Mỉm Cười Đợi Em Ở Kiếp Sau

Chương 30


Đọc truyện Mỉm Cười Đợi Em Ở Kiếp Sau – Chương 30

Xe vừa đỗ trước cổng bệnh viện, Như Quỳnh đã hấp tấp mở cửa xe bước xuống. Vì vội vàng mà cô suýt nữa vấp ngã nhưng vẫn cắm đầu chạy tới khu điều trị đặc biệt. Quang Triệu lập tức đuổi theo.

Căn phòng mở toang, giường bệnh lạnh lẽo trống không. Mà cạnh chiếc giường, từng đầu ống truyền đã bị gỡ ra, buông thõng dưới sàn nhà.

Cô hoang mang run rẩy từng bước đi vào, sắc mặt tái nhợt khi cầm lên một đầu ống truyền.

Thứ này, ngày hôm qua còn truyền vào cơ thể anh duy trì sinh mạng, năm năm qua, Tấn Khang luôn phải sống với mấy thứ dây rợ này. Nếu như đem chúng dứt ra, anh làm sao có thể sống?

Cô quỳ dưới nền nhà, tóc bết dính vào nước mắt, khóc rất thương tâm.

Bên ngoài cửa, Quang Triệu chằm chằm nhìn vào, hắn vốn không hiểu gì cả, nhưng bỗng dưng lại có một linh cảm trỗi dậy trong đầu.

Như Quỳnh đờ đẫn trong chốc lát, thoáng cái trong đầu liền nghĩ nhất định phải tìm được Tấn Khang. Cho dù anh còn sống hay đã chết, cho dù anh bình an hay hiểm nguy, cô nhất định phải tận mắt trông thấy. Rõ ràng vô phương vô hướng nhưng cô vẫn lao ra ngoài, trong đầu chỉ có một khái niệm “tìm kiếm anh, tìm kiếm anh”.

Quang Triệu nhanh chân đuổi theo túm cô lại, hai người giằng co, Như Quỳnh như con thú hoang bị thương, há miệng cắn vào cổ tay hắn rồi chạy bán sống bán chết.

Cô muốn về nhà, cô muốn lục tìm tất cả những thứ có liên quan đến Tấn Khang, mọi quan hệ, mọi manh mối…

Cô chạy ra đường gọi một cái taxi, lúc này cũng không thể để ý đến Quang Triệu. Bỗng dưng điện thoại reo, cô trợn mắt kinh ngạc, số điện thoại này năm năm rồi chưa từng một lần liên lạc đến, chính là số di động của Tấn Khang:

“ Tấn Khang, Tấn Khang….” – Cô cuống cuồng gọi, trái tim như nảy lên.

“Như Quỳnh, tôi là Ngọc Thu” – Đầu dây bên kia lạnh giọng nói – “Tấn Khang đang ở chỗ tôi, anh ấy vẫn được an toàn, cũng đã tỉnh lại rồi.”


“Anh ấy tỉnh rồi? Anh ấy tỉnh rồi?”

“Như Quỳnh, rất xin lỗi, nhưng vì sự an toàn của Tấn Khang và tất cả chúng tôi, cô buộc phải ra đi, Tấn Khang không biết gì cả, tôi nói với anh ấy rằng cô đã bỏ anh ấy mà đi từ năm năm trước.” – Ngọc Thu thản nhiên nói – “Cô đã vất vả chăm sóc Tấn Khang năm năm qua, nhưng anh ấy cũng là do cô hại, cô chính là điểm yếu chết người của anh trai tôi, tôi không thể để cô tồn tại. Nếu sau này anh ấy vì cô mà phân tâm một lần nữa, chính anh ấy và toàn bộ chúng tôi sẽ đều chết dưới tay kẻ thù!”

“Cô nói gì? Làm sao cô có thể nhẫn tâm như vậy?” – Như Quỳnh bèn hét lên.

“Ở cái thế giới tanh bẩn này, ai cũng phải nhẫn tâm, cô đã làm anh ấy mềm lòng và suy yếu đi, cô vốn không cùng ở một thế giới với anh ấy, xin lỗi, tôi sẽ lưu tâm đến mẹ cô.”

Ngọc Thu vừa dứt lời, phía trước mặt Như Quỳnh chợt xuất hiện một chiếc xe tải cỡ lớn phăng phăng lao tới, đèn pha chiếu rọi đến nhức mắt.

Như Quỳnh cảm thấy người mình bị văng ra, va đập vào lề đường đến đau đớn. Đầu óc cô ong ong, có một vài tiếng la hét thất thanh.

Lúc cô quay đầu lại, kinh hoàng khi thấy nửa người của Quang Triệu gần như nằm dưới bánh xe. Ngay sau đó có một toán người khác chạy đến, tiếng súng nổ ầm ầm. Lái xe tải vội vã chạy trốn, nhưng liền bị một người khác bắn trúng. Người đi đường sợ hãi nháo nhác ầm ĩ…

Khoảnh khắc đó, cô thấy Quang Triệu còn một chút tỉnh táo, hắn cắn răng giương mắt tìm kiếm cô, thấy được cô bình an ngồi trên vệ đường mới yên tâm một chút, nhếch môi cười, chuẩn bị gục xuống.

Hắn đã cứu cô?!

Như Quỳnh lồm cồm bò đến bên hắn, chỉ thấy xung quanh hắn rất nhiều máu. Hắn vô cùng suy yếu, từng chữ thều thào:

– Đi.. đi… Quang Tuấn… sắp đến…sợ rằng anh sẽ không thể… bảo vệ em…

– Quang Triệu, anh sẽ không chết chứ?


– Chắc là không… nhưng nửa đời sau này… chắc anh không thể đuổi theo em nữa rồi.

Lần đầu tiên, hắn nhìn thấy cô vì hắn mà rơi lệ. Mắt hắn nhòa đi, tất cả mọi thứ đều chìm vào khoảng tối, bao gồm cả gương mặt xinh đẹp đẫm nước mắt của cô mà hắn có biết bao lưu luyến.

Lúc Quang Triệu mở mắt, hắn cảm giác như đã mê man trong suốt hàng trăm năm. Thuốc tê đã gần hết tác dụng, cho nên hắn mới vì đau mà tỉnh lại. Đây cũng là lần thứ hai rồi thì phải, trong căn phòng theo dõi vô trùng kín mít của bệnh viện này.

Một thoáng sau, Quang Tuấn em trai hắn tiến vào thăm. Không một lời hỏi han hắn có đau không, Quang Tuấn mặt lạnh, ánh mắt mang theo hận ý nhìn hắn, độc ác phun ra một câu:

– Tự mình mê muội, thật đáng đời. Trước đây tôi nghĩ là anh yêu cô ta nhiều quá nên thành ra mất lý trí, nhưng bây giờ tôi cho rằng, anh đúng là bị tâm thần rồi.

Gương mặt nhợt nhạt của Quang Triệu vẫn bình thản, chưa bao giờ hắn có được sự điềm tĩnh như vậy. Quang Tuấn có mắng nhiếc gì cũng mặc kệ, chỉ hỏi một câu đơn giản:

– Chân của anh có còn không?

– Không còn. – Quang Tuấn tức giận trả lời – Với người điên như anh thì như vậy cũng tốt lắm, tôi sẽ đưa anh về một căn biệt thự rộng rãi để điều dưỡng, mua cho anh một cái xe lăn, nếu thích thẩm mỹ thì gắn cho anh một cái chân giả. Sau này tôi chính là đại ca, muốn làm gì thì làm, anh không thể ngăn cấm tôi.

Quang Triệu thở dài, hắn biết sự phẫn nộ và những lời lẽ cay nghiệt của Quang Tuấn cũng là do đau lòng mà tạo thành. Tuy nhiên hắn vẫn không thể kìm chế được mà liền phải hỏi:

– Như Quỳnh đâu? Chú có đã làm gì cô ấy?

– Anh sợ tôi chặt một chân của cô ta à? Đối với tôi, cô ta chết bao lần cũng không đủ.


– Tuấn, chuyện năm năm trước phải điều tra kĩ rồi hãy nói…

– Sao trước mặt tôi thì anh cứ phải bênh cô ta chằm chặp như vậy? Yên tâm đi, tôi còn chưa giết bảo bối của anh, chỉ xỉ vả cô ta một bài. Anh lúc bất tỉnh vào phòng cấp cứu vẫn còn nắm chặt tay cô ta không buông, bác sĩ phải tiêm thuốc mê liều cao cho người anh mềm đi mới gỡ được. Nếu cô ta chết, tôi e rằng mỗi năm cũng phải tốn công hương khói cho anh.

Quang Triệu bật cười khẽ:

– Nếu có kiếp trước, chắc là tôi đã nợ mạng cô ấy.

– Hừ, kiếp trước tôi nợ gì ông hả ông anh? – Quang Tuấn nhăn mặt nói – Anh muốn nghe tin tức mới, hay là muốn tiếp tục tĩnh dưỡng?

– Nói đi.

– Đau lòng đấy, cố mà chịu đựng. – Quang Tuấn chậm rãi kể – Tôi đã bắt bọn bác sĩ y tá ở bệnh viện đến tra hỏi, bệnh nhân mất tích đó là một người đàn ông, bị hôn mê sâu năm năm rồi. Tuy là trong bệnh viên lưu hồ sơ giả, nhưng chắc anh cũng đoán được là ai rồi đấy… Còn chuyện ám sát Như Quỳnh ngày hôm nay, vẫn chưa tra ra là thế lực nào, nhưng anh cũng phải cẩn thận.

– Được rồi, chú ra ngoài đi.

– Đi chết đi. – Quang Tuấn nguyền rủa rồi bước ra.

Trong phòng lại vô cùng yên tĩnh. Quang Triệu không phải là không nghi ngờ, ngay từ giây phút hắn đứng ngoài cửa phòng bệnh đó nhìn vào.

Thì ra, cô không hề nói dối hắn, cô thực sự yêu Tấn Khang đến thế sao? Một mình bí mật che giấu hắn suốt năm năm, tự mình ngụy trang hết thảy.

Hắn phẫn nộ, hắn ghen tị, hắn đau lòng. Vì bản năng hắn lao vào cứu cô, nhưng sau khi nằm dưới lòng đường, đó chính là khoảnh khắc hắn cảm thấy tuyệt vọng mệt mỏi nhất, muốn kết thúc ở đó.

Người chết rồi thì sẽ được giải thoát, hắn sau khi chết cũng chẳng có cơ hội mà bận tâm xem cô có cảm động vì hắn hay không.

Hắn đối với cô, đã dốc hết sức yêu rồi.


Bây giờ hắn bỗng dưng chẳng cần gì cả, nhẹ nhõm như vậy đấy, thật muốn sảng khoái mà cười.

Nghe thấy tiếng mở cửa, hắn giả vờ nhắm mắt lại, nếu là Quang Tuấn thì thôi đi, hắn lúc này không muốn nghe lải nhải.

Nhưng tiếng bước chân này, tựa hồ nhẹ nhàng hơn tiếng bước chân của Quang Tuấn rất nhiều. Người đó đang đứng bên đầu giường, hắn có thể cảm nhận được hơi thở phiền não. Tim hắn lạc nhịp, hắn biết đó là cô.

Bỗng dưng thấy cô nói, là đang nói với hắn, nhưng cũng giống như tự lẩm bẩm nói một mình, âm điệu mỗi câu mỗi từ đều rất u uẩn:

– Việc trên đời này mà tôi hận anh nhất, đó là hôm nay anh đã cứu tôi. Quang Triệu, hiện tại tôi rất muốn chết…

Cô ngưng một lát rồi lại nói tiếp:

– Tôi cứ nghĩ rằng, dù việc gì khó khăn thì gắng gượng chống chọi cũng có thể thay đổi, nhưng cả đời này, tôi chẳng thể làm việc gì. Mọi việc cứ đầy nghịch lí, sai càng thêm sai. Tôi và anh quen nhau hai mươi mấy năm, vậy mà thực sự lại không thể tin tưởng trọn vẹn đối phương. Thì ra, chúng ta đều là những người sợ bị tổn thương. 

Còn nữa, tôi yêu Tấn Khang, tin tưởng vào lời anh ấy nói rằng tôi là lý do để anh ấy sống, nhưng thực tế lại trở thành vật cản đường của anh ấy. Nếu tôi chết sớm một chút, Tấn Khang đã không sao, mà anh cũng không có mệnh hệ gì. Từ nhỏ, tôi đã là sao chổi xui xẻo gây họa, trong khi những người bên tôi chịu tổn hại thì tôi chỉ có cách giương mắt nhìn…

Hắn nghe được những lời lẽ tuyệt vọng của cô như vậy, định mở mắt nói với cô vài điều an ủi. Nhưng bỗng thấy cô hít vào một hơi sâu, sau đó lại có vẻ bình thản hơn mà nói tiếp:

– Nhưng tôi phát hiện ra rằng, nếu tôi dùng cái chết để chạy trốn, để giải thoát cho một mình mình thì thật ích kỉ và vô liêm sỉ. Cho nên nửa đời sau, anh không cần phải đuổi theo tôi, anh cứ việc hưởng thụ, vì anh mãi là ông chủ, cũng đừng sa thải tôi, có được không?

– Ai cần cô chịu trách nhiệm? – Hắn bỗng dưng mở mắt – Cô coi thường tôi như thằng tàn phế phải không? Nói cho cô biết, tôi vẫn có thể một tay che trời. Cô đã gian dối tất cả mọi người suốt năm năm để bảo vệ cho tình nhân của cô, chẳng phải cô một lòng muốn đi tìm hắn sao?

Hắn nói rất khó nghe, chính là vì muốn cô bỏ đi, hắn đương nhiên không cần sự thương hại này.

Như Quỳnh nghe thấy vậy, cô chỉ trầm mặc cúi đầu đợi hắn nói hết một tràng mắng nhiếc xua đuổi rồi mới lủi thủi đi ra cửa. Cho rằng hắn sau khi tỉnh lại biết mình bị tàn tật vĩnh viễn nên tâm trạng mới không tốt, cô đành nhẫn nhịn quanh quẩn ở bệnh viện.

Cô vì chuyện của Tấn Khang vốn đã rất đau lòng. Nếu anh thực sự tin tưởng cô thì có lẽ anh sẽ muốn gặp cô, nhưng cô lại không dám gặp anh. Anh năm xưa rơi vào bẫy của kẻ thù, mà cô chính là mồi nhử… Bây giờ anh mới tỉnh lại, còn Ngọc Thu năm năm trước nói là đi du học nhưng có lẽ là âm thầm gây dựng lại thế lực, đợi ngày trả thù, bọn họ không hề muốn một người thừa như cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.