Miêu Chủ Tử

Chương 80: Pn6 Em Trai


Đọc truyện Miêu Chủ Tử – Chương 80: Pn6 Em Trai


Ngày sinh nhật bốn tuổi của Lục Phi, Lục Thu phát hiện mình lại mang thai.

Mấy năm nay vì cứ có Lục Phi kè kè nên Neville và Lục Thu cũng chẳng có quá nhiều thời gian ở riêng làm gì đó, cô cũng không nghĩ nhiều đến chuyện sinh thêm.

Vốn mang tâm thái nếu không có nhiều con cũng không sao, lúc phát hiện mình mang thai đứa thứ hai, Lục Thu rất kinh ngạc.

Lúc phát hiện, Lục Thu đã mang thai được hai tháng.

Không giống với đứa đầu tiên, lần này cơ thể cô không có biểu hiện khó chịu gì, nên ăn thì ăn nên uống thì uống còn vận động rất bình thường.

Đột nhiên có một ngày cô cảm thấy bụng mình là lạ, cứ thấy mập ra một vòng rồi nhờ bác sĩ kiểm tra thử mới phát hiện.

Đã có kinh nghiệm một lần rồi mà Neville vẫn căng thẳng như lần đầu, cứ đi qua đi lại tại chỗ mấy vòng, suýt nữa đã chóng mặt xỉu.

Hắn dán tai sát bụng cô cẩn thận nghe ngóng.

Thành viên vui nhất phải kể đến Lục Phi.

Sau khi Longfellow lên ngôi, Đế quốc phát triển thần tốc, lại khai phá thêm một tinh cầu mới, giờ tinh cầu có thể cư trú nhiều hơn mà dân số lại quá ít, mấy năm nay đang khuyến khích sinh sản di dân.

Đa số bạn học xung quanh Lục Phi, ngoại trừ cậu ra thì bọn họ đều có mấy anh em liền, có đến mười anh chị em cũng không ít đâu, chỉ có nhóc đến giờ vẫn là con một.

Cậu nhóc đã hỏi Lục Thu rất nhiều lần rồi, lúc nào mình mới có em trai em gái.

Thời gian dần trôi, hệ quả của việc biến thành người cũng từ từ lộ ra, trước kia một lần thai có thể sinh được bảy tám con non, giờ giảm xuống chỉ còn phân nửa, những động vật thai hai ba con giờ chỉ còn một.

Khả năng sinh sản đồng loạt giảm, nhưng chất lượng lại tăng rõ rệt.

Căn cứ theo thống kê, xác suất động vật khai trí được sinh ra nhiều hơn trước kia gấp đôi.

Đồng thời con non mới sinh cũng có chỉ số thể năng, trí lực và tuổi thọ cao hơn cha mẹ nhiều.

Đây cũng không thể xem là chuyện xấu, về lâu về dài cũng tốt cho sự phát triển của Đế quốc.

Chỉ là hậu duệ của một số động vật có tỉ suất sinh sản vốn đã thấp hơi nguy hiểm, Đế quốc đã bắt đầu thực hiện các biện pháp dự phòng, phòng ngừa giống loài này bị tuyệt chủng.


Lúc Lục Thu biết mình mang thai con thứ hai, Vương hậu của Longfellow cũng vừa sinh đứa bé đầu tiên không lâu, là một cô công chúa nhỏ.

Vương tộc mở tiệc lớn chúc mừng, hai vợ chồng cũng đưa Lục Phi đến dự, tiện thể đưa nhóc đến xem ngôi nhà khác của mình ở Thủ Đô tinh, dù gì trước giờ cậu nhóc cũng chưa từng ra khỏi Cự Nham tinh.

Modes đã đến tuổi trưởng thành, nghe nói cô nàng có người yêu rồi, lại sống chết thế nào cũng không chịu cho mọi người xem mặt người yêu, cũng không chịu nói là chủng tộc gì.

Lục Thu nghe tin này thì hơi lo một chút, Modes là cô nàng bị cuồng tộc không có lông, cô cứ lo không biết cô nàng có khi nào thích cá hay loài bò sát nào không.

Nhưng bây giờ các động vật cũng có thể biến thành người rồi, khả năng này cũng không lớn lắm.

Thời kỳ đầu mang thai vốn không nên đi xa, nhưng Lục Thu cảm thấy tình trạng sức khỏe mình rất tốt, cũng đã lâu rồi cô không ra ngoài nên cứ kiên quyết muốn đi.

Cả đoạn đường mặt Neville cứ căng cứng lên, ôm cô trong lòng bảo vệ không chịu buông, nếu hắn phải ra ngoài làm gì thì phải có Lục Phi canh chừng Lục Thu, còn dặn nhóc không được rời khỏi mẹ một tấc nào.

Lục Phi rất ngoan ngoãn biến về hình thú, học theo dáng vẻ của Neville quấn mình trên người Lục Thu.

Đương nhiên, quấn thất bại, chỉ có thể uốn mình quanh đầu cô.

Hình thú của Lục Phi đã cao hơn ngực Lục Thu, nhóc ưỡn người ra thật dài, mỗi lần Lục Thu sờ sờ nhóc đều cảm thấy cứ như đang sờ một con mèo Maine vậy.

Lông Lục Phi mềm hơn Neville một chút, nhưng bình thường Lục Thu không có nhiều cơ hội vuốt ve Lục Phi.

Cái đồ Neville ghen chúa này, nhiều nhất chỉ cho cô chải lông cho Lục Phi thôi.

Sau khi lớn hơn, Lục Phi đã có thể tự rửa mặt tắm táp, rất độc lập.

Thừa dịp Neville không ở đây, Lục Phi cầm lược lên để Lục Thu chải lông cho nhóc.

“Chúng ta đi xem em gái ạ?”
“Đúng rồi, xem em gái, con chuẩn bị quà gì cho em gái rồi?” Lục Thu hỏi.

“Là con mèo con tự tay làm.” Lục Phi xoay người lấy một con mèo đồ chơi từ cái túi đeo trên cổ ra.

Trước kia để dạy nhóc khống chế sức mạnh, Lục Thu đã cho nhóc chơi bùn, không ngờ nhóc còn học ra nghề nữa.

Giờ Lục Phi còn học được nung bùn, con mèo gốm này là do nhóc tự làm, mặt mũi và lông mèo rất chân thật, cái đuôi đằng sau vểnh lên, bên ngoài còn được bọc một lớp da mềm, gắn lông xù làm lông tóc, sờ vào rất mềm mại.


Lục Thu hỏi: “Sao lại bọc nhiều lớp như vậy?”
Lục Phi nghiêm túc nói: “Em gái còn nhỏ quá, như vậy sẽ không làm em bị thương.”
Lục Thu bật cười, đúng là anh trai chuẩn mực.

Đến tối, cuối cùng bọn họ cũng gặp được con gái của Longfellow.

Đó là một bé mèo quýt con, lông điểm xuyến hoa văn trắng, trông rất khỏe mạnh, căng tràn sức sống.

Lục Phi cẩn thận từng li từng tí ôm em gái, hai mắt sáng lấp lánh nhìn em gái mèo con: “Là em gái nè.” Nói rồi vùi đầu vào lưng bé hít hít mấy cái: “Thơm quá!”
Lục Thu không ngờ nhóc lại làm vậy, âm thầm kéo nhóc về phía sau một chút: “Nhẹ nhàng chút đi.”
Lục Phi đành phải đặt em xuống, tiếp tục lấy đồ chơi ra đặt bên cạnh bé: “Con tặng quà cho em này.

Khi nào thì em mới lớn vậy? Con có thể dạy em đi săn, dạy em đi bơi bắt cá này.”
Martina cười: “Đợi sang năm là được rồi.”
Martina là vợ của Longfellow, Vương hậu đương nhiệm.

Tính tình cô ấy rất ôn hòa rộng lượng, hình thú là một con mèo trắng có đôi mắt uyên ương rất đẹp.

Hôn nhân trong Vương tộc có tính hạ chế rất lớn, chỉ có thể chọn lựa đối tượng trong một số tộc mèo.

Cô ấy và Longfellow được sắp xếp xem mặt nhau, vừa gặp đã mến mộ, vậy là quyết định luôn.

“Vậy năm sau con lại đến, nhất định em gái phải chờ con đấy.” Lục Phi lại thơm thơm mèo con một cái, thích em lắm.

Lục Thu dở khóc dở cười, cũng không biết nhóc thành thạo như vậy từ bao giờ nữa.

Xem công chúa nhỏ xong, cuối cùng Lục Thu cũng gặp được Modes.

Đã mấy năm trôi qua, cô nàng trưởng thành hơn trước nhiều, trên mặt không còn sự ngây thơ như trước nữa, nhưng vẫn vô tư lắm, chẳng có chuyện gì phiền não cả.

Trong lúc nói chuyện với Lục Thu, thỉnh thoảng cô nàng còn nhìn quang não rồi cười cười, trông cứ như đang đắm chìm trong tình yêu vậy.

Felikin vô cùng yêu chiều cô con gái này, chưa từng có ý nghĩ tìm đối tượng hôn nhân cho Modes.


Longfellow chăm bẵm cô nàng từ nhỏ đến lớn, cũng không muốn cô nàng phải kết hôn với người mình không thích nên vẫn chưa đề cập đến vấn đề yêu đương của em mình.

Giờ đột nhiên Modes lại đang yêu đương, bọn họ còn không biết đối tượng là ai, chuyện này khiến người cha già và anh trai tức nổ đom đóm.

Lục Thu cũng lo lắm, dù trông Neville bình tĩnh đấy, nhưng sau khi biết chuyện cũng nói với Lục Thu mấy câu.

Vì thế, Felikin nổi giận kéo cả đám vào phòng chat mới, ngay cả Oliver cũng bị lôi vào.

“Điều tra ra cái tên khốn khiếp dám gặm công chúa nhà chúng ta là ai chưa?!”
Longfellow đang bận rộn lén trả lời: “Đang điều tra.”
Felikin nổi điên: “Lâu vậy rồi mà còn chưa điều tra ra hả?! Hiệu suất làm việc quá kém!”
Longfellow: “Nhanh rồi, nhưng nếu bị Modes biết chúng ta đang thăm dò thì nhất định con bé sẽ nổi giận cho xem.”
Felikin: “Không quan tâm mấy thứ đó nữa rồi, đâu thể trơ mắt nhìn con bé bị lừa chứ.”
Martina: “Phụ vương đừng giận, đợi con bé đến rồi con hỏi lại nó.”
Felikin: “Đợi thêm một ngày không biết sẽ có chuyện gì xảy ra nữa.

Ta đã lọc hết một lượt tất cả những động vạt khả nghi bên cạnh nó rồi.

Con tê giác trắng kia trong vòng một ngày nói chuyện với nó ba câu, con voi kia một tháng gặp nó bốn lần, còn con này nữa…”
Lục Thu nhìn tin nhắn trong nhóm, cô nghĩ Felikin sắp phát điên rồi.

côn nhìn Modes lại cúi đầu xem quang não, nhịn không được hỏi thẳng: “Em đang yêu đương hả?”
Modes ngây người: “Hả? Làm gì có, không có đâu, chị nghe ai nói vậy?”
Lục Thu trừng lớn mắt nhìn cô nàng: “Vậy…!em cứ xem quang não mãi, thỉnh thoảng còn cười cười, không phải yêu đương thì là gì?”
Modes ngơ ngác một lát rồi đột nhiên bật cười ha ha, cười đến mức ngã ngữa: “Ha ha ha, không phải đâu, em chỉ nuôi một con sủng vật thôi, nó quá đang yêu nên em mới nhịn không được muốn xem mãi.

Em có lắp thiết bị theo dõi, có thể xem nó bất cứ lúc nào.” Nói rồi, cô nàng đưa quang não cho Lục Thu xem, đó là một căn phòng lớn, trong phòng nuôi một con…!rắn.

Con rắn màu xanh, vảy lấp lánh cứ như ngọc, đẹp ghê gớm.

Lục Thu trầm mặc.

Modes nói tiếp: “Chị có thấy nó rất đẹp không, chỉ nhìn màu da thôi đã thấy ngon cực rồi.”
Lục Thu chẳng phản bác được gì.

Vừa hay lúc này Neville đưa Lục Phi đến, Lục Phi rất thân với người cô thường gửi quà cho mình này, cũng rất thích cô.

Nhóc chạy lại hôn lên mặt Lục Thu một cái rồi vui vẻ đến cạnh Modes, ngọt ngào gọi chào cô ạ, cô lại đẹp hơn rồi này nọ.

“Tiểu Phi phải không, mau nhìn xem sủng vật cô nuôi có đẹp không này!” Modes tự hào nói, cứ như đang khoe khoang vật quý vậy.

Không hiểu sao, Lục Thu cảm thấy vẻ mặt này của cô nàng rất giống Neville.


“Đẹp ạ!” Lục Phi rất nể mặt khen ngợi: “Trông có vẻ ngon lắm!”
“Ha ha ha, thấy đúng chứ, biết ngay là màu này nhìn ngon nhất mà.”
Lục Thu nhịn không được vùi mặt vào ngực Neville cọ cọ mấy cái.

Đôi khi cô chẳng thể hiểu được tư duy mèo nữa.

Cũng may Neville không giống bọn họ, vẫn là Neville bình thường nhất.

Lục Thu âm thầm gửi tình hình của Modes vào nhóm chat đang thảo luận nhiệt tình.

Sau đó, nhóm chat yên lặng một hồi lâu.

Felikin cứ như đột nhiên rớt mạng vậy, lâu thật lâu rồi mà chẳng nói gì.

Cuối cùng, ông nuối tiếc thở dài một hơi: “Cũng chỉ là sủng vật thôi…”
Sau khi giải quyết chuyện hài của Modes, tham gia yến tiệc Vương cung xong, hai người dẫn Lục Phi đi dạo Thủ Đô tinh mấy ngày rồi mới về.

Biết trong bụng Lục Thu có em bé, thái độ Lục Phi đối xử với cô hệt như Neville, ngày nào cũng cuống cuồng lên.

Cậu nhóc hoàn toàn hóa thân thành bé áo bông tri kỷ, ngày nào sau khi dậy và sau khi tan học về, chuyện đầu tiên cậu nhóc làm chính là phải hỏi thăm mẹ thế nào, em gái thế nào rồi.

Lục Phi tin chắc đó là em gái, cứ gọi em gái tất.

Lục Thu thầm nghĩ, lần này có lẽ nhóc phải thất vọng rồi.

Đợi cái thai lớn hơn chút nữa, cô dùng dụng cụ kiểm tra thử, là em trai.

Lần mang thai này không có phản ứng gì lớn nên không cần đội y bác sĩ.

Được sáu tháng, em trai ra đời, có thể là vì sinh sớm máy ngày nên cậu bé hơi yếu, không giống như Lục Phi lúc mới sinh đã có thể vừa biến thành mèo vừa bay được.

Mấy ngày sau, hôm đó là lúc Lục Phi đang nằm trên giường chơi với em trai, em bé nhỏ xíu xiu đột nhiên biến thành một con mèo.

Không giống Neville và Lục Phi lắm, lông bé mèo con có màu xám nhạt, còn có lấm tấm vằn màu đen, trên đầu còn có ba đường vằn kéo dài ra sau ót.

Cái mũi bé hồng hồng, đôi mắt ngập nước, trông vừa nhỏ nhắn vừa đáng thương.

Lông không dài, rất rõ ràng đây là một bé mèo lông ngắn.

Lục Thu giơ chân bé mèo con lên, nhìn chằm chằm chân bé, sững sờ: “Sao…!sao lại là mèo chân ngắn?!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.