Đọc truyện Mỉm Cười Đợi Em Ở Kiếp Sau – Chương 35
Ngày hôm sau, Như Quỳnh hơi ngạc nhiên vì Quang Triệu thức dậy rất sớm, còn ra vườn tưới hoa.
– Anh muốn biết công việc em vẫn thường làm có gì vui đến vậy, thì ra đó cũng thực sự là một cái thú. – Thấy cô xuất hiện, hắn xoay đầu lại mà nói.
– Em vẫn thấy quá nhàn rỗi. – Bộ dạng cô giống như là đang mải mê suy tính – Có nên mua một chiếc máy khâu không?
– Em từ nhỏ đâu có giỏi khâu vá, em định may tạp dề à? – Quang Triệu thấy vậy liền trêu chọc cô.
– Tạp dề cũng có nhiều chủng loại, may được tạp đề đẹp cũng tốt.
Như Quỳnh đã quyết, chạy vào nhà mở tủ ra lấy tiền đếm. Quang Triệu biết cô sắp ra ngoài liền cao hứng dặn dò:
– Anh muốn ăn gà sốt cà ri, sườn xào chua ngọt, nem cuốn, đậu nhồi dăm bông và cá kho tộ.
– Trời, anh ăn nhiều thế, em phá sản mất. – Cô oán than, giơ ra hai ngón tay – Chọn hai trong số đó thôi.
– Mỗi tháng nên có một ngày ăn uống sung túc chứ. Em còn phải khai trương cái tiệm may nhỏ, không nên hà tiện mất phúc.
Hôm nay tuy là cô nấu rất nhiều, nhưng hắn lại tham lan ăn hết thảy, cũng không gắp cho cô hay nhường cô miếng ngon như trước nữa. Như Quỳnh chợt nghĩ, Quang Triệu bắt đầu rơi vào giai đoạn biến chất hư hỏng, ngày ngày chỉ ăn ngon ngủ kĩ, tĩnh dưỡng hưởng thụ.
Cô mới vật lộn rửa đống chén đĩa xong, còn chưa ngơi tay thì hắn đã nằm dài ở salon, bộ dáng kiêu ngạo như ông chủ ban phát yêu cầu mệnh lệnh:
– Quỳnh, em chơi violon đi.
– Không, em phải nghỉ ngơi. – Cô ngồi xuống bật ti vi – Anh vận động cho tiêu mỡ đi, bụng anh hình như ngày càng to ra.
Hắn túm lấy bàn tay cô, kéo về phía bụng mình ấn ấn:
– Em đếm đi, còn đủ cả sáu múi. – Nói rồi bày ra bộ mặt quyến rũ, ánh mắt đưa tình mê hoặc.
Như Quỳnh vội rụt tay lại, hắn quả nhiên không biết ngượng.
– Em chơi đàn! – Cô vội chạy lên lầu lấy cây violon.
Cô đặt cây đàn trên vai, đưa mắt nhìn hắn hỏi:
– Anh muốn nghe bản gì?
– My Memory. – Hắn mỉm cười đáp.
Bản nhạc nền nổi tiếng trong bộ phim Bản tình ca mùa đông được diễn tấu dưới cây đàn violon của Như Quỳnh. Lời ca vốn được viết cho câu chuyện tình lãng mạn và nhiều day dứt.
“Ôi hoài niệm của anh,
Anh nhớ từng khoảnh khắc.
Ngay cả khi nhắm mắt lại,
Anh vẫn thấy những điều nhỏ bé nhất.
Em rời xa anh rồi,
Một nơi nào đó anh không thể chạm tới.
Tuy trái tim anh sống bao ngày thiếu vắng em,
Suốt cả quãng thời gian dài,
Nhưng em luôn ở trong trái tim anh.
Anh thực sự không thể hình dung rằng có thể gặp lại em một lần nữa…”
Cô chơi chưa hết bản đàn thì đã thấy Quang Triệu thiêm thiếp ngủ.
Như Quỳnh nhìn hắn bằng ánh mắt phiền não. Một bản tình ca động lòng người như vậy mà có thể coi như nhạc ru ngủ sao? Hay là gần đây cô chơi rất tệ?
Cô chạy lên lầu lấy cái chăn mỏng đem đắp cho hắn, trông bộ dạng hắn ngủ y như một đứa trẻ con.
Cô hiểu rõ, nếu như không có thù hận, hắn tuyệt nhiên là một người rất tốt.
Thời gian gần đây, khi hai người ở chung một chỗ, coi căn nhà này như một nơi tốt để tạm thời nghỉ ngơi, tránh gió tránh bão, hắn cũng không hề có một lần xúc phạm đến cô. Mà cô cũng chân thành chăm sóc giúp đỡ hắn, không hẳn là chỉ vì cảm giác nợ nần như lúc ban đầu.
Cô biết, tâm tưởng của hắn đối với cô chưa bao giờ nhạt phai. Nhưng hiện tại, hắn không tỏ ra nằng nặc theo đuổi cô như trong quá khứ, cũng không bộc phát ra khát khao cuồng điên, khiến cho cô không hề cảm thấy áp lực.
Họ giống như hai kẻ đi trên một con đường, cô mệt mỏi dừng chân, mà hắn cũng chọn cách đứng lại phía sau cô một đoạn, lặng lẽ nhìn cô.
Lúc Như Quỳnh đứng dậy, mắt vô tình nhìn lên cuốn lịch treo tường, cũng liền ngẩn người ra một hồi.
Thì ra đã nửa năm trôi qua rồi.
Tấn Khang thực sự không muốn gặp cô hay liên lạc với cô sao? Anh hiện tại đang ở đâu, đang làm gì? Anh có khỏe mạnh không? Có còn nhớ đến cô… Mỗi khi nhớ về anh, cô đều tự hỏi những câu tương tự, trong lòng cũng không ít lần gào thét muốn đi tìm anh nhưng lại không thể.
Vy Oanh đã nói thời thanh xuân không còn dài lâu, phải nhanh chóng có quyết định, nhưng cô vẫn chẳng thể tiến lùi, vẫn cứ chôn chân trên quãng đường này.
Trước đây anh từng nói, chỉ cần cô đứng lại đợi anh là đủ, anh sẽ chạy đến bên cô.
Nhưng hiện tại, bọn họ phát hiện ra, phía sau mình còn rất nhiều thứ không thể nhắm mắt từ bỏ. Con người ta nếu chỉ theo đuổi tình yêu cá nhân mà phụ bạc tình nghĩa của người khác, phải chăng sẽ rất ích kỉ? Trên đời này, có rất nhiều giấc mơ không thể thực hiện, có rất nhiều việc mà làm như thế nào cũng không thể tìm ra cái kết toàn vẹn.
Cô cúi đầu nhìn Quang Triệu. Có một ngày nọ, cô cũng từng nhủ trong lòng, cô cần thời gian, có thể là một năm, đủ cho những ảo vọng ngóng đợi Tấn Khang hoặc không cũng là để lòng mình nhẹ vơi… Sau đó, cô sẽ gắng tiếp nhận tâm ý của Quang Triệu.
Người này, là thanh mai trúc mã hai mươi mấy năm của cô, cũng là người theo đuổi cô lâu dài nhất, mỗi vết thương trên người hắn, mỗi nỗi đau trong lòng hắn, đều là vì cố chấp yêu cô…
Lúc cô trở về phòng ngủ, Quang Triệu mới chậm rãi mở mắt. Hắn nhìn kim đồng hồ treo tường lê từng vạch. Trước mắt, muôn vàn kỉ niệm lại trôi qua như những ảo ảnh.
Khi những hồi tưởng của hắn tạm kết thúc, nhìn lên thấy kim đồng hồ đã điểm mười hai giờ đêm. Hắn lặng lẽ đứng dậy, cẩn thận nhẹ nhàng đi lên phòng cô.
Đứng bên giường Như Quỳnh, trong bóng đêm tĩnh lặng, hắn có thể cảm nhận được rõ ràng từng nhịp thở đều đều yên bình của cô.
Hắn cúi đầu xuống, vốn chỉ định đặt một nụ hôn lướt nhẹ qua môi cô để không khiến cô thức giấc nhưng khi vừa chạm vào làn môi ấy, lòng hắn lại không thể kiềm chế nổi mà chuyển sang mãnh liệt, tham lam miết lấy.
Như Quỳnh giật mình tỉnh giấc, vì quá bất ngờ, trong lòng cô dấy lên kinh sợ, theo bản năng giẫy dụa khỏi hắn. Mà hắn cũng không cưỡng ép cô, thấy cô có phản kháng là lập tức buông ra.
– Anh xin lỗi. – Không thấy rõ gương mặt hắn, chỉ nghe thấy giọng điệu buồn bã.
Trong kí ức giữa hai bọn họ, “anh xin lỗi” dường như là câu mà hắn nói nhiều nhất, còn nhiều hơn số lần nói yêu cô. Bất cứ lúc nào cô không vui, bất cứ lúc nào cô bị đau hay có điều phiền muộn, hắn đều nói câu này.
– Ngủ đi. – Hắn nói rồi xoay người đi, từng bước rời khỏi phòng cô.
– Anh… – Khi thấy cánh cửa sắp đóng lại, cô hơi bối rối nói – Anh cũng ngủ ngon…
Rạng sáng, Quang Triệu rời khỏi căn nhà mà hắn đã có nửa năm hạnh phúc mãn nguyện nhất. Trước khi lên xe, hắn ngoảnh đầu lại một lần cuối.
“Tình yêu của anh, hãy nhanh chóng vui vẻ theo đuổi hạnh phúc mà em muốn… Nếu còn có thể, hẹn gặp lại em trong một kiếp sau nào đó.”
Trong xe, Quang Tuấn thỉnh thoảng lại liếc sang nhìn Quang Triệu, thấy hắn đang lúi húi cầm bút viết một cái gì đó.
Một tấm thiệp chúc mừng, dành cho ngày hôn lễ trong tương lai của Như Quỳnh. Hắn cẩn thận gấp nó lại, cài lên cây đàn violon mà hắn muốn tặng cô…
Sáng hôm sau, khi Như Quỳnh tỉnh dậy, cô vẫn bình thản xuống bếp làm thức ăn sáng. Đợi đến tám giờ không thấy Quang Triệu xuống, cô nghĩ là hắn đã ngủ lười, bèn thử lên phòng hắn gõ cửa.
Hắn không có trong phòng, trên chiếc bàn cạnh giường chỉ có một mảnh giấy.
“Như Quỳnh, cô bị sa thải rồi. Cô nghĩ mình là ai, phụ nữ tôi không thiếu!”
Cô cầm lên, hoảng hốt nghĩ đến đêm qua, chẳng lẽ sự phản kháng của cô lại làm hắn nghĩ ngợi sinh ra giận dỗi cùng tự ti? Hắn quả nhiên đã nhẫn nhịn nửa năm, đến lúc bộc phát ra lại bị cô dội cho gáo nước lạnh.
Cô vội xuống nhà, chạy loanh quanh một vòng trước sân ngoài cổng cũng không tìm thấy bóng dáng hắn, gọi điện thoại cho hắn cũng không ai nhấc máy, phải đến lần thứ mười mấy mới thấy nối máy. Chỉ thấy đầu dây bên kia vọng đến tiếng rên rỉ kích tình vô cùng thối nát. Lát sau lại đột ngột ngắt kết nối. Nếu không phải là hắn cố tình thể hiện cho cô xem thì cũng là do bọn họ vật lộn qua lại mới vô tình đè đi đè lại vào phím nghe vậy.
Cô ném điện thoại, quyết định không để tâm nữa. Mới chỉ như vậy mà hắn liền đã vứt đi sự tin tưởng khó khăn lắm mới xây dựng lại giữa hai người, xem ra bọn họ thực sự không thể chung sống dài lâu… Mà hắn hiện là kẻ lắm tiền, muốn thân thể đàn bà là liền có, cũng rất cho mình cái quyền hưởng thụ đó. Chuyện này thực sự không lạ lẫm gì, cũng như trong quá khứ khi thất vọng về cô, hắn kiếm người phụ nữ khác để bao dưỡng…
Đầu dây bên kia, Quang Triệu cũng tắt đi bộ phim AV vừa bật. Nhìn đồng hồ đã gần đến giờ ra sân bay, hắn nhanh chóng đi chuẩn bị.