Bạn đang đọc Midnight Sun: Chương 14 Part 2
Tôi lên tiếng với một nỗ lực cuối cùng:
“Hôm nay, anh không khát đâu, thật đấy”
Cố gắng để cho câu nói có vẻ như là một lời bông đùa, tôi nháy mắt với em. Thật là một cố gắng phi thường khi mà đầu óc tôi đang đặc quánh lại như thế này. Nhưng đó là một cố gắng, một nỗ lực xứng đáng… Em bật cười, giọng vẫn còn run rẩy nhưng gương mặt đã giãn hẳn ra, không còn cái vẻ “hóa đá” như lúc nãy nữa.
“Em không sao chứ?” – tôi hỏi và lại một cố gắng nữa – để mọi chuyện giống như trước khi tôi nổi “cơn điên” – tôi đặt bàn tay mình vào tay em. Thật ngạc nhiên là giờ bàn tay tôi không còn bị “thiêu đốt” nữa, đơn giản chỉ là một sự ấm áp rất dễ chịu. Có lẽ sau tất cả những biến động nãy giờ, cái cảm giác “không nên gọi tên ra” kia đã biến mất rồi chăng? Tôi không chắc lắm…
Em nhìn bàn tay tôi đang đặt trong tay em, rồi em ngước mắt nhìn tôi. Thật nhanh, trước khi tôi có thể đọc được bất kỳ cảm xúc gì trong đôi mắt màu socola đó, em lại cúi mặt xuống, tránh ánh nhìn của tôi.
Tôi có nên rút tay lại không?
Dịu dàng như một bông tuyết mùa đông, em lần theo đường chỉ tay của tôi trong im lặng. Tôi lại phải cắn chặt răng để không bật ra câu hỏi muôn thuở:
Em đang nghĩ gì vậy?
Em ngước lên một lần nữa để nhìn tôi. Tất cả mọi gánh nặng trong lòng tôi bỗng chốc rơi xuống sông xuống biển hết khi thấy em nở nụ cười, một nụ cười thật sự. Tôi cũng cười, nhẹ nhõm và hạnh phúc. Cái điều tiên thị của Alice đã qua rồi, tôi biết là giờ em sẽ không sợ hãi nữa. Ừm… mà liệu tôi có nên quá tự tin như vậy không nhỉ? Cảnh giác vẫn cứ tốt hơn. Dù sao thì, ít nhất là tôi cũng sẽ không ngu ngốc thử vận may của mình vào cái trò chạy lòng vòng và phá hoại cây cối như lúc nãy nữa.
“Chúng mình nói tới đâu rồi nhỉ? Trước khi anh có lối cư xử đáng để em ghét ấy?” – tôi nhắc em, em vẫn chưa kịp nói cho tôi biết nỗi sợ hãi bí ẩn của mình.
“Em không nhớ nữa” – em thành thật thú nhận.
Sao em lại quên được nhỉ? Nỗi sợ “hiển nhiên” lúc nãy đã đè bẹp nỗi sợ “bí ẩn” rồi sao?
Tôi cười gượng, vì lẽ dĩ nhiên là tôi nhớ rõ điều em đã quên:
“Anh nhớ là chúng mình đang nói đến lý do khiến em sợ… ngoài cái lý do hiển nhiên ấy…”
Em gật đầu:
“Ồ, đúng rồi…”
“Thế thì là gì nào?” – tôi hỏi, cố giữ cho giọng mình ít kích động nhất hết mức có thể.
Có vẻ em vẫn chưa sẵn sàng để tiếp tục đề tài dang dở này, thế nên một lần nữa, em cụp mắt xuống tránh ánh nhìn của tôi. Khi em làm vậy, tôi thất vọng đến độ suýt tí nữa là đặt tay mình dưới cằm em để nâng gương mặt em lên rồi.
Phải kiên nhẫn, tôi tự nhắc nhở mình.
Nhưng thời gian như thử thách tôi, một phút… hai phút… năm phút… mười phút… sự kiên nhẫn của tôi cạn kiệt dần theo những vòng tròn nhỏ mà em vẽ bâng quơ trong lòng bàn tay tôi bằng những ngón tay mảnh khảnh của mình. Cuối cùng, tôi thở dài đầu hàng:
“Không hiểu sao anh dễ nản lòng đến như vậy”
Em ngước lên, đôi mắt biết nói ẩn chứa một niềm băn khoăn khó giải thích thành lời. Không biết có phải vẻ mặt khổ sở của tôi khiến em động lòng không mà em đã không cúi mặt xuống lần nữa. Em nhìn vào mắt tôi thật lâu rồi bỗng gương mặt em bừng sáng lên, như thể em đã tìm thấy được lời giải ột bài toán cực kỳ khó từ gương mặt tôi.
“Em sợ rằng…” – em ngập ngừng, lại một lần nữa quyết định nhìn đôi tay của chúng tôi thay vì nhìn tôi, nhưng… thật may… em vẫn nói tiếp – “vì… do… tại… ừm, những nguyên nhân hiển nhiên ấy, em không được ở bên anh. Em sợ rằng em lại mong muốn ở bên anh… nhiều hơn cả sự tưởng tượng của mình”
Hạnh phúc… dường như luôn đi kèm với khổ đau. Tại sao đến giây phút này tôi vẫn không thể tươi cười rạng rỡ khi người con gái tôi yêu bảo rằng em cần tôi, em muốn ở bên tôi?
Nén một tiếng thở dài, tôi thận trọng lựa lời:
“Ừưư… Quả thật cũng đáng sợ đấy. Muốn ở bên anh. Đó thật sự là điều không nên nhất của em.”
Em chau mày, gương mặt đầy vẻ phản đối. Tôi mỉm cười giải thích:
“Đáng lẽ ra anh đã phải bỏ đi từ lâu rồi mới phải. Bây giờ là lúc anh nên đi” – cuối cùng cũng không nén được tiếng thở dài, tôi buồn bã thú nhận – “Nhưng anh không biết anh có làm nổi không?”
“Em không muốn anh bỏ đi như thế”
Em thì thầm, mặt cúi gằm xuống đầy khổ sở. Vẻ mặt của em làm tâm tư tôi khắc khoải, bởi vì vẻ mặt này… tôi từng thấy một lần. Lúc ấy… tôi thậm chí đã làm em khóc… giờ tôi sẽ không bao giờ lặp lại sai lầm ấy một lần nữa.
“Đó mới chính xác là lý do anh nên bỏ đi đấy” – tôi vừa dứt lời là đôi mắt em lập tức mọng đầy nước mắt nên tôi vội trấn an – “Nhưng em đừng lo. Bản chất anh là kẻ ích kỷ. Anh đã ao ước được… ở bên em… nhiều đến nỗi… anh không thể nào làm được điều anh nên làm nữa…”
Em ngẩng lên, khuôn mặt rạng ngời vì hạnh phúc:
“Em vui lắm, anh biết không.”
“Đừng!” – tôi kêu lên và rút bàn tay mình về.
Tôi vẫn không chịu đựng được khi mà sự ích kỷ của mình lại luôn làm được điều mà lương tri tôi không làm được… khiến em hạnh phúc.
“Anh không chỉ đơn thuần là ao ước được ở bên em! Đừng bao giờ quên điều đó. Đừng bao giờ quên rằng anh nguy hiểm với em hơn là nguy hiểm với những người khác”
Những lời nói cứ trôi tuột ra đầu môi không cách nào níu giữ lại được, cuối cùng thì chúng tôi cũng đã đến gần cái ngưỡng sự thật rồi. Tôi quay mặt nhìn vào rừng, tôi muốn tìm kiếm một thứ gì đó để ngắm nghía, một thứ gì đó khã dĩ giúp mình quên đi việc đối diện với em, với nỗi sợ mới trong em. Tôi phải chuẩn bị tâm lý mà, phải đề cao cảnh giác, phải chấp nhận sự thật… Tiếc là khoảnh rừng tôi hướng mắt tới lại chẳng có gì cả. Có cây, có cỏ, có bướm, có hoa… có đủ cả, nhưng tôi lại chẳng thấy gì hết…
“Em không nghĩ là mình thật sự hiểu điều anh muốn nói… ở phần cuối cùng” – em băn khoăn.
Tôi quay lại nhìn em và không thể không nở một nụ cười. Tôi đã chuẩn bị tâm lý chu đáo kỹ càng, thế mà hóa ra em lại… bình tĩnh quá. Mà em bình tĩnh là phải, em vẫn chưa biết điều cốt lõi nhất trong mối quan hệ của chúng tôi mà. Ngoài việc tôi không thể đọc suy nghĩ của em, còn một sự thật khác khủng khiếp hơn nhiều… nhưng…
“Anh biết phải giải thích thế nào cho em hiểu… mà ko làm em sợ lần nữa đây… ưmmmm?” – tôi trầm ngâm.
Đúng, tôi biết giải thích thế nào đây về việc tôi thèm khát uống máu của em hơn máu của bất kỳ ai trên thế gian này? Biết dùng từ ngữ gì cho câu chuyện bớt đi những yếu tố… kinh dị? Không phải tôi chưa từng nghĩ tới việc lục lọi “vốn từ” của mình để làm việc này, nhưng có vẻ như sự thật ấy quá tàn khốc để có thể được bao biện trong những ngôn từ hoa mỹ.
Sự thật, luôn luôn, nên được chuyển tải bằng những câu từ giản dị nhất. Và để có can đảm nói lên những câu từ giản dị ấy, tôi cần một động lực.
Mùi hương của em… đó là tất cả những gì tôi cần lúc này… nhưng tôi không muốn lạm dụng nó vì chỉ một lát nữa thôi, tôi phải nói về nó như thể nó chính là tội đồ chia cắt tình yêu của chúng tôi.
Hơi ấm… phải rồi, hơi ấm của em…
Mắt tôi trượt xuống bàn tay em, bàn tay vẫn để ngửa như khi tôi mới rút tay ra lúc nãy. Thận trọng, tôi đặt tay mình lại cái nơi ấm áp đó. Bất ngờ, em dùng cả hai tay ghì chặt tay tôi lại, cơ hồ như một lời cảnh báo không cho phép tôi được rút tay ra lần nữa.
“Thật là dễ chịu, Bella à. Anh thấy rất ấm”
Tôi thành thật thú nhận rồi lại thở dài. Không còn lý do để trốn tránh nữa. Thời điểm thích hợp đến rồi, động lực cũng có rồi, tâm lý cũng đã chuẩn bị rồi… Tôi phải nói thôi… Vậy mà tôi vẫn ngần ngừ. Tôi kéo dài thời gian bằng cách thuyết phục mình rằng khi nào đếm hết số lông trên mình con sâu róm đang bò trên cây vân sam cách chúng tôi ba mươi mét, tôi sẽ nói.
Lại thở dài… con sâu có tổng cộng một trăm năm ba sợi lông, kể cả lông tơ…
Tôi bắt đầu nói:
“Em có hiểu vì sao người ta lại có những sở thích khác nhau không? Có người thì thích kem sôcôla, nhưng có người lại thích kem dâu” – em gật đầu, còn tôi mỉm cười… hối lỗi – “Anh xin lỗi khi phải đem thức ăn ra mà so sánh như vậy… Chỉ tại anh không biết giải thích theo cách nào khác cả”
Em mỉm cười động viên tôi, điều đó càng khiến tôi buồn thêm, nhưng vẫn phải nói tiếp:
“Em biết không, người ta, ai cũng có một mùi hương đặc trưng cả. Đó là một tinh chất riêng biệt, không ai giống ai”
Ừm… dĩ nhiên là em không biết điều này rồi. Em đâu phải là ma cà rồng, mà thậm chí là ma cà rồng thì không phải “ma” nào cũng biết điều này. Cái này thuộc về… kinh nghiệm rồi. Vì vậy nói xong câu này, tôi ngưng lại một chút để chờ sự thắc mắc của em, nhưng có vẻ điều đó em không biết nhưng không có nghĩa là em không thể hiểu. Tôi tiếp tục câu chuyện theo hướng “tượng hình” nhất để em có thể nắm bắt:
“Nếu em nhốt một gã nghiện rượu vào một căn phòng chứa đầy bia, hắn ta sẽ vui vẻ uống hết. Nhưng hắn sẽ chẳng thèm mó lấy một giọt nếu hắn ta không muốn hay nếu hắn ta đang cai rượu. Bây giờ anh đặt trường hợp em cho vào căn phòng đó một ly rượu brandi một trăm năm, một ly rượu conhac hảo hạng có một không hai… cả căn phòng sẽ dậy lên một mùi hương thơm nồng khó cưỡng. Em biết hắn ta sẽ thèm đến mức nào không?”
Em không trả lời, mắt vẫn đăm đắm nhìn tôi. Tâm tư em khép kín, khó dò.
Tại sao vào lúc tôi cần đọc cảm xúc của em nhất thì em lại giấu kín mình đến thế? Hay phải chăng nhãn quan của tôi đang bị cơn dư chấn của sự thật làm mờ mịt đi, để đến độ không nhìn được gì từ gương mặt biết nói kia?
Sự im lặng bao trùm cả lấy cả hai tưởng chừng như trải qua hàng thế kỷ rồi mà không sao thoát ra được. Cuối cùng, tôi vẫn là người mất kiên nhẫn trước:
“Có lẽ sự so sánh ấy quá khập khiễng. Có lẽ em sẽ dễ hiểu hơn nếu bỏ cái rượu brandi ấy đi. Ừm, anh sẽ thay gã nghiện rượu thành gã nghiện thuốc phiện nhé.”
Em bật cười:
“Theo những gì anh nói thì em là thuốc phiện à?”
Tôi mỉm cười, cuối cùng thì em cũng đã hiểu được điều mà tôi muốn nói rồi, mặc dù chẳng có chính xác chút nào.
“Ừ, em là thuốc phiện duy nhất của đời anh.”
Thật là đáng chán khi phải dùng ngôn từ để diễn tả tình cảm. Thuốc phiện ư? Tôi chưa từng thử, và chắc là em cũng chưa từng thử (để lúc nào thuận tiện thì tôi hỏi thử xem) nhưng chắc chắc một điều là cái thứ gây ảo giác ấy không thể nào tác động tới tôi nhiều như em đang tác động tới tôi. Thật ra máu người cũng là một thứ thuốc phiện đối với ma cà rồng. Những ma cà rồng đã từng uống máu người rồi thì sẽ rất khó để dứt ra được sự thèm khát. Nhưng tôi đã “cai nghiện” thành công – tính cho tới giờ phút này. Vậy thì… việc so em với thuốc phiện, dù là thuốc phiện duy nhất hay gì gì đi nữa… vẫn không thể nào đủ để diễn tả được mức ảnh hưởng của em đến tôi. Dù sao thì… ít nhất là em cũng đã hiểu.
“Vậy… chuyện đó có thường xuyên xảy ra với anh không?” – em hỏi với một cái nhún vai.
Ôi trời, vậy là em không hiểu. Từ “duy nhất” (thuốc phiện duy nhất) có vẻ bị em… cho rơi mất rồi.
Tôi quay mặt đi, cảm thấy mệt mỏi để có thể tiếp tục so sánh em với bất kỳ thứ gì. Đơn giản vì trên đời này không có thứ gì có thể so sánh với em được cả. Ừm… sau cùng, tôi quyết định thả hồn mình vào những lời tâm sự… hiểu hay không cũng được:
“Anh có tâm sự với Emmett và Jasper về điều này. Với Jasper thì em hay ai khác cũng vậy thôi. Anh ấy được bố anh nhận nuôi cuối cùng… Mỗi lần phải nín nhịn cơn khát, với anh ấy mà nói, quả là một cực hình. Jasper chưa có đủ thời gian để đạt được tới ngưỡng phân định được các loại mùi, các loại hương vị, em ạ”
Nói tới đây, tôi thấy hơi… cồn cào, tôi khẽ xoay lại nhìn em. Thái độ chăm chú của em vào câu chuyện của tôi khiến tôi thấy ngần ngại. Lẽ ra, tôi không nên nói về mình như là một ma cà rồng… sành sõi đến vậy. Ấn tượng “rất con người” của tôi trong mắt em hẳn phải khiến em thấy ngỡ ngàng khi nghe những lời này…
“Anh xin lỗi” – Tôi nói khẽ, mặc dù thật lòng là tôi chẳng tìm thấy vẻ ngỡ ngàng nào trên gương mặt em cả.
“Không sao đâu. Anh đừng lo rằng em sẽ sợ hay bị tổn thương, hay là gì gì cả…” – em hơi nghiêng đầu khi nói tiếp – “Đó là cách nghĩ của anh, em có thể hiểu được mà, hay ít ra thì em cũng đang cố gắng để hiểu. Anh chỉ cần giải thích cho em nghe thôi.”
Em lại thế nữa rồi, lại rộng lượng và lại cho tôi cơ hội để hy vọng rồi.
Tôi khẽ gật đầu, rồi không kiềm được mình tìm tới cám dỗ, tôi hít sâu mùi hương của em vào phổi trước khi ngước mắt nhìn lên bầu trời trong xanh. Những gợn mây trắng bồng bềnh trên bầu trời cho phép trí tưởng tượng của con người nhào nặn thành đủ thứ hình thù. Trí tưởng tượng của ma cà rồng chắc là phong phú hơn một chút, bởi vì tôi đang nhào nặn đám mây thành một hình hài rất chân thật, một gương mặt hình trái tim với làn da trắng ngà, phớt một chút màu hoa hồng lên đôi gò má, điểm tô thêm màu nâu sữa socola cho đôi mắt biết nói… Thật ngốc, tôi tự cười mình, tôi đang có em ngay bên cạnh thì cần gì phải tơ tưởng xa xôi nhỉ?
“Jasper không chắc rằng anh ấy có thể bị ai đó…”
Tôi tiếp tục câu chuyện dang dở và đột nhiên bị chựng lại vì… thiếu “vốn từ”. Quyến rũ? Hấp dẫn? Ám ảnh?… Cuối cùng tôi cũng xoay sở tìm được một từ thích hợp:
“… bị ai đó lôi cuốn như em đang lôi cuốn anh không. Anh thì… anh không tin điều đó. Còn Emmett, anh ấy đã kiêng cữ lâu hơn, nên khi nói chuyện, anh ấy rất hiểu anh. Anh ấy đã gặp trường hợp này hai lần, lần thứ nhất mạnh hơn lần thứ hai.”
“Còn anh?” – em hỏi ngay khi tôi vừa dứt lời.
“Chưa bao giờ” – tôi khẳng định chắc nịch.
Câu trả lời này có vẻ khiến em hài lòng, em mỉm cười, mắt lấp lánh những tia nhìn đong đầy cảm xúc. Tôi im lặng tận hưởng tia nhìn ấm áp của em… ước sao cho thời gian ngừng trôi…
Nhưng cuộc sống vốn không công bằng, khi tôi ước thời gian ngừng trôi thì có vẻ như nó trôi nhanh đến chóng mặt. Bao lần tôi mất kiên nhẫn, rồi khi tôi kiên nhẫn được thì lại đến lượt em không thể chờ đợi:
“Vậy anh Emmett đã làm gì?”
Bàn tay tôi siết chặt lại trong tay em. Cố bình tĩnh để kiểm soát cái siết tay của mình không quá mạnh bạo và có thể làm đau em, nhưng tôi chẳng thể làm gì nhiều hơn được. Tôi không thể thả lỏng tay mình ra, thậm chí chẳng có chút ý chí nào để rút tay về. Điều duy nhất mà hiện giờ tôi có thể làm là xoay đầu nhìn sang hướng khác. Câu hỏi của em vang vọng trong đầu tôi, bắt buộc tôi phải tiếp nhận và trả lời. Nhưng tôi không thể. Câu trả lời… quá khắt nghiệt. Đôi mắt tôi nhức nhối vì nỗi đau trào dâng mà không thể giải tỏa. Dáng vẻ của tôi hẳn đã bán đứng tôi rồi, vì vậy mà trước khi tôi có thể vượt qua được nỗi thống khổ, em đã gật gù:
“Em nghĩ là mình đã biết câu trả lời rồi”
Nếu là bình thường, hẳn tôi sẽ bật cười. Những sự thật hiển nhiên như là tôi yêu em nhiều thế nào, như là em tốt ra sao thì thật khó khăn để em hiểu. Còn những sự thật khủng khiếp, những sự thật mà tôi muốn em nhận thức càng chậm càng tốt thì em lại tỏ ra… nhanh nhạy bất ngờ.
Tôi quay lại nhìn em:
“Ngay cả người mạnh nhất trong bọn anh cũng còn chịu thua, em nghĩ vậy có phải không?”
Em chợt tức tối:
“Anh đang hỏi gì vậy? Tìm sự đồng cảm của em à?” – rồi như thấy được sự thảng thốt của tôi, em dịu giọng – “Ý em là… chúng mình không có hy vọng nào, phải không?”
“Không, không! Có hy vọng mà, anh sẽ không…”
Tôi nghẹn ngào. Một phần trong tôi quá đau khổ để có thể nói tiếp, nhưng còn một phần nhỏ khác vẫn đang ngạc nhiên, luôn luôn ngạc nhiên… vì sao em có thể bình thản đến thế?
“… chúng mình thì khác em à” – tôi lắp bắt giải thích – “Còn Emmett… đấy chỉ là những người lạ mà anh ấy tình cờ gặp gỡ thôi. Chuyện xảy ra lâu lắm rồi, khi Emmett chưa… học cách kiềm chế bản thân… như bây giờ…”
Tôi im bặt, cổ họng bị mắc nghẹn như vừa phải nuốt phải sỏi đá. Còn em vẫn rất bình tĩnh, một kiểu bình tĩnh khác thường, một kiểu bình tĩnh mà em hay có mỗi khi… bị sốc.
“Vậy là…” – em ngập ngừng – “…nếu em và anh đã… tình cờ gặp nhau trong một ngõ tối… hay là một nơi nào đó đại loại như vậy…”
Em bỏ lửng câu nói và nhìn tôi chờ đợi.
“Anh sẽ mất hết mọi thứ nếu không nhảy ra khỏi cái lớp học đầy học sinh đó và…”
Phải, có thể anh sẽ không thể dừng lại được nếu chúng ta… tình cờ gặp nhau ở một ngõ tối… hoặc một nơi vắng vẻ
Tôi quay mặt đi, không muốn tiết lộ sự thật trần trụi ấy cho người đồng hành qua cái nhìn khắc khoải. Một cách vất vả, tôi nuốt cơn nghẹn ở cổ xuống, và vẫn không quay đầu lại nhìn em, tôi kể lại:
“Khi em bước ngang qua anh, anh đã hiểu là mình có thể hủy hoại hết mọi thứ mà Carlisle đã dày công gầy dựng cho bọn anh. Cách đây nhiều năm, nếu như anh đã buông thả mình ột cơn khát… thì có lẽ bây giờ anh đã không thể kiềm chế được mình rồi…”
Tôi nhăn mặt. Tất cả những ký ức kinh khủng về giây phút khi con quái vật trong tôi bị mùi hương ngào ngạt của em đánh thức bỗng trở nên thật đáng sợ. Tôi không muốn nhớ đến nó, không muốn nhớ đến việc mình đã từng khiến em kinh sợ như thế nào.
Tôi quay lại, nhìn em dò xét. Em đáp lại cái nhìn của tôi với một thái độ cứng cỏi.
“Hẳn em vẫn còn nhớ là anh đã bị ám ảnh đến thế nào.” – tôi nhỏ nhẹ
“Em không hiểu được lý do đó… Vì sao mà tự dưng anh lại có thể ghét em đến như vậy?”
Ghét? À, phải rồi, tôi từng căm ghét em… giờ nghĩ lại giống như một câu chuyện đùa vậy. Tôi đúng là một gã chẳng ra gì, vô duyên vô cớ lại ghét em, mà còn ghét cay ghét đắng nữa chứ. Giờ tôi thật sự không nhớ rõ cảm giác của mình lúc đó ra sao nữa, có lẽ đơn giản bởi vì tôi chưa bao giờ thực sự ghét em… đó chẳng qua chỉ là một sự căm ghét bản thân nhưng lại quá hèn nhát để thừa nhận nên phải đổ lỗi ột cái gì đó, ột ai đó…
Tôi nheo mắt cố nhớ lại buổi gặp gỡ đầu tiên. Thật ra cũng chẳng cần phải “cố”, vì trí nhớ của tôi… cũng khá tốt và cũng vì điều đó đã là một nỗi ám ảnh chẳng thể nào mà quên được.
“Với anh, lúc đó em như loài yêu ma hiện ra từ cái bản ngã xấu xa trong con người anh để mà phá hủy đời anh…” – tôi thổ lộ, mặt cúi gằm xuống đất – “Mùi hương tỏa ra từ làn da của em… trong cái ngày đầu tiên em đến trường… đầu óc của anh đã trở nên bấn loạn. Suốt giờ học của ngày hôm ấy, anh đã nghĩ ra trăm phương ngàn kế để dụ dỗ em, để em chỉ có một mình. Và anh đã phải đấu tranh để mà dập tắt từng ý nghĩ đen tối đó, anh nghĩ đến gia đình mình, nghĩ đến những điều anh có thể làm cho họ. Anh đã phải chạy ngay ra ngoài lớp, lảng tránh em trước khi kịp mở miệng mời em đi đâu đó.”
Tôi ngừng nói, ngẩng đầu nhìn em. Sự thật cuối cùng cũng đã tác động đến em. Gương mặt em se sắt lại khi biết điều bí ẩn đằng sau lối cư xử kỳ lạ của tôi ngày trước.
Tôi vẫn đang nhớ lại, với một nỗi dày vò, chính xác tới từng chi tiết về cái ngày hôm ấy. Thật may là khi đó tôi đã không thử bất kỳ một cơ hội nào, nhưng chắc chắn một điều là nếu tôi thử… tôi sẽ thành công.
“Thể nào em cũng sẽ đi theo anh nếu anh đề nghị” – tôi tuyên bố.
Em khẽ gật đầu đồng ý:
“Đi theo… mà không mảy may nghi ngờ gì”
Tôi chau mày, hướng ánh mắt mình xuống đôi tay em.
“Và rồi anh đã cố thay đổi lịch học… trong một nỗ lực yếu ớt để tránh mặt em… Thế mà em lại ở đó… trong căn phòng nhỏ bé, ấm áp, và đặc biệt kín đáo… với một mùi hương khiến anh phát điên lên được. Lúc đó anh gần như đã sắp bắt em đi. Trong phòng chỉ có mỗi một con người nhỏ bé khác… rất dễ giải quyết.”
Em rùng mình khi nghe tôi nói những lời này. Tôi biết rõ gương mặt em đang biểu lộ những cảm xúc gì mặc dù tôi vẫn không rời mắt khỏi bàn tay em… Sợ hãi là điều không thể tránh khỏi, nhưng tôi muốn em hiểu rằng tất cả đã qua rồi, tất cả đã thay đổi. Những gì tôi đang nói chỉ là một câu chuyện của thì quá khứ mà thôi…
“Nhưng anh đã ngưng được ý định xấu xa đó” – tôi khẳng định – “Anh cũng không biết là mình đã làm được điều đó như thế nào. Anh buộc mình không được đứng đợi em, không được đi theo em. Ở ngoài trời thật dễ chịu, khi không còn đánh hơi ra em nữa, anh mới nghĩ được thông suốt, mới có được quyết định đúng đắn. Anh đưa mọi người về gần tới nhà rồi bỏ đi. Anh quá xấu hổ, không dám thú nhận với họ là anh đã trở nên yếu đuối ra sao. Tất cả họ chỉ biết là anh gặp phải chuyện gì đó không ổn. Rồi anh đến thẳng bệnh viện gặp Carlisle, anh bảo rằng anh muốn ra đi.”
Tôi nhớ lại gương mặt thảm hại vì tuyệt vọng của mình khi đến gặp bố Carlisle, nhớ lại thái độ ngạc nhiên và lo lắng của ông. Có thể nói đó là quyết định đúng đắn nhất của tôi từ đó đến giờ. Một quyết định đúng đắn, ngoại trừ việc… tôi đã quay trở lại và không thể rời đi được nữa.
“Anh đã đổi xe hơi với bố…” – tôi kể tiếp – “Ông có một thùng đầy xăng, mà anh thì không muốn dừng lại ở đâu cả. Anh không dám về nhà mà đối diện với Esme. Mẹ sẽ không để cho anh đi nếu không biết một lý do nào. Thể nào bà cũng thuyết phục anh rằng điều đó không cần thiết.”
Tôi tự hỏi không biết mình có nên kể luôn những chuyện sau đó không. Thật cần thiết để cho em biết rằng em đã có… “ma lực” như thế nào đối với tôi, nhưng những điều đó… thật xấu hổ khi phải nói ra thành lời. Không, tôi sẽ không giấu em điều gì hết, kể cả việc tôi là một kẻ hèn nhát như thế nào…