Một đêm không mộng mị
Lúc Vương Miêu tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, mỗi một nơi trên người cậu đều đau âm ỉ, giống như bị người ta giẫm lên không bằng. Vương Miêu không biết sao sáng nay cậu lại như vậy, cậu có cảm giác như mình bị ai dằn vặt ghê lắm, vì thế cứ tiếp tục nằm trơ trên giường.
Một lát sau, Âu Dương Hạo Nhiên đang nấu cháo gà đột nhiên nghe thấy một tiếng hét thật to trong phòng, anh hoảng sợ, quẳng nồi cháo lại, chạy như điên ra ngoài. Tới nơi, anh phát hiện ai đó vừa mới sực nhớ chuyện gì đã xảy ra đêm qua đang quỳ gối bên giường, thấy anh vào, mặt đỏ bừng lên.
Dĩ nhiên là Âu Dương Hạo Nhiên cũng biết hậu quả của đêm qua thế nào, bởi vậy sau khi tỉnh giấc, anh đã vội vàng nấu chút gì đó cho Vương Miêu ăn, anh vốn định chờ cậu thức dậy rồi bưng tới bên giường, không ngờ là cậu lại dậy nhanh như thế.
“Có thấy khó chịu ở đâu không?”
Âu Dương Hạo Nhiên đỡ Vương Miêu lên, nhưng cậu không nhấc chân nổi, vì vậy lại bắt đầu nhìn anh chằm chằm.
Bị cậu nhìn, tự dưng Âu Dương cảm thấy nổi da gà, rõ ràng là đêm qua trông cậu cũng rất hưởng thụ, hơn nữa ngay lần đầu tiên cậu đã dùng cách cưỡi nhiệt tình như thế…
Vương Miêu vén áo Âu Dương lên, thấy kiệt tác của mình trên ngực anh, cậu cười đắc ý: Ha ha, cuối cùng thì mình cũng ăn được Âu Dương Hạo Nhiên rồi! Yes!
Cứ thế, Vương Miêu đã bị Thái Noãn lừa mà không hay biết gì cả.
“Đi ăn thôi!” Thấy Vương Miêu cười, anh ôm cậu, lòng tràn đầy hạnh phúc đi tới nhà ăn.
Cuối tuần quả là rất ngọt ngào, Âu Dương Hạo Nhiên chuẩn bị cho Vương Miêu một cái tạp dề, hai người chui rúc trong nhà bếp. Âu Dương Hạo Nhiên dạy cho Vương Miêu cách nấu ăn, Vương Miêu vừa có lý thuyết, vừa có thực tiễn, học rất nhanh, lại không bị dầu bắn vào tay nữa.
Sau khi chiên thành công đĩa trứng đầu tiên, hai người ngồi xuống ăn pizza do Âu Dương gọi từ bên ngoài, Vương Miêu như nhớ ra gì đó, chỉ vào phòng khách, nói: “Mất rồi!”
Sau một ngày một đêm bị tình yêu bao phủ, lúc này Âu Dương Hạo Nhiên mới sực nhớ là Âu Dương Quản và Thái Noãn vẫn chưa về. Tuy nhiên, vậy cũng không sao cả, anh còn ước gì hai người họ không quay lại.
Mới nghĩ tới đó, Vương Miêu có thính giác linh mẫn đã lê đôi chân còn đang mỏi nhừ của mình ra mở cửa. Anh vừa định gọi cậu quay lại đã thấy Âu Dương Quản bước vào.
Một ngày không gặp, cả người Âu Dương Quản như thiếu đi một phần khí thế, vừa vào tới phòng khách y đã ngồi phịch xuống salon, châm một điếu thuốc, vẻ mặt trông sa sút hẳn.
Vương Miêu vừa định mở miệng a a ô ô hỏi Thái Noãn đâu rồi, thì đã bị Âu Dương ôm vào trong phòng ngủ, tránh khói thuốc làm tổn thương lá phổi non mềm của cậu.
Đây là điển hình của tình trạng thất tình nha! Cuối cùng thì Âu Dương Hạo Nhiên cũng thắng anh mình một lần về phương diện tình cảm, anh đắc ý, sắp xếp xong xuôi, bắt đầu làm thịt gà, nấu bữa tối.
Nằm trong phòng ngủ, tất nhiên là Vương Miêu không chịu ở yên rồi, phía sau được Âu Dương thoa thuốc mỡ nên đã bớt sưng, hoạt động cũng thoải mái hơn nhiều. Âu Dương Hạo Nhiên biết cậu thích xem tập tranh bởi vậy đã lên mạng đặt một đống hàng, ban sáng người ta cũng mới đưa tới, giờ còn đang chất đống ở đầu giường.
Mở quyển này, rồi lại mở quyển khác, trong sách là các động vật đủ màu sắc, phía dưới còn có mấy dòng chú thích. Tuy cậu không hiểu chữ con người, nhưng hình vẽ thì cậu vẫn biết.
Vương Miêu ngẫm, chờ sau này cậu có thể nói, có thể viết, cậu sẽ tới văn phòng giúp Âu Dương Hạo Nhiên xử lý văn kiện, như vậy anh sẽ không cần phải tăng ca, không phải uống thứ cafe đắng cùng cực đó.
Ngón tay cậu vừa chạm vào một trang tranh vẽ biết nói chuyện, lập tức có một giọng nữ truyền ra: “Hươu sao!” Vương Miêu muốn nhấn cái nút có thể nói chuyện ấy thêm cái nữa, đột nhiên tay cậu cứng đờ, giống như có một luồng điện từ ngực cậu phóng ra, khiến cả người cậu đau đớn, run rẩy không ngừng.
Vương Miêu muốn kêu to lên gọi Âu Dương đang ở bên ngoài, nhưng cổ họng cậu cứng ngắc, chỉ trong chốc lát tập tranh trên tay cậu đã chạm mạch, bắt đầu tản ra mùi khét.
Âu Dương… Âu Dương…
Âu Dương…
Âu Dương đang ở nhà bếp cho nguyên liệu vào trong bụng gà, như cảm ứng được gì đó, anh buông đũa xuống, nhìn ra ngoài.
Âu Dương Quản vẫn đang ngồi hút thuốc trên salon.
“Vương Miêu!” Anh cảm thấy tâm trạng rất bất an.
Không ai đáp lại.
Âu Dương Hạo Nhiên quẳng con gà trên tay, chạy vào phòng, ngay cả dép lê cũng làm rớt một chiếc.
Trong phòng ngủ đầy mùi cháy khét, mặt mày Vương Miêu tái nhợt, nhìn vào giống như xác chết, trên tay cậu vẫn còn đang cầm một quyển sách đang bốc khói.
Âu Dương Hạo Nhiên cảm thấy tim mình như ngừng đập theo bộ dáng của cậu, anh cố hít thở ba lượt thật sâu rồi mới lấy hết dũng khí sờ lên mặt Vương Miêu. Thật lạnh, nhưng vẫn còn một chút hơi thở mỏng manh phả vào ngón tay anh, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Vương Miêu vẫn còn sống.
Một lát sau, bác sĩ riêng và Âu Dương Hạ Hoa phụ trách xuất bản quyển sách tranh kia vội vàng chạy tới.
Bác sĩ nhanh chóng kiểm tra nhịp tim và huyết áp của Vương Miêu, sau đó nói với Âu Dương Hạo Nhiên là vừa rồi Vương Miêu chỉ bị điện giật ở mức độ nhẹ, cũng bảo đảm với anh là hiện tại cậu đã thoát khỏi nguy hiểm rồi.
Nữ bác sĩ cẩn thận kê toa thuốc, cô nhìn Vương Miêu thật lâu, đột nhiên bảo: “Sao tôi có cảm giác… cậu ta thu nhỏ lại?”
Mỗi ngày Âu Dương Hạo Nhiên điều ở cùng Vương Miêu, cho nên có chút ít thay đổi anh cũng khó mà phát hiện. Nghe bác sĩ nói, anh bước tới nhìn kỹ một lượt. Dường như nhỏ hơn một chút… Ngón tay cũng ngắn hơn…
“Có lẽ là gần đây ăn hơi ít, cho nên gầy đi thôi!” Nhớ tới chuyện đêm trước, anh quyết định sau này phải khắc chế lại một chút, hơn nữa còn phải bồi bổ cho cậu thật nhiều. Tuy là từ khi vào nhà anh ở cậu đã mập hơn một chút, nhưng lúc ôm anh vẫn còn cảm thấy xương chạm vào người nha!
Nữ bác sĩ nhìn Âu Dương, rồi lại nhìn Vương Miêu, dường như đã hiểu ra gì đó.
Âu Dương Hạ Hoa kiểm tra tập tranh nọ mấy bận, rồi gọi điện thoại cho mấy người bạn của mình. Thấy Vương Miêu có dấu hiệu tỉnh lại, sợ lúc cậu dậy sẽ tìm anh nên Âu Dương Hạo Nhiên để nguyên áo quần như thế nhảy lên giường, ôm cậu vào lòng.
Sau khi thưởng thức một màn an ủi đầy ấn tượng, Âu Dương Hạ Hoa lập tức quẳng tập tranh đã giảm mùi khét tới trước mặt hai người.
“Em chắc chắn là quyển sách này không thể khiến Vương Miêu bị giật được, trước khi xuất hàng bên em đã kiểm tra chất lượng 100% rồi. Với lại, dòng điện rất nhỏ, cho dù xuất hiện tỷ lệ một phần ngàn vạn, cũng không tới mức giật tới mức ngất đi như vậy!”
Âu Dương Hạ Hoa chỉ chỉ mấy sợi dây điện bé xíu, xanh xanh đỏ đỏ: “Anh xem, trước lúc em mở ra chúng vẫn còn nguyên vẹn, tuyệt đối không phải Vương Miêu kéo ra chơi dẫn tới hiện tượng phóng điện, nhìn có vẻ như bị điện cao thế phá hủy…”
Nói xong, Âu Dương Hạ Hoa ngẩng đầu lên nhìn bản mặt đen xì của anh ba mình, anh làm lơ, hỏi: “Vương Miêu, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vương Miêu lắc đầu, rúc vào lòng Âu Dương Hạo Nhiên.
Dù là vậy, nhưng thật ra cậu rất hiểu cái cảm giác quen thuộc ấy là từ đâu ra. Khi còn là mèo, lúc chạm vào cái hộp to ấy, đã có một cảm giác đau trớn tràn vào cơ thể cậu, sau đó cậu biến thành người. Giờ ngược lại, nó như đang từ lỗ hổng trong cơ thể cậu chui ra…
Âu Dương Hạo Nhiên không phải một người không hiểu lý lẽ, huống chi em trai anh nói cũng có lý lắm, nhưng nếu chuyện này mà xảy ra lần nữa, nhất định anh sẽ phát điên mất.
“Anh ba, anh cứ yên tâm, chuyện này để em lo! Em mang quyển tập tranh này về nghiên cứu lại, trong vòng một tuần sẽ cho anh câu trả lời thuyết phục!” Nói xong, di động vang lên, trên màn hình hiện lên biểu tượng con thỏ chớp nháy, anh vội vàng đi ngay.
Không biết Âu Dương Quản đã đi đâu, giờ trong nhà chỉ còn hai người họ.
Vương Miêu nhìn dáng vẻ bận rộn vì mình của Âu Dương Hạo Nhiên, cậu đưa tay trái ra, lặng lẽ nắm lấy ly nước ở đầu giường. Cậu đã thu nhỏ lại, ban sáng cậu có thể cầm trọn cả cái ly, giờ ngón giữa và ngón cái cậu lại không thể chạm vào nhau nữa…
Vương Miêu rúc vào chăn. Có lẽ, cậu sắp biến trở lại thành mèo rồi.
Âu Dương Hạo Nhiên lại dẫn Vương Miêu tới công ty, ngày đêm canh chừng, sợ người yêu sẽ xảy ra chuyện gì. Mỗi ngày anh đều nấu canh gà rồi súp cho cậu uống, nhưng cậu cũng không mập lên được.
Sau chuyện lần đó, Vương Miêu bỗng dưng ngoan ngoãn vô cùng. Những lúc Âu Dương Hạo Nhiên xử lý công việc, cậu sẽ ngoan ngoãn ngồi bên cạnh, những lúc Âu Dương Hạo Nhiên nghỉ ngơi, Vương Miêu sẽ nghĩ cách chọc anh vui.
Sau một tuần, Âu Dương Hạ Hoa gọi điện thoại tới bảo đã kiểm tra kỹ lưỡng, sách không có bất kỳ vấn đề gì, đúng như dự đoán trước đó, mạch điện đã bị một luồng điện dẫn từ ngoài vào phá hủy.
“Âu Âu!” Vương Miêu nghe Âu Dương Hạo Nhiên đã nói chuyện điện thoại xong, vội vàng giơ tờ giấy lên trước mặt anh.
Là một con mèo, lần này Âu Dương Hạo Nhiên nhìn hiểu, gần đây Vương Miêu luôn cố gắng vẽ tranh, mà vẽ nhiều nhất chính là mèo.
“Tôi!” Vương Miêu chỉ bút lên con mèo nhỏ, sau đó lại vẽ thêm một cánh cửa, nói: “Nhà!”
Vương Miêu chỉ tay từ chỗ con mèo tới nơi tượng trưng cho cánh cửa.
“Vương Miêu muốn về nhà sao?” Âu Dương ôm cậu lên gối mình.
Nghe anh nói, đôi mắt đang lấp lánh của Vương Miêu u tối hẳn, nhưng cậu lập tức ngẩng đầu lên, nở nụ cười “A!”
Như hưởng ứng tiếng kêu to đó của Vương Miêu, Âu Dương Hạo Nhiên gác công việc buổi chiều lại, dẫn cậu tới công viên chơi.
Âu Dương nhét tấm vé vào trong tay Vương Miêu, nói: “Chỗ này thú vị hơn ở nhà nhiều lắm! Trước đây sở dĩ tôi không cho em đến đây là vì sợ chân em đi lại không tiện!” Âu Dương Hạo Nhiên nắm tay Vương Miêu, “Xin lỗi, trước đây tôi quá ích kỷ!”
Do đang trong thời gian làm việc, nên trong công viên trò chơi cũng không có nhiều người.
Nguyên do mà Âu Dương Hạo Nhiên chọn giờ này tất nhiên là có chủ ý riêng của anh. Đầu tiên là không cần phải xếp hàng cũng có thể chơi được trò chơi. Tiếp nữa là nơi đây sẽ trở thành thế giới của hai người họ. Cuối cùng, cho dù Vương Miêu có những cử chỉ quái dị, cũng sẽ không có ai phát hiện. Âu Dương không suy nghĩ nhiều, nhưng người khác sẽ nhìn Vương Miêu bằng ánh mắt khác thường.
Biết Vương Miêu nhát gan, Âu Dương Hạo Nhiên chỉ chọn những trò chơi nhẹ như vòng xoay ngựa gỗ, xe điện đụng… Hai người cùng cưỡi trên một con ngựa, đó là một con ngựa trắng ngẩng cao đầu được trang trí như trong truyện cổ tích, tấm gương thủy tinh thật to trên cột đang chiếu lên nụ cười của Vương Miêu và Âu Dương Hạo Nhiên…
Lúc đi ngang qua bánh xe cao chọc trời, Vương Miêu kéo tay Âu Dương, không chịu đi…
Vòng xoay một trăm hai mươi mét trông như chiếc bánh ngọt thật lớn giữa bầu trời xanh, đang từ từ chuyển động, còn sáu mươi khoang hành khách lại giống như những quả ô mai điểm trên mặt bánh, đang khẽ đung đưa trong gió nhẹ. Xoay từ trên xuống, đôi tình nhân đang nắm tay nhau bước ra ngoài, dường như họ vẫn còn là sinh viên, nhưng qua nét mặt có thể trông rõ là họ đang hạnh phúc.
“Muốn lên đó ngồi sao?”
Vương Miêu gật đầu. Nếu thật sự phải rời khỏi đây, vậy ít nhất cậu phải cùng Âu Dương Hạo Nhiên ngồi lên bánh xe cao chọc trời ấy một lần, họ sẽ như đôi chim nhỏ, từ từ, từ từ, tiếp cận trời xanh.
Nhân viên trực ca mở một khoang trống ra, Âu Dương Hạo Nhiên kéo Vương Miêu vào. Mỗi bên một chỗ ngồi, nhưng phía Vương Miêu nhẹ hơn, thành ra khoang hơi nghiêng về phía Âu Dương Hạo Nhiên.
Bánh xe từ từ đưa lên, tuy là Vương Miêu luôn mơ ước được ngồi lên nó, nhưng cậu không dám nhìn ra ngoài, cậu cúi đầu nhìn xuống sàn, mặt đỏ hồng.
Có Âu Dương Hạo Nhiên ở cùng mà, chẳng có gì phải sợ cả, Vương Miêu.
Một lát sau, đột nhiên khoang nghiêng về phía mình, Vương Miêu hoảng sợ, bám chặt ghế ngồi, nào ngờ cả người cậu lại rơi vào một vòng tay quen thuộc.
Âu Dương Hạo Nhiên nhìn cậu, nở nụ cười xấu xa, sau đó hôn khẽ lên môi cậu một cái.