Đọc truyện Miệng Độc Thành Đôi – Chương 61
Trên chiếc ghế sô pha được bài trí đơn giản và trang nhã có hai người đang ngồi.
Mẹ Trình ăn mặc chỉn chu, khí chất cao quý.
Trình Tần thị quần áo không chỉnh tề, dáng người nhỏ bé.
Tần Chân cảm thấy mình cần phải nói gì đó, dù sao người phụ nữ nghiễm nhiên xuất hiện trong nhà của con trai đối phương như kiểu sống chung chính là cô, nếu không nói rõ tình hình, không chừng sẽ để lại ấn tượng không tự trọng trong lòng mẹ Trình.
Nghĩ vậy, cô hắng giọng, rất căng thẳng nhưng lại ra vẻ thân thiết nói: “Cháu chào bác Lục, Trình Lục Dương chắc chưa nói với bác, cháu là, cháu là bạn gái vừa mới quen gần đây của anh ấy.”
Lục Thư Nguyệt không hổ là người từng trải, cho dù là đối mặt với một người ăn mặc không quá phù hợp với thẩm mỹ của con trai, còn có phải là bạn gái của con trai hay không thì cần nghiên cứu thêm, mà bà vẫn nở nụ cười vừa đẹp đẽ vừa lịch sự: “Chào cháu, cháu vừa nói cháu tên là gì nhỉ?”
Tần Chân đặc biệt tỏ vẻ thân thiết tự nhiên, thể hiện quan hệ thân mật giữa mình và con trai bà, cho nên đầu óc không suy nghĩ đã nhớ đến tên thân mật gần đây Trình Lục Dương đặt cho cô: “Bác gọi cháu là Trình Tần thị là được rồi ạ!”
Trong phòng khách lập tức an tĩnh ba giây.
Mắt to trừng mắt nhỏ.
Im lặng, một sự im lặng chết chóc.
Tần Chân khóc: “không phải, ý cháu là, cháu là Tần Chân! Không biết Trình Lục Dương chập cheng thế nào, cứ muốn gọi cháu là Trình Tần Thị!”
Vừa dứt lời, cô đã cảm thấy không đúng, vội vàng bổ sung: “Không phải, ý cháu không phải nói con trai bác đầu óc chập cheng đâu ạ!”
Tần Chân mặt như đưa đám, lặng yên cúi đầu.
Lục Thư Nguyệt bật cười, cảm thấy chuyện càng thú vị, bà lắc đầu: “Cháu đừng căng thẳng, bác chỉ nghĩ là lâu rồi chưa gặp Lục Dương, hôm nay đúng lúc đi qua đây nên ghé qua xem thôi.”
Mặt của Tần Chân đều sắp bị thiêu cháy rồi, cô cúi đầu nhìn tay để trên đầu gối mình: “Anh ấy đi làm rồi, trưa mới về. Bác đừng hiểu lầm, cháu ngã bị thương chân, anh ấy sợ cháu một mình ở nhà bất tiện, cho nên mới đón cháu về đây để chăm sóc–”
Tần Chân rất lúng túng, đồng thời cũng phát hiện mình còn chưa bưng trà rót nước cho người lớn, thế là vội vàng đứng dậy: “Cháu đi pha trà cho bác!”
Lục Thư Nguyệt lại cười, vội vàng vỗ vỗ tay cô: “Đừng căng thẳng, bác chỉ ghé xem thôi, nếu Lục Dương không có đây thì bác cũng nên đi rồi.”
“Hay là bác chờ anh ấy một lát? Cháu gọi điện thoại cho anh ấy.”
“Đừng, nó đến công ty cũng có việc, vội vội vàng vàng chạy về làm gì? Bác chẳng qua là rảnh rỗi nhàm chán nên mới ghé thôi.” Dường như cảm thấy hứng thú với vẻ đỏ mặt của Tần Chân, Lục Thư Nguyệt cười híp mắt kéo tay cô, để cô ngồi xuống: “Nào, ngồi đi, đừng có đứng lâu, chân cháu đang bị thương đấy?”
Bà tỏ thái độ hòa nhã như vậy, không hề giống với dáng điệu phu nhân chủ tịch của một xí nghiệp lớn trong suy nghĩ của Tần Chân, Tần Chân ngồi xuống hơi mất tự nhiên, lo lắng không yên mà đón nhận sự “vui mừng” khi gặp người lớn trong nhà.
Lục Thư Nguyệt hỏi cô: “Các cháu đến với nhau được bao lâu rồi?”
“Dạ hơn nửa tháng.” Tiếng trả lời của Tần Chân vô cùng ngoan ngoãn nhã nhặn.
“Vậy các cháu quen biết nhau được bao lâu?”
“Đại khái, uhm, khoảng nửa năm ạ.”
“Vậy cháu làm công việc gì vậy?”
“Cháu làm việc về bất động sản, trước đây phụ trách đi bán nhà, bây giờ thì phụ trách việc hợp tác với La Lune.” Tần Chân nói từng câu từng chữ rất cẩn thận, còn cố ý phát âm hai từ đơn La Lune thật rõ ràng, dựa theo cách Trình Lục Dương đã từng dạy cô, cố gắng phát âm thật chuẩn, hi vọng tăng điểm ấn tượng cho mình.
Tuy là, được rồi, điểm ấn tượng về cô đoán chừng đã tiến thẳng về số âm do tạo hình tràn trề mỹ lệ và sáng tạo này rồi.
Lục Thư Nguyệt trái lại không hề ra vẻ bất mãn gì với nghề nghiệp của cô, chẳng qua là hơi nhướn mày, lộ vẻ kinh ngạc, khẽ cười: “Không giống với ba người trước kia nhỉ.”
Cái này thật khơi dậy lòng tò mò của Tần Chân, lần đầu tiên cô nêu ra nghi vấn: “Ba người trước kia? Ba người đó như thế nào ạ?”
Lục Thư Nguyệt suy nghĩ một chút, rồi cười híp mắt nói: “Người thứ nhất là một vũ công, cứ hai ba ngày là lại ra nước ngoài, nghe nói chỉ vài lần biểu diễn là đủ tiền mua nhà ở trung tâm thành phố. Người thứ hai là giáo viên dạy tiếng Anh ở một trường trung học trọng điểm trong thành phố, học phí dạy thêm vào ngày nghỉ còn cao hơn tiền lương của cả năm. Người thứ ba là chủ một quán cà phê rất có phong cách, bác từng ghé qua, vóc dáng rất xinh đẹp, cũng rất biết cách ăn nói.”
Nghe giới thiệu một lượt, Tần Chân quả thực chỉ muốn che mặt khóc nức nở rồi, đến hôm nay, cuối cùng cô cũng có thể tự học kỹ năng của anh chàng Phương Khải, khi đối mặt với bất cứ chuyện buồn phiền gì cũng có thể trưng ra dáng vẻ QAQ để thể hiện nội tâm buồn đau không nói nên lời.
Lục Thư Nguyệt dịu dàng lại còn thêm dầu vào lửa, từ ái vỗ vỗ tay cô, vô cùng hiền hòa nói: “Không thể không nói, có thể là mấy lần yêu đương thất bại trước đã để lại bóng ma cho Lục Dương, thấy tiêu chuẩn chọn vợ của nó cứ không ngừng giảm xuống, giảm tới mức vô cùng bấp bênh, một đường tụt xuống là biết.”
Tần Chân trừ QAQ thì không có biểu cảm gì khác nữa.
Gương mặt trắng không chút phấn son kia có thể so với trái lựu đã lột vỏ, đỏ đến mức có thể chảy ra nước.
Cô lúng túng cúi đầu, ấp úng nói: “Bác Lục, cháu xin lỗi…”
Nhưng xin lỗi cái gì đây? Xin lỗi vì cô không đủ ưu tú, không xứng với Trình Lục Dương, hay là xin lỗi vì mắt của Trình Lục Dương không chỉ có bệnh mù màu, mà còn mù trong tiêu chuẩn kén vợ?
Cô cũng từng cảm thấy đối với cô, Trình Lục Dương là mặt trăng xa không thể với tới, giống như chữ viết trên tấm danh thiếp anh đưa cho cô lúc đầu mới gặp: La Lune.
Nhưng khi anh vượt qua khoảng cách mà cô không thể đo được kia, sau khi anh chỉ vì thích cô mà đến với cô thì cô lập tức đắc ý vênh váo, quăng tất cả những gì không xứng ra sau đầu.
Mà hiện giờ, khi mẹ của Trình Lục Dương nhắc đến những người bạn gái cũ của anh, Tần Chân vẫn không thể thoát khỏi tự ti.
Sự bình thường và nhỏ bé của bản thân vốn không khiến cô khó mở miệng như thế, nhưng so sánh với những hào quang muôn trượng này, cô lập tức nhỏ bé như hạt bụi, có khi còn thấp kém hơn cả hạt bụi đó.
Lục Thư Nguyệt lặng yên nhìn cô, trong ánh mắt ẩn chứa ý cười nhàn nhạt, sóng mắt lưu chuyển.
Tần Chân hít thở sâu nhiều lần, mới gom góp được can đảm ngẩng đầu lên, nhỏ giọng nói: “Bác Lục, mặc dù cháu rất bình thường, công việc không tốt, gia cảnh bình thường, ngoại hình cũng không đẹp, nhưng cháu rất cám ơn Trình Lục Dương đã chọn cháu trong nhiều người như vậy. Cháu không biết anh ấy đã từng có người yêu ưu tú như vậy, cũng không biết hai bác có yêu cầu cao bao nhiêu với đối tượng của anh ấy, nhưng vì thích anh ấy, vì muốn ở bên anh ấy, cho nên cháu vượt qua sự do dự cùng nhút nhát của mình, dũng cảm đưa ra quyết định này.”
Lông mi của cô hơi run run, nhưng cô vẫn dũng cảm nhìn Lục Thư Nguyệt, vững vàng nói xong câu cuối cùng: “Cháu rất thích anh ấy, cho nên dù hai bác có phản đối, cháu cũng sẽ không dễ dàng từ bỏ…cháu xin lỗi.”
Lục Thư Nguyệt thật lâu không nói gì, nhìn hai bàn tay cô cứ xoắn xuýt với nhau, nhìn gương mặt cô vẫn đỏ bừng, nhìn lông mi cô cứ run rồi lại run, quả thực sắp khiến người ta hoa mắt.
Cuối cùng, Lục Thư Nguyệt cười phá lên, sờ sờ mặt Tần Chân như đứa trẻ: “Cháu dùng mặt nạ hiệu gì mà da dẻ đẹp thế, láng mịn như nước mật đào!”
“…”
Tần Chân hoảng sợ nhìn vị phụ huynh trước mặt, cẩn thận suy xét xem bà nói lảng sang chuyện khác là chiến thuật đánh vu hồi hay là kéo dài thời gian để đánh du kích, nhưng vẻ mặt của Lục Thư Nguyệt rất chân thành, trong mắt đích thực là sự tò mò.
Cô ngập ngừng đáp: “Cháu không dùng mặt nạ, chỉ thoa chút kem dưỡng da mỗi tối rửa mặt xong …”
Lục Thư Nguyệt lại bắt đầu truy hỏi nhãn hiệu nước dưỡng da, chủ đề bắt đầu vô cùng kỳ lạ từ đồ trang điểm nói thẳng tới loại quần áo bình thường Tần Chân mặc, kế đó lại phát triển đến món ăn yêu thích, cuối cùng lại chuyển đến việc có nhận xét gì về phong cách thiết kế của Trình Lục Dương.
Tần Chân thành thật nghe lời người lớn, hỏi gì đáp nấy, thái độ thành khẩn.
Tuy cô cũng không biết trong đầu của mẹ Trình Lục Dương có tính toán gì, dù sao thì binh tới tướng đỡ, nước tới đất ngăn, gặp lúc ra tay phải ra tay, lúc khói lửa vẫn xông pha chín châu. (lời bài hát “Hảo hán ca”)
Cuối cùng của cuối cùng, Lục Thư Nguyệt bỗng bật cười, nháy mắt với cô, thay đổi cách xưng hô, mở miệng gọi một tiếng “Chân Chân”, suýt nữa là dọa chết Tần Chân.
Bà nói: “Bởi vì là lần đầu tiên gặp mặt, bác cũng không biết cháu là cô gái thế nào cho nên mới nói hơi nhiều chút, hi vọng con đừng để bụng.”
Tần Chân vội vàng lắc đầu: “Không để bụng, không để bụng.”
“Chắc hẳn cháu cũng biết, Lục Dương lúc nhỏ không ở cùng với các bác cho nên quan hệ với các bác …”
Tần Chân vội gật đầu: “Cháu hiểu, cháu hiểu mà.”
Lục Thư Nguyệt dừng một chút rồi lại nói: “Là mẹ, bác vẫn luôn tự trách vì trước kia đã không làm tròn nghĩa vụ của một người mẹ, những năm gần đây bác luôn muốn bù đắp, nhưng tính tình Lục Dương bướng bỉnh, không chịu cho các bác cơ hội để hòa giải. Nhưng mà chuyện cưới xin của con cái, bác vẫn rất chú trọng, không hi vọng nó lầm đường lạc lối, để rồi sau này phải chịu khổ. Cho nên lúc nãy trong lời nói có chỗ nào làm cháu không vui, mong cháu đừng để trong lòng.”
Tần Chân lại bắt đầu gật đầu: “Vâng ạ, vâng ạ.”
Lục Thư Nguyệt bị vẻ siêu cấp ngoan ngoãn của cô làm cho vui vẻ mà bật cười: “Cháu đừng gò bó thế, lúc nãy bác nói tiêu chuẩn chọn vợ của Lục Dương cứ không ngừng hạ xuống, thật ra còn có đoạn sau.”
Tần Chân rốt cục cũng không hùa theo nữa mà hỏi: “Đoạn sau là gì thế ạ?”
Lục Thư Nguyệt cười híp mắt nhìn cô: “Mặc dù thoạt nhìn thì tiêu chuẩn chọn vợ cứ không ngừng giảm xuống nhưng tình cảm bỏ ra cũng ngày càng tăng lên. Trước kia nó chưa từng dẫn bạn gái về nhà, cũng tuyệt đối sẽ không chủ động muốn chăm sóc đối phương, mà nay –”
Bà kéo kéo chiếc áo ngủ của Trình Lục Dương trên người Tần Chân, rồi lại chỉ chỉ về hướng phòng ăn, cuối cùng thì sờ sờ vào bốn góc bàn trà bởi vì lo lắng Tần Chân khi nhảy sẽ bị đụng vào nên đã được chủ nhà dùng vải mềm thật dày bao lại.
“Cháu thích nó cỡ nào bác tạm thời chưa xác định được, nhưng nó để ý tới cháu rất nhiều, người làm mẹ không thể không nhìn ra.”
Nụ cười của Lục Thư Nguyệt mĩ lệ mà dí dỏm: “Chân Chân, bác không phải là phụ huynh cổ hủ gì nên sẽ không quá chú trọng đến chuyện môn đăng hộ đối, kim đồng ngọc nữ gì gì đó, không có gì quan trọng hơn là hai đứa thật lòng thương yêu nhau. Chỉ là bác nhắc trước cháu một câu, cho dù bác không phản đối, cháu vẫn còn chín chín tám mươi mốt từ một cửa ải khó khăn phải vượt qua, cha của Lục Dương –”
Trong ánh mắt hơi hoảng sợ của Tần Chân, mẫu thân đại nhân lại nói với giọng điệu thương xót vô cùng bí hiểm: “có thể còn khó hơn bác nhiều.”
Loại ánh mắt này…….
Loại giọng điệu này…………
Loại biểu cảm này………..
Bà Lục Thư Nguyệt, Trình Viễn Hàng có thực sự là người chồng trong hộ khẩu của bà không? Khẳng định không phải là con dâu nuôi từ bé được mua từ vùng núi xa xôi chứ?