Đúng là Âu Dương Hạo Nhiên cũng làm vậy, chẳng qua là vừa tắm được một nửa, nghe điện thoại trong túi mình đổ chuông, nhìn qua dãy số hiện trên màn hình, mắt anh sáng lên, Vương Miêu còn chưa kịp bám vào thành bồn đã bị anh buông tay quẳng vào trong nước.
“Sao rồi? Có tin gì không?”
“Được! Giờ đang ở đâu? Tôi lập tức tới ngay!”
Cũng may là nước trong bồn rất cạn, bằng không chờ tới khi Âu Dương Hạo Nhiên tắt máy thì Vương Miêu hẳn là đã chết chìm.
“Ngại quá, dường như đã có tin về người ta tìm rồi, ta phải tới đó xem mới được!” Âu Dương Hạo Nhiên ôm Vương Miêu ra, lấy khăn mặt lau lau mấy cái, rồi đặt cậu tới trước điều hòa, vội vội vàng vàng bỏ đi, ngay cả cửa cũng quên khóa lại.
Vương Miêu thấy anh như cơn gió biến mất ngay trước mắt mình, cậu ủy khuất, kêu meo meo hai tiếng, tiếc là Âu Dương Hạo Nhiên vốn nghe không hiểu.
Tôi ở đây, người đó không phải tôi đâu… Mau trở về đi!
Trong nhà chỉ còn lại một người là Vương Miêu, không, một con mèo.
Mấy đồ điện trong nhà, cậu đều biết rất rõ, nếu như Âu Dương Hạo Nhiên đã nhặt cậu về nhà, vậy thì cậu phải tìm cách để anh biết rõ mọi chuyện!
Vương Miêu ấn lên công tắc TV một cái, rồi chạy tới phòng tắm dùng miệng kéo khăn lên salon, từ từ cọ, cho tới khi cọ khô bộ lông ướt mem của mình. Giờ tủ lạnh có hơi cao với cậu, cậu cố nhảy lên mấy lần, cuối cùng cũng câu tới, hai bàn chân trước bé nhỏ vịn lấy tay cầm thế nhưng kéo mãi cũng kéo không ra.
Vương Miêu đung đưa, đung đưa giữa không trung, cho đến khi hai chân trước mỏi nhừ cửa tủ lạnh mới từ từ mở ra.
Hơi lạnh xông ra, từ cái lúc Vương Miêu biến mất tới giờ, Âu Dương Hạo Nhiên vốn không hề nhìn tới đống đồ trong tủ lạnh, qua nhiều ngày, nhìn màu của chúng kỳ lạ vô cùng.
Không dám ăn thức ăn trong tủ, cũng không có chân giò hun khói, Vương Miêu đói meo, thất thiểu đi trở về phòng khách, ngoan ngoãn nằm trên salon chờ Âu Dương Hạo Nhiên trở về. Trong mơ mơ màng màng, cậu thiếp đi.
Lúc tỉnh dậy, phòng đã đầy mùi khói.
Vương Miêu chưa hề thấy Âu Dương Hạo Nhiên hút thuốc bao giờ, đây chính là lần đầu tiên. Cậu còn nhớ lần trước trong lúc nói đùa anh đã bảo rằng Âu Dương Quản hút thuốc là vì mất người yêu, vậy giờ anh hút thuốc là vì đã đánh mất cậu khi còn là người sao?
Vương Miêu đứng dậy, mặc kệ mớ lông xù tán loạn trên thân, vội vàng nhảy qua đầu sofa phía bên kia.
“Meo meo!” Vương Miêu kêu khẽ một tiếng, cố chuyển lực chú ý của anh về phía mình. Nhưng Âu Dương Hạo Nhiên vẫn cứ như tượng đá, không nhúc nhích.
Tới gần mới thấy rõ, thì ra Âu Dương không hút thuốc, anh chỉ kẹp điếu thuốc trên tay mà thôi. Vương Miêu nhảy xuống sofa, chạy một hơi vào phòng ngủ, do thảm lót sàn rất dày nên không phát ra một chút âm thanh nào.
Ngăn tủ trong phòng ngủ trở nên lớn vô cùng! Giờ cậu có bốn bàn chân, móng vuốt bén nhọn vốn không cầm được bút, không viết được tên mình, cũng không thể vẽ tranh… Vương Miêu ngẩng đầu, ngẩng tới nỗi cổ của cậu mỏi nhừ, nhưng cậu phải nghĩ cách mở ngăn tủ ra, trong đó đều là tranh do Vương Miêu vẽ, chỉ cần lấy chúng tới, chắc là có thể an ủi Âu Dương. ()
Xoay người nhảy lên giường, rồi lại nhảy lên tủ, hai chân sau bám chặt thành tủ, cậu bắt đầu dùng miệng kéo ngăn tủ ra. Đây là một động tác còn khó hơn cả việc mở tủ lạnh, răng của Vương Miêu không sắc bằng đám mèo trưởng thành, cậu kéo cả buổi trời cũng chỉ nhích ra được một chút.
Giống như… tạm được rồi… Vương Miêu thở hổn hển, chồm tới dùng chân trước đẩy ngăn kéo ra một khoảng vừa với người cậu, sau đó nhảy vào bên trong.
“Rầm” một tiếng, ngăn kéo đóng lại.
“Meo meo ngao —— meo meo ngao ——- meo meo ngao ——” Vương Miêu ngã chổng vó trong ngăn tủ, cũng chẳng quản Âu Dương có nghe thấy hay không, cậu vừa kêu to vừa cào cào ngăn tủ. Kêu lâu rồi nhưng vẫn không có chút động tĩnh gì, Vương Miêu đang khàn giọng ngồi xổm xuống, cậu vừa đói vừa mệt, có lẽ lần này cậu phải chết thật rồi…
“Vương Miêu? Là Vương Miêu sao?”
Có tiếng Âu Dương Hạo Nhiên vang lên bên ngoài, Vương Miêu bật dậy, giống như cái hôm bị nhốt trong phòng chứa đồ ở công xưởng, liều mạng cào ngăn kéo.
“Meo meo —-” Cứu mạng!
Trong phòng, ngăn tủ Vương Miêu dùng để chứa đồ rung lên, tiếng vọng vang ra từ bên trong rất quen thuộc. Nhưng Vương Miêu không thể biến nhỏ rồi chui vào trong ngăn tủ được!
Lúc ngọn đèn chói mắt phía trên rọi vào, Vương Miêu nhịn không được dùng móng vuốt của mình che mắt lại, có lẽ đến cả cậu cũng không phát hiện, động tác hiện giờ của cậu rất giống con người.
“Là mi à? Sao lại chui vào ngăn tủ vậy?” Trong mắt Âu Dương Hạo Nhiên thoáng hiện lên vẻ thất vọng.
Vương Miêu cúi đầu ngoạm bức tranh lần trước cậu vẽ, thả lên bàn tay đang chìa ra của Âu Dương. Trong tranh, là một con mèo nhỏ, cách nó không xa, là một cánh cửa.
[Đây là nhà, Vương Miêu muốn về nhà sao?]
Khi đó, anh còn có thể ôm người mình yêu thương, hạnh phúc hỏi cậu như vậy.
Cảm giác được thứ gì đó nong nóng rơi xuống, dính trên chòm lông trên trán mình, Vương Miêu ngẩng đầu lên, thấy Âu Dương đang lẳng lặng rơi nước mắt.
Vương Miêu muốn an ủi anh gấp tới nỗi câu móng vuốt mình lên vai Âu Dương, trèo trèo, ngưỡng đầu liếm những giọt nước mắt đang không ngừng rơi xuống.
“Meo ô… Meo ô!” Âu Dương, anh đừng khóc, Vương Miêu đang ở đây nè!
Âu Dương Hạo Nhiên nhìn tiểu bạch miêu đang an ủi mình, thân hình nho nhỏ tựa vào cổ anh thật ấm áp, lòng anh cũng bình thản hơn rất nhiều.
“Đây là… bức tranh do người đó vẽ!” Âu Dương Hạo Nhiên lau nước mắt, nở nụ cười tự giễu, “Cưng à, đói bụng rồi phải không? Xem ta đi, lơ mơ tới nỗi trong nhà đã không còn gì ăn cả. Chi bằng chúng ta tới siêu thị mua một chút đồ, biết đâu chừng còn có thể gặp được anh Vương Miêu của cưng nữa!” ()
Siêu thị? Hai mắt Vương Miêu sáng rực lên, là siêu thị có rất nhiều thứ đó sao? Trên TV thường chiếu, đó là một nơi mà người ta đặt đồ trên giá, như vậy, nơi đó cũng có mực nước rồi? Vương Miêu liếm liếm móng vuốt của mình, cái thứ đen sẫm ấy, thứ mực hay đặt trên bàn ấy nhất định có thể viết thành chữ!