Minh Cung Truyện

Chương 106: Cỏ xanh cung Trường Môn, rêu kín nền vĩnh hạng


Đọc truyện Minh Cung Truyện – Chương 106: Cỏ xanh cung Trường Môn, rêu kín nền vĩnh hạng

MINH CUNG TRUYỆN – CHƯƠNG 96:

THẢO LỤC TRƯỜNG MÔN YỂM, ĐÀI THANH VĨNH HẠNG U

(Cỏ xanh cung Trường Môn, rêu kín nền vĩnh hạng)

*Trích Thiếp bạc mệnh – Đỗ Thẩm Ngôn.

——————————

Vĩnh An cung vốn nằm ở cuối trường nhai. Đứng từ cuối nhìn lại, trường nhai dài dặc, hắt hiu gần như không một bóng người. Thoang thoáng người ta chỉ có thể nghe thấy tiếng chim hót lẫn với tiếng gió thu rì rào.

“Nương nương rốt cục đã làm gì Túc phi?”

Thái độ của Lệ phi nghiêm nghị khiến Phương Tử Huyên hoảng sợ chốc lát, nhưng rồi nàng ta bình tĩnh mà mỉm cười thật thản nhiên, bảo: “Lệ phi nói gì vậy? Bản cung thật không hiểu.”

Diêm Mạn Cơ không nể nang gì, dùng lực nắm chặt cổ tay Phương Tử Huyên, nghiến răng gằn giọng: “Nương nương lại giả bộ khờ khạo ư? Vẻ ngây thơ này đúng là khiến người ta cảm thấy sợ hãi. Ngày hôm qua Túc phi vẫn bình thường, giờ lại đột ngột ngã bệnh? Không phải ngươi động tay chân, lẽ nào nàng ta tự nhiên vì bệnh mà mất đi vị trí quản lý lục cung một cách chóng vánh như thế?”

Phương Tử Huyên cũng dùng hết lực để thoát ra khỏi bàn tay siết chặt của Diêm Mạn Cơ, không nhường nhịn gì mà nói cực kỳ rắn rỏi: “Hỗn xược! Ngươi là đang quy chụp cho bản cung ư? Nếu như muốn biết Túc phi tại sao ngã bệnh, ngươi tự mình đến thăm mà hỏi nàng ta, bản cung chẳng liên quan gì đến nàng ta cả.”

Nói xong, Tử Huyên đưa tay phủi nhẹ bên tay áo vừa bị Lệ phi nắm.

Lệ phi đứng đó vẫn bất mãn không thuyên, nói: “Đến ta còn nhìn ra được nương nương không phải người ngây thơ an phận, Hoàng thượng tự trong lòng cũng sẽ có hoài nghi thôi.” Đến cuối, nàng gằn giọng: “Tốt nhất ta hy vọng… không phải ngươi hại chết Tái Cơ rồi giá họa cho phế hậu. Bằng không…”

Tử Huyên trừng mắt: “Lệ phi, ngươi đang thất thố trước mặt bản cung đấy.”

Diêm Mạn Cơ dường như không hoảng sợ, sắc mặt trắng lạnh băng tuyết. Mỗi lần nghĩ đến chuyện của hài nhi đã khuất, nàng lại trở nên cương liệt, mạnh mẽ vô cùng, như thể đối diện được với bất cứ thứ quyền lực gì đối chọi lại.

Nàng nhếch môi nói với Tử Huyên: “Tần thiếp có thể đã có lúc yếu lực, nhưng những gì tần thiếp từng làm với phế hậu, nương nương hẳn cũng hiểu tần thiếp làm được những gì.”

Mạn Cơ gián tiếp nhắc lại chuyện ám sát Trương Trích Hoa ở Tích Thúy cung hồi mùa xuân. Hành động ấy vốn có phần bồng bột, nông nổi song Mạn Cơ khẳng định mình dám làm chuyện đó lại một lần nữa.


Nói xong, Lệ phi quay ngoắt, bước đi dứt khoát vô cùng. Trong lòng nàng trước sau vẫn có một khúc mắc trước sự ra đi của hài nhi. Mà tham vọng của Phương Tử Huyên cùng thái độ của phế hậu ngày đó khiến hoài nghi trong lòng nàng không cách nào gỡ bỏ.

Phương Tử Huyên thở dài một tiếng, bước chân bất giác lùi về phía sau khiến Tình Nhu giật mình vội phải đỡ lấy nàng.

“Nương nương.”

Tử Huyên hơi thở hơi gấp gáp, lòng không tránh được lo sợ, nói với Tình Nhu: “Bản cung đã lo nghĩ xa xôi, để Lệ phi nắm thóp rồi.”

Tình Nhu đưa tay đỡ Đức phi bước đi, cảm thấy từng bước của chủ nhân đều nặng nề khó tả. Thị liền bảo: “Nương nương không phải từng nói Lệ phi không đáng lo ư? Nàng ta sẽ không thể làm hại đến chúng ta được.”

Phương Tử Huyên cười nhạt: “Đó là Mạn Cơ tiểu thư mà chúng ta biết, một kẻ tự đắc, cao ngạo. Còn người hôm nay chúng ta gặp là Lệ phi đã từng trải qua nỗi đau như đứt từng khúc ruột. Khi xưa chưa từng nếm trải đau thương thì không biết buồn, kẻ đáng sợ nhất là kẻ trải qua thống khổ. Ngươi nhìn những gì nàng ta dám làm với phế hậu là đủ hiểu kẻ khổ đau này dám làm những gì rồi.”

Tình Nhu ngẫm đi ngẫm lại một hồi rồi lại hỏi: “Nương nương, vậy chúng ta phải làm sao đây?”

“Ngôi hoàng hậu ở trước mắt rồi. Không biết đây có ý đồ gì của Túc phi không, song bản cung phải nắm lấy trước. Có được thì mới biết phải giữ như thế nào.”

Tháng bảy, trời thi thoảng có cơn mưa rào bất chợt, khí tiết vì thế cũng mát mẻ hơn phần nào. Tích Thúy, lưu giữ màu xanh, dường như bởi vậy mà chủ nhân cung điện bất chấp vị thế hiện tại, vẫn luôn rạng rỡ như đóa hoa sau mưa.

Đêm hôm ấy, trời lại đổ cơn mưa tầm tã. Trương Trích Hoa chỉ ngồi trong tẩm điện viết chữ, Thường Thảo mài mực bên cạnh nàng. Đã rất lâu rồi không còn ai đến nơi này, chỉ có Thường Thảo cùng Trích Hoa ngày ngày bầu bạn.

Dường như bởi từ lâu đã sống trong không gian thiếu vắng con người, Trích Hoa càng nhạy cảm với tiếng người từ xa hơn. Trong tiếng mưa rơi nao lòng, nàng vẫn nghe văng vẳng tiếng bước chân người bước đi làm tóe nước. Tiếng chân mỗi lúc một gần hơn, không ngẩng đầu lên Trích Hoa cũng đoán ra ai tới thăm nàng.

Là Giang Tầm Phương.

“Nương nương.” Túc phi hạ chiếc ô dầu xuống, nước mưa hắt một chút vào trong tẩm điện.

Bấy giờ Trích Hoa mới ngẩng đầu lên, nàng nói: “Mau vào đi kẻo lạnh.”

Lại ra hiệu cho Thường Thảo đốt thêm một ít than để xua đi hơi lạnh của gió mưa vương trên người Túc phi.


Túc phi nhìn dáng vẻ gầy guộc thấy rõ của Trích Hoa, trong lòng cảm thấy xót xa vô hạn, khẽ đưa tay lau đi giọt lệ bên khóe mắt: “Nương nương, người gầy đi nhiều quá.”

Trích Hoa chỉ đành nở một nụ cười gượng gạo: “Ta ở trong này cũng rất tốt. Chỉ là trong chốn biệt cung này, mọi thứ đãi ngộ không thể nào bằng một phần so với khi tại vị, gầy đi cũng là điều khó tránh mà.”

Túc phi chưa kịp ngồi xuống ghế đã quỳ xuống dưới chân Trích Hoa khiến cho nàng vô cùng thảng thốt. Chưa kịp nói lại điều gì, Túc phi đã tay đặt ngang mày, trịnh trọng thưa: “Nương nương, là tần thiếp bất tài.”

Trích Hoa vội nâng tay Túc phi, gấp gáp nói: “Có gì ngươi đứng lên từ từ nói với ta, ngươi làm như vậy thật khiến ta cảm thấy khó xử.”

Túc phi liên tục lắc đầu: “Không, nương nương. Là thần thiếp có lỗi với người.”

Sâu trong lòng, Trích Hoa hiểu rõ Túc phi đang muốn nói tới điều gì. Nàng vẫn chỉ bình thản đỡ Túc phi dậy, để nàng ta ngồi trịnh trọng trên ghế để nói chuyện nghiêm túc, xong xuôi nàng mới bảo: “Ta làm sao có thể trách ngươi được? Người không giữ được hậu vị là ta, người kém cỏi và thiếu bản lĩnh cũng là ta. Đâu thể nói là ngươi có lỗi.”

Gương mặt Túc phi vẫn không dãn ra được chút nào, vẫn đều là vẻ ăn năn, có lỗi vô cùng. Giây lát, nàng lấy lại được bình tĩnh mới từ từ nói với Trích Hoa: “Hoàng thượng đã ban chiếu phong Phương Tử Huyên làm hậu, lễ sắc phong vào ngày mai. Nương nương…”

“Ngươi không cần nói gì thêm, ta đều hiểu được.” Nắm lấy bàn tay Túc phi, Trích Hoa thì thào nói.

Lời nói của Trích Hoa như chất chứa những tâm sự hôm nay, những nỗi lòng ngày trước, khiến Túc phi nghẹn ngào khó nói: “Nương nương…”

“Chính bản thân ta cũng e ngại thế lực của Phương Tử Huyên. Ngươi ở trong hậu cung, không một chỗ dựa, không một ưu thế so với nàng ta, đối đầu với nàng ta chỉ có một kết cục duy nhất, là thân bại danh liệt. Ngươi mười mấy năm ở nơi này, hẳn là hiểu rõ cuộc sống vốn đã không dễ dàng.”

Nói đoạn, Trích Hoa đi vào gian trong, mang ra một chiếc tráp gỗ gia công bình thường, không có gì nổi bật. Nhưng nắp mở ra, bên trong là một chiếc vòng tay phỉ thúy rất đẹp. Trích Hoa giải thích: “Còn nhớ lần đầu ta vào cung làm Thuận phi, ngày đó ngươi mới chỉ là Nhu quý nhân, không chút địa vị, quyền thế nào. Hồi đó Trần Thái Uyển coi thường ngươi và Triệu Tương thấy rõ, cũng không có ý kết thân với ngươi. Đến khi ta vào cung, ta hay qua lại với hai người, cũng chẳng mấy ai để ý tới.”

Túc phi nhớ lại một đoạn quá khứ u ám, những tháng ngày sống lặng lẽ trong Vĩnh An cung, không ai ngó ngàng, nàng rớm nước mắt nói: “Thần thiếp chưa bao giờ quên, chính là nương nương đã nâng đỡ thần thiếp.”

Trích Hoa nở nụ cười mà ánh mắt không hề vui vẻ: “Bấy nhiêu năm cùng nhau ở hậu cung, ta cũng chưa từng cho ngươi được thứ gì, ngươi thì đã giúp ta nhiều thứ. Từ lúc lên làm hoàng hậu, tấm lòng của ngươi ta đều hiểu được. Chiếc vòng này, xem như một món kỷ vật ta tặng ngươi. Nó đương nhiên không đáng với những gì ngươi đã giúp ta, nhưng ta ở trong này khó khăn trăm bề, chỉ còn thứ này để tặng lại ngươi như một lời cảm tạ.”

Túc phi đưa tay nhận lấy chiếc vòng phỉ thúy. Trích Hoa lại giúp nàng đeo lên tay. Cổ tay của Túc phi trắng ngần, chiếc vòng phỉ thúy đeo lên rất nổi bật. Túc phi xúc động không kìm được dòng nước mắt: “Nương nương, thần thiếp làm nương nương thất vọng.”

Sau cùng, Trích Hoa lắc đầu bảo: “Ta không thể phủ nhận rằng khi trước ta chỉ coi ngươi như một công cụ để lợi dụng, vì ta luôn biết, kẻ từng rơi vào hoạn nạn, tối tăm khi được giúp đỡ thì sẽ trung thành với mình hơn bất kỳ ai khác. Ngay cả việc ta nói với Hoàng thượng hãy cân nhắc ngươi cũng bởi ta biết ngươi làm hoàng hậu mới là có lợi cho ta nhất. Ta cũng vì lòng riêng, cho nên ngươi không cần cảm thấy có lỗi.”


Túc phi trầm giọng nói: “Trước đây Tương tỷ tỷ cũng đã nói những điều này với thần thiếp. Thần thiếp biết trong hậu cung này, sự tốt đẹp giữa nữ nhân với nhau đều mang theo mục đích nào đó. Thế nhưng thần thiếp vẫn chỉ có thể nguyện ý giúp đỡ nương nương; đó là bởi thứ thần thiếp cần trong hậu cung này chỉ là một chỗ dựa. Chúng ta cũng đâu có khác gì nhau chứ?”

Trích Hoa trầm mặc không nói.

Chỉ cần một chỗ dựa, đau lòng và chua chát biết bao… Trích Hoa nhắm mắt lại trong giây lát như suy tư. Phải rồi, nữ nhân trong hậu cung tồn tại được bao lâu, tất cả chỉ vì một chữ “chỗ dựa” này.

Mưa ngoài trời vẫn không ngừng trút xuống, tiếng mưa rơi trong màn đêm thê lương vô hạn. Mãi đến quá giờ Dậu, Túc phi mới rời đi. Trích Hoa cõi lòng quạnh quẽ.

Nàng đột nhiên gục đầu xuống bàn khóc nức nở khiến Thường Thảo vừa thảng thốt vừa xót xa, chỉ dám đến bên cạnh xoa nhẹ vai nàng, nghẹn ngào khó nói: “Nương nương… Những lúc như giờ, người lại càng phải mạnh mẽ hơn.”

Trích Hoa như chẳng nghe thấy, khóc một hồi rồi mới trở dậy. Thường Thảo thấy vậy, trong lòng có phần yên tâm hơn, vội đi tới bên nàng, thỏ thẻ: “Nương nương, người uống một chút canh gừng nhé. Nô tỳ đã đun rồi.”

Trích Hoa xua tay nói: “Không cần đâu, ta không sao cả. Ngươi cũng ngồi xuống đây đi.” Nàng chỉ tay vào chiếc ghế nhỏ, giọng rất nhẹ.

Thường Thảo theo ý chủ nhân, hai chủ tớ cùng ngồi, nhìn ra màn mưa trắng xóa ngoài trời.

“Nương nương, mưa độ này dày mà lâu quá.” Thường Thảo nhẹ nhàng nói.

“Sớm mai trời sẽ nắng. Là đại lễ phong hậu, Khâm thiên giám đã xem kỹ càng, trời sẽ không mưa nữa đâu. Cơn mưa trước đại lễ phong hậu như thế này theo quan niệm rất tốt, là cơn mưa rửa sạch bụi bặm trong đất trời để mở ra một khởi đầu mới.” Lời nói của Trích Hoa dễ nghe ra sự chua xót.

Thường Thảo hiểu rõ chủ nhân mình, dù rằng nàng bị giam trong Tích Thúy cung, lòng cũng không tránh được những tiếc nuối với thời gian tại vị. Làm mẫu nghi thiên hạ là khát vọng lớn nhất cuộc đời Trương Trích Hoa. Thị chỉ có thể an ủi chủ nhân mình: “Nương nương đừng đau lòng, có trách thì chỉ có thể trách Túc phi phụ sự tin tưởng của nương nương. Nương nương đã đề bạt nàng ta với Hoàng thượng, nàng ta lại hèn kém không dám tranh đấu với Phương Tử Huyên. Chúng ta đã nhìn lầm nàng ta.”

Trích Hoa thở dài nói: “Hôm nay gặp lại, ta càng được hiểu nàng ta hơn, cũng càng thấy cảm thương nàng ta hơn, không trách nàng ta được. Không một ai bảo vệ, chỉ có thể tự mò mẫm trong đêm tối để tìm lấy con đường cho chính mình. Chúng ta còn có Trương thị. Nàng ta nhiều năm ẩn nhẫn, an phận như vậy chỉ để đổi lấy chút yên ổn trong hậu cung đầy rẫy hiểm nguy này, ta cũng không còn nỡ lòng nào phá đi sự bình yên của nàng ta.”

Ngày mười hai tháng bảy năm Gia Tĩnh thứ mười ba (tức năm 1534), đại lễ sắc phong Hoàng hậu được diễn ra ở điện Giao Thái. Quả thực như lời Khâm thiên giám, ngày hôm nay nắng vàng rực rỡ, lại có đám mây phượng hoàng xuất hiện ở vùng trời phương Nam, là điềm báo cho vận khí tốt đẹp của thiên triều.

Phương Tử Huyên đầu đội lễ quan mười tấc, bốn bên gắn chín phượng hoàng bằng vàng ròng, mỗi phượng hoàng gắn với một dải lưu tô như phun châu nhả ngọc, dưới chân phượng hoàng lại có vô số hoa cài điểm thúy, mỗi hoa gắn với một hạt ngọc trai bóng bẩy; lộng lẫy không gì sánh được. Lễ phục của Phương Tử Huyên cũng được nghệ nhân hoàng gia gấp rút hoàn thành trong một tháng, nhưng vẫn cực kỳ tỉ mỉ công phu. Đại lễ phong hậu diễn ra liên tục trong ba canh giờ. Tân hậu sẽ được ban chiếu sắc phong tại Giao Thái điện, bái tế ở Phụng Tiên điện và cuối cùng trở về hợp phòng cùng hoàng đế tại Khôn Ninh cung.

Đại lễ có sự chứng kiến của hoàng thất, hậu cung, tiền triều, so với đại lễ phong hậu của hai vị tiền nhiệm còn thập phần long trọng hơn.

Giờ Mão ngày mười ba tháng bảy, một ngày sau đại hôn.

Khôn Ninh cung sau nhiều tháng không có ai ngự lại, giờ chính thức đón tân chủ nhân. Bởi lẽ vẫn đang trong thời gian đại hôn, những tấm lụa đỏ trải dài từ Khôn Ninh môn đến chính điện vẫn chưa được thu dọn đi. Hôm nay cũng sẽ là ngày đầu tiên tần phi trong hậu cung tới thỉnh an tân hoàng hậu.


Trước giờ thỉnh an hơn một khắc, tần phi trong hậu cung đều đã tề tựu trước Khôn Ninh môn, ai nấy đều vận phục sức trang trọng theo quy củ của đại hôn, đầu đội hoa quan, lễ phục màu sắc tươi tắn, lại có dải hà bí gắn châu ngọc phía vạt trước, kiểu dáng của trang phục khác nhau tùy theo phân vị.

Qua một ngày đại lễ, dường như trên gương mặt các tần phi đều lộ rõ sự mỏi mệt, thiếu sức sống.

Lớp trang điểm trên gương mặt Lệ phi có phần kỹ càng và đậm hơn các tần phi khác, nhưng không che đi được khí sắc không được tốt lắm của nàng ta. Dẫu vậy, nàng ta vẫn nhếch môi bảo: “Cũng đã lâu lắm rồi, tần phi mấy người chúng ta mới được đến Khôn Ninh cung thỉnh an.” Vừa nói, nàng ta vừa phe phẩy chiếc quạt lụa, bên môi vẫn giữ một nụ cười khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Bên cạnh nàng ta, Hiền tần cũng chêm một câu đưa đẩy: “Từ bấy đến giờ chỉ qua Vĩnh An cung, cũng chẳng ngờ thời thế đổi thay chóng vánh như thế.”

Túc phi biết Hiền tần cố ý chọc ngoáy vào chuyện khi trước nàng vốn được hoàng thượng ban cho quyền quản lý lục cung, nhưng rồi hôm nay Phương Tử Huyên lại trở thành hoàng hậu. Trong lòng không tránh được uất ức, song Túc phi chỉ có thể yên lặng.

Trang tần đứng bên cạnh nhanh trí giải vây cho nàng: “Tần thiếp nghe nói nương nương bị bệnh, mấy độ qua Vĩnh An cung đều không thể diện kiến, nương nương đã khá hơn chưa ạ?”

Túc phi chỉ trả lời ngắn gọn: “Đa tạ ý tốt của Trang tần. Có Ý phi thường xuyên tới chăm sóc, bản cung cũng đỡ nhiều rồi.”

Lệ phi vẫn nhẹ tay phẩy quạt, dáng vẻ ung dung: “Túc phi cũng thật không biết chọn thời điểm mà đổ bệnh. Không vào lúc đó, có phải bây giờ người đứng đây thay cho Túc phi là…”

Ý phi chau mày ngắt lời Lệ phi: “Vẫn đang trong thời gian đại hôn, Lệ phi cẩn trọng hành ngôn.”

Diêm Mạn Cơ dường như bình tâm lạ thường, không chút sợ hãi, nụ cười bên môi vẫn không hề tan biến đi đâu. Nàng chỉ ngừng tay phẩy quạt, thở dài một tiếng như tiếc nuối: “Ôi chao, Ý phi xem, mọi thứ diễn ra nhanh quá khiến cho ta cũng thất kinh mà lỡ lời rồi.” Nói rồi lại đưa quạt che đi nụ cười giả dối.

Cánh cổng của Khôn Ninh cung từ từ mở ra, Tình Nhu – lúc này đã là thượng cung chủ sự của Khôn Ninh cung – bước tới và nói: “Đã đến giờ rồi, mời các vị nương nương vào trong.”

Trang trí bên trong chính điện, nơi tân hậu ngự, đều là một màu đỏ rực rỡ của lụa trang trí và sắc ánh kim của vật dụng, mang những ngụ ý về điềm lành và sự sung túc. Hoàng hậu vẫn vận phục sức như ngày đại lễ sắc phong, ngồi yên vị trên phượng tọa lúc này càng nổi bật sự lộng lẫy và bề thế. Các tần phi lúc bấy giờ mới được nhìn tân hoàng hậu ở khoảng cách gần nhất, thật sự là một dung nhan mỹ miều hiếm có, một thần thái uy nghi vô song.

“Thần thiếp thỉnh an Hoàng hậu nương nương. Hoàng hậu nương nương thiên tuế, thiên tuế, thiên thiên tuế.”

Bởi là ngày đầu tiên, các tần phi phải hành đại lễ thật cẩn trọng, thể hiện sự tôn kính với tân hậu. Phương Tử Huyên tuy rằng mới được sắc phong, song khí chất mẫu nghi dường như là sẵn có. Nàng đưa nhẹ tay, giọng rất ôn tồn: “Miễn lễ.”

Các phi tần đồng loạt đứng dậy. Đợi họ ngồi đầy đủ, chỉnh tề vào hai hàng ghế theo đúng phân vị, Phương Tử Huyên mới lên tiếng: “Thời gian vừa qua, trong cung xảy ra không ít chuyện, hẳn là trong lòng các muội cũng đã có những sợ hãi, hoang mang. Cho đến ngày hôm nay, bản cung được hoàng thượng tin tưởng giao cho ngôi vị trung cung. Hậu cung cũng như nhà của Hoàng đế, bản cung là thê tử, trước hết vẫn là mong muốn giữ được hậu cung yên ổn, thuận hòa; có như vậy, Hoàng đế mới có thể an tâm trị quốc.”

Túc phi lúc này đứng đầu tam phi. Hiểu ý của Hoàng hậu, nàng liền bước lên phía trước, chắp tay kính cẩn, thưa: “Nương nương xin hãy yên lòng. Thần thiếp cùng hậu cung sẽ gắn bó thuận hòa, làm tốt bổn phận, cùng nương nương phân ưu.”

Nụ cười của Phương Tử Huyên nhẹ như sương khói: “Túc phi trước giờ luôn cẩn trọng, tận tâm. Bản cung tuy giờ đã là Hoàng hậu song tuổi hãy còn nhỏ, nhiều điều e rằng chưa thể chu toàn. Vẫn mong Túc phi cùng Ý phi, Lệ phi cùng bản cung gánh vác chuyện của lục cung.”

Ý phi và Lệ phi cùng đứng dậy với Túc phi, cả ba cùng cúi người đồng thanh: “Thần thiếp xin dốc sức phò trợ nương nương.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.