Miêu Mãn Mị Hồn

Chương 1: Chương 1​


Bạn đang đọc Miêu Mãn Mị Hồn: Chương 1: Chương 1​


Ở trong mắt tất cả đồng nghiệp,Mộc Thạch Nam đối với bất kỳ tình huống đột phát nào đều ứng phó tự nhiên, đắc tâm ứng thủ.
Chính là ở hội nghị báo cáo đối với nàng cái bộ phó phòng kế hoạch này mà nói, căn bản là giống như mỗi ngày công khóa một dạng, sớm đã thành thói quen.
Nhưng hôm nay, nàng lại cảm giác được có ánh mắt kỳ quái rơi vào trên người mình.
Thật ra thì, nàng đối với loại tầm mắt này cũng thành thói quen.
Bởi vì nàng xinh đẹp.
Trong trắng lộ hồng qua tử kiểm(???),lông mày khẽ giơ lên, một đôi thủy mâu trong tròng mắt chớp động khôn khéo, tĩnh táo quang mang,cái mũi khéo léo hoàn mỹ lộ ra cá tính quật cường, môi hồng nộn hấp dẫn giống như là trời sinh để được hôn.
Càng làm nam nhân điên cuồng chính là vóc người gợi cảm của nàng, cao gầy,đường cong cân xứng làm nàng mặc bất kỳ y phục nào cũng hết sức dễ nhìn.
Ở công ty,đồng nghiệp nam đối với nàng có ý nghĩ kỳ quái, đồng nghiệp nữ đối với nàng ghen tỵ muốn chết, nhưng nàng rất thông minh, học được trong phòng làm việc như thế nào cùng hai bên hòa bình chung sống, học được như thế nào để ình không có bị tổn thương trong ánh mắt ghen tỵ cùng nước miếng của những người khác.
Bất quá muốn nàng bị thương tổn cũng rất khó khăn, bởi vì bình thường nàng cũng không thích cùng người khác nói chuyện.
Cửu nhi cửu chi(??), trong công ty có người vì muốn chiếm được một người xinh đẹp như nàng mà tranh nhau lấy lòng nàng.
Chỉ cần nàng một câu nói, tất cả mọi người sẽ hết sức làm theo, cho nên bộ kế hoạch mới có thể trở thành ngành có thành tích cao nhất trong công ty Anh Tước.
Cố gắng của nàng,nghiêm túc của nàng càng thêm làm nàng có thể kiêu ngạo đứng ở trước mặt tất cả chủ quản cao cấp chủ trì kế hoạch hội nghị.
Bất quá, hôm nay bên trong phòng họp còn có một tổng giám đốc tập đoàn khác ở đây.
Kinh tế đình trệ, “thích người sinh tồn, khó chịu người đào thải” câu danh ngôn này liền phát huy vô cùng tinh tế, mà công ty “Anh Tước ” của nàng cũng khó trốn số mạng này.
Anh Tước bởi vì kinh doanh bất thiện, cộng thêm đại hoàn cảnh không tốt, xuất hiện nguy cơ trước nay chưa có. Hoàn hảo có một người tiền lực dồi dào,còn có tổ chức tập đoàn đầu tư,Mộc Thạch Nam mới thoát nguy hiểm trở thành một người thất nghiệp.
Còn đối với tổng giám đốc tập đoàn tự nhiên cũng trở thành người lãnh đạo tối ới của Anh Tước.
Đối với Mộc Thạch Nam mà nói,đổi người lãnh đạo đối với nàng cũng không có vấn đề, chỉ cần có người mỗi tháng giao tiền lương cho nàng là được.
Ai kêu nàng còn có hai người em gái phải nuôi đây!
Hội nghị vẫn tiến hành rất thuận lợi,bất quá đạo ánh mắt nóng rực kia làm người ta không thoải mái mãi cho đến khi nàng báo cáo xong, ngồi trở lại chỗ ngồi năm phút đồng hồ vẫn tồn tại.
Là ai dám trắng trợn như thế nhìn nàng? Không muốn sống sao?
Nàng nâng lên trường mà nồng đậm mắt tiệp,ánh mắt cảnh giới chậm rãi quét về phía nguồn gốc đạo tầm mắt kia——
Tầm mắt của nàng cùng một đôi tròng mắt đen gặp nhau.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, một cỗ cảm giác quen thuộc lẻn ở trong đó, nhưng nàng có thể khẳng định mình không biết hắn.
Nàng cũng không hàng phục ở dưới ánh mắt nóng rực của nam nhân này,ngược lại, nàng cũng nâng lên cằm cao ngạo tiến tới chỗ hắn.
Nhìn thấy phản ứng của nàng, đối phương nhíu mày,gương mặt tuấn tú vốn không lộ vẻ gì chậm rãi giơ lên một tia cười, giống như nàng bất tuân dẫn tới hứng thú của hắn.
Giống như mèo. . . . . .
Một con mèo đen tỉnh táo, ưu nhã, lại xảo trá tà ác. . . . . . Nam nhân trước mắt mang theo một tia cười đùa như có như không có làm cho Mộc Thạch Nam có một ý niệm hoang đường như vậy.

Mà nàng giống như là một con chim nhỏ mập mạt nhiều dinh dưỡng, bị hắn mắt nhìn chằm chằm.
Mộc Thạch Nam cưỡng bức chính mình tỉnh táo lại, đưa mắt trở về trước màn hình bộ quản lý văng nước miếng diễn thuyết.
Qua hơn một giờ, hội nghị cuối cùng cũng sắp sửa kết thúc ——
“Mời tổng giám đốc tổng kết mọi chuyện, xem xét những chỗ các nghành khác cần thay đổi.” Thư kí phụ tá nói.
Nam tử xa lạ chuyển động rồi, Mộc Thạch Nam mới giật mình hắn lại là tổng giám đốc tân nhậm .
Có lẽ bởi vì hắn quá trẻ, nàng mới có thể lầm tưởng thư kí ngồi ở bên cạnh hắn mới là tổng giám đốc tân nhậm.
Kia. . . . . . Mới vừa rồi hắn nhìn chằm chằm nàng lâu như vậy, tuyệt đối không phải là thích. Bởi vì thân phận hắn không cho phép hắn giống như cái nam nhân đói khát nhìn chằm chằm nữ nhân không tha.
Khẳng định là đối với nàng không hài lòng.Không phải là muốn đem nàng khai trừ đi?
Trái tim nàng chấn động, đứng ngồi không yên nhìn hắn đi tới đằng trước.
Đèn sáng lên, bộ dáng của hắn lập tức hiện ra ở trước mặt mọi người.
Mộc Thạch Nam ngay sau đó nghe được thanh âm nữ đồng nghiệp bên cạnh hút không khí, sau đó lại phát ra tiếng than thở tựa như tiểu nữ sinh.
“Rất đẹp trai đó!”
“Đúng vậy! Nếu như không phải là tổng giám đốc, ta sẽ nghĩ hắn là người mẫu nào đó. . . . . .”
Những lời này truyền trong tai,làm nàng lần nữa ngẩng đầu nhìn tổng giám đốc mới nhậm chức đang nghiêm mặt đối với cấp dưới nói ra mong đợi.
Dáng dấp hắn thật sự. . . . . . Nàng cố gắng muốn thuyết phục bản thân, nhưng cuối cùng phải thừa nhận,dáng dấp hắn thật sự rất tốt.
Trên thực tế, hắn là nam nhân nàng từ trước tới nay từng gặp, dáng dấp tốt nhất.
Cũng là nam nhâm cực kỳ có khí thế lãnh đạo,hơi thở quý tộc.
Vừa thấy cũng biết hắn từ nhỏ bị giáo dục cùng tài bồi tốt,hôm nay mới có thể đứng ở trong đám người vẫn phát ra khí thế vương giả.
Nàng cũng hiểu,thế giới hai người bọn họ là bất đồng.
Hắn khi ra đời đã vững chắc là đại thiếu gia, nàng là dựa vào hai tay chính mình cố gắng liều mạng mới có một chút nhỏ nhoi thành tựu trên người.
Bất đồng thế giới, cũng sẽ không có bất kỳ giao tình, chỉ trừ ra hắn là cấp trên của nàng, như thế mà thôi.
Bất quá, nếu như ánh mắt của hắn để lộ ra chính là tin tức muốn đem nàng khai trừ,vậy thì có quan hệ rất lớn .
Mộc Thạch Nam lâm vào trầm tư của bản thân, không có phát hiện hội nghị đã kết thúc,đợi đến khi phát hiện tất cả mọi người đã đi hết, nàng mới thu dọn đồ đạc chuẩn bị rời đi.
Ai ngờ vừa mới đi tới cửa, một bàn tay hữu lực lại thình lình đưa đến trước mặt nàng, đem nàng một thanh bắt được, đặt tại trên tường cạnh cửa.
“A!” Nàng sợ hãi kêu một tiếng.
“Ngươi lưu lại. Chẳng lẽ ngươi không nghe thấy lời ta vừa mới nói?” Thanh âm trầm thấp có từ tính ở bên tai nàng vang lên.
“Tổng giám đốc có chuyện gì muốn giao phó sao?”Mộc Thạch Nam cưỡng bách bản thân tỉnh táo trước mặt hắn, nghĩ thầm mới vừa rồi hắn có kêu nàng lưu lại sao?

Khuôn mặt tuấn mỹ giơ lên một nét tươi cười xấu xa mang một ít tà khí, vươn tay nâng lên cái cằm khéo léo mảnh khảnh của nàng, dùng thanh âm êm ái tựa như gió đối với nàng lẩm bẩm nói nhỏ,
“Chuyện ta muốn giao phó rất nhiều.Mộc Thạch Nam.” Nàng híp híp mắt, cố gắng từ hai cái tròng mắt nguy hiểm kia nhìn ra đầu mối.
”Làm sao anh biết tên của tôi?”
Nhưng nàng thất vọng.
Chưa bao giờ một người đàn ông có thể mang trên mặt nụ cười như có như không, nhưng lại làm kẻ khác không tự chủ cảm nhận được cảm giác hít thở không thông cùng áp bách.
Hắn là người đầu tiên làm cho nàng đoán không ra tâm tư.
Cũng là nam nhân đầu tiên làm cho nàng luôn luôn kiêu ngạo tự chủ gặp phải khiêu chiến trước đó chưa từng có.
“Em đoán a.”
Nàng còn phải đoán?Cũng không phải là đang nói chuyện mắng cười! Thế nào nam nhân ở trước mắt cùng mới vừa rồi tổng giám đốc đối với cấp dưới nói chuyện một chút cũng không giống nhau?
“Nếu như là công sự có vấn đề, tôi sẽ tìm thời gian báo cáo cho ngài.”
Nàng dùng lễ độ lạnh nhạt vừa phải nói chuyện.
“Nếu như là chuyện riêng đâu?”
Ánh mắt của bọn họ giao nhau, nàng cảm giác được một địa phương trong cơ thể dâng lên một loại cảm giác hưng phấn.
“Chuyện riêng?”
Mộc Thạch Nam a Mộc Thạch Nam, lòng của ngươi vì sao nhảy nhanh như vậy? Là bởi vì tên nam nhân đối với ngươi mà nói hoàn toàn xa lạ này sao? Mặc dù toàn thân hắn tản mát ra lực hút trí mạng, nhưng cái này cũng không đại biểu nàng sẽ cùng những nữ nhân khác một dạng thần phục dưới sức quyến rũ của hắn. Nàng dùng sức muốn đẩy hắn ra,
“Thật xin lỗi,giữa tôi với ngài sẽ không có bất kỳ chuyện riêng nào. Mời buông tôi ra. . . . . .”
“Nghiêm Diễm.”
Hắn đột nhiên nói ra một câu như vậy.
“Cái gì?”
Nàng cứng đờ bất động,mắt to thẳng tắp trừng nam nhân trước mắt,trong lòng có cái thanh âm nho nhỏ nói cho nàng biết chuyện không tốt đang tới . Hắn làm sao biết cái tên Nghiêm Diễm này? !
“Ta tin tưởng cái tên này đối với em mà nói cũng không xa lạ.”
“Không sai. Làm sao ngài biết?”
“Ta còn biết em muốn tìm hắn, hơn nữa nhất định phải tìm hắn.”
“Ngài thế nào——”
“Ta như thế nào biết?” Hắn lẳng lặng hỏi. Ánh mắt hắn bình tĩnh nhìn chằm chằm nàng, giống như nàng là mỹ vị chim nhỏ ngon miệng,mà hắn là một con mèo giảo hoạt thèm thuồng.
“Em nghe cho kỹ —— bởi vì, ta chính là người em muốn tìm, Nghiêm Diễm.”

Chừng một lúc lâu, bốn phía chỉ có thanh âm hô hấp của hai người, ai cũng không mở miệng. Bọn họ chẳng qua là nhìn chằm chằm đối phương,một người so với một người ánh mắt lại tương đối lớn.
“Em thật đúng là không vội tới tìm ta, hiển nhiên là đối với sống chết của ta tuyệt không để ý.”
Trong giọng nói của hắn tràn đầy giễu cợt. Mặt nàng vốn không chút thay đổi chậm rãi hướng hắn lộ ra mỉm cười.Một nụ cười lạnh lùng.
“Anh đã tới trước tìm tôi, tốt lắm,anh có thể đem thuốc giải uống vào.”
Như vậy tiết kiệm không ít chuyện của nàng, cũng tốt.
Nghe được nàng trả lời lạnh nhạt như vậy,Nghiêm Diễm cũng không cảm thấy ngoài ý muốn, bởi vì hai em gái của nàng đã sớm đem tính tình chị gái bảo bối nói hết nhất thanh nhị sở.
Nếu như không phải là em trai thừa dịp nghỉ phép mang bạn gái về nhà, hắn cũng sẽ không biết được mình cũng bị chú xạ gen động vật,mà thuốc giải đang ở trên người con gái lớn nhất của Thạch giáo sư.
Hơn nữa vừa đúng dịp, hắn thu mua công ty mới bộ phó phòng kế hoạch chính là Mộc Thạch Nam.
Vốn hắn cũng cho là tìm được nàng,sau đó lấy giải dược là được.
Nhưng sau một giây thấy đến nàng, hắn thay đổi chủ ý. Nàng lãnh diễm, tự tin, ưu nhã, cao ngạo, cứ như vậy xuất hiện ở trước mắt hắn, rung động tâm hồn hắn trước nay chưa từng có. Người nữ nhân này là cô gái đẹp nhất hắn từng thấy đời này.
Hơn nữa khi nàng không vui bộ dạng không tự chủ mân khởi cái miệng nhỏ nhắn, xem ra khả ái cực kỳ!
Chưa từng có một nữ nhân giống như nàng hung ác như vậy níu lấy tim của hắn, đưa tới cái dạng mãnh liệt tham muốn giữ lấy kia.
Ngay sau đó một giây, hắn quyết tâm phải có được nàng, không chừa thủ đoạn nào.
“Em tại sao không đến tìm ta?”
“Tôi bề bộn nhiều việc.”
Mộc Thạch Nam câu nói đầu tiên đã thông báo xong.
“Ta nghe nói em cũng tuân thủ di ngôn người cha đã chết, muốn sớm tìm được ta người thí nghiệm đáng thương, sau đó đem thuốc giải đưa ta, nếu không ta sẽ chết lềnh bà lềnh bềnh (convert như thế a ^^). . . . . . Nhưng em thế nhưng dùng một câu “tôi bề bộn nhiều việc” liền muốn qua loa cho xong, không khỏi quá vô tình đi.”
Nàng lạnh lùng cười một tiếng,
“Anh phải biết,người nên xin lỗi anh là cha tôi,cũng không phải là tôi.Nên nói anh muốn gặp Diêm La Vương còn một đoạn thời gian, cho nên không cần quá lo lắng.”
“Em có nắm chắc như vậy?”
“Không sai.”
Nhìn thấy dáng vẻ lòng nàng tràn đầy niềm tin,hảo cảm trong lòng hắn đối với nàng lại tăng thêm một chút. Hắn luôn luôn đối với nữ nhân xinh đẹp lại tự tin không cách nào kháng cự, huống chi là nữ nhân trước mắt này đối với hắn có lực hút trí mạng. Bất quá vừa mới gặp mặt,nhưng thật giống như đã rất quen thuộc. . . . . .
“Em nói như vậy, ta cũng đồng ý. Bất quá thuốc giải đâu?”
“Tôi không có mang ở trên người. Ngày mai tôi sẽ đem thuốc giải đến công ty,anh chỉ cần uống xong thuốc giải là được rồi.”
“Chỉ cần uống xong thuốc giải là được rồi. . . . . .”
Bộ dạng hắn giống như kẻ phụ hoạ.
”Ta tin tưởng em cũng biết chuyện tình giữa em gái của em cùng các em trai ta đi?” Hắn đột nhiên nhắc tới chuyện tình của em gái làm Mộc Thạch Nam cảm thấy vô cùng kỳ quái, nhưng vẫn trả lời câu hỏi của hắn.
“Tôi biết, tôi chân thành chúc phúc bọn họ hạnh phúc vui vẻ. Chẳng qua nếu như hai người em trai anh dám khi dễ em gái tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho bọn họ.”
Em gái là nàng đời này trọng yếu nhất hết thảy, ai cũng không thể khi dễ các nàng, nếu không nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho người kia!
“Yên tâm, bọn họ hai đôi yêu nhau phải chết đi sống lại kia, căn bản không thể có bất kỳ vấn đề ── trừ phi có người phản đối bọn họ ở chung một chỗ.”
“Người nào sẽ phản đối?”

“Ta.”
Hắn hướng nàng dựa càng gần, gần gũi phảng phất là hướng nàng khiêu khích.
Mà nàng cũng không nhúc nhích, hơi thở giữa tràn đầy mùi của hắn, một loại mùi hương nam nhân sạch sẽ, ấm áp,làm người ta không kìm hãm được muốn tiến nhập trong ngực hắn. . . . . .
Mộc Thạch Nam bị ý nghĩ của mình dọa cho sợ đến thiếu chút nữa hô hấp không được.
“Anh không thể. . . . . .” Thanh âm của nàng làm sao khàn khàn như thế?
“Ta dĩ nhiên có thể. Ta là anh trai của bọn họ,sau khi cha ta chết,người mà hai người bọn họ tôn kính nhất chính là ta.Em cho là nếu như ta phản đối,hai đôi tiểu tình nhân hạnh phúc lại mỹ mãn kia sẽ có phản ứng như thế nào?”
“Bọn họ sẽ không nghe lời anh.Anh chẳng lẽ không biết thân nhân so ra kém với người yêu sao?” Nàng lạnh lùng nói.
Nghiêm Diễm mang theo đùa cợt cười đáp lại,
”Ta biết.Nhưng là tình yêu và công việc (convert là bột túi mì,bạn không biết ra sao nên để vậy à T^T) em cho là cái nào quan trọng?”
Đương nhiên là công việc. Bất quá ở trước mặt hắn,nàng dĩ nhiên sẽ không thành thật trả lời.
“Anh không biết chia rẽ tình nhân là một việc không đạo đức sao?”
Con mắt của nàng tóe ra hàn quang.
“Vẻ tức giận của em rất khả ái.”
Nàng lập tức mân chặt miệng, đối với hắn đột nhiên xuất hiện ca ngợi cảm thấy tức giận.
“Anh có nghiêm túc nghe tôi nói chuyện không vậy?”
“Đương nhiên là có, nếu không ta như thế nào lại biết em giống như đôi môi khêu gợi này đây?”
Ngón tay của hắn nhẹ nhàng chạm vào gương mặt nàng, Mộc Thạch Nam nhịn không được hơi run rẩy. Hắn cười, phảng phất đối với phản ứng của nàng hài lòng cực kỳ. Nàng dùng sức vung rơi tay của hắn, cảm giác gương mặt mình nóng lên.
“Nói chuyện thì nói, không nên động thủ động cước!”
“Hảo, ta liền nói điểm chính đi.”
Không nhìn nàng ném tới xem thường, hắn ngồi thoải mái ở trên ghế, hai tay vây quanh ngực, một bộ thầm thoái nhàn hạ lại vô hại.
Nếu như không phải biết hắn bị tiêm vào chính là gen loài mèo giảo hoạt, nàng sẽ cho là hắn không có tính nguy hiểm .
Mèo rất thông minh,là động vật âm trầm lại biết ý xấu đùa bỡn, nàng cũng không muốn trở thành con chuột nhỏ bị hắn đùa bỡn dưới móng vuốt.
“Nếu như ta nói,em trai của ta sẽ bởi vì ta mà tình nguyện chịu đựng thống khổ cùng nữ nhân mình thích nhất chia tay,em tin tưởng sao?”
Nàng không tin,nhưng ngay sau đó nàng nghĩ đến nếu như tình huống đổi thành nàng người đại tỷ này phản đối, tin tưởng Thạch Liễu cùng Thạch Vi cũng sẽ nghe lời của nàng.
Nàng sẽ không vô tình chia rẽ hai đôi tình lữ yêu nhau thật lòng này.
Thế nhưng cũng không đại biểu hắn cũng sẽ không. Nàng hít một hơi thật sâu.
”Anh rốt cuộc muốn như thế nào mới bằng lòng thành toàn bọn họ?”
“Ta muốn như thế nào?”
Hắn ngừng một chút,mặt mỉm cười đột nhiên biến mất, thay vào đó là nghiêm túc, vẻ mặt nghiêm túc ——
“Ta muốn em làm tình nhân của ta!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.