Midnight Sun

Chương 03 Part 2


Bạn đang đọc Midnight Sun: Chương 03 Part 2

Bella – lúc này đang đứng ở một vị trí cực kỳ bất lợi phía sau chiếc Chevy – ngẩng lên, ngơ ngác bởi tiếng rít chói tai của lốp xe. Cô ấy nhìn thẳng vào đôi mắt hoảng hốt của tôi, rồi quay lại nhìn chằm chằm vào “hung thần” đang lao tới 
“Không thể là cô ấy” Như thể có ai đó vừa hét lên trong đầu tôi 
Vẫn đang chết sững trước cảnh tượng vừa thấy trong đầu Alice, tôi nhận ra hình ảnh lại đang thay đối, nhưng tôi không còn thời gian để quan sát xem kết cục là gì nữa
Tôi phóng qua khoảng đất trống, lao người vào giữa chiếc xe tải mất phanh và cô gái đang đông cứng vì sợ. Tôi di chuyển nhanh tới mức mọi thứ chỉ như một vệt mờ. Bella không thấy tôi, mắt cô ấy vẫn đang nhìn trân trối vào cái khối sắt nặng nề đang điên dại trượt tới chuẩn bị nghiền nát cô ấy 
Tôi ôm ngang eo Bella, gấp rút kéo ra chỗ khác, dù khẩn cấp nhưng tôi vẫn nhớ là không được mạnh tay. Trong vòng một phần trăm của giây tôi đã nhẹ nhàng kéo cô ấy ra khỏi cái chết và khi ngã xuống mặt đường đóng băng cùng cô ấy trong tay, tôi càng ý thức rõ ràng về thân thể mỏng manh dễ vỡ của cô 
Khi tôi nghe đầu cô ấy đập xuống đường, tôi thấy đau y như mình vừa ngã 
Nhưng không còn đủ thời gian để kiểm tra tình trạng của Bella nữa, tôi nghe thấy tiếng chiếc xe tải ở ngay sau, vẫn đang xấn tới sau cú va đập với chiếc xe tải của Bella làm nó quay vòng, đổi hướng, lao về phía cô ấy một lần nữa – như thể Bella là cục nam châm hút nó về phía chúng tôi 
Câu nguyền rủa bật ra từ hàm răng nghiến chặt – một câu trước đây tôi chưa bao giờ nói khi có mặt phụ nữ
Tôi đã đi quá giới hạn rồi. Ngay từ lúc lao ra đẩy cô ấy khỏi chiếc xe tải đang trờ tới, tôi hoàn toàn ý thức được mình lại đang mắc một sai lầm. Nhưng cái ý thức về sự sai lầm đó không thể ngăn cản tôi. Tôi thừa biết mình đang chuốc lấy rủi ro – không chỉ cho bản thân mà còn cho cả gia đình nữa 
Tự phơi bày bản thân mình 
Nhưng những nhận thức sáng rõ ấy cũng không giúp được gì lúc này, tôi đâu còn sự lựa chọn nào khác, tôi không thể để cái xe tải thành công trong lần đâm thứ hai này để lấy đi tính mạng của cô ấy.
Tôi buông Bella, đưa tay ra chặn chiếc xe tải lại trước khi nó chạm vào cô ấy. Lực va chạm đẩy tôi về phía chiếc xe đỗ cạnh xe tải của Bella, và tôi cảm nhận được thân xe bị móp dưới vai tôi. Chiếc xe tải mất phanh chồm lên rồi khựng lại tỳ vào cánh tay tôi, lắc lư mấy cái rồi cũng đứng chông chênh bằng hai bánh 
Nếu tôi chuyển động, hai bánh sau sẽ đè lên chân Bella 
Ôi, lạy Chúa, “thảm hoạ” này vẫn chưa đến hồi kết sao? Còn điều gì tồi tệ hơn được nữa? Tôi không thể giữ nguyên tư thế, nâng cái xe tải trong không khí và đợi cứu hộ, cũng không thể đẩy nó ra – còn phải cân nhắc đến người đang ngồi trên xe nữa, đầu óc anh ta đang hoảng loạn vì sợ hãi 
Nén lại tiếng lầm bầm, tay phải tôi giữ lấy thân xe tải, tay trái một lần nữa choàng qua eo cô gái, kéo cô ra khỏi gầm xe. Người Bella mềm nhũn khi tôi xoay cô lại để tựa vào người tôi – không biết cô ấy còn tỉnh táo không? Không biết trong nỗ lực cứu hộ không được chuẩn bị trước này tôi có quá tay làm cô ấy đau không?  
Tôi thả chiếc xe tải ra, giờ thì nó không thể làm Bella bị thương được nữa. Chiếc xe đâm sầm vào mép đường, cửa kính rơi vỡ loảng xoảng
Tôi biết giờ thì tôi đang ở giữa “cơn ác mộng”. Cô ấy đã thấy những gì? Còn nhân chứng nào khác thấy tôi bỗng dưng xuất hiện bên cạnh Bella, dùng một tay nâng chiếc xe tải để kéo cô ấy ra. Những thắc mắc này hiện đang là nỗi lo âu lớn nhất của tôi.
Nhưng tôi cũng đang quá lo lắng cho Bella nên không thực sự quan tâm đến nguy cơ của việc “lộ thân phận”. Cái “thảm cảnh” lỡ làm Bella bị thương trong lúc cứu cô đã nhấn chìm tôi trong nỗi hoảng sợ. Tôi cũng kinh hãi vì sự gần gũi quá mức với cô lúc này, tôi biết mùi hương sẽ phát huy “uy lực” ra sao nếu tôi hít thở. Ngoài ra tôi còn cảm nhận hơi ấm từ cơ thể mềm mại đang áp sát vào mình – dù có ngăn cách bởi lớp áo khoác của cả hai – nhưng hơi ấm ấy vẫn rất rõ ràng  
Nhưng nối lo lắng đầu tiên vẫn là nỗi lo nhức nhối nhất. Khi tiếng thét của những người chứng kiến vọng đến tai chúng tôi, thì tôi cũng đang ghé sát vào khuôn mặt cô ấy xem cô còn tỉnh táo không – và hy vọng cô ấy không bị chảy máu ở đâu
Mắt Bella mở to hoảng loạn.  
“Bella” Tôi hỏi gấp gáp “Cô không sao chứ?”  
“Tôi không sao” Cô ấy nói một cách máy móc, vẫn chưa hết choáng váng.  

Nghe Bella trả lời, tôi như trút được nỗi lo đang đè nặng trong tim. Tôi hít vào một hơi qua miệng mà không để ý gì tới “ngọn lửa” thiêu đốt trong cổ. Nó gần như không còn ảnh hưởng đến tôi nữa.  
Bella gượng đứng dậy nhưng tôi chưa muốn buông cô ấy ra. Như vậy có vẻ….an toàn hơn? Chí ít thì cũng tốt hơn…. vì tôi có cô ấy sát bên mình 
“Cẩn thận chứ” tôi nhắc nhở “Cô đã bị va vào đầu khá nặng đấy”  
Cũng may là không có chỗ nào bị chảy máu – nhưng điều đó không có nghĩa là không bị chấn thương bên trong. Tôi phải đưa cô ấy đến chỗ Carlisle và chụp X quang kiểm tra toàn diện mới được.  
“Ôi” Bella kêu lên, giọng điệu nghe có vẻ bị sốc khi thấy tôi nói đúng về chuyện đầu cô ấy bị va đập  
“Đã bảo phải cẩn thận rồi mà” Tôi cố nín cười  
“Sao mà…” Cô ấy ngập ngừng, mắt chớp chớp như để mọi việc được sáng rõ hơn “Sao anh có thể lao đến đây nhanh như vậy?”  
Gánh nặng vừa trút bỏ giờ đã quay lại, cả sự hài hước tôi vừa cảm nhận cũng tan biến. Vậy là cô ấy đã nhận ra
Tình thế bây giờ là Bella đã an toàn, và nỗi lo âu cho gia đình bắt đầu tràn ngập lòng tôi. “Vì lúc ấy tôi đang đứng ngay bên cô mà, Bella” Tôi nói chắc chắn, kinh nghiệm dạy tôi rằng càng tỏ ra tự tin với lời nói dối của mình bao nhiêu thì càng dễ thuyết phục đối phương bấy nhiêu  
Bella lại gắng gượng đứng dậy, lần này thì tôi không ngăn cản nữa. Tôi cũng cần phải thở để diễn cho tròn vai của mình. Tôi cần giữ khoảng cách với thân thể ấm áp kia để hơi ấm không thể kết hợp cùng mùi hương “tàn phá” tôi. Tôi lùi lại một quãng, xa hết mức có thể trong khoảng cách giữa hai chiếc xe
Cô ấy nhìn tôi, tôi cũng chăm chăm nhìn lại. Chỉ có người nói dối kém cỏi mới nhìn đi chỗ khác, mà đương nhiên tôi không phải người “kém cỏi” đấy rồi. Vẻ mặt chân thành và dịu dàng của tôi lúc này có vẻ khiến cô ấy bối rối. Vậy là quá tốt!
Mọi người đã kéo đến, họ hò hét, chen lấn, xô đẩy nhau để xem có ai bị thương không. Tôi lướt qua một lượt các ý nghĩ để chắc chắn không ai nghi ngờ điều gì, rồi quay lại tập trung vào Bella  
Bị rối trí vì sự hỗ loạn của đám đông, cô ấy nhìn quanh, vẻ mặt vẫn chưa hết choáng váng và cố đứng lên  
Tôi ấn nhẹ vào vai Bella để giữ cô ấy ngồi lại 
“Ở yên đây đi” 
Bella có vẻ không sao, nhưng tôi không chắc có nên để cô ấy cử động cổ như vậy không? Tôi lại ước có Carlisle ở đây. Những kiến thức trên sách vở về y khoa của tôi dĩ nhiên không thể sánh với hàng thế kỷ làm việc trong bệnh viện của ông 
“Nhưng ở đây lạnh lắm” Bella phản đối 
Lạnh ư? Cô ấy vừa hai lần đối diện với cái chết, và giờ thì có thể đang bị thương, vậy mà điều làm cô ấy lo lắng lại là cái lạnh. Tôi bật cười trước khi nhớ ra tình huống hiện tại không có gì đáng để vui vẻ 
Bella chớp mắt rồi cô ấy nhìn sững vào tôi “Anh đã đứng ở chỗ kia” 
Nụ cười của tôi tắt ngúm 
Cô ấy nhìn về hướng bắc, giờ ở đó chẳng có gì để quan sát nữa ngoài chiếc xe tải đang bị bẹp một bên “Anh đứng cạnh chiếc Volvo” 

“Không, không phải” 
“Tôi nhìn thấy anh” cô ấy khăng khăng, cằm hất lên, giọng nói y như một đứa trẻ bướng bỉnh.  
“Bella, lúc đó tôi đứng ngay cạnh cô và tôi đã xô cô ra kịp thời” 
Tôi nhìn sâu vào mắt cô ấy, cố thuyết phục cô chấp thuận lời giải thích của tôi 
Quai hàm Bella đanh lại “Không phải” 
Tôi phải cố lắm mới giữ được bình tĩnh, không lộ vẻ hốt hoảng ra ngoài. Tôi cần cô ấy giữ im lặng thêm một chút nữa để tôi kịp xóa bỏ hết bằng chứng…và gạt bỏ câu chuyện của cô bằng thông tin Bella bị chấn thương ở đầu
“Bella, làm ơn đi mà” Tôi tha thiết nói, đột nhiên tôi mong muốn cô ấy tin tưởng mình, một mong muốn mãnh liệt – không chỉ về tai nạn lần này. Nhưng mà ngốc quá! Cô ấy dựa vào cái gì để tin tưởng tôi? 
“Tại sao phải thế?” Bella hỏi gặng 
“Tin tôi đi” Tôi van nài 
“Vậy anh có hứa lần sau sẽ kể cho tôi nghe hết mọi chuyện không?” 
Tôi ngàn lần không muốn phải nói dối cô ấy thêm lần nào nữa, cô ấy không đáng bị như vậy 
“Được” Tôi đáp gọn lỏn 
“Được” Bella lặp lại bằng giọng điệu tương tự
Khi những nỗ lực cứu hộ bắt đầu tiếp cận được chỗ chúng tôi – các thầy cô giáo chạy đến, nhân viên y tế được gọi tới, tiếng còi của xe cứu thương mỗi lúc một gần hơn – tôi cố gắng không để ý đến Bella để toàn tâm toàn ý cho việc cần thiết nhất lúc này. Tôi lướt qua mọi suy nghĩ trong bãi đỗ xe lúc đó, cả những người chứng kiến sự việc lẫn những người mới tới, cũng may tôi không tìm thấy nguy cơ tiềm ẩn nào. Rất nhiều người ngạc nhiên khi thấy tôi ở bên cạnh Bella, nhưng tất cả đều cho rằng tại họ không nhận ra tôi đã ở bên cô ấy từ trước khi tai nạn xảy ra, – thực tế cũng không có “kết luận” nào nghe hợp lý hơn. 
Chỉ duy nhất có Bella là không chấp nhận lý giải đơn giản này, nhưng những lời cô ấy nói sẽ bị coi là thiếu thuyết phục nhất. Cô ấy đã quá khiếp sợ, chưa kể đến cú va chạm ở đầu…. Bị sốc là điều dễ hiểu. Và câu chuyện cô ấy kể lại đương nhiên không thể chính xác. Mọi người sẽ tin lời những người chứng kiến chứ ai đi nghe cô ấy làm gì
Tôi không tránh khỏi phải nhăn mặt khi chạm đến suy nghĩ của Rosaline, Jasper và Emmett – những người cũng vừa có mặt tại “hiện trường”. Tối nay về nhà chắc họ sẵn sàng đẩy tôi xuống địa ngục 
Dù rất muốn xóa ngay vết lõm do vai tôi để lại trên thân chiếc xe tải nhưng Bella đang ở quá gần nên tôi đành phải đợi tới lúc cô ấy không để ý 
Việc chờ đợi này có vẻ rất vô vọng – quá nhiều ánh mắt đang chú ý đến tôi – trong lúc mọi người vật lộn với chiếc xe tải, cố đẩy nó ra xa. Lẽ ra tôi nên giúp họ kết thúc công việc nhanh hơn, nhưng lúc này tôi đã có quá đủ rắc rối rồi, vả lại cô gái đang ở bên tôi rất sắc sảo trong việc “quan sát”.
Cuối cùng chiếc xe tải cũng được đẩy ra đủ chỗ để nhân viên y tế đưa cáng cứu thương vào. Một khuôn mặt với mái tóc hoa râm quen thuộc nhìn tôi chăm chú  
“Này, Edward!” Thầy Brett Wanner gọi tôi. Ông ấy cũng đồng thời là một y tá trong bệnh viện và tôi đã quá quen với ông. Quả là may mắn – sự may mắn duy nhất trong ngày hôm nay – vì ông ấy là người đầu tiên tới chỗ chúng tôi. Trong suy nghĩ, ông đang nhận thấy tôi có vẻ cảnh giác và bình tĩnh “Em không sao chứ, Edward?” 

“Cực kỳ may mắn ạ, em không hề hấn gì. Nhưng em sợ là bạn Bella bị chấn thương, bạn ấy bị đập đầu xuống khi em kéo bạn ấy tránh ra….” 
Thầy Brett ngay lập tức chuyển sự chú ý sang Bella người vừa ném cho tôi một cái nhìn tóe lửa như thể tôi đã “phản bội” lại cô ấy khi nói như thế. Ơ, chẳng phải cô ấy là người sẵn sàng “hy sinh vì người khác” sao? Cô ấy sẽ âm thầm chịu đựng” điều khó chịu này.
Bella không phản đối lại lời tôi ngay lập tức – điều này khiến tôi cảm thấy mọi việc dễ dàng hơn. Nhân viên y tế cũng cố nài tôi để cho họ chăm sóc, nhưng không khó khăn gì để tôi từ chối. Tôi chỉ cần hứa là sẽ để bố kiểm tra cho và thế là họ đồng ý ngay. Với hầu hết mọi người, chỉ cần nói với một vẻ quả quyết và thái độ lãnh đạm là họ sẽ bỏ qua ngay, ngoại trừ Bella…. Mà cô ấy có điểm gì phù hợp với “tiêu chuẩn” của một người bình thường không nhỉ?
Khi nhân viên y tế tròng cái vật dùng để cố định cổ vào, mặt Bella đỏ ửng lên vì ngượng nghịu. Tôi tranh thủ ngay lúc đó để dùng chân xóa cái vết lõm trên thân xe tải. Chỉ có những người anh chị em của tôi nhận ra việc tôi đang làm, Emmett còn hứa trong đầu là sẽ giải quyết nốt nếu tôi không may bỏ sót việc gì 
Tôi vô cùng biết ơn sự giúp đỡ đó – hơn thế nữa, tôi rất cảm kích vì cuối cùng Emmett đã tha thứ cho hành động nguy hiểm của tôi hôm nay. Khi trèo lên ghế trước của xe cấp cứu tôi cảm thấy tâm trạng đã nhẹ nhõm hơn.
Ngài cảnh sát trưởng đến vừa kịp lúc nhân viên y tế đưa Bella vào băng sau của xe cứu thương . 
Suy nghĩ của bố Bella cũng giống như mọi người, nhưng sự căng thẳng, lo âu từ ông gần như bị nhấn chìm bởi suy nghĩ của những người khác quanh đây. Rồi mọi nỗi băn khoăn không lời, những suy nghĩ về tội phạm hoặc gì đó pha trộn của cả hai,…tất cả đều bị xóa nhòa khi ông nhận ra người ở trên cáng cứu thương chính là cô con gái duy nhất của mình. 
Tôi cảm thấy khổ tâm vì những điều vừa cảm nhận từ ngài cảnh sát trưởng, nó như vang lên và dội lại đầu tôi với một cường độ dữ dội hơn. Alice đã không phóng đại khi cảnh bảo tôi rằng việc giết cô con gái duy nhất của Charlie Swan thì cũng sẽ giết luôn cả ông ấy.  
Tôi cúi gằm mặt xuống vì cảm giác tội lỗi khi nghe thấy giọng hốt hoảng của ông 
“Bella” Ông ấy thét lên 
“Con thật sự chẳng bị làm sao cả Charl.. à quên bố ạ” Bella thở dài Con có bị gì đâu cơ chứ” 
Sự cam đoan của Bella có vẻ chỉ làm dịu nỗi kinh hoàng của ông chút ít. Ông ấy quay vội sang nhân viên y tế gần nhất để hỏi thêm thông tin
Mãi tới khi nghe thấy Charlie Swan nói, – dù đang hốt hoảng nhưng các câu vẫn rõ ràng, mạch lạc, nối kết với nhau một cách hoàn hảo, – tôi chợt nhận ra nỗi lo âu của ông không phải là không lời… và vừa rồi suy nghĩ của ông chỉ tình cờ bị che lấp. Điều đó giải thích tại sao tuy không nghe thấy từng từ rõ ràng nhưng tôi vẫn cảm nhận được và nghe thấy âm điệu của chúng.
Uhm…tâm tư của Charlie Swan không “im lặng” như cô con gái, rồi tôi sẽ biết cô ấy có được khả năng đó từ đâu. Thật thú vị!  
Tôi chưa bao giờ tốn thời gian quanh ngài cảnh sát trưởng của thị trấn vì cho rằng ông ấy là người có những suy nghĩ buồn tẻ, giờ tôi mới biết chỉ có mình tôi là người buồn tẻ.
Tôi muốn được nghe nhiều hơn nữa với hy vọng tìm thêm điều gì mới mẻ liên quan tới Bella . Nhưng ngay lúc đó nhân viên y tế đã đặt Bella lên xe và đi thẳng tới bệnh viện 
Bứt mình ra khỏi những bí ẩn đang ám ảnh tôi mỗi ngày đúng là một việc khó khăn…. Nhưng lúc này tôi phải suy nghĩ – phải nhìn lại sự việc xảy ra ngày hôm nay từ mọi góc độ. Tôi cần biết suy nghĩ của những người khác để chắc chắn tôi không đẩy gia đình mình vào tình thế nguy hiểm tới mức phải rời đi ngay. Tôi ép mình phải tập trung. 
Suy nghĩ của những nhân viên y tế không làm tôi lo lắng. Cứ theo điều họ nói ra thì chẳng có gì trầm trọng với Bella. Còn cô ấy do đã vướng quá sâu vào câu chuyện tôi bịa ra nên không thể nói ngược lại nữa
Việc đầu tiên phải làm khi tới bệnh viện là tới gặp Carlisle. Tôi lao vội qua cánh cửa tự động, nhưng tôi cũng không thể không để ý đến Bella nên vẫn tiếp tục lắng nghe cô ấy qua nhân viên y tế bên cạnh 
Rất nhanh chóng tôi tìm ra suy nghĩ quen thuộc của bố mình, ông đang ở trong phòng riêng, hoàn toàn một mình – đây là may mắn thứ hai trong một ngày xui xẻo. 
“Carlisle” 
Ông nghe thấy tôi đến và ngay lập tức nhận ra đã có rắc rối khi nhìn nét mặt tôi. Ông đứng bật dậy, khuôn mặt trắng nhợt hơn, nhoài người qua chiếc bàn gỗ được sắp xếp rất ngăn nắp 
“Edward – không phải con đã…” 
“Không, không,…không phải vậy đâu ạ” 
Carlisle thở phào “Đúng là không phải, ta xin lỗi vì đã nghĩ như thế. Đôi mắt của con, đúng vậy, lẽ ra ta phải biết…” Ông nhẹ người khi nhận ra đôi mắt của tôi vẫn đang có màu hoàng ngọc. 

“Nhưng cô ấy bị thương, Carlisle,chắc là không nghiêm trọng, nhưng…” 
“Chuyện gì đã xảy ra?” 
“Một tai nạn xe hơi ngớ ngẩn. Cô ấy đã ở một nơi không thích hợp trong một thời điểm không thích hợp… Nhưng con không thể cứ đứng yên – để chiếc xe tải đâm vào cô ấy..” 
“Con nói rõ hơn xem nào.Ta vẫn không hiểu. Làm thế nào mà con lại dính dáng vào chuyện này?”  
“Có một chiếc xe tải bị trượt trên băng” Tôi nói nhỏ, mắt nhìn thẳng vào bức tường sau lưng ông. Thay vì trưng bày bằng cấp thì Carlisle lại treo một bức sơn dầu giản dị của Hassam -một người chưa ai biết đến nhưng Carlisle lại rất yêu thích “Bella đang đứng ở đấy. Alice đã nhìn thấy điều đó…không còn thời gian để làm gì ngoài việc lao tới đẩy cô ấy ra. Không một ai nhận thấy…ngoại trừ Bella. Con phải chặn cái xe tải lại, cũng không có ai nhìn thấy…chỉ có cô ấy… đang ở bên cạnh. Con…con xin lỗi Carlisle, con không muốn đặt gia đình mình vào tình huống nguy hiểm…” 
Ông đi vòng qua bàn và đặt tay lên vai tôi 
“Con đã làm đúng con trai ạ. Dù mọi việc sẽ không dễ dàng cho con…nhưng ta tự hào vì con” 
Tôi nhìn thẳng vào mắt ông “Cô ấy đã biết là có điều gì đó…không bình thường ở con” 
“Không sao đâu. Nếu không còn cách nào khác thì chúng ta sẽ rời đi. Nhưng cô bé ấy nói sao?” 
Tôi lắc đầu với đôi chút chán nản “Chưa nói gì cả” 
“Chưa nói gì?” 
“Cô ấy chập nhận “câu chuyện” của con – nhưng cô ấy vẫn đang chờ một lời giải thích” 
Carlisle trầm tư cân nhắc sự việc 
“Cô ấy đã bị va vào đầu – là tại con” Tôi nói nhanh ” Con đã khiến cô ấy bị đập đầu xuống mặt băng khá mạnh. Có vẻ như cô ấy không sao nhưng…con nghĩ rằng sẽ không khó để làm mọi người nghi ngờ câu chuyện cô ấy kể lại” 
Tôi tự thấy mình thật đáng khinh khi nói ra những câu này 
Carlisle cũng nhận ra vẻ chán ghét trong giọng nói của tôi “Có thể không cần phải làm thế. Sao chúng ta không thử đợi xem câu chuyện sẽ tiếp diễn thế nào? Nhưng có vẻ ta đang có một bệnh nhân cần phải thăm khám đây” 
“Đúng ạ” Tôi nói “Con rất lo là mình đã làm cô ấy bị thương” 
Vẻ mặt của Carlisle tươi tỉnh hơn, ông vuốt lại mái tóc vàng óng – chỉ sáng hơn màu mắt của ông chút xíu – và ông cười 
“Hôm nay là một ngày thú vị với con đấy nhỉ?” Trong suy nghĩ của Carlisle, tôi có thể thấy tình huống trớ trêu này đã trở nên rất hài hước, ít nhất là với ông. Quá nhiều vai trò bị đảo ngược. Đâu đó giữa một giây ngắn ngủi không suy nghĩ, khi tôi chạy hết tốc lực qua bãi đỗ xe đóng băng, tôi đã từ kẻ giết người trở thành người cứu mạng 
Tôi cũng bật cười với ông khi nhớ lại trước đây tôi từng chắc chắn Bella không cần bảo vệ khỏi điều gì nhiều như bảo vệ khỏi chính tôi. Buồn cười thật, không tính tới chiếc xe tải, thì tôi vẫn đúng là điều nguy hiểm nhất với cô ấy.
Ngồi lại một mình trong văn phòng của Carlisle – đây là một tiếng đồng hồ dài nhất tôi đã trải qua trong đời – lắng nghe toàn bộ suy nghĩ trong bệnh viện 
Tyler Crowly, người lái chiếc xe tải, có vẻ bị thương nặng hơn Bella và mọi chú ý đang đổ sang cậu ấy khi Bella đã được đưa đi chụp X quang. Carlisle đang ký xác nhận vào bảng chẩn đoán Bella chỉ bị thương nhẹ. Dù biết là ông đúng nhưng điều này vẫn khiến tôi hơi lo lắng. Chỉ cần liếc qua khuôn mặt ông là cô ấy sẽ lập tức liên tưởng đến tôi cùng cái sự thật là có điều gì không bình thường ở gia đình tôi… và câu chuyện của cô ấy sẽ được mọi người để tâm hơn. Chắc chắn sẽ có vô số “người tình nguyện” cùng tham gia xét đoán “vấn đề” với cô. 
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.