Đọc truyện Miêu Mễ Trận Tuyến Liên Manh – Chương 25
Tù Tháng bị K trói gô vứt trong phòng khách. K dí mũi chân vào mặt gã: “Còn không chịu nói?”
La Minh đứng ở bên cạnh làm bộ muốn gọi điện thoại: “Dựa theo quy ước thì hiện tại mày thua, muốn tao báo cho đại ca mày biết không?”
Sắc mặt Tù Tháng trắng bệch, vội vàng lắc đầu, nghĩ đến hiện tại người đã đưa đến nơi, đối phương yêu cầu gã làm gì gã đều đã làm xong, liền mở miệng: “Là ông chủ của công ty truyền thông Kim thị – Kim Phác kêu tụi tao bắt người”!
“Cái gì?” Lam Sinh nhướng mày, “Hắn bắt Tử Hữu làm gì?”
“Hình như là muốn Tử Hữu kí hợp đồng với bọn họ. họ còn bảo, bên Lương Tiêu vi phạm hợp đồng bao nhiêu, bọn họ đều đồng ý chi tiền bồi thường.”
“A!” Lam Sinh giật giật khóe miệng. Cái kia, phí bồi thường vi phạm hợp đồng không phải là con số nhỏ a.
“Giàu nứt đổ vách quá nhỉ…”
K nghe vậy, lại càng dùng sức đạp lên đầu gối Tù Tháng, “Tại sao lại nghe theo chỉ thị của loài người hả?”
Tù Tháng thở dài, “Hắn có phải là người đâu…”
“Gì?” La Minh cùng Lam Sinh liếc nhìn nhau, phát hiện có gì đó không đúng: “Khu Đông có bao nhiêu người ký kết với thổ thần, tụi tao đều biết. Không có nghe nói Kim Phác cũng là…”
“Hắn là cưỡng bức, dụ dỗ thổ thần ký kết.” Tù Tháng tựa hồ rất khổ não, “Tôi cũng chỉ mới biết thân phận của hắn thôi a!”
“Nguyên thân của hắn là gì?” K cau mày.
“Rắn hổ mang….” Tù Tháng cơ hồ nghiến răng nghiến lợi trả lời. Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều sửng sốt, thổ thần sẽ không cùng loài vật nguy hiểm này ký kết khế ước mới phải, xem ra đúng là tên kia giở thủ đoạn. Nếu như là rắn hổ mang thì… Không dễ đối phó đâu!
“Không trách được tụi mày lại nghe theo lời hắn…” La Minh gât đầu, “Lão đại tụi bây bị bắt làm con tin?”
“Lão đại cũng không biết chuyện này…” Tù Tháng lắc đầu, “Kim Phác uy hiếp tụi tao, nếu như không tìm cách mang Tử Hữu đến, hắn sẽ đối phó với lão đại…”
Lam Sinh gật gật đầu, tuy rằng đối với đám chim ngu ngốc này không có cảm tình gì mấy, nhưng mà bọn họ đúng là rất trung tâm.
“Nói cách khác, người là bị mang tới công ty Kim Phác…”
K xoay người cầm lấy áo khoác vắt trên salon, đang định ra ngoài, Mộng bất ngờ chạy vào.
“K tiên sinh, Alice tiên sinh có chuyện rồi.” Nói xong, giơ lên một con mèo nhỏ lông trắng đen xen kẽ.
K nhíu mi, thì thấy con mèo nhỏ kia vẫy vẫy đuôi, meo meo ô vài tiếng.
“Còn có một đám người khác?”
K sửng sốt, quay đầu lại nhìn, mọi người cũng đồng dạng kinh ngạc như vậy, ánh mắt rơi xuống trên người Tù Tháng, Tù Tháng vội vàng lắc đầu.
“Tao không biết chuyện đó a!”
La Minh sờ cằm, “Xem ra, sự tình so với chúng ta nghĩ có phần phức tạp hơn!”
“Nói không chừng tên bò sát kia cũng không ngờ được.” K thoáng do dự, nhìn nhìn con mèo nhỏ, “Alice vẫn còn đuổi theo à?”
“Meo!” Con mèo nhỏ gật đầu.
K sờ sờ đầu mèo nhỏ, nói tiếng cảm ơn, sau đó quay sang mọi người nói, “Tôi đi tìm Lương Tiêu trước.”
“Tôi cũng đi.” Nauy đứng lên, Mễ Tử cũng muốn theo cùng, bị Nauy đè lại, “Em ngoan ngoãn đi học bài đi.”
“Tại sao?” Mễ Tử trừng to con mắt tròn, “Lúc này làm sao em còn có thể học bài?”
“Mễ Tử, thời điểm như thế này, bé ngoan nên nghe lời mới đúng.” Lam Sinh cười híp mắt dứng dậy, bóp bóp tay, nhìn về phía K, “Ba người chúng ta cùng đi.”
La Minh đẩy mắt kính một cái, “Tôi đi tìm con quạ đen kia. Hình như hắn ta gần đây nắm trong tay mấy vụ án có liên quan đến Kim Phác, tốt nhất có thể đem con rắn kia nhốt vào trong tù đi!”
Mễ Tử mếu máo nhìn mọi người, trên mặt tràn đầy không vui, còn muốn nói gì đó, đã bị Mộng kéo kéo cánh tay, “Mễ Tử thiếu gia, chúng ta cùng nhau đợi ở nhà đi!”
……
Lúc Tử Hữu mơ màng tỉnh dậy, đã thấy mình đang nằm trên một chiếc giường sắt, hai tay bị trói ra sau. Nghiêng đầu nhìn, bên cạnh mình còn có cả Lâm Soái. Chỉ có điều tên kia đang ngủ như chết, nước miếng còn chảy đầy mặt.
“Tỉnh rồi?”
Sau lưng có tiếng cười khẽ vang lên, Tử Hữu chật vật xoay đầu lại, mới phát hiện ra chỗ này cũ nát giống như ở tầng hầm, xung quang đều là tường xi măng, chỉ có một cánh cửa, không có cửa sổ.
Người mới mở miệng nói chuyện với Tử Hữu đang ngồi trên cái ghế salon duy nhất trong phòng, salon bằng da đỏ mềm mại hoàn toàn không phù hợp với loại địa phương như thế này. Người kia mặc một bộ âu phục màu trắng sang trọng, trên gương mặt anh tuấn là một nụ cười tà khí, ngón tay thon dài cầm một cái ly chân cao, bên trong chứa rượu sâm panh.
Đầu Tử Hữu còn hơi choáng, thật vất vả lắm mới đem tầm mắt tập trung đến gương mặt của người kia, sau đó liền lấy làm kinh hãi.
“Louis?!”
Không sai, người ngồi ở trên ghế salon kia chính là Louis, nghe nói là một người mẫu rất hot của công ty Kim phác.
Louis khiêu lên một bên mép, cười một cách cợt nhã, quơ quơ ly rượu sâm panh trong tay, “Rất vinh hạnh khi cậu còn nhớ tôi.”
“Anh… tại sao lại…?” Tử Hữu hoàn toàn mờ mịt, Louis tại sao lại bắt cậu? Còn bắt cả Lâm Soái?
Louis nhìn trong mắt Tử Hữu đều là vẻ khó tin, trong lòng âm thầm than thở, tại sao trên đời lại có người như vậy, cho dù bản thân chật vật bị trói lại trên giường cũ nát, vẫn có thể tỏa sáng khiến người khác không thể dời mắt. Cặp mắt trong suốt kia như có thể nhìn thấu hết thảy ô uế trên thế gian, khiến cho Louis trong lòng nổi lên ý định hung hăng tàn sát, bàn tay cầm ly rượu hưng phấn đến nổi run run.
Muốn mạnh mẽ bắt nạt người này, muốn đem toàn bộ ánh sáng quanh người cậu ấy hủy diệt, muốn nhìn thấy trong con ngươi trong suốt kia dáng vẻ đáng thương cầu xin tha thứ, muốn nhìn cậu ấy thê thảm khóc nấc lên.
Thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Tử Hữu, Louis đã điên cuồng nghĩ như thế trong lòng.
Tử Hữu nhìn Louis quan sát mình không chớp mắt, cặp mắt kia tỏa ra thứ ánh sáng nguy hiểm, trong lòng nhịn không được lộp độp vài tiếng. Trực giác nói cho cậu biết, người này rất đáng sợ, nên Tử Hữu có chút sợ hãi hơi rút người về phía sau, cánh tay sau lưng đụng đụng người Lâm Soái mấy cái, Lâm Soái khẽ hừ một tiếng, rốt cuộc cũng tỉnh dậy.
“Tiểu Soái”, Tử Hữu vội vã gọi hắn, “Mau tỉnh dậy đi! Tiểu Soái!”
Lâm Soái chậm rãi mở mắt ra, đáy mắt có chút mờ mịt. Hắn nằm ngốc nửa ngày mới thấy rõ trần nhà xa lạ, hơi nhíu mày, muốn ngồi dậy, lại phát hiện hai tay của mình bọ trói gô ra sau lưng.
“Gì vậy?!” Lâm Soái quát to một tiếng, hồi thần lại, khuôn mặt tinh sảo lộ ra nét kinh ngạc, quay đầu nhìn bốn phía, liền phát hiện ra Tử Hữu cũng đang ở bên cạnh.
“Tiểu Hữu?” Lâm Soái nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, hắn nhớ lại ban nãy mình còn nằm ngủ trên giường, thế nào vừa tỉnh dậy đã nằm ở chỗ khác rồi?
“Đây là… có chuyện gì xảy ra vậy?”
“Tôi cũng không biết nữa a!” Tử Hữu bất đắc dĩ lắc đầu, ra hiệu cho hắn nhìn Louis, “Hình như là hắn đem trói chúng ta đem đến đây…”
“Gì?” Lâm Soái nhìn về phía Louis, dùng cánh tay chống vách tường ở phía sau, miễn cưỡng ngồi dậy, “Mày không phải là người mẫu sao?”
Louis không trả lời, chỉ hướng về Lâm Soái quơ quơ ly rượu trong tay, ra hiệu đang chào hỏi.
Tầng hầm không có ánh sáng, ám bụi, trên trần treo một chiếc đèn chân không phát ra thứ ánh sáng trắng bệch, nhưng đủ để soi rõ nụ cười quỷ dị của nam nhân ngồi trên salon. Mà đối diện, hai thiếu niên ngồi trên giường sắt trừng mắt nhìn sang gã.
Một ánh mắt trong suốt đáng yêu, thuần khiết như ánh mắt của trẻ nhỏ, một ánh mắt khác xinh đẹp như phong cảnh, lấp lánh như tiểu linh tinh hoạt bát.
Louis lấy tư thế chiêm ngưỡng tác phẩm nghệ thuật mà nhìn hai người bọn họ, lại ung dung nhàn nhã thưởng thức ly rượu trên tay. Rượu sâm panh vàng óng sóng sánh trôi tuột vào cuống họng, hầu kết nhấp nhô, ánh mắt như xuyên thấu qua thành ly thủy tinh mà nhìn chằm chằm vào hai cánh môi đỏ mọng.
Chỉ là một động tác nuốt xuống, thế nhưng lại khiến cho Tử Hữu cùng Lâm Soái không hẹn mà cùng cảm thấy thật kinh tởm.
“Bọn họ tỉnh rồi?”
Đột nhiên, cửa gỗ bị đẩy ra, một mỹ nhân cao gầy bước vào, đối phương gỡ xuống kính râm, khiến Tử Hữu cùng Lâm Soái lấy làm kinh hãi.
Người đến là An Thiến, ngũ quan tinh sảo lúc này có chút vặn vẹo, con mắt hạnh xinh đẹp lộ ra tia tàn ác.
“Các người….” Tử Hữu còn đang mờ mịt, không hiểu chuyện gì cả, Lâm Soái đã phản ứng trước, “Các người muốn làm gì?”
“Đửng có kích động như vậy!” An Thiến khoát khoát tay, đến gần bọn họ hơn một chút, đưa tay vén tóc trên trán Tử Hữu kiểm tra một hồi, “Ừm… máu ngừng chảy rồi…”
“Máu?” Tử Hữu bị nhắc nhở, lúc này mới bắt đầu cảm thấy đầu có chút đau, ý thức lúc rõ ràng lúc mơ hồ.
Lâm Soái nghe thấy vậy cũng quay đầu nhìn, thì thấy trên trán tuy bị tóc che khuất của Tử Hữu vẫn nhìn được một vệt vết thương thật dài, có điều đã được người xử lý qua, máu đã ngừng chảy. Nhưng trên cái trán trơn bóng trắng nõn tự dưng có một đạo vết thương lớn như thế, khiến cho người ta cảm thấy hãi hùng đáng sợ.
“Chuyện gì xảy ra?” Lâm Soái siết chặt tay, trừng An Thiến, “Các người làm cậu ấy bị thương?!”
“Tôi cũng không phải cố ý.” An Thiến nhún vai, tỏ vẻ không có chuyện gì lớn cả, đưa tay nâng cằm Tử Hữu lên, châm chọc: “Chà chà, đến chỗ nào cũng có người đau lòng dùm, thiên phú như thế này khiến cho người ta cảm thấy thật ganh tị.”
Tay Tử Hữu bị cột lại, không lùi ra được, bị bàn tay An Thiến giữ chặt dưới cằm. An Thiến tàn bạo dùng sức, trên làn da mẫn cảm liền truyền đến cảm giác đau đớn. Tử Hữu nhíu mày, nhưng không hé miệng nói một lời.
“Chậc!” An Thiến cảm thấy vô vị, giơ tay vỗ vỗ một bên má Tử Hữu, da thịt mịn màng khiến người làm phụ nữ như ả cũng cảm thấy đố kị, liền giương ánh mắt buồn nôn lên nhìn Tử Hữu, “Cậu là nam thật à? Cái mặt phi giới tính như vậy, khó trách ai cũng xoay quanh cậu. Bộ không có lòng tự ái đàn ông sao? Buồn nôn!”
Nòi xong, rút khăn tay ra lau lau, giống như bản thân vừa đụng đến vật gì bẩn thỉu lắm.
Sắc mặt Tử Hữu nháy mắt trắng bệch. Nói thật, từ lúc cậu có thể biến thành người đến nay, mặc kệ đi tới chỗ nào cũng có người nhìn cậu mỉm cười đầy thiện ý. Lúc còn làm ở CLB, nữ nhân nhìn cậu đều đỏ mặt. Cậu đương nhiên cũng có lòng tự trọng của nam nhân, nói ví dụ như ai lại yêu thích người khác tán thưởng mình đáng yêu chứ, cậu thà rằng người khác nói cậu soái, như Nauy, như K, như La Minh vậy.
Hoặc là làm người mỹ lệ như Alice, có khi cũng làm cho người khác sợ hãi, cảm thấy bị uy hiếp.
Không đợi Tử Hữu hồi thần lại, Lâm Soái ở một bên đã cười phá lên, “Cho nên mới nói, nữ nhân tự ti mới là xấu xí nhất, đặc biệt là thể loại vừa tự ti vừa hay ghen tị a!”
Nói xong, còn cười nhạo nhìn An Thiến một cái.
“Bốp!”
Lâm Soái vừa dứt lời, đã bị An Thiến mạnh mẽ quăng cho một cái tát. Lâm Soái bị đánh đến xoay mặt sang bên, một bên gò má lập tức ửng đỏ. Lâm Soái có chút choáng váng, nhưng rất nhanh đã lấy lại vẻ mặt hung tợn, trừng lại An Thiến.
“Mụ la sát! Cô tốt nhất đừng có thả tôi ra. Nếu không nhất định tôi không để cho cô nguyên vẹn mặt mũi mà gặp người khác đâu!”
“Yên tâm!” An Thiến cười lạnh một tiếng, “Mày không có cơ hội đó đâu!”
Nói rồi, còn muốn tặng thêm một cái tát, lại bị Louis ở đằng sau bắt lấy cổ tay, “Dừng tay! Gương mặt xinh đẹp như vậy, đừng để hỏng, đáng tiếc.”
“Hừ!” An Thiến hừ lạnh, thả tay xuống, liếc Louis, “Anh cũng buồn nôn lắm mới đi thích hai người đứa này.”
“Sở thích của tôi, còn chưa đến lượt cô bình luận.” Louis cười tủm tỉm nhìn An Thiến, nhưng ý cười trên môi nhuốm đẫm mùi vị tàn nhẫn lãnh khốc, khiến An Thiến hoảng sợ một thoáng, dời mắt sang nơi khác rồi vẫn cảm còn cảm thấy sợ hãi.
Lâm Soái nhe răng nhếch miệng một hồi, giương mắt nhìn Louis, “Mày đến cùng đem tụi tao chộp tới đây làm gì?”
“A… Nói đơn giản thì… là phá hủy các người!”
Louis nói ra lời đáng sợ, nhưng cười đến thiên chân vô tà, khiến Tử Hữu trong lòng run lên. Từ trước đến giờ, cậu chưa từng thấy người nào đáng sợ như vậy… Con người…. đều có bộ dạng này sao?
“Ông chủ của các cậu muốn mượn sức các cậu để nhanh chóng đứng vững trong thời gian ngắn, còn ông chủ của chúng tôi thì muốn ngăn cản.” An Thiến đến bên cạnh salon, ngồi xuống, miễn cưỡng nói, “Nói thật, xem cách của ông chủ chúng tôi thì… Những chuyện bôi xóa danh tiếng, phá hoại hình ảnh của công ty Lương Tiêu mà ông chủ làm, chậc, tôi với Louis đều cảm thấy hiệu suất quá thấp, nên tự chủ trương.”
“Quả nhiên là các người đã bàn mưu trước.” Lâm Soái trừng mắt một cái.
An Thiến lắc đầu, “Mấy phương pháp kia thật sự quá kém cỏi, nhưng ông chủ ra lệnh, chúng tôi không thể không nghe. Thế nhưng cậu xem, quả nhiên không có một chút tác dụng nào, đó là chưa kể chúng tôi còn nghe nói tên kí giả kia bị chó rượt cắn đến thê thảm.”
Tử Hữu quay đầu nhìn Lâm Soái, Lâm Soái nhún vai, ý bảo – Là Lương Tiêu ra lệnh.
“Theo tôi thấy, người đặc biệt như cậu, căn bản không nên xuất hiện ở giới giải trí. Xuất hiện như thế không phải là khiêu khích người khác sao?” An Thiến chỉ vào mặt Tử Hữu, cười ác, “Cho dù tôi không nhắm vào cậu, thì cũng có người khác nhắm vào cậu, cho nên… thẳng thắn mà rời giới giải trí không phải tốt hơn sao? Ông chủ cũng bớt lo, tôi cũng thật cao hứng.”
Nói xong, còn ha ha cười mấy tiếng.
Lâm Soái cảm thấy ghê tởm, nhìn ả đàn bà này cùng bà hoàng hậu mẹ ghẻ của Bạch Tuyết giống nhau y như đúc.
Bất quá… Lâm Soái còn chú ý tới một chuyện, hắn do dự hỏi, “Các người nói, làm thế nào để chúng tôi rời khỏi giới giải trí?”
Lời này mới nói xong giống như một điểm nhấn, liền thấy An Thiến cùng Louis kéo lên khóe miệng, trưng ra một nụ cười đáng sợ. Louis không nói lời nào, từ trên salon lấy ra một cái máy quay phim cùng một cái camera, hắn trước đem máy quay phim đặt trên giường, sau đó đem camera đưa cho An Thiến.
Tử Hữu nhìn hai người bọn họ im lặng mà làm, cảm thấy rất sợ hãi, mà sắc mặt Lâm Soái cũng trắng bệch hoàn toàn, tựa hồ ý thức được cái gì rồi.
Bố trí xong xuôi, Louis còn từ trong túi móc ra một ống tiêm, một ống thủy tinh trong suốt, bên trong chứa chất lỏng hồng nhạt không rõ.
Lâm Soái triệt để rõ ràng, giãy giụa chắn trước người Tử Hữu, kêu to, “Các người… các người… đây là phạm pháp!”
“Nhưng mà có ai biết đâu?” Louis cười rộ lên, con mắt híp lại, trong lời nói cuồn cuộn phấn khởi cùng kích động.
“Đó là… cái gì?” Tử Hữu ở sau lưng Lâm Soái, trợn to mắt hỏi.
“Đó là….” Lâm Soái mím môi, không biết nên giải thích với Tử Hữu như thế nào. Louis nhìn dáng vẻ Lâm Soái, cười rộ lên, tỏ vẻ tốt bụng giải thích cho Tử Hữu.
“Cái này có thể khiến cho cậu cảm thấy thoải mái.” Louis lắc lắc kim tiêm, “Cậu đoán xem. Ngày mai nếu như tất cả cửa hàng băng đĩa đều có video cùng ảnh chụp ghi lại cảm xúc mãnh liệt dâng trào của cậu thì… không biết các cậu còn có thể tiếp tục sống không?”
An Thiến cũng lạnh lùng nói, “Đặc biệt là cái dáng vẻ thanh thuần đáng yêu của cậu, lại bị người ta nhìn đến buồn nôn…”
Tử Hữu ngẩn người, cảm thấy huyết dịch trong người đều nguội lạnh. Cậu đờ người nhìn về máy quay phim, nhìn camera trong tay An Thiến, lại nhìn đến kim tiêm trên tay Louis. Lâm Soái khẽ run rẩy, Louis đưa tay cởi áo khoác, mở ra cà vạt và nút áo.
“Các người… chờ… chờ một chút…” Trong đầu Tử Hữu đều là tiếng ong ong, cậu không tin được, cũng không có cách nào tin được, hiện tại là tình huống gì? Chuyện gì đang xảy ra? Những người này… những người này thật đáng sợ… thật đáng sợ…
Lâm Soái kiên trì chắn trước người Tử Hữu, nhìn Louis từng bước áp sát. An Thiến tuy rằng độc ác, nhưng thời điểm mấu chốt vẫn có chút lúng túng, cầm camera suy nghĩ một lát, nói: “Tôi… Hay là tôi đi ra ngoài thôi?”
Louis quay đầu nhìn ả một cái, “Tùy cô, ảnh một lát tôi tự chụp cũng được.”
An Thiến thở phào nhẹ nhõm, vội vàng thả camera xuống chạy ra. Cửa gỗ oành một tiếng đóng lại, như đánh thẳng vào đầu quả tim Lâm Soái cùng Tử Hữu. Sợ hãi cùng tuyệt vọng vây ngợp, trong đầu Tử Hữu chỉ nghĩ đến một chuyện… ai đó… ai đó đến cứu bọn họ với… ai….
K… K…
Nước mắt Tử Hữu viền quanh, trong đầu đều là hình ảnh của nam nhân bá đạo lại vô lý ấy.
K! Cứu lấy chúng tôi!
…
Cửa phòng làm việc của Lương Tiêu bị K một cước đá văng. Lương Tiêu ngồi đằng sau máy tính ngẩng đầu lên, trên miệng còn ngậm thuốc lá, nhíu mày nhìn K xông vào, sau lưng còn có Thường Lập.
“Đem tiền sửa cửa tính lên đầu cậu ta.” Lương Tiêu chỉ K, dặn dò Thường Lập.
“Vâng!” Thường Lập gật đầu đáp ứng, đi đến đứng cạnh Lương Tiêu.
“Kim Phác bắt cóc Tử Hữu!” K đi thẳng vào vấn đề, trên mặt đều là vẻ hung ác, “Nhưng mà trên đường lại bị đám người khác đoạt đi”
“…” Lương Tiêu nhìn chằm chằm K Nhìn hồi lâu, “Cậu nói Kim Phác?”
“Nguyên thân của hắn là rắn hổ mang.” K mheo mắt lại, hai tay chống trên bàn làm việc của Lương Tiêu, nhìn y, “Anh bị hắn lừa rồi, chó ngu!”
Lương Tiêu hiển nhiên cũng mới biết chuyện này, giật mình một cái, nhưng rất nhanh đã lấy lại bình tĩnh. Y đứng lên, vơ lấy áo khoác, “Trước tiên đến công ty Kim Phác một chuyến.”
Mà trước cửa công ty Kim Phác, La Minh, Lam Sinh cùng Nauy đã chờ sẵn ở đó. Đứng bên cạnh La Minh còn có một người đàn ông, người kia cũng là mặc toàn thân đen, tóc đen thui, con ngươi đen nhánh, ngay cả da dẻ cũng ngâm đen, tướng mạo gây cảm giác không chính không tà, nhưng giống La Minh ở ánh mắt khôn khéo trầm ổn.
“Ô Khởi Dao!” K trừng nam nhân nọ, túm lấy cổ cáo y kéo đến trước mặt, “Mày xem người dưới tay mày đi.”
Ô Khởi Dao hiển nhiên đã từ La Minh biết được sự tình, cho nên đối diện với chất vấn của K, y cũng không phản bác, chỉ giơ văn kiện trên tay lên, “Trước tiên thả tôi ra đã, tôi còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói với các người.”
K nhìn văn kiện kia một chút, buông cổ áo Ô Khởi Dao ra, mấy người nhấc chân đi lên phòng làm việc của Kim Phác.
Mới vừa ra khỏi thang máy, đã thấy Kim Phác trước mặt, hình như gã cũng đang chuẩn bị ra ngoài, nhìn đến một đám người trước cửa thang máy, ngạc nhiên nhảy dựng một cái.
Kim Phác không hổ là rắn hổ mang, con ngươi một mí hẹp dài mang gây ra cảm giác âm lãnh, chỉ là hiện tại trên người gã không mang theo địch ý. Nhìn thấy Lương Tiêu, gã bước tới mấy bước, “Tôi biết các người muốn nói gì, tôi đang muốn đi tìm các người đây, đi theo tôi.”
Mọi người đến văn phòng của Kim Phác, cửa phòng vừa đóng, Kim Phác đã thẳng thắn mở miệng, “Tôi để đám quạ đen mang Tử Hữu đến, chỉ muốn ngăn trở một chút chứ không có ác ý. Nhưng bây giờ, tài xế của tôi đang ở trong bệnh viện, có người khác đã cướp Tử Hữu đi.”
Vừa dứt lời, cửa phòng làm việc đột nhiên bị người đá văng. Lâm Hiểu từ trước đến giờ vốn trầm ổn, nay trên mặt tràn đầy sát ý, vừa nhìn thấy Kim Phác đã gằn giọng, “Mày đem tiểu Soái giấu ở chỗ nào rồi?”
K sững sờ, Lương Tiêu cũng ý thức được cái gì, “Lâm Soái cũng không gặp?”
“Không gặp!” Lâm Hiểu lúc này mới phát hiện tất cả mọi người đều có mặt trong phòng làm việc, sửng sốt một chút, “Chuyện gì xảy ra?”
Lam Sinh đem sự tình nói cho Lâm Hiểu nghe, Lâm Hiểu cau mày, “Nói như vậy, tiểu Soái cùng Tử Hữu rất có khả năng đang ở cùng nhau?”
“Tôi chỉ phái người mang Tử Hữu đi.” Kim Phác cau mày, “Lâm Soái tôi còn chưa sắp xếp!”
Lương Tiêu lập tức quăng cho gã một cái liếc mắt, tên này là muốn đem người của mình đào đi hết sao?
“Hiện tại mọi người phải bình tĩnh.” La Minh lên tiếng, nhìn Ô Khởi Dao, “Anh nói có chuyện quan trọng là chuyện gì?”
Ô Khởi Dao đem mớ văn kiện mở ra, đặt trên bàn trà, “Mấy tháng gần đây, cảnh cục liên tiếp nhận được nhiều vụ án mỹ thiếu niên mất tích. Có một đôi vợ chồng đến báo án, nói muốn kiện công ty Kim Phác. Ra thông báo tuyển dụng nghệ sĩ, kì thực là lừa người đem bán. Tôi là được cảnh sát ủy thác theo dõi vụ này.”
Nói rồi, móc ra một phần tài liệu đưa cho Kim Phác nhìn, “Theo lịch thì ngày tới tòa án sẽ gọi cho anh, thế nhưng trong quá trình tôi điều tra lại phát hiện một chút sự tình.”
K cùng Lương Tiêu đều giựt lấy phần tài liệu kia nhìn, thì phát hiện trong tài liệu có hai ảnh chụp của hai người, hơn nữa, còn nhìn rất quen mắt.
“Louis cùng An Thiến?” Kim Phác nhìn chằm chằm tư liệu, trợn mắt, “Bọn họ…”
“Cảnh sát bây giờ đang hoài nghi hai người này có qua lại với bọn chợ đêm, đem mỹ thiếu niên cùng các thiếu nữ bán cho những người quyền thế làm sủng vật…”
Lời còn chưa nói xong, K đã quăng phất tư liệu xuống đất, “Là tụi nó đã bắt cóc Tử Hữu!”
La Minh cũng gật đầu, “Xác thực rất đáng hoài nghi!”
“Bây giờ phải làm sao đây?” Lam Sinh siết chặt tay, “Tử Hữu cùng tiểu Soái có thể bị nguy hiểm không? Chúng ta đi đâu tìm bọn họ bây giờ?”
Vừa dứt lời, có một con con mèo nhỏ từ cửa chui vào, vẩy vẩy đuôi, meo meo ô vài tiếng.
K cùng tất cả mọi người đều chấn động. Lâm Hiểu ôm lấy mèo nhỏ, hắn chưa bao giờ cảm thấy mình yêu mèo đến như vậy, “Mày biết bọn họ đang ở chỗ nào sao?”
Mèo nhỏ liếm liếm mũi, meo ô meo ô. K gật đầu, quay đầu nhìn mọi người, “Xem ra dọc đường đi Alice không ngừng thả tin tức về, chúng ta đi theo nó đi!”
Tất cả mọi người gật đầu, vội vã lao ra khỏi cửa.
……
Bên trong tầng hầm, Louis đầu tiên bắt lấy cánh tay Lâm Soái, đem chất lỏng bên trong ống tiêm chậm rãi tiêm vào. Lâm Soái mặc dù ra sức phản kháng, nhưng sau một hồi trên cánh tay vẫn xuất hiện thêm mấy lỗ kim, chảy mấy giọt máu. Mục đích của Louis rốt cuộc cũng đạt thành.
Từ lúc chất lỏng được tiêm vào cơ thể, chỉ mấy phút sau, Tử Hữu liền nhận ra hô hấp Lâm Soái trở nên dồn dập, trên mặt ửng hồng, lộ ra dáng vẻ mê người, ánh mắt cũng mê man.
Lâm Soái vốn đang ngăn trước người Tử Hữu, lúc này mềm nhũn người ngã xuống, mồ hôi theo trán trượt xuống, môi cắn chặt, có chết cũng không để phát ra một âm thanh nào.
Sắc mặt Tử Hữu trở nên trắng bệch, nhìn Louis rút tiếp một ống chất lỏng, giơ lên trong không khí, một tay bắt lấy cánh tay của cậu, nhắm đầu kim vào trong da thịt.
“Không… không muốn…” Tử Hữu không ngừng lắc đầu, liều mạng trốn ra phía sau, nhưng đổi lại chỉ là nụ cười tàn nhẫn của Louis. Gã tựa hồ vô cùng thưởng thức bộ dáng này của cậu.
Thời điểm đầu kim tiêm chuẩn bị đâm vào thịt Tử Hữu, một lưỡi dao sắc bằng bạc phóng tới, “rắc” một tiếng đem đầu kim tiêm đánh gãy, ống tiêm cũng vỡ vụn.
Louis hiển nhiên không ngờ tới, giật mình quay đầu lại, thì nhìn thấy trước cửa có một nam nhân mặc đồ trắng đứng đó, mái tóc dài màu vàng óng tùy ý buộc sau đầu, con ngươi xanh biếc như màu nước biển, ngũ quan tuyệt mỹ khiến người hoảng hốt, giống như người này mới vừa bước ra từ trong tranh.
Alice cầm một lưỡi dao khác vẫy vẫy trên tay, mắt liếc đến Tử Hữu trên giường, lại nhìn Lâm Soái mắt mở mắt nhắm nhìn mình, hừ một tiếng.
“Đều là đồ vô dụng. Chỉ tự bảo vệ mình thôi cũng không làm được!”
Tử Hữu lúc này mới mặc kệ Alice châm chọc, giờ phút này Alice đã chính thức thăng cấp lên làm thiên sứ rồi!
“Alice! Alice!” Tử Hữu kích động gọi tên Alice, trên khóe mắt còn đọng một vệt nước. Dưới ánh đèn, ai nhìn thấy cũng đều cảm thấy đau lòng không ngớt.
Sắc mặt Alice tối đen lại, nhìn Louis, đối phương vẫn còn đang ngây ngốc nhìn hắn chằm chằm, trong ánh mắt đều là kích động muốn được sở hữu, tiến lên trước mấy bước.
“Cậu gọi là Alice sao? Tên thật đẹp… Người cũng thật đẹp…”
“Thật tiện mà!” Alice tàn nhẫn nở nụ cười, thân hình nhoáng lên một cái đã đến trước mặt Louis, con ngươi xanh lam lạnh lẽo đối diện ánh mắt Louis, “Tao có đẹp mày cũng không chịu nổi đâu!”
Nói xong, dao nhỏ trong tay xoay vòng một cái, ngay trên người Louis nhanh chóng cắt ra mấy vết thương.
Louis đau đớn, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh đều ứa ra, muốn thoát ra, cánh tay lại bị Alice ghìm chặt. Alice chỉ nhẹ nhàng động tay, liền nghe răng rắc một tiếng, bả vai của Louis trật khớp.
Louis dù sao cũng chỉ là một nhân loại bình thường, gã thậm chí còn không nhìn thấy rõ động tác của Alice đã bị Alice xem như phế vật mà vứt sang một bên. Alice đưa tay mở dây trói trên người Lâm Soái, nhưng không mở dây trói trên người Tử Hữu.
Tử Hữu vẫn còn đang tha thiết mong chờ mà nhìn Alice, nhưng Alice chỉ chăm chăm nhìn cậu một hồi lâu, đột nhiên mở miệng.
“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Tử Hữu sửng sốt, “Cái đó… trước tiên không thể mở trói cho tôi được sao?”
Alice lạnh lùng liếc nhìn cậu, “Tôi cũng rất thích nhìn bộ dáng bị trói của cậu, cho nên tôi muốn để cậu như vậy mà nói chuyện.”
Tử Hữu vô tội bĩu môi, “Vậy anh nói đi…”
“Cậu… thích K sao?” Alice hỏi.