Đọc truyện Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt – Chương 68Quyển 7 –
Nhạc Nhã sau khi được đút thuốc cho ba lần xong thì rốt cuộc tỉnh lại. Vừa thấy Tố Phi Ngôn bình yên vô sự ở trước mặt hắn, vui mừng tới mức nước mắt bắt đầu chảy ra “Phi Ngôn, ngươi không sao!”
“Đúng, ta không sao cả, Thần tử, đa tạ ngươi đã quan tâm, ta nói rồi Cổ Uyên Tư không thể gây thương tổn cho ta được.”
“Ngươi sẽ không hận A Tư chứ?” Nhạc Nhã không nhịn được lo lắng thay cho Cổ Uyên Tư.
Tố Phi Ngôn thản nhiên lắc đầu “Không, ta không hận hắn, ngược lại, Thần tử, ta muốn hỏi ngươi một vấn đề quan trọng.” Ngữ khí của Tố Phi Ngôn tuy rằng bình tĩnh, nhưng khiến người khác không thể coi nhẹ “Thần tử, thân thể ngươi đã xảy ra chuyện gì?”
Bên trong phòng bỗng nhiên không truyền ra bất cứ thanh âm nào, Nhạc Nhã nín thinh không nói.
Tố Phi Ngôn nhẹ nhàng nói “Thần tử, như ngươi đã biết, người được thần lực của ngươi cứu sống, tất cả đều chỉ có một nửa linh hồn, vậy nên hắn phải tìm ở trên đời này một nửa linh hồn khác có thể cứu hắn. Trong đời người này sẽ phát tác ba lần, nếu tại lần thứ ba vẫn chưa làm người định mệnh yêu hắn được thì hắn sẽ chết. Thần tử, ta nhớ kỹ ngươi chưa bao giờ chết, vì sao thể chất của ngươi lại giống như chúng ta?”
Thấy cả người Nhạc Nhã run phi thường lợi hại, Tố Phi Ngôn đạm nhiên nói “Chuyện này có liên quan đến chuyện mười năm trước đúng không? Có quan hệ với Cổ Uyên Tư đúng không?”
Cổ Uyên Tư ở bên ngoài nghe được nín thở, Nhạc Nhã thì khóc nấc lên.
Tố Phi Ngôn thấy hắn rơi lệ, thấp giọng nói “Ta chưa từng hỏi ngươi tại sao, trước khi ngươi chết, ta nghĩ ta hẳn đã có thể hỏi đúng không, Thần tử?”
Nhạc Nhã nắm chặt tay Tố Phi Ngôn, run dữ dội “Ta van cầu ngươi, đừng nói cho A Tư, không thể nói cho bất cứ ai.”
“Ta đáp ứng ngươi, dù là Cổ Uyên Tư biết, cũng tuyệt đối không phải do chính miệng ta nói.”
Cổ Uyên Tư đang ở ngoài cửa nghe, tiếng của Nhạc Nhã truyền ra rõ ràng, vậy nên chuyện này là Nhạc Nhã tự nói cho Cổ Uyên Tư, Tố Phi Ngôn không hề vi phạm lời hứa.
Nhạc Nhã biết Tố Phi Ngôn một lời đáng giá ngàn vàng, hắn run rẩy kể “Không sai, ta vốn là một người có linh hồn hoàn chỉnh, thế nhưng trong một tình huống bất đắc dĩ, đã đem chia một nửa cho ngươi khác.” Nói ra bí mật giấu trong lòng xong, Nhạc Nhã không hề run kịch liệt như trước nữa, bắt đầu rủ rỉ kể nốt.
“Đó là chuyện lúc A Tư chín tuổi, chúng ta tới bên hồ dọn đá, nói cần dùng để trang trí hồ nước trong nhà. Hắn khi đó vừa nhỏ lại thích chơi đùa, vả lại bơi giỏi, vậy nên hắn lặn vào trong nước thì ta cũng không để ý nhiều, thế nhưng…” Thân thể Nhạc Nhã lại bắt đầu run “Hắn bị thủy thảo vướng vào chân, chết chìm ở trong nước, đợi tới lúc ta phát hiện cứu hắn lên thì hắn đã không còn dấu hiệu sinh mệnh nữa.”
“Hắn nếu là không nên chết, chỉ là cảnh ngộ ngoài ý muốn, bằng thần lực của ngươi hẳn là có thể cứu hắn mới đúng.”
Nhạc Nhã trả lời “Thọ mệnh của A Tư chỉ có chín tuổi. Khi đó ta dùng thần lực thế nào cũng không thể làm hắn sống lại, ta mới biết được thọ mệnh của hắn chỉ có chín năm. Ta sợ dưỡng phụ ta không thể chịu đựng nổi tin dữ này, vì vậy đem phân nửa linh hồn chia cho hắn. Nhưng ta lại sợ trong lòng hắn tạo thành bóng ma cùng bất an, vậy nên ta mới phong lại đoạn ký ức này, vĩnh viễn cũng không để hắn nhớ tới.”
Ngoài cửa Cổ Uyên Tư nghe được toàn thân toát mồ hôi lạnh.
“Thời gian dần dần trôi đi, cha ruột của A Tư mất, hắn cũng lớn dần lên, ánh mắt hắn nhìn ta… ta biết ánh mắt hắn nhìn ta đã thay đổi, hắn ở trong lòng ta cũng rất đặc biệt. Chỉ có hắn, ta cho tới lúc đó chưa từng thay hắn tính xem một nửa định mệnh khác của hắn là ai, bởi vì hắn là một nửa linh hồn của ta, dù nói thế nào, chúng ta cũng sẽ cùng một chỗ. Sau khi cha hắn mất không bao lâu, hắn hướng ta thổ lộ ái ý, mà trong lòng ta cũng sớm đã có hắn, đương nhiên cũng… cũng…”
Thanh âm hắn run đến mức không cách nào nói xong được, tựa hồ điều chỉnh lại hô hấp, thế nhưng những lời phải nói tiếp theo khiến Nhạc Nhã thống khổ đến cực điểm, dù có cố gắng điều chỉnh hô hấp thế nào cũng không thể đè nén đau đớn trong lòng “Ta đã thay từng hài tử ta cứu tính cho hắn một nửa định mệnh, ta chỉ bất quá là làm theo cách đó đoán cho A Tư một lần…”
Giọng Nhạc Nhã nghẹn ngào tới mức khó có thể nghe được.
“Không phải là ta, một nửa định mệnh của A Tư không phải là ta. Ta không tin nổi, tính đi tính lại, mỗi lần cảnh tượng đều giống nhau. Rốt cuộc vẫn cứ không phải ta, hơn nữa cảnh tượng nhất định chỉ có ở vùng Trung Nguyên.”
Cổ Uyên Tư nghe tiếng Nhạc Nhã thở hồng hộc, cảm thụ được rõ ràng thống khổ mà hắn phải chịu đựng.
“Vậy nên ngươi không để Cổ Uyên Tư ở lại bên ngươi nữa, muốn hắn tới Trung Nguyên?” Tố Phi Ngôn thản nhiên hỏi.
“Không sai, ta đã nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần, khi đó tình yêu hắn dành cho ta quá sâu, ta nếu bỗng nhiên đối hắn lãnh đạm, với cá tính kịch liệt của hắn tất nhiên không thể tiếp thu, nhất định là chết cũng bắt ta nói ra vì sao. Nếu ta nói ra, chỉ sợ dù chết cũng nhất định phải theo ta cùng một chỗ, mà ta không thể để hắn chết theo ta được.”
Nói đến đây, có một luồng thống khổ kịch liệt chạy dọc thân thể Nhạc Nhã “Ta yêu hắn như thế, sao có thể để hắn chết cùng ta? Ta phải xua đuổi hắn, thế nhưng phương pháp bình thường nhất định không thực hiện được, A Tư là người cố chấp, ta xua đuổi hắn bao nhiêu lần, hắn nhất định sẽ trở lại bấy nhiêu lần, ta đành phải cương quyết đuổi hắn đi.
Vì vậy mười năm trước, ta bắt đầu bán trộm vật phẩm đáng giá của Cổ gia, chờ đồ đạc đều đã bán được giá, ngân lượng đủ để hắn chi tiêu ở ngoài, ta mới tiến hành kế hoạch. Ta biết thi thể rất khó làm ra, ngoại trừ đại phu, rất khó có ai có thể chuẩn bị được, vậy nên ta chỉ còn cách thỉnh cầu ngươi. Tháng năm ngày hai mươi, đêm hôm đó qua đi, A Tư rốt cuộc bị kịch liệt đuổi đi, mà nhãn thần hắn khi đó oán hận nhìn ta…”
Nhạc Nhã che mặt lại, thống khổ nói “Ta ngay cả nằm mơ cũng không mơ tới, thế nhưng ngoại trừ biện pháp đó, ta không nghĩ ra cách nào khác khiến hắn không hỏi gì mà bỏ ta.”
Cổ Uyên Tư nghe đến đó, khiếp sợ tới mứuc toàn thân cứng ngắc. Nhạc Nhã đối với hắn tình cảm sâu đậm, trong những lời kể kia đã hiển lộ rõ ràng.
Tố Phi Ngôn nhẹ nhàng nói “Vậy nên ngươi muốn ta mang tiền bán trộm đồ cùng với tiền cha Cổ Uyên Tư lưu lại cho hắn tới Trung Nguyên, mượn một người nói là tri kỉ của cha ruột hắn, đem tất cả ngân lượng chuyển giao cho hắn?”
Nhạc Nhã gật đầu “Không sai, hắn hận ta như vậy, mà hận sẽ làm một người điên cuồng, hắn nhất định sẽ mưu cầu phát tài xong sau đó quay lại Miêu Cương trả thù ta, mười năm sau, hắn quả nhiên đã trở về.”
“Vậy còn ngươi? Thần tử, đây là lần thứ hai phát tác, lần thứ ba ngươi sẽ chết, ngươi chưa từng tính thay cho mình sao?”
Nhạc Nhã đạm nhiên cười, hiển nhiên trong cảm nhận của hắn, Cổ Uyên Tư so với hắn còn trọng yếu hơn vạn lần “Phi Ngôn, kỳ thực ngươi cũng loáng thoáng có cảm giác đúng không? Mười năm trước khi ta làm ra chuyện thương thiên hại lý đó, thần lực của ta đã không thấy tăm hơi. Huống chi dù ta có thần lực, cũng coi như không nhìn thấy được tương lai của bản thân.”
“Ngươi chỉ có thể chờ chết hay sao?”
Nhạc Nhã liễm hạ mí mắt, trong mắt mang theo sầu bi “Chí ít trước khi ta chết, ta cũng biết A Tư sống rất tốt, hắn có tiền, có… có…” Một giọt nước mắt rốt cuộc chảy xuống “Có người yêu dấu, ta đã cảm thấy mỹ mãn rồi.”
Nghe vậy, Tố Phi Ngôn không hỏi gì nữa.
Nước mắt Nhạc Nhã không ngừng lăn xuống “Ta biết trong linh hồn hắn có linh hồn của ta, vậy nên hắn đối với ta vẫn có chút cảm tình không dứt bỏ được, nhưng đó không phải là tình yêu đích thực dành cho người mệnh định, khi đó tuổi hắn còn nhỏ, không thể nhận ra, ta… ta không thể… hại hắn…” Nói đến đây đã khóc không thành tiếng.
Tố Phi Ngôn ôn nhu nói “Ngươi nghỉ ngơi đi, Thần tử, đừng suy nghĩ nữa, thân thể của ngươi cần nghỉ ngơi.”
Hắn cầm tay Tố Phi Ngôn “Ta lần thứ ba phát tác sẽ chết, mà lần thứ hai cách lần thứ ba thời gian rất ngắn, liệu có thể…” một giọt nước mắt lại lăn xuống “để ta gặp A Tư được không, nói không chừng hắn sẽ không tới gặp ta, thế nhưng ta chỉ muốn liếc thấy hắn một cái là được rồi.”
Tố Phi Ngôn đắp chăn cho hắn “Ta sẽ cho hắn đến gặp ngươi, ngươi nghỉ ngơi đi, Thần tử.”
Tố Phi Ngôn nói ra chưa từng không làm được, Nhạc Nhã bởi vì thân thể mệt mỏi vả lại cũng tín nhiệm Tố Phi Ngôn, nức nở vài cái liền mơ màng đi vào giấc ngủ.
***
Tố Phi Ngôn vừa ra khỏi phòng, đã thấy toàn thân Cổ Uyên Tư không ngừng run.
“Ta không biết, cho tới bây giờ ta cũng không biết, vì sao hắn không nói cho ta biết, hoàn toàn không để lộ ra một chút gì?”
Tố Phi Ngôn lạnh lùng nói “Bởi vì ngươi là người Thần tử yêu thương nhất, hắn ngoại trừ yêu ngươi, muốn cứu tính mệnh của ngươi ra, thì còn bất chấp cả bản thân, huống chi hiện tại ngươi đã có người mệnh định của ngươi…”
Cổ Uyên Tư điên cuồng hét lên “Không có, mười năm nay ta chưa từng có ngày nào quên Nhạc Nhã, chưa từng có ngày nào đem lòng ta cho người khác, cho tới bây giờ cũng chưa từng có. Ta hận bản thân vẫn còn nhớ mãi hắn không quên, ta ngày nhớ đêm mong đều là hắn, sao có thể cùng một chỗ với người khác.”
“Triệu Hồng Nhi kia thì sao?”
“Nàng là nương tử của vị nghĩa huynh ta gặp ở Trung Nguyên, nghĩa huynh ta có việc phải làm, một tháng sau mới có thể tới Miêu Cương tìm ta.”
Càng nghe càng thấy quái dị, Tố Phi Ngôn nhịn không được muốn hỏi rõ ràng minh bạch “Ngươi chưa từng phát tác sao? Chưa bao giờ thấy trái tim rất đau?”
Cổ Uyên Tư ôm đầu ra sức lắc “Không có! Ta đúng là từng bị bệnh, nhưng đó là vì mới bị đuổi khỏi Miêu Cương ta hồn bay phách lạc, hơn nữa thương tâm quá độ, mới có thể bệnh tới thiếu chút nữa đến mạng cũng không còn, trừ lần đó ra, cơ thể của ta đều tốt, đừng nói là đau tim, đến nhiễm chút phong hàn cũng chưa từng có.”
“Sao lại có thể như vậy?” Tố Phi Ngôn không thể tin nổi thì thào tự hỏi “Thần dụ của Thần tử không thể nào sai, ngươi ở Trung Nguyên không gặp bất cứ người nào khiến ngươi động tâm?”
Cổ Uyên Tư cười đến bi thương “Không có, trong lòng ta chỉ có Nhạc Nhã, càng nhớ hắn lại càng hận hắn, nhưng ta càng hận bản thân không cách nào quên hắn, nói là về để báo thù hắn, thế nhưng…”
Cổ Uyên Tư đã hoàn toàn không nói ra lời, kinh qua một phen đấu tranh, hắn chỉ có thể hỏi “Hắn còn có thể sống bao lâu.”
Tố Phi Ngôn đối với biểu tình tuyệt vọng của hắn làm như không thấy “Nửa ngày, tối đa chỉ có nửa ngày, cũng có thể mấy canh giờ nữa sẽ chết, thân thể hắn quá yếu, không có thể lực để chống đỡ tiếp.”
Cổ Uyên Tư lệ rơi đầy mặt, chưa từng thấy hồi hận như giờ khắc này. Nếu mình đối đãi với Nhạc Nhã tốt một chút, hắn nói không chừng còn có chút sức lực, còn đủ để sống lâu thêm một thời gian.
Tố Phi Ngôn biết trong lòng hắn đang nghĩ gì, nhàn nhạt nói “Vào đi thôi, thời gian không còn nhiều.”
Cổ Uyên Tư ngẩng đầu lên hỏi Tố Phi Ngôn “Vì sao lại giúp ta? Ta đối với ngươi như thế…”
Tố Phi Ngôn lạnh lùng nói “Ngươi đối với ta thế nào không phải là điểm quan trọng, mà là ta vốn nghĩ trong chuyện này nhất định cất giấu bí mật. Thần tử mặc dù có năng lực cho ngươi sống sót, nhưng như thế này ngươi thực sự sẽ hạnh phúc sao? Tại giờ khắc cuối cùng, có đúng hay không nên có người cho ngươi tự chọn thứ ngươi muốn trong đời. Hắn mặc dù yêu ngươi, cũng không có quyền đem cuộc sống của ngươi gánh vác trên vai.” Tố Phi Ngôn công bằng vô tư chưa bao giờ thay đổi.
Cổ Uyên Tư kích động nói lời tạ ơn, bước nhanh vào trong phòng, canh giữ bên giường, cầm chặt bàn tay nhỏ bé yếu ớt của Nhạc Nhã. Vào lúc này, mỗi một khắc đều đặc biệt trân quý, hắn muốn khi Nhạc Nhã tỉnh dậy nhìn thấy người mà Nhạc Nhã yêu nhất.
Nhạc Nhã tỉnh lại, nhìn thấy Cổ Uyên Tư bên cạnh, nước mắt nóng hổi chảy ra, hắn nức nở “Ta nghĩ ngươi sẽ không tới gặp ta.”
Cổ Uyên Tư cầm tay hắn, không ngừng hôn nó, hối hận cùng ái ý khắc sâu trong lòng đan vào nhau, thanh âm khàn khàn, hắn mở miệng “Tha thứ cho ta, Nhạc Nhã, xin hãy tha thứ cho ta! Ta yêu ngươi, kỳ thực ta vẫn yêu ngươi, ta không biết ngươi vì ta mà làm nhiều chuyện như vậy, ta thực hận bản thân vì sao không nhìn rõ chân tướng, ngươi rõ ràng là Nhạc Nhã trước đây, vì sao ta… lại khiến ngươi thành như vậy.”
Nhạc Nhã thở hổn hển, rõ ràng là kinh hoảng “Ngươi đang nói gì? Ta nghe không hiểu.”
“Nhạc Nhã, ta yêu ngươi, mười năm nay ta chưa từng yêu ai khác, ta không gặp phải cái gì người mệnh định cả, Triệu Hồng Nhi là nương tử của nghĩa huynh ta, không phải của ta, ta ở Trung Nguyên lòng chỉ tưởng nhớ một mình ngươi.”
Thoáng chốc Nhạc Nhã minh bạch Cổ Uyên Tư đã biết tất cả, hắn trở mình quay sang chỗ khác, toàn thân run lên nói “Ta không hiểu ngươi đang nói cái gì, ngươi đi đi, ta không muốn thấy ngươi.”
Cổ Uyên Tư ôm lấy thân thể Nhạc Nhã, nước mắt chảy xuống “Nhạc Nhã, ta yêu ngươi, mặc kệ ngươi có muốn nghe hay không, ta vẫn muốn nói, ta yêu ngươi, yêu tới mức tim như nát ra, nhưng ta vẫn yêu ngươi.”
Nghe loáng thoáng truyền đến tiếng khóc nức nở, Cổ Uyên Tư hôn tóc hắn “Đừng không để ý tới ta, Nhạc Nhã, van cầu ngươi để ý tới ta đi có được không? Ta yêu ngươi như vậy, chưa từng yêu ai khác.”
“Đừng nói nữa A Tư, ngươi không thể yêu ta! Ô… người ngươi yêu chính là ở Trung Nguyên…”
Cổ Uyên Tư xoay gương mặt nhỏ nhắn của hắn lại “Ta không cần ai khác, Nhạc Nhã, để ta yêu ngươi có được không?”
“Không được, ngươi không thể tùy hứng như thế.” Nhạc Nhã thúc nhẹ vào ngực hắn, nước mắt càng tuôn rơi “Ngươi tuyệt đối không thể yêu ta, coi như là ta xin ngươi, A Tư, ngươi quên ta đi.”
Cổ Uyên Tư gắt gao ôm hắn vào ngực, đau khổ gần như khiến toàn thân hắn run lên “Ta không cho phép ngươi nói như vậy nữa, thừa nhận là ngươi yêu ta đi, ta phải nghe chính miệng ngươi nói.”
Nhạc Nhã khóc đến mức bắt đầu thở dốc “A Tư, van cầu ngươi, hãy nghe ta nói, ngươi phải tới Trung Nguyên, ngươi nhất định sẽ ở một chỗ rất kỳ dị gặp được một cô nương mỹ lệ, cô nương kia sẽ đoạt được tâm hồn ngươi…”
Cổ Uyên Tư rống lên “Ngươi đến bây giờ vẫn còn nói như vậy, ngươi đang giẫm đạp lên tình yêu của ta đối với ngươi sao? Mặc kệ sẽ gặp ai, ta vẫn yêu ngươi, cả đời này chỉ yêu một mình ngươi, dù là trời sập, đất nứt ra nuốt cả ta, ta cũng không hối hận chỉ yêu mình ngươi.”
Nghe được lời cực kỳ kiên định của Cổ Uyên Tư, Nhạc Nhã che mặt, rốt cuộc khóc thành tiếng, hết thảy thống khổ cùng ủy khuất khiến lòng hắn đau như bị thắt lại. Cổ Uyên Tư vẫn ôm hắn, không cho hắn rời đi, Nhạc Nhã trong lúc vô lực khước từ, tiếng nức nở cũng thấp dần xuống.
Cổ Uyên Tư nâng mặt hắn lên, hôn môi hắn “Ta yêu ngươi, Nhạc Nhã, ta yêu ngươi! Nói ngươi yêu ta đi, để ta biết ngươi cũng yêu ta, cả đời này, mặc kệ ngươi nói thêm bất cứ điều gì, ta cũng không bỏ ngươi đi nữa.” Hắn nói mỗi một câu lại hôn một lần.
Nhạc Nhã thống khổ ôm lấy cổ hắn, toàn thân bởi vì lời muốn nói mà phát run “A Tư…” Hắn chủ động hôn lại Cổ Uyên Tư “Ta yêu ngươi.”
Con mắt Cổ Uyên Tư thoáng trở nên rực rỡ, lại liên tiếp hôn Nhạc Nhã, hết thảy ái ý triền miền đều biểu hiện trong đó không sót chút nào.
Trao đổi thật nhiều nụ hôn cùng ái ý, nước mắt Nhạc Nhã đã khô, trong lòng tràn đầy vui sướng không nói nên lời và tình cảm bi thương. Biết rõ không nên nhận ái ý của Cổ Uyên Tư, thế nhưng dưới ánh mắt như lửa nóng, hắn cũng không thể che giấu được tình cảm dâng lên như thủy triều, chỉ có thể nói ra.
Nhưng bên cạnh sự hối hận, hắn lại hồi tưởng sự ôn nhu của Cổ Uyên Tư đối với hắn, tim hắn đập điên cuồng. Hết thảy thống khổ đã rời xa, đến sợ hãi với cái chết cũng biến mất, trong lòng chỉ tràn đầy ái ý không thể phai mờ.
“Nếu như ta chết, đừng theo ta.”
Từ những câu hỏi kia, Nhạc Nhã biết là Cổ Uyên Tư quỳ gối ở ngoài phòng thì nghe được hắn nói chuyện với Tố Phi Ngôn, hiện tại chỉ có thể khẩn cầu Cổ Uyên Tư đừng chết theo hắn.
Cổ Uyên Tư không trả lời.
Thanh âm của Nhạc Nhã trở nên gấp gáp “Đáp ứng ta, có được không?”
Câu trả lời của Cổ Uyên Tư chỉ là một nụ hôn ôn nhu.
Nước mắt lại rơi xuống, Nhạc Nhã nắm chặt cánh tay Cổ Uyên Tư “Đây là việc cuối cùng ta cầu xin ngươi, ngươi cũng không chịu sao?”
Cổ Uyên Tư cầm tay hắn, hôn lên má hắn “Nhạc Nhã, đi theo ta tới một chỗ này có được không?” Hắn vươn một cánh tay khác muốn Nhạc Nhã cầm.
Nhạc Nhã cũng không biết Cổ Uyên Tư muốn gì, nhưng luôn luôn vô pháp chống cự Cổ Uyên Tư, trước đây như thế, giờ cũng thế. Hắn vươn cánh tay bé nhỏ mềm yếu cho Cổ Uyên Tư cầm, Cổ Uyên Tư thuận thế đưa hắn ôm vào lòng, đi thật nhẹ nhàng chậm rãi ra khỏi phòng nhỏ để không lay động thân thể suy yếu của hắn. Cổ Uyên Tư bước đi phi thường ôn nhu, nhãn thần nhìn Nhạc Nhã cũng dịu dàng đến cực điểm.
Nhạc Nhã đem cánh tay gầy yếu bám vào cổ hắn, chỉ cần là theo Cổ Uyên Tư, chân trời góc biển hắn cũng cam tâm tình nguyện đi theo; chỉ cần ở bên Cổ Uyên Tư, thống khổ lớn lao thế nào hắn cũng vui vẻ chịu đựng.
Cổ Uyên Tư dường như nghĩ muốn cảm thụ được hắn, vì vậy ở trên tóc hắn hạ xuống một nụ hôn.
Bọn họ đi tới một chỗ hoang vắng, Nhạc Nhã biết chỗ này cách nơi khai hoang kkhông xa. Ở đây không ngọn cỏ, là cả một vùng hoang mạc. Hắn không biết Cổ Uyên Tư dẫn hắn tới đây làm gì, không tự chủ được nhìn mắt Cổ Uyên Tư, như là muốn Cổ Uyên Tư cho hắn câu trả lời.
Cổ Uyên Tư thấp giọng nói “Ngươi nhắm mắt lại đi, lúc nào ta nói mở mới được mở, phải khép chặt vào, ôm chặt cổ ta.
Nhạc Nhã nhắm mắt lại, hắn có thể cảm thấy được Cổ Uyên Tư như đang đi trên một con đường gồ ghề, thế cho nên thân thể hắn có chút lay động, thêm vào đó, khiến cho hắn loạng choạng dữ dội. Hắn ôm chặt cổ Cổ Uyên Tư, để tránh thân thể bị hoảng động, không lâu sau, Cổ Uyên Tư đứng yên.
“Nhạc Nhã, mở mắt ra.”
Nhạc Nhã có thể nghe được trong giọng hắn có một sự hưng phấn kì lạ, như là lòng dạ cảm giác đều thư thái. Vì vậy hắn chậm rãi mở mắt, đập ngay vào mắt chính là mảnh lớn hỏa hồng, hồng tới mức như hỏa diễm đang thiêu đốt. Nhạc Nhã không khỏi giật mình, không thể tin được dị cảnh trước mắt, tim đập bình bịch.
Cổ Uyên Tư để thân thể hư nhuyễn của hắn theo thân thể mình trượt xuống tới lúc có thể an ổn đứng trên mặt đất, chỉ vào bốn phiến thạch bích màu sắc hỏa hồng nói “Đây là sơm động ẩn dưới nền đất, lúc ta hơn mười tuổi ở đây thấy cảnh tượng này, phi thường đặc biệt, bốn phía đều như hỏa diễm đang thiêu đốt; ta nghĩ trên đời không có bất cứ nơi nào có được cảnh tượng như vậy, ta vốn muốn ở chỗ này hướng ngươi cầu thân, cho ngươi có một ký ức mỹ lệ phi thường khó quên, hiện tại hẳn cũng chưa muộn!”
Nhạc Nhã thở gấp, cánh tay cầm ống tay áo Cổ Uyên Tư run kịch liệt.
Cổ Uyên Tư nói nhỏ “Rất đẹp đúng không, Nhạc Nhã?”
Vẻ mặt Nhạc Nhã méo mó, hắn thả ống tay áo Cổ Uyên Tư ra, bỗng nhiên vọt tới trước khối nham bích, giống như bị kích động cực lớn vuốt ve nham bích hỏa hồng “Tại sao có thể như vậy? Tại sao lại như thế này?”
Hành động của hắn khác thường như thế khiến Cổ Uyên Tư càng hoảng sợ, vội vã chạy theo tới bên người hắn, đỡ lấy thân thể hắn, bối rối hỏi “Làm sao vậy Nhạc Nhã? Ta nói sai cái gì sao?”
Đồng tử rã rời, Nhạc Nhã cố sức đập vào nham bích hồng sắc, không trả lời câu hỏi của Cổ Uyên Tư, lại hỏi tiếp câu kia, hơn nữa hiển nhiên là bị chấn động quá lớn, toàn thân run không ngớt “Tại sao có thể như vậy? Vì sao lại như vậy?” Tay hắn phi thường non mịn, dùng lực một chút liền xước da.
Cổ Uyên Tư nắm lấy tay hắn, sốt ruột nói “Không nên, Nhạc Nhã, sẽ làm tay ngươi bị thương…”
Hắn vừa nói xong, Nhạc Nhã liền ngã về phía sau, cả người hư nhuyễn ngả vào cánh tay hắn, sắc mặt tái xanh, hiển nhiên là chịu phải đả kích quá lớn.
Cổ Uyên Tư hoảng hốt, đưa tay xem xét hơi thở của Nhạc Nhã, mới biết Nhạc Nhã đã không còn thở nữa, hắn phát sinh tiếng hét điên cuồng “Nhạc Nhã! Nhạc Nhã!”