Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt

Chương:5Quyển 7 -


Đọc truyện Miêu Cương Kỳ Tình Hệ Liệt – Chương 65Quyển 7 –

Cổ Uyên Tư không chịu buông tha hắn, ra sức xoay đầu Nhạc Nhã lại, muốn hắn tiếp tục nhìn mình “Ngươi đã sớm suy tính làm thế nào để tống ta đi, ngươi ham tài sản của nhà ta, nếu ta mười tám tuổi, tiền tài của cha ta toàn bộ sẽ do ta kế thừa, vậy nên trước khi ta được mười tám tuổi ngươi đem ta đuổi đi. Mà dưới tình huống vừa vội vừa cuống, ngươi liền quyết định sắc dụ ta?”

“Ta… ta không có.” Nhạc Nhã khí tức bất định, trong lúc gần gũi đối thoại với Cổ Uyên Tư, nói lên càng lắp bắp, khiến kẻ khác không khỏi hoài nghi hắn đang nói dối.

Một tay chế trụ cổ của Nhạc Nhã, Cổ Uyên Tư lại dùng lực cho hắn một cái tát, trong giọng trầm thấp tràn ngập sự thô bạo “Ngươi vẫn đang nói dối, ngươi đồ hạ tiện, biết rõ ta sùng kính ngươi thế nào, đến một ngón tay cũng không dám đặt trên người ngươi, nhưng ta nghĩ ngươi hẳn đã sớm nhìn ra dục vọng mê muội của ta với nghươi, chỉ cần có thể thực sự được ôm lấy ngươi …”

Cổ Uyên Tư chỉ hoa thính bên ngoài, ngôn ngữ kịch liệt như lửa thiêu đốt, giống như có thể phun ra hỏa diễm hừng hực “… thì là lập tức bảo ta đi chết ta cũng cam lòng.”

Hắn nói xong không hề giấu điều gì, có thể thấy tình cảm hắn đương sơ nồng nhiệt tới mức nào, khiến kẻ khác kinh hồn táng đảm là không cần phải hoài nghi. Những lời kịch liệt đó có thể khiến Nhạc Nhã toàn thân không kiềm chế được run rẩy, tất thảy cảm tình bạo khai trong ngực, làm Nhạc Nhã đau đến hầu như không nói nên lời.

“Vậy nên ngươi chọn cái đêm tháng năm ngày hai mươi kia để sắc dụ ta, để ta cả đêm không quay về phòng, sau đó thông đồng với Dược sư đem thi thể tới phòng ta, đợi tới sáng sớm, sự tình vừa truyền ra thì ta ở Miêu Cương sẽ không còn chốn dung thân.”

“Ta… ta… ta không có.”

Cổ Uyên Tư không để ý tới tiếng phủ nhận yếu ớt của hắn, chỉ kéo cao gương mặt cực mỹ cực thanh tú của Nhạc Nhã lên “Đến khi ngươi cùng Dược sư khám nghiệm tử thi, dùng sâu độc để tra ra ai là kẻ giết người, thì ta mới hiểu vì sao ngươi muốn cùng ta lên giường, bởi vì ngươi cần thể dịch của ta để làm chứng cớ giả. Buổi tối ngươi cùng với ta, chính là vì để lấy được dịch thể của ta, làm cho sâu độc chạy tới trên đầu ta, chứng minh ta chính là hung thủ giết nữ nhân kia.”

Ánh mắt Nhạc Nhã mông lung, nhãn thần Cổ Uyên Tư thì quá mức cường liệt, khiến hắn quay đầu đi, hoảng loạn nói “Ta không biết, ta một điểm cũng không hiểu ngươi đang nói gì.”

Cổ Uyên Tư lật mặt Nhạc Nhã lại, không cho hắn trốn tránh, ánh mắt tràn ngập cừu hận. Đương sơ mê luyến sâu đậm nồng nhiệt, hiện tại oán hận lại càng cường liệt.

“Ngươi không cần phải làm bộ nữa, ngươi không chỉ biết, hơn nữa từ đầu tới cuối đều do ngươi an bài. Ta mười bảy tuổi căn bản không cách nào nói ra đêm tháng năm ngày hai mươi đó ta ở đâu, ta đâu thể nào phá hoại danh tiếng của ngươi nói cả đêm ta cùng với ngươi trên giường hoan ái? Ngươi biết rõ ta lúc đó với ngươi mê luyến thật sâu, căn bản không có khả năng nói ra sự thực, cho đến lúc ngươi một điểm cũng không hề biện giải thay ta, thậm chí đứng về phía mấy lão già kia, ta mới biết được việc đem ta đuổi khỏi Miêu Cương do ngươi chủ mưu, cũng mới biết được ta đã trúng phải quỷ kế ác độc của ngươi.”

Càng nói càng oán, giận, Cổ Uyên Tư cười nhạt “Ngươi nhất định cho rằng ta trong người không một xu dính túi sẽ chết ở bên ngoài đúng không? Như vậy thứ nhất ngươi sẽ không phải lo nghĩ về sau, mà chuyện ngươi chiếm tài sản nhà ta cũng sẽ không có ai biết đúng không? Ngươi không hề ngờ tới cha  ta ở Trung Nguyên có người quen, người nọ còn cho ta mượn bạc buôn bán, ngươi chắc cũng không nghĩ tới ta sau khi cửu tử nhất sinh lại còn có thể phát đạt! Người ác như ngươi sao có thể xứng với tục danh thần tử?”


Lời nói của Cổ Uyên Tư càng thêm tàn nhẫn “Vậy nên ta dùng thời gian mười năm để chuẩn bị trả thù ngươi cùng Miêu Cương Dược sư, ta mua chức quan ở Miêu Cương, địa vị của ta không thể lung lay, ta muốn ở Miêu Cương đỉnh thiên lập địa, ta muốn cho Thần tử thanh thánh ngươi cùng Dược sư tôn quý không còn cách nào đuổi ta ra khỏi Miêu Cương nữa.” Hắn cười lạnh nói “Miêu Cương Dược sư ra ngoài còn chưa về, trước hết ta làm cho ngươi cực khổ, chờ hắn về, ta muốn để hắn chết cũng không có chỗ chôn.”

“Không, không phải lỗi của Phi Ngôn, là lỗi của ta, A Tư, van ngươi chỉ trả thù ta thôi.” Tố Phi Ngôn chính là tên của Miêu Cương Dược sư, trên thế gian này cũng chỉ có Miêu Cương Thần tử là gọi thẳng tên thật của Miêu Cương Dược sư.

“Ta đương nhiên biết là lỗi của ngươi, ta sẽ khiến ngươi phải trả giá đắt, bây giờ còn chưa tìm được Dược sư, ngươi không cần phải lo lắng thay hắn như thế. Nhìn ngươi lo nghĩ như vậy, lời đồn là thật sao? Ngươi cùng Miêu Cương Dược sư quả thực có một chân?”

Dưới bầu không khí kinh khủng, Nhạc Nhã không chỉ không biện bạch cho mình, còn hỏi một câu rất không liên quan “Ngươi từng bị bệnh sao, A Tư?”

‘Chát’, Cổ Uyên Tư lại cho Nhạc Nhã một cái tát thật mạnh, Nhạc Nhã lập tức ngã xuống bàn.

Cổ Uyên Tư cởi y phục của mình “Ta có từng bị bệnh không? Nói như thể ngươi rất quan tâm vậy, ngươi đừng mơ lảng sang chuyện khác.”

Thấy Cổ Uyên Tư cởi quần áo, nhãn thần tràn ngập dục vọng, Nhạc Nhã không khỏi run hết tay chân, ngữ khí suy yếu vô lực “A Tư, ngươi định làm gì?”

“Làm gì?” Tiếng cười của hắn phi thường tà ác “Rõ ràng như thế ngươi còn không nhìn ra sao? Ngươi hiện tại là người thấp hèn nhất Miêu Cương, không ai để ý tới ngươi, ngươi chỉ có thể sống bằng việc nhìn ánh mắt của ta. Thân thể của ngươi yếu như thế, bảo ngươi đi làm phó dịch, chỉ sợ mỗi ngày đều xỉu vài lần.”

Bàn tay to lớn vuốt ve khuôn mặt tinh tế nhỏ nhắn của Nhạc Nhã, ánh mắt tràn đầy tình sắc khiến Nhạc Nhã co rúm lại

“Có điều mặt ngươi rất đẹp, tuy rằng ta không đặc biệt thích nam (‘____’- gay thấy mồ còn làm bộ), thế nhưng biểu hiện của ngươi ở trên giường cũng không tệ, chí ít là mười năm trước ngươi hầu hạ ta cũng khá.”

Nhạc Nhã run lên, thấp giọng nói “Đừng như vậy, A Tư, ngươi.. ngươi thành thân rồi, không phải sao?”


Cổ Uyên Tư lại tát hắn “Ta có thành thân hay chưa có liên quan gì đến ngươi? Ngươi muốn tự cởi quần áo, hay là muốn ta giúp ngươi cởi?” Hắn hung ác độc địa nhướn mày “Có điều nếu để ta cởi giúp ngươi, chỉ sợ cũng không dễ chịu cho lắm.”

“A Tư…”

“Gọi thân thiết như thế, ngươi rốt cuộc có tự cởi hay không hả?”

Nhạc Nhã cầm vạt trước của y phục, ngón tay vì căng thẳng mà không ngừng run, nhưng cố gắng kéo ra, nhẹ nhàng nói “Ngươi muốn ta cũng được, thế nhưng A Tư ngươi phải trả lời ta, ngươi có từng bị bệnh không? Mười năm ngươi ở ngoài, có bệnh tật gì nghiêm trọng không?”

Cổ Uyên Tư nheo mắt, hiển nhiên là nghĩ câu hỏi của hắn kỳ quái.

Nhạc Nhã một tay nắm vạt áo mình, khẩn cầu nói nhỏ “Ta van ngươi nói cho ta biết đi, ngươi có từng bị bệnh không?”

“Không sai, ta từng bị bệnh nặng một hồi, nhưng cũng không phải vì ngươi, mà là lúc ta ra khỏi cửa không xu dính túi bị dầm mưa cả ngày mới mắc trọng bệnh.”

Nhạc Nhã vừa nghe câu trả lời của hắn, viền mắt hiện lên quang ảnh, sâu trong đó bi thương cùng vui mừng thâm trầm khó thấy, lần thứ hai ôn nhu hỏi “Ngươi thành thân chưa? Có phải ở Trung Nguyên nhìn thấy một vị cô nương mỹ lệ khiến ngươi khẩn cấp nghĩ muốn cùng nàng thành thân?”

Cổ Uyên Tư chần chờ một chút, tựa hồ lo lắng có phải trả lời vấn đều này không, cuối cùng hắn lạnh lùng nói “Thì làm sao? Ta từ lâu không còn là Cổ Uyên Tư trước kia mê luyến ngươi nữa.”

Có được đáp án trong lòng mong muốn, Nhạc Nhã gục đầu cởi vạt áo ra, một giọt nước mắt như ngọc trai lăn xuống, làm ướt áo hắn. Bỗng nhiên không có bất cứ một sự phản kháng nào, hiển nhiên là biết dù phản kháng thế nào cũng chỉ làm phải nếm thêm nhiều vị đắng mà thôi.

“Ta tự cởi.”


Hắn còn chưa cởi y phục thì ngoài cửa đã truyền đến một thanh âm lỗ mãng.

“Chờ một chút, nghìn vạn lần không thể cởi, ta có việc muốn nói a!”

Ngoài gian phòng truyền đến tiếng ồn ào, ưu mỹ như tiếng gảy huyền cầm, nhưng thanh âm này không ngừng oán đông giận tây, còn càng nói càng hạ lưu, hoàn toàn phá hủy âm sắc duyên dáng của hắn, quả thực là phí của trời.

“Nếu như ngươi muốn cởi, chờ ta vào phòng mới được cởi, ta yêu nhất chính là xem nam nhân khỏa thân, nghìn vạn lần không thể thiếu phần ta được, bằng không ta sẽ đấm ngực giậm chân (ý là tiếc rẻ đấy ‘ 3 ‘). Tuy rằng có thể bảo ngươi cởi cho ta xem, thế nhưng vui riêng không bằng vui chung a!” Người nọ bỗng nhiên quát ra lệnh “Uy, ngươi làm người hầu cái kiểu gì vậy? Mau mở rộng cửa cho ta a, nóng muốn chết.”

Cửa phát sinh tiếng ‘kẽo kẹt’, sau đó bị chậm rãi mở ra, chỉ thấy một nam tử ăn mặc phi thường khoa trương lòe loẹt, cầm một cái quạt màu sắc phi thường khoa trương đứng ở đằng kia. Trên đời tuyệt đối không có ai lại mặc y phục như thế, hơn nữa đi trên đường còn không thấy xấu hổ.

Thế nhưng rõ ràng là, nam nhân này hình như cũng không có xấu hổ, còn đối với y phục của bản thân phi thường đắc ý, thật sự không biết mắt thẩm mỹ để vào đâu.

Hắn cầm một cây quạt màu sắc phi thường khoa trương tới mức có thể coi là xấu cực kỳ quạt phành phạch, trên mặt đầy mồ hôi đi nhanh vào trong phòng, có thể thấy là vội vàng tới.

Vóc người hắn phi thường thon thả, giống như nữ hài tử, bất quá thiếu chút linh khí, lại gấp mười lần tinh quái kỳ quặc, diện mạo tuyệt không hề thua Miêu Cương Thần tử Nhạc Nhã, chỉ có điều hắn không có văn nhược như Nhạc Nhã, thân thể xem ra cường tráng hơn.

“Ây, thật vô ý, ngươi chính là Nhạc Nhã sao?” Nam nhân mặc y phục màu sắc khoa trương vỗ tay, vẻ mặt xin lỗi, lớn tiếng nói “Ta vốn ba mươi năm trước muốn đem ngươi về nuôi, kết quả là ta quên sạch sẽ. Xin lỗi, ta lập tức đem ngươi về nuôi, từ hôm nay trở đi ta là dưỡng phụ của ngươi, tên ta là… là…”

Hắn dường như đã quên chính tên mình, quay đầu lại nhìn thanh y nam nhân vừa giúp hắn mở cửa, không khách khí quát “Uy, ta gọi là gì nhỉ? Ta lại quên rồi. Người hầu, giúp ta nói cho hắn.”

Trên đời lại có người quên cả tên mình, còn phải đi hỏi người khác mình gọi là gì, thực sự quái dị nhất thiên hạ.

Nam nhân bị gọi là người hầu diện mạo dị tuấn, khí thế hào phách, thoạt nhìn không có vẻ là người đi làm phó dịch cho người khác, có thể thấy hắn đối với tình huống này không thấy quái lạ, cũng không lộ ra biểu tình kỳ dị, chỉ lạnh lùng ra điều kiện: “Mười lần” (trâu bò =)))))))))))

“Không được, hỏi mỗi cái tên đã mười lần, nhiều lắm.”


Hai người chẳng biết đang thảo luận cái gì, lại bắt đầu ép giá.

“Năm lần!”

“Tám lần.”

Nam nhân mặc y phục màu sắc khoa trương lộ ra vẻ tươi cười, giống như có thể đoạt đi hô hấp của người khác “Được, thì tám lần.”

Thanh y nam nhân nhìn về phía Nhạc Nhã, chỉ vào nam nhân khoa trương nói “Người này gọi là Vu Tình Bích, ba mươi năm trước bằng lòng đem ngươi về nuôi nấng, kết quả là quên toàn bộ, hiện tại bỗng nhiên nhớ ra mới vội vàng tới xem ngươi thế nào rồi.”

Vu Tình Bích giơ tay lên, vuốt da thịt non mềm của Nhạc Nhã, nước bọt như thể sắp tràn trề dưới đất, vẻ mặt mê đắm, nói cực kỳ hạ lưu “Tiểu quai quai, không ngờ ngươi lại đẹp thế, sớm biết ngươi đẹp vầy ta chính là không quản nửa đêm cũng phải đem ngươi về, chờ ngươi hơn mười tuổi thì chậm rãi dạy dỗ ngươi.” (dạy gì anh? O.O)

Từ vẻ mặt của hắn, có thể tưởng tượng ‘dạy dỗ’ hắn nói là có ý tứ gì.

Hắn tiếp tục nói, hơn nữa càng nói càng quái dị “Hiện tại tuy rằng ngươi đã ba mươi tuổi nhưng không sao, ta thấy về phương diện trưởng thành của tâm trí thì còn chậm, vẫn có thể dạy dỗ được, huống hồ ngươi là kiểu ta thích nhất, dưỡng phụ sẽ thương ngươi!”

Hắn căn bản cũng chưa làm dưỡng phụ của Nhạc Nhã ngày nào, thế nhưng thản nhiên xưng, quả thực là lộn xộn.

Cổ Uyên Tư đối với sự lỗ mãng của hắn thấy không vui, lạnh lùng đẩy bàn tay đang sờ Nhạc Nhã ra “Ai cho phép ngươi xông vào nhà ta, cút ngay!”

Lúc này Vu Tình Bích mới nhìn về phía mặt Cổ Uyên Tư, phát sinh tiếng kêu kinh hỉ, quỳ cả xuống, như thể đang biểu diễn, không biết thực sự đang diễn trò hay là cá tính vốn khoa trương như vậy “Trời a, ngươi đối với ta thật tốt, bỗng chốc cho ta hai mỹ nam nhân khác loại. Một người mềm mềm trơn trơn, có thể làm món điểm tâm ngọt sau khi ăn xong, một người cứng rắn lạnh lùng, có thể làm món khai vị trước khi ăn, ta thật là vui quá đi.”

Hắn vội vã đứng lên, nói nhỏ với Nhạc Nhã “Nhạc Nhã, ngươi phải cởi quần áo đúng không? Tới đây, dưỡng phụ giúp ngươi cởi, kỹ xảo cởi quần áo của dưỡng phụ có thể nói là đệ nhất thế gian, tuyệt đối không làm ngươi đau.”

Nhạc Nhã chưa từng thấy qua ai kỳ quái như thế, hơn nữa người này xem ra cùng lắm mới tới hai mươi, lại tự xưng là dưỡng phụ hắn, còn nói ba mươi năm trước quên mang hắn về nuôi, theo tuổi mà tính thì căn bản đó là chuyện bịa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.