Minh Cung Truyện

Chương 100: Đã lâu không vẽ mày lá liễu


Đọc truyện Minh Cung Truyện – Chương 100: Đã lâu không vẽ mày lá liễu

MINH CUNG TRUYỆN – CHƯƠNG 90:

LIỄU DIỆP SONG MY CỬU BẤT MIÊU

(Đã lâu không vẽ mày lá liễu)

*Trích Nhất hộc châu – Giang Thái Tần.

———————

Tháng Chạp, gió tuyết thổi từng cơn buốt lạnh. Căn phòng của Nhạc Hy tối tăm nhưng lại kín, gió không lọt được, không cảm nhận được tiết trời bên ngoài.

Những ngày sau đó, Thuấn Hương cùng với Hàn Nương đều chuyên tâm dạy Nhạc Hy cầm, tiêu, ca, vũ. Những thứ này từ nhỏ Nhạc Hy đều đã được Chiêu Mai và đại phu nhân dạy dỗ cẩn thận, cho nên lúc này nàng cũng không có gì bỡ ngỡ. Nàng cũng tự nhủ sẽ chuyên tâm và nghiêm túc với việc ở phường Đình Hạnh để sớm vượt qua cái rào cản nửa năm kia, sớm trở về kinh thành. Hàn Nương cũng đảm bảo sau sáu tháng, bà nhất định sẽ sai người đưa nàng trở lại Bắc Kinh an toàn.

Dạy dỗ Nhạc Hy vài hôm, Hàn Nương ít nhiều cũng nhìn ra tài nghệ nàng không phải vừa, nhất định từng là người rất giỏi giang, song bà cũng không hỏi gì thêm về quá khứ của nàng. Giờ nàng toàn tâm toàn ý ở lại phường Đình Hạnh, xem như là thông minh thấu đáo, đôi bên cùng có lợi. Với những gì Nhạc Hy đã biết cùng sự chỉ bảo của Thuấn Hương và Hàn Nương tài nghệ gì Nhạc Hy cũng tiến bộ hơn so với ngày trước.

Vào phường Đình Hạnh, đa số các kỹ nữ đều được Hàn Nương đặt một kỹ danh, cô nương đó xem như là người của phường Đình Hạnh, không quan tâm trước đây thế nào, là ai. Như Thuấn Hương khi trước vốn tên Uẩn Chúc, nhưng sau này đổi gọi thành Thuấn Hương.

Uẩn Chúc, ngọn nến ấm áp, nhưng không so được với ánh nắng rực rỡ.

Thuấn Hương, hương thơm thoảng qua, dù là tên nào cũng đều mang nỗi niềm của nàng ta.

Nhạc Hy được Hàn Nương và những người trong phường Đình Hạnh gọi là Trang Dung.

Để gọi bản thân, Nhạc Hy lúc này chẳng biết có thể dùng bao nhiêu cái tên, thậm chí bản thân nàng còn không nhớ những ai từng biết, từng gọi: Trích Nguyệt, Y Nhiên, Nhạc Hy, Yên Nhiên, Trang Dung. Chính nàng cũng có rất nhiều thân phận, không biết mình là ai

“Trước đây cô từng học những thứ này rồi có phải không?” Trong bữa cơm riêng của hai người, Thuấn Hương hỏi.

Nhạc Hy biết cũng không giấu được Thuấn Hương liền đáp: “Phải, trước đây ta từng rất giỏi rồi.”


Thuấn Hương gật gù chép miệng: “Thảo nào, Hàn Nương cũng nói cô gần như thông thạo tất cả. Chắc ngày trước cũng là tiểu thư nhà danh giá?”

Nhạc Hy mỉm cười: “Cũng có thể nói như vậy.”

Thuấn Hương cũng không hỏi thêm tại sao nàng lại lưu lạc đến tận Tế Nam để bọn người Hàn Nương bắt về phường Đình Hạnh. Tiếp xúc với Thuấn Hương vài ngày, Nhạc Hy cũng thấy nàng ta không phải kiểu nhiều lời; hoặc ấn tượng ban đầu khiến nàng ta nghĩ nàng là người khó nói chuyện, không thích người trong phường Đình Hạnh.

Nhạc Hy gắp một đũa thức ăn vào bát của Thuấn Hương, nói: “Ăn đi.”

Thuấn Hương thấy Nhạc Hy thân tình, gương mặt cũng vui vẻ hơn chút ít.

Hàn Nương nói Thuấn Hương là kỹ nữ xuất sắc nhất trong phường Đình Hạnh. Nhạc Hy sau những lần được nàng ta và Hàn Nương chỉ dạy cũng nhận ra Thuấn Hương cực kỳ có tố chất. Cái nàng ta không có, nàng nghĩ đó là bản lĩnh. Bản lĩnh như tiểu muội của nàng ta, dám tuyệt tình, dám tàn nhẫn để đứng lên giành lấy cái mình cần.

Nói cách khác, Thuấn Hương là kiểu người lương thiện đến mức đáng thương.

Hai người ăn xong, Thuấn Hương nhanh nhẹn xếp bát đĩa lại để ở một góc bàn rồi từ từ nói với Nhạc Hy: “Trang Dung, Hàn Nương nói vết sẹo của cô để đã lâu rồi, người nhìn qua sợ rằng sẽ khó mà có thể xóa bỏ nó. Đợi khi nào…”

Nhạc Hy biết sự lo lắng của Thuấn Hương, cắt ngang lời nàng ta: “Ta vốn chưa nghĩ đến điều đó.”

Thuấn Hương biết vậy nên đành nói qua chuyện khác: “Chắc cô chưa biết, phường Đình Hạnh không chỉ là phường ca vũ mua vui, còn là nơi đào tạo nhiều ca nữ, cầm nữ, vũ nữ hoàng cung.” Nghe đến hai chữ “hoàng cung”, ánh mắt Nhạc Hy lập tức thay đổi, lại nghe Thuấn Hương cười nhạt nói tiếp: “Chính vì vậy ta cũng từng kỳ vọng rằng vào phường Đình Hạnh có cơ hội để trả thù. Nhưng ở đây vài năm, lớn hơn một chút lại nhận ra, mình thật ra không đấu lại đám người quyền quý đó.”

Nhạc Hy trầm mặc suy nghĩ về lời của Thuấn Hương. Nàng ta cực kỳ giống với Giang Tầm Phương, cả hoàn cảnh và suy nghĩ, chỉ khác là Giang Tầm Phương hận Diêm Mạn Cơ hơn là sợ hãi. Có thể là vì Diêm Mạn Cơ chỉ là người cay độc lời nói, không như tiểu muội của Thuấn Hương, là người tàn nhẫn.

“Tại sao lại sợ đến thế?” Nhạc Hy nửa hỏi nửa trách.

Thuấn Hương rớm nước mắt đáp: “Có thể không sợ sao? Gia mẫu nàng ta cũng xem như hoàng thân, nàng ta còn là đích xuất, ta có thể làm được gì đây? Có vào được hoàng cung cũng chỉ là chứng kiến nàng ta hạnh phúc. Chi bằng ta ở mãi ở phường Đình Hạnh này, quên đi quãng đời phía trước của ta, sống tiếp thật tốt để không phụ chính mình.”

Nhạc Hy thẫn thờ chốc lát, lại nghĩ về chính bản thân nàng. Ai nói nàng không có bản lĩnh, không có tâm cơ đâu? Nhưng nàng có suy nghĩ được giống như Thuấn Hương không, có như nàng ta luôn nhủ phải “sống tiếp thật tốt để không phụ chính mình” không?

Chưa từng. Cả đời này, người nàng phụ lại chỉ có bản thân mà thôi.


Bỗng dưng thấy lòng xót xa vô hạn, Nhạc Hy cũng chỉ tự nhủ: Thuấn Hương đã không còn gì, nhưng nàng còn người nàng yêu thương, còn gia tộc; sao có thể nghĩ giống Thuấn Hương chứ?

“Cô nghĩ vậy cũng phải. Có gặp lại cũng chẳng có gì đấu lại nàng ta đâu. Nàng ta tâm kế hiểm độc, ta không phải không biết.” Nhạc Hy nhẹ nhàng bảo.

Thuấn Hương giật mình hỏi lại: “Cô… cô biết nàng ta ư?”

Nhạc Hy mỉm cười: “Biết.”

Nhưng cảm xúc cao trào của Thuấn Hương lắng xuống ngay, nàng ta dường như không cảm thấy hứng thú thêm điều gì, nên cũng không hỏi thêm Nhạc Hy nữa. Nhạc Hy đoán được, có lẽ nàng ta hoàn toàn muốn xóa bỏ ý định trả thù trong đầu. Nhạc Hy biết được Thuấn Hương, đơn giản cũng chỉ là muốn biết được rõ hơn muội muội của nàng ta – chính là đối thủ chắc chắn nàng phải vượt qua khi trở lại hoàng cung.

Còn Thuấn Hương, nàng ta đã muốn quên đi quá khứ, sống yên bình trong phường Đình Hạnh, nàng cũng không khơi gợi thù hận, đưa nàng ta vào chốn hiểm nguy. Chốn cung đình như thế nào, nàng hiểu rõ hơn ai hết. Bỗng nhiên lời của Ngô Diệp lại văng vẳng bên tai nàng “Cô nghĩ hoàng cung có gì tốt hơn chỗ này chứ?”.

Thêm mấy ngày, nghe nói tuyết càng dày hơn. Ở suốt ngày trong căn phòng kín, Nhạc Hy thậm chí còn không phân biệt được đêm ngày, cũng chẳng cảm nhận được cái giá lạnh bên ngoài. Mấy lúc nàng còn cười mà nghĩ, nơi này an toàn ấm áp thế này, thảo nào Thuấn Hương chỉ muốn ở lại.

“Trang Dung.” Thuấn Hương tay mang một xấp y phục dày dặn màu sắc đẹp đẽ, tươi sáng đến.

Nhạc Hy bấy giờ đang đánh đàn cổ cầm, thấy Thuấn Hương bước vào cùng xấp y phục, nàng vội dừng tay đỡ giúp nàng ta. Hình như Thuấn Hương đi từ ngoài trời tuyết, trên tóc còn vương vài bông tuyết trăng trắng như ngọc, toàn thân cũng phả ra hơi lạnh dễ thấy.

“Y phục này là…”

Thuấn Hương cười đáp: “Là y phục mà Hàn Nương sai ta mang đến cho cô. Có vẻ như người quý cô lắm, ta chưa thấy người đối tốt với ai mới tới như cô đâu.”

Nhạc Hy lật vài bộ lên xem qua. Đường kim mũi chỉ quả thật không phải y phục tầm thường, đoán chừng Thuấn Hương cũng nói giúp nàng vài lời tốt đẹp, Hàn Nương mới có đối đãi tốt.

Nhạc Hy chỉ nói ngắn gọn: “Đa tạ.”

“Ta vừa nghe mọi người nói, có cáo thị rằng Hoàng thượng ra ý chỉ giam lỏng Hoàng hậu trong biệt cung. Chưa phế Hoàng hậu nhưng cũng không xa nữa, tiểu muội ta có khả năng trở thành nữ nhân cao quý nhất đại Minh này.” Thuấn Hương nói, ngữ điệu mang theo tâm trạng nặng nề.


Nàng thở dài một tiếng. Thuấn Hương vẫn chưa rũ bỏ được hoàn toàn. Còn để tâm tức là còn chấp niệm. Dù không thân thiết, không trân quý, nhưng nàng chỉ mong nàng ta được bình an, không phải dính dáng đến những tranh đấu đó.

Nghe những lời của Thuấn Hương, nàng cũng chỉ thấy đau lòng. Trương Trích Hoa quả thực không gượng được rồi. Trưởng tử hoăng, chắc chắn lúc này hậu cung vừa trải qua một trận phong ba. Hoàng hậu thất thế, Trương gia chắc chắn ảnh hưởng không ít. Những người trong hậu cung ủng hộ Hoàng hậu như Túc phi, Ý phi chắc cũng không tránh được liên lụy. Tưởng tượng cục diện hậu cung trong đầu, Nhạc Hy chỉ thấy bất lực vô hạn.

“Cô còn nghĩ đến nàng ta ư?” Nhạc Hy hỏi.

Thuấn Hương mỉm cười bảo: “Nói là không báo thù, vì ta tự lượng sức mình. Ở phường Đình Hạnh này, ta dù rằng được Hàn Nương quý trọng, nhiều người ngưỡng mộ, nhưng cũng giống như hoàng yến trong lồng son, không thoát được ra ngoài, cũng chẳng còn nơi nào để đi. Vận mệnh này là do nàng ta ban cho, ta sao có thể quên được?”

Thuấn Hương có thể không có tâm cơ sâu xa, có thể không bản lĩnh, nhưng nàng ta thực sự là người thấu đáo, thông suốt.

Nói đoạn, nàng ta lắc đầu ngây ngốc, nói: “Thôi, không nhắc đến cố nhân. Hàn Nương nói, ngày mai cô có thể qua tiền viện cùng các cô nương khác trong phường biểu diễn rồi.”

Nhạc Hy tròn mắt ngạc nhiên: “Nhanh như vậy sao?”

Thuấn Hương gật đầu, giải thích thêm: “Khách của phường Đình Hạnh đến uống rượu thưởng ca, nên lúc nào ca vũ nữ cũng cần tập trước cùng nhau nhiều bài để tiếp đón.”

Nhạc Hy nghe hai chữ “tiếp đón”, bỗng thấy người run lẩy bẩy. Hàn Nương nói kỹ nữ trong phường Đình Hạnh bán nghệ không bán thân…

Thuấn Hương nhìn ra ngay lo sợ trong lòng nàng, liền bảo: “Trang Dung yên tâm, tiếp đón chỉ là mời rượu, trà, bánh thôi. Nguyên tắc của phường Đình Hạnh rất rõ ràng, là bán nghệ không bán thân.”

Nhạc Hy cũng vơi bớt những lo nghĩ linh tinh, nhẹ giọng hỏi: “Thuấn Hương… ta không biết rốt cục thực ra phường Đình Hạnh ở đâu? Ở Thái Nguyên, Tế Nam, Nam Kinh… hay Bắc Kinh?”

Ngày bị Hàn Nương bắt ở Tế Nam, Nhạc Hy trên đường đã áng chừng được đường đi, đoán chừng cũng chỉ đi được mấy mươi dặm đường.

Thuấn Hương trả lời: “Ở Bắc Kinh.” Lại giải thích rõ: “Khi trước phường vốn ở Nam Kinh, cách phủ đệ nhà ta chừng hai chục dặm. Sau này phường có tiếng, đào tạo được nhiều ca nữ, vũ nữ đưa vào hoàng cung, cho nên chuyển về Bắc Kinh.”

Nhạc Hy nghe hai chữ “Bắc Kinh”, lòng thấy rạo rực, xốn xang vô cùng. Đã ở Bắc Kinh rồi… gần hoàng cung lắm rồi. Xem như là trong họa có phúc, tuy rằng giữa đường bị bắt như vậy nhưng cũng là gần với hoàng cung hơn. Có điều không biết Ngô Diệp lúc này ra sao, có trở về được nhà cùng Tần đại nương không… Nhạc Hy quẩn quanh mấy mối lo trong lòng, lại nghe Thuấn Hương bảo: “Hàn Nương nói với ta, người đoán cô đang trên đường trở về Bắc Kinh.”

Trước sau Nhạc Hy biết rõ mình không giấu được Thuấn Hương vì Hàn Nương vốn đã theo sát nàng cùng Ngô Diệp mấy ngày, phần nào cũng đoán được hướng đi của nàng và y. Nàng thẳng thắn bảo Thuấn Hương: “Phải, ta vốn muốn trở về kinh thành.”

Ngay hôm sau, Nhạc Hy được đưa qua tiền viện cùng tập múa với vũ nữ trong phường. Nàng làm mọi thứ đều tốt, được Hàn Nương vô cùng ưng ý, nhanh chóng đã quen với việc trong phường. Ca kỹ phường Đình Hạnh được Hàn Nương phân công công việc rõ ràng theo từng buổi trong ngày. Riêng những người đặc biệt xuất sắc như Thuấn Hương sẽ chỉ đàn ca cho khách đặc biệt có nhã hứng thưởng thức. Nhã khách thường hay lui tới phường Đình Hạnh nhiều người cũng thích Thuấn Hương, còn thân mật gọi nàng là Hương Nhi.

Mấy chốc cũng hai tuần trăng trôi qua, gần tới tết nguyên đán.

Những ngày nàng ở trong phường Đình Hạnh đều bình thường và yên ả vô cùng. Cảm giác thật giống những ngày còn làm đại tiểu thư trong Thẩm phủ, tuy làm hoàng yến trong lồng son nhưng rất thanh nhàn. Sau một thời gian ngắn làm ca kỹ trong phường Đình Hạnh, Nhạc Hy được Hàn Nương đưa lên thành ca kỹ đặc biệt như Thuấn Hương, kỹ danh vẫn là Trang Dung.


Đêm tối trong phường Đình Hạnh thì không giống đêm tối trong Thẩm phủ, ồn ào và huyên não hơn nhiều. Tiếng đàn tranh hòa lẫn với tiếng hát du dương của ca nữ trong phường phá vỡ màn đêm vốn là yên tĩnh. Nhạc Hy và Thuấn Hương đã được đi nghỉ. Thuấn Hương qua phòng Nhạc Hy, giúp nàng châm một ít hương.

“Loại hương liệu này ta rất là thích.” Nhạc Hy mỉm cười bảo.

Thuấn Hương vừa châm hương vừa bảo: “Vân Diên hương này là hương liệu bình thường trong dân gian mà, rất thanh, giống với mùi của hoa ngọc lan, dễ khiến người ta thư thái.”

Nhạc Hy nghe qua Vân Diên hương, sống lưng lại trở nên lạnh toát. Nó chợt nhắc nàng nhớ đến cố nhân xưa, Trần Thái Uyển. Nhiều năm như vậy rồi, mỗi khi có điều gì khơi gợi, nàng bất chợt vẫn nghĩ đến Thái Uyển. Tự cảm thấy đau lòng, Nhạc Hy chỉ biết cảm khái: đúng là kẻ hại người thì cũng có nỗi khổ tâm.

Thuấn Hương thấy Nhạc Hy trầm mặc liền nói thêm một câu mơ hồ: “Cũng sắp tết nguyên đán rồi đấy.”

Nhạc Hy bấy giờ mới hết ngẩn ngơ, liền đáp: “Ừ, đúng rồi.”

Một tết nguyên đán không trong Tử Cấm Thành, nghe đến đó Nhạc Hy mới chợt giác ngộ ra, mình đã xa nơi đó lâu lắm rồi.

“Những dịp nhộn nhịp như tết nguyên đán, nguyên tiêu, đoan ngọ, phường Đình Hạnh đều rất đông đúc. Phường Đình Hạnh còn ở thượng kinh, nhiều vương tôn quý tộc cũng đến đây.” Thuấn Hương kể lể.

Không hiểu vì sao Nhạc Hy cũng thấy hơi nôn nao, mong chờ, ngay lập tức hỏi lại: “Nơi này rất gần hoàng cung à?”

Thuấn Hương cười: “Là phường ca vũ có đào tạo vũ nữ cung đình, đương nhiên phải gần hoàng cung chứ. Ta biết được tiểu muội sống rất tốt, cũng là nhờ mấy lần có cơ may.”

Nhạc Hy biết rõ Thuấn Hương là người của phường Đình Hạnh, chỉ được đưa vào cung để biểu diễn trong các dịp quan trọng. Trong hơn bốn tháng cách xa, chưa lúc nào nàng thấy mình gần Chu Hậu Thông đến thế, cảm giác như chỉ còn chút ít nữa thôi hai người sẽ gặp lại nhau…

Tiếng pháo hoa, pháo tép, cùng tiếng reo ca của mọi người, tất cả tạo thành một bầu không khí náo nhiệt, vui vẻ.

Tết nguyên đán cuối cùng cũng đến, quả thật đêm giao thừa ấy cảm xúc của Nhạc Hy rất đặc biệt. Bên cạnh nàng không có lấy một người nào thân thiết, không có Chu lang, không có Tịch Thành, không có phụ mẫu, trong lòng chỉ cảm thấy bản thân sau này phải tự mình vượt qua tất cả.

Hôm nay các cô nương trong phường Đình Hạnh đều tập trung đằng tiền viện cùng nhau đón giao thừa. Duy chỉ có Nhạc Hy về phòng sớm hơn, ngồi một mình trong phòng nghe những thanh âm huyên náo bên ngoài, trái tim trống trải, lòng cô quạnh thê lương.

“Chàng biết không, thiếp chỉ còn cách chàng rất ít nữa thôi. Sáu tháng… sáu tháng.”

“Tết nguyên đán năm nay vẫn huyên náo như năm ngoái. Chu lang, lúc này chàng có phải cũng nhớ thiếp như thiếp nhớ chàng hay không?”

“Chu lang, cách xa nhau bấy lâu, lòng này nhớ thương vô hạn. Chỉ mong chàng vạn điều bình an, chờ thiếp trở về.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.