Miêu Mễ, Ăn Luôn Ta Đi

Chương 17


Đọc truyện Miêu Mễ, Ăn Luôn Ta Đi – Chương 17

”Ngươi thật sự muốn bị ăn sao?”

Bạch Dạ đem cá nhỏ bức đến góc tường, lần này hắn chủ động tới gần cá nhỏ, đem thân thể của chính mình ép chặt vào thân thể lạnh như băng của cá nhỏ, thân thể hắn cũng bắt đầu toả ra hàn khí lan rộng sang cá nhỏ.

”Đúng!” Nói thì nói thế nhưng cá nhỏ đang thật sợ hãi, hai tay không tự giác nắm lấy cái đuôi của chính mình hòng tìm một cảm giác an toàn.

“Được! Ta sẽ thực hiện mong muốn của ngươi!”

Nói xong, Bạch Dạ cúi xuống bả vai của cá nhỏ, hé miệng không chút do dự cắn phập xuống, hàm răng bén nhọn đều cắm vào da thịt non mịn của hắn. Nhưng vì Bạch Dạ cũng có ý điều chỉnh lực đạo nên trên bả vai trắng nõn đó không bị chảy máu.

” A ~~ đau quá! Đau quá!” Cá nhỏ khóc nức nở kêu lên làm Bạch Dạ nhất thời buông hắn ra.

“Biết đau rồi sao? Còn muốn bị ăn không?”

Cá nhỏ khịt khịt cái mũi, run rẩy lấy tay trái khẽ vuốt lên chỗ bả vai trái vừa lưu lại dấu răng.


”Bộ dáng ngươi như vậy là sao?” Cố ý không quan tâm đến bộ dáng đáng thương của cá nhỏ, tiếng nói Bạch Dạ càng lúc càng thâm trầm, ép hắn thiếu chút nữa thở không nổi.

“Ta đây nên làm thế nào bây giờ?” Bất luận là chết kiểu nào cũng đều rất đáng sợ, hắn rốt cuộc là nên làm thế nào đây?

” Sống! Báo thù!” Bạch Dạ trả lời một câu thật đơn giản nhưng đối với cá nhỏ mà nói là ép buộc.

Cá nhỏ cắn cắn môi dưới lắc đầu.

” Thật vô dụng!”

Bạch Dạ thản nhiên nói ra ba chữ sau đó liền đẩy cửa rời đi.

” Dạ!”


Bạch Dạ vừa mới định đóng cửa, bên trong đột nhiên có tiếng cá nhỏ gọi hắn.

Nhưng Bạch Dạ lại chẳng thèm để ý đến hắn, ngược lại còn thi triển yêu thuật đóng cửa lại.

Bên trong rất nhanh truyền ra tiếng đập cửa cùng tiếng hò hét của cá nhỏ. Bạch Dạ cũng chẳng thèm để ý tới, hướng phía điện Bạch Sa mà đi.

Lúc này ở trong phòng của Bạch Dạ, cá nhỏ phát giác chính mình căn bản không thể đi ra ngoài nên uỷ khuất quỳ rạp trên mặt đất, cái đuôi giơ lên đỉnh đầu tạo thành một cái vòng tròn nhỏ. Hắn luôn có thói quen như vậy mỗi khi cảm thấy thiếu cảm giác an toàn.

Nguyên bản gây cho hắn cảm giác thiếu an toàn là do đêm hôm ấy phụ thân bị một nam nhân không biết tên bắt đi mất.

Mà mẫu thân đâu?

Khi hắn tận mắt chứng kiến mẫu thân vì cứu hắn mà bị đánh thành từng mảnh nhỏ, hắn sợ đến choáng váng. Ngay khi hắn nghĩ không còn mẫu thân bảo vệ thì thế nào cũng chết trong tay người khác, vừa lúc đó hắn trông thấy phụ thân đau khổ đang cầu xin nam nhân ấy….

“Van cầu ngươi! Đừng thương tổn Ngư Nhi…Chỉ cần ngươi hứa tha cho hắn…ta…ta nguyện ý…”

Nguyện ý cái gì?

Những lời nói sau đó hắn nghe không rõ lắm, khi tỉnh lại thì thấy mình đã ở trong nhà của ông nội tôm hùm…Tiếp theo, hắn chính là muốn đi tìm cái chết…..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.