Đọc truyện Minh Chứng Tình Yêu Của Giám Đốc Bá Đạo – Chương 203
May mà Ninh Đà Đức rơi xuống hồ bơi, một lát sau đã thấy anh ta ngoi lên khỏi mặt nước, trừ sắc mặt hơi nhợt nhạt ra thì anh ta không hề bị thương ở đâu.
Tô Tuệ Anh thở phào một hơi, nếu mà Ninh Đà Đức bị cô đẩy xuống tầng ngã chết, vậy thì hậu quả khó mà lường được.
Thấy Ninh Đà Đức không bị làm sao, Tô Tuệ Anh chỉ sợ lại bị anh ta quấy rầy, chẳng kịp nghĩ đến chuyện giải thích với bà Lâm, liền bỏ chạy ra khỏi biệt thự Ninh gia.
Còn bà Tô sau khi thấy Ninh Đà Đức không bị sao cả, lại trở về với bản mặt cũ, hận gạo không thể nấu thành cơm, mắng: “Cơ hội tốt như thế mà cậu cũng để vuột mất được, cậu thật sự làm người mẹ vợ tương lai này thất vọng.
”
Ninh Đà Đức ngẩng khuôn mặt nhợt nhạt vô tội lên, ngửa mặt nhìn về phía bà Tô đang đứng, buồn rười rượi đáp: “Thím Ninh, cháu nghe lời thím nên mới dùng biện pháp mạnh với Tô Tuệ Anh, cháu thực sự không muốn miễn cưỡng cô ấy, lần này thì lợn lành chữa thành lợn què rồi, sau này cô ấy chắc chắn sẽ không thèm để ý đến cháu nữa.
”
Đúng vậy, chiêu cay độc “động phòng trước kết hôn sau” lần này đích thị là chủ ý của bà Lâm, nhưng bà Tô lại chẳng thấy có gì là sai cả, đáp: “Còn không phải là vì cậu hay sao, cậu nhìn cậu xem, người thì toàn mỡ, tuy không phải xấu nhưng cũng không đến mức đẹp trai, con bé Tuệ Anh nhà tôi làm sao có thể nhìn trúng cái thân hình béo ú như cậu được, vậy nên cậu chỉ có thể để gạo nấu thành cơm trước, đến lúc đó nó không gả cho cậu cũng được.
”
Ninh Đà Đức muốn khóc cũng không được, “Bây giờ gạo chẳng nấu được thành cơm, ngược lại trộm gà không được còn mất mất nắm gạo, nếu không phải có cái hồ đầy nước này, chỉ sợ cái mạng này của cháu cũng chẳng còn nữa ấy.
”
Bà Tô nghiến răng, do dự trong chốc lát, đáp: “Tôi chỉ hỏi cậu, có muốn cưới con bé Tuệ Anh nhà tôi không?”
“Đương nhiên là muốn rồi.
”
Ninh Đà Đức chẳng cần nghĩ, đáp lại không chút do dự.
“Vậy được, tối nay cậu cứ để cổng mở, còn cậu, chỉ việc ngồi đợi trong phòng ngủ, tôi tự biết cách khiến cho con bé Tuệ Anh nhà tôi chủ động đến tìm cậu.
”
Ánh mắt bà Tô vô cùng kiên định, nói xong liền quay người rời đi.
Để lại Ninh Đà Đức vẫn đang ngơ ngác dưới hồ bơi, cậu ta thực sự không hiểu tại sao bà Tô có thể nói một cách tự tin như thế, có điều,… cậu ta vẫn nghe lời bà Lâm, mở toang cánh cổng biệt thự…
Trăng thanh gió mát, sao dày đặc!
Bầu trời đêm ở nông thôn đặc biệt yên tĩnh, tiếng ếch nhái lúc kêu lúc không, tuy ồn ào nhưng lại tôn lên ánh trăng, màn đêm và sự yên tĩnh của nơi đây.
Ông Tô cởi áo khoác ngoài ra, đang định lên giường đi ngủ, bà Tô lại đẩy ông Tô một cái, nói: “Ông nó này, ông còn chưa uống nước đâu!”
Mỗi tối trước khi đi ngủ, ông Tô đều uống một ngụm nước, đó là thói quen trướt miệng và dạ dày của ông.
Ông Tô ngờ vực nhìn sang bà Lâm, ngày thường khi ông uống nước, bà Tô đều nói kháy ông, nói ông toàn nửa đêm dậy đi vệ sinh là vì uống nước trước khi đi ngủ, dạo nọ còn không cho phép ông uống nước chỉ vì nửa đêm ông dậy sẽ khiến bà tỉnh giấc, thế nhưng hôm nay lại…
Bà Tô bị ông Tô nhìn như thế có hơi chột dạ, nhưng vẫn cầm cốc nước để vào tay ông Lâm, cố làm ra vẻ như không có chuyện gì, nói: “Tôi sợ giờ ông không uống nước, nửa đêm khát lại dậy, đến lúc ấy lại khổ, uống mau đi, uống rồi ngủ cho ngon.
”
Ông Tô cũng lười hỏi, cầm cốc nước uống ngụm nhỏ, kết quả…vừa nằm xuống giường chưa đến một phút đã ngủ say rồi, bà Tô thấy vậy, trên mặt lộ rõ nụ cười đắc ý, liền lắc mạnh ông Tô mấy phát, xong lại gọi mấy tiếng liền, sau khi xác nhận ông Tô đã ngủ say rồi, bà Tô liền xuống giường mặc quần áo, bê từ trong bếp ra một bát thuốc sớm đã chuẩn bị sẵn đến gõ cửa phòng Tô Tuệ Anh.