Bạn đang đọc Miền đất thất lạc: Arthur Conan Doyle – Chương 15 – part 01
Chương 15
MẮT CHÚNG TÔI ĐÃ NHÌN THẤY NHỮNG ĐIỀU KỲ DIỆU
Chiến thắng của những người da đỏ và sự tiêu diệt loài người vượn đánh dấu một bước ngoặt may mắn của chúng tôi. Từ nay trở đi, chúng tôi thật sự là những người chủ nhân của cao nguyên này, vì những người bản xứ vừa biết ơn chúng tôi, vừa khâm phục chúng tôi. Họ nghĩ rằng chúng tôi đã dùng những quyền lực kỳ lạ giúp họ tiêu diệt được những kẻ thù truyền kiếp của họ.
Vì quyền lợi riêng của họ, có lẽ họ sẽ sung sướng thấy chúng tôi đi khỏi nơi đây nhưng họ không có cách nào mach nước cho chúng tôi được. Nơi này đã từng có một con đường ngầm nối thông với thế giới bên dưới. Con đường ngầm mà khi còn ở bên dưới chúng tôi đã có dịp nhìn thấy cùng với những mũi tên chỉ dẫn của Maple White. Không còn nghi ngờ gì nữa những người da đỏ và bọn vượn người và sau là Maple White đã lên bình nguyên này bằng con đường đó. Có lẽ năm ngoái đã có một trận động đất diễn ra trên vùng đất này và một phần đường hầm đã bị sụp. Những người da đỏ chỉ còn biết lắc đầu và nhún vai mỗi khi chúng tôi làm hiệu cho họ rằng chúng tôi muốn xuống dưới. Những cái lắc đầu của họ khiến tôi phân vân. Họ không muốn giúp chúng tôi rời khỏi hay họ thực sự không biết lối đi xuống?
Cuối cuộc chiến những con vượn người còn lại bị những người da đỏ dồn về một chỗ gần nơi cư trú của họ. Từ nay chúng sẽ là nô lệ của những ông chủ da đỏ và trở thành những kẻ đốn gỗ và kéo nước cho đến hết đời. Điều này khiến chúng tôi liên tưởng đến những người Do Thái ở vương quốc Babylon và những người Isarael ở Ai Cập. Đêm đến chúng tôi nghe thấy những tiếng hú rợn người của bọn vượn người như đang nuối tiếc thời kỳ huy hoàng của chúng.
Chúng tôi theo những người da đỏ quay về nơi cư trú của họ và hạ trại ngay dưới cửa hang. Họ cũng có ý cho chúng tôi trú vào trong hang nhưng Huân tước Roxton tỏ ý không tán thành vì lo ngại rằng họ sẽ phản bội và cầm giữ chúng tôi trong hang. Vì thế chúng tôi quyết định ở bên ngoài và luôn sẵn sàng ở tư thế chiến đấu nhưng đồng thời cũng giữ mối quan hệ thân thiện với họ. Chúng tôi thường xuyên vào hang thăm họ. Đó là những cái hang đẹp đến nỗi chúng tôi cũng không biết chúng được thiên nhiên tạo ra hay do con người làm ra. Nhưng cái hang nằm trên cùng một địa tầng – vách đá và nền hang được tạo bởi đá granite cứng. Cửa hang cách mặt bình nguyên khoảng tám mươi feet. Lối lên cửa là bậc đá dài, dốc và hẹp. Điều này khiến thú dữ khó mà leo lên được. Không khí trong hang rất khô và ấm áp. Lòng hang chạy thẳng tắp theo vách đá. Vách hang màu nâu được trang trí những bức vẽ hình thú vật tuyệt diệu bằng chất liệu than củi.
Trước đây chúng ta đã được biết rằng người da đỏ đã thuần dưỡng được những con thằn lằn răng giông to lớn thành những con gia súc giết thịt cộng với việc sử dụng được những vũ khí thô sơ, chứng tỏ họ đã có một quyền lực trên vùng bình nguyên này. Tuy nhiên, chúng tôi đã sớm nhận ra rằng mình đã lầm, họ chẳng qua chỉ là những người hoàn toàn ngây thơ và lại chịu chi phối bởi một thế lực khác.
Ngày thứ ba kể từ khi chúng tôi lập trại thì một thảm họa xảy ra. Giáo sư Challenger và Giáo sư Summerlee đi ra hồ trung tâm nơi những người da đỏ đang bắt thằn lằn bằng những mũi lao. Tôi và Huân tước Roxton đang ở trong lều thì bỗng nghe thấy tiếng kêu thất thanh “Stoa! Stoa!” từ hàng trăm cái miệng. Từ khắp nơi bốn hướng phụ nữ và trẻ em đang chạy nháo nhác leo lên những bậc thang vào hang đá.
Họ còn vẫy tay gọi chúng tôi cùng lên đó với họ. Tôi và Huân tước Roxton mang theo hộp đạn và chạy ra xem có chuyện gì xảy ra. Từ trong lùm cây có khoảng mười hai đến mười lăm người da đỏ đang chạy bán sống bán chết. Sau lưng họ là hai con quái vật đã săn đuổi tôi vào cái đêm hôm nọ. Về hình dáng chúng giống như những con cóc, cách di chuyển lại giống như cái lò so nhưng kích thước của chúng thì như một con voi. Chúng tôi đứng chết lặng khi nhìn thấy bộ da bẩn thỉu đầy mụn của chúng. Dưới ánh mặt trời bộ da được chiếu sáng khiến nó giống như ánh cầu vồng ngũ sắc. Chúng tôi chỉ kịp nhìn có một thoáng vì trong nháy mắt hai con quái vật đã nhảy vào giữa đám người da đỏ và cắn xé họ. Cảnh tượng thật vô cùng kinh khủng. Cách tiêu diệt con mồi của chúng là nhảy lên trên và đè bẹp con mồi bằng sức nặng ngàn cân của mình. Những người da đỏ bất hạnh kêu lên hoảng sợ và chạy một cách tuyệt vọng trước khi bị hai con quái vật hạ gục. Hai con quái vật tha hồ giết chóc cho đến khi chỉ còn khoảng vài ba người thì tôi và Huân tước Roxton ra tay. Nhưng sự giúp đỡ của chúng tôi chẳng mang lại hiệu quả mà thậm chí còn kéo chúng tôi vào sự nguy hiểm. Khi hai con quái vật còn cách chúng tôi khoảng vài trăm yard thì súng chúng tôi hết đạn. Mặc dù bắn rất nhiều nhưng có vẻ như chúng không hề hấn gì. Việc bắn súng của chúng tôi chủ yếu làm phân tán chúng để cho những người da đỏ có thời gian tìm chỗ trú ẩn. Trong trường hợp này súng đạn của thế kỷ hai mươi có lẽ lại không có tác dụng bằng những mũi tên tẩm thuốc độc. Khi chúng đã đuổi theo sát chúng tôi đến chân thang đá thì những người da đỏ từ trong các hang bắn tên đá ra. Hai con quái vật không có vẻ đau đớn gì. Chúng cố sức bám vào những bậc thang để leo lên rồi lại nhảy bật lại mặt đất. Nhưng cuối cùng chất độc trong mũi tên đã phát huy tác dụng. Một con rơi phịch xuống đất rồi gục đầu xuống. Con kia chạy quanh đồng bọn và kêu gào thảm thiết được một lúc cũng nằm ngay đơ bên cạnh. Những người da đỏ cùng nhảy múa mừng thắng lợi xung quanh hai con thú. Đêm hôm đó họ xẻ thịt chúng và ném đi. Họ không ăn thịt chúng vì chất độc vẫn còn đang phát tác, hơn nữa thịt của con thú này sẽ là mầm mống ột căn bệnh hiểm nghèo nào đó. Trái tim của nó to như một cái gối vẫn còn đang đập hí hóp. Sang ngày thứ ba thì nó mới ngừng hoạt động.
Một ngày nào đó khi có điều kiện viết lách tốt hơn tôi sẽ miêu tả tường tận những gì diễn ra ở vùng Gỗ Thích Trắng cũng như đời sống của những người da đỏ thuộc bộ lạc Accala. Những ký ức về những ngày trên vùng đất bí hiểm chắc chắn sẽ không bao giờ phai nhòa trong tôi. Làm sao tôi có thể quên được đêm trăng trên mặt hồ rộng lớn bỗng có một con vật nửa giống sư tử nửa giống cá với hai mắt ở hai phía trên râu còn mắt thứ ba nằm ở ngay trên đỉnh đầu bị sa vào lưới của những người da đỏ. Suýt nữa nó đã lật thuyền của chúng tôi và phải vất vả lắm chúng tôi mới chuyển được nó lên bờ. Cùng buổi tối hôm đó một con rắn xanh cỡ lớn lao như một mũi tên từ trong bụi rậm ra và nuốt chửng một người lái thuyền của Giáo sư Challenger. Chúng tôi còn gặp một loài sinh vật mà đến bây giờ thậm chí cũng không biết đó là một loài thú dữ hay bò sát nữa. Nó sinh sống ở bờ phía tây của hồ và trên mình có ánh sáng phốt pho lập lòe trong đêm. Những người da đỏ thì vô cùng hoảng sợ khi nhìn thấy chúng, họ thậm chí còn không dám đến gần chỗ chúng sinh sống. Con vật có kích thước như một con bò nhưng lại phát ra một thứ xạ hương kỳ lạ chưa từng thấy. Tôi cũng muốn kể cho độc giả nghe về chuyện Giáo sư Challenger đã bị một con chim khổng lồ hình dáng giống như một con đà điểu đuổi đánh như thế nào. Khi ông vừa kịp leo lên cửa hang thì cái cổ dài của con chim đã bổ ột nhát vào gót giầy và thật kỳ lạ giầy của Giáo sư Challenger bị cắt đứt như bị một nhát kéo. May thay lần này thì vũ khí hiện đại lại cứu Giáo sư Challenger một lần nữa. Con vật cao hơn mười feet nằm giãy đành đạch sau phát súng của Huân tước Roxton.
Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ viết một cuốn sách hoàn chỉnh về những điều kỳ diệu này. Trong cuốn sách đó nhất định tôi sẽ vẽ minh họa cảnh buổi chiều hè tuyệt diệu như hôm nay. Dưới bầu trời xanh thăm thẳm bốn chúng tôi cùng ngồi bên nhau trên bãi cỏ cạnh rừng già, thỉnh thoảng một vài con chim lạ lại bay ngang qua đầu, đây đó là một vài con thú lạ hoắc bò ra từ những bụi cây giương mắt nhìn chúng tôi một cách tò mò. Trên đầu chúng tôi là những cây trĩu quả, dưới chân là muôn vàn loài hoa khoe sắc. Vào những đêm trăng sáng chúng tôi nằm trên cỏ nhìn ngắm mặt hồ lung linh huyền ảo. Thỉnh thoảng mặt nước lại bắn lên tung lên những tia nước trắng xóa vì những tiếng quẫy đuôi của những loài sinh vật kỳ lạ sống dưới hồ hoặc ngắm nhìn những tia sáng màu xanh phát ra từ thân của một loài sinh vật lạ trong làn nước sâu thẳm.
Quý vị độc giả có thể hỏi tôi rằng tại sao chúng tôi lại suốt ngày lãng phí thời gian cho những chuyện nhìn ngắm trên trời dưới biển như thế. Đúng ra chúng tôi phải tập trung vào việc đi tìm đường quay về với thế giới văn minh. Tôi có thể trả lời ngay rằng chúng tôi đã và đang rất cố gắng nhưng thật không may tất cả những cố gắng của chúng tôi gần như là vô ích. Những người da đỏ chẳng giúp được gì cho chúng tôi cả. Thực tế họ là những người bạn vô cùng nhiệt thành (thậm chí tôi có thể nói rằng họ phục vụ chúng tôi như phục vụ những ông chủ) nhưng mỗi khi đề cập đến việc chuẩn bị cho chúng tôi những tấm ván hoặc dây da, dây leo để chúng tôi có thể quay trở về thì họ từ chối, tuy nhiên cách từ chối của họ không có vẻ căng thẳng lắm. Họ chỉ nháy mắt và lắc đầu. Ngay cả người thủ lĩnh cũng có thái độ tương tự. Chỉ có Maresta – anh chàng trẻ tuổi mà chúng tôi cứu sống là thể hiện bằng động tác rằng anh ta rất áy náy về tình trạng của chúng tôi. Sau khi chiến thắng bọn vượn người, họ coi chúng tôi như những siêu nhân có sức mạnh phi thường – sức mạnh đó nằm trong những cái ống sắt (những khẩu súng) và việc chúng tôi ở lại đây là một điều cần thiết cho cuộc sống của họ. Nếu chúng tôi muốn, họ sẽ cấp cho chúng tôi mỗi người một cái hang và một cô vợ da đỏ. Tất cả bọn họ đều tỏ ra tốt bụng với chúng tôi tuy nhiên chúng tôi thấy cần phải tuyệt đối giữ bí mật kế hoạch trở về bởi chúng tôi sợ rằng nếu họ phát hiện ra ý định thì ngay lập tức họ sẽ giữ chúng tôi lại bằng mọi cách kể cả vũ lực.
Trong ba tuần lễ bất chấp nguy hiểm từ những con khủng long tôi đã hai lần quay trở lại trại cũ để liên lạc với chàng da đen Zambo – người vẫn đang chờ chúng tôi ở dưới chân núi.
– Sớm hay muộn họ cũng sẽ tới thôi massa Malone ạ! Khoảng một tuần nữa những người da đỏ sẽ mang dây lại đây assa mà xem! – Zambo hét to lên với tôi như thế.
Trong lần quay lại trại lần thứ hai khi tôi đang đến gần vùng đầm lầy thì bỗng nhiên nhìn thấy một vật thể đang tiến về phía tôi. Đó là một người đang đi, thật kỳ lạ là anh ta đi trong một cái chuồng hình chuông được đan bằng những cây lau. Khi đến gần tôi phát hiện ra đó chính là Huân tước Roxton. Khi thấy tôi ông bèn chui ra khỏi cái chuồng kỳ lạ đó và cười to. Tôi nhận thấy phong cách của ông có vẻ bối rối.
– Ôi! chàng trai trẻ! Làm sao tôi gặp cậu ở đây cơ chứ!
– Ngài đang làm gì vậy?
– Tôi đi thăm bạn… những con rắn ấy!
– Nhưng tại sao?
– Chúng là những con vật thú vị đấy chứ! Tuy nhiên chúng không dễ chịu cho lắm. Chúng tỏ ra vô cùng đáng sợ đối với những người lạ vì vậy tôi phải làm cái khung bằng cỏ lau này để đánh lạc hướng của chúng.
– Nhưng để làm gì cơ chứ?
Huân tước nhìn tôi và tôi đọc thấy vẻ lưỡng lự trong cái nhìn đó.
– Cậu nghĩ rằng chỉ những Giáo sư mới được tìm hiểu mọi vật hay sao? Tôi cũng đang nghiên cứu đấy chứ. Cậu biết như thế là đủ!
– Không vấn đề gì! – Tôi nói.
– Chàng trai trẻ ạ! Tôi không muốn cậu đi cùng tôi vì cậu không có vũ khí tự vệ. Tôi sẽ quay trở lại vào lúc trời tối – Huân tước nói.
Nói rồi Huân tước lại chui vào cái lồng bằng lau và tiếp tục đi vào rừng.