Đọc truyện Miêu Chủ Tử – Chương 17: Nhện Khổng Lồ
Edit: Tiệm Bánh Sò
Thứ được Lục Thu mang vào bếp không phải đám hoa quả cô đang ăn mà là miếng thịt được Neville xé xuống còn chưa ăn hết.
Nhiều thịt như vậy, cô ăn một xíu hẳn là sẽ không bị phát hiện.
Chỉ một chút thôi.
Thịt này trông rất giống thịt bò, vô cùng tươi non, xen lẫn giữa từng mảng hoa văn màu đỏ là đường vân trắng mịn như bông tuyết, ngửi không thấy tanh mấy.
Lấy kinh nghiệm ăn thịt bò của cô, chất lượng của miếng thịt này thuộc hàng đỉnh đó.
Khó nhọc đem thịt đến phòng bếp, Lục Thu hơi khó nhọc, cái bếp này to quá, cũng không biết phải sử dụng thế nào, cũng không biết phải nồi ở đâu.
Cô gõ gõ đập đập trước bàn bếp, người máy nãy giờ vẫn không động đậy không biết từ lúc nào đã tự động khỏi động, bay lên sau lưng cô.
“Xin hỏi ngài cần gì?”
Giọng nói đột nhiên vang lên dọa Lục Thu nhảy dựng, cô quay người nhìn thấy người máy hình bạch tuộc đang nhìn cô.
Hơi đáng sợ đó.
Nuốt một ngụm nước miếng, Lục Thu chỉ miếng thịt rồi lại chỉ bếp lò.
Người máy này chắc cũng là người máy trí năng, hẳn cũng có thể hiểu ý của cô.
Cái đầu người máy xoay một vòng, hình như hiểu ý của cô thật, nó mở tủ bát lấy ra một cái nồi thật lớn đặt trên bàn, kế đó trên bàn đột nhiên nhô lên một cái lồng trong suốt nâng nồi lên.
Người máy lại gõ một cái trên không, trên trong cái lồng xuất hiện một luồng khói trắng, không có lửa nổi lên nhưng sau khi luồng khói này bốc lên, trong nồi châm rãi xuất hiện tiếng lách tách vui tai.
Hóa ra khói này lại là lửa.
Lục Thu chăm chú nhìn động tác của người máy, thấy nó muốn cho nước vào nồi nấu thịt, nhanh chóng ngăn lại.
Cô muốn ăn thịt nướng, không phải thịt luộc đâu.
Đã biết cách điều khiển cái bàn này rồi, Lục Thu lần lượt mở tủ bát ra, trong đó có các loại nồi, bát đĩa to lớn khác nhau, không có đũa.
Gia vị cũng rất ít, cũng chỉ có dầu muối, đường và ớt.
Nhưng cũng miễn cưỡng đủ rồi.
Cũng may những hộp gia vị này dù hơi lớn nhưng cũng không phải không cầm lên được.
Không có thời gian ướp thịt nữa, cô giờ đã bắt đầu chảy nước miếng luôn rồi.
Cô chỉ đành lấy ít muối và ớt thoa ướp bên ngoài, trong lúc đó tranh thủ cho dầu nóng vào nồi.
Cho thịt vào cái nồi còn to hơn bồn tắm, Lục Thu chốc chốc lại lau khóe miệng, miễn cho nước bọt nhiễu vào nồi.
Người máy đầu bếp nghi hoặc nhìn cô rồi lại nhìn nồi, không rõ vì sao công việc của mình lại bị cướp.
Nó hơi loạn, không biết có nên đuổi con sủng vật đang quấy rồi này đi hay không, nhưng chương trình bên trong không thiết đặt trình tự ứng phó với trường hợp này, bị đẩy ra sau cũng chỉ phải cứng đờ đứng một chỗ.
Lục Thu ôm cái xẻng to gần bằng mình trở mặt thịt, cô không có thói quen ăn thịt sống, ăn thịt bò cũng phải chín ít nhất sáu phần.
Xèo một tiếng, mùi thịt thơm lừng bay ra.
Lục Thu hít một hơi thật sâu, hương vị thương nhớ đã lâu rồi, hấp dẫn đến mức khiến bụng cô cũng kêu rột rột.
Màu thịt từ từ sẫm lại, cô nhìn nhìn rồi tìm cách tắt lửa, nhưng chỗ lúc trước người máy gõ giờ cô đè lên lại không có phản ứng gì.
Nhíu nhíu mày, Lục Thu ngồi xổm trên bàn vỗ vỗ mạnh, lại dậm chân, lúc này mới nhìn thấy cái lồng sáng lên một cái.
Lửa tắt, Lục Thu ghé sát thành nồi, cứ như một người chết đói mấy ngày mấy đêm chưa ăn vậy, hai mắt nhìn chằm chằm lát thịt như sắp nuốt chửng nó luôn rồi.
Đồ chín tốt nhất, đồ chín tuyệt vời nhất! Từ từ kéo cái nồi sang một bên, cô không ngừng quạt quạt cho thịt nguội.
Cô cầm con dao thật lớn dài đến một mét, cắt thịt thành từng miếng nhỏ như cắt dưa hấu.
Lớp thịt ngoài nâu xém, lớp thịt bên trong màu đỏ ruby, những đường vân mỡ trắng cũng tan chảy, cả miếng thịt vẫn còn ẩm ướt ngon lành.
Không cần dùng dao nữa, cô trực tiếp dùng tay cho thịt vào miệng.
Lục Thu đang chuyên chú ăn thịt không phát hiện, quả cầu nãy giờ luôn đi theo cô trong lúc cô nướng thịt cũng vẫn bay quanh trên đầu cô, có mấy lần còn bay lên trên nồi nhìn vào nồi thịt, tiếng cánh máy nhỏ xíu phát ra, trong đôi mắt nho nhỏ sáng lên.
Trước khi Neville ra ngoài, đôi mắt này vẫn luôn đóng tối màu, nhưng khi đôi mắt này sáng lên cũng biểu thị cho việc kết nối được mở ra.
____________________
Cùng lúc đó, phía trên bầu trời rừng Trụy Tinh.
Neville hoàn toàn không chú ý đến cảnh tượng chém giết thảm thiết bên dưới mà chỉ mở quang não lên chăm chú xem video trực tiếp được truyền đến từ quả cầu kia.
Vì không yên tâm lắm nên trước khi ra ngoài hắn đã kết nối quả cầu kia với quang não.
Nhưng lần đầu tiên kết nối với thiết bị, hắn lại không để ý mình đã ngầm mở Livestream luôn.
Loại thiết bị Livestream này khi bán ra sẽ mặc định kết nối trực tiếp với mạng tinh tế, muốn thay đổi thiết lập tùy lúc kết nối mạng Livestream chỉ có thể cài đặt bằng tay, quả là gian xảo.
Nhưng suy cho cùng người đặt quả cầu Livestream này là Langdon, gã ta lại là người phát ngôn của nền tảng Livestream Dousha, cài đặt mặc định này cũng hợp lý.
Neville không kiên nhẫn nhìn đủ loại thông bảo nhảy lên, đều bỏ qua hết, chỉ chú ý đến trên người sủng vật nhà mình thôi.
Giờ bọn họ đều không ở nhà, toàn bộ tòa thành đều không có ai, hắn có chút chờ mong xem xem bé sửng vật có chạy trốn nữa hay không.
Trước khi đi, hắc đặc biệt không khóa cửa sổ và trần nhà cũng chỉ chờ thời khắc này.
Không nghĩ đến, đúng là Lục Thu chớp thời cơ lúc bọn hắn vừa rời khỏi đã lập tức hành động với tốc độ cực nhanh, nhưng lại không phải chạy trốn mà là trộm một miếng thịt của hắn vào bếp, sau đó nhảy lên bếp bắt đầu nướng thịt.
Neville: “…”
Kinh ngạc một hồi, hắn nhịn không được nhếch môi, đôi mắt tròn sáng rực, trong mắt ngập tràn ý cười.
Bé sủng vật còn đáng yêu hơn tưởng tượng gấp mười lần, không, gấp trăm lần mới đúng.
Lúc này Ruth mới chạy đến, ông khó hiểu nhìn Neville nhếch miệng cười vui vẻ, mơ mơ hồ hồ.
Cảnh tượng đánh chiến thảm khốc như vậy có gì đáng vui chứ? Không phải ngài ấy ghét mùi máu tươi nhất sao?
“Đại nhân?” Ông nghi hoặc hỏi.
Neville tắt quang não, đồng thời thu hồi nụ cười trên mặt, không kịp chờ đợi mà phóng thật nhanh xuống dưới.
“Tốc chiến tốc thắng, ta phải về thật nhanh mới được.”
Nhưng hắn đã tắt quang não quá vội nên không phát hiện rằng, ngoài cửa sổ phòng bếp nơi Lục Thu đang đứng, đột nhiên xuất hiện một chiếc vuốt sắc màu đen.
____________________
Lục Thu đang ngồi trên bàn bếp, cô ngồi xổm không tiện nên đã dứt khoát ngồi xuống rìa, hai chân thả xuống thành bàn, con dao dài trong tay thỉnh thoảng xiên một miếng thịt cho vào miệng.
Miếng thịt chưa được ướp mấy gia vị lưu lại hương vị nguyên thủy nhất, bên ngoài rắc chút tiêu, bên trong miếng thịt còn hơi ẩm, mặn nhạt vừa đủ, thêm một chút vị cay còn càng kích thích vị giác hơn.
Mỗi lần ăn một miếng Lục Thu đều hạnh phúc đến muốn thét lên.
Vị trí cô ngồi không đối diện cửa sổ mà ở bên trái, người máy vẫn còn đứng cạnh, đúng lúc chặn tầm mắt của cô.
Mãi đến khi trong bếp đột nhiên tối sầm xuống, Lục Thu mới nghi hoặc quay đầu nhìn lại.
Bây giờ là giữa trưa, dù phòng bếp hướng phía Bắc nhưng cũng có ánh sáng chiếu vào, sao lại đột nhiên tối xuống thế này, chẳng lẽ trời sắp mưa sao?
Lục Thu hơi ngửa người ra sau, vừa suy nghĩ vừa nhìn về cửa sổ.
Kế đó, cô bất ngờ đối diện với một đôi mắt thật lớn màu đen.
Ngoài đôi mắt đó ra, từng cái chân thật dài nhọn lởm chởm lông ngắn thò vào khung cửa sổ, tám khớp chân chia ra bấu lấy hai bên cửa sổ, thân thể to lớn đen sì chắn hết hơn nửa cửa sổ.
Chỗ cao như vậy sao lại có nhện, nó sao có thể bò vài được chứ!
Hầu như không kịp nghĩ đến những vấn đề này nữa, tay Lục Thu run run, con dao nắm trong tay suýt chút rơi xuống đất.
Nhịp tim không khống chế được đập loạn xạ, cảm xúc sợ hãi cực độ ập đến.
Tiếng thét gần bật ra trong cổ họng lại bị Lục Thu kịp thời ngăn lại.
Không được, không thể kinh động đến nó được! Phải đi ngay, phải rời khỏi chỗ này ngay! Đóng cửa bếp lại, không được cho nó vào phòng! Nhện hình như có thị giác rất kém, chỉ dựa vào chấn động xung quanh để cảm giác thôi.
Hiểu rõ mình phải nhanh chóng rời khỏi bàn, Lục Thu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
Vì để thuận tiện lên xuống, ghế nâng được đặt cách bàn không xa.
Cô không dám buông dao trong tay, nắm chặt dao bò đến chỗ ghế.
Nhưng cô chỉ vừa động đậy, con nhện cũng chuyển động theo.
Tốc độ của nhện rất nhanh, huống chi khoảng cách giữa nó và cô còn gần như thế.
Lục Thu cắn chặt môi, quơ lấy miếng thịt đang ăn dở ném về hướng nó.
Tiếng xé gió và âm thanh miếng thịt nện trên tường khiến con quái vật khổng lồ đang muốn đến gần dừng lại hai giây.
Con nhện di chuyển đến chỗ miếng thịt rơi, trước khi nó rơi xuống bàn, một cái giác hút xiên lấy miếng thịt, chỉ trong chớp mắt, miếng thịt đã hóa lỏng rồi bị con nhện hấp thu sạch.
Đây là lần đầu tiên Lục Thu thấy nhện ăn, cảnh tượng vừa kinh khủng vừa buồn nôn khiến da đầu cô run lên.
Cô đã bò đến chỗ ghế nâng, người máy đầu bếp vẫn đứng tại chỗ không nhúc nhích.
Lục Thu đẩy nó qua, người máy dịch sang bên cạnh một chút.
Ngay khoảnh khắc này, Lục Thu cấp tốc khởi động ghế nâng bay ra ngoài.
Nhưng vốn chiếc ghế này vì bảo đảm an toàn nên tốc độ không nhanh, đợi đến khi cô bay đến khung cửa thì con nhện đã bò lên thân người máy, chỉ cách cô vẻn vẹn một bước.
Vừa ra khỏi bếp Lục Thu đã lập tức kéo cửa, nhưng cánh cửa này quá lớn, quá nặng nề đối với cô, căn bản cô không thể đóng nó lại ngay lập tức được, không những vậy, tiếng kéo cửa đã khiến con nhện chú ý đến cô.
Lục Thu rất nhanh đã ra quyết định, trước khi cửa được đóng con nhện rất có thể sẽ nhào đến chỗ cô, thế là không một giây do dự, cô lập tức buông tay liều mạng chạy đi.
Sau lưng cô, con nhện quả nhiên nhảy ra khỏi phòng bếp đuổi theo.
Đây là một con nhện săn mồi, không kết lưới cũng không đào hang, tốc độ cực nhanh còn mang theo kịch độc, một khi bị chúng bắt được chỉ có thể chờ chết.
Lục Thu không biết vì sao chỉ ngồi trong nhà thôi cũng bị nhện đuổi bắt, cô thậm chí còn không biết nên trốn chỗ nào mới thoát.
Ghế nâng không thể đưa cô bay ra ngoài tòa thành, leo lên cửa sổ không khéo lại ngã mất.
Nhưng trong một căn phòng lớn như vậy, tốc độ của ghế nâng không thể sánh bằng nhện, không thể trốn đi đâu được, chỉ trong chốc lát, cô đã bị ép đến sát bệ cửa sổ.
Nơi mà lúc sáng cô còn thảnh thơi phơi nắng, giờ lại trở thành đoạn đầu đài.
Lùi một bước chính là vực sâu vạn trượng.
.
Truyện Teen Hay
Nhện khổng lồ chậm rãi tới gần, lông cứng trên chân chỉ cách cô một bước, đôi mắt màu đen nhánh lạnh lẽo nhìn cô.
Lục Thu tuyệt vọng siết chặt thành ghế.
Cô không muốn chết!
Nhưng cô có thể đối mặt với con thú khổng lồ này thế nào đây?
Xẹt xẹt! Nhện khổng lồ tiến lên một bước, khớp chân to lớn vồ lấy cô, cũng nâng giác hút kinh khủng lên.
Lục Thu sợ hãi nhắm mắt lại, thân thể ngã về sau, cả người cùng ghế nâng rơi thẳng xuống dưới..