Đọc truyện [Miêu – Thử] Chấp Tử Chi Thủ – Chương 21Quyển 1 –
Bạch Ngọc Đường suy đoán nói: “ Công Tôn tiên sinh vội vàng tìm chúng ta đến, chẳng lẽ là vì Bát vương gia nắm giữ bí mật của Kỳ lân kiếm? “
Công Tôn Sách kỳ quái nhìn y một cái nói: “ Đương nhiên không phải, làm sao có thể! “
A, không phải sao? Triển Bạch hai người nghĩ thầm.
“ Đây là vì …”
“ Nga …”
Công Tôn Sách lộ ra thần sắc khó xử “ Đó là bởi vì … Từ chạng vạng tới giờ, bọn họ vẫn không nhúc nhích … Ách …. Đã muốn như vậy lâu lắm rồi.”
Tĩnh mịch.
Bát hiền vương rất ít khi cùng người tranh chấp, một khi tranh chấp hì tuyệt đối giữ ý của mình ; Bao Chửng lại là mao lư kính đầu ( Con lừa cậy sức) , một trăm đầu ngưu cũng kéo không lại. Này hai cái vạn nhất có vấn đề bất hòa, vậy chờ xem, không đấu tới một trong hai nhận thua thì không thể dừng lại.
Còn nhớ rõ lần trước, hai người trong mai đình tại hoa viên ai cũng không chịu nhường, đứng đấu cả một buổi tối, cuối cùng vẫn là phải để Tống nhân tông đi ra nói tốt với hai bên, lúc này mới thôi …
Ngay cả thừa tướng đại nhân, có thể nói là bạn hữu của cả hai người, trong triều đình không ai không nể phục, vậy mà cũng đành bó tay khi đứng trươc hai người cứng đầu tranh luận này.
Vừa nghe đến việc này, Miêu thử hai người cùng một bộ dáng tỏ như chẳng nghe thấy gì, chuyện không liên quan tới ta.
“ A, Công Tôn tiên sinh, vụ án mới có chút manh mối, chúng ta liền tiếp tục điều tra, nơi này làm phiền ngài quan tâm, cáo từ …”
“ Đứng lại!”
Công Tôn Sách tức giận: “ Nếu không phải ta không có võ công, làm sao còn cần đến các ngươi đi! “
“ Không đi! “ Bạch Ngọc Đường quả quyết cự tuyệt “ Ta Bạch Ngọc Đưởng chỉ là vũ phu, cùng người đọc sách nói không rõ ràng “
Văn võ song tu Bạch Ngọc Đường kiêu ngạo, bất quá nếu dựa vào y cùng tú tài đối lý thực y vẫn còn kém một chút. Huống chi bên kia không phải là tú tài bình thường a, mà là Triệu Đức Phương cùng Bao Chửng!
Triển Chiêu cũng có đồng suy nghĩ với Bạch Ngọc Đường, chỉ có điều hắn không thể nào cự tuyệt một lời như y được. Cho nên hắn cảm thấy thực khó xử.
Công Tôn Sách vuốt vuốt chòm râu, mỉm cười.
“ Ha hả … Không cần phải khó xử như vậy, chúng ta chỉ cần làm như thế như thế …”
Trong phòng một mảnh tĩnh lặng, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng tí tách từ ngọn nến chảy dở trong phòng. Không gian trong phòng lặng tới đặc quánh, khiến người khác phải ngộp thở. Không tiếng động, không tiếng binh khí, không có tiếng chém giết đấu tranh, yên lặng mà khiến người khác muốn lạnh cóng.
Một người ngồi trên ghế ánh mắt lạnh sắc híp lại nhìn chằm chằm người phía dưới đang quỳ gối.
Người ở dưới đầu không ngửng lên nhìn, nhưng tâm kiên định vững ý của mình tuyệt không cúi đầu cam chịu.
Để xem ruốt cuộc đến cuối cùng ai trong hai người nhận thua trước.
(…)
Yên lặng ~
Yên Lặng Oanh ~ Rầm ~
Một tiếng vang thật lớn phá vỡ yên tĩnh trong phòng, đi theo nó là một tiếng đổ vỡ, cánh cửa trong thư phòng bị lực đạo mạnh làm bật khỏi khung cửa rơi xuống nền nhà. Tan khói bụi, từ phía ngoài cửa hai thân ảnh tiến vào, người chưa vào tới nơi thì giọng nói cũng đã tới.
“ A, Bao đại nhân! Chúng ta đã tìm ra được manh mối trọng yếu! A, hình như là chúng ta lỡ phá hư cái gì đó thì phải, có phải hay không cánh cửa phòng của ngài! Bao đại nhân! “
Lấy cớ! Có cần thiết phô trương phá hư cả cánh cửa để tạo cớ vậy không!
Con mèo đứng một bên biểu tình cứng nhắc mà đờ ra như tượng, con chuột thì chỉ sợ không ai không biết y đã tới mà lớn giọng hô to gọi nhỏ. Thị vệ vương phủ đứng ngoài thì cả bọn đứng ngây ngốc hết cả, bàng hoàng còn chưa dám tin vào mắt mình sự việc đã xảy ra.
Bao Chửng quỳ trên mặt đất ngoái đầu nhìn ra, chỉ thấy giữa màn khói bụi, nằm trên mặt đất chính là cánh cửa phòng thân yêu của mình.
Bát hiền vương tức giận đến phát run, trên trán cơ hồ co rút tới gân xanh cũng nổi lên.
Triển Chiêu cố gắng khôi phục lại biểu tình trên mặt, mặc dù trước đó Công Tôn Sách đã làm mẫu qua không ít biểu tình, nhưng khi hắn nhìn đến Bát hiền vương cùng Bao Chửng, trong lòng không khỏi thầm than … kinh khủng đã ngoài mức tưởng tượng của hắn.
Hắn chắp tay đối nói: “ … Vương gia, đại nhân … “ Sau đó, không nói gì.
Chỉ riêng có một người, trời không sợ đất cũng chẳng tha, vẫn thản nhiên cười, trên mặt còn biểu lộ biểu tình cực phấn khích quay sang hắn cười nói: “ A, chẳng lẽ Bát vương gia ở trong này?Bạch Ngọc Đường nhìn không thấy, Tiểu miêu, mau chào a.”
Bát hiền vương trên mặt hắc tuyến ngày một đậm.
Triển Chiêu thở dài.
“ Bao đại nhân … Vương gia …”. Vẫn là không nói gì. Vì hắn giờ phút này còn biết nói gì, con chuột này đúng là quá khoa trương mà.
Bát hiền vương cười lạnh.
“ Khai Phong phủ quả nhiên là nhân tài trùng trùng a! Đã có một ngự miêu thì tất nhiên cũng có Cẩm thử a! “
Bị bọn họ như vậy nháo một hồi, Bao Chửng biết mình không có biện pháp kéo dài thêm nữa, đành phải hơi chút thẳng người dậy, chắp tay nói: “ Vương gia, nói quá lời. “
Bao Chửng ngoài lời vẫn là cung kính khiêm lễ đáp lời, nhưng trong lòng cũng không khỏi mắng to, hai kẻ vừa gây tai họa kia. Hắn để cho Công Tôn Sách nghe trộm, chính là hy vọng nếu lỡ hắn cùng Bát hiền vương có vì tranh luận mà đối đầu thì còn có người ở bên ngoài giúp hắn nghĩ biện pháp giải quyết, dù sao hắn cũng đã lớn tuổi rồi đâu còn so bì được với lúc trẻ mà cậy cứng rắn, nhưng này Miêu thử nháo tới một hồi, đây không phải khiến hắn phải quỳ thêm một hồi nữa sao? ( Lee: Ôi cái phủ này ~)
Bát hiền vương hừ lạnh.
“ Nga, vậy tính là nhận thua? “
Bao Chửng trầm mặc hồi lâu, nói: “ Vương gia, việc này liên quan đến mạng người, một khi khinh thường, đó là hơn mười oan hồn không được siêu sinh, Bao Chửng trăm triệu lần không thể mạo hiểm như vậy! Thỉnh vương gia minh xét! “
Bát hiền vương ánh mắt lóe sáng, liếc nhìn Bao Chửng, Triển Chiêu tiến lên từng bước nghiêng người chắn giữa hắn cùng Bao Chửng, đem hai người đang giương cung bạt kiếm liếc nhau ngăn cách: “ Vương gia! “ Trong giọng nói, hàm chưa không kiêu ngạo không siểm nịnh mà trầm ổn.
Bát hiền vương chậm rãi dựa vào lưng ghế, nhìn về phía Triển Chiêu, ánh mắt chợt thay đổi.
“ Triển Chiêu, ở lâu bên cạnh Bao Chửng ngươi cũng nhiễm tính xấu của hắn rồi! “. Dựa vào trên ghế hắn vừa nói, vừa khẽ cười đúng kiểu “Bát hiền vương “.
Bạch Ngọc Đường cười nhạo một tiếng, Triển Chiêu mặt đỏ tía tai: “ Vương gia …”
“ Ta cho ngươi biết, Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường … Còn có Bao Chửng.”
Hắn tựa vào ghế, trong nháy mắt tinh quang trong mắt đã bị thu hồi. hắn cả người thoạt nhìn như không có xương cốt, miễn cương nói:” Mặc kệ các ngươi nói như thế nào, nghĩ như thế nào, bổn vương căn bản không cần để ý. Kỳ lân kiếm, hôm nay bổn vương nhất định phải mang đi.
Kỳ thật, chỉ là một thanh kiếm mà thôi, muốn mang nó đi kì thật rất đơn giản, bất quá bổn vương không có làm như vậy, các ngươi cũng biết là vì cái gì? “
Không cần hắn trả lời, bởi vì bọn họ đều biết được đáp án.
–Uy hiếp.
Bát hiền vương là người như thé nào, dưới một người trên cả vạn người. Khai phong phủ chỉ là một nơi nhỏ nhoi cũng nào dám khinh thường uy hiếp của con người kia. Nhưng Bao Chửng hắn làm sao có thể thỏa hiệp. Hắn biết ăn nói thế nào với những oan hồn đã chết kia, phải đứng trước dân chúng cấp cho họ công đạo như thế nào?
Cho nên hắn cùng bọn họ, chỉ có thể trầm mặc.
Bát hiền vương cười nhạt, theo trong lỗ mũi hừ nở nụ cười một tiếng: “ Quả nhiên, Bao Chửng dù sao cũng là Bao Chửng.” Hắn nhìn về phía Triển Bạch hai người.
“ Bất quá, không biết ‘ người khác’ có hay không cùng Bao đại nhân ngươi nghĩ giống nhau đâu? “
“ Kia đương nhiên! “ Bạch Ngọc Đường cất cao giọng nói “ Khai Phong phủ thề sống chết đi theo Bao đại nhân, điểm này thỉnh Vương gia không cần lo lắng! “
Nhưng mà xuất hồ ý liêu, Triển Chiêu lại trầm mặc không nói gì, không gật đầu cũng không có chút thái độ gì với chuyện đang nói.
Bạch Ngọc Đường nhìn không thấy biểu tình của Triển Chiêu, cũng không rõ hắn xảy ra chuyện gì, nên cũng không khỏi cảm thấy kỳ lạ, nắm lấy tay áo của Triển Chiêu lôi kéo, Triển Chiêu phản thủ cầm lấy tay y, hơn nữa lực nắm cũng không hề nhẹ chút nào, quả thực như muốn đem tay của Bạch Ngọc Đường bẻ gẫy, nhưng chính tay hắn cũng lạnh băng, hơn nữa càng ngày càng lạnh.
Bạch Ngọc Đường cũng mặc kệ hắn xiết chặt tay của mình đau tới muốn đứt đoạn, mười ngón tay tương giao, nhưng y cảm thấy cho dù nắm chặt tới đâu tay của hắn vẫn lạnh ngày càng thêm lạnh.
Triển Chiêu, ngươi đến tột cùng là làm sao vậy? Triển Chiêu?
Bạch Ngọc Đường không biết, Bao Chửng bị Triển Chiêu đứng chắn nên cũng không biết, chỉ có Bát hiền vương đứng phía trên vẫn quan sát hai người Triển Bạch là thấy rõ. Hắn thấy rõ, trong mắt Triển Chiêu chính là sự sợ hãi không ngừng lớn lên.
Khóe môi hắn khẽ cong lên thành một nụ cười. Nghĩ tới rồi sao, Triển Chiêu?
Bạch Ngọc Đường từng bị giam tại Cẩm Hồng Lâu, thời gian cũng không phải là ngắn, nhưng những kẻ ở đó chỉ là dùng bổ châm che đi huyệt đạo trên người Bạch Ngọc Đường, sau đó lại đem Bạch Ngọc Đường trả về bên người Triển Chiêu. Nếu trong thời gian đó, bọn chúng có ý hại Bạch Ngọc Đường hay muốn dùng y để uy hiếp hắn, thì đó chính là một cơ hội tốt, điều này hắn hiểu Bạch Ngọc Đường hiểu và tất nhiên những kẻ đó lại càng hiểu rõ hơn.
Nhưng bọn chúng cái gì cũng không có làm…
Không … Bọn họ thực sự cái gì cũng không làm sao?
Bạch Ngọc Đường thực sự chỉ là bị bổ châm khống chế thôi sao?
Có phải hay không bên trong còn có cái gì giấu diếm?
Hoặc là bọn chúng đã đối với Bạch Ngọc Đường làm cái gì đó mà chính y cũng không biết? Tỷ như … hạ độc!
Càng nghĩ, tâm lại càng lãnh, khiến hắn mồ hôi lạnh không ngừng chảy ra, hắn cảm thấy đau trong lòng đau hay là cả trái tim cũng đau nhức.
“ Triển Chiêu? “
“ Triển hộ vệ? “
Bát hiền vương dựng người dậy, bàn tay đưa đến trên mặt bàn đặt trên một quyển sách ngón giữa gõ nhẹ lên bìa cuốn sách, ánh mắt híp lại nhìn Triển Chiêu tựa như nhìn con mồi của mình.
Đây là một vụ đánh cược, Triển Chiêu,ngươi không biết con đường phía trước ngươi là gì, nhưng lựa chọn là thuộc về ngươi. Vô luận là tốt, hay là xấu, đều ở ngươi một ý niệm.
Thư phòng im ắng, chỉ có âm thanh hít thở nhè nhẹ trong không gian. Nhưng những người trong phòng tâm tư đều một nặng trĩu.
Không quá lâu, Bát hiền vương rời đi, hắn không có mang theo kỳ lân vỏ kiếm, nhưng lại để lại ảnh hưởng không nhỏ ….
Triển Chiêu.