Minh Cung Truyện

Chương 104: Tháng tư, hương thơm trên nhân gian đều tan hết


Đọc truyện Minh Cung Truyện – Chương 104: Tháng tư, hương thơm trên nhân gian đều tan hết

MINH CUNG TRUYỆN – CHƯƠNG 94:

NHÂN GIAN TỨ NGUYỆT PHƯƠNG PHI TẬN

(Tháng tư, hương thơm trên nhân gian đều tan hết)

*Trích Đại lâm tự đào hoa – Bạch Cư Dị.

———————-

Ở cự ly gần nhất, Lệ phi trông thấy rõ nhất từng giọt máu chảy xuống. Vết cứa hình như khá sâu, máu rơi xuống mỗi lúc một nhiều.

Tần phi ai nấy đều kinh hãi. Ý phi vội rời khỏi chỗ, nhanh nhẹn lấy chiếc khăn tay bằng lụa của mình tới.

“Để ta.” Ý phi đến bên, lấy cây trâm hoa đào trên đầu mình xuống. Nhụy hoa đào ở đầu trâm nhìn khéo mới ra, hóa ra làm từ lông cẩu tích [1].

[1] Lông cẩu tích: lông của cây cu li, một loại cây thuộc họ dương xỉ.

Ý phi nhổ vài chiếc lông, thả vào vết thương trên tay Túc phi để cầm máu khiến nàng hơi xót đến mức run lên. Mấy tần phi đứng xung quanh cũng chau mày lo lắng.

Ý phi làm rất khéo, xong xuôi mới lấy khăn tay của mình buộc tạm vết thương lại rồi nói: “Thế này đã! Đợi Cam Điềm gọi y nữ tới sẽ xử lý kỹ giúp muội.”

Túc phi mỉm cười cảm kích: “Đa tạ tỷ tỷ.” Rồi quay sang đám tần phi mang gương mặt hoang mang, cười trừ: “Bản cung không sao cả.”

Đức phi nói nhẹ: “Tỷ tỷ không sao là tốt rồi.”

Khang tần cũng bị phen sợ đến run người, liền bảo: “Nương nương, những việc như nhặt mảnh vỡ, người nên để hạ nhân làm mới phải…”

Túc phi nhếch môi cười, bảo: “Bản cung quen tay, giờ đã không sao rồi. Trời chẳng còn sớm nữa, mọi người cũng hồi cung đi. Để các tỷ muội phiền lòng, bản cung cũng thật tắc trách rồi.”


Đức phi đứng đầu đám tần phi, khẽ nhún người thành kính: “Vậy nương nương nghỉ ngơi ạ, chúng tần thiếp cáo lui.”

Ý phi thì vẫn ở bên cạnh Túc phi xem giúp nàng vết thương. Đám tần phi đều lui về cả, chỉ còn Lệ phi vẫn đứng ở giữa chính điện từ lúc đó một cách thất thần. Nàng ta ngây ngốc nhìn Túc phi rồi cũng lui về trong tĩnh lặng.

Trên đường hồi cung, Lệ phi cũng cố ý không đi cung Hiền tần, chỉ vịn tay Hạ Mai, bước đi lặng lẽ trên trường nhai. Kể từ lúc Túc phi bị thương, nàng không nói một lời. Bởi lẽ nàng hiểu rõ ý tứ của Túc phi.

Máu… Huyết thống.

Túc phi muốn trả lại cho nàng dòng máu mà hai người chảy chung. Nàng ta đang tỏ rõ ý rằng bản thân không bao giờ muốn có cùng huyết thống với nàng. Nếu là quay về thời điểm nhiều năm trước, khi còn là một đứa trẻ, nàng sẽ không suy nghĩ quá nhiều. Nhưng giờ… biết suy nghĩ rồi, trong lòng nàng cũng không vui vẻ gì.

Dù nàng hận Túc phi, hận ánh mắt ung dung coi thường của nàng ta mỗi khi gặp nàng, luôn nghĩ rằng Túc phi cũng chỉ là con của một ả nữ nhân xuất thân thấp hèn, một đứa con hoang của phụ thân, không đáng làm tỷ tỷ của nàng, nhưng hôm nay khi Túc phi chảy máu… Thoáng lúc đứng bên cạnh, nàng còn nhìn thấy ở sâu trong đáy mắt Túc phi sự căm hận và bất mãn dồn nén. Có lẽ chính nàng ta cũng không muốn bản thân mang cùng dòng máu với nàng.

Nàng buồn, có lẽ vì nàng và nàng ta, hai người thật ra có cùng huyết thống. Cả nàng, cả Túc phi đều biết rõ: Cắt một chút máu đầu ngón tay thì không thể hết được cả dòng máu chảy trong cơ thể.

“Lệ phi dừng bước.”

Mạn Cơ theo bản năng ngoảnh đầu nhìn lại, phía sau là nữ tử dáng người nhỏ nhắn, gương mặt thanh tú, tươi sáng như hồng mai – Phương Tử Huyên.

Lệ phi cười thầm trong lòng. Bất ngờ tìm nàng ở đây, Phương Tử Huyên muốn nói điều gì, nàng lại không đoán được ư? Thế nhưng nàng vẫn nở nụ cười tuyệt mỹ, tươi tắn, thản nhiên hỏi: “Đức phi sao lại đi lối này, chẳng phải đã qua Vạn An cung của ngươi rồi sao?” Ngữ khí của Mạn Cơ không giấu được sự coi thường.

Tử Huyên mỉm cười, đến gần Lệ phi hơn rồi mới từ từ nói: “Phải, nhưng thấy trời hãy còn sớm, bản cung định qua Yến hoa viên đi dạo. Vừa khéo lại thấy Lệ phi từ xa, bản cung lại nhớ đến lần trước gặp mặt, Lệ phi nói rất thích vãng cảnh ở Yến hoa viên nên nảy ý rủ Lệ phi cùng đi.”

Diêm Mạn Cơ cười trừ. Phương Tử Huyên hóa ra cũng không hề hồn nhiên hoạt bát, nàng ta nói lời nào lời nấy không cho nàng một chút cơ hội nào để chối từ. Nàng vốn cũng đang hiếu kỳ xem Đức phi sẽ mở lời nói “chuyện đó” với nàng như thế nào, cho nên cũng gật đầu, cười giả lả: “Vậy thì chúng ta cùng đi, bản cung cũng rất thích cùng Đức phi hàn huyên.”

Phương Tử Huyên cũng nở nụ cười giả tạo, cùng Lệ phi bước đi. Cả mùa hạ tràn trề nhựa sống chẳng mấy chốc đã hiện ra trước mắt với màu sắc rực rỡ của muôn hoa: những chùm hoa lựu đỏ chót như lồng đèn sáng rực, nổi bật giữa trăm loài; bên cạnh đó, những dây hoa lăng tiêu màu cam nhạt trông như những ngọn nến lung linh điểm xuyết vào tán lá xanh cổ thụ um mát rượi. Xa xa, rực rỡ và thơ mộng là màu vàng tươi của lá ngân hạnh, chúng bay tản mác khắp không trung như những nàng tiên nữ đang cùng nhau đùa bỡn. Cảnh trí sinh động và đẹp đẽ vô cùng.

“Lệ phi yêu thích hoa gì?” Đức phi đi tới bên cây lựu, tay chạm lên chùm hoa đỏ thắm, hỏi với giọng ung dung.


Lệ phi không nghĩ gì liền đáp: “Bản cung thích hoa anh đào.”

Đức phi cười nhẹ một thoáng rồi nói: “Anh đào hồng thắm, trẻ trung, thật sự rất hợp với tỷ tỷ.”

Lệ phi trước nay không thích mấy trò vòng vo sáo ngữ của đám người Phương Tử Huyên hay Thẩm Nhạc Hy ngày trước, nàng không kiên nhẫn được liền nói thẳng luôn: “Rốt cục Đức phi hẹn bản cung ra đây là vì chuyện gì?”

Đức phi mỉm cười, cũng không muốn mất thời gian, liền mở lời ngay: “Lệ phi hãy còn nhớ những lời từng nói với muội lần trước chứ?”

Quanh đi quẩn lại cuối cùng Lệ phi nở nụ cười khinh thường. Lần đó, nàng từng đề nghị sẽ nói với phụ thân giúp đỡ Đức phi trong việc sắc lập tân hậu, thế nhưng nàng ta đã từ chối. Ngỡ Đức phi tuổi nhỏ, tâm tư thuần khiết, bản tính thiện lương, ngờ đâu đến lúc vật đổi sao dời, mọi thứ nghịch lại tự nhiên, mới biết lòng dạ và tham vọng của con người là không thể nào giấu diếm được.

Lệ phi bật cười, nói: “Nhớ chứ, bản cung chưa từng quên những gì mình đã nói ra. Thế nhưng bản cung cũng nhớ, lần đó Đức phi nói rằng không hiểu ý của bản cung nói, giờ lại cố ý nhắc lại, chẳng hay Đức phi có ý định gì?”

Phương Tử Huyên đã chơi trò giả vờ ngốc nghếch với nàng, nàng càng muốn chọc tức nàng ta.

Đức phi rất mực bình tĩnh, nói với Lệ phi: “Lệ phi tỷ tỷ cam tâm nhìn Túc phi bé nhỏ, không chút gia thế vượt qua tỷ ư?”

Tử Huyên đối với lai lịch của Giang Tầm Phương tốn không ít công sức tìm hiểu, mới biết được quan hệ sâu xa giữa Tầm Phương và Mạn Cơ. Không trách thấy hai người trong hậu cung luôn là bất hòa, không chung tiếng nói.

Lệ phi lạnh nhạt nói: “Túc phi thì làm sao? Từ xưa đến nay đâu phải quy định Hoàng hậu phải xuất thân cao quý?”

Phương Tử Huyên cười: “Lệ phi tỷ tỷ thật sự nghĩ vậy sao? Hoàng hậu đúng là không ai quy định xuất thân, nhưng gia thế vẫn là một quy tắc ngầm, không phải ư? Bởi vì Hoàng hậu không chỉ là thê tử của Hoàng đế, mà còn là quốc mẫu, là người đại diện cho hoàng thất, người quản lý lục cung, sao lại không màng được đến xuất thân chứ?”

Lệ phi ngầm đoán được Phương Tử Huyên đã có điều tra qua Túc phi và biết được Túc phi vốn là tỷ tỷ của nàng. Nàng liền nói với Tử Huyên: “Túc phi tuy rằng xuất thân thấp kém nhưng Hoàng thượng đối với nàng ta không tệ, cũng chưa từng chê trách gì nàng ta; hơn nữa nàng ta quản lý lục cung cũng tốt. Giờ nếu chỉ vin vào xuất thân, không đủ thuyết phục để Hoàng thượng đổi ý đâu.”

Trước nay Chu Hậu Thông khó đoán mà cũng kiên quyết. Khi trước hắn lập Trần thị lên làm hậu cũng vậy, không ai nghĩ đến. Trần thị khi đó chỉ là con quan nhỏ, gia thế không có gì nổi trội cả.

Kể cả Trương Trích Hoa được phong hậu về sau, bấy giờ Trương thị cũng gần như chẳng còn chút quyền lực nào trong triều đình.


Hắn là sợ Hoàng hậu có gia thế quá lớn thì sẽ giống như chuyện thời Hoằng Trị đế – ngoại thích tiếm quyền.

Mơ hồ trong ý Lệ phi cũng đã nói đến: Ý Chu Hậu Thông đã quyết, nếu không có mưu sâu kế hiểm thì không thể khiến Túc phi sảy chân.

Tử Huyên nói: “Trước hết có áp lực ở tiền triều đã, hậu cung phải có thời cơ mới mưu tính được.”

Mạn Cơ nghe Tử Huyên nói, trong lòng có chút bất an: “Bản cung không thích Túc phi bằng thật nhưng trước nay nàng ta và bản cung có lời qua tiếng lại nhưng nàng ta chưa từng gây thù chuốc oán gì với bản cung cả. Bản cung hà tất gây khó cho nàng ta, có khi còn hại đến chính bản cung.”

Trong lòng Lệ phi vẫn có trăn trở về hai chữ “huyết thống”, máu mủ ruột rà thì không nên làm hại nhau. Nàng có thể hại Thẩm Nhạc Hy nhưng thật khi nhắc đến Giang Tầm Phương vẫn là không nỡ lòng nào.

Phương Tử Huyên cười khẩy nói với Mạn Cơ: “Tỷ tỷ lương thiện và vị tha, nhưng Túc phi liệu có nghĩ thế không? Khi tỷ còn là tần, nàng ta là phi, nàng ta đã cậy uy như thế nào, chắc tỷ tỷ còn nhớ chứ? Đến khi làm Hoàng hậu rồi, nàng ta liệu có để tỷ tỷ được yên ổn không?”

Lệ phi trầm ngâm không nói.

“Không còn sớm nữa, muội xin hồi cung trước. Lệ phi tỷ tỷ cứ suy nghĩ kỹ những lời muội nói.” Phương Tử Huyên nói, lại nhún người chào rồi mới rời đi.

Lệ phi đứng nhìn nàng ta đi khuất, vẫn lặng yên không thốt ra một lời. Phương Tử Huyên nói như vậy, ý là nàng ta không ngồi yên nữa, đã đứng dậy tranh giành ngôi hậu bằng được với Túc phi rồi.

“Nương nương, Đức phi nói cũng đúng. Quan hệ giữa chúng ta và Túc phi không tốt, sợ rằng lúc Túc phi lên làm Hoàng hậu sẽ tìm cách chèn ép nương nương.” Hạ Mai nói, giọng thị đầy lo lắng.

Lệ phi cân nhắc nãy giờ nhưng gương mặt vẫn rất hoang mang, nàng vừa bước đi vừa nói với Hạ Mai: “Phương Tử Huyên nói thật ra cũng có cái đúng. Túc phi lên làm Hoàng hậu nhất định chèn ép bản cung đủ đường. Nhưng nói dùng mưu kế hèn hạ hại nàng ta…”

Hạ Mai hiểu rõ ý của Lệ phi. Lần trước chuyện của Thần phi đã khiến Lệ phi bị nhiều phen hãi hùng. Hạ Mai hầu hạ Lệ phi không phải một hai ngày, bản thân biết nàng là người độc miệng nhưng không độc tâm.

“Nương nương, nhưng hôm nay chúng ta cũng biết rồi, Đức phi không phải kẻ thanh tâm quả dục, nàng ta là cần mới tìm đến nương nương, như Hiền tần…”

Lệ phi bảo: “Không hiểu sao bản cung có linh cảm xấu. Trước đây nàng ta hẳn biết rõ ngôi hậu kiểu gì cũng thuộc về mình nên tỏ ra không cần chúng ta giúp đỡ. Giờ có Túc phi cản đường, biết bản cung và Túc phi bất hòa nên lập tức tìm đến bản cung nhờ loại trừ. Xem ra lần này với ngôi Hoàng hậu, Phương Tử Huyên quyết phải có. Trước đây bản cung không nghĩ Phương Tử Huyên lại là người tham vọng như thế.”

Lệ phi cũng từng có thời gian thân thiết với Trần Thái Quyên. Hiền tần cũng có thể nói là người suy tính trước sau, nhưng nàng ta không phải người tham vọng thứ gì trong hậu cung này. Thứ ràng buộc nàng ta chỉ là thù hận mà thôi. Ngược lại Phương Tử Huyên càng ngày càng bộc lộ nàng ta không phải một nữ nhân tầm thường.

Hạ Mai lại thưa: “Có điều nô tỳ vẫn luôn nghĩ ngợi. Hoàng thượng tuy rằng e ngại ngoại thích, nhưng Đức phi cũng là biểu muội của Hoàng thượng, Phương thị cũng xem như người nhà Hoàng thượng rồi. Bởi thế nên rõ ràng ngày trước Hoàng thượng còn tin tưởng giao quyền quản lý lục cung cho Đức phi, tại sao giờ lại giao cho Túc phi? Có khi nào Hoàng thượng hoài nghi điều gì ở Đức phi không?”


Diêm Mạn Cơ nghe lời của Hạ Mai mới bắt đầu suy nghĩ kỹ càng. Nàng đặt ra rất nhiều trường hợp, thậm chí có những giả thuyết tệ nhất lướt qua trong đầu, nhưng rồi Lệ phi trách mình nghĩ nhiều, liền nói: “Quản lý lục cung và làm Hoàng hậu là hai chuyện không giống nhau. Có thể đơn giản Hoàng thượng cho rằng tuổi Đức phi còn trẻ, hoặc muốn thử lòng Phương thị.”

“Nương nương, nô tỳ trộm nghĩ, nếu Túc phi nương nương không thể làm Hoàng hậu, Ý phi thân thiết với Túc phi chắc chắn cũng không được tin tưởng, hậu cung chỉ còn nương nương và Đức phi tranh đấu. Liệu có khi nào ngôi Hoàng hậu…?” Hạ Mai nói rất nhỏ, thị cũng tin Lệ phi cũng đã nghĩ qua vấn đề này từ khi cùng Đức phi nói chuyện.

Diêm Mạn Cơ lắc đầu. Nàng có thể thiển cận, ngu ngốc trong chuyện gì, chứ chuyện này nàng tin bản thân có kiến giải rõ ràng.

Nàng nói với Hạ Mai: “Gia thế của bản cung với Phương Tử Huyên có thể xem như tương đương. Nếu chọn ba người Túc phi, bản cung, Đức phi, Hoàng thượng chọn Túc phi. Nhưng nếu còn hai người, bản cung và Đức phi, Hoàng thượng dù có nghĩ gì về Đức phi cũng sẽ chọn nàng ta, vì gia mẫu của nàng ta cũng xem như bên ngoại của Hoàng thượng. Rõ ràng cuộc đấu này cảm giác như cân bằng nhưng bản cung không có cửa nào so được với Phương Tử Huyên rồi.”

Khi trước tuy là tần vị, kém Phương Tử Huyên nhưng có hoàng tử nên vẫn có thể nghĩ tranh giành. Giờ tuy ngang vị nhưng không còn hoàng tử, xét về đấu trí hay dùng quyền thế đều không thể đọ được với Phương Tử Huyên. Phương Tử Huyên có lẽ không thấu đáo như Thẩm Nhạc Hy hay Trần Thái Quyên, nhưng cái khiến Mạn Cơ sợ hãi ở nàng ta là tham vọng. Vì tham vọng sẽ không từ bất cứ thủ đoạn nào.

“Lần hậu cung tranh phượng vị này, chúng ta phải đứng ngoài xem rồi.” Mạn Cơ thở dài chốt lại.

Nàng chỉ có thể nhờ phụ thân nói vài câu giúp Phương Tử Huyên, mong là nàng ta có ghi nhớ, khi lên làm hậu rồi sẽ không làm khó nàng. Còn về phía Túc phi, nàng quyết không động đến nàng ta trong chuyện này. Tử Huyên đã nhất quyết muốn hậu vị, nàng cũng không sợ Túc phi lên được ngôi hậu sẽ có hại cho nàng.

Hạ Mai cúi đầu, thị không nói gì thêm, chỉ đỡ tay Lệ phi cùng nàng trở về cung Trường Xuân.

Vài đóa hoa mẫu đơn Hoàng Quan Phân Hồng Y ở gần tỉnh đình góc Trường Xuân cung hé nở, hương thơm ngan ngát. Mấy đóa hoa này là khi trước Đỗ Nhược Phân trồng ở đây, giờ nàng ta đã chuyển tới Vị Ương cung rồi. Bất giác nàng bật cười nhớ lại lúc mới nhập cung, nàng đều cố ý tìm Nhược Phân gây sự.

Giờ Nhược Phân đi rồi, Tái Cơ cũng không còn nữa, Trường Xuân cung cũng trở nên trống trải.

“Hạ Mai, bản cung muốn đi một mình.”

Gần đây Lệ phi thường hay trầm tư, cũng luôn muốn ở một mình, Hạ Mai lòng hơi lo lắng nhưng cũng không dám không tuân.

Mạn Cơ một mình đẩy cửa, đi vào hậu điện Trường Xuân cung. Nơi này trước đây là điện Nhược Phân ở, sau này thì đổi tên thành Tần Nguyên điện cho Tái Cơ ở. Sau khi Tái Cơ đi, nàng đau lòng không muốn vứt đi bất cứ thứ gì, vẫn thường xuyên sai cung nữ tới dọn dẹp.

Chiếc nôi, y phục bé xíu, cả những món đồ chơi của Tái Cơ vẫn còn nguyên vẹn. Nàng đến bên chiếc nôi nhỏ, đưa tay đẩy qua đẩy lại, miệng mỉm cười ngây ngốc nhưng hai hàng nước mắt rưng rưng.

“Hài tử của ta, ta đã được phong thành Lệ phi rồi, kẻ hại con cũng đã bị giam trong biệt cung. Nhưng hậu cung này, ai còn nhớ đến con chứ? Đôi má của con hồng hồng, môi chum chím như hoa…” Nói càng về cuối, giọng nàng càng trầm, lệ không ngừng rơi xuống.

“Đám tần phi trong hậu cung… giờ bọn đều tranh giành hậu vị mà khi trước vốn là của kẻ đã hại con. Bọn họ đều mang sự ra đi của con làm cơ hội đổi vận thăng tiến của chính mình. Chỉ có mẫu thân… mẫu thân lúc này không cần hậu vị, chỉ cần con. Tái Cơ, mẫu thân chỉ cần con… Là mẫu thân đã sai, là báo ứng của mẫu thân, hại con phải gánh chịu.”

Nàng gào khóc thê lương, tiếng than văng vẳng khắp hậu điện trống trải. 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.