[Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết

Chương 37


Đọc truyện [Miêu – Thử] Dữ Tử Thành Thuyết – Chương 37

Chuyến này Triển Chiêu đi trọn một ngày một đêm, ngày thứ hai trở về Khai Phong, trời đã tối mịt.

Trở về phòng mình, thấy đèn trong phòng đã tắt, Triển Chiêu thoáng do dự, nhưng vẫn đẩy cửa đi vào.

Bên trong một mảnh đen kịt, Triển Chiêu phải dừng lại thích ứng một chút mới nhìn rõ cảnh vật. Trong bóng tối mờ mịt, Bạch Ngọc Đường một tay chống má, một tay đặt trên bụng, ngay ngắn ngồi dựa bên bàn. Triển Chiêu cả kinh, cấp tốc quay đầu lui ra cửa. Hắn vừa xoay người, chợt nghe sau lưng truyền đến tiếng thở đều đặn. Ngọc Đường… đợi mình về mà ngủ thiếp đi…

Nhất thời, Triển Chiêu cảm thấy trong dòng dâng lên một mảnh ấm áp xen lẫn đau xót, quả thật hắn không thấu hết tâm tư chuột bạch, khiến y phải khổ vì mình…

Triển Chiêu lặng lẽ bước tới, nhẹ nhàng bế Bạch Ngọc Đường lên giường, cẩn thận đắp chăn, còn tỉ mỉ vén hết góc chăn vào trong, sau đó ngồi ở bên giường lẳng lặng ngắm Bạch Ngọc Đường say ngủ.

Hắn khẽ vươn tay gạt vài sợi tóc tán loạn trên trán người nọ, ngón tay dần dần trượt xuống phía dưới, lướt qua gò má, cổ, xương quai xanh, ngực… Cuối cùng bàn tay dừng ở thành bụng nhô cao, yêu thương vuốt ve hai cái. Hắn chậm rãi cúi đầu hôn nhẹ, sau đó nghiêng đầu áp mặt vào khối cầu đầy đặn kia, chợt cảm giác trên mặt mình khẽ động, là bị hài tử đá cho một cước.

Triển Chiêu xót xa trong lòng, thầm nghĩ cũng may lực đạo không lớn, nếu không Ngọc Đường lại phải chịu đau.


Nghĩ rồi lại không nhịn được vòng tay ôm trọn lấy Bạch Ngọc Đường.

Không gặp có mấy ngày ngắn ngủi, vòng hông của Bạch Ngọc Đường rõ ràng tròn ra rất nhiều, đôi cánh tay thon dài của Triển Chiêu vậy mà suýt không ôm được y.

Trong lòng Triển Chiêu mơ hồ nghi hoặc, nhớ lúc thai nhi trong bụng Lô phu nhân đã gần đủ tháng, tựa hồ không lớn như vậy, nhưng Ngọc Đường chỉ mới hơn bảy tháng. Bây giờ đã lớn thế này, nếu là đợi đến mười tháng…

Triển Chiêu không khỏi có chút bất an, Ngọc Đường là thân nam tử, vốn dĩ chuyện sinh hài tử đã khó khăn hơn nữ tữ gấp mấy lần, nếu như đứa trẻ này cứ lớn lên như vậy thì sau này sinh ra bằng cách nào?

Còn đang lo lắng, bỗng nhiên cảm giác bụng của Bạch Ngọc Đường động một cái thật mạnh.

Lần này cú đạp thật là hữu lực, thậm chí cách một tầng chăn bông Triển Chiêu cũng có thể nhìn rõ bụng Bạch Ngọc Đường nhô ra một chút.

Bạch Ngọc Đường cũng bị đau mà tỉnh giấc, mở mắt liền thấy Triển Chiêu đang ghé mặt lên bụng mình, bèn nói: “Xú miêu, ngươi còn biết trở về sao hả?” Lời vừa rời miệng đã thấy hối hận, trong mắt Triển Chiêu là thương yêu và lo lắng, nhớ đến tối hôm qua hắn không vì những lời nói đó mà tức giận, y thật sự rất cảm động.

Nhưng nếu như mình lại ngon ngọt với con mèo đó, khác nào tự thừa nhận lần đó là mình vô lý nháo loạn? Bạch Ngọc Đường nhất định không thể mất mặt như vậy, cho nên giọng nói có phần khó chịu.

Lúc này Triển Chiêu đối với Bạch Ngọc Đường chỉ có áy náy và đau lòng, tất nhiên sẽ không giận dỗi, trái lại còn nhỏ nhẹ nói, “Ngọc Đường, từ nay về sau nếu ta có về trễ, ngươi cứ lên giường nghỉ ngơi trước, không cần chờ ta.”

Bạch Ngọc Đường vừa nghe liền nổi cáu, quát: “Sao Bạch gia gia phải nghe lời ngươi? Ngươi kêu ta ngủ ta liền ngủ? Nói cho ngươi biết, sau này ngươi trở về lúc nào ta đi ngủ lúc đó, ngươi cả đêm không về, Bạch gia gia cả đêm sẽ không thèm ngủ.”

Nói vậy con mèo đó chính là thường xuyên về muộn như thế này sao? Cả ngày chỉ biết có mỗi công vụ, tra hết án này tới án khác, không chịu chăm sóc tốt bản thân, tưởng người mình làm bằng sắt chắc.

Triển Chiêu thấy y chuẩn bị nổi điên, vội vàng trấn an: “Được, được,


được, từ nay về sau ta không bao giờ về trễ nữa.” Không thể để cho Ngọc Đường thức chờ mình được. Y đang mang thai cần phải nghỉ ngơi. Hơn nữa bản thân mình cũng là nên ở bên cạnh, chăm nom y thật tốt.

Bạch Ngọc Đường không đáp lời hắn, chỉ hằn học “Hừ!” một tiếng. Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường dường như đã nguôi giận, bèn dò xét hỏi, “Ngọc Đường, ngươi không giận nữa?”

Bạch Ngọc Đường vẫn không nhìn hắn, bĩu môi nói: “Ngươi nghĩ ai cũng hẹp hòi như ngươi hả? Bạch gia gia đại nhân đại lượng, không thèm tính toán với con mèo đần nhà ngươi.”

“Ngọc Đường, cảm tạ…” Triển Chiêu thoải mái cười, ngưng mắt nhìn Bạch Ngọc Đường. Cảm ơn ngươi… cho ta niềm hạnh phúc bé nhỏ này… (anh là đồ M… siêu cấp M…)

Bạch Ngọc Đường cảm giác được ánh mắt nóng bỏng của Triển Chiêu, xấu hổ đến độ không dám quay đầu nhìn hắn, có chút bối rối nói: “Có, có gì mà phải cảm tạ, ta với ngươi còn cần cái gì…”

Còn chưa nói xong, đã bị Triển Chiêu hôn lên má, tuy chỉ là chạm nhẹ, nhưng vẫn làm Bạch Ngọc đường vô cùng kinh ngạc, mèo con… cũng có những lúc chủ động thế sao?

Lập tức dùng tay áo lau mặt, tức tối nói: “Xú miêu, ngươi làm gì vậy?”

Triên Chiêu bắt lấy cánh tay y, nhẹ nhàng đặt lại vào chăn, sau đó vén chăn gọn gàng, ôn nhu nói: “Ngọc Đường, ngủ sớm một chút đi.”

“Sao ngươi không ngủ?” Bạch Ngọc đường bất mãn, có cảm giác hắn chăm mình như chăm tiểu hài tử.


Triển Chiêu như cũ tình ý nồng nàn: “Ta vừa nhìn ngươi vừa ngủ.”

Bạch Ngọc Đường bị nhìn như thế cả người không được tự nhiên, trong lòng có chút khó chịu, không biết là do xấu hổ hay do bị đối xử như trẻ con, hay là do cả hai, tóm lại là dù còn mệt mỏi nhưng hết buồn ngủ rồi.

Muốn nói chuyện một chút để bớt bối rối, đúng lúc nghĩ tới một chuyện, Bạch Ngọc Đường bèn hỏi: “Không phải hôm nay ngươi đến nhà của Lâm Tú Tú cô nương sao, bộ dạng này là thế nào? Không thấy nàng ở nhà?”

Triển Chiêu không đáp, chỉ nói: “… Ngọc Đường, khuya lắm rồi, ngủ đi. Việc này ngày mai nói cũng không muộn.”

Bạch Ngọc Đường nhạy cảm bắt được một tia chần chờ trong ánh mắt Triển Chiêu, trong lòng không khỏi dấy lên chút dự cảm không lành.

Thế là cố gắng ngồi dậy, nhìn về phía Triển Chiêu cương quyết nói: “Ngũ gia tính tình thế nào, ta nghĩ ngươi cũng hiểu rõ, đêm nay ngươi không nói đừng hòng ta đi ngủ.”

“Chuyện đó…”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.