Đọc truyện Miêu Mễ Trận Tuyến Liên Manh – Chương 10
22:00. Bên trong CLB Cổ Đức.
“Ai…”
Tử Hữu cả ngày hôm nay chỉ biết đứng một chỗ thở dài, mà bên cạnh, ông chủ của CLB – Nặc Mễ Tư, hay còn gọi là Ngã Tề thì lả lướt đi lại.
[ chỗ này ở đoạn 7 ta dùng vietphrase dịch thì tưởng Nặc Mễ Tư là tên của CLB này, sau đó đọc tới đây hình như phát hiện ra đó cũng là tên của ông chủ CLB. Cho nên ta để ổng có 2 tên luôn. K biết tiếng Trung thật khổ mà ]
“Tiểu Hữu ~!”
Thanh âm bất nam bất nữ vừa vang lên bên tai, Tử Hữu đã cảm thấy ga dà nổi lên đầy người.
“Ông… ông chủ” Cứng ngắc quay người lại nhìn Nặc Mễ Tư, Tử Hữu vẫn là chưa thích ứng được với người này.
“Đáng ghét quà hà!” – Nặc Mễ Tư vung vẩy cái khăn choàng cổ, vờ giận dỗi, “Đã bảo phải kêu người ta là Tề Tề rồi mà!”
“A?”
Tử Hữu nháy mắt mấy cái, đầu đầy hắc tuyến, gật gật đầu, “Tôi… tôi quên mất… ha ha ha…”
“Na~! Lần sau nhớ phải gọi đúng nha!”
Ném đi bộ mặt hờn giận, Nặc Mễ Tư hắc hắc cười mấy tiếng, chủ động choàng lấy cánh tay của Tử Hữu, kề sát người vào hỏi: “Tiểu Hữu nga~, nếu có cái gì phiền não, cậu có thể nói với ta!”
“Phiền não?” Tử Hữu sửng sốt, vội vàng lắc đầu, “Không có không có! Tôi không có phiền não!”
“Thật sao?”
Nặc Mễ Tư nghi hoặc, nheo nheo con mắt, thanh âm cuối không khỏi vút cao. Tử Hữu nghe vậy cũng chỉ ngượng ngùng cười cười lại gãi gãi đầu.
Sau lưng, Alice không biết là vô tình hay cố ý, lúc đi qua người cậu liền đụng một cái thật mạnh vào, khiến cậu lảo đảo. Lúc ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy ánh mắt lạnh như băng của Alice đang nhìn chằm chằm vào mình.
Làm sao vậy? Tử Hữu kì quặc tự hỏi.
“Ngày hôm nay tiểu Ái…” Nặc Mễ Tư có chút suy nghĩ, “Tựa hồ như tâm tình không tốt lắm!”
“Vậy ạ?”
Tử Hữu nhìn theo bóng lưng của Alice ở đằng xa, vẫn là bộ dáng thường ngày a… nhưng mà… đúng là hôm nay thái độ đối với mình hình như có hơi lạnh lùng hơn!
“Tề Tề a! Có người gọi đích danh Tử Hữu!”
Phục vụ của CLB gấp gáp chạy đến gọi to, Nặc Mễ Tư mới buông tha cho Tử Hữu, lại đẩy vai hắn một cái, “Ngày hôm nay cố gắng lên nga!”
“Được ạ!”
Tử Hữu gật đầu, sửa sang lại quần áo, sau đó nở ra một nụ cười nhu hòa hướng đến một căn phòng trang trí thanh nhã.
“Xin chào!”
Đến trước mặt hai người phụ nữ, Tử Hữu dựa theo những gì Nặc Mễ Tư chỉ dạy từ trước, gật đầu một cái, lại vươn tay ra. “Tôi là tiểu Hữu! Xin cảm ơn các vị đã chỉ danh!”
“Wow! Nhìn gần thật khả ái a!”
Hai người phụ nữ nữ bắt tay với cậu, sau đó hưng phấn reo lên.
Tại CLB, tất cả nhân viên đều không dùng tên thật mà dùng biệt danh, ví dụ như Tử Hữu gọi là tiểu Hữu, Alice gọi là tiểu Ái. Thật ra cái tên Alice này cũng không phải tên thật, cho nên có dùng cũng chẳng ai hoài nghi.
“Hắc hắc!” Hai người phụ nữ nọ nhấm nháp một chút rượu liền nhìn chằm chằm Tử Hữu, “Nghe nói cậu cùng Alice ở chung sao?”
“A?” Tử Hữu có hơi ngẩn người, sau đó gật đầu, “Là ở chung một nhà!”
“Alice bình thường nhìn như thế nào?” Một người mang vẻ hưng trí bình bừng, cố gắng đè thấp thanh âm xuống mà hỏi.
“Bình thường sao…”Tử Hữu gượng cười, trong đầu đều hiện ra một bộ dáng Alice lạnh lùng lãnh đạm, lời nói độc địa lúc ở nhà, khi đi làm lại là bộ dáng ôn nhu cười nói, thật giống như hai người khác nhau hoàn toàn… Nhưng mà chuyện này không thể nói ra nha!
“Alice bình thường không tồi a!” – Tử Hữu ha ha mấy tiếng – “Giống như mọi người trông thấy lúc này thôi, dịu dàng và ân cần…”.
Mới là lạ đó!
Hai người phụ nữ bấy giờ mới thỏa mãn cười: “Quả nhiên không sai! Tôi cảm thấy dạng người đàn ông như Alice tiên sinh thời nay thật sự rất hiếm!”
“Ha ha… đúng vậy đúng vậy!” Tử Hữu cười lái sang đề tài khác, tay thì lịch sự rót rượu cho khách. Nhân lúc hai người phụ nữ đang vui vẻ trò chuyện phiếm cùng nhau, Tử Hữu len lén nhìn đến Alice đang ngồi cách chỗ bọn họ không xa. Trên sopha bọc da, vây quanh là năm sáu cô gái trang điểm xinh đẹp, mà Alice thì ngồi ở chính giữa, dịu dàng cười nói, bộ dáng kiên nhẫn lắng nghe từng người một nói chuyện, thỉnh thoảng lại gật đầu phụ họa, lập tức khiến cho các cô gái mặt mày rạng rỡ.
Chủ đề của CLB ngày hôm nay là ma cà rồng, cho nên Alice mặc một bộ vest màu đen giống như hình tượng Bá tước Dracula. Khoác lên người chiếc áo choàng dài, khuôn mặt vốn trắng nõn càng thêm nổi bật, lại đội thêm một đầu tóc giả vàng, mắt xanh như trong các bộ phim truyền hình thường thấy, thật giống như một ma cà rồng xinh đẹp động lòng người.
Tử Hữu nhìn chăm chú vào Alice, lại không biết trong CLB có bao nhiêu người đang lén nhìn đến một người đầu tóc nâu ngắn, con ngươi màu hổ phách to tròn, làn da trông thật trắng nõn non mền gần như trong suốt, khoác lên người bộ quần áo của một thị vệ hoàng cung, hong đeo bảo kiếm ngân sắc. Bộ đồng phục khiến cho Tử Hữu phảng phất như một người Anh chính tông, cả người lại như được dương quang soi rọi, khả ái động lòng người. Có người nhịn không được lén móc điện thoại ra muốn chụp ảnh, nhưng rất nhanh đã bị Nặc Mễ Tư nhẹ nhàng che lại camera.
“Thật xin lỗi quý khách” Nặc Mễ Tư nháy mắt với vị khách mấy cái, ngón trỏ đặt trước môi làm ra động tác im lặng – “Ở nơi này của chúng tôi không cho phép để lộ hình ảnh của nhân viên ra ngoài!”
Bên này vừa mới ngăn cản, bên kia, mấy vệ sĩ của CLB đầu đầy mồ hôi chạy vội đến: “Tề Tề! Hôm nay mấy vị khách đến CLB lén chụp ảnh nhiều hơn gấp ba lần ngày thường a!”
“Ai~” Nặc Mễ Tư nhún nhún vai, vừa mừng vừa lo, “Tiểu Hữu quả nhiên là một con hắc mã a! Bất quá sau này sẽ đem đến không ít phiền toái, các người chú ý canh chừng một chút!”
Mà đằng kia, Tử Hữu vẫn là bộ dáng hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, vẫn cứ si ngốc mà hâm mộ Alice trong lòng.
“Tiểu Hữu?”
Hai người phụ nữ vỗ vỗ vai một lát, Tử Hữu mới quay đầu lại, mắt chớp a chớp ngây thơ nhìn vào họ, khiến cho trái tim của hai người phụ nữ nhất thời giật tưng một cái.
“Tiểu Hữu muốn uống gì không? Các tỷ tỷ mua cho cậu?”
“A?” Tử Hữu sửng sốt, vội vàng từ chối “Không cần không cần, làm thế rất ngại. Này không cần thiết đâu!”
“Không sao cả!” Một người nhìn đến vẻ mặt ngây thơ của Tử Hữu, cảm thấy rất vui vẻ, “Chỉ cần chúng tôi đồng ý là được!”
“Này… vẫn không tốt lắm đâu!” Tử Hữu có chút không biết nói sao, gãi gãi đầu, “Các vị là khách hàng a…”
“Ha ha! Tiểu Hữu cậu thật đúng là…”
Tiếng cười nói đột nhiên ngưng bật. Cửa CLB đột nhiên bị kéo ra, có mấy người cao to tiến vào, Tử Hữu quay đầu lại nhìn, cảm thấy mấy người này có chút quen mắt. A! Này không phải đám người ngày đó đánh nhau với K tiên sinh sao?
Nhớ ra rồi, sắc mặt Tử Hữu liền trắng bệnh, liều mạng rụt đầu thật thấp, muốn tránh khỏi tầm nhìn của đám người đó. Họ là đang tìm cậu trả thù sao? Sẽ không đi! Đám người này thật là thù dai mà. Cầu trời phù hộ cho họ đừng có nhận ra cậu a!
“Mấy anh đẹp trai a~!” – Nặc Mễ Tư õng ẹo thắt lưng đi qua, làm ra bộ dáng bị ủy khuất – “Đột nhiên thô lỗ tiến vào cửa như vậy, là có ai chọc giận các vị sao?” – vừa nói vừa cọ cọ đầu vào người ta, còn choàng tay ôm lấy người kia.
Một kẻ trong đó liếc nhìn đến Tề Tề, cố gắng nhịn cảm giác buồn nôn xuống, sau đó móc ra một tấm ảnh – “Nghe nói đứa này đang ở đây?”
Nặc Mễ Tư vừa nhìn thấy, đã nhận ra đây không phải là Tử Hữu sao? Nhưng mà bên trong tấm ảnh còn có một thanh niên cao to, tuổi trông còn trẻ đang cầm túi lớn túi nhỏ bước ra từ trong cửa hàng quần áo.
Nặc Mễ Tư xoa cằm suy nghĩ một chút, cảm thấy người thanh niên có chút quen mắt, hình như là bạn bè của Alice đi? Hình như gọi là cái gì Nauy đi?
Một bên suy nghĩ, một bên Nặc Mễ Tư quan sát sắc mặt của người trước mặt – “Xin hỏi các vị đây, là có chuyện gì sao?”
“Chuyện khác không cần quan tâm” Nam nhân sắc mặt hung ác nói, “Chỉ cần trả lời có hoặc không!”
“Cái này…”
Nặc Mễ Tư đang muốn lắc đầu, thì bên cạnh, không biết từ lúc nào Alice đã đi đến, lộ ra vẻ mặt hơi kinh ngạc hỏi: “Di? Này không phải là tiểu Hữu sao?”
Nặc Mễ Tư sửng sốt quay đầu lại, nhìn thấy trong mắt Alice rõ ràng hiện lên một chút ý cười nhạt.
“Tiểu Ái?”
Nặc Mễ Tư có hút không hiểu được, đang muốn kéo Alice sang một bên, đã bị đối phương nhẹ nhàng tránh thoát.
“Các người tìm tiểu Hữu có chuyện gì?”
Gương mặt xinh đẹp hé ra một nụ cười, biểu tình ôn hòa nhìn đến đám người kia, khiến cho mấy kẻ đàn ông có chút há hốc miệng, cẩn thận quan sát hắn một chút, từ chỗ không có ý tốt gì đột nhiên trở thành dáng vẻ tươi tười.
“Đều nói nơi này nam nhân còn dễ nhìn hơn cả nữ nhân, thật sự chính xác mà!”
Kẻ này đang nói, kẻ khác đã vội lên tiếng cắt ngang, hỏi Alice: “Trở lại chính sự, mày nói thằng này đang ở đây?”
“Phải a!” Alice cười cười, một bên quay đầu một bên gọi to: “Tiểu Hữu, có người tìm cậu, là bạn bè của cậu sao?”
Mà người đang bị gọi đích danh – Tử Hữu lúc này đang nỗ lực cúi thấp đầu nhất có thể.
Là muốn tôi chết sao!
Người khác có thể không biết, nhưng cậu thì rõ ràng, cái này nhất định là cố ý!
Nhìn theo hướng mắt của Alice, đám người kia quả nhiên rất nhanh đã tìm thấy Tử Hữu. Một tên đi đầu lạnh lùng cười một cái, đi qua chỗ Tử Hữu nắm áo cậu lôi dậy, nhìn nhìn một chút liền bảo: “Là nó!”
“Không phải tôi a!”
Tử Hữu liên tục lắc đầu ra sức phủ nhận. Tên kia nhìn thấy liền cười lạnh, “ Chính là mày!”
Tử Hữu lại liều mạng lắc đầu, “không phải tôi mà!”
Đám người xung quanh trở nên mù mịt, nhìn hai người cứ “là mày” lại “ không phải là tôi!” cãi qua cãi lại loạn xạ, hoàn toàn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Mà Alice chỉ đứng một bên ôm tay, cười nhạt quan sát.
“Mày ít nói cho tao!” Tên kia rốt cuộc cũng nổi giận, điên tiết rống to, “Ngày đó là mày giúp cho thằng K đánh người, không phải mày chứ là ai?”
Alice nghe thấy câu đó, mặt liền biến sắc, nhìn Tử Hữu một cái, lại nhìn tên kia một cái, nhớ lại hình như có một ngày lúc trở về nhà, bộ dáng của K như vừa mới đánh nhau với ai bên ngoài…
“Các người…” Sắc mặt của Alice lúc này đã trở nên khó coi, hắn quay đầu lại nhìn đám người kia “Các người cùng K đánh nhau?”
“Đúng vậy!”
Đám người này mặc dù lúc đó bị đánh cho rất thảm, nhưng thời điểm này vẫn cố lên mặt, “ Nếu như không phải tại thằng này giữa đường nhảy ra làm loạn, cái gì mà lão đại khu Đông, tụi tao đã sớm đánh cho tan nát!”
Alice nghe thấy vậy, chỉ lạnh lùng cười, ánh mắt quét lên vết thương chưa lành trên mặt đám người kia, “Lớn họng như vậy, thật sự buồn cười!”
“Mày nói cái gì?”
Đám người kia hung hăng nhìn về phía Alice, nhất thời một luồng không khí áp bức lan ra khắp xung quanh. Alice sửng sốt một chút, đột nhiên cảm giác được cái gì, mắt lộ ra tia bối rối, “Các người là…?”
“Nga~?” Tên đàn ông túm lấy Tử Hữu, bước tới gần nhìn Alice, “Mày cảm giác được cái gì?”
Tử Hữu trước sau vẫn mờ mịt, nỗ lực muốn tên kia buông tay ra, “Anh mau thả tôi ra aaaa!”
Cậu bị nắm áo đến muốn bực bội rồi a.
Mà bên cạnh, sắc mặt của Nặc Mễ Tư đã trở nên đại biến. Mắt thấy Tử Hữu cùng Alice đều bị đám người kia lôi ra khỏi CLB, Nặc Mễ Tư vội vàng chạy đi tìm điện thoại. Điện thoại đổ chuông mấy tiếng mới được tiếp máy, đầy kia truyền đến thanh âm biếng nhác của một nam nhân.
“Ông muốn chết sao? Đã nói không phải chuyện gấp không được gọi cho tôi!”
“Hiện tại là tình huống khẩn cấp a!” Nặc Mễ Tư gấp đến nhảy dựng, “Alice bị người ta bắt đi rồi!”
“Vậy sao?” Thanh âm đối phương vẫn biếng nhác như cũ, “Mấy người?”
“Năm sáu người đến a!”
“Ừ!” Nam nhân như không có chuyện gì xảy ra.
“Thế nhưng tiểu Hữu cũng bị bắt đi a!”
Lần này, bên kia điện thoại là một hồi lâu trầm mặc, Nặc Mễ Tư đợi nửa ngày, đang nghĩ có phải đường dây gặp trục trặc rồi không, đối phương đột nhiên lạnh lùng lên tiếng, “Để xem thế nào!”.
Nói xong liền cúp máy.
“Tề Tề!” Một tay bảo vệ bên cạnh nghe được cuộc nói chuyện có chút hoảng hốt hỏi, “Lão đại không giúp sao?”
Nặc Mễ Tư cầm điện thoại, mặt lộ vẻ trầm tư, “Ừ… hình như… cái gì Hữu nhỉ…?”
“Cái gì Hữu?” Mọi người trừng to mắt nhìn y.
“Ừ… Cái gì?”
Nặc Mễ Tư nháy mắt mấy cái, cầm điện thoại thả vào trong túi. Mấy người vừa rồi, hành vi so với người bình thường tựa hồ như có chút không giống… Nặc Mễ Tư mẫn cảm ngửi được một mùi vị lạ, nhưng tạm thời lại không nhớ ra.
“Tề Tề!” Mọi người trong CLB nhịn không được bèn hỏi, “Chúng ta có nên đi báo cảnh sát không?”
“A?” Nặc Mễ Tư quay đầu lại bảo, “Báo cái gì! Mọi chuyện đã ổn, yên tâm đi!”
“Sao cơ?” Hết thảy đều mờ mịt, “Không phải lão đại đã nói là không giúp rồi sao?”
“Ai nói chứ?” Nặc Mễ Tư cười hắc hắc, nháy mắt mấy cái “Các người a, một chút cũng không hiểu người đàn ông đó đâu!”
Sau khi bị thô lỗ mang đi, cuối cùng Tử Hữu cũng bị hung hăng ném trên mặt đất.
“Đau!”
Cái lưng bị va chạm đau, đồng phục trắng tinh cũng bị bụi bặm bám đầy.
“Ha! Giải quyết không được thằng K, thì giải quyết mấy thằng nhóc đi chung với nó cũng không tồi!” Mấy tên ngày trước vây đánh K bấy giờ siết chặt nắm đấm, “Đánh tụi nó thành đầu heo cho tao!”
“Nè nè!” Tử Hữu hoảng hốt đá lung tung, nhìn bốn phía bị vây quanh bởi một đám người la hét rít gào, “Các người có phải là hảo hán không a!”
“Chúng tao không cần nói đến cái gì hảo háo” Một tên đứng gần đó hừ lạnh một tiếng, căm tức nhìn Tử Hữu, “Thiết! Tao còn tưởng là thế nào. Hóa ra cũng chỉ là một con mèo con!”
“Cái gì?” Tử Hữu giật mình, nhìn đến Alice không một chút hoang mang ở bên cạnh, lại nghe hắn gằn giọng, “Mấy tên đó nguyên thân là chó!”
“Chó?” Tử Hữu mờ mịt.
Alice có chút nổi nóng, mắng: “Cậu tưởng chỉ có mình cậu có thể biến thành người sao?”
Tử Hữu bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra đám người này đều là chó biến thành sao.
Hở! Chó á?
Theo bản năng, Tử Hữu nhịn không được rụt đầu lại, cố gắng xuất toàn lực của bản thân để cái tai cùng cái đuôi mèo không hiện ra. Alice hé mắt trông sang, cười nhạt một tiếng.
“Coi cái bộ dáng hết sức tiền đồ của cậu kìa!”
Tử Hữu ngoài việc hung hăng trừng mắt nhìn Alice cũng không còn cách nào để phản bác. Cậu còn có thể làm gì a! Cậu cũng không có muốn làm như thế. Nhưng mà đây là phản ứng tự nhiên có biết không?
“Ngày hôm đó K thu thập bọn chúng, cậu ở đó sao?” Alice hỏi.
“Đúng vậy” Là ngẫu nhiên nhìn thấy, Tử Hữu im lặng bổ sung trong lòng như thế.
“Ha!” Quả nhiên, sắc mặt Alice thoáng chốc trở nên khó coi, tựa hồ như rất bất mãn.
“Tụi bây có bao nhiêu bản lĩnh thì xuất hết ra đây, vừa vặn tâm tình của tao không được tốt!”
Vừa nói, hắn vừa đứng lên, cởi bỏ chiếc áo choàng quanh cổ, lại cởi áo khoác, buộc gọn một đầu tóc vàng, áo sơ mi trắng bên trong cởi hai nút, ống tay áo xoăn lên tới cùi chỏ. Dưới ánh trăng, Alice mang gương mặt xinh đẹp tinh tế nhưng lạnh lùng, ánh mắt cũng lạnh căm như gương mặt.
“Mẹ nó!” Tên dẫn đầu hung hăng mắng tục một câu, “Bất quá cũng chỉ là một đám mèo thối, còn tưởng mình là sư tử sao?”
Nóng xong liền phất tay một cái, đám người vốn đang vây xung quanh Tử Hữu liền xoay người lại vây quanh Alice. Tử Hữu bị dọa cho nhảy dựng, đang muốn la lên, trước mắt đã thấy nhoáng lên một cái, một tên bị đá văng ra ngoài.
“…”
Tử Hữu ngây ngẩn cả người, mà những người khác cũng ngây ngẩn cả người.
Alice ra tay nhanh quá, bọn người kia căn bản không nhìn thấy lúc nào thì hắn ra tay.
“Ai u…”
Cái tên bị ném ra ngoài như bao vải nằm trên mặt đất kêu thảm mấy tiếng, đám người đang vây quanh nguyên bản muốn tiến lên lúc này liền chần chừ.
“Wow!”
Tử Hữu từ trong lòng phát ra tiếng cảm khái, cư nhiên có thể một chưởng đánh bay a.
Alice gân xanh nổi đầy trán, hung hăng trừng cậu “Tôi không cần hỏi cũng biết lúc cậu ở bên cạnh K, chắc chắn không giúp được cái gì!”
Alice một bên nói, một bên trở mình tránh nắm đấm của mấy tên khác vung tới. Bước chân nhanh nhẹn, lưu loát lui về sau, trong màn đêm đuôi tóc vàng vẽ ra một đường cung thật đẹp, khiến người ta không nỡ rời mắt. Tử Hữu nghe Alice nói, ban đầu cũng không cảm giác gì, nhưng sau đó suy nghĩ một chút, đột nhiên hiểu ra, thì ra là Alice thích K tiên sinh a… Trách không được nhìn cậu như thù địch thế kia… Bất quá, Tử Hữu có chút giải thích không được. Người như thế có gì để mà thích cơ chứ, ưa đánh nhau, lại hung dữ, không biết nói đạo lý… Vừa nghĩ đến đối phương còn làm ra chuyện kia với mình, Tử Hữu đã xoa xoa má, cảm giác hai má đều đã đỏ ửng.
Tên dẫn đầu ban nãy nhìn thấy một trận hỗn loạn, thủ hạ của mình lại bị một cước ném thẳng ra ngoài, vốn đang bực tức, liền nhìn thấy Tử Hữu ngồi trên đất xoa xoa má phiếm hồng, tâm trí không biết đã bay đến nơi nào, hoàn toàn không để tâm đến chuyện trước mắt, nhất thời khiến cho gã cảm thấy trong lồng ngực như có một ngụm máu tươi muốn phun thẳng ra.
Gã bước nhanh tới, một tay nắm áo lôi cậu dậy, một tay đấm thẳng vào bụng. Tử Hữu không kịp phản ứng, chỉ cảm thấy dạ dày mình như trải qua một trận phiên giang đảo hảo, mi đầu nhíu lại, mặt tái mét.
“Ê thằng kia!” Tên cầm đầu dí dí Tử Hữu về phía Alice, “Mày ngừng tay mau. Nếu không tao đánh chết nó!”
Alice một mặt bẻ gãy cánh tay của một tên, mặt khác quay đầu lại nhìn, phát hiện sắc mặt của Tử Hữu trướng xanh thì lạnh lùng cười nói, “Tùy tiện mày!”
Một câu nhẹ nhàng phun ra như vậy, Tử Hữu nghe thấy liền như bị nước lạnh dội lên đầu. Cậu biết Alice vốn không thích cậu, nhưng lại không ngờ hắn cậu ghét đến mức này. Rốt cuộc thì cậu làm cái gì đắc tội hắn khiến hắn ghét cậu như thế?
Tử Hữu cười khổ, gắng sức giương mắt nhìn Alice. Đối phương dưới ánh trăng vẫn là một dáng người mỹ lệ, soi với chính mình, cho dù có thêm một đầu tóc vàng so ra cũng không thua kém.
“Không cần … lo cho tôi!” Tử Hữu khó chịu lắc đầu, nhẹ nhàng lên tiếng, “mau chạy… chạy đi…”
Alice nhìn Tử Hữu một hồi, ánh mắt trong trẻo mà lạnh lùng, nhìn không ra cảm xúc trên gương mặt, cũng không biết được hắn đang nghĩ gì. Chỉ thấy hắn hừ lạnh một tiếng: “Không cần cậu dạy!”
Lời vừa dứt, hắn đã lưu loát bước lớn một cái, tung mình ra khỏi bức tường thấp bám đầy bụi bẩn, đầu không hề quay lại nhìn lấy một lần.
Tên dẫn đầu ném Tử Hữu xuống đất, đầu cậu va vào nền đất cứng, đau đến choáng váng.
“Nó chạy thoát không quan trọng!” Tên đó tức giận mắng, “Quay trở lại chuyện quan trọng hơn, là tụi tao sẽ giải quyết mày!”
Một đám người bị thương dần đứng dậy, vây lại thành đoàn, siết chặt nắm đấm chuẩn bị trút giận lên người Tử Hữu.
Tử Hữu ở trong lòng thở dài, nếu ngày hôm này bị đánh chết ở chỗ này, cảm thấy cũng thật oan uổn.
Bất quá lúc này một chút sức lực để mở miệng cũng không có, mà trên đỉnh đầu, người đã vây kín, nắm đấm như mưa bắt đầu rơi xuống trên người.
Chân bị người ta đạp cho một đạp, bụng bị người ta đấm cho một đấm. Mặt là nơi bị đánh nhiều nhất, cậu không cần nhìn cũng tưởng tượng được con mắt bị đánh cho sưng bầm, trên đầu đã chảy máu, máu chảy trúng mắt. Toàn thân đau đến co rút, trước mắt từ từ tối đen, cái gì cũng không thể nhìn thấy.
Không biết bị đánh đến bao lâu, Tử Hữu chỉ cảm thấy chính mình không chừng đã chết rồi, bên tai lại mơ hồ nghe thấy tiếng ai hét chói tai, lại có tiếng ai la thảm, như có vật gì đó vừa rớt cái bịch xuống đất.
Cậu rất muốn ngồi dậy, bên tai vang lên tiếng nói, thanh âm rất quen thuộc, không hiểu sao trong lòng dấy lên cảm giác an tâm. Nhưng con mắt không thể mở nữa rồi, trong đầu cũng thật hỗn độn, ý thức phân tán, tựa như có ai đó đang lay cậu.
Đáng chết… đừng có lay như thế, rất khó chịu, thật muốn nôn a…
Trong bụng thầm oán như thế, Tử Hữu rốt cuộc chìm vào một mảnh hôn ám.
————-
[ Ghét Alice ghê nơi vậy -_- ]