Bạn đang đọc Miêu Mãn Mị Hồn: Chương 4: Chương 4
Tiếng thét chói tai vẫn chưa hết, bàn tay to của hắn nhanh chóng ôm lấy gương mặt xinh đẹp của nàng, không để ý nàng kháng nghị điên cuồng hôn.
Nàng cũng muốn kháng cự, nhưng khi đầu lưỡi hắn cường ngạnh xâm nhập, buộc đầu lưỡi nàng cùng hắn dây dưa ở chung một chỗ, một cảm giác vô lực tê dại làm thần trí nàng càng ngày càng mơ hồ.
“Không. . . . . .”
Nàng muốn trốn tránh, nhưng môi hắn chậm rãi từ môi nàng dời đi, không ngừng dời xuống. Ở cái cổ tế nộn của nàng, hắn rơi xuống từng nụ hôn tựa như mưa, đi thẳng tới bầu ngực mê người của nàng,bàn tay to của hắn giống như đang vuốt ve hiếm thế trân bảo, như vậy yêu thương vuốt ve.
“A. . . . . .”
Nàng không kìm hãm được phát ra một tiếng rên rỉ thoải mái,vội vàng cắn môi dưới, không để ình lại phát ra thanh âm gì.
“Tại sao không kêu? Tiếng kêu của em rất êm tai.”
Kể cả khi hắn yêu chết rồi, nàng cũng tuyệt đối sẽ không phát ra cái loại tiếng kêu dâm đãng đó để cho hắn cười nhạo! Phảng phất là cố ý muốn trừng phạt nàng, thế công của hắn càng thêm mãnh liệt cùng tà ác.
“Xem ra là ta không đủ cố gắng, vậy ta cần phải hảo hảo cố gắng lên.”
Hắn cúi đầu há mồm ngậm nụ hoa, dùng sức mút.
“Ngươi không thể ——”
Ngực Mộc Thạch Nam không kìm hãm được nóng lên,Nghiêm Diễm dùng đầu lưỡi lửa nóng mút liếm đôi gò bồng tràn đầy co dãn của nàng, cách quần áo thật mỏng ở nơi nổi lên điểm khả ái nhẹ gặm cắn.
“Dừng tay. . . . . . Không nên như vậy ——”
Nàng xấu hổ giãy dụa thân thể, nhưng vẫn tránh không thoát được, ngược lại bởi vì thân thể giãy dụa không ngừng ma sát thân thể hắn, nhanh chóng làm thân thể hắn phản ứng.
Không có chút nào báo động trước,bàn tay to của hắn dùng sức tháo ra vật che đậy duy nhất trên nửa người trên của nàng nàng,bầu ngực tuyết trắng lần này hoàn toàn hiện ra trước mắt hắn. Gò bồng mượt mà điềm mỹ bị hắn vuốt ve mà hơi đỏ lên,tại ngay chính giữa gò bồng nụ hoa màu hồng cũng trở thành mê người. Giống như hồng mai chín mọng, không ngừng dẫn dụ nam nhân hảo hảo,tế tế thưởng thức.
“Bộ ngực của em rất đẹp.”
“Bộ ngực của ta rất —— ngươi không cho phép nhìn!”
Nàng tức giận nũng nịu.
Bộ ngực của nàng lớn lên là tròn là dẹp đều là chuyện của nàng, hắn quản không khỏi cũng quá nhiều rồi!
“Thật là nữ nhân hung dữ, không cho phép người ta nhìn.”
“Không sai!”
Hắn ác ý dùng ngón tay vòng quanh bốn phía ngực của nàng, nhanh chóng làm da của nàng nổi lên da gà.
“Ngươi không nên như vậy. . . . . .”
“Em thật là nhạy cảm! Ta còn không có đụng phải địa phương khả ái nhất,em đã có phản ứng lớn như vậy.”
Hắn giống như là đang đùa phần thưởng mình trân ái nhất bảo vật người thu thập, một chút cũng không có cảm giác e lệ. Bị trói chặt nằm ở trước mặt hắn Mộc Thạch Nam cảm giác được cảm giác mãnh liệt bị làm nhục, chẳng qua là cũng không có biện pháp nào.
Nếu bây giờ có thể để cho nàng tự do, nàng nhất định sẽ không bỏ qua cho hắn!
“Nói cho ta biết,thân thể của em có bị chạm qua hay không?”
Tay hắn chỉ nhẹ nhàng đè lại nụ hoa dính nước,làm thân thể nàng đột nhiên run lên.
“Ta vì cái gì phải nói với ngươi cái tên đại dâm thú?”
Nàng cắn răng nghiến lợi nói,khuôn mặt xinh đẹp xấu hỗ cùng kích động đỏ ửng, thoạt nhìn thật mê người.
“Không nói cũng có thể, dù sao cũng không có sự khác biệt.”
Ngón trỏ cùng ngón cái của hắn tà khí xoa bóp điểm nhỏ nhạy cảm kia, một cổ mãnh liệt rung động khắp toàn thân nàng, làm thân thể nàng không tự chủ được run rẩy.
Cảm giác thật thoải mái, có đúng hay không?”
Hắn xấu xa hỏi,trong con ngươi đen lóe mười phần ánh sáng tà khí. Nàng muốn mở miệng nói không đúng, nhưng vừa lên tiếng giống như có tiếng rên rỉ xấu hổ muốn bật thốt lên, nàng chỉ có thể cắn môi dưới, không để ình ở trước mặt nam nhân ghê tởm này mất thể diện.
Vì kích thích nàng được nhiều khoái cảm hơn mà khuất phục, hai tay hắn không ngừng ở đó trên bộ ngực sữa như tuyết đùa bỡn bóp nắn.
“Ừ. . . . . . Dừng tay. . . . . .”
Nàng vô lực lắc lắc đầu, tóc dài tung bay ở giữa không trung,hai tròng mắt sương mù,bộ dáng thở gấp, làm nàng thoạt nhìn thật là mê người.
“Thích như vầy phải không?”
“Không thích! Ngươi. . . . . . A. . . . . .”
Nàng miễn cưỡng nặn ra tiếng kháng nghị ngay sau đó bị động tác kế tiếp của hắn cắt đứt. Hắn đột nhiên tăng thêm lực đạo hai tay,giống như muốn bóp hư nàng như vậy thô bạo vuốt ve, một cỗ kích thích làm người ta không thở nổi đột nhiên tới,cỗ khoái cảm mãnh liệt này làm đầu nàng từ từ ngửa về sau, trong miệng phát ra dâm đãng yêu kiều. Thấy nàng phản ứng mãnh liệt như thế,khóe miệng Nghiêm Diễm giơ lên một nụ cười hài lòng.
“Xem ra em thích ta đối với em thô bạo một chút.Được, ta sẽ theo ý nguyện của em.”
Hắn xấu xa nói, sau đó cúi đầu đem nụ hoa khẽ của nàng ngậm.
“A. . . . . . Dừng tay! Không nên như vậy. . . . . .”
Nghiêm Diễm giống như là một con dâm thú đói bụng, tham lam mút bầu ngực bên phải của Mộc Thạch Nam,bàn tay cũng không bỏ qua vuốt ve bên kia. Đầu vú xúc cảm cùng nhiệt độ quen thuộc từ lòng bàn tay hắn truyền đến,tỉ mỉ bắt đầu vuốt ve da thịt như tơ tương đối thoải mái, làm hắn yêu thích không buông tay. Giống như thật sâu mê muội, hắn tham lam ở hai bên nụ hoa màu hồng qua lại liếm hôn, cho đến khi một đôi tuyết trắng khéo léo tất cả đều lây dính nước bọt của hắn.
“Không muốn. . . . . .”
Chưa bao giờ bị người tà tứ đùa bỡn như vậy Mộc Thạch Nam rên rỉ. Mặc dù lý trí nói cho nàng biết đây là một việc rất xấu hổ, nhưng thân thể nàng cũng không tránh được dưới kỹ xảo cao siêu của hắn dấy lên ngọn lửa tình dục.
Khát vọng chôn sâu ở trong cơ thể theo hắn vuốt ve trêu đùa từ từ chiếm cứ cả người nàng, để cho nàng không kháng cự được hắn đoạt lấy.
Mộc Thạch Nam cảm giác được thân thể của mình trở nên thật nóng, giống như là có một đoàn lửa không ngừng ở thân thể nàng cuồng liệt đốt, một chút dấu hiệu biến mất cũng không có.
“Kế tiếp em có muốn đoán một chút ta muốn chơi đùa địa phương nào hay không?”
“Không cần! Ngươi cái tên nam nhân ghê tởm, ta cảnh cáo ngươi tốt nhất đến đây chấm dứt, không nên quá mức!”
“Em cho rằng đã đến tình trạng này, ta sẽ dừng lại sao? Dù sao em cũng không phải là xử nữ, cần gì phải quan tâm? Hảo hảo hưởng thụ kỹ xảo một nam nhân khác cũng không tồi, không phải sao?”
Lời nói nói như thế, nhưng vừa nghĩ tới nàng khát vọng nằm ở dưới thân nam nhân khác, hắn ở trong lòng âm thầm quyết định,sau hôm nay, trong lòng nàng tuyệt đối sẽ không có những nam nhân khác! Nàng duy nhất nghĩ tới,nghĩ muốn nam nhân tuyệt đối chỉ có hắn,Nghiêm Diễm!
Mộc Thạch Nam muốn nói với hắn mình còn là xử nữ, nhưng nàng không dám xác định nói ra có hay không có thể ngăn cản hắn,hay là hắn vừa nghe đến nàng là lần đầu tiên, ngược lại sẽ đưa tới dục vọng chinh phục?
“Tại sao tìm tới ta? Chẳng lẽ là bởi vì ta xinh đẹp?”
Nàng biết dáng dấp mình cũng không tệ lắm, nhưng cũng không đến mức sẽ làm một người đàn ông xúc động hơn nửa đêm đem nàng cột vào trên ghế trong phòng làm việc,giống như đầy tớ đối đãi.
“Muốn nghe ta ca ngợi chờ một chút hãy nói, chúng ta trước làm xong.”
“Cái gì? Ngươi tên đại biến thái này. . . . . .”
“Ta vốn là không phải là người bình thường,không nên quên điểm này.”
Lời của hắn làm Mộc Thạch Nam lập tức á khẩu không trả lời được, nhớ tới ba ba mình ở trong cơ thể Nghiêm Diễm tiêm vào gen mèo, cho nên hắn nói cũng không có lỗi.
“Đúng rồi,em có biết mèo ở thời điểm động dục là rất dâm đãng hay không?” Nàng hai mắt nhắm lại,
“Uống xong thuốc giải như lời nói…, hết thảy vấn đề sẽ được giải quyết. Ngươi ——”
“Ta sẽ không uống.”
“Không uống ngươi nhất định phải chết. Ngươi chớ quên, ngươi chết ta cao hứng nhất.” Nàng khẩu thị tâm phi.
“Em!” Nhìn thấy nàng quật cường như thế,hắn đột nhiên thấy được bắp đùi nàng vẫn bị hắn ngăn chặn, sau đó khiến chúng mở ra thành hình chữ đại.
“Ngươi muốn làm gì? !” Nàng mở mắt ra sợ hãi kêu.
“Ta không thích bị người nguyền rủa, hơn nữa nếu như ta thật muốn gặp Diêm vương gia, ta cũng sẽ kéo em xuống cùng!Mộc Thạch Nam,em cần phải cùng ta hảo hảo hưởng thụ một đêm tuyệt vời này. . . . . . Bất quá đừng lo lắng, ta sẽ coi là tiền làm thêm giờ đưa cho em.”
Hắn lãnh trào làm nàng sắp tức điên .
“Nghiêm Diễm, có can đảm buông ra ta!” Hắn không đáp lại, chẳng qua là cười đến hết sức gian trá.
Đại phôi mèo ghe tởm!
Hắn khẳng định không phải là loài mèo huyết thống cao quý, mà là cái loại mèo lưu manh! Nghiêm Diễm vươn tay đụng chạm vào nơi bí xử của thiếu nữ giữa hai chân nàng,Mộc Thạch Nam bởi vì này đụng chạm đột nhiên xuất hiện thiếu chút nữa mất khống chế hét to lên.
“Không muốn. . . . . .” Tiếng kháng nghị của nàng xen lẫn rên rỉ hơi yếu, một chút hiệu quả cũng không có. Bộ ngực mới vừa rồi bị kích thích như vậy, giữa hai chân nàng đã không tự chủ thấm ra ái dịch trong suốt,thấm ướt quần lót màu đỏ.
“Trong miệng em nói không muốn,bất quá thân thể của em cũng đã vì ta chảy ra ái dịch, không ngừng nói với ta em muốn ta, khát vọng ta.”
“Không, ta muốn giết ngươi, khát vọng thiến ngươi!”
“Thật hung dữ a! Bất quá em là con mèo cái, có thể hung dữ như vậy cũng là chuyện trong dự liệu.”
“Ngươi đừng đem trách nhiệm động dục của mình tất cả đều đẩy tới trên người ta!Hơn nữa ta mới không phải con mèo cái!”
Nàng kháng nghị.
“Điều này rất dài dòng, chúng ta nên chờ một chút hãy nói.”
Lại chờ một chút hãy nói? Người đàn ông này thích khơi mào đề tài rồi lại không đem nói cho hết lời!Mộc Thạch Nam trong lòng mặc dù tức,nhưng không thể làm gì.
Nàng hiện tại muốn hắn nói chuyện với nàng, bởi vì không nói chuyện, sự chú ý của hắn lại trở lại bản thân nàng.
“Ngươi cùng ta nói chuyện.” Nàng yêu cầu.
“Không muốn.” Hắn cự tuyệt.
“Ngươi. . . . . .”
“Hư! Chớ quấy rầy, ta lập tức sẽ khiến em phiêu phiêu dục tiên, đừng nóng vội.”
Nàng cũng không phải là ý này, nhưng muốn mở miệng, lại phát hiện tay hắn đã không an phận đi vào giữa hai chân bị bắt buộc mở rộng của nàng, dùng sức xé rách quần lót của nàng. . . . . .
“Không muốn. . . . . .”
Nàng thất kinh kêu lên, lại không ngăn cản được bàn tay hắn cường ngạnh xâm nhập.
Ngón tay hắn chậm rãi ở trong khe hẹp ướt đẫm qua lại cử động, ép nơi bí ẩn của nàng thấm ra nhiều hơn ái dịch. Hắn muốn nàng hưng phấn hơn chút nữa, chỉ cần nàng càng hưng phấn, lát nữa hắn đoạt lấy càng có lợi. Nàng muốn ngăn cản, lại cảm giác được ngón tay hắn bất quá mới khẽ chạm một chút,ái dịch đặc dính trong nháy mắt dính đầy ngón tay hắn.
“A! Không muốn. . . . . .” Mặc dù chỉ là ngón tay nhẹ nhàng đụng chạm nơi bí ẩn ướt đẫm, nhưng cái cảm giác khoái cảm đó tựa như dòng điện chạy qua giống như cảm giác thoải mái của nàng khi bộ ngực bị đụng chạm.
“Em bắt đầu cảm thấy hưng phấn sao?”
Hô hấp lửa nóng của hắn không ngừng phun ở bên tai nàng, một tay không ngừng vuốt ve bộ ngực nàng, một tay kia thì tại nơi bí ẩn tràn đầy ái dịch kia tà tứ trêu chọc.
“A. . . . . . Không muốn. . . . . . Dừng tay. . . . . .”
Nàng lắc lắc đầu vô lực cầu khẩn,da thịt trắng nõn cũng từ từ biến thành màu hồng đỏ mất hồn, bất luận kẻ nào cũng có thể rõ ràng nhìn ra nàng hiện tại đã ở trạng thái vô cùng hưng phấn. Giống như không cách nào chịu đựng hắn đùa giỡn,trên trán nàng có một tầng mồ hôi mỏng,mùi thơm cơ thể nhẹ đạm giống như là thuốc kích thích không ngừng truyền vào trong mũi hắn.
Khi ngón tay hắn thăm dò tiểu huyệt nổi lên trong cánh hoa kia thì thân thể Mộc Thạch Nam giống như là chạm điện,thân thể kiều diễm không ngừng cong về phía hắn.
“A. . . . . .”
Nghe được nàng phát ra tiếng kêu sợ hãi vui thích, hắn hiểu được nơi này là chỗ mẫn cảm nhất của nàng,vì thế ngón tay hắn càng thêm chuyên chú chuyển động ở địa phương nhạy cảm kia.
“Không muốn! Dừng tay. . . . . . A. . . . . .”
Mộc Thạch Nam muốn kêu hắn dừng tay, chỉ sợ khoái cảm mãnh liệt như vậy sẽ làm mình không thở nổi.
Nhưng sâu trong nội tâm lại có thanh âm nho nhỏ không hy vọng hắn dừng lại, bởi vì khoái cảm thư thái như vậy làm nàng hiểu cái gì gọi là nam nữ cùng vui mừng.
Trên ngón tay không ngừng vuốt ve,cùng theo đến là cuồn cuộn ái dịch không dứt từ trong bí huyệt chặt chẽ chảy ra. Làm nàng kiểu dâm tiếng kêu cùng đứt quãng thở dốc,nhiệt độ cơ thể Nghiêm Diễm cũng theo đó lên cao, dục hỏa thiêu đốt càng mãnh liệt.
“Muốn ta dừng tay sao?”
Hắn khàn khàn hỏi,thanh âm lộ ra khát vọng hưng phấn.
Mộc Thạch Nam cắn môi dưới nhắm mắt dùng sức gật đầu một cái.
“Hảo.”
Ngón tay hắn ngừng tà ác trêu chọc.
Mộc Thạch Nam mới thở phào một cái, lại bởi vì dị vật đột nhiên xuất hiện trong cơ thể mình mà hung hăng thở hốc vì kinh ngạc.
“Ngươi!”
“Ta làm sao có thể sẽ nghe lời như vậy,em nói có đúng hay không?”