Minh Cung Truyện

Chương 80: Thử tình khả đãi thành truy ức


Đọc truyện Minh Cung Truyện – Chương 80: Thử tình khả đãi thành truy ức

MINH CUNG TRUYỆN – CHƯƠNG 73:

THỬ TÌNH KHẢ ĐÃI THÀNH TRUY ỨC

(Tình này giờ đã thành hồi ức)

*Trích Cẩm sắt – Lý Thương Ẩn.

——————————-

Dáng vẻ Trần Thái Quyên thong dong và điềm đạm đến nỗi khiến người ta phải chán ghét. Nàng ta từ từ tiến phía giường của Lệ tần, cúi thấp đầu nói khẽ: “Lệ tần bệnh đến hồ đồ rồi, cũng không làm chủ được lời nói nữa nhỉ?”

Lệ tần dường như rất phẫn nộ, nàng ta trừng mắt, bật người dậy chỉ thẳng vào Trần Thái Quyên: “Là ngươi, ngươi chủ mưu giết Thẩm Nhạc Hy.”

Trần Thái Quyên không ngần ngại giơ tay tát thẳng vào mặt Lệ tần khiến nàng ta úp mặt xuống đống chăn gối, bưng mặt khóc nức nở. Trần Thái Quyên cười như chưa xảy ra chuyện gì, nói rất đanh thép: “Để bản cung nhắc lại cho Lệ tần nhớ, Thần phi là do không may bị sơn tặc cướp bóc và thích sát, người trong hậu cung tiền triều nhiều ngày sau mới biết chuyện. Lệ tần dạo này mắc chứng hoang tưởng, cứ vậy chỉ e sẽ không thể nuôi nấng chu toàn tiểu hoàng tử. Có lẽ nếu Lệ tần không đổi, bản cung phải đề bạt với Hoàng thượng và Hoàng hậu giao tiểu hoàng tử cho người khác nuôi nấng.”

Nhắc đến tiểu hoàng tử như chạm đến chỗ yếu lòng của Lệ tần. Nàng ta quên luôn cái tát sỉ nhục vừa rồi của Hiền tần, vội vàng lết tới, túm lấy chéo áo của Hiền tần, ánh mắt khẩn khoản: “Ta… ta hiểu rồi, ta nhất định không thốt ra những lời như vậy nữa. Ngươi… ngươi đừng mang hoàng tử của ta đi.”

Trần Thái Quyên đỡ lấy tay Lệ tần, cười xảo quyệt: “Lệ tần cứ an tâm ở Trường Xuân cung. Chỉ cần Lệ tần an phận thủ thường, miệng lưỡi kín đáo thì tiểu hoàng tử bình an, bản cung bình an, Lệ tần cùng Diêm thị cũng bình an. Đổi lại, nếu Lệ tần cứ hồ đồ, bản cung cũng không đảm bảo Diêm thị và Lệ tần được an toàn. Đừng quên Lệ tần cũng là người góp gạo thổi cơm với bản cung.”

Mạn Cơ trong lòng rối loạn, nhất thời không nói lên được câu gì, im lặng như một pho tượng.

Thái Quyên vẫn rất thong thả, nàng ta lấy những lễ vật đẹp đẽ trên tay cung nữ Trầm Thủy bưng tới đặt bên giường của Lệ tần nói: “Nhân thăm hỏi Lệ tần, bản cung có chút lễ vật nhỏ tặng Lệ tần cùng tiểu hoàng tử. Này là nhân sâm, hồng sâm, đông a a giao, linh chi, tam thất… quý để Lệ tần bồi bổ cơ thể.”

Mạn Cơ cố lấy lại bình tĩnh, làm gương mặt lạnh nhạt nói: “Đa tạ Hiền tần. Cũng không còn sớm nữa, bản cung còn đi thăm hoàng tử, Hiền tần có thể trở về.” Ý tứ xua đuổi rất rõ ràng, không một chút khách khí nào, mang đậm phong cách của Lệ tần.

Hiền tần cũng chẳng phải kẻ da mặt dày. Nghe rõ ý tứ của Lệ tần, nàng ta cũng tự mình về luôn.


Trần Thái Quyên vừa đi khuất, Mạn Cơ thuận tay hất sạch những lễ vật quý giá nàng ta vừa dâng lên. Hạ Mai thấy chủ nhân nổi nóng, vội vàng can ngăn: “Nương nương bớt giận, nương nương bớt giận.” Vừa nói thị vừa nhặt nhạnh lại những thứ vương vãi trên nền đất.

Mạn Cơ càng nhìn những thứ đó càng không thuận mắt, gắt gỏng: “Mang những thứ đó vứt sạch đi cho bản cung, không chừa lại bất cứ thứ gì Trần Thái Quyên tặng trong Trường Xuân cung nữa.”

Sâu trong lòng Diêm Mạn Cơ, nàng ta nhớ những lời Thẩm Nhạc Hy nói khi trước, mơ hồ cũng nghi ngờ Trần Thái Quyên. Lại thêm những chuyện rắc rối phía sau, nàng ta càng lúc càng không muốn dính dáng tới kẻ giả tạo, kẻ mượn dao giết người – Trần Thái Quyên. Mạn Cơ càng hiểu rõ, Trần Thái Quyên không phải muốn giúp nàng, nàng ta là vì tư thù nào đó với Thẩm Nhạc Hy mà liên tục nhắm vào Thẩm Nhạc Hy. Việc cấu kết với nàng cũng chỉ nằm trong mưu sâu của nàng ta mà thôi.

Hạ Mai dọn dẹp sạch sanh những thứ Hiền tần mang tặng, vừa trở lại tẩm cung thì đã thấy Lệ tần tự mình vấn tóc trang điểm, y phục chỉnh tề. Hạ Mai có phần ngạc nhiên, liền nhẹ giọng hỏi: “Nương nương tính đi đâu sao?”

Lệ tần dường như đã bình ổn lại tâm lý, gương mặt cũng đã hồng hào hơn đôi chút, nói: “Bản cung qua Tần Nguyên điện thăm tiểu hoàng tử.”

Tần Nguyên điện rất gần với Trường Xuân cung, là nơi tiểu hoàng tử Tái Cơ được các nhũ mẫu nuôi nấng và chăm sóc. Những ngày qua, Lệ tần sức khỏe không được tốt, không thể đi thăm hoàng tử; nay lại nghe những chuyện Trần Thái Quyên nhắc, Lệ tần cũng không đừng được mà chủ động đến thăm hài nhi của mình.

Chu Tái Cơ được hơn một tháng tuổi nhưng người trông có vẻ nhỏ hơn một chút so với những đứa trẻ cùng lứa. Tiểu hoàng tử này vừa ra đời thân thể đã yếu đuối, các thái y chẩn rằng trong cơ thể có hàn khí nhẹ, mùa thu tới sẽ thường xuyên bị ho. Công bằng mà nói, Chu Tái Cơ sinh ra đã là một đứa trẻ không hạnh phúc, phụ hoàng không để tâm, mẫu thân tâm lý bất ổn, nhà ngoại đứa trẻ lại chỉ coi nó như một nước cờ thăng tiến, vốn không dành quá nhiều tình cảm. Diêm gia cũng chỉ có vài người là Dương phu nhân cùng muội muội Diêm Mạn Cơ vào thăm hỏi tiểu hoàng tử.

Đám tần phi trong cung cũng chỉ có Trần Thái Quyên cùng vài người ở bên trung lập, có động thái hòa dịu là Phương Tử Huyên, Vương Yên Diêu thường xuyên chủ động tới thăm tiểu hoàng tử. Hoàng hậu cũng không ngoại lệ. Là chủ lục cung, Hoàng hậu luôn đặc biệt quan tâm mẫu tử Diêm thị, không để Diêm Mạn Cơ phải thiếu thốn thứ gì. Mặt khác các tần phi thường có xích mích với Diêm Mạn Cơ điển hình như Khang tần, Túc tần hầu như không tới thăm, chỉ đến cùng Hoàng hậu trong các buổi tụ họp.

Nói chung sau nhiều chuyện xảy ra như vậy, đối với Diêm Mạn Cơ, lợi vẫn là nhiều hơn hại. Dù không được Hoàng đế quan tâm tới nhưng dẫu sao nàng ta vẫn có một đứa con, còn là một tiểu hoàng tử. Về sau, địa vị của nàng ta trong hậu cung sẽ càng tôn quý, càng vững chắc. Diêm gia hài lòng với điều đó.

Một ngày tháng chín, thược dược trong hoa viên Trường Nhạc cung bất ngờ hé nở. Phương Hà vốn không còn ở Trường Nhạc cung nữa, sớm đã được Hoàng đế phóng thích, cùng với Thẩm Tịch Thành rời khỏi Tử Cấm thành phồn hoa, diễm lệ. Lúc rời đi, thị chỉ dặn dò Như Dung nhất định phải ở lại Trường Xuân cung. Thị luôn nghĩ, không chừng chủ nhân của thị, bằng một phép màu diệu kỳ nào đó có thể trở về.

Như Dung ngồi lặng thinh trước cửa điện, đột nhiên khóc lên nức nở. Những ngày qua, tòa điện này vắng vẻ và tịch liêu lạ thường. Đêm nào cũng vậy, Như Dung đều không cho phép hạ nhân khóa cửa điện và cửa Trường Nhạc cung. Trong lòng, thị nhất quyết tin sẽ có ngày Nhạc Hy quay về. Thị cứ cố mù quáng một ngày, hai ngày, rồi suốt tháng qua, chủ nhân vẫn chưa trở lại, thị chìm vào nỗi ám ảnh vô cùng. Mấy ngày gần đây, Khang tần và Túc phi thỉnh thoảng tới Trường Nhạc cung, kể những câu chuyện về Hy tần khi trước. Mỗi lần nghe, Như Dung lại chỉ thấy thêm sầu đau.

“Như Dung, sao lại ngẩn người ngồi đây?” Trang tần nhẹ giọng hỏi.

Khi trước, Như Dung là hạ nhân trong đình viện của Thẩm Tịch Thành. Mỗi lần Thẩm Tịch Thành tới Vương gia chơi, đều dẫn theo Như Dung, vì vậy hai người trước đó có chút quen biết. Sau này Nhạc Hy nhập cung, Thẩm Tịch Thành cho Như Dung theo hầu nàng, song Như Dung cũng không nói cho Nhạc Hy rằng hai người vốn là quan hệ họ hàng thân thích.


Như Dung vẫn tỉ tê khóc, khẽ nói: “Trang tần nương nương, nô tỳ… nô tỳ đột nhiên nhớ tới Hy tần nương nương quá…”

Trang tần khẽ vén y phục, ngồi xuống hiên bên cạnh Như Dung, bảo: “Ta hiểu mà, mọi thứ với ngươi thật không dễ dàng.” Nói rồi nàng ấy thở dài, cúi thấp đầu than thở: “Thật không ngờ tỷ tỷ lại qua đời đột ngột như vậy. Ta cứ trông mong lúc tỷ ấy sinh xong, nhất định sẽ là một hài nhi xinh đẹp gọi ta là dì mẫu. Hóa ra, mọi thứ lại không được như hy vọng…”

Trang tần nói khiến Như Dung chỉ thêm buồn lòng. Thị ngoảnh mặt lại nhìn tòa điện trống vắng cô liêu, thê lương đến tột độ: “Những ngày tháng qua, nô tỳ luôn tự hỏi, bao giờ nương nương mới trở về? Nô tỳ vẫn luôn mong đợi, luôn để ngỏ cửa, nhưng đã nhiều ngày thế rồi, đến chút tin tức cũng không có…”

“Như Dung à, Hoàng thượng cho tìm kiếm, tỷ tỷ sớm đã…” Trang tần nói.

Nhưng Như Dung ngắt ngang câu nói của nàng ấy, lắc đầu rất mạnh: “Nô tỳ vốn không tin Hoàng thượng, người vốn không thật lòng với chủ nhân nô tỳ. Người gần như chưa tìm kiếm mà sớm đã bỏ cuộc. Nô tỳ ở đây vì có nhiều thứ không thể bỏ lại, nhưng bên ngoài kia, nô tỳ tin Phương Hà, còn có cả đại thiếu gia, họ nhất định sẽ tìm thấy Hy tần.”

Trang tần khẽ nhíu mày một cái, nghi hoặc hỏi: “Biểu ca… huynh ấy… đang tìm kiếm biểu tỷ sao?”

Như Dung gật đầu: “Phải, đại thiếu gia cả đời đều ước ao được sống tự do. Người vào cung làm thái y cũng chỉ vì muốn bảo vệ nương nương… Giờ nương nương biệt tích, thiếu gia xuất cung cũng là muốn đi tìm nàng ấy.” Giọng Như Dung rất trầm.

Trang tần hỏi như thể dò la: “Biểu ca đối xử với biểu tỷ thật có tình nghĩa. Huynh ấy có vẻ rất thương yêu tỷ ấy?”

Như Dung thật thà đáp: “Phải, hai người họ từ lúc nhỏ đã là huynh muội, thân thiết như hình với bóng. Từ lúc đại tiểu thư bắt đầu học chữ đã là đại thiếu gia dạy cho. Nô tỳ nhớ, đại thiếu gia còn từng nói không có bất kỳ thanh âm nào trên trần thế này sánh với tiếng đàn của đại tiểu thư. Cầm thanh ấy hòa với tiếng huân của đại thiếu gia, tựa như là tiếng lòng của những người tri kỷ.”

Trang tần mơ hồ nhìn ra xa xa, nơi có những đóa hoa thược dược hồng hồng xinh xắn, ánh mắt tựa như có tiếc nuối, cũng lại như có buồn thương vô hạn. Sống trên đời, nàng vốn chưa từng ghen tỵ với ai, thế nhưng Hy tần lại là một trường hợp điển hình ngoại lệ. Nàng là đại tiểu thư của Vương gia, nhan sắc là đệ nhất ở xứ Giang Ninh, cầm nghệ, thi phú cũng không hề tệ. Nhưng khi còn sống, Hy tần xét về địa vị, gia thế, dung nhan, tài năng, cái gì cũng vượt qua nàng, trong cung cũng là phi tần được sủng hạnh bậc nhất. Đến lúc nàng ấy ra đi rồi, cũng vẫn để lại nhớ nhung vô hạn trong lòng những người bên cạnh nàng: Hoàng đế, Tịch Thành, Phương Hà, Như Dung, còn có cả Túc phi, Khang tần, Hòa tần… và vô hình trở thành một rào cản mà mãi mãi Yên Diêu cũng không thể vượt qua. Dù rằng sau này nàng có xinh đẹp hơn, tài giỏi hơn cả Hy tần lúc còn sống thì cũng có nghĩa lý gì đâu chứ? Bóng hình nàng ấy vốn đã in sâu trong tâm trí Hoàng đế, không một ai và một điều gì có thể thay thế được. Vậy mới nói, người sống không địch lại được với người đã khuất.

Hoàng đế trong suốt thời gian dài không đặt chân tới hậu cung, cuối cùng cũng có ngày hắn nghỉ lại chỗ Hoàng hậu. Ngày hôm sau, tần phi hắn lật thẻ bài, thật bất ngờ, đó lại là Trang tần – một người không mấy được sủng ái.

“Trong hậu cung này, ngoài Nhạc Hy và Túc phi ra, người có cầm nghệ tốt chỉ có nàng. Túc phi tính tình vốn thẳng thắn, lại nông cạn, không thấu được lòng người nên tiếng đàn nghe sáo rỗng, thiếu đi chút tâm tình. Nhưng nàng thì khác, nàng có cái phong thái giống với Nhạc Hy, có cái điềm tĩnh thanh tao mà một cầm nữ cần có.” Hoàng đế đánh giá.

Trang tần khẽ đưa tay, rót gần đầy một chén trà, nói: “Tỷ tỷ vốn là đệ nhất cầm nữ, rành rọt cả ba loại cầm, thần thiếp so với tỷ ấy vẫn còn thua kém nhiều.” Nói xong, Yên Diêu đặt cây đàn cổ cầm đặt lên bàn, lại thận trọng lấy chiếc khăn sạch sẽ lau qua các dây đàn.


“Tỷ tỷ còn là người vô cùng tỉ mỉ, lúc nào cũng tuân thủ đúng thất bất đàn. Phàm là những kẻ thô tục, sẽ không được nghe tiếng đàn của tỷ ấy. Có lẽ vì vậy mà hậu cung này không mấy người may mắn được thưởng thức qua.”

Sâu trong đôi mắt Hoàng đế, Yên Diêu nhận ra sự tiếc nuối và thê lương. Người không nói điều gì, chỉ cầm một chén rượu lên uống cạn, dáng vẻ mệt mỏi, sầu đau.

“Đêm qua, thần thiếp cũng có mộng thấy tỷ tỷ. Ở hậu cung thần thiếp với tỷ tỷ cũng gọi là thường xuyên qua lại nhưng cũng không quá thân thiết. Sáng sớm dậy thần thiếp sáng dậy cũng khá bàng hoàng, chẳng ngờ tỷ tỷ lại tìm đến thần thiếp.” Yên Diêu nói rất nhẹ nhàng.

Nghe đến đây, Hoàng đế như thể nghe được tin lành, vội vàng hỏi: “Nàng… nàng có dặn dò gì không?”

Yên Diêu nói: “Trong mộng, tỷ tỷ luôn miệng gọi mấy từ “đỗ quyên mãn chi”. Thần thiếp trộm nghĩ, bình sinh tỷ tỷ yêu thích nhất là hoa thược dược, “đỗ quyên mãn chi” tỷ tỷ nói là ý gì?”

Hoàng đế chau mày nghĩ chốc lát rồi bảo: “Không phải mãn chi, mà là Mạn Cơ, là Mạn Cơ…”

Yên Diêu kinh ngạc vô cùng, nói: “Mạn… Mạn Cơ… Chẳng phải là khuê danh của Lệ tần nương nương ư? Hoàng thượng có nhầm lẫn gì chăng? Tỷ tỷ sao có thể gọi khuê danh của Lệ tần nương nương, lẽ nào…?”

“Trẫm sớm đã nghi ngờ cái chết của Nhạc Hy có liên quan tới Diêm thị, cũng đã cho người thăm dò và điều tra. Nhạc Hy lại báo mộng như vậy, mọi chuyện quả đều hợp tình hợp lý.”

Yên Diêu chú ý từng biểu hiện của Hoàng đế. Dường như chỉ khi nhắc tới Thần phi, gương mặt như băng như ngọc của người mới thay đổi chút thần sắc. Chốc chốc, ánh mắt của người lại phảng phất nét bi thương mà người không chú ý sẽ chẳng bao giờ nhìn ra và để ý được.

Ánh mắt của Hoàng đế không đưa qua chỗ Yên Diêu, chỉ hỏi: “Nàng ấy còn nói điều gì khác không?”

Yên Diêu ngập ngừng thưa: “Thoáng nghe tỷ tỷ còn nhắc tới đại huynh cùng bá mẫu ở gia phủ, ngoài ra cũng không nhắc gì khác ạ.”

Hoàng đế dường như vô cùng thất vọng, ngồi lặng mình trong chốc lát rồi thẫn thờ ra về. Tưởng Mục Anh dìu tay hắn, thấy cả người hắn như vô lực, liền hỏi: “Hoàng thượng, người không sao chứ? Có cần nô tài truyền thái y không?”

Hắn thở dài một tiếng nói: “Chuẩn bị cho trẫm xuất cung, trẫm muốn đến một nơi.”

Tưởng đã rất lâu, như thể là từ kiếp trước, hắn chưa từng trở lại nơi này. Chỗ này vẫn như vậy, luôn mang lại cho hắn cảm giác bình yên sâu sắc. Thế mà thoắt cái đã hai năm trôi qua kể từ lần đầu hắn đến nơi này, nơi có người thiếu nữ đeo mạng che mặt với ánh mắt trong như hồ thủy, nhẹ như mây bay.

Chu Hậu Thông dùng khinh công, ngồi lên đầu tường. Những ký ức khi trước hiện về trong tâm trí hắn vô cùng rõ ràng. Hắn còn nhớ nàng thường ngồi đàn ở đây, tiếng đàn ngân nga thánh thót động lòng người. Nhiều khi hắn đến đây vào buổi tối không gặp được nàng mà chỉ đứng từ ngoài bức tường cao này, lắng nghe tiếng đàn của nàng.


“Hoàng thượng, người lại nhớ tới Thần phi nương nương rồi.” Tưởng Mục Anh nhìn lên những tán lá hồng diệp lay động trong gió thu, khẽ thở dài.

Nhớ, phải, hắn sao có thể quên nàng chứ? Bất giác nghe Tưởng Mục Anh nói, khóe mắt hắn chực trào những giọt lệ. Hắn vịn tay vào một cành hồng diệp, cứ thế nức nở như thể một đứa trẻ. Tưởng Mục Anh hiểu được, vội an ủi: “Hoàng thượng, người… cứ như vậy, Thần phi nương nương ở dưới hoàng tuyền sao có thể yên lòng?”

Hắn khổ đau không dứt, tự trách: “Là trẫm có lỗi với nàng ấy, nàng ấy ra đi hẳn hận trẫm vô cùng…”

Tưởng Mục Anh liền nói: “Thần phi nương nương chắc chắn không giận người.”

Chu Hậu Thông lắc đầu tuyệt vọng vô cùng, nhảy xuống tường. Hắn bước đi một mình, lại quay sang bảo Tưởng Mục Anh: “Ngươi đi phía sau, trẫm muốn đi một mình.”

Hắn bước đi trên con đường dài vắng vẻ, không biết bước đến lúc nào liền đến miếu hoang dạo nào. Nó vẫn như trước đây, tồi tàn và ẩm thấp. Chu Hậu Thông bước vào miếu hoang, vẫn là tượng phật cùng những cờ phật bị phủ kín bởi mạng nhện và cát bụi. Hắn lần lần sờ phía sau tượng phật, quả nhiên có hộp quẻ bói khi xưa. Thuận tay bốc lấy một quẻ rồi lại nhặt bài giải quẻ ẩm mốc, Chu Hậu Thông mở ra, trên ấy đề mấy chữ hơi nhòe:

“Thử tình khả đãi thành truy ức

Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên.”

(Tình này giờ đã thành hồi ức

Là buổi đầu tiên chút nỗi niềm.)

Chu Hậu Thông ngẩng đầu, ngăn những giọt nước mắt rơi xuống. Hắn thở dài một tiếng. Duyên kiếp của hắn và nàng, cuối cùng cũng trở thành hồi ức, mãi chỉ đẹp đẽ ở lần đầu tiên mà thôi. Hắn và nàng có duyên có phận, nhưng tự hắn không biết trân trọng mảnh duyên phận ấy, tự hắn đẩy nàng ra xa hắn hơn, và cũng do hắn mà nàng mới ra đi oan ức đến thế.

Hắn ôm lấy bài giải quẻ với những lời đau thương, tự nói với chính mình: “Nhạc Hy, nàng hận trẫm như vậy ư? Hận trẫm đến mức không để trẫm tìm thấy nàng dù chỉ là thi thể. Hận trẫm tới mức không tìm về trong giấc mơ của trẫm, để trẫm được trông thấy dáng hình của nàng, để trẫm được gọi nàng một tiếng. Nàng hận trẫm tới mức khi tìm về cũng chỉ nhắc đến Thẩm Tịch Thành chứ không nhắc đến trẫm. Nàng đang trả thù trẫm sao? Giá mà… giá mà nàng sống thêm được một ngày, à không… một giờ nữa thôi, để trẫm được nghe lại một lần tiếng đàn của nàng, để trẫm được nghe nàng gọi trẫm là “Chu lang” và để trẫm gọi nàng là thê tử… Nhạc Hy…”

Bên bến sông Thái Nguyệt trong đêm thâu, văng vẳng có tiếng người lái đò cất lên câu hát:

“Thử tình khả đãi thành truy ức

Chỉ thị đương thời dĩ võng nhiên.”

Người thiếu nữ thanh tú năm ấy, giờ cũng đã trở thành truy ức xa xôi của hắn mất rồi.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.