Bạn đang đọc Minh Chứng Tình Yêu Của Giám Đốc Bá Đạo – Chương 195
Tô Tuệ Anh nói không thành lời, lại phát hiện cô căn bản không thể giải thích.
Nhưng cô không giải thích, với Sở Trình Thiên lúc này chính là ngầm thừa nhận.
Sở Trình Thiên lắc đầu, ánh mắt đau khổ, nói: “Em quen với hoa hậu chuyển giới từ lúc nào? Hoa hậu chuyển giới từ lúc nào trở thành bạn của em, tại sao anh lại không biết, Tô Tuệ Anh, em rốt cuộc đang bày trò gì vậy?”
Tô Tuệ Anh ngẩng phắt đầu lên, đây là lần đầu tiên Sở Trình Thiên gọi cả họ tên cô, không còn nghi ngờ gì nữa, Tô Tuệ Anh cảm nhận sâu sắc được rằng Sở Trình Thiên thật sự nổi giận rồi.
Tô Tuệ Anh ngẩng phắt đầu lên, đây là lần đầu tiên Sở Trình Thiên gọi cả họ tên cô, không còn nghi ngờ gì nữa, Tô Tuệ Anh cảm nhận sâu sắc được rằng Sở Trình Thiên thật sự nổi giận rồi.
Nếu đã như vậy… thì cứ như vậy đi, cô không cần bịa ra một lí do nào khác nữa để lấy cớ chia tay nữa rồi.
Tô Tuệ Anh gật đầu, cười gượng gạo nói: “ Sở Trình Thiên, chúng ta…… chia tay đi!”
Câu nói ấy khiến Hứa Thịnh ngây người ra!
Mạc Tiên Lầu ngẩn người ra!
Phiên Nhàn sững người lại!
Sở Trình Thiên….
bị chấn động như sét đánh ngang tai không đứng vững được nữa, sắc mặt phút chốc trở nên trắng bệch như tờ giấy.
“Em.
.
Em nói cái gì cơ?”
Sở Trình Thiên không dám tin nhìn Tô Tuệ Anh, anh chỉ chất vấn cô một hai câu thôi mà, vậy mà cô lại có thể nói ra lời chia tay với anh được?
“ Mấy ngày qua em đã suy nghĩ kĩ rồi, em… không xứng với anh, chúng ta chia tay đi.
”
Tô Tuệ Anh quay đầu đi, cô không dám nhìn vào mắt Sở Trình Thiên, cố gắng kiềm chế giọng nói đang run lên của mình, rồi lập tức cầm lấy vali và túi xách từ tay Sở Trình Thiên, vội vàng nói với Phiên Nhàn đang bên cạnh mình: “Phiên Nhàn, tôi vẫn muốn ở lại nhà anh thêm vài ngày nữa, chúng ta đi thôi!”
Vừa đi vừa nói, cô kéo vali muốn rời đi luôn.
“ Em yêu…”
Sở Trình Thiên sững lại vài giây, rồi vội vàng bước về phía trước ôm chặt lấy Tô Tuệ Anh, giọng nói tràn đầy sự hoảng loạn không yên, “Em yêu em đừng đi mà, anh sai rồi, anh biết anh sai rồi có được không? Anh không nên chất vấn em như thế, anh không nên nghi ngờ em, đừng giận hờn anh nữa được không, chúng ta cùng nhau về nước, chúng ta cùng nhau về nhà….
”
Tô Tuệ Anh nhắm chặt mắt lại, hai hàng lệ lặng lẽ xảy ra.
Sở Trình Thiên, một người đàn ông ngạo mạn đến thế, vậy mà lúc này đây lại có thể hạ thấp giọng mà năn nỉ cô, tình yêu mà anh dành cho cô chắc hẳn phải sâu đậm đến nhường nào!
Nhưng tiếc là, tất cả đều không thể quay lại được nữa rồi.
Tô Tuệ Anh cắn chặt môi, gỡ bàn tay mà Sở Trình Thiên đang ôm chặt mình ra, từng ngón từng ngón một, giọng lạnh lùng đáp: “Em không giận anh, em đang rất nghiêm túc, chúng ta đến với nhau trong vui vẻ thì cũng hãy để chia tay trong vui vẻ đi.
”
Nói xong, không quay đầu lại nữa, Tô Tuệ Anh thẳng người từng bước từng bước rời đi.
Phiên Nhàn lưỡng lự một hồi, đành thở nhẹ một tiếng rồi liền đuổi theo Tô Tuệ Anh.
Để lại mình Sở Trình Thiên đứng ngẩn người ra ở chỗ cũ, và Hứa Thịnh, Mạc Tiên Lầu vẫn đang bị sốc chưa chấn tĩnh lại được.
“Tô Tuệ Anh, em thực sự vô tình đến vậy sao?”
Đột nhiên, Sở Trình Thiên gào lên một cách đau khổ sau bóng lưng Tô Tuệ Anh.