Miêu Mễ Trận Tuyến Liên Manh

Chương 22


Đọc truyện Miêu Mễ Trận Tuyến Liên Manh – Chương 22

Trên đường về nhà.

K nhìn bóng lưng Tử Hữu có chút bất mãn, Alice trầm mặc hồi lâu, đột nhiên thở dài.

“Anh thích nó?”

“Sao?” K nhìn Alice, “Người nào?”

“Anh!”, Alice vừa nói vừa chỉ bóng lưng Tử Hữu, “Anh thích nó.”

“….” K há miệng, nhưng vẫn là do dự, nghi hoặc nhíu mày, “Phải không?”

“A!” Alice cười khổ một tiếng, “Lần này ngay cả dứt khoát phủ nhận anh cũng không có, không phải sao?”

K cau mày nhìn Alice, “Alice, cậu đừng làm khó cậu ấy nữa…”

“Đó là chuyện của em!”, Alice lạnh lùng cắt đứt lời K nói, dừng một chút lại mở miệng, “Về nhà thôi.”

Mễ Tử cùng Nauy gần đây không được tự nhiên. Dùng lời Lam Sinh mà nói, “Tiểu hài tử rốt cuộc trưởng thành rồi!”

Tử Hữu ngồi trên ghế salon gặm pizza, vừa nhìn Nauy đuổi theo cái mông Mễ Tử, bất kể Nauy nói gì, Mễ Tử cũng đều là một dạng “Tôi không nhìn thấy anh, tôi không nghe thấy anh”. Tử Hữu cảm thấy buồn cười, quay đầu hỏi Lam Sinh đang cắm đầu gõ gõ.

“Bọn họ rốt cuộc bị làm sao vậy?”

“Hả… nói ra rất dài dòng.” Lam Sinh nghiêng đầu nói. Tử Hữu liếc mắt nhìn y, “Vậy thì chọn trọng điểm.”

“Nói một cách đơn giản, thì là Nauy làm chuyện quá đáng, Mễ Tử tức giận. Kết quả ngày hôm sau Nauy còn ăn dấm chua với bạn học Mễ Tử, tưới thêm dầu vào lửa.” Lam Sinh nhanh chóng tổng kết, ánh mắt dời từ màn hình laptop nâng lên, nhìn Tử Hữu, “Muốn tôi nói? Chính là đáng đời Nauy, haha!”

Tử Hữu thở dài, liền nghe Nauy không nhịn được nữa kêu lên, “Em cái đứa nhóc này! Em rốt cục muốn làm sao?”

Mễ Tử mím môi, hốc mắt nhanh chóng đỏ lên. Tử Hữu đau lòng đứng dậy, lật đật chạy tới, vỗ vai Nauy, bảo “Để tôi tới!”, cũng là thuận tay trét vụn bánh pizza lên người Nauy.

Nauy phiền não bứt tóc, Tử Hữu vòng qua người hắn đến bên cạnh Mễ Tử, nắm lấy cánh tay bé bé, “Mễ Tử sang phòng anh chơi đi?”

“….Dạ!”

Mễ Tử gật đầu, cũng không thèm nhìn Nauy, cúi đầu theo Tử Hữu lên lầu.

Cửa phòng vừa đóng, Mễ Tử liền bịch một tiếng biến về hình mèo, một đoàn nho nhỏ mềm mềm chui ra từ trong đống quần áo, nhảy lên giường Tử Hữu, chui đầu vào chăn.

Tử Hữu thấy mới mẻ, đi tới ngồi ở mép giường, đưa ngón tay đâm đâm cái mông nhỏ. Mễ Tử cụp xuống hai tay cùng cái đuôi ngắn, thoạt nhìn đáng thương cực kì.

“Mễ Tử, giận Nauy sao?” Tử Hữu hì hì cười hỏi, đem Mễ Tử tử trong mền đào ra, ôm vào trong ngực.

Con ngươi đen nhánh của Mễ Tử ngập nước, tiu nghỉu kêu meo meo mấy tiếng.


“A? Không muốn chơi với Nauy nữa?” Tử Hữu nháy mắt, “Tại sao a, không phải em cùng anh ấy thân nhất sao?”

“Meo~” Mễ Tử hít hít mũi.

“Ừ!”, Tử Hữu bật cười, “Mễ Tử mới không có cùng anh ta thân nhất, ừ ừ, anh biết!”

Mễ Tử động động cái tai, Tử Hữu sờ sờ lông mao trên lưng Mễ Tử, thân nhiệt ấm áp của đối phương truyền đến lòng bàn tay. Tử Hữu còn đang nghĩ, không biết nên khuyên Mễ Tử thế nào mới được đây? Dù sao tên nhóc này được Nauy bảo bọc rất tốt, nếu như hai người nháo thật, mọi người cũng đau lòng.

Hơn nữa… Tử Hữu thấy buồn cười trong lòng, cái này còn không phải là con nít giận dỗi nhau sao!

Cạch…

Đằng sau cánh cửa đóng kín truyền tới âm thanh, Tử Hữu sửng sốt, giương mắt nhìn hướng cửa, nhưng mà đợi hồi lâu cũng không nghe có âm thanh nào truyền tới nữa. Tử Hữu đột nhiên ý thức được, không chừng là Nauy đang đứng bên ngoài nghe lén đi? Nhìn lại đứa nhóc trong ngực, trên mặt nhìn ra dáng vẻ tâm sự nặng nề, căn bản không chú ý tới động tĩnh nơi cửa.

Con ngươi Tử Hữu đảo một vòng, đột nhiên sáng suốt ra.

“Uy! Mễ Tử a, nói cho anh biết một chút, tại sao không làm lành với Nauy a!”

Lời vừa dứt, Tử Hữu liền nghe cửa phát ra tiếng động, dùng đầu ngón chân cũng đoán được biểu tình trên mặt Nauy lúc này.

“…meo..meo…”. Do dự một chút, Mễ Tử mới dùng thanh âm nho nhỏ nho nhỏ kêu lên mấy tiếng.

“Ừm…” Tử Hữu gật đầu, “Như vậy a, Nauy hôn hôn lại sờ sờ a.”

Nhìn thấy được mặt Mễ Tử như đỏ ửng lên, mắt nhìn sang nơi khác, “Meo…”

“A! Không ghét nha?”, Tử Hữu cười, “Thế sao còn tức giận? ….ha? Ngượng ngùng hả?”

Tử Hữu chỉ cảm thấy Mễ Tử khả ái đến muốn bay lên, liền đem Mễ Tử ôm đến trước mặt hôn a hôn, móng vuốt đệm thịt cùa Mễ Tử “ba” một cái đè trên mặt Tử Hữu, lại meo meo kêu mấy tiếng.

“Hử? Em nói Nauy khi dễ bạn học của em?” Tử Hữu gật đầu, “Anh biết, anh bữa đó cũng có thấy, nhưng mà… như vậy cũng đâu tới mức khi dễ đâu?”

Tử Hữu ngẹo đầu nhớ lại, cậu nhớ là Nauy chỉ lái xe đuổi theo đám con trai kia chạy vòng vòng một trận mà thôi.

Bất quá… Tử Hữu bất đắc dĩ nhìn Mễ Tử, tên nhóc này cũng quá đơn thuần rồi, cậu nhìn ánh mắt của những bạn học kia cũng thấy là rất thích Mễ Tử, Nauy chỉ là trỗi dậy ý thức muốn bảo vệ lãnh thổ một chút. Suy nghĩ xong, Tử Hữu liền muốn bật cười.

Mễ Tử không biết Tử Hữu đang nghĩ cái gì, cái mũi nhíu nhíu, non nớt ngọt liệm kêu meo meo bằng giọng mũi, nghe vào muốn nhũn cả xương cốt.

Tử Hữu gật đầu a gật đầu, “ừm ừm ừm, khi dễ bạn học là không đúng, đúng đúng đúng, Nauy thật bá đạo, em nói đúng nói đúng.”

Tử Hữu vừa gật đầu đồng tình, liền nghe ngoài cửa truyền tới thanh âm mài cửa nho nhỏ. Tử Hữu hắng giọng, chuẩn bị nói sang chuyện khác, tránh cho một hồi ra ngoài bị Nauy xé xác…

“Nhưng mà Mễ Tử nè…”, Tử Hữu uyển chuyển nói, “Nauy là đang bảo vệ em nga…”

“….meo?” Mễ Tử dừng lại một chút, giương mắt nhìn Tử Hữu.

“Nauy vẫn luôn bảo vệ em nhất có đúng không? Anh ấy là sợ em bị người xấu lừa gạt.” Tử Hữu ôn nhu xoa xoa đầu Mễ Tử, “Nhưng mà anh vẫn cảm thấy Mễ Tử còn giấu anh một ít chuyện nha, nếu chỉ có hai chuyện này, em sẽ không giận lâu như vậy đi?”


Tính toán thời gian một chút, quả thật đã mấy ngày rồi.

Nghe vậy, Mễ Tử trầm mặc hẳn, lỗ tai thỉnh thoảng động một cái, đuôi sau mông có tiết tấu vung vung. Tử Hữu cũng không thúc giục, chỉ kiên nhẫn chờ. Một lúc sau, Mễ Tử rốt cuộc mới thấp giọng meo ô mấy tiếng.

“….”

Tử Hữu sửng sốt, sáp lại gần một chút, “Mễ Tử, em nói sao a?”

“….” Mễ Tử trầm mặc thêm một chút nữa, đột nhiên “bịch” một cái biến trở về hình người. Trong tay đột nhiên nặng thêm, Tử Hữu theo bản năng buông lỏng tay, Mễ Tử rơi xuống trên mặt đất, ngã lên trên giường Tử Hữu dùng chăn bọc người lại, trên mặt có chút không được tự nhiên.

“Nauy anh ấy… không phải tham gia ban nhạc sao….”, Mễ Tử chậm rì rì nói, “Hát chính của ban nhạc bọn họ, là một nữ sinh rất là khả ái.”

Tử Hữu thiêu mi, bắt được trọng điểm, theo bản năng nhìn về phía cửa.

“Lúc em không lên lớp, có đi nghe anh ấy biểu diễn mấy lần.” Mễ Tử đâm đâm ngón tay, “Em phát hiện ra, nữ sinh kia cùng anh ấy hảo thân mật nga, ánh mắt nàng nhìn Nauy rất là kì cục, không có giống như nhìn người khác.”

Mễ Tử cắn cắn cánh môi beo béo, ửng đỏ mặt, “Em… em không thích nữ sinh kia…”

“Nga…”, Tử Hữu chợt hiểu ra, gật đầu một cái, sáp lại gần, “Mễ Tử… này là em đang ghen sao?”

“Ể?”” Mễ Tử trợn to hai mắt, đôi mắt tròn xoe càng thêm tròn, hai lỗ tai không chỉ xông ra trên đỉnh đầu, còn là thẳng tấp đứng lên, “Cái gì cái gì… Ghen á? Mới… mới không có!”

“Nhưng đây chính là ghen a!” Tử Hữu cười cười, “Em không thích Nauy cùng nữ sinh kia thân nhau sao?”

Mễ Tử sửng sốt, cắn môi, “Cái đó… bọn họ là một ban nhạc… quan hệ tốt… cũng là tự nhiên thôi…”

“Đạo lý em biết, nhưng mà em không thích, không phải sao?” Tử Hữu xoa xoa đầu Mễ Tử, “Nếu như em lo lắng, không bằng em trực tiếp hỏi chính chủ đi?”

“Hỏi ai a?” lúc Mễ Tử vẫn còn mờ mịt, cửa đã bị người mở ra. Mễ Tử giương mắt, chỉ thấy Nauy đứng tựa vào khung cửa, vẻ mặt vừa tức giận vừa buồn cười, trong mắt lại mang theo nét mừng rỡ.

Mễ Tử nhìn Nauy một hồi, đột nhiên bọc mền nhảy lên, “Anh nghe lén!”

“Khụ… Anh chỉ là đi ngang qua.” Nauy hướng Tử Hữu nháy mắt mấy cái, bước tới, cách lớp mền ôm lấy Mễ Tử, “Nếu như em nói chuyện nữ sinh kia, thì anh nói rõ ràng cho em hiểu, anh không thích nàng ta.”

Mễ Tử dời ánh mắt sang chỗ khác, nhưng rõ ràng tức giận đã tiêu thất, “Người nào… ai thèm quản anh thích người nào…”

“Haiz a.” Nauy dở khóc dở cười lắc đầu, “Anh thật không thể để Lam Sinh cho em mượn mấy cuốn sách gì đâu. Trước kia tính tình êm dịu, thế nào bây giờ hở chút là khó chịu rồi!”

Tử Hữu cũng cười theo, Mễ Tử quay đầu nhìn Tử Hữu, hai mắt híp lại, “Tử Hữu ca! Anh bắt tay với Nauy…”

“Anh không có!” Tử Hữu vội vàng lắc đầu, “Anh thật không biết Nauy đứng ở cửa a!”

Bất quá Mễ Tử đơn thuần thì đơn thuần thật, nhưng không phải là đần độn. Cậu nhóc nghi hoặc nhìn chòng chọc Tử Hữu một hồi, tựa hồ không cam lòng bị người tính toán, đột nhiên mở miệng hỏi, “Tử Hữu ca nói em ghen… cái kia… có phải Tử Hữu ca cũng ghen với K?”


“Hể?” Tử Hữu sửng sốt, đề tài thế nào lại vòng sang đây rồi?

Nauy nhìn tiểu tử trong lòng cảm thán, gần đây lá gan càng ngày càng lớn, chẳng lẽ đến kì phản nghịch rồi? Ôm lấy Mễ Tử rời đi, Mễ Tử nằm trên vai Nauy nhìn nhìn Tử Hữu, “Tử Hữu ca, anh không thích K cùng Alice ở cùng một chỗ đúng không? Cho nên Tử Hữu ca cũng giống Mễ Tử!”

Câu cuối cùng bởi vì Nauy đóng cửa mà bị ngăn ở bên ngoài.

Tử Hữu ở mép giường ngây người một lúc lâu, lúc này mới phản ứng kịp, Mễ Tử cư nhiên đem cậu cùng Mễ Tử ra so sánh! Nhưng mà….

“ Nauy! Anh lấy chăn tôi đem đi thì tôi ngủ thế nào a!”

Sáng sớm hôm sau, Tử Hữu bị lay tỉnh, mờ mịt mở mắt ra, chỉ thấy gương mặt phóng đại của Mễ Tử trước mắt.

“Mễ Tử…?” Tử Hữu hé mắt nhìn đồng hồ báo thức, mới có sáu giờ sáng!

“Tử Hữu ca, mau dậy đi thôi.” Mễ Tử lắc lắc vai cậu, “K cùng Alice sáng sớm đã ra ngoài rồi kìa.”

“….hơ?” Tử Hữu dụi dụi mắt, đầu xù tóc rối ngồi dậy. Ngoài cửa, tiếng chim hót ríu rít, gió nhẹ vờn quanh, khiến cho tinh thần thoải mái nhẹ nhõm hẳn.

“Bọn họ ra ngoài thì có liên quan gì đến anh….”

Lời còn chưa dứt, liền bị Mễ Tử nghiêm túc cắt ngang, “Tuyệt đối có quan hệ! Tử Hữu ca ca không thể lùi bước!”

“Lùi bước cái gì chứ?” Tử Hữu buồn cười, bóp bóp cái má mềm nhũn nộn thịt của Mễ Tử, “Cái đứa nhóc này, trong đầu em đang nghĩ gì vậy hả?”

“Em muốn tới!” Mễ Tử ngồi xếp bằng một bên, trên khuôn mặt non nớt đầy nghiêm túc, “Em… em thích Nauy, cho nên em mới mất hứng khi anh ấy với người khác đứng chung chỗ. Chính vì biết rõ như vậy, cho nên em muốn đối diện với tình cảm này!”

Vừa nói, vừa nắm chặt quả đấm nhỏ làm tư thế “quyết tâm!”

Tử Hữu sửng sốt hồi lâu, nửa ngày mới phá lên cười, “Mễ Tử, em thú vị quá hà, hahaha!”

Mặt Mễ Tử xụ xuống một đống, nhìn chằm chằm Tử Hữu, “Tử Hữu ca, anh thích K ha…”

“Khụ khụ khụ!” Tử Hữu đang cười hăng, tự dưng nghe Mễ Tử nói câu đó liền sặc một cái, “Nói…cái gì vậy!”

Tử Hữu ngồi dậy chuẩn bị đi rửa mặt, trước khi đi còn không quên chỉ trán Mễ Tử, “Tiểu bại hoại, chớ có học người lớn nói bậy.”

“Mễ Tử mới không nhỏ.” Mễ Tử chu môi, sờ sờ mũi, “Nhưng mà, rõ ràng Tử Hữu ca thích K tiên sinh như vậy, bởi vì Alice mà cứ che giấu thận trọng hoài, Mễ Tử… Mễ Tử chỉ là muốn…”

“Được rồi!” Tử Hữu quay đầu lại, ôn nhu nhìn Mễ Tử cười, “Nếu như K thích Alice, thì anh chen giữa để làm gì?”

“Làm sao anh biết K thích Alice chứ!” Mễ Tử không phục, đạp dép lạch bạch chạy theo lưng Tử Hữu, “Anh lại không có hỏi qua chính chủ!”

Tử Hữu sửng sốt, lại nghe Mễ Tử nói, “Chính anh hôm qua kêu em hỏi chính, chủ, còn anh thì không!”

Tử Hữu có chút choáng váng, ai nha… thế nào lại cảm giác được mọi chuyện đang trở nên phiền toái như vậy a?

Mễ Tử kiên nhẫn đợi đến khi Tử Hữu đánh răng rửa mặt xong, liền túm lấy ống tay áo cậu lôi xuống phòng khách, “Đi! Chúng ta đi hỏi K tiên sinh!”

“Chờ một chút a!” Tử Hữu sợ Mễ Tử làm thật, tên nhóc này thật muốn làm bà mai đây mà, đang muốn nghĩ biện pháp lái sang chuyện khác, thì chợt nghe thấy tiếng cửa mở. Hai người cùng nhìn đến, chỉ thấy K cùng Alice một trước một sau đi vào, còn đang thấp giọng nói gì đó với nhau.

Hai mắt Mễ Tử sáng rực lên, lạch bạch chạy tới, “K tiên sinh, em có chuyện muốn… ngô…”

Lời chưa nói xong, Tử Hữu đã nhào tới bịt miệng nhóc lại, sau đó hướng về phía K cười gượng, “Cái đó… ý em ấy muốn hỏi, hai người mới sáng sớm như vậy đã đi đâu?”


K nhíu mày, “Đi hỏi thăm một chút chuyện, giúp Alice một tay thôi.”

“À… ra vậy.” Tử Hữu gật đầu, kéo Mễ Tử đang giãy giụa vào trong, “Mễ Tử a, anh lấy sữa tươi cho em nha? A! Lại thêm một bánh pudding nữa nha!”

Mễ Tử ra sức lắc đầu, chồm tới như muốn nắm lấy quần áo trên người K.

K lấy làm lạ, vừa tháo cà vạt vừa ngồi xuống ghế salon, nhìn hai người, “Hai người đang làm gì vậy?”

“Không có gì…”

“Dậy sớm như vậy… không phải muốn theo dõi chúng tôi đó chứ?”

Alice đột nhiên mở miệng, rót cho mình ly cà phê, sau đó quét mắt nhìn Tử Hữu

“Không có không có!” Tử Hữu vội vàng phủ nhận, “Tôi… tôi cùng Mễ Tử đang chơi trò chơi a!”

Alice từ chối cho ý kiến, nhìn cậu một cái, sau đó quay đầu nói chuyện cùng K. Hai người trò chuyện rất khẽ, Alice tựa sát vào người K, Tử Hữu ôm lấy Mễ Tử ở sau lưng nhìn thân ảnh hai “Ngô…ngô….”

Mễ Tử dùng sức kéo tay Tử Hữu ra, cậu cúi đầu, mới phát hiện mình bịt kín mũi miệng Mễ Tử, khiến cho khuôn mặt cậu nhóc đỏ ửng.

“A!” Tử Hữu vội vàng buông tay, đau lòng nhìn nhóc, “Em có sao không?”

“Hô….!” Mễ Tử há miệng thở dốc, giơ tay chỉ hai người trước mặt, ý nói, “Tới a~!”

Tử Hữu dở khóc dở cười, sờ sờ tóc Mễ Tử, thấp giọng nói, “Mễ Tử, hôm nay em để anh nhìn thấu rồi nha, thì ra tiểu Mễ Tử của chúng ta luôn được bảo bọc như thế, bất tri bất giác đã biết suy nghĩ cho người khác… Anh cảm thấy Mễ Tử đối với ah rất tốt, anh rất vui.”

Mễ Tử có chút không hiểu nhìn cậu, “Cái đó…”

“Nhưng mà chuyện này thì khác.” Tử Hữu nhẹ nhàng lắc đầu, “Anh tin là Nauy cũng rất coi trọng Mễ Tử, Mễ Tử chỉ cần thật lòng quý trọng là tốt rồi. Còn anh cùng K.. còn có… Alice nữa…”

Trên gương mặt Tử Hữu phảng phất chút u buồn, cậu khẽ lắc đầu, “Chúng ta không giống nhau!”

“Khác chỗ nào chứ?” Mễ Tử không hiểu nổi, “Nếu như không nói, thì vĩnh viễn sẽ không biết được, không phải sao?”

Mễ Tử đột nhiên nhớ đến một quyển tiểu thuyết tình cảm mượn được từ Lam Sinh, nửa nhớ nửa quên nói, “Tình yêu a… chính là… cái đó…”

Mễ Tử lắc lắc đầu, cố gắng nhớ lại những lời trong sách, “Tình yêu chính là… không hỏi có đáng giá hay không… A đúng rồi/ Đừng hỏi tình yêu có đáng giá hay không. Nếu thích một người không phải là chuyện xấu, tại sao lại muốn giấu đi?”

Tử Hữu vạn lần không nghĩ tới, mình cũng có một ngày sẽ bị Mễ Tử chỉ bảo cho những lời này, nhất thời có chút ngây ngẩn.

Trốn tránh? Cậu có sao? Đại khái là từ lúc cậu mới đến đây, Alice đã hướng cậu xác định chủ quyền của mình, cho nên cậu mới cẩn thận từng từng từng bước mà tránh đi. Huống chi… Cậu cho đến bây giờ cũng không hiểu, K cùng Alice rốt cuộc có quan hệ gì…

Còn đang suy nghĩ miên man, đã nghe sau lưng có tiếng nói, “Phát ngốc cái gì?”

Tử Hữu giật mình, xoay người lại, chỉ thấy K cùng Alice đã nói chuyện xong, Alice đã bỏ lên lầu, K đặt hai tay sau đầu, con ngươi đen nhánh thâm thúy sâu hút như vũ trụ bao la, khiến người bị hút sâu vào, lạc lối.

Thoát không ra…

Tử Hữu đột nhiên thấy lòng mình thật chua xót.

Người này, một hồi thì nhiệt tình với cậu, một hồi lại ôn nhu, một hồi lại bá đạo, hồi khác lại lạnh nhạt, khi khác nữa lại như bình thường.

Tim của cậu, hung hăng bị xỏ qua.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.