Bạn đang đọc Miêu Mãn Mị Hồn: Chương 9: Chương 9
“Nhưng là ——”
“Không nên cự tuyệt ta.” Hắn ra lệnh .
Nàng xấu hổ đỏ mặt,khẽ cắn môi nhẹ nhàng tách ra hai chân, mà ngón tay thon dài của hắn như rắn thăm dò vào giữa vườn hoa thiếu nữ của nàng, thăm dò cánh hoa ướt đẫm kia, phát hiện khe huyệt của nàng đã vì hắn chảy ra mật dịch ngọt ngào, chờ đợi hắn tiến vào.
Cặp mắt đen thâm thúy nhìn chăm chú vào gò má đỏ lên của nàng, cái miệng nhỏ bởi vì ngón tay hắn không ngừng ở trong cánh hoa trêu chọc trêu đùa mà kêu nhỏ lên tiếng, hiện ra e lệ lại mang một ít dâm đãng ý vị.
Giống như muốn nghe nhiều hơn tiếng thở dốc mất hồn kia, ngón cái nhẹ nhàng ma sát tiểu hoa hạch nhạy cảm, ngón tay kia cũng thật sâu thăm dò vào trong khe huyệt chặt chẽ. . . . . .
“A. . . . . . Không muốn. . . . . .” Khi ngón tay hắn bắt đầu hành hạ thì hai tay nàng thật chặt ôm lấy cổ hắn, thân thể không chịu được hướng về hắn.
Nàng điên cuồng lắc đầu,phảng phất không chịu nổi hắn công kích như vậy,mỗi lần ngón tay hắn thăm dò sâu hơn, nàng liền kêu càng lớn.
“Muốn ta sao?”
Môi hắn ngậm đầu vú nhỏ màu hồng,đầu lưỡi nóng cháy ở trên điểm nhỏ liếm láp,khiến móng tay nàng thật sâu đâm vào trong bắp thịt của hắn.
“Ta. . . . . . Chỉ cần ngươi! Chỉ cần ngươi! Cầu xin ngươi. . . . . .”
Ngón tay hắn rời đi khe huyệt ấm áp,trong lúc nhất thời lại làm nàng có cảm giác trống không,nhưng rất nhanh, loại cảm giác này bởi vì hắn kiên đĩnh khổng lồ tiến vào mà biến mất.
Tất cả lời nói của nàng chỉ có thể hóa thành từng tiếng rên rỉ, hai tay thăm dò vào trong tóc đen của hắn,hai cặp mắt xinh đẹp thật sâu nhìn chăm chú vào hắn.
Thân thể hắn càng mạnh mà hữu lực ở giữa hai chân nàng ra vào, một lần lại một lần đoạt lấy nàng. . . . . .
Nàng nhắm mắt lại tận tình hưởng thụ khoái cảm khó nói nên lời cùng vui thích hắn gây cho nàng,cảm thụ thân thể cường tráng dính vào trên người nàng lúc ấm áp, ôm chặt lấy hắn, phảng phất hắn là tất cả của nàng.
Hắn làm cho nàng thân là nữ nhân vui vẻ, mà nàng cũng không cho là mình không nên tận tình hưởng thụ vòng tay của hắn,nhưng là,tại sao hắn ôm sẽ làm nàng có xúc động muốn khóc?
Là bởi vì vòng tay hắn quá ấm áp, còn vì những lời dụ dỗ an ủi bên tai nhẹ nhàng làm nàng có cảm giác được thương yêu?
Kể từ sau khi mẹ qua đời, nàng liền một thân chiếu cố hai người em gái cùng người cha gần như điên cuồng vì lý tưởng, trải qua thời gian dài, bọn họ quên mình còn có một mặt yếu ớt.
Bản thân luôn cho là không cần có người ôm nàng,nói yêu nàng, thương nàng, nàng vẫn là có thể dũng cảm chống đỡ tất cả.
Nhưng là ở trong ngực nam nhân bá đạo này, nàng có cảm giác được yêu.
Mặc dù loại quan hệ này không cũng phải chưa phát sinh, nhưng lòng của nàng vẫn vì lời ngon tiếng ngọt của hắn mà rung động.
Trong nháy mắt chớp nhoáng này,nàng hi vọng có thể được hắn hảo hảo yêu.
Nàng đột nhiên nỏng bỏng hôn khuôn mặt anh tuấn,môi, mũi, cũng toàn tâm nghênh hợp hắn luật động để phân tán mềm yếu trong lòng nàng lúc này.
Nghiêm Diễm cảm nhận được người trong ngực có cái gì không đúng, hắn muốn nhìn nàng, lại bị nàng ôm chặt lấy.
“Mèo con, ngươi ——”
“Không cần nói, chỉ cần yêu ta, dùng sức, liều lĩnh yêu ta, đoạt lấy ta ——” Nàng ôm thật chặt hắn, vong tình reo hò.
Nghiêm Diễm vốn cuồng liệt chạy nước rút cũng bởi vì cao triều lại tới mà càng thêm mãnh lực nhanh chóng, hắn như si như say hôn nàng,thân thể cả hai như muốn nổ tung thật chặt dây dưa ở chung một chỗ.
“Đó —— trời ạ! A. . . . . .”
Nàng chỉ cảm thấy so sánh với lần trước vui thích càng thêm mãnh liệt,khoái cảm tựa con song như vỡ đê che mất nàng, làm nàng không cách nào đè nén kêu to, cảm thấy mình phảng phất bay lên trời.
Nghiêm Diễm cũng ôm chặt lấy thân thể nhu nộn của nàng, nghe từng tiếng thở dốc tràn đầy vui mừng của nàng, tràn đầy thỏa mãn ngâm gọi,đợi đến hưng phấn mừng như điên đánh thẳng vào nàng thì hắn mới hài lòng để ình cùng nàng cùng nhau đạt tới kích tình thiên đường.
Trong văn phòng chợt im lặng,chỉ có tiếng hai người thở dốc.
Mộc Thạch Nam nhắm mắt lại thỏa mãn nghe thanh âm tim đập của hắn,lồng ngực cường tráng cũng theo hô hấp mà lên xuống phập phòng.
Hai người không có nhúc nhích,cũng không muốn động đậy.
Tay hắn không ngừng vuốt ve tấm lưng bóng loáng không tỳ vết của nàng, cảm thụ dư âm sau khi kích tình.
K
hông nghĩ tới trong thân thể nho nhỏ của nàng kia thế nhưng tích chứa dục vọng cuồng nhiệt như vậy, làm hắn thỏa mãn không gì sánh kịp.
Hắn rất hoài nghi sau khi mình cưới nàng có phải hay không có thể khống chế ngày ngày cùng nàng triền miên, hàng đêm cùng mất hồn ——
Cưới nàng? !
Ý niệm chưa từng có này đột nhiên xuất hiện ở trong đầu, một khi có ý nghĩ như vậy,hắn cũng cảm thấy không có gì kháng cự.
Dù sao hắn vừa bắt đầu liền muốn nàng, muốn đem nàng ở lại bên cạnh mình một đời một thế.
Nhưng phản ứng của nàng sao?
Nàng có thể hay không vì vậy thoát đi không thấy bóng dáng?
Hắn nhịn không được đem nàng ôm chặt hơn,chỉ sợ một giây kế tiếp nàng sẽ biến mất ở trước mặt hắn,trong ngực hắn.
“Mèo con,em có nghĩ muốn hưởng thụ vinh hoa phú quý, nửa đời sau cũng có thể ăn uống hưởng thụ vô tận?”
Nàng khốn hoặc nâng lên cặp mắt nhìn chăm chú vào hắn, “Ngươi nghĩ nói với ta cái gì?”
“Ta ——”
Vừa lúc đó, trên bàn điện thoại cùng tiếng gõ cửa đồng thời vang lên, hai người mới đột nhiên giật mình bây giờ là giờ làm việc, hơn nữa buổi chiều còn có một hội nghị trọng yếu chờ hắn.
Hai người chia ra mặc quần áo vào, Nghiêm Diễm nhanh chóng nhận điện thoại trên bàn.
“Tổng giám đốc, tất cả cán bộ đều ở đây chờ ngài đi họp.”
“Được, ta biết.”
Hắn cúp điện thoại xoay người, chỉ thấy Mộc Thạch Nam cũng đã mặc quần áo tử tế, chỉnh tề giống như là không có bị hắn thô bạo chiếm đoạt.
“Ta thấy đứng lên còn có thể chứ?”
“Có thể.”
Chỉ trừ trên mặt đã bớt đỏ ửng còn môi bị hôn vừa hồng vừa sưng tiết lộ ra nàng mới bị hảo hảo yêu thương.
Nhưng hắn cũng không có nói ra,bởi vì hắn hiểu rõ nàng là cỡ nào xấu hổ.
“Ngươi muốn phải đi họp, nhanh một chút.”
“Được.”
Vừa mở cửa ra,nàng vội vàng kéo hắn, “Chờ một chút, cà vạt của ngươi bị lệch.”
“Đến!”
Hắn tự nhiên giơ cằm lên,để cho nàng vì mình điều chỉnh cà vạt.
Trong lúc bất chợt, hai người cùng cảm giác được có vô số ánh mắt tò mò rơi vào trên người mình,Nghiêm Diễm cùng Mộc Thạch Nam động tác cùng dừng ở giữa không trung,sau đó chậm rãi quay đầu.
Chỉ thấy ngoài cửa trên hành lang đứng đầy cán bộ chờ đi họp,vẻ mặt của mọi người cũng hết sức mập mờ.
Mọi người trong lòng đều không ngừng suy đoán băng sơn mỹ nhân cùng tổng giám đốc mới vừa rồi ở trong phòng làm việc đã làm gì chuyện?
Mộc Thạch Nam cưỡng bách bản thân tỉnh táo lại, đối mặt loại chuyện này để ý tới không phải là tốt — chỉ có thể làm dời đi lự chú ý.
“Tổng giám đốc,về danh sách chủ quản cấp cao giảm biên chế lần này, ta sẽ ở trong ngày gần đây sửa sang lại đưa cho ngài.”
Nghe nói như thế, tất cả mọi người không kìm hãm được cũng hít một hơi.
Đối với chuyện cùng mình chén cơm có liên quan đến, bọn họ so với cái gì cũng muốn quan tâm, tự nhiên cũng không cố để ý mối quan hệ giữa tổng giám đốc cùng cái nữ nhân nào.
Nghiêm Diễm nhìn bóng lưng Mộc Thạch Nam chậm rãi biến mất, trong lòng đối với nàng thông minh càng thêm yêu thích.
Cái tiểu nữ nhân này,chỉ có nàng!
Thu hồi ánh mắt mê muội,hắn lại khôi phục bộ mặt bình thường tỉnh táo, lý trí, nghiêm trọng.
“Còn ngây ngốc? Đi họp!”
Một tiếng ra lệnh làm ọi người đột nhiên thức tỉnh,tất cả vội vội vàng vàng đi tới phòng làm việc của tổng giám đốc, vì mình chén cơm hảo hảo công việc.
Những thứ khác, xen vào nhiều sẽ không tốt.
Hôm nay,mặt trời ấm áp có chút lười biếng,gió nhẹ thổi lất phất làm rừng cây lay động sào sạt.
“Thoải mái làm cho người khác không muốn dậy. . . . . .”
Mộc Thạch Nam rúc vào ngực Nghiêm Diễm, giống như con mèo lười biếng lại ưu nhã,ngay cả động cũng không muốn động.
Nghiêm Diễm đề nghị muốn ăn cơm dã ngoại, cho nên hai người tới khu biệt thự của hắn tại Đài Bắc, sau đó ở dưới một cây đại thụ ăn bữa trưa nàng tự mình làm,hưởng thụ thời gian tốt đẹp và hưu nhàn.
Hắn chưa bao giờ giống như hiện tại buông xuôi thích ý cùng tự tại, phảng phất cả người cũng bình tĩnh.
Mà hắn hiểu được tất cả đều là bởi vì bên cạnh có nàng.
“Tiểu Nam,em thích cùng ta ở —một chỗ sao?” Hắn hôn lỗ tai nàng,hơi thở ngọt nóng xuyên qua ở cần cổ nàng.
Hai mắt nàng nhắm lại, ngẩng đầu lên nghênh đón môi hắn.
Nàng cảm giác được hơi thở ôn nhu của hắn dung nhập vào trong miệng nàng,đầu lưỡi linh hoạt tà tứ trêu chọc nàng,ép nàng với hắn cùng nhau dây dưa.
Khi hắn hôn,trong cơ thể nàng dâng lên một cỗ vi diệu ấm áp, nàng để mặc cho nó phát sinh, mặc cho nó phát triển.
Nàng từng ngăn cản qua,nhưng hiệu quả một chút cũng không có,ngược lại,càng kháng cự,lòng nàng càng khát vọng hắn.
Cho nên,nàng học cách thuận theo tự nhiên,hưởng thụ cùng hắn ở chung một chỗ mỗi một phút, nhưng cẩn thận không muốn mất tim mình.
Hai tay nàng thật chặt ôm hắn, nhiệt tình đáp lại nụ hôn bá đạo lại không mất ôn nhu của hắn.
Không biết qua bao lâu,hắn mới lưu luyến không rời đi nàng, giống như một cuộc chạy đua cùng nhau thở dốc.
“Ta nhớ đáp án của em là phải.”
“Ngươi cái hư nam nhân này,ta nếu như nói không thích, ngươi tuyệt đối cũng sẽ cứng rắn cưỡng thành có có đúng hay không?”
“Không sai,hơn nữa ta sẽ dùng hành động để chứng minh.” Môi hắn lại nghịch qua nàng, mang theo mê người trêu đùa.
“Ngươi thật sự bá đạo.”
“Ta còn muốn bá đạo hơn.Đem quần áo cởi xuống.”Hắn ra lệnh.
“Không được, chúng ta ở bên ngoài, sẽ có người thấy.”
“Nơi này là của nhà ta, hơn nữa ta đã sớm giao phó những người khác không cho phép tới quấy rầy chúng ta, cho nên em có thể an tâm.”
“Thì ra là ngươi đã sớm tính toán tốt.”
Đó là dĩ nhiên. Nếu để cho người xông vào, không phải là tiện nghi bọn họ? !
Hắn bị nhìn thấy hết thì không sao, nhưng mèo con của hắn tuyệt đối không thể bị người thấy một chút xíu xuân quang.
“Ai kêu ta không có lúc nào là không muốn đoạt lấy em, một lần lại một lần, giống như không đủ.” Hắn nhẹ giọng nói, hai tay —nhanh nhẹn cởi ra cúc áo của nàng.
“Ngươi thật hư. . . . . .” Nàng vô lực kháng nghị, lại kháng cự không được hắn ở trên da thịt nàng vuốt ve mang đến khoái cảm.
“Ta hư, nhưng cô gái câu dẫn ta cũng không phải là tốt.” Hắn thấp giọng thở gấp nói.
Tìm được móc câu của áo lót, hắn không thể chờ đợi cởi bỏ.
“Ngươi không thể đem trách nhiệm đẩy tới trên người ta, quá đáng.”Trong miệng nàng không tự chủ toát ra một bộ dạng tiểu nữ nhân kiều mỵ.
Kể từ khi cùng hắn ở chung một chỗ, nàng cảm giác mình càng lúc càng giống những nữ nhân đang đắm chìm trong tình yêu kia, học như thế nào trong ngực tình nhân làm nũng, như thế nào hưởng thụ tư vị ngọt ngào của tình yêu.
“Tiểu Nam,em biết em có nhiều mê người sao?”
“Không,ta tuyệt không mê người. Đừng quên ngươi trước kia còn nói qua ta là băng sơn mỹ nhân đấy!”
“Ta có nói qua sao?Vậy ta nhất định là bị em mê hoặc mất đi lý trí. Trên thực tế,lần đầu tiên ta nhìn thấy em thì ta liền biết em là một con mèo cái khêu gợi,đối với ta giương nanh múa vuốt sau lại hướng ta làm nũng.” Nghiêm Diễm dùng ánh mắt mê luyến thưởng thức hai vú đầy đặn cùng đầu vú nhỏ từ từ trở nên cứng rắn của nàng.
“Ngươi không sợ móng vuốt mèo của ta làm ngươi bị thương?” Nàng khó thở hỏi.
“Không sợ. Sợ sẽ không xứng với em.”
Hắn cúi đầu hôn đầu vú nhỏ màu hồng,sau đó đem nó ngậm vào trong miệng tùy ý mút liếm cắn, đem nàng bức đến điên cuồng.
“Không. . . . . .” Nàng ở trong hơi thở cuồng liệt, cong người lên để cho hắn bừa bãi yêu thương.
Nàng hiểu một khi bọn họ bắt đầu hôn sẽ rất khó dừng lại, phải đến hoàn toàn thỏa mãn mới bằng lòng bỏ qua.
Nhưng là,địa điểm hiện tại của hai người cũng không phải trong phòng ấm áp, thư thích, an toàn, mà là trên cỏ dưới tàng cây.
“Diễm, không nên ở chỗ này,ôm ta đi vào.”
“Không muốn,ta muốn ở chỗ này.Ta muốn xem em toàn thân trần truồng nằm ở trên cỏ xanh biếc,giống như yêu tinh ngây thơ,giống như yêu nữ mị người, giống như nữ thân khêu gợi. . . . . .” Hắn vuốt ve da thịt trắng nõn,thâm tình lẩm bẩm.
Khóe miệng Mộc Thạch Nam chậm rãi giơ lên một nét cười xấu xa , “Nam nhân, ngươi nói phải chăng ngươi ảo tưởng đi?”