Miêu Chủ Tử

Chương 14: Meoo


Đọc truyện Miêu Chủ Tử – Chương 14: Meoo


Edit: Tiệm Bánh Sò
Ngay cả Lục Thu cũng không biết mình rốt cuộc bò lên bàn bếp thế nào, lúc bò cô chỉ cảm thấy dưới chân như có điểm tựa, mọi thứ đều vô cùng thuận lợi.

Cô đi dọc theo tủ bát đến cạnh bồn nước.

Cái bồn to lớn như bồn tắm thiên nhiên, duỗi thẳng cả người còn dư dả.

Nhớ đến hôm qua hình như mèo lớn chỉ cần duỗi móng dưới bồn là nước đã chảy ra, hình như là cảm ứng.

Tay cô không dài như vậy, chỉ có thể nhảy xuống đứng dưới vòi nước.

Cái vòi này thiết kế rất độc đáo, hình một cái đầu mèo hung hãn há miệng lớn, nước từ trong miệng phun ra.

Hôm qua không để ý, hôm nay mới phát hiện hình dáng con mèo này có mấy phần giống mèo lớn.

Vừa vươn tay đến dưới vòi nước đã có dòng nước phun mạnh, dòng nước lạnh thấu xương xém tí nữa xối cả người Lục Thu, cô gấp gáp tránh sang bên trái.

Nhưng tránh một hồi mới phát hiện nước từ từ nóng lên, cô ngờ vực đi qua phải, nước lạnh lại chảy xuống.

Hóa ra là vòi nước nóng lạnh như thế giới của cô.

Lục Thu cứ thế qua qua lại lại, điều chỉnh nhiệt độ nước thích hợp, đợi đến khi bồn nữa được một nửa thì rốt cuộc cô cũng thư giãn nửa nằm dựa vào thành bồn.

Cuối cùng cũng có thể tắm được, dù đây chỉ là một cái bồn rửa chén.

Lục Thu chà rửa sạch sẽ thân thể, là một người phương Bắc, không có bông tắm đúng thật không quen, tay cô chà ra toàn bụi bẩn, trên người cũng xuất hiện những vết đỏ.

Cô đưa mắt nhìn quanh, người máy trong góc tường không nhúc nhích, không có dấu hiệu khởi động.

Mèo lớn còn đang ngủ, ở đây cũng không có người, Lục Thu lặng lẽ thu người lại dưới nước nhanh chóng cởi quần áo rửa sạch một lần.

Tắm xong cũng không thể vắt khô hết quần áo được, đành cứ mặc lại đồ ướt vậy.

Dù biết làm vậy không tốt cho cơ thể nhưng lúc này cô không nghĩ được nhiều như vậy, ai bảo cô không có quần áo thay chứ.

Neville nhìn bé sủng vật đứng dưới bồn nước qua trái qua phải đổ nước vào bồn, rồi lại thoải mái ngâm mình, nhịn không được chun chun mũi.


Không biết vì sao, cứ cảm thấy dáng vẻ này của bé sủng vật có xíu đáng yêu.

Hóa ra nó tích ngâm nước như thế này, hắn biết rất nhiều vùng sông biển chơi rất vui, lần sau lại mang nó đến.

Nhưng nhìn thấy bé sủng vật cởi quần áo trên người xuống rửa, Neville mới đột nhiên ngộ ra, nó phải mặc quần áo.

Phần lớn động vật đều có lông tự nhiên, có thể chống cự khỏi rét lạnh, mùa hè nóng bức lông sẽ ngắn lại, hoàn toàn không cần mặc quần áo, nhiều khi quần áo còn là trở ngại vướng víu với chúng.

Nhưng việc này không đồng nghĩa với việc Đế quốc Diễn thú không có quần áo.

Dù sao không phải tất cả động vật đều có lông, trong các họ mèo biến dị cũng có họ mèo không lông, nếu chúng không có quần áo gặp thời tiết lạnh sẽ chết cóng mất, vì vậy nhất định phải có quần áo.

Thủ đô tinh cũng có trào lưu mặc quần áo, khi ra đường bất kể chủng tộc nào trên người cũng ít nhiều có chút vải trang trí, che khuất bộ phận quan trọng.

Đây không chỉ là trào lưu mà còn là một biểu tượng văn minh lễ độ.

Đám người tự xưng là tầng thượng lưu ở thủ đô tinh từ quý tộc đến bình dân đều coi việc mặc quần áo như một loại vinh dự.

Cự Nham tinh là nơi sinh sống của những động vật nguyên thủy, là đám nông dân dã man vô văn hóa trong mắt bọn họ, ra ngoài sẽ bị xem thường.

Neville sống ở Cự Nham tinh đã lâu, nhất thời cũng quên mất, đối với động vật không lông như Lục Thu, nhiệt độ không khí ở đây quá lạnh, chắc chắn không thể thích ứng được.

Nhớ tới bộ dạng sinh bệnh yếu ớt của cô lúc trước, Neville lập tức mở quang não đặt quần áo.

Sau đó, hắn nhìn đám quần áo trên mạng, trầm tư.

Quần áo có đủ chủng loại, nhưng được mua nhiều nhất không phải những loại bình thường mà là các loại quần áo mô phòng da thú, còn đặc biệt chế tác theo hình thú.

Hình thú có đủ chủng loại, chỉ riêng động vật họ mèo đã có hơn trăm loài, trong trăm loài này cũng có loài được yêu thích có loài không.

Động vật cũng phân xấu đẹp chứ! Có những loài động vật vì màu sắc hoa văn không đẹp nên ngoại trừ mua thuốc nhuộm lông và thuốc mọc lông, còn một biện pháp là đặt mua quần áo.

Ở Đế quốc Diễn thú, mũ, cravat, khăn cổ…!đều được xem là quần áo, trừ da thú thì những thứ này được tìm mua nhiều nhất, vừa tiện lợi mà chủng loại cũng nhiều.

Xếp dưới các phụ kiện trang sức là âu phục.


Âu phục được mặc trong các trường hợp chính trang, là loại quần áo vô cùng trang trọng và nghiêm chỉnh, hầu như ai cũng có một bộ.

Neville lướt lên lướt xuống một hồi mới thấy đầm váy, đủ các loại váy viền ren hồng phấn, là kiểu dáng thịnh hành nhất năm nay, nghe nói là mô phỏng theo bộ quần áo trong vai diễn của một con heo nổi tiếng.

Tưởng tượng dáng vẻ bé sủng vật mặc cái váy viền ren màu hồng này, Neville vốn tránh xa mấy thể loại quần áo này cũng không nhịn được kích động xíu xiu.

Ầy, cũng đẹp lắm đó!
Thế là hắn vung móng lên, mỗi loại đều mua một cái.

Đáng tiếc quần áo không thể giao đến ngay được, phải đợi đến ngày mai.

____________________
Trong phòng bếp.

Ngâm một hồi thì nước cũng nguội, Lục Thu gội sạch đầu rồi bò ra ngoài.

Dính nước rồi tiếp xúc với không khí lạnh, cả người cô lạnh hơn bình thường gấp mười lần, từng mảng da gà tranh nhau nổi lên, tóc và quần áo đều nhỏ giọt nước, cứ như chỉ một giây sau là có thể kết băng.

Cô co người lại trên bàn tội nghiệp như một con thú nhỏ bị vứt bỏ.

Phòng bếp ở hướng Bắc, hoàn không không được ánh nắng mặt trời chiếu vào, gió thổi qua lạnh lẽo vô cùng.

Lục Thu run lẩy bẩy cố gắng vẩy khô nước trên người, nắm lấy thành bếp muốn nhảy xuống.

Phải tranh thủ thời gian đi phơi nắng, nếu không nhất định sẽ lại bị cảm.

Lúc nãy gội đầu đúng là không sáng suốt tí nào, nhưng cô thực sự nhịn không được, lúc nãy còn bị vẫy cả người mùi cá, không gội không được.

Tay cô dù đã khô nhưng trên người vẫn còn đọng nước, thành bếp lại được mài nhẵn, tay cô không nắm chặt, bị rơi tuột xuống.

Lục Thu nhắm chặt mắt lại, hai tay ôm gọn đầu, cô gắng tránh va đập nhất có thể.

Nhưng cơn đau trong tưởng tượng cũng không ập đến, cô được một tấm đệm còn mang theo nắng ấm mặt trời đỡ lấy.


Mèo lớn không biết từ khi nào đột nhiên xuất hiện, dùng một chân trước làm đệm kéo cô vào lồng ngực.

Đối diện với ánh mắt khiển trách kia, không biết sao Lục Thu thấy hơi chột dạ.

Neville cảm nhận được thân thể bé sủng vật lạnh buốt, thấy cô run rẩy chui vào lồng ngực mình, cơn giận vừa dâng lên lại nhanh chóng tan.

Đưa cô về ổ, cứ như vậy ôm cô trong ngực bắt đầu liếm sạch nước trên người cô.

Lần này động tác của hắn không lưu tình chút nào, gai ngược trên lưỡi dù đã thu lại nhưng chạm vào người vẫn như bị đầu lược chà ngược, hơi đau.

Lục Thu hổ thẹn không dám tránh, chịu đựng bị đau, bị liếm sạch nước trên người, tóc cũng bị chải một lượt, coi như miễn cưỡng lau sạch sáu bảy phần nước trên người, cuối cùng cũng không còn ướt đẫm đến nhỏ giọt nữa.

Bị liếm một trận như vậy, cả người cô đỏ lên, nhìn đáng sợ như bị dị ứng.

Neville cũng không đành lòng, đặt cô trong ổ rồi đứng dậy bay ra ngoài.

Hắn đột nhiên nhớ đến kỳ thật mình cũng có mấy bộ quần áo, đều là mang từ thủ đô tinh về, Ruth đều sắp xếp chúng lại đặt trong gian phòng dưới lầu.

Sau khi đến Cự Nham tinh, quần áo gì cũng không cần nữa, hắn cũng chưa từng lấy ra mặc.

Dù có lẽ không quá vừa nhưng đưa cho bé sủng vật quấn lại cũng còn được.

Neville chọn chọn lựa lựa trong tủ quần áo nửa ngày mới phát hiện tất cả đều là âu phục, hắn không thích loại quần áo này lắm, trừ những trường hợp bắt buộc, ngay cả một cái nơ hắn cũng không muốn đeo.

Vì chuyện này hắn từng bị rất nhiều người cười nhạo, ngay cả anh hai của hắn cũng ngầm thấy mất mặt thay hắn.

Nhưng Neville cũng không thèm để ý mấy chuyện này, không thích là không thích, trong phạm vi có thể phản kháng thì hắn nhất định sẽ kiên trì giữ nguyên tắc của bản thân.

Trừ đủ loại âu phục cũng chỉ còn một bộ quần áo liền thân, đây là bộ quần áo mẹ đã tự tay làm cho hắn khi còn bé, trên vị trí ở hai tai còn khoét hai cái lỗ để lộ lỗ tai, dưới cằm là một cái nơ bướm màu hồng phấn, vô cùng đáng yêu.

Đương nhiên hiện tại hắn hoàn toàn không mặc vừa, đối với hắn thì bộ quần áo này quá nhỏ.

Mẹ qua đời từ sớm, ấn tượng của Neville về bà cũng không sâu, chỉ thấy thông qua ảnh và video, bộ quần áo này cũng là kỷ vật duy nhất bà để lại.

Cầm bộ quần áo lên nhìn một hồi lâu, hắn vẫn nhét nó vào sâu trong tủ quần áo, lại lấy một bộ âu phục có chất liệu mềm mại nhất ra.

Sau đó hắn đứng trước ngăn tủ khác băn khoăn nửa ngày, ghét bỏ xách hai con thú bông ở trong đó ra.

Đợi hắn lấy đồ lên lại phòng, Lục Thu đang tựa trên thành ổ mèo nhảy mũi.

Cô xoa xoa mũi, đã bắt đầu nghẹt mũi rồi, cơn cảm tới thật nhanh.


Đang muốn tiếp tục nhảy mũi, đột nhiên có hai con mèo bông to chừng một mét sáu rơi từ trên trời xuống vây quanh cô, kế đó là một cái chăn vô cùng lớn che phủ cô.

Lục Thu ngây người, mừng như điên.

Chăn?! Ở đây cũng có chăn?! Rốt cuộc mèo lớn cũng phát hiện cô cần chăn ấm rồi?!
Chăn rất mỏng, nhưng vô cùng rộng, sờ vào cũng rất mềm mại, còn mềm hơn tơ lụa thượng đẳng nữa.

Chỉ là kiểu dáng hơi kì quái, trông giống một tấm chăn hai lớp không nhồi bông, nhưng hai đầu vẫn chưa khâu lại.

Cô giãy dụa leo ra khỏi chăn, nhìn mèo lớn đang đứng trước ổ mèo.

Lục Thu mừng rỡ nói cảm ơn hắn: “Cảm ơn mày, mèo lớn!”
Con mèo này có trí tuệ, cô rất muốn có thẻ nói chuyện với nó nhưng lại không biết nên làm thế nào.

Giờ có thể thử xem sao.

Lục Thu nhanh chóng gấp chăn thành một cái áo choàng lớn quấn lên người, thắt lại trước ngực, trông như một bộ quần áo Ấn Độ.

Lo cho bản thân xong, cô chỉ vào mình, gằn từng chữ nói: “Lục, Thu, tôi tên là Lục Thu.

Anh tên gì?”
Neville thấy bé sủng vật khép mở miệng, phát ra âm thanh nhỏ nhẹ yếu ớt, âm tiết hơi cổ quái, không giống tiếng kêu của họ khỉ mà như đang ca hát hơn, hơi hơi êm tai.

Khỉ cũng có thể hát như chim à? Hắn nghiêng nghiêng đầu, duỗi móng vỗ vỗ đầu bé sủng vật.

Lục Thu trừng mắt nhìn, đây là phản ứng gì? Thế là cô lại chỉ mình lần nữa, nói: “Lục! Thu!” Lần này giọng điệu cũng chậm hơn, giọng cũng càng vang.

Neville nghe cô lặp lại mấy lần đều là hai âm tiết này, cứ như chim hót, bất giác cũng lặp lại theo.

“Thu.”
“Thu.”
Lục Thu mừng như điên! Mèo lớn có thể gọi tên cô!
Nhưng vui sướng xong cô lại thấy có chỗ nào đó không đúng lắm.

Hình như cảm giác này quen lắm.

Trầm tư một lát, cô chăm chú nhìn mèo lớn, chậm rãi hé miệng: “Meoo~”[1]
Neville: “!!!”
_______________________
[1] Nguyên văn là “Meo ô”, đây là tiếng kêu tương tự như tiếng của mèo con, nhưng nếu để nguyên như vậy thì không rõ lắm nên mình đã đổi thành “Meoo~” để âm tiết kéo dài hơn và dễ thương hơn..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.