Miệng Độc Thành Đôi

Chương 19


Đọc truyện Miệng Độc Thành Đôi – Chương 19

Edit: Vi Vi

Nhiều năm trước còn trẻ con, khi tụ tập một chỗ thì các học sinh thường tràn đầy hăng hái cười đùa buôn dưa lê bán dưa chuột, không ai chú ý đến hình ảnh, nhe nanh múa vuốt cũng là dấu ấn thời thanh xuân.

Nhiều năm sau, các bạn học cũ lại tụ tập trong một căn phòng, có người đồ âu giày da, có người ăn vận lộng lẫy quý giá. Toàn sảnh muôn màu muôn vẻ khác với phòng học quen thuộc lỗi thời, niềm thân quen khăng khít khi xưa cũng theo đó mà biến thành xa lạ cứng ngắc dưới ánh đèn chân không.

Tần Chân và Bạch Lộ ngồi cạnh nhau, cùng bàn còn có vài người bạn học có thể gọi ra tên, gần mười năm đã qua thì có thể nhớ ra tên đã giỏi lắm rồi.

Không biết là ai chọn tổ chức ở một hội sở đắt đỏ thế này, sảnh lớn lộng lẫy nguy nga, đồ trang trí hết sức xa xỉ, chỉ ngồi ở đây cũng khiến người ta khó thích ứng.

Có vẻ Tần Chân và Bạch Lộ tới sớm, lần lượt chào hỏi bạn học ngồi vào bàn, sau đó ngồi yên ở góc phòng không bắt mắt, nhìn mọi người bàn luận sôi nổi trong phạm vi nhỏ bé. Đề tài cũng không có gì đặc biệt, quanh đi quẩn lại chỉ là mấy từ: công việc, tiền lương, kết hôn, con cái.

Ngồi cùng còn có lớp phó học tập cũ, Trần Hàm, trước kia thành tích luôn đứng hạng nhất khối, về sau thi đỗ vào đại học nổi tiếng trong nước làm MC đài phát thanh. Hồi trước Tần Chân từng thấy cô ấy làm bình luận viên trên đài truyền hình địa phương, xinh đẹp cứ như thay da đổi thịt khác hẳn một học bá (người học giỏi) không bắt mắt trước kia.

Tần Chân lén ngắm cô ấy vài lần, hoài nghi cô ấy đi phẫu thuật thẩm mĩ, nếu không thì cái mũi tẹt trước kia thế nào cao vút lên như bộ ngực thế kia? Có phải bong bóng đâu mà thổi hơi vào là to lên.

Bên trái cô ấy là Bạch Lộ, bên tay phải vẫn trống, một người đàn ông cô suýt đã quên tên mới tới ngồi bên cạnh Trần Hàm hết sức tự nhiên, khách sáo chào hỏi Tần Chân và Bạch Lộ xong rồi tức thì quay sang Trần Hàm, vừa cảm thán cô trẻ tuổi đầy triển vọng, vừa lôi mấy tin tức trên báo về cô mấy hôm trước ra nói.

Mấy người bạn học còn lại coi như hòa hợp, mọi người trò chuyện câu được câu chăng về sự nghiệp, gia đình. Bạch Lộ nói liến thoắng không ngừng, vừa vặn tiết kiệm sức lực nói năng cho Tần Chân.

Cô nhàn rỗi không có việc gì thì đi đánh giá lần lượt nhóm người, từ lời nói cử chỉ đến cử động nhỏ của từng người đều có thể nhìn ra tình trạng hiện nay của họ, đây đại khái là tài năng tùy mặt gửi lời cô luyện ra được sau khi bán nhà lâu như thế.

Trong lúc mọi người ở đây nói chuyện thì tiếp tục có người tới, trái tim Tần Chân vẫn lơ lửng giữa không trung cho đến khi bóng dáng người kia xuất hiện ở cửa.

Thật ra thì không cần cô phải thỉnh thoảng liếc mắt ra hướng cửa bởi vì ngay khi Mạnh Đường vừa xuất hiện thì đã có người hô to: “Ái chà, mau nhìn, giáo sư Mạnh của chúng ta rốt cuộc đã đến rồi kìa!”

Trong khoảng thời gian ngắn, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về cửa, mà người đàn ông kia mặc áo sơ mi trắng cúc màu bạc, vận chiếc quần tây màu đen thoải mái, trông như nhân vật bước ra từ bức tranh thủy mặc, mỗi một động tác giơ tay nhấc chân đều tỏa ra tố chất ung dung trang nhã.

Anh không mặc áo âu bởi vì cuối hè rồi vẫn còn rất nóng, chỉ có người đàn ông cố ý khoe khoang thành đạt thì mới đóng bộ cái áo khoác âu dày cộp nóng bức đi họp lớp.

Tần Chân chú ý tới tay áo anh vẫn được xắn gọn gàng lên cánh tay như trước, chiếc cúc màu đồng tinh xảo ngoan ngoãn cố định phần được xắn lên, như một động tác lặp đi lặp lại nhiều năm thành thói quen.


Cô biết có lẽ toàn thế giới chỉ có mình cô vô vị đến mức ghi nhớ rành mạch chi tiết vụn vặt này.

Nghĩ như vậy, nhân lúc ánh mắt mọi người đều tập trung vào Mạnh Đường thì cô cũng tranh thủ tham lam nhìn anh cho đủ.

Nào ngờ Mạnh Đường nở nụ cười tủm tỉm, đồng thời tầm mắt xẹt qua khuôn mặt cô rồi hơi tạm dừng như đang nói: “Lại gặp mặt, Tần Chân.”

Tần Chân đột nhiên đỏ mặt, tay chân cũng không biết nên để nơi đâu.

Lớp trưởng đứng dậy tiếp đón anh, muốn dẫn anh tới bàn chính giữa, dù sao hiện tại anh là giáo sư ngành luật có tiếng trong nước, là người nổi danh nhất trong đám bạn học cũ, đương nhiên hẳn nên được ánh đèn rọi sáng.

Mạnh Đường lại lắc đầu, chậm rãi quét mắt một vòng quanh đám người sau đó ra chiều lơ đãng nhìn thoáng qua hướng bàn Tần Chân: “Mình ngồi bên kia là được rồi.”

“Sao có thể để cậu chạy như thế được? Ngồi giữa ngồi giữa! Lát nữa các thầy cô đều ngồi giữa đấy, giáo sư Mạnh làm sao có thể ngồi xó xỉnh đếm nấm được?” Lớp trưởng mồm mép liến thoắng: “Không thấy cán sự lớp cũ chúng ta đều ngồi giữa sao?”

“Vậy……” Mạnh Đường dường như ngẫm nghĩ rồi mới cười nói, “Đại biểu môn ngữ văn và lớp phó học tập cũng không ngồi giữa mà.”

Lớp trưởng nhìn ra chỗ Tần Chân sau đó giữ Mạnh Đường ở lại trung tâm sau đó bước mấy bước, túm Tần Chân và Trần Hàm tới đây. Bạch Lộ vô cùng chủ động theo sát: “Không được kỳ thị bình dân như thế! Mình cũng muốn đi theo góp vui!”

“Được được được, cậu cứ sấn lên, chưa nói không cho cậu sấn!” Rốt cuộc thấy Mạnh Đường ngồi xuống bên Tần Chân, dù sao cũng giữ được bàn này, lớp trưởng cười tủm tỉm đi khỏi.

Chỉ có Bạch Lộ len lén nhéo cái tay hơi lạnh của Tần Chân dưới gầm bàn, liếc nhìn cô như lơ đãng.

Tần Chân hiểu ý, cô ấy đang nói: Không có việc gì, cứ thoải mái.

Đúng vậy, đương nhiên không có việc gì, Mạnh Đường cũng không phải lang sói hổ báo?

Trần Hàm khoảnh khắc trước còn rụt rè hướng nội thì chợt nở nụ cười, chủ động tìm đề tài, hỏi người ngồi gần nhất đang bận bịu gì.

Bàn này ngoại trừ Bạch Lộ ra thì đều từng là cán sự lớp, có vẻ khá thân nhau nên không gò bó như lúc trước rồi.

Có người nói đang làm gỗ, có người nói đi làm ở cơ quan nhà nước, có người nói đang làm phiên dịch cabin…. Khi đến lượt Mạnh Đường, anh cười cười, “Đang làm thợ dạy học, hun đúc đóa hoa cho tổ quốc.”


[(*)phiên dịch cabin (phiên dịch đồng thời): người dịch phải nói song song với diễn giả, người ta nói đến đâu thì phiên dịch viên cũng phải dịch đến đó]

Lớp trưởng cười ha ha, “Cậu thôi đi, chỉ ba chữ thợ dạy học đã muốn qua chuyện hả? Ai chẳng biết ngoài việc giữ chức giáo sư trường luật, cậu còn tự mình thành lập một hãng luật nữa? Một hãng tiếng tăm lừng lẫy lắm! Có một thời mình còn nghe nói, tháng trước cậu giúp người ta thắng kiện, hình như là vụ án con em nhà giàu đùa bỡn nữ sinh. Nhà người ta giàu sụ định áp chuyện xuống thế mà cậu không lấy một xu tiếp nhận vụ kiện của cô bé kia, cuối cùng tóm thằng nhóc kia vào đồn cảnh sát, quả thực là sứ giả công lý, siêu nhân địa cầu!”

“Ái chà, lớp trưởng sao cậu quan tâm chuyện Mạnh Đường thế?” Có người trêu tức, “Là ngắm trúng giáo sư Mạnh của chúng mình rồi hả?”

“Thúi lắm!” Lớp trưởng là anh chàng chính cống liếc nhìn lớp phó lao động: “ngày nào mẹ mình cũng mua báo, hôm đó mình nhìn thoáng qua tiêu đề to thì vừa vặn thấy tin tức về Mạnh Đường.” Nói tới đây, anh lại cười hì hì quay sang Mạnh Đường, “Mình nói này giáo sư Mạnh thật sự lạnh lùng đấy, phóng viên người ta hỏi cả một đống, cậu chỉ trả lời có một câu: Ý nghĩa tồn tại của hãng là tìm kiếm sự thật. Ánh chói chang của nhân tính đã bay lên đến mức quá không chân thực rồi.”

Mạnh Đường nở nụ cười, “Chỉ nói thật mà thôi, giới truyền thông luôn giỏi thổi phồng chuyện, nói nhiều sai nhiều, chẳng bằng lời ít ý nhiều.”

Lớp trưởng quả thực là một người biết khuấy động bầu không khí nên đã lập tức tìm được chủ đề mới, tức khắc chuyển hướng sang Trần Hàm: “Chà chà, đây không phải là người phát ngôn truyền thông sao? MC Trần Hàm, xin hỏi đối với khiêu khích chính diện của giáo sư Mạnh, ngài có gì đáp lại?”

Trần Hàm cười đến sóng mắt xinh đẹp khiến trái tim các anh chàng đang ngồi đều sắp tan chảy cả lượt: “Mạnh Đường đã nói như vậy, mình còn có thể nói cái gì? Nói gì đều là lỗi của mình.”

“Không phải cậu làm MC phát thanh sao? Mau mồm mau miệng lên! Đâm một nhát cũng chọc cậu ta thành cái sàng!” Lớp trưởng đổ thêm dầu vào lửa.

“Đấy là mình làm theo máy, cứ đọc phụ đề là được, giáo sư Mạnh người ta kiến thức rộng rãi, ăn nói khéo léo, mình không phải đối thủ của cậu ấy đâu?” Trần Hàm nói chuyện tài tình dễ nghe.

Mạnh Đường không nhanh không chậm nhấp ngụm trà, nói với lớp trưởng: “Trước khi đến mình còn đang nghĩ, hiện tại Chương Chung Lâm đang làm gì? Giờ thì mình đã biết.”

“Vậy cậu nói xem mình đang làm gì?”

“Nói tướng thanh (*).” Mạnh Đường nhếch môi, “Nào, nói câu ‘Tôi nhớ bạn chết mất’ cho mọi người nghe nào.”

[(*)Tướng thanh: một loại khúc nghệ của Trung Quốc dùng những câu nói vui, hỏi đáp hài hước hoặc nói, hát để gây cười, phần nhiều dùng để châm biếm thói hư tật xấu và ca ngợi người tốt việc tốt]

Cả đám người đều cười ầm lên.

Trải qua tiết mục như thế, Tần Chân cũng thả lỏng ra, xem ra không tới lượt cô tự giới thiệu báo cáo gần đây mình đang làm gì. Nào ngờ lớp trưởng vô cùng vô cùng đáng đánh đòn, để nhanh chóng thoát khỏi nỗi nhục tướng thanh nên đã tiếp lời: “Ôi chao, Tần Chân, đến cậu đến cậu, cậu còn chưa nói hiện tại cậu đang làm gì đâu. Cựu cây bút của chúng ta, sao rồi, có phải giờ đã thành tác gia rồi không?”


Không mấy người biết chuyện Tần Chân không học đại học, lớp trưởng lại là con trai tất nhiên sẽ không hỏi thăm này nọ giống con gái nên thật sự không biết nghề nghiệp hiện tại của Tần Chân.

Mấy người đang ngồi đều đã có thành tựu, ngay cả Bạch Lộ ngồi cạnh cô cũng là kế toán ngân hàng, công việc ổn định, tiền lương hậu hĩnh. Tần Chân xấu hổ nâng cốc trà, cười nói: “Tác gia gì chứ, hiện tại mình đi làm ở công ty bất động sản.”

Lớp trưởng sửng sốt mà phản ứng lại: “Cậu giúp họ lên kế hoạch làm quảng cáo phải không? Cũng được đấy, bất động sản là ngành khá, cậu hành văn tốt, lên ý tưởng thiết kế cũng rất thích hợp!”

“Không, mình bán nhà.” Tần Chân vẫn cười.

“Thế sao….” Lớp trưởng dường như đang vắt óc để nói tiếp, “Bán nhà cũng tốt, này, nếu bán nhà, về sau nếu bọn mình mua nhà thì sẽ tìm cậu, cậu có thể giúp đỡ giảm giá đấy nhỉ!”

“Được…” Tần Chân mỉm cười nói đùa với cậu ta, nào ngờ Trần Hàm lại bỗng nhiên ngắt lời cô.

“Công ty phát triển bất động sản là doanh nghiệp tư nhân, nhân viên bình thường không thể nào tự mình giảm giá cho cậu đâu!” Trần Hàm cười chỉ ra cái sai của lớp trưởng, nói trúng tim đen như đang làm bình luận viên.

Bốn chữ “nhân viên bình thường” uyển chuyển êm tai, Tần Chân tay đang nâng cốc trà hơi căng lên, cô cảm giác rất rõ mọi người lặng thinh một lát.

Vì thế cô nói đùa ‘được’ của cô thật sự biến thành một trò cười, chẳng qua thành cười cô, cười cô đang làm việc quá khả năng, rõ ràng không thể nào làm được còn cứ sĩ diện.

Trần Hàm còn nói: “Trừ phi cậu quen biết ông tổng, chuyện giảm giá còn có hy vọng. Nói đến đây, à, Tần Chân cậu đang làm ở công ty phát triển bất động sản nào đấy? Một thời gian trước mình có làm tin tức về phương diện này, không chừng mình còn quen biết ông tổng của cậu đấy. Cậu đi làm ở tập đoàn Viễn Hàng sao?”

“Không nổi tiếng như tập đoàn Viễn Hàng mà chỉ là một công ty nhỏ bình thường thôi.” Cô bình tĩnh ngẩng đầu, không nhìn thấy ánh mắt khinh miệt, cũng không nhìn thấy biểu cảm khinh thường, nhưng sự im lặng của mọi người đã hết sức thành công khiến lòng cô chẫng lại.

Không giống như khi người khác nói thì mỗi người đều tham dự và cười trêu đùa, còn đến lượt cô, bọn họ lại không có lời nào để nói nên chỉ có thể yên lặng mà thôi.

Rốt cuộc vẫn không hợp nhau.

Thật ra nghề nghiệp và thân phận chưa từng là những điều đáng để tự ti đối với cô, cô không có bằng cấp cao tất nhiên chỉ có thể kiếm tiềm, nuôi gia đình sống qua ngày trên cương vị này. Nhưng bởi vì Mạnh Đường ngồi ở bên cạnh, tất cả tâm tính bình thản đều thay đổi rồi.

Cô từng nỗ lực bạt mạng để vươn lên trong môn ngữ văn này, hết giờ học đọc rất nhiều sách chỉ vì giành được cơ hội lên bục giảng đọc diễn cảm trong giờ viết văn — bởi vì cô không giỏi khoa học tự nhiên, chỉ có thể bộc lộ tài năng trong lĩnh vực này, để Mạnh Đường trông thấy cô.

Thích một người sẽ khiến bạn có động lực vô hạn, bạn hy vọng bày ra mặt tốt nhất của bản thân trước mặt anh ta, đương nhiên cũng sẽ xấu hổ không chịu nổi khi anh ta nhìn thấy mặt không tốt của bạn.

Giờ khắc này, Tần Chân bỗng nhiên rất tự ti.

Bọn họ từng chênh lệch mười vị trí trên bảng thành tích, mà hiện nay? Cuộc đời bọn họ đã sớm rẽ lên các con đường khác nhau. Anh đi tới huy hoàng mà cô thì đi con đường bình thường.


Chênh lệch không hề lớn bình thường đâu, đâu phải chỉ là khoảng cách mười cái tên khi xưa?

Cô cúi đầu nhìn nước trà màu vàng nhạt bốc hơi thoang thoảng, nâng lên miệng định nhấp một hớp thì bất thình lình nghe thấy tiếng Mạnh Đường.

Anh nói: “Tần Chân, thật ra có khả năng mình muốn xin cậu giúp mình một việc, mình phải nhờ cậy cậu đấy.”

Mọi người không hiểu nhìn bọn họ.

Tần Chân dừng chén trà bên mép, sau đó cô chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn người bên cạnh thì thấy Mạnh Đường cười tinh khiết ôn hòa với cô, trong mắt ấm áp mềm mại như gió xuân.

Anh nói: “Mình mua nhà ở Âu Đình, sau đó muốn lắp đặt thiết bị ở La Lune. Chủ nhiệm bộ phận bán nhà cho mình biết, cậu đang phụ trách mảng này, cho nên…” Nụ cười càng ngày càng tươi, đẹp đẽ đến khiến người ta nín thở: “Cho nên sau này mình phải thiết lập quan hệ tốt với cậu rồi, quản lý Tần.”

Điều hòa trong sảnh lớn bật vừa đủ, tách trà trong tay tỏa ra làn sương ấm áp, loại cảm giác ấm áp này lan vào trong tim.

Anh đang giúp cô thoát khỏi cảnh xấu hổ vừa rồi sao?

Tần Chân nhìn anh mà hơi luống cuống sau một lát mới cười nói: “Được.”

Thế này mới dám nhìn anh điềm nhiên như không, sau đó hoảng sợ phát giác anh cách cô gần như thế, trong đôi mắt sáng ngời trong suốt chỉ có một mình cô.

Trong nháy mắt cô cảm thấy trong lòng toát ra rất nhiều trái tim hồng.

Sau đó cô nghe thấy Trần Hàm cười hỏi Mạnh Đường: “À, mình cứ tưởng cậu chỉ trở về làm việc, hóa ra thật sự tính ổn định ở đây hả? Lá rụng về cội sao?”

Mạnh Đường gật đầu, “Ở bên ngoài lâu rồi, vẫn thích nơi quen thuộc hơn… còn có bạn cũ nữa.”

Ngay cả tư thế nói chuyện của Trần Hàm cũng rất đẹp, bình luận viên khác thật đấy, biết rành mạch tư thế nào góc độ nào thì tao nhã nhất. Cô lấy một chiếc kẹo trong đĩa bóc ra, tự nhiên thả lỏng trêu ghẹo: “Nhưng mà vội mua nhà như thế, có phải tính đã lập nghiệp rồi thì bây giờ phải nhanh chóng thành gia không?”

Ngụ ý đơn giản là đang ám chỉ có phải Mạnh Đường tính toán chuyện hôn nhân không.

Mọi người đều cực kỳ quan tâm vấn đề này, Bạch Lộ liếc sang Tần Chân cũng thế, cũng căng thẳng lên trong phút chốc.

Mạnh Đường vẫn cười nhàn nhạt thản nhiên như vậy, đáp với giọng điệu tự nhiên: “Đúng vậy, bị cậu đoán trúng.”

Răng rắc một tiếng, trái tim Tần Chân lập tức kết băng.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.