Miếu Hoang

Chương 39: Thiên Kiếp


Bạn đang đọc Miếu Hoang FULL – Chương 39: Thiên Kiếp


Mọi việc diễn ra rất suôn sẻ, khi nước giếng đã được bơm lên gần cạn cũng là lúc trời chuyển dần về trưa.

Sửu chạy lại thông báo:
– – Thưa thầy, chỉ còn một chút nữa thôi là cạn tới đáy rồi.
Thầy Lương bước lại gần giếng rồi nhìn xuống, đúng là đã gần cạn, thầy Lương nói:
– – Cậu nói với mọi người cũng đã đến trưa, mọi người quay về nhà nghỉ ngơi.

Việc còn lại ở đây cứ để tôi lo liệu.
Sửu có phần ngập ngừng:
– – Nhưng chỉ có thầy và trưởng làng liệu có ổn không ạ…?
Thầy Lương gật đầu:
– – Đừng lo lắng, tôi đã có dự liệu.
Qua những việc đã xảy ra, được chứng kiến cách mà thầy Lương làm việc, giờ nghe thầy nói như vậy Sửu cũng không dám hỏi gì thêm.

Thông báo với những người khác ra về để cho thầy còn liệu sự, mọi người về hết, lúc này chỉ còn thầy Lương và ông Vọng.
Thầy Lương nhìn ông Vọng nói:
– – Bác trưởng làng vẫn quyết định không muốn cho ai biết việc bác làm để cứu cả làng sao…?
Ông Vọng trả lời:
– – Điều đó đâu có quan trọng bằng việc làng Văn Thái sẽ bình yên trở lại.

Có những chuyện tốt nhất nên giấu kín thì vẫn hơn.

Tôi cũng không muốn người dân phải lo lắng thêm một điều gì nữa.


Dẫu sao, việc này cũng là do họ Cao gây ra, tôi là con cháu của Cao Gia, tôi phải có trách nhiệm chuộc lại lỗi lầm.
Chỉ còn vài phút nữa là đúng chính ngọ, thầy Lương đã buộc sẵn một sợi thừng vào gốc cây lộc vừng.

Chỉ đợi đến giờ, ông Vọng sẽ đu theo sợi thừng để xuống đáy giếng.

Mọi công tác chuẩn bị đã xong, nhìn xuống giếng, thầy Lương hỏi lại ông Vọng một lần nữa:
– – Bác trưởng làng đã nhớ kỹ những gì tôi dặn rồi chứ…? Việc hóa giải bùa yểm này trông cậy tất cả vào bác.
Ông Vọng mỉm cười:
– – Thầy yên tâm, tôi sẽ thành công…..Chỉ có điều, nếu tôi nằm xác dưới đó, cảm phiền thầy đứa xác tôi lên chôn cất nhé…..Ha ha ha.
Mặc dù chuẩn bị đưa bản thân vào nguy hiểm, nhưng ông Vọng lại cười rất sảng khoái.

Đúng chính ngọ, ông Vọng đu dây xuống đáy giếng một cách thoăn thoắt nhờ vào những gờ đá nhô ra trong lòng giếng.
Khi ông Vọng vừa đặt chân chạm vào đáy giếng thì bầu trời bên trên bỗng chuyển âm u mặc dù trước đó còn đang nắng.

Điều này cũng khiến ông Vọng cảm thấy bất an, vì trời đất bỗng dưng tối lại nên dưới này ông Vọng không nhìn rõ được gì cả.

Tuy nhiên, khi xuống giếng, ông Vọng cũng đã cẩn thận đội một chiếc đèn pin đeo đầu đầu.

Khi nãy nước đã được bơm cạn, nhưng giờ những mạch nước ngầm tiếp chục chảy ra.

Quả đúng như lời thầy Lương nói, nước giếng đối với người hay gia cầm, gia súc rất độc, nhưng đối với ông Vọng thì nó không ảnh hưởng gì cả.
” Hòn đá có hình đầu lâu “

Ông Vọng soi đèn rồi cúi xuống nhìn kỹ từng hòn đá lởm chởm, nhấp nhô bên dưới đáy giếng.
” Ùng….Ùng….Ùng…”
Trời nổ sấm khan, mây đen kéo đến mù mịt, gió bắt đầu thổi mạnh.

Thầy Lương ngồi xếp bằng ngay dưới gốc cây lộc vừng, mặc kệ sấm động, gió lớn, ông vẫn nhắm mắt bình thản chờ đợi.
” Xoẹt…Xoẹt…..Xoẹt “
” Uỳnh “
Trời không mưa, nhưng giữa bầu trời xám xịt ấy, một tia sét xẻ dọc không trung lóe lên sáng lòa.
Đứng dưới giếng mà ông Vọng cũng còn nhìn thấy tia sét đánh ngang bầu trời.

Sau ánh sét lóe lên, ông Vọng sững sờ khi ông nhìn thấy, ngay trước mặt mình là một hòn đá rõ hình cái đầu lâu người hiện ra.

Mặc dù chỉ mới đây thôi, nó chỉ là một hòn đá tảng bình thường.

Khi hòn đá có hình đầu lâu hiện ra thì nước từ mạch nước ngầm cũng ngừng chảy, bốn bề tĩnh lặng một cách đáng sợ.

Mặc dù bên trên, trời đang nổi giông gió, sấm chớp ầm ầm, nhưng dưới đáy giếng, ông Vọng như đang ở trong một khoảng không gian khác, mọi thứ xung quanh ông như đang ngưng đọng, kể cả là thời gian.
Trước mặt ông Vọng, trên hòn đá đầu lâu đang dần nổi lên một chữ màu đen, chính là chữ ” 高” mà thầy Lương đã cho ông xem trước đó.
” Gõ vào hòn đá 3 lần “
” Cộc…Cộc…Cộc..”
Ông Vọng dùng tay khẽ gõ 3 lần vào hòn đá đầu lâu, ngay lập tức, tảng đá bắt đầu nứt ra rồi vỡ làm đôi, chia hòn đá đầu lâu làm hai nửa tách sang hai bên.
” Uỳnh…..Uỳnh…”

” Ào….Ào…Ào…”
Ngay khi hòn đá đầu lâu bên dưới đáy giếng vỡ ra thì bên trên mặt đất, giông gió thổi như vũ bão, trời cuộn mây đen, sấm động, chớp giật rung chuyển cả mặt đất.
” Vù….Ù….Ù….Vù….”
Cây lộc vừng bị gió thổi tưởng chừng như chao đảo, cành lá bị gió vặn kêu răng rắc.

Lúc này thây Lương mởi mở mắt, ông nhìn lên bầu trời, trên trời tính từ miệng giếng hắt lên, mây ở đó đang cuộn vào nhau như những cơn sóng, trong những đám mây đen kịt ấy thi thoảng lại chớp lóe ánh sét sáng rực.
Thầy Lương nuốt nước bọt, ông đổ mồ hôi hột, thời tiết biến chuyển cuồng nộ như thế này đã khẳng định, bên dưới đáy giếng, long mạch bị trấn yểm cả trăm năm qua đang dần xuất hiện.

Nhưng thầy Lương không thể ngờ được rằng, việc phá giải bùa yểm lại khiến cho đất trời rung chuyển, kinh thiên động địa đến mức này.

Đáng sợ hơn, mọi thứ hình như chỉ mới bắt đầu.
Dưới đáy giếng, khi hòn đá đầu lâu tách ra làm đôi, bên trong tảng đá đích thị là có một đoạn xương, không, nếu như thầy Lương không nói trước đó là xương thì ông Vọng cũng không biết được.

Vì đoạn xương này có màu đen kịt, đoạn xương cắm thẳng xuống đáy giếng, chỉ nhô lên một khúc nhỏ bằng 2 đốt tay.

Đó chính là xương sườn của Cao Côn, người đã yểm bùa giấu đi long mạch của vùng đất này, cũng chính là ông nội của Cao Luân ( tên thật của ông Vọng).
” Chỉ có người của Cao Gia mới có thể thấy được đá đầu lâu và cũng chỉ có dòng dõi Cao Gia mới nhìn thấy được đoạn xương sườn của người trấn yểm, và cũng chỉ có máu của dòng họ Cao mới phá được bùa chú này.


” Nhỏ 3 giọt máu của trưởng làng vào đoạn xương đó, khi máu thấm hết vào đoạn xương mới được nhổ nó lên “
Những lời thầy Lương dặn dò ông Vọng vẫn nhớ không quên một từ, lấy trong túi ra một con dao lam nhỏ đã đem theo từ trước, ông Vọng dùng dao lam cứa đầu ngón tay trỏ của mình rồi nhỏ máu vào khúc xương đen kịt đang cắm vào đáy giếng kia.

Máu nhỏ đến đâu, đoạn xương như hút hết đến đó và rồi nó chuyển từ màu đen sang màu ngà ngà vàng.

Khi giọt máu thứ 3 nhỏ xuống, đoạn xương đó không còn là màu đen nữa.
” Người rút đoạn xương đó lên sẽ bị rút ngắn tuổi thọ “
Ông Vọng nhắm mắt, ông đã chuẩn bị tinh thần từ trước, lúc này ông nhớ tới bố mẹ của mình, ông nhớ tới những năm tháng sống và lớn lên trên mảnh đất này, ông nghĩ tới người vợ quá cố, và cuối cùng hình ảnh cậu con trai ông hiện lên trong đầu.

Ông Vọng mỉm cười rồi khẽ nói:
– – Ít nhất thì Cao Gia vẫn không tuyệt tự.

Cảm ơn trời cao đã cho Cao Gia một con đường sống.

Mạng sống của tôi hi vọng sẽ đổi được bình yên cho làng Văn Thái.
Dứt lời, ông Vọng đưa tay nắm chặt lấy đoạn xương của Cao Côn dùng để trấn yểm long mạch, ngửa mặt lên nhìn trời cao, bầu trời qua miệng giếng vẫn đen xì, đen kịt.

Ông Vọng nhổ mạnh đoạn xương đó ra khỏi đáy giếng.
Ngay khi đoạn xương được rút ra, không gian tĩnh lặng khi nãy biến mất, lúc này ông Vọng có thể nghe thấy tiếng sấm chớp, tiếng gió đang thổi rất mạnh, mạch nước ngầm tiếp tục chảy trở lại, nhưng không chảy rò rỉ như khi nãy nữa, nước dưới đáy giếng tràn ra rất nhiều.
” Uỳnh…Uỳnh….Uỳnh “
Phía bên trên, dưới gốc cây lộc vừng, thầy Lương giật mình mở mắt, một cảm giác khác lạ vừa lướt qua khiến ông rùng mình, nổi da gà.
” ̀m…!̀m….!̀m “
Thầy Lương khẽ nói:
– – Thành công rồi…
” Xoẹt….Uỳnh….”
Khi thầy Lương vừa dứt lời thì đám mây đen đang cuộn sóng trên bầu trời nơi miệng giếng đã đánh thẳng xuống giếng một tia sét long trời lở đất.

Tia sét đánh thẳng xuống giếng khiến cả khu vực này bị rung chuyển.
Thầy Lương há hốc miệng, ông tròn mắt sững sờ, toàn thân ông run lên bởi dưới giếng ông Vọng vẫn đang ở đó.

Thầy Lương rảo bước đi đến miệng giếng, miệng ông run run nói:
– – Chẳng….lẽ…đây…đây….chính là….thiên…kiếp…giáng…xuống trừng phạt….
Nhìn xuống giếng, nước giếng đang cuồn cuộn dâng lên một cách nhanh chóng, thầy Lương hét lớn:
– – Bác trưởng làng….
Nhưng trong dòng nước đang dâng lên cao đó, không thấy ông Vọng đâu cả..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.