Anh không mang dù, cũng không mang quần áo, chỉ có một chiếc áo khoác vải nỉ mong mỏng.

Sau lưng anh đã ướt một nửa, ngọn tóc ướt nước mưa.

Trong buông xe được đã được lò sưởi làm ấm nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự ẩm ướt lạnh lẽo trên người anh.
Khương Uyển Phồn biết tất.
Sự tĩnh lặng vẫn tiếp tục kéo dài, trong xe như nhét một quả bong bóng, càng lúc càng căng phồng lên, chỉ thêm một giây nữa là sẽ nổ tung.
Khương Uyển Phồn vô thức miết vết chai trên ngón tay mình, vờ như đang ung dung: “Mưa lớn thế chắc đường đi không dễ lái chút nào, bánh xe hỏng ở đâu? Trên đường đi không xảy ra gì chứ? Lái xe mấy tiếng? Anh ăn cơm chưa…”
“Đừng căng thẳng.” Trác Dụ đột nhiên cắt ngang: “Giọng em run rồi.”
Khương Uyển Phồn hơi sửng sốt, tiếp tục tìm chủ đề trò chuyện một cách khó khăn: “Chỉ gặp nhau thôi mà… Khó khăn quá.”
“Lần sau vẫn gặp.” Ánh mắt Trác Dụ tựa như rực lửa: “Chỉ cần là em, khó mấy cũng sẽ gặp.”
__
Lời tác giả:
Em trốn, tôi đuổi.
Em có chạy đằng trời! (giọng tổng tài bá đạo).


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.