Miêu Chủ Tử

Chương 36: Lãnh Địa Mới


Đọc truyện Miêu Chủ Tử – Chương 36: Lãnh Địa Mới


Edit: Tiệm Bánh Sò
Từ sau khi Neville đè sập cái giường nhỏ của Lục Thu, loại đồ vật tên giường này cũng dứt khoát bị bỏ xó luôn.

Giờ trong phòng nhỏ đã bày đệm lông dày khắp sàn, độ dày rồi độ mềm mại này, giẫm lên còn thoải mái mềm mại hơn cả đạp mây.

Lục Thu còn phải vịn tường mà đi nữa, vì nếu không vịn vào thứ gì đó thì sẽ mất cân bằng ngã mất.

Ban đầu cô còn nghĩ giường đã sập rồi thì tất nhiên sẽ về ổ mèo ngủ rồi.

Lần trước cứ kiên trì ngủ trong căn phòng nhỏ này, kỳ thật ngoại trừ việc lo lắng sau khi chiến tranh lạnh với Neville thì một phần cũng vì cô có hơi giận xíu.

Dù là với tình thế của cô thì chẳng nên giận chút nào.

Giờ thì có giận gì cũng hết rồi, không cần chia phòng ngủ nữa, cứ trơ mắt nhìn Neville ngày nào cũng cố nhét mình vào cái phòng nhỏ xíu, thiệt là tội nghiệp hắn quá đi.

Nhưng lúc cô muốn về lại ổ mèo thì Neville lại không muốn.

Hầu như chín mươi phần trăm mèo đều rất thích ngủ trong rương hoặc những chỗ chật hẹp.

Trải nghiệm cảm giác tuyệt diệu trong căn phòng nhỏ hẹp rồi, Neville không muốn về ổ mèo nữa đâu!
Lục Thu: “…”
Lục Thu chẳng còn gì để nói, đành phải theo chen lấn ngủ cùng hắn trong căn phòng nhỏ xíu.

Cũng may dù ban ngày trời nắng nóng nhưng ban đêm vẫn rất mát mẻ, đắp một lớp chăn bông thật dày, lại gối mình lên bụng mềm của mèo lớn ngủ thoải mái dễ chịu vô cùng.

Điều duy nhất không ổn là giữa đên Neville thường xuyên mất ngủ, có đôi khi giật mình tỉnh dậy cô lại thấy đôi mắt mèo tỏa sáng nhìn chằm chằm mình.

Lục Thu chỉ có thể tự nhủ trong lòng, đây chỉ là hoạt động bình thường của một con mèo mà thôi, không có gì to tát cả.

Ai mà chưa từng bị mèo nhìn chứ!
Mấy đêm liên tiếp trôi qua, giờ Lục Thu đã có thể vô cùng yên tâm ngủ say.

Mặc kệ mèo lớn có nhìn cô đến mức sắp xuyên thành một cái hố luôn cũng được, hay là có dùng móng vuốt lắc tới lắc lui trước mũi cô cũng được, thế nào cô cũng có thể ngủ say.

Neville hơi tiếc một xíu, gần đây bé sủng vật ngủ càng ngày càng ngon giấc, mà hắn thì càng ngày càng không ngủ được.

Tình trạng xảy ra vào ban ngày khó khăn lắm mới dùng thuốc ức chế kiềm qua được, nhưng ban đêm lúc ôm Lục Thu ngủ, nhìn gương mặt cô hồi lâu, Neville lại mơ hồ cảm thấy có chút không thoải mái.

Phòng của hắn rất cao, bình thường dù trong rừng hay trên thảo nguyên có động tĩnh gì thì hắn cũng không nghe rõ lắm, nhưng lúc này thính giác của hắn lại phá lệ mẫn cảm vô cùng, cứ cảm thấy đang có con thú nào đó đang kêu cầu bạn.

Giờ đang là mùa xuân, là mùa của vạn vật sinh sôi, hiển nhiên cũng là mùa giao phối.

Chính vì vậy mà Neville rất ghét mùa này.

Hắn bực bội mài móng xuống thảm, thỉnh thoảng lại chọt chọt đuôi lên nóc phòng, thiếu chút nữa chọc phần nóc không chắc chắn kia thành một cái lỗ.

Chỉ là vừa nghĩ đến nếu ngay cả phòng nhỏ cũng sập luôn thì bé sủng vật sẽ dùng ánh mắt gì nhìn đây chứ, nháy mắt Neville lại yên tĩnh trở lại.

Nhịn một chút là được thôi.

Kỳ phát tình đột nhiên đến khiến hắn tiêu hao thể lực lớn, một kẻ bình thường không ngủ đêm như Neville giờ rốt cuộc cũng mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.

Chuyện hôm qua phát sinh quá nhiều, cắt ngang hết kế hoạch của hắn, vậy nên hắn trực tiếp xếp lịch hôm qua chèn vào hôm nay luôn.

Sau khi tỉnh dậy, Neville ăn sáng xong liền kéo Lục Thu bay ra ngoài.

“Đi ra ngoài nào.” Neville dùng móng vuốt chỉ chỉ bên ngoài.

Lục Thu biết hắn muốn dẫn mình ra ngoài, nhớ đến con gấu trúc lần trước còn chưa được vuốt ve cho thỏa cơn nghiện, cho là sẽ đi vào rừng tiếp, cô lập tức hưng phấn.

Lần này đúng là bay về hướng rừng, nhưng cũng không dừng lại mà tiếp tục bay ngang băng qua khu rừng.

Địa thế ngày càng cao, bay qua một vùng đồi núi cao, trước mặt xuất hiện một cái rãnh trời vô cùng to lớn, rãnh trời sâu không thấy đáy, không biết phía dưới có gì.

Có hai cây cổ thụ cao chọc trời vắt ngang kết nối hai bên rãnh trời, không ít động vật men theo thân cây đi qua, bốn chúng giống như đang chạy nạn, mang theo cả nhà lớn nhỏ hoặc cả tộc bầy theo luôn.

Lục Thu nép trên lưng Neville cúi đầu nhìn xuống dưới, vừa hay thấy một con mãng xà màu vàng nâu đang bò qua cầu gỗ.


Sau lưng con mãng xà là một bầy hươu đen, loại hươu này có sừng vô cùng cao, dáng sừng như hai bàn tay lớn xòe ra khép gần nhau.

Phía sau bầy hươu vẫn còn rất nhiều động vật, thậm chí còn có một đám Tinh Tinh lớn lông đen.

Nhìn thấy đám Tinh Tinh, Neville vô thức quay đầu nhìn Lục Thu.

Dù không phải cùng gốc tộc, nhưng dù sao cũng là tộc họ hàng gần, chắc là cô sẽ rất vui.

Lúc này Lục Thu quả thực rất kích động, nhưng điều khiến cô kích động không phải như Neville dự đoán, mà là, bằng vào thị lực xuất sắc của mình, hình như cô đã thấy có một con Tinh Tinh ôm một quả gì đó trong tay.

Đó là sầu riêng đó! Chỉ là quả sầu riêng này còn chưa chín tới, hơi nhỏ.

Đáng tiếc! Nhưng điều này cũng nói lên phía trước nhất định có cây sầu riêng.

Neville hiển nhiên cũng nhìn thấy quả sầu riêng mà con Tinh Tinh kia ôm, nhưng vì quả này quá nhỏ, lại không có mùi gì bay ra, hắn cũng không có cớ vứt nó đi được.

Lần trước vô tình bị cái mùi kia hun độc đến mức cả ngày ăn không vào, Ruth đã đánh cho cái con thú mang vũ khí sinh hóa kia tới một trận tơi bời, cũng đuổi nó ra khỏi lãnh địa luôn.

Đó là một con Tinh Tinh, còn là Tinh Tinh lông đỏ, có thể là do nó không gia nhập tộc đàn nên bọn Tinh Tinh này không biết là mang sầu riêng tới sẽ bị đánh.

Neville nhìn chằm chằm những động vật đang di cư sang bên này, mày thoáng nhăn lại.

Lúc trước hắn đã cảnh cáo Burren một lần, có rất nhiều động vật trốn qua đây, đã nhiều ngày vậy rồi mà vẫn chưa hết.

Hôm qua tin tức Burren bị giáng xuống làm nam tước, lãnh địa bị thu hồi truyền ra, gã ta lập tức thu dọn đồ đạc biến đi.

Gã vừa đi, mấy tên đồng lõa với gã bắt nạt những động vật khác không còn chỗ dựa, một bộ phận thú không dám ở lại, đi theo Burren; một bộ phận khác lại nghĩ rằng chắc sẽ không nhanh chóng chọn được lãnh chúa mới đâu, hoặc dù có lãnh chúa mới thì bằng vào thực lực của mình cũng sẽ không bị đuổi đi, vì vậy vẫn chiếm cứ làm mưa làm gió trên lãnh địa.

Chuyện Neville không muốn nhìn thấy nhất chính là chuyện này, hiện giờ động vật trên lãnh địa đã rất nhiều rồi, tài nguyên sắp phân không đồng đều rồi, phải để bọn chúng dời nhà lại mới được.

Dù Burren đã đi rồi nhưng đại đa số động vật vẫn chưa biết, cũng không biết lãnh chúa mới chính là hắn.

Vì vậy hôm nay ra ngoài, một mặt là mang Lục Thu đi giải sầu, một mặt chính là để giải quyết vấn đề này.

Chuyện này không thể để Ruth làm thay được, chỉ có thể để tự hắn giải quyết, khiến tất cả động vật tin tưởng sự an ổn ở lãnh địa mới.

Dù trông Neville rất hung ác, nhưng kỳ thật hắn đối với động vật trong lãnh địa của mình vô cùng tốt, công bằng công chính, gần như chưa bao giờ nô dịch bọn chúng, cũng không tùy ý săn giết, đem lãnh địa của mình xem như bãi săn.

Dù cái danh hung dữ của hắn rất nổi tiếng với các lãnh chúa khác, nhưng danh vọng giữa các đông vật khác lại vô cùng tốt, thậm chí còn có tiếng là một lãnh chúa tốt.

Những động vật khác đều vụng trộm bầu cho lãnh địa của là Neville nơi đáng sống nhất đó.

Nhìn một đám động vật đang đợi qua cầu, Neville trực tiếp bay đến.

“Dừng lại!” Thanh âm của hắn vang vọng trên không, đủ để khiến tất cả động vật có thể nghe thấy: “Đừng dời qua nữa.”
Lời này khiến cảnh tượng vốn náo nhiệt nháy mắt yên tĩnh, tất cả động vật đều ngẩng đầu nhìn hắn, nghĩ là hắn không muốn bọn chúng qua.

Nhưng động vật nhìn thấy hắn vừa muốn chào hỏi lúc này một câu cũng không nói nên lời, thậm chí có một con trâu còn bật khóc.

“Lãnh chúa đại nhân, van cầu ngài đừng đuổi chúng tôi đi, chúng tôi…!chúng tôi có thể dâng cống thức ăn cho ngài! Van xin ngài!”
Những động vật này không hoàn toàn là động vật khai trí, chỉ một số ít có thể nói chuyện.

Nhưng thân là động vật sinh ra và lớn lên trong hành tinh tràn ngập rừng rậm này, dù ý thức được mình khác biệt với nhóm anh chị em thì những động vật này lúc gia đình mình còn sống cũng sẽ không rời đi.

Bọn chúng sẽ đóng vai trò là bộ não của tộc đàn, đảm nhiệm là thủ lĩnh hoặc mưu sĩ của tộc, lo cho sinh kế của tộc.

Bọn chúng không có quang não, cũng không đăng kí chứng danh thân phận, cứ bình thường như động vật phổ thông sống hết một đời.

Đương nhiên cũng có nhiều động vật khai trí có chí hướng khác, bọn họ sẽ tiến vào Cự Nham thành.

Lần đầu vào thành sẽ có động vật chuyên dẫn dắt, đưa bọn họ đến bệnh viện tiến hành trắc nghiệm khai trí, sau khi xác nhận xong sẽ cấp chứng danh thân phận và quang não cho bọn họ.

Đương nhiên, ngoại trừ Neville có lòng riêng, chưa đăng kí quang não cho Lục Thu.

Những động vật này chính là động vật tiêu chuẩn nông thôn đó, dù có cầm quang não cũng đâu biết chữ.

Vì để tránh cho bọn họ vì không hiểu biết mà gây chuyện, Cụ Nham thành sẽ thống nhất an bài cho những động vật vừa được cấp thân phận khai trí mấy kỳ huấn luyện, dạy bọn họ biết chữ, các loại quy định, luật lệ và thường thức xã hội, thậm chí còn bồi dưỡng một số kỹ năng cho bọn họ, cũng phân phối công việc cho bọn họ.


Chỉ là tiền lương của những công việc này không cao, chỉ miễn cưỡng có thể sống tạm, gần như không có ai làm lâu dài.

Một khi đã tiếp xúc đến thế giới phồn hoa bên ngoài, đa số động vật đều không muốn trở lại sinh hoạt ban đầu, đều chọn lựa lưu lại Cự Nham thành hoặc tiết kiệm tiền đi đến những tinh cầu khác.

Chỉ có một số ít động vật kiên trì đi học tiếp.

Đây cũng là ký do vì sao Cự Nham tinh còn được gọi là tinh cầu nông thôn, cũng là một trong số những nguyên nhân nó bị những động vật của tinh cầu khác xem thường.

Nghe được tiếng cầu khẩn phía dưới, Neville im lặng hồi lâu, chỉ lẳng lặng nhìn xuống dưới, đợi sau chúng thú khi yên tĩnh lại mới lên tiếng: “Hãy nghe ta nói hết, Tử tước Burren bị biếm xuống thành Nam tước, lãnh địa bị thu hồi, giờ nơi này đã được phân đến phạm vi lãnh địa của ta, về sau các ngươi đều là lĩnh dân của ta, không có động vật nào có thể bắt nạt các ngươi, các ngươi có thể an tâm sinh hoạt.

Bên này quá nhiều động vật, không thể chứa hết, ta sẽ bảo những động vật lúc trước chuyển qua về lại.

Tất cả trở về đi, đừng di cư nữa, bên kia giờ rất an toàn, các người có thể yên tâm.”
Lại tĩnh lặng mấy giây, những động vật nghe hiểu nhìn nhau, sau đó lớn tiếng reo hò, như đã gỡ được khúc mắc trong lòng.

Theo tiếng kêu của bọn chúng ngày càng vang, sự hưng phấn càng lan ra bốn phương tám hướng, Neville cũng hòa theo bay lên cao hơn, ngửa đầu kêu lớn lên.

Tiếng kêu của mèo vô cùng chói tai, giống như tiếng khóc của trẻ con, ở Địa Cầu còn là yếu tố quan trọng trong phim kinh dị mà.

Nhưng thanh âm của Neville lại không giống, dù cũng cao nhọn, nhưng lại không chói tai chút nào, ngược lại còn có khí thế vang rền sông núi.

Sau khi hắn gào to một tiếng như cái đêm đầu tiên mang theo Lục Thu đứng trên đỉnh tháp, từ bốn phương tám hướng nơi rừng rậm xa xa đều vang lên tiếng đáp lại.

Từng khóm cây run run, mặt đất như có cơn địa chấn, gió rền quần vũ nổi lên.

Trong rừng bụi mù tràn ngập như đang có hàng ngàn hàng vạn động vật tụ hội.

Nhưng cũng đúng vậy thật.

Giờ khắc này Lục Thu mới chứng kiến cái gì gọi là nhất hô bách ứng.

Neville bay cao thêm một chút, bầu trời xung quanh đen kịt, từng đàn chim tụ lại về nơi này.

Lục Thu không hề biết nơi này lại có nhiều động vật sinh sống như vậy.

Vô số loài động vật, có con dịu hiền ngoan ngoãn lại có con cao lớn hung dữ chiếm hết khoảng trống phía dưới.

Dù có là thiên địch của nhau thì giờ cũng không có bất kì con thú nào động thủ, hòa bình đến không tưởng được.

Bọn chúng ngửa đầu lẳng lặng nhìn về phía Neville, như đang đợi Đế vương của mình lên tiếng, chỉ cần hắn ra lệnh, đám động vật này thậm chí có thể đánh hạ cả tinh cầu.

Bị nhiều ánh mắt nhìn chằm chằm như vậy, Neville vẫn bình thản tự nhiên như cũ.

Hắn lặp lại lời lúc trước một lần nữa, những động vật muốn trở về nơi ở cũ có thể về, quy củ ở lãnh địa mới vẫn như trước.

Lại một tràng tiếng hoan hô vang trời.

Dù Lục Thu không biết Neville nói gì, nhưng hình tượng của mèo lớn trong mắt giờ phút này cao lớn như núi, không thể nào rung chuyển, vừa ngầu vừa đẹp trai, quả là uy vũ cực kỳ luôn.

Đúng là bạch mã vương tử trong lòng ngàn vạn thú cái, không, là vương tử mèo trắng chứ!
Tuyên bố tin xong, Neville cũng không rời đi ngay mà lắc lắc Lục Thu trên lưng, cổ nghiêng về sau, cọ cọ người Lục Thu một chút.

Những động vật này sớm đã phát hiện sự tồn tại của Lục Thu, trong lòng chúng đã sớm kinh ngạc đến không nói nên lời.

Từ ngày đầu tiên Neville chưởng quản nơi này, bọn họ chưa từng thấy động vật nào có thể cưỡi trên người Neville, cũng chưa từng thấy Neville thân mật và dung túng với ai như vậy.

“Đây là của ta…!ừm…!sau này nhìn thấy phải quan tâm chăm sóc nó đấy.”
Không giới thiệu rõ ràng thân phận của Lục Thu, nói câu này xong, Neville nhảy phốc rời đi.

Đám động vật đứng tại chỗ nhìn nhau.

Đây là ý gì? Đó là gì của lãnh chúa đại nhân vậy? Thú cái sao? Nhưng hình như chủng tộc không giống nhau lắm thì phải.

Có không ít động vật kéo đám tinh tinh và khỉ bên cạnh ra hỏi thăm, nhưng không hề có con nào nhận ra Lục Thu.


Kỳ thật cũng không phải Neville không muốn giới thiệu thân phận Lục Thu với tất cả động vật, chủ yếu là hắn còn chưa nghĩ ra.

Mặc dù ban đầu Lục Thu dùng thân phận sủng vật ở cạnh hắn, hắn cũng thường xuyên gọi cô là bé sủng vật, nhưng sau khi làm trắc nghiệm khai trí rồi thì Lục Thu không thể nào làm sủng vật của hắn nữa.

Nếu nói là người nhà cũng không đúng lắm.

Vậy là người trong lòng? Vừa nghĩ đến từ này, trong lòng Neville nổi lửa, trong cổ họng không nhịn được phát ra một tiếng gầm nhẹ, có chút vui vẻ, cũng có chút cảm giác không nói nên lời, tóm lại là rất vui đó!
Giữa động vật không có cong cong quẹo quẹo nhiều chuyện như vậy, vừa ý nhau thì giao phối thôi.

Nếu gặp được một con nào phù hợp hơn thì cũng có thể bỏ đời trước để kết bạn với con khác.

Hiển nhiên cũng có nhiều chủng tộc vô cùng trung thành, cả đời chỉ có một bạn lữ.

Nhưng mèo thì không thuộc loại đó, một ổ mèo con có mấy người cha khác nhau cũng là chuyện thường.

Về phần chủng tộc cách biệt, rất nhiều động vật đều có sự cách li sinh sản giữa giống loài, dù có trở thành bạn lữ cũng không thể có hậu đại được.

Neville không thèm để ý đối phương là giống loài gì, không có hậu đại càng tốt, hắn cũng không muốn kéo dài huyết mạch của Felikin, cứ đứt ở đời hắn càng hay.

Vậy còn Lục Thu thì thế nào? Hẳn là Lục Thu cũng thích hắn nhỉ, nếu không thì sao lại nũng nịu ỷ lại hắn như vậy được, còn chải lông, xoa bóp, ngủ chung với hắn nữa.

Nhưng nghĩ kỹ lại, thì hình như cô đâu có nghĩ giống như mình đâu.

Cau mày, tốc độ bay của Neville càng lúc càng chậm, chậm dần đến khi hắn đứng lăng trên không trung, mãi cũng không nhúc nhích.

Lục Thu nghi hoặc nháy nháy mắt, đưa tay sờ sờ cổ hắn.

Cảm giác ngứa trên cổ khiến Neville hoàn hồn, cũng làm cho hắn tỉnh ngộ.

Mình mới vừa nghĩ cái gì vậy? Sao hắn lại buồn rầu mấy chuyện này chứ! Chẳng lẽ là so ảnh hưởng của lần phát tình hôm qua?
Nhất định là vậy rồi! Sao hắn có thế có ý nghĩ xấu với bé sủng vật chứ.

Đừng nói đến vấn đề gì hết, chỉ chênh lệch hình thể thôi cũng quá lớn rồi!
Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!
Neville dùng sức lắc lắc đầu, thiếu chút nữa lắc rơi Lục Thu trên lưng luôn.

Hắn đột ngột thảy cong lưng lên, Lục Thu bị hắn hất lên cao, rồi lại bị móng vuốt mèo lớn chụp được.

Tiếng thét còn chưa kịp bật ra, Lục Thu đã bị hắn túm về trong lòng.

Giờ Neville muốn đi xử lý những động vật ác bá dưới trướng Burren còn sót lại.

Nếu đặt Lục Thu trên lưng thì hắn hơi lo, những tên ác bá này phần lớn là động vật biết bay, nếu chúng vây công thì hắn không sao, nhưng khó đảm bảo Lục Thu không bị bắt đi, vẫn cứ ôm vào lòng an toàn hơn.

Những tên còn sót lại không nhiều, đều tập trung lại một chỗ.

Bởi vì lúc trước từng là công sự nên dù không phải cùng một chủng tộc, chúng vẫn sinh hoạt cùng nhau, tất cả đều tập trung quanh lâu đài trung tâm lãnh địa lúc trước Burren đã ở.

Pháo đài của Burren xa hoa hơn tòa thành đá của Neville nhiều, chỉ riêng tường ngoài cũng đã vàng son lộng lẫy đến lóe mắt.

Bao quanh lâu đài là một vườn hoa lớn, có một hồ nước rất rất lớn, còn có cả một bến đỗ chuyên neo đậu phi hành khí nữa.

Ở đây đã từng tổ chức rất nhiều yến hội, cũng vì khí thế mặt mũi mà ở đây tất cả đều dùng đồ tốt nhất, đồ dùng trong lâu đài hầu như không khác gì chỗ ở của những quý tộc trên Thủ đô tinh.

Sau khi Burren đi, lãnh địa bị thu hồi, phòng gì cũng đâu mang đi được, nhưng hắn đều mang theo những thứ đáng giá nhất, giờ nơi này chỉ còn cái xác rỗng.

Không có ai cai quản, những con thú kia chà đạp phòng ốc trong ngoài đến rối tinh rối mù, trên tường bị thoa đầy phân và nước tiểu, trong bể bơi lấp kín lá rụng, xung quanh tòa thành đều bao trùm mùi hôi thối kinh tởm.

Con chó kia mới đi có hai ngày thôi, vậy mà nơi này đã biến thành thế này rồi.

Lúc Neville nhìn thấy cũng không nhịn được giật mình kinh hãi, không ngừng lui lại, hoàn toàn không muốn tiến thêm bước nào nữa.

Nhưng sự xuất hiện của hắn vẫn kinh động đến những con chim kia.

Động tĩnh vừa rồi trong rừng rậm bọn chúng đều nghe được, cũng nghe tiếng gầm triệu hoán của Neville, nhưng bọn chúng không hề để ý đến, không cần đoán cũng biết, đây chính là lãnh chúa mới.

Gặp phải hắn nhiều khi chết lúc nào không hay.

Đã là hàng xóm nhiều năm vậy rồi, ai mà không biết thực lực của Neville mạnh bao nhiêu, xương cốt của đồng đội còn đang bày ra kia kìa.

Ngày thường Neville không dễ dàng ra tay, chỉ cần không chọc tới hắn thì hắn sẽ không đánh giết.

Thừa dịp đồng bọn hấp dẫn sự chú ý của hắn, vẫn là trốn đi quan trọng hơn.

Một đám động vật to lớn nhao nhao bay lên, cứ như là đã thương lượng rồi phân tán ra bốn phương tám hướng vậy, tốc độ nhanh như muốn đi đầu thai luôn, chỉ chốc lát đã biến mất tăm hơi.

Lục Thu còn chưa kịp phản ứng mà trước mặt đã trống không.

Thực ra Neville cũng không muốn giết chết chúng ngay đâu, ban ngày ba mặt không thích hợp giết chóc tí nào.


Hắn chỉ muốn thể hiện vẻ đẹp trai trước mặt Lục Thu mà thôi, phải bày ra cho cô thấy rốt cuộc mình lợi hại đến thế nào kia! Ai mà ngờ, còn chưa kịp phát huy gì đã kết thúc rồi.

Im lặng nửa ngày, hắn nhìn lâu đài bừa bộn kia, cũng không có ý định đi vào, đảo một vòng lớn rồi rời đi.

Lãnh địa của Burren hướng về phía Nam nhiều hơn, dù không lớn bằng Neville nhưng cũng không hề nhỏ.

Địa hình ở đây càng phức tạp hơn, nhiều núi nhiều sông, vượt núi sông đi về hướng Nam sẽ ra đến biển, khí hậu phân tầng hết sức rõ ràng, thậm chí còn có cả đồng cỏ xavan rừng rậm nhiệt đới.

Lúc trước Neville cũng từng nhìn thấy mấy loại động vật như ngựa vằn hay hươu cao cổ, hắn đã rất kinh ngạc, giờ nhìn tận mắt mới hiểu.

Bay nhanh qua một mảng rừng lớn và một dãy núi, vừa bay qua núi là cảnh sắc đã đột nhiên biến đổi.

Một thảo nguyên hoàn toàn khác xuất hiện trước mặt bọn họ.

Cỏ cây vẫn tươi tốt như thường nhưng lại hơi vàng úa, cây cối thưa thớt cao lớn.

Nhiệt độ hình như cũng cao hơn bên kia mấy phần.

Nhưng lúc này trên thảo nguyên to lớn vậy mà không có mấy động vật, trông yên tĩnh vắng vẻ vô cùng, cứ như một vùng đất chết.

Trong bụi cỏ ngẫu nhiên có chút động tĩnh, sau khi phát hiện có động vật đang bay trên trời thì lập tức cảnh giác rụt đầu về.

Nếu không phải có gió thổi qua bãi cỏ vang tiếng rít thì Lục Thu còn tưởng rằng đây chỉ là một tấm ảnh tĩnh chứ.

Đúng là đồ phá gia mà!
Neville chỉ biết Burren nghiệp chướng đầy mình, lại không biết gã có thể chà đạp lãnh địa của mình đến mức này, lúc trước hắn phải trực tiếp đánh chết gã mới đúng, giờ để gã còn sống không biết sẽ còn chà đạp bao nhiêu sinh mệnh đây nữa.

Nghĩ đến đây, hắn cúi đầu nhắn cho Ruth một tin.

Không dừng lại ở thảo nguyên, hắn mang Lục Thu bay thẳng đến bờ biển.

Nơi này đã cách tòa thành của bọn họ vô cùng xa, chỉ là trên đường đi Lục Thu đều chú tâm quan sát chung quanh nên không chú ý thời gian trôi qua bao lâu thôi.

Vượt qua một mảng rừng dừa rộng lớn, gió biển mằn mặn lướt nhẹ qua mặt.

Mắt Lục Thu trông ngóng nhìn về xa xa, nhìn một hồi, tầm mắt cô bất giác hướng xuống, cuối cùng dừng trên một mảnh đất đầy nắng.

Sầu riêng kìa! Một cây sầu riêng khổng lồ kết đầy trái chín!
Khi Neville bay ngang qua, cô còn nhìn thấy dưới gốc cây có mấy quả đã chín muồi rụng xuống.

Có lẽ là do rơi từ trên cao xuống, vỏ sầu riêng đã nứt ra, mùi thơm nồng đậm theo gió phiêu đãng truyền lên.

Lần trước không ăn được, Lục Thu đã thèm đến không chịu nổi, lần này nhìn thấy cả cây sầu riêng như vậy, cô vô thức quệt miệng, vậy mà phát hiện có nước bọt nữa…!
Nhưng mà, khứu giác của mèo lớn còn mẫn cảm hơn Lục Thu nhiều, cô đã ngửi được rất rõ rồi, Neville còn ngửi được rõ hơn.

Đột ngột bị mùi thối mãnh liệt tập kích, hai mắt Neville đảo một vòng thiếu chút ngất đi luôn, cả người mất thăng bằng rơi thẳng xuống dưới.

Lục Thu kinh hoảng hét to, ôm chặt lấy cổ mèo lớn.

Neville nghe thấy tiếng la của cô, miễn cưỡng tỉnh táo lại, tranh thủ tăng tốc rời khỏi đây.

Đợi đến khi rời khỏi phạm vi thứ mùi kia hắn mới quay đầu nhìn lại, chớp mắt đã thấy một hàng cây sầu riêng dài thật dài…!Neville quắp chặt đuôi, mặt đen như đáy nồi, mở quang não kết nối với Ruth, rống thật to: “Mau mang đồ đến chặt hết mấy cái cây này cho ta!”
“Không! Trực tiếp phóng hỏa thiêu luôn! Toàn bộ!”
Tác giả có lời muốn nói:
Não cá vàng ký ức bảy giây: “Vậy là mèo lớn dùng thuốc ức chế rồi sau này có bất lực không zạ?”
(Còn có thể yêu đương bằng tinh thần mà~)
Thịt kho tàu: “Thiệt tò mò Thu Thu có thể giúp mèo lớn đó đó không?”
(Ầy, cảnh cáo hài hòa!)
Rượu ngọt: “Lông ngực của mèo lớn dày rậm như thế, về sau biến thành người chẳng phải là đầy lông luôn sao?”
(??? Anh đẹp trai đầy lông ngực? Hình như…!hơi đáng sợ…)
Một hai ba: “Sau này nam chính biến thành người chắc cũng sẽ có tình cảnh này:
Neville (bò lên giường muốn ngủ cùng Thu Thu)
Thu Thu (rầm một tiếng đá Neville xuống giường): Biến thành mèo rồi lại lên.

Neville:…!Hóa ra em chỉ yêu lông của tôi thôi~”
(233 Cô phát hiện chân tướng rồi đó!)
Shirleking: “Cha nam chính là mèo, vợ lớn của hắn là chó, vậy thì sinh ra gì?”
(Không phải, Vương hậu là mèo không phải cho, chỉ là bà con thôi.

Đại Vương tử là loài mèo beo vàng[1] đó, rất uy vũ.)
Hạt gạo nhỏ: “Đúng là người mèo khác tuyến mà, mới bắt đầu mà đã có cảm giác yêu đương cuồng nhiệt rồi, cái tình yêu chua lè này!”
Cốc cốc cốc: “Đúng là thời kỳ yêu đương ngọt ngào mà! Dù chỉ là một người một mèo thôi! Chờ mong thời điểm hóa thành người, hai người này làm sao mà hì hì ha ha chán ngấy đây~”
(Hắc hắc hắc)
Diệp Hãn: “Hình mèo của Neville cực lớn nên có phải biến thân cũng lớn luôn…”
(??? Đừng nghĩ nữa! Nhanh xóa bỏ ý nghĩ đó trong đầu đi! Có muốn bị xét duyệt cảnh cáo không!)
_______________________
[1] Mèo beo vàng Châu Á, hay còn gọi là báo lửa, là động vật họ mèo ăn thịt, có hình thể lớn, lông có màu đỏ đậm như lông cáo hay màu nâu vàng..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.