Đọc truyện Minh Cung Truyện – Chương 97: Lên núi lạnh xa, đường đá chông chênh
MINH CUNG TRUYỆN – CHƯƠNG 87:
VIỄN THƯỚNG HÀN SƠN THẠCH KÍNH TÀ
(Lên núi lạnh xa, đường đá chông chênh)
· Câu thơ đề trích “Sơn hành” – Đỗ Mục.
—————————-
Nhạc Hy nở nụ cười thanh nhã: “Vậy à, ta ở trong phủ và trong cung lâu như vậy rồi, cho nên cũng không biết nhiều người.”
Ngô Diệp hơi liếc mắt nhìn nàng. Trời tối, trong ánh trăng non mờ mờ, y vẫn nhìn rõ nụ cười đó. Y cười bảo: “Ta luôn nghĩ điều gì khiến cô bị người ta hại thê thảm đến thế, giờ xem ra có lẽ tại nụ cười của cô.”
Nhạc Hy biết Ngô Diệp quen kiểu mỉa mai mình, chỉ nhướng mày hỏi lại: “Vì sao lại nói như vậy?”
Y đáp: “Chẳng biết bản năng hay cố ý nhưng cô lúc nào cũng tỏ ra bình tĩnh, ung dung cho dù là gặp nguy hiểm, đau đớn, tức giận, vui tươi vẫn chỉ là một dáng vẻ. Thật khiến người ta cảm thấy ghét.”
Nhạc Hy chỉ cười nhẹ nhàng: “Trời sinh mỗi người một khác. Nếu thật như huynh nói vậy chỉ có thể trách ông trời rồi.”
“Yên Nhiên.” Y gọi nàng bằng giọng rất trầm.
Nhạc Hy quay qua phía y, lắng tai nghe. Y nói: “Lúc nào biểu cảm cũng viết lên hết trên gương mặt chưa chắc đã là tâm lý của kẻ nông cạn. Đôi khi cô chú ý đề phòng những người luôn luôn điềm đạm, khó để người khác nhìn ra tâm tư của mình, nhưng lại quên mất rằng, trên đời này vốn không chỉ có hai loại người.”
Nhạc Hy không nói lời nào, chỉ ngồi lặng im trầm tư suy ngẫm lời Ngô Diệp.
“Cô ở trong cung cũng vài năm, trải đời cũng chưa thật nhiều. Rồi sẽ có ngày cô thấy rằng, dù là người tốt hay kẻ xấu, vào trong hoàng cung rồi cũng sẽ có kết cục như nhau thôi.” Ngô Diệp nói bằng giọng chua chát.
Nhạc Hy cười như tự chế nhạo bản thân: “Ta nào không biết sự hiểm nguy của hậu cung cơ chứ?”
Nàng từng nghe kể, từng dính dáng, rồi lại từng trải qua cuộc sống hậu cung. Đó là nơi mà con người sống bằng bộ mặt giả tạo. Nàng cũng từng nói, ở chỗ đó vốn không có một ai tâm tư đơn thuần. Người mà luôn thấy tâm tư đơn thuần, thật ra chính là kẻ phức tạp nhất. Những điều này, nàng luôn hiểu, nhưng nếu không phải Tử Cấm Thành thì ở đâu có hình bóng của chàng?
Ngô Diệp cười ngây ngốc: “Nữ nhân các cô đều là yếu lòng và ngốc nghếch cả.”
Nhạc Hy trầm mặc. Ai nói nàng ngốc nghếch cũng được, Thái hậu thấy, Hoàng hậu cũng thấy. Nàng cả đời này sống cũng chỉ vì hai thứ. Một là tình yêu, hai là gia tộc. Mà cả hai thứ đều gắn liền với Tử Cấm Thành. Nàng sao có thể vĩnh viễn rời xa nơi đó chứ?
“Yên Nhiên.” Ngô Diệp gọi rất nhỏ nhẹ, lần đầu Nhạc Hy thấy y gọi mình một cách ôn nhu như vậy. Ngữ khí không hề giống Ngô Diệp nóng nảy, hay giận dữ nàng biết.
Nàng không đáp, chỉ nhìn y và lắng nghe. Y cúi đầu trăn trở hồi lâu, dường như băn khoăn lắm, rồi mãi mới ngập ngừng nói với nàng: “Chúng ta trở về nhà của ta, có được không? Ở đó, cô sẽ được an toàn, sẽ không phải lo lắng nữa.”
Chuyện hắc y nhân chiều nay bỗng lại hiện lên trong tâm trí nàng khiến sống lưng nàng lạnh toát. Đường từ đây trở về Tử Cấm Thành còn rất dài, chưa biết trên hành trình đó nàng có thể toàn mạng không, huống chi là nghĩ đến những âm mưu về sau trong hậu cung.
Nhưng nàng sao có thể không trở về chứ? Nàng sao có thể trốn tránh mọi thứ ở chốn sơn cước? Nàng kể cả có ở cùng với Ngô Diệp và Tần đại nương, nhưng tâm trí nàng vốn đã thuộc về Tử Cấm Thành, nàng làm sao có thể hoàn toàn lãng quên đi để an nhiên sống phần đời phía sau?
“Xin lỗi huynh, ta không thể làm như vậy được.” Nhạc Hy không dám nhìn thẳng vào mắt y để trả lời, chỉ nói một câu ngắn gọn như vậy.
Ngô Diệp dường như thất vọng, y nhắm mắt lại rồi dựa vào gốc cây, tay để trên trán, không nói thêm điều gì. Nhạc Hy cũng không nghĩ nhiều gì thêm về lời y.
Lại thêm một đêm mất ngủ.
Đường về kinh thành còn rất xa, nhưng nàng lại không có tiền. Lương khô và nước đem theo rồi cũng sẽ hết. Cho rằng có thể qua được núi Đông Nhạc để về được Tế Nam, cầm số trang sức nàng có đổi được chút tiền, nhưng có thể cầm cự được bao lâu? Một tháng, hai tháng? Chung quy vấn đề cũng không đơn giản là có nỗ lực thì sẽ trở về được.
Thêm có một điều khó hiểu, kẻ thù đi tìm thi thể nàng đã xuất hiện, thế còn người của hoàng cung đâu? Đáng ra nếu gặp kẻ thù thì cũng phải gặp những người phe ta chứ? Hay không lẽ Trương Trích Hoa và Chu Hậu Thông bạc bẽo đến mức không cả cho người đi tìm nàng ư?
Nghĩ nàng lại thấy xót xa trong lòng, đột nhiên cảm thấy tủi thân, nước mắt lại chảy dài. Chu Hậu Thông hóa ra có thể quên nàng nhanh đến vậy, hắn thậm chí còn không muốn tìm kiếm cả thi thể của nàng hay sao chứ?
Còn đại huynh nàng nữa, y có đi tìm nàng không?
“Cô dậy rồi thì chúng ta mau đi thôi.” Ngô Diệp nói.
Nhạc Hy hơi giật mình, chỉ khẽ gật đầu. Ngô Diệp nhận ra nàng đang suy nghĩ, liền hỏi: “Cô đang nhớ tới hoàng cung à?” Giọng y có chút xót xa.
Nhạc Hy thở dài đáp: “Ngô Diệp, huynh nghĩ xem, chúng ta sao còn chưa gặp người của hoàng cung chứ? Hoàng thượng không cho người đi tìm ta, không lẽ…”
Giọng nàng chứa đựng sự lo lắng tầm thường như một đứa trẻ.
“Hắn có nỗi khổ riêng thôi.” Ngô Diệp cắt ngang câu nói của Nhạc Hy.
Nàng gật đầu, không nói gì thêm nữa. Có lẽ cái nỗi khổ riêng mà Ngô Diệp nói, chỉ có nam nhân bọn họ hiểu được.
Nàng thu dọn đồ, sắp xếp đồ trong tay nải lại gọn gàng một lần nữa rồi mới theo Ngô Diệp bước đi. Còn xa lắm nữa mới ra được khỏi cái mê cung của núi Đông Nhạc đầy hiểm nguy này. Nàng không dám nghĩ đến những tháng ngày sau, chỉ nghĩ rằng trước mắt làm sao qua được khỏi đây mới có thể tính tiếp.
Giờ đang là giữa tháng mười, trời đã lạnh. Nếu như đến tháng mười hai còn chưa thể về đến hoàng cung thì sẽ có vô vàn gian nan phát sinh thêm. Và thậm chí nếu không tìm ra giải pháp, nàng có thể chết đói, chết lạnh. Ngô Diệp đang luôn đi cùng nàng, nhưng y cũng chỉ có thể đưa nàng qua núi Đông Nhạc, những khó khăn tiếp theo nàng chỉ có thể tự mình đối diện và tìm cách khắc phục.
Nàng đang bước đi vô thức theo bước chân của Ngô Diệp, bỗng thấy y đột ngột dừng lại khiến nàng cũng dừng theo. Nàng giật mình hỏi: “Sao vậy?”
Y quay lại, nhìn nàng, ánh mắt mênh mang và mơ hồ khiến nàng không đoán ra ý tứ. Y cuối cùng chỉ nói được một câu ngắn ngủi: “Chúng ta trở về nhà của ta, có được không?”
Nàng lại ngẩn người không nói. Y cố gắng thuyết phục: “Vết sẹo trên gương mặt cô không thể hoàn toàn bị xóa bỏ. Cô trở về hậu cung với dung nhan tàn tạ, không có đứa con trong tay, người ta sẽ nói gì cô chứ?”
Nhạc Hy đã muốn quên đi chuyện vết sẹo khi gò má nàng bị chà mạnh vào những mảnh đá lúc rơi xuống vách núi. Về sau khi Ngô Diệp và Tần đại nương cứu được nàng thì vết thương đã thành sẹo. Dù có mờ đi nhưng vẫn không thể hết. Nàng cũng không quá để tâm đến nó, cũng chưa từng nghĩ vì nó nàng sẽ thay đổi ý định.
“Ta không thể.” Nhạc Hy trả lời ngắn gọn.
Ngô Diệp không miễn cưỡng, chỉ xoay người lạnh nhạt bước đi. Nhìn bóng lưng của y, Nhạc Hy tựa như thấy những nỗi niềm khó nói. Nàng cũng không hiểu nổi y.
Nhạc Hy nhanh bước theo y. Vượt qua bao nhiêu vách đá khe núi hiểm trở, cuối cùng Nhạc Hy cùng Ngô Diệp cũng ra được khỏi núi Đông Nhạc.
Vừa thoát ra được, Ngô Diệp hít một hơi thật sâu, gương mặt cực kỳ khoan khoái như để tận hưởng mùi vị của sự bình yên. Nhạc Hy cũng cảm thấy lòng mình thanh thản hơn. Nàng quay sang Ngô Diệp, ánh mắt cảm kích, nói với y: “Ngô Diệp, cảm ơn huynh đã đưa ta qua núi Đông Nhạc. Huynh mau trở về với đại nương đi.”
Ngô Diệp nghe Nhạc Hy nói mà mọi vui vẻ trên gương mặt đều tan biến cả. Y thở dài một tiếng, mặt chán nản nói với nàng: “Thế cô làm sao?”
Nhạc Hy mỉm cười, gương mặt chẳng phảng phất một chút âu lo: “Ta đương nhiên không sao? Qua được núi Đông Nhạc là mọi thứ đều ổn cả, ta có thể tự lo được. Huynh trở về kẻo Tần đại nương mong.”
“Cô nghĩ mình là ai? Là anh hùng hào kiệt hay là thần thánh? Đường từ đây về kinh thành còn trăm dặm, cần biết bao nhiêu tiền của, thời gian, công sức? Chưa kể cô làm sao mà biết chỉ có bấy nhiêu kẻ muốn tìm đuổi giết cô? Mình cô đi được sao?” Ngô Diệp lại không bình tĩnh được mà quát mắng.
Nhạc Hy không tỏ ra khó chịu hay bất mãn, chỉ nói: “Đại huynh của ta, nhất định huynh ấy đang đi tìm ta, đi từ đây trở về kinh thành ta sẽ gặp được huynh ấy. Huynh yên tâm.”
Ngô Diệp hừ một tiếng bực bội: “Giờ ta trở về nói mẫu thân ta rằng ta bỏ cô ở nơi này một mình, người nhất định sẽ không để cho ta yên. Chứ cô nghĩ ta rảnh rỗi hay sao theo cô về tận kinh thành? Như vậy đi, chúng ta ấn định, lúc nào ta đưa cô gặp được Thẩm thiếu gia thì ta sẽ trở về.”
Nhạc Hy ngẫm nghĩ trong thoáng chốc rồi gật đầu đồng ý.
Giờ sang tháng mười một, trời mỗi lúc một lạnh. Như Nhạc Hy còn mang theo một ít y phục, còn Ngô Diệp không mang theo thứ gì bên mình. Nhạc Hy tự tin nói với Ngô Diệp mình có thể tự đi được, nhưng đó chỉ là lời để y yên tâm trở về bên cạnh Tần đại nương, chứ bản thân nàng cũng biết rõ con đường trước mắt của nàng vô cùng mờ mịt, không biết sẽ trở về như thế nào.
“Còn trăm dặm đường mới đến kinh thành, chúng ta sẽ không có gì ăn cả. Đợi đến lúc tới trấn Tế Nam, chúng ta cầm trang sức có thể đổi được thêm một chút tiền, cầm cự thêm được một khoảng thời gian.” Ngô Diệp nói.
Nhạc Hy cũng gật đầu. Còn một ngày đường nữa là tới, đêm đó, nàng và Ngô Diệp phải nghỉ lại trong miếu hoang ven đường. Những ngày này đều rất lạnh nhưng nàng cũng không dám kêu ca, chỉ sợ ảnh hưởng đến hành trình. Nàng muốn trở về kinh thành càng nhanh càng tốt.
Sáng sớm hôm sau, Ngô Diệp tỉnh dậy mà lòng thấy nôn nao kỳ lạ. Bình thường Nhạc Hy đều thức giấc trước y, sau đó ngồi ngẩn người ngẫm nghĩ cho tới khi y dậy mới cùng nhau đi tiếp nhưng lạ thay… Nàng ta vẫn nằm dựa ở cột miếu hoang, ngủ vô cùng say. Y gọi đến mấy lần, nàng vẫn không tỉnh giấc.
Sợ hãi, Ngô Diệp đến cạnh nàng, lay gọi nàng dậy thì thấy cả người nàng nóng như một hòn than. Y lại chợt nhớ hôm trước nàng từng nói trong người từ nhỏ đã nhiễm hàn khí, mùa lạnh thường xuyên mắc phong hàn và ốm vặt.
“Lạnh… lạnh quá.” Nhạc Hy chau mày rên rỉ, tiếng rất nhỏ, dường như đuối sức.
Ngô Diệp vội vàng mở tay nải của nàng, bên trong toàn là y phục cũ của Ngọc Nhi – muội muội của y. Y lấy một chiếc áo choàng mỏng, choàng lên người nàng. Tay nàng lạnh buốt như băng, y phải nắm lấy, chà xát vào hai bàn tay mình để nó ấm hơn một chút. Gương mặt nàng có vẻ dễ chịu hơn nhiều, nhưng nàng vẫn mê man bất tỉnh.
“Nữ nhân ngu ngốc, cô cho rằng mình có thể một mình đi tiếp đến kinh thành ư?” Ngô Diệp khẽ quở trách, y biết nàng không nghe được.
Nhưng như có trực giác, Nhạc Hy đột nhiên ho một cơn rất dài khiến Ngô Diệp hơi hoảng sợ. Có lẽ Nhạc Hy nhiễm lạnh khá nặng. Hôm đó ngồi ven sông, nàng không ngủ, lại mặc phong phanh y phục rất mỏng. Hôm sau lại ở trong miếu hoang ẩm ướt này, không tránh được bị cảm.
Nhìn gương mặt tiều tụy, trắng bệch nhợt nhạt của nàng, Ngô Diệp lại chỉ có thể cảm thán một câu: “Tự cho mình là mạnh mẽ.”
Bỗng nàng hơi trở người khiến y giật mình, vội nắm lấy tay nàng mà chà cho ấm. Trong cơn mê sảng, y còn nghe thấy nàng gọi rất nhỏ: “Chu lang… Chu lang… Đợi thiếp, đợi thiếp.”
Ngô Diệp buông tay nàng xuống, hừ một tiếng thật lạnh lùng, nói: “Nữ nhân các người thật mê muội. Phải thêm bao nhiêu khổ đau nữa mới chịu tỉnh ngộ để vượt qua đây?”
Y lại lấy ra từ trong tay nải một ít lương khô còn sót lại. Chỗ đó không đủ hai người ăn, y chỉ đành để lại cả cho nàng để có thể cầm cự thêm ít ngày nữa trước khi đến trấn Tế Nam. Đến đó đem trang sức đổi lấy tiền mới có thể có thêm một chút bạc mà sống.
“Hoàng cung thì có gì tốt chứ? Để cô chấp nhận liều mạng cũng phải trở về? Người đó quan trọng vậy ư? Hắn thì yêu cô thật lòng ư? Nữ nhân ngu ngốc.” Ngô Diệp lại lắc đầu cười nhạt.
Nửa trước cuộc đời, những gì bản thân y đã được chứng kiến và kinh qua, y hiểu rõ về hậu cung hơn Thẩm Nhạc Hy. À không, chẳng phải Thẩm Nhạc Hy ngu ngốc, phải nói là nữ nhân này cũng là người hiểu rõ chốn hậu cung, nhưng nàng ta lỡ vướng một chữ tình. Mà trên đời này, một trong những thứ khiến con người trở nên cương liệt nhất, mạnh mẽ nhất, hay yếu đuối nhất chính là tình yêu.
Vì yêu mà đánh mất lý trí, vì yêu mà không tiếc giá nào. Có lẽ Thẩm Nhạc Hy chính là người như thế.
Ngô Diệp thở dài, đi kiếm một chút nước, lại xé vạt áo mình làm khăn, chườm lên trán Thẩm Nhạc Hy. Y lại xem qua vết thương của nàng, có lẽ vì băng bó chưa kỹ lưỡng nên mới thành ra bị sốt, lại thêm mấy ngày lạnh lẽo ròng rã trên đường, nàng ta mới bị lạnh đến thế.
Chừng mấy canh giờ sau, khi Ngô Diệp thiu thiu ngủ thì Nhạc Hy động mình tỉnh dậy. Ngô Diệp dường như cảm nhận được động tĩnh cũng bật người dậy ngay. Thấy Nhạc Hy tỉnh lại, trong lòng y được yên tâm hơn mấy phần, vội hỏi: “Cô thấy trong người sao rồi, có mệt không?”
Nhạc Hy hơi chau mày, nhìn ra xung quanh theo bản năng, liền hỏi Ngô Diệp: “Ta đã ngủ được bao lâu rồi?”
Gương mặt Nhạc Hy chứa đầy sự lo lắng, có cả sợ hãi.
Lúc bấy giờ cũng chớm đầu giờ chiều, Ngô Diệp chép miệng nói với nàng: “Giờ chắc vừa qua giờ Ngọ. Cô bị sốt quá, quanh đây hẻo lánh, ta cũng chỉ ra sông dấp chút nước để chườm cho cô được thôi. Cô thấy trong người thế nào rồi? Có còn mệt nữa không?”
Nhạc Hy thần sắc hơi tiều tụy nhưng nàng không hề tỏ ra mệt mỏi, ngược lại vẫn rất bình tĩnh, thản nhiên. Nàng nói một câu ngắn gọn quen thuộc: “Ta không sao đâu.”
Ngô Diệp mất hứng liền không để tâm đến nàng ta nữa, không nói không rằng liền đi thẳng ra khỏi miếu hoang. Nhạc Hy cũng chẳng nghĩ ngợi đến hành động của y, chỉ giở tay nải ra sắp xếp lại y phục. Thấy chúng có chút xê dịch, dường như có ai đã động vào, Nhạc Hy cũng không hề lấy làm lạ lẫm. Có lẽ trong lúc nàng ngủ, Ngô Diệp đã giở nó ra. Bên trong cũng chẳng có gì quan trọng, chỉ là lương khô vẫn còn nguyên vẹn, y chưa ăn chút nào trong hai ngày đi đường vừa qua.
Nàng khéo đưa mắt nhìn bóng lưng y ngoài cửa miếu, chỉ thấy chiếc áo xanh sờn bạc của y. Những ngày qua, y không quản ngại bảo vệ nàng, từ đám hắc y nhân, đến chuyện nàng bị bệnh, thậm chí có một chút lương khô cũng để dành lại cho nàng.
Cái bóng dáng thâm trầm kia…
Nhạc Hy liền cất tiếng gọi: “Ngô đại ca.”
Ngô Diệp dường như thảng thốt, y quay đầu lại, lại nghe nàng bảo: “Từ hôm qua tới giờ vẫn chưa ăn gì, huynh mau ăn đi.”
Ngô Diệp bước vào, mặt y lạnh như tạc từ băng, vùng vằng nói: “Của mẫu thân cho thì cô cứ ăn đi, ta đã ăn rồi.”
Nhạc Hy lưỡng lự hỏi lại: “Nhưng… Huynh ăn lúc nào mà ăn rồi chứ?”
Ngô Diệp không kìm được mà gắt gỏng lên: “Đã bảo là ăn rồi! Những lần cô nói “Ta không sao đâu”, ta có chất vấn gì cô không?”
Nhạc Hy tự dưng thấy sợ hãi trước thái độ nóng nảy bất thường như mèo vồ của Ngô Diệp. Nàng cũng chẳng nói gì thêm, cũng không ăn chút nào trong đống lương khô còn lại đó. Cũng không phải giận dỗi gì y, mà là còn đang ốm, miệng đắng như ngậm ngải, nhìn thấy đồ ăn chỉ cảm thấy khó nuốt.
“Khó ăn ư?” Ngô Diệp đột nhiên hạ thấp giọng. Bỗng dưng giọng y nhẹ nhàng, ôn nhu lạ thường khiến Nhạc Hy hơi sững người.
Nhạc Hy khẽ lắc đầu nói: “Không, người ốm nên thấy nuốt chẳng trôi.”
Ngô Diệp không nói gì nữa. Y lẳng lặng đi ra khỏi miếu hoang. Nhạc Hy biết Ngô Diệp là người khó hiểu. Chẳng ai biết y định làm những chuyện gì tiếp theo. Cho nên nàng yên vị ngồi ở trong miếu, đinh ninh rằng rồi y sẽ quay lại. Cũng tầm một khắc sau, Ngô Diệp trở lại, trên tay y toàn những quả quýt nhỏ bằng nắm tay trẻ nhỏ.
“Huynh kiếm đâu ra được nhiều quýt như vậy?” Nhạc Hy ngạc nhiên hỏi.
Ngô Diệp mỉm cười kể lể: “Sáng nay lúc cô nằm bẹp ở đây, ta đi xung quanh miếu hoang này, thấy gần đây có cây quýt mật, quả ngọt lắm. Nghĩ cô đang bệnh ăn quýt ngọt này vào sẽ dễ chịu hơn.”
Nhạc Hy người ốm nên hơi thiếu nước, nhìn thấy những quả quýt mật tươi trong tay Ngô Diệp mà như thấy được nước cam lộ, vội vàng đón lấy, gương mặt mừng vui như đứa trẻ được cho quà.
“Ăn một chút lương khô rồi hãy ăn quýt, kẻo xót ruột.” Ngô Diệp nói.
Nhạc Hy gật đầu, ăn lương khô rồi bóc quả quýt ra ăn một cách thật ngoan ngoãn. Nhạc Hy vừa ăn mà nghĩ, Ngô Diệp quả thật cũng rất tâm lý và biết chăm sóc người khác, chứ không đơn giản như vẻ ngoài lạnh lùng, bất cần của y.
Mới ăn được hai múi, nàng lại không quên hỏi: “Vậy còn huynh, huynh ăn chưa?”
Ngô Diệp nhíu mày bảo: “Sao cô hỏi lắm thế nhỉ? Đã bảo là ăn rồi mà? Cô ăn mai khỏi ốm rồi còn lên đường. Đưa cô đi nhanh ta còn về với mẫu thân.”
Tuy Ngô Diệp hơi nặng lời nhưng Nhạc Hy biết y cũng chỉ muốn tốt cho nàng. Nàng cũng chỉ cười bảo: “Bình thường ở nhà chỉ có hai mẫu tử, giờ huynh đi lâu, đại nương khó trách sẽ phiền muộn.”
Ngô Diệp cười thật ngây ngốc, ánh mắt phảng phất những nét bi thương. Y cười khổ, nói nhỏ: “Ừ, giá như muội ấy còn sống, mẫu thân sẽ không buồn thương…”
Nhạc Hy nghe ngữ khí chua chát ấy, không khó để đoán được “muội ấy” trong câu nói của Ngô Diệp là muội muội Ngọc Nhi của y. Nhiều lần y nhắc đến, nàng cũng nảy sinh những hiếu kỳ, liền hỏi: “Muội muội của huynh vì sao mà không còn nữa?”