Miền đất thất lạc

Arthur Conan Doyle - Chương 01


Bạn đang đọc Miền đất thất lạc: Arthur Conan Doyle – Chương 01

Chương 01
NHỮNG KỲ CÔNG ANH HÙNG CÓ MẶT Ở KHẮP NƠI CHỈ CẦN TA THỰC HIỆN
 
Ông Hurgeton – bố của nàng – thật sự không phải là người bặt thiệp. Ông luộm thuộm như một con vẹt có mào, lông dầy xụ, không biết màu mè và luôn luôn đề cao cái tôi ngu ngốc của mình. Nếu sau này có điều gì làm tôi phải xa lìa Gladys thì hẳn là do ông bố vợ này. Tôi chắc rằng, ông đã tin là tôi đến nhà ông ba lần một tuần là chỉ để cốt nói chuyện vui với ông. 
Buổi chiều hôm đó, tôi đã phải ngồi nghe giọng nói líu ríu, chán phè của ông hơn một tiếng đồng hồ. Cuối cùng ông đứng lên trách tôi có vẻ thờ ơ, làm cho ông không bàn bạc ku1c triết được một đề tài nào. Rồi ông ra khỏi phòng, thay đồ để đi dự một cuộc họp. 
Thế là tôi được ở lại một mình với Gladys. Đó là giây phút quyết định số phận của tôi. 
Nàng ngồi liêu hãnh, dáng trông ngiêng thanh tú, in hình trên bức rèm màu đỏ. Nàng đẹp xiết bao! Tuy nhiên trông nàng mới xa vời làm sao! 
Nàng là bạn của tôi, một người bạn thân thiết, nhưng tôi chưa bao giờ vuột qyua1 cái ranh giới tình bạn mà tôi đã có với các bạn phóng viên của tôi. Chúng tôi đối xử với nhau chân thành, đầy tình thương mến nhưng hoàn toàn không vương vấn đến chuyện gái trai. Tôi vốn không ưa những người đàn bà quá thành thật và dễ dãi đối với tôi. Đấy chẳng phải là điều đáng khen đối với giới mày râu. 
Nơi nào mà cảm giác về tình dục thật sự bắt đầu thì đi kèm với nó thường là sự ngượng ngập và thiếu tin cậy. Đó là di sản của những ngày tội lỗi xưa kia, khi mà tình yêu và bạo lực luôn luôn đi đối vơi nhau. 
Theo tôi, mái đầu cúi xuống, cặp mắt nhìn đi chỗ khác, giọng nói ấp úng mới chính là những dấu hiệu thật sự của lòng say mê, chứ không phải là cái nhìn chằm chằm hay câu trả lời bộc trực. Cho đến giờ phút này của đời tôi, tôi mới chỉ biết được đến như vậy thôi, hoặc là tôi đã kế thừa nó qua truyền thống của tổ tiên mà chúng ta gọi là bản tính. 
Gladys có đầy đủ đức tính của một phụ nữ. Có người cho rằng nàng lạnh lùng và cứng rắn, nhưng không phải đến thế. Làn da đẹp màu đồng có vẻ Á Đông, mái tóc đen nhánh, cặp mắt to, ướt át, đôi môi đầy đặn quyến rũ, tất cả biểu hiện một tình cảm mãnh liệt, nồng nàn. Đáng tiếc là cho đến nay tôi vẫn chưa khám phá ra cái bí ẩn trong tình cảm đó. Tuy nhiên tôi đã hồi hộp đợi chờ và tối nay, dù thế nào đi nữa, tôi cũng quyết thổ lộ với nàng. 
Nàng có thể từ chối tôi, nhưng tôi thà là một người yêu bị khước từ hơn là một người anh được chấp nhận. Đó là tất cả ý nghĩ của tôi. Tôi sắp phá tan cái im lặng nặng nề và lâu dài bây giờ đây. 
Nàng bỗng nhìn tôi bằng cặp mắt đen láy, soi mói rồi kiêu hãnh lắc đầu, nói với một nụ cười trách móc trên môi. 

– Em cảm thấy là anh định nói với em một điều gì đó, phải không, Ned? Em nghĩ rằng anh đừng nói gì cả thì tốt hơn. Mọi việc sẽ đẹp hơn nếu cứ y như thế này. 
Tôi kéo ghế xích lại gần nàng hơn một chút, ngạc nhiên, thành thật hỏi lại: 
– Này, làm sao em biết được là anh sắp cầu hôn em? 
– Bộ anh tưởng đàn bà không biết gì sao? Anh tưởng một người đàn bà trên thế giới này khi bị cướp đi cũng không biết gì hay sao? Nhưng này, Ned ơi, tình bạn của chúng ta mới đẹp làm sao! Phá vỡ nó đi thật là một điều đáng tiếc. Bộ anh không cảm thấy tuyệt diệu khi một thanh niên và một cô thiếu nữ có thể nói chuyện tay đôi như chúng ta ư? 
– Gladys thân yêu, anh thật không hiểu. Anh có thể nói chuyện tay đôi với… với bác gác ga xe lửa cũng được. Nhưng điều đó không làm anh thích thú chút nào. Anh muốn cánh tay anh ôm choàn lấy em, đầu em ngả trên ngực anh và ôi, anh muốn… 
Nàng đứng ngay lên khỏi ghế khi thấy tôi có ý định thể hiện một vài cử chỉ mong muốn của tôi. Nàng nói: 
– Anh đã phá vỡ tất cả rồi, Ned ạ. Trước khi xảy ra việc này thì mọi điều đều tốt đẹp, tự nhiên. Đó là tình yêu. 
– Vậy thì có lẽ khái niệm về tình yêu của anh và của em khác nhau. Em không bao giờ có cảm giác như thế. 
– Nhưng em phải hiểu… Em đẹp lắm, tâm hồn em đẹp lắm. Ôi, Gladys! Trời sinh ra em là để cho tình yêu! Em phải yêu! 
– Nhưng phải chờ tình yêu đến chứ? 
– Tại sao em lại không yêu anh, Gladys. Có phải vì cái vẻ bề ngoài của anh không hợp với em, hay vì cái gì khác? 
Nàng đáp: 

– Không, không phải thế. Anh không phải là một chàng trai tự đắc huênh hoang, vì thế em có thể nói chắc với anh là hoàn toàn không phải vì cái vẻ bề ngoài của anh, mà vì một điều sâu xa hơn nữa kia. 
– Vì tính tình của anh phải không? 
Nàng nghiêm khắc gật đầu. 
– Thế anh phải làm gì để sửa chữa nó đây? Em hãy ngồi xuống đây và hãy nói cho anh biết đi. 
Nàng ngồi xuống bên tôi. 
– Nào, em hãy cho anh biết anh còn thiếu điều gì nữa? 
Nàng nói: 
– Em hiện đang yêu môt người khác. 
Bây giờ đế lượt tôi đứng bật dậy ngay khỏi chiếc ghế đang ngồi. 
Nàng vẫn bình tĩnh cười khi nhìn thấy cử chỉ và nét mặt tôi như thế, rồi giải thích: 
– Không phải là một con người riêng biệt nào mà chỉ là con người lý tưởng thôi. Em chưa bao giờ gặp được môt người đàn ông nào như thế cả. 
– Em hãy nói cho anh biết về con người đó đi. Con người đó như thế nào? 

– Ồ, con người đó có thể rất giống anh. 
– Chao ôi, em nói dễ thương quá. Nào, hãy nói cho anh biết cái gì của con người ấy làm được mà anh không làm được. Chỉ một lời thôi. Đó là một người không thích rượu, một người tu hành, một phi hành gia hay một người duy tâm, một siêu nhân? Nếu em cho anh biết em thích loại người nào thì anh sẽ cố gắng để trở thành người đó. 
Nàng cười về tính hay dao động của tôi, nói: 
– Này, trước tiên em phải nói cho anh biết, em không nghĩ rằng người yêu lý tưởng của em phải có nghề nghiệp như thế nào Đó sẽ là một người mạnh mẽ, cứng rắn, sẽ không dễ dàng chiều theo ý thích ngốc nghếch của một cô gái! Nhưng trên tất cả anh ấy là người đàn ông có thể làm được theo ý mình, có thể hành động được khi cần, một người đàn ông coi cái chết nhẹ như lông hồng, một người đàn ông với những chiến công kì vĩ và sự từng trải chưa từng có! Em cũng sẽ không yêu người đàn ông mà sự vinh quang của anh ta giành được là nhằm mục đích cho em! Hãy xem Richard Burton ấy! Khi đọc cuốn sách nói về cuộc sống của hai vợ chồng ông ta em mới hiểu được vì sao bà vợ của ông ta yêu ông ta như thế. Còn bà Stanley nữa chứ! Anh đã bao giờ đọc chương cuối cùng trong cuốn sách viết về ông chồng bà ta chưa? Đó là những mẫu người đàn ông mà một phụ nữ có thể tôn thờ bằng tất cả tâm hồn. Tình yêu của họ được cả thế giới ngưỡng mộ và tôn vinh và nó chính là động lực để cho người đàn ông đạt được những thành công vĩ đại ở đời. 
Tôi nói: 
– Không phải ai cũng có thể là Stanley hay Burton. Và hơn nữa chúng ta không có cơ hội để được như họ…anh chưa bao giờ có được cơ hội…ít nhất thì cũng như thế. Nếu có cơ hội chắc chắn anh sẽ không bỏ lỡ. 
– Nhưng các cơ hội thì có ở khắp nơi, xung quanh chúng ta đấy thôi. Mẫu người đàn ông lý tưởng mà em nói với anh là người có thể tự tạo ra được các cơ hội. Không ai có thể ngăn cản được anh ta nếu như anh ta có được cơ hội. Em chưa gặp được người nào giống hình mẫu lý tưởng của mình nhưng em biết rất rõ về điều đó. Có rất nhiều điều quanh chúng ta đang chờ các đấng nam nhi chinh phục và tình yêu của người phụ nữ chính là phần thưởng cho những chiến công đó. Anh có nhớ chàng trai trẻ người Pháp tuần trước bay trên khinh khí cầu không? Hôm đó theo dự báo là sẽ có một cơn gió rất mạnh thổi tới nhưng bởi vì anh ấy đã tuyên bố với mọi người cho nên anh ta quyết không từ bỏ ý định của mình. Và thế là cơn gió đã thổi khinh khí cầu bay một ngàn năm trăm dặm trong vòng hai mươi tư giờ đồng hồ. Cuối cùng anh ấy đã rơi vào giữa nước Nga. Đó mới chính là mẫu người mà em muốn nói với anh. Người phụ nữ mà anh ta yêu chắc phải hạnh phúc lắm. Và những người khác chắc là phải ghen với chị ta lắm. Em cũng muốn được mọi người ghen tỵ vì có một người đàn ông tuyệt vời như thế! 
– Anh sẽ làm điều đó để em hài lòng! 
– Nhưng anh không nên làm điều đó chỉ để làm vui lòng em mà anh nên làm nó bởi một lý do duy nhất là anh không thể nào không làm nó được mà thôi. Chỉ bởi tự nhiên anh muốn làm như thế, bởi người đàn ông trong anh muốn thể hiện bản chất vốn có của anh! Tháng trước anh kể với em về vụ nổ mỏ than Wigan, tại sao hôm ấy anh không chui xuống hầm để giúp đỡ mọi người hay là anh sợ khí than sẽ làm anh chết nghẹt? 
– Có! Anh có xuống đấy chứ! 
– Anh đã không nói với em về điều đó. 
– Anh nghĩ chẳng có gì để khoe khoang về điều đó cả! 
– Em không biết – Nàng nhìn tôi với vẻ thích thú hơn trước – Anh thật là một người dũng cảm! 
– Nhiệm vụ bắt anh phải xuống dưới đó! Nếu anh không xuống tận hiện trường thì anh không thể viết được một bài báo hay! 

– Thật là một lý do tầm thường quá. Nó làm cho việc anh làm mất hết tính lãng mạn. Ồ! Nhưng mà thôi! Cho dù anh lấy lý do gì đi chăng nữa thì em cũng rất vui khi thấy anh đã đi xuống hầm vào cái hôm khủng khiếp đó! – Nàng đưa tay cho tôi nhưng động tác của nàng quá nhẹ nhàng và cẩn trọng đến nỗi tôi cũng chỉ dám cúi xuống hôn lên tay của nàng. 
Nàng nói: 
– Em biết rằng em cũng chỉ là một cô gái ngốc nghếch với những mơ tưởng trẻ con hão huyền. Nhưng với bản thân em những ý nghĩ đó rất quan trọng, nó là một phần cuộc sống trong em mà em không thể chối bỏ được. Nếu phải lấy chồng, em sẽ lấy một người nổi tiếng! 
– Tại sao lại không cơ chứ – Tôi kêu lên phụ họa – Những người phụ nữ như em sẽ giúp những người đàn ông thể hiện được hết mình. Hãy cho anh một cơ hội và anh sẽ cố gắng! Thêm nữa, như em đã nói, một người đàn ông cần phải tạo ra cơ hội cho chính mình và không nên đợi một cơ hội mà người khác mang lại. Hãy xem Clive đấy thôi! Anh ta chỉ là một người thư ký quèn mà đã chinh phục được cả Ấn Độ. Anh sẽ làm được một điều gì đótrên đời này! 
Nàng phì cười khi nhìn thấy vẻ bốc đồng kiểu Ai-len của tôi. 
– Tại sao không? – Nàng nói – Anh có tất cả mọi thứ mà một người đàn ông có: tuổi trẻ, sức khỏe, giáo dục, lòng nhiệt huyết. Em đã rất buồn lòng khi nghe anh nói nhưng giờ đây em cảm thấy vui… rất vui khi thấy có gì đó đã đánh thức những ý nghĩ trong anh. 
– Và nếu anh làm? 
Nàng chạm bàn tay ấm và mềm mại như nhung lên môi tôi. 
– Xin ông lớn đừng nói thêm một lời nào nữa. Đúng ra ông lớn phải có mặt tại tòa soạn để trực từ nửa giờ trước kia rồi cơ, chỉ vì em không còn lòng dạ nào để giục ông lớn đấy thôi. Một ngày nào đó, có lẽ… khi anh đã có một chỗ đứng nào đó trên đời này thì lúc đó chúng ta sẽ tiếp tục nói chuyện này! 
Thế là buổi chiều tháng 11 ấy, trên con đường đến toàn soạn “Báo hàng ngày”, tôi quyết định phải tìm một việc làm cho xứng đáng với nàng. 
Nhưng trên trái đất mênh mông này ai sẽ là người nghĩ ra cho tôi một công việc lớn lao với những bước đi kỳ lạ để tôi làm được cho xứng với nàng. 
Rốt cuộc có lẽ độc giả sẽ thấy chương mở đầu của cuốn truyện này có vẻ chẳng ăn nhập gì với những gì tôi muốn kể. Tuy nhiên cũng sẽ không có một câu chuyện nào nếu như không có phần mở đầu này. Một người đàn ông sinh ra trên cõi đời với ý nghĩ rằng xung quanh có bao nhiêu là thử thách, với một ước muốn cháy bỏng là giành lấy tất cả cơ hội nằm trong tầm mắt của mình, để vượt qua những thử thách đó, để chứng tỏ bản lĩnh anh hùng của anh ta. Anh ta sẽ vượt lên khỏi chính mình, khỏi những ý nghĩ nhỏ nhặt thường ngày và dấn thân vào nơi thần bí, tối tăm trong đó gọi mời bao nhiêu cuộc phiêu lưu và những phần thưởng xứng đáng. Tôi nhận thấy rằng bản thân mình chỉ là một nhân viên quèn của tờ nhật báo ga nhưng từ giờ trở đi vào mỗi đêm trước khi đi ngủ tôi sẽ phải tâm niệm một điều rằng phải bằng mọi cách có thể, để đạt được một điều gì đó cho Gladys của tôi. Tôi sẽ cố cho bằng được. Đó có phải là sự khắc nghiệt của số phận hay không? Hay là một thói ích kỷ khi nàng muốn tôi mạo hiểm cả cuộc sống của mình để đổi lấy chỉ là sự thỏa mãn trong ý nghĩ của nàng? Không! Ý nghĩ vừa rồi của tôi chỉ có trong đầu của những ông già cao tuổi chứ không thể tồn tại trong ý nghĩ của một chàng thanh niên đang độ tuổi đầy nhiệt huyết và đang yêu một mối tình đầu như tôi được. 
Quý độc giả hãy xem đó, ngay đêm hôm ấy, tôi đã quyết định là nếu có dịp đi tìm ngay cái sự nghiệp cao cả ấy cho xứng đáng với nàng Gladys yêu dấu của tôi.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.