Minh Cung Truyện

Chương 16: Điều điều khiên Ngưu tinh. Kiểu kiểu Hà Hán nữ (Đã sửa 25/7/18)


Đọc truyện Minh Cung Truyện – Chương 16: Điều điều khiên Ngưu tinh. Kiểu kiểu Hà Hán nữ (Đã sửa 25/7/18)

MINH CUNG TRUYỆN – CHƯƠNG 13:

ĐIỀU ĐIỀU KHIÊN NGƯU TINH. KIỂU KIỂU HÀ HÁN NỮ

(Xa xa ngôi sao Ngưu. Sáng sáng Ngân Hà nữ)

*Câu thơ này trong Mười chín bài cổ thi vô danh. Câu thơ nói đến sự cách biệt giữa đôi nam nữ yêu nhau. Yêu nhau nhưng cách xa, không đến được với nhau.

———————

Thái hậu cười, nhìn sang phía Thuận phi: “Ai gia đã nói rồi, Thuận phi còn không tin.”

Nhạc Hy đặt túi hương lên bàn cho Thái hậu xem, rồi bình tĩnh nói: “Xin Thái hậu nương nương nghe thần nữ nói hết. Hương liệu không có vấn đề không có nghĩa là túi hương không có vấn đề.”

Cả Thái hậu và Thuận phi đều nhìn Nhạc Hy bằng ánh mắt kinh ngạc tột cùng. Thái hậu nghi hoặc hỏi lại nàng: “Vậy ngươi nói xem, rốt cục vấn đề nằm ở chỗ nào?”

Nhạc Hy từ từ giải thích: “Ban đầu khi cầm túi hương này lên ngửi, đại ca thần nữ đã khẳng định túi hương này có mùi xạ hương. Nhưng khi huynh ấy lấy một ít hương đem đi kiểm tra thì lại hoàn toàn không có chút nào. Điều này khiến thần nữ nghi ngờ, xạ hương không phải nằm trong hương liệu mà nằm bên ngoài túi. Quả nhiên khi nhờ đại ca kiểm tra lại, xạ hương được trộn lẫn trong sợi chỉ thêu, kim tuyến và được khảm lên mấy viên trân châu trên túi này. Ngoài ra gấm làm túi có hai lớp. Thần nữ còn thấy có bột xạ hương tán nhỏ ở giữa hai lớp gấm của túi.”

Thái hậu và Thuận phi nghe xong, đều bất ngờ.

Thuận phi nghe mà cả kinh, thốt lên: “Không ngờ Trần Thái Uyển còn nghĩ được cách này hại bản cung.” Tay nàng không ngừng xiết chặt chiếc khăn lụa mềm.

Ngừng một lát, Nhạc Hy nói tiếp: “Hoàng hậu nương nương chắc chắn đã rất tự tin khi dùng cách này. Bởi Thái y bình thường cũng khó nhận biết một lượng xạ hương nhỏ như thế. Mà Vân Diên hương có mùi hoa lan, hơi hơi giống mùi xạ hương, cho nên nếu hai thứ để cùng nhau sẽ không dễ bị phát hiện.” Chỉ có người chuyên thuộc, được tiếp xúc nhiều với các loại hương liệu khác nhau mới biết được căn nguyên của vấn đề.

Thái hậu và cả Thuận phi đều hiểu con người Trần Thái Uyển. Nàng ta mặc dù hà khắc với tần phi, nhưng không phải người có tâm cơ để nghĩ ra một diệu kế như thế này. Chỉ có một người giúp nàng ta – Nhiếp chính đại thần Dương Đình Hòa.

“Vậy ngươi nghĩ xem, có nên lấy chuyện này lật đổ Hoàng hậu không?” Thái hậu vẫn luôn muốn nghe ý kiến từ Nhạc Hy.

Ngẫm nghĩ một lát, Nhạc Hy lắc đầu đáp lại: “Việc này quả thật có gây bất lợi cho Hoàng hậu nhưng chưa đủ lật đổ nàng ta. Nếu ta bắt được cái thóp này mà không lật đổ được nàng ta thì đúng là chúng ta đã phí phạm một nước cờ. Trước tiên, nên tìm cách khác để đẩy nàng ta vào bờ tuyệt vọng trước, để Hoàng đế thất vọng về nàng ta. Lúc đó, chúng ta đem chuyện này ra nói khéo léo, sợ gì không lật đổ Hoàng hậu? Vì thế lúc này cứ nên giữ túi hương này lại, chờ thời cơ để thực hiện bước thứ nhất, sau đó mới tính tiếp.”

Nếu nói ra chuyện này ngay bây giờ, Hoàng hậu hoàn toàn có cớ biện bạch. Nàng ta chỉ cần nói: Dù trong túi kia có xạ hương nhưng Thuận phi mới chỉ dùng thời gian ngắn, chưa thể gây hại được. Thêm nữa, Hoàng hậu hiện có hai cái lợi: thứ nhất là sự ủng hộ của Dương gia; thứ hai chính là đứa con trong bụng nàng ta. Với hai điều này, một chiếc túi hương không thể trừ bỏ nàng ta ngay được. Do đó chuyện này trước hết phải chờ thời cơ mới nên nói ra. Không phải để cho nàng ta thoát tội, mà là nên chờ thời cơ để đánh một đòn mạnh vào Hoàng hậu mà thôi.

Dù Nhạc Hy không nói cụ thể nhưng Thái hậu vẫn hiểu rõ những bước tiếp theo nên làm gì. Thật đúng là Thẩm Nhạc Hy mà Thái hậu tin tưởng.


“Ai gia hiểu rồi. Vậy hai người cứ nói chuyện, ai gia hồi cung trước.”

Thương Đài đưa Thái hậu ra khỏi tẩm điện của Thuận phi. Thái hậu vừa rời đi, cửa điện lại đóng chặt, tiếng đàn vân hòa của [1] Phương Hà vẫn đều đều ngân nga trong khắp đại điện.

[1] Đàn vân hòa: Một loại đàn cổ, rất phổ biến trong gia đình quý tộc và cung đình thời cổ đại, thường bị nhầm với đàn tranh.

“Mấy năm nay muội sống vẫn tốt chứ?” Thái hậu đi rồi, Thuận phi mới dám lên tiếng hỏi nàng.

Nhạc Hy khẽ cười nhẹ. Chẳng lẽ Thẩm gia lại bạc đãi Đại tiểu thư thân phận tôn quý của nhà họ?

Nhạc Hy cười nhạt nhẽo, trầm giọng nói: “Tiểu nữ vẫn luôn sống tốt. Còn nương nương? Độc sủng hậu cung Minh triều, chắc chắn nương nương còn sống tốt hơn tiểu nữ vạn phần.”

Nếu nói Nhạc Hy không đố kỵ với Trích Hoa thì đúng là nói dối. Trước giờ ai cũng coi trọng nàng ta. Ban đầu, nàng ta là đại tiểu thư Trương gia, cao quý hơn hẳn thân phận thứ xuất của nàng. Sau, Nhạc Hy trở thành đại tiểu thư của Thẩm gia thì Trích Hoa trở thành Thuận phi đắc sủng chốn hậu cung.

Trước nay, Trích Hoa luôn đứng trên Nhạc Hy một bậc.

Giống như hoa thược dược yêu vô cách, chẳng bao giờ sánh được với loài mẫu đơn.

Thuận phi khẽ thở dài một tiếng. Nhạc Hy cũng như bao nhiêu người khác, đều nghĩ Trương Thuận phi là nữ tử hạnh phúc nhất hậu cung. Thuận phi là chất nữ của Thái hậu đương triều, còn là phi tử có địa vị chỉ sau Trần Hoàng hậu, hơn nữa còn độc sủng hậu cung.

“Đó chỉ là mặt ngoài thôi!” Trích Hoa khẽ khàng than thở. Ngừng một lát, nàng nói: “Người trong lòng Hoàng đế không phải bản cung. Bản cung dù có được độc sủng nhưng vẫn không sánh được hồng nhan đáy lòng Hoàng đế.”

Những điều này Nhạc Hy đều hiểu được rõ. Mỹ nhân đối với Hoàng đế mà nói, không chỉ là sự hưởng thụ về mặt tình cảm mà còn là mong muốn ngự trị quyền lực. Có lẽ Trương Trích Hoa cũng như thế. Hoàng đế dù đã bài trừ quyền lực của Trương gia, để Trương gia không chạm tay được vào quyền lực. Nhưng ngược lại, Hoàng đế cũng rất cần sự ủng hộ từ Trương gia, bằng không để Trương gia bất mãn mà làm càn, thiên triều tất loạn. Có lẽ vì thế Hoàng đế mới sủng ái Trương Trích Hoa. Đây là chiêu vừa đấm vừa xoa của Hoàng đế. Nói đi nói lại, Trích Hoa cũng là một quân cờ, chẳng hơn gì nàng.

“Vậy ai mới là bóng hình đáy lòng Hoàng đế?” Nhạc Hy hỏi. Trong lòng nàng đoán được, có thể người đó không phải Trần Hoàng hậu hay bất kỳ nữ tử diễm lệ nào trong hậu cung này.

Thuận phi nói: “Bản cung nghe nói Hoàng đế thích tiểu thư Thường gia, Thường Tích Nguyệt. Có điều nàng ta đã không còn trên đời, khiến Hoàng đế đau lòng vô cùng, thậm chí còn giữ lại ngọc bội của nàng ta.”

Thường Tích Nguyệt, cái tên này hình như đã xuất hiện đâu đó trong ký ức của Thẩm Nhạc Hy. Năm đó, nàng nghe Hoàng Chiêu Mai kể, tiểu thư Thường gia dù là thứ xuất nhưng có dung mạo yêu kiều, tài năng hơn người. Đáng tiếc lại mất vì bệnh hiểm nghèo. Nàng không ngờ nàng ta lại là ý trung nhân của Hoàng đế. Thiên tử đại Minh trị vì anh minh, tài trí bất phàm, không ngờ đó cũng là một nam nhân si tình.

“Giữ lại ngọc bội? Vậy chắc hẳn Hoàng đế rất coi trọng nàng ta?”


Hỏi điều này, chẳng qua vì Nhạc Hy nhớ đến chuyện của chính bản thân mình. Năm đó, khi gặp gỡ nam tử anh tuấn trong Yến viên, dưới gốc hoa hồng hạnh, nàng từng tặng ngọc bội, còn từng hát cho y nghe. Cũng bảy năm rồi, có lẽ y cũng chẳng nhớ đến nàng nữa, ngọc bội cũng chẳng giữ gìn làm gì. Cuối cùng thì trên đời chắc chỉ có mình nàng ngốc nghếch dại khờ, nhung nhớ một kẻ mình gặp một lần rồi chia ly.

Trương Trích Hoa cười như thể tự giễu chính bản thân mình: “Phải. Có lần Hoàng thượng ngã xuống ao sâu, người vẫn bất chấp để tìm mảnh ngọc đó. Mảnh ngọc đó Thường Thảo được thấy một lần khi vô tình chạm trán Hoàng thượng; Trần Thái Uyển hình như cũng may mắn được thấy một lần. Còn lại, Hoàng thượng coi nó như thứ bảo vật, không cho ai xem qua.”

Đột nhiên một ý nghĩ thoáng qua trong đầu Nhạc Hy. Liệu rằng ngọc bội đó có phải… mảnh ngọc tố nguyệt của nàng? Nhưng ý nghĩ đó cũng chỉ như mây chốn núi Tần, chỉ thoáng qua trong chốc lát.

Ra khỏi Tích Thúy cung, Nhạc Hy thở dài một tiếng mệt nhọc nói với Phương Hà: “Phương Hà, nếu sau này ta vào cung… liệu có phải cũng như Thuận phi: Sau ánh hào quang là sự cô đơn không thể dập tắt?”

Phương Hà ngẩn người, định đáp lại nhưng Nhạc Hy cười trừ bảo: “Thôi, bỏ đi! Chúng ta đi về.”

Bây giờ đang là mùa đông, trời dù không còn tuyết nhiều như những ngày trước đó nhưng vẫn hơi lạnh. Ở Diệp Noãn đình, vài lò sưởi vẫn được đốt lên thường xuyên để chủ tử các cung đi dạo qua, tiện đường vào nghỉ chân, sưởi ấm. Diệp Noãn đình là đình nghỉ chân có thiết kế tương đối đẹp mắt. Cột xà và cột đình chỉ nhìn qua là biết làm bằng gỗ trắc quý. Bốn bên đình viện được mắc rèm sa mỏng trông rất thanh thoát. Mái đình Diệp Noãn gần giống với kiểu thiết kế mái điện trong Tích Thúy cung nhưng có phần phức tạp và tinh tế hơn.

Phương Hà đứng từ xa nhìn Diệp Noãn đình, ánh mắt thị đầy thán phục: “Tiểu thư, đình viện đó thật là đẹp quá.”

Nhạc Hy chỉ cười lấy một cái mà vẻ mặt chẳng biểu lộ chút vui vẻ gì cả. Quanh Diệp Noãn đình bốn bề vắng vẻ, chỉ có tiếng gió rì rầm nói chuyện cùng cây và hoa. Một tiếng nói phá vỡ đi sự tĩnh lặng khiến Nhạc Hy đột nhiên chú tâm đến Diệp Noãn đình: “Chủ tử đi chậm thôi. Cẩn thận ạ!”

Hiếu kỳ, Nhạc Hy vội vàng kéo Phương Hà vào bụi cây gần đó để không bị phát hiện ra. Diệp Noãn đình không có cửa, không có tường, bốn bề bao quanh toàn là lụa mỏng giúp nàng nhìn rõ gương mặt hai người ngồi bên trong đình viện.

Một nữ tử mặc y phục lộng lẫy, búi kiểu tóc mẫu đơn kế, lại đội phượng quan rất đỗi cầu kỳ, trang sức bằng vàng cài đầy trên tóc. Phục sức của nàng ta rực rỡ hơn Thuận phi vài phần. Trong hậu cung này người lộng lẫy hơn Thuận phi chỉ có thể là một người – chính là Hoàng hậu.

Trên gương mặt nàng ta, hiện rõ những nét phẫn nộ.

Tỳ nữ bên cạnh nàng ta hình như đang cho thêm than vào lò, ái ngại nói với chủ tử của mình: “Chủ tử, người tức giận như vậy, sẽ không tốt cho thai khí. Mà ngộ nhỡ người có mệnh hệ gì… lại làm lợi cho ả Thuận phi.”

Câu nói của kẻ tỳ nữ kia càng khiến Nhạc Hy hồi hộp chuyện diễn ra tiếp theo. Nàng quyết định dừng lại nghe cho hết câu chuyện. Nhạc Hy nhìn thấy nét phẫn nộ càng bộc lộ rõ ràng trên gương mặt Hoàng hậu. Nàng ta nắm chặt bàn tay, đập mạnh lên bàn quát: “Bản cung sao có thể không tức giận chứ? Hoàng thượng mang cả ngọc bích do Tưởng phi để lại, tặng cho ả tiện nhân Văn Ngọc Hiểu. Bảo bản cung nhịn sao được đây?”

Nói đoạn, nàng ta cúi người xuống, ôm bụng đau đớn khiến ả thị nữ kia mặt tái mét, vội chạy tới gần, lo lắng: “Chủ tử, chủ tử?”

Hoàng hậu xua xua tay, gương mặt nửa cười nửa than khóc: “Nhữ Phần, ngươi nói xem, bản cung so với ả Thuận phi kia có chỗ nào kém? So với Văn Quý tần kia có chỗ nào không bằng? Tại sao Hoàng thượng chỉ chuyên sủng hai ả?”


Thị tỳ Nhữ Phần kia đứng bên cạnh an ủi: “Nương nương, chẳng qua vì gương mặt Thuận phi được giống Thường tiểu thư trước đây, cho nên Hoàng đế mới nhất thời ham thích. Còn Văn Quý tần, cũng nhờ giọng hát giống của Thường tiểu thư nên mới được sủng. Sau này nương nương bình an sinh Hoàng trưởng tử, còn lo gì những chuyện đó nữa.”

Trần Thái Uyển cười, rồi cười lớn. Ham thích nhất thời? Nàng vào cung bảy năm, có bao giờ hắn quan tâm yêu thương nàng? Kể cả Thuận phi không xuất hiện, hắn vẫn lạnh nhạt với nàng như vậy mà thôi.

“Bản cung biết ghen tuông là vô nghĩa nhưng nếu sinh được Hoàng trưởng tử mà không được Hoàng thượng yêu thương, bản cung thà rằng không sinh đứa trẻ này.”

Trần Thái Uyển luôn rất khác với những nữ tử trong hậu cung. Một nữ nhân chỉ đứng vững ở hậu cung này khi họ có hoàng tử. Nhưng với nàng, nàng không màng chút gì đến chuyện Hoàng tử. Nàng thực lòng yêu Hoàng đế, nàng thực sự muốn hắn cũng quan tâm, yêu thương nàng.

“Nương nương…” Nhữ Phần đến đây không biết nên nói sao nữa cho phải.

Nhạc Hy không còn nghe tiếp câu chuyện nữa. Nàng rời đi cùng nụ cười mỉa mai, giễu cợt.

“Tiểu thư, người nói xem, Trần Hoàng hậu đúng là người hay ghen. Chỉ mỗi chuyện Hoàng thượng ban thưởng ngọc cho một vị phi tử thôi mà Hoàng hậu cũng tức giận đến mức động thai.” Phương Hà cũng cười châm biếm.

Nhạc Hy cười khinh khỉnh một tiếng: “Phương Hà, ngươi nghĩ xem nếu như Hoàng thượng ban mảnh ngọc của Thường tiểu thư cho Thuận phi thì Hoàng hậu sẽ thế nào nhỉ?”

Phương Hà lạnh toát người, không dám nghĩ tiếp những chuyện sau đó. Thị chỉ dám nói khẽ: “Tiểu thư, hay là… chúng ta hồi phủ đi.”

Hồi phủ lúc này à? Sẽ không có chuyện đó. Thóp của Trần Thái Uyển đã nắm được. Túi hương đã có chỗ dùng, chẳng lẽ giờ lại bỏ lỡ chăng? Nhạc Hy nói: “Không, chúng ta quay lại Tích Thúy cung.”

Tích Thúy cung.

“Nương nương nói Thường Thảo từng trông thấy ngọc bội của Thường tiểu thư. Vậy trông nó như thế nào?” Nhạc Hy khẽ hỏi.

Thuận phi đưa mắt về phía Thường Thảo, chờ đợi câu trả lời từ nàng ta. Thường Thảo chau mày nhưu đang hồi tưởng lại lần đầu nhìn thấy mảnh ngọc đó. Nhớ lại một chút, nàng ta đáp lại: “Nô tỳ thấy kiểu dáng của nó cũng không phổ biến lắm. Nó làm bằng ngọc trắng, tạc hình trăng khuyết. Nô tỳ biết, hình như Hoàng đế gọi nó là “Tích Nguyệt tại thiên” – trăng sáng giữa trời.”

Đột nhiên, Nhạc Hy nhớ tới mảnh ngọc tố nguyệt của mình, lấy ngọc từ trong tay áo ra, đưa ra trước mặt Thường Thảo, hỏi: “Vậy trông nó có giống mảnh ngọc này không?”

Thường Thảo thoáng kinh động, nhưng rồi lại bình tĩnh trở lại, bình tĩnh nói với Nhạc Hy: “Cũng… cũng gần tương tự. Nhìn sơ qua thì có phần giống, nhưng ngọc của Hoàng đế tinh xảo hơn, màu sắc của ngọc cũng hơi khác, cách thiết kế ngọc cũng không y hệt. Nhưng nếu chỉ nhìn thoáng qua, sẽ thấy khá là giống nhau.”

Nhạc Hy có phần hơi tiếc nuối nhưng rồi nàng bình tĩnh trở lại.

Trái tim treo lơ lửng trên cao của Thuận phi từ từ được hạ xuống. Nàng khẽ thở phào một tiếng. Phải thôi, sao ngọc của Nhạc Hy lại có thể giống ngọc của Hoàng đế chứ?

“Vật muội quay lại, hỏi về mảnh ngọc của Thường tiểu thư làm gì? Muội nghĩ ra điều gì đó sao?”

Nhạc Hy đáp cẩn thận: “Phải, tiểu nữ đã nghĩ ra cách hạ được Hoàng hậu nương nương.”


Nàng ghé tai nói toàn bộ tính toán của mình cho Thuận phi. Thuận phi nghe không sót một từ nào, gương mặt trắng bệch. Nhạc Hy mỉm cười bảo: “Còn vài ngày nữa là đến tết Nguyên đán. Theo tiền lệ phi tử phải kính rượu đế hậu. Lúc đó phải làm sao, Thuận phi nương nương hiểu rồi chứ?”

Sắc diện Trích Hoa mỗi lúc một xấu đi, nhưng vẫn cố giữ vẻ điềm nhiên nói: “Vậy… liệu rằng có thành công không?”

Nhạc Hy nói chắc chắn: “Dù kế hoạch không thành cũng sẽ không hại đến Thuận phi. Người nghĩ xem, đây có phải kế sách trăm điều tốt, không một điều xấu không? Bởi lẽ không thành công nhưng cũng chẳng để lại chút bằng chứng gì. Này là chiêu đánh vào tâm lý Trần Hoàng hậu, giết địch không dao.” Lời của Nhạc Hy thể hiện rõ khí phách và mưu lược.

Nói xong, Nhạc Hy xoay người bước đi. Phương Hà cũng bước nhanh theo nàng. Đối với Nhạc Hy mà nói, bày mưu cũng gần như bày trận, phải chắc thắng mới đưa kế, không đợi may rủi như đánh cược được.

Đợi Nhạc Hy đi khuất, cả người Thuận phi sợ đến mức mất hết sức lực.

“Thường Thảo, ngươi nói xem, trên đời này, có ai tàn nhẫn và thâm độc hơn Thẩm Nhạc Hy hay không đây?”

Thường Thảo đứng gần Thuận phi, đương nhiên cũng nghe được hết mấy lời Nhạc Hy nói với chủ nhân của mình. Thị vội vàng quỳ rạp xuống, nói vội vàng: “Nương nương!”

Trích Hoa giật mình vì hành động bất ngờ của Thường Thảo, vội đỡ thị dậy, bảo: “Thảo Nhi, người sao thế? Có gì từ từ nói.”

Thường Thảo không thể từ từ, gằn từng tiếng: “Nô tỳ… nô tỳ xin nương nương hãy cẩn trọng. Lỡ có một ngày tiểu thư Nhạc Hy mà vào cung, đối với người không chút tốt đẹp nào đâu ạ.”

Thuân phi cảm thấy câu trả lời của Thường Thảo hơi lạc, liền nghi hoặc hỏi lại: “Sao lại thế? Kể cả Nhạc Hy vào cung đi chăng nữa, cũng sẽ không bày kế hãm hại bản cung đâu. Ngươi nói thế ý là gì?”

Thường Thảo dằn từng từ một: “Tiểu thư Nhạc Hy sẽ không hãm hại nương nương… Thế nhưng, tiểu thư Nhạc Hy… à không, tiểu thư Trích Nguyệt, chính là người trong lòng Hoàng đế, thưa nương nương.”

Thuận phi nghe rõ từng chữ Thường Thảo nói ra. Chuyện này chỉ cách đây một chút thôi, nàng cũng từng nghi ngờ nhưng rồi lại bình tĩnh cho qua. Lúc này nghe Thường Thảo nói vậy, nàng không thể nào tin được: “Không, không… sao có thể chứ? Ngươi cũng nói ngọc bội của Hoàng thượng không giống hệt ngọc bội của nàng ta mà?”

Thường Thảo vội quỳ xuống, sợ hãi nói với nàng: “Nương nương, nô tỳ còn nhớ rõ miếng ngọc của Hoàng đế, không thể nhầm được. Nô tỳ cũng không biết tại sao mọi người lại bảo, người trong lòng Hoàng đế là Thường Tích Nguyệt nhưng nô tỳ chắc chắn, ngọc bội của Hoàng đế và ngọc bội của Nhạc Hy tiểu thư là một đôi.”

Trên tay Trích Hoa vẫn cầm ngọc bội của Nhạc Hy. Nàng đưa mắt nhìn xuống miếng ngọc theo bản năng. Vừa nhìn, toàn thân nàng đã run lên lẩy bẩy. Chuyện này… quả thực phải giữ kín. Nàng không biết tại sao Hoàng đế lại nhầm lẫn một cái tên Tích Nguyệt – Trích Nguyệt. Nhưng qua lời Thường Thảo, nàng biết rõ, Nhạc Hy chính là người mà bấy lâu Hoàng đế vẫn nhung nhớ. Nàng càng hiểu rõ, nếu có một ngày Nhạc Hy vào cung, nàng và Nhạc Hy không thể ngồi cùng thuyền.

Chưa kể chuyện này nếu lộ ra, thân phận Nhạc Hy cũng theo đó mà bại lộ. Đối với nàng và Trương gia thì không một chút tốt đẹp nào.

Xét trên phương diện cá nhân, nếu Nhạc Hy vào cung, kể cả Hoàng thượng không nhận ra nàng ta, thì vẫn sẽ thương yêu nàng ta hết mực giống như đã từng sủng ái Thuận phi nàng vậy.

Xiết chặt mảnh ngọc trong tay, Thuận phi nghiến chặt răng.

“Nhạc Hy, không ngờ muội mới là đối thủ lớn nhất trong đời ta.” Bởi lẽ ngoại trừ địa vị và xuất phát ban đầu, bây giờ so sánh cái gì, dù là tài năng hay sự cơ trí, nàng cũng không địch lại được Trương Trích Nguyệt, nha đầu thấp kém năm xưa.

———–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.