Midnight Sun

Chương 12 Part 2


Bạn đang đọc Midnight Sun: Chương 12 Part 2

Con người mới ngớ ngẩn làm sao, khi mà để cho có sáu inch khác biệt về chiều cao cản trở hạnh phúc của mình. 
Sự thành công khiến cho tôi thấy vui vẻ. Tôi cười trở lại khi ngồi xuống ghế và chuẩn bị thư giãn. Rốt cục, như Bella đã nói trong bữa ăn trưa, tôi chưa từng nhìn thấy em trong lớp thể dục. 
Ý nghĩ của Mike dễ dàng nhận ra nhất trong cái đám rì rào của bao nhiêu ý nghĩ trong lớp thể dục. Tâm trí của cậu ta đã trở nên quá đỗi quen thuộc sau mấy tuần vừa rồi. Buông một tiếng thở dài, tôi đã sắn sàng chịu đựng để nghe ngóng qua những ý nghĩ đó. Ít nhất tôi có thể chắc chắn rằng cậu ta sẽ chú ý nhiều tới Bella. 
Tôi bắt đúng thời điểm vừa kịp nghe thấy cậu ta đề nghị đánh cặp cầu lông với em và khi cậu ta đưa ra đề nghị đó những đề nghị làm đối tác trong các trường hợp khác cũng chạy trong đầu cậu ta. Nụ cười của tôi tắt ngấm, hàm răng nghiến đanh lại, tôi phải tự nhắc nhở mình rằng giết Mike Newton không phải là lựa chọn có thể chấp nhận được. 
“Cảm ơn cậu, Mike – cậu không phải làm vậy đâu.” 
“Đừng lo, mình né được mà.” 
Họ cười với nhau và những cảnh tượng vô khối những rủi ro bất ngờ – luôn liên quan với Bella theo một cách nào đó – hiện lên trong đầu của Mike. 
Mike chơi một mình trước tiên, trong khi Bella thận trọng đứng ở phần sân sau, cầm vợt một cách thận trọng, như thể nó là một loại vũ khí vậy. Sau đó huấn luyện viên Clapp nhẹ nhàng tới gần và yêu cầu Mike để cho Bella chơi. 
Ơ, Mike nghĩ khi Bella di chuyển về phía trước với một cái thở dài, giữ vợt với một điệu bộ lúng túng. 
Jennifer Ford giao cầu thẳng về phía Bella với một vẻ tự mãn trong đầu. Mike nhìn thấy Bella lảo đảo về phía nó, vung vợt trật xa mục tiêu và cậu ta lao vào nhằm cứu quả cầu. 
Tôi nhìn đường đi vợt của Bella với nỗi lo lắng. Đúng vậy, nó đập ngay vào lưới và bật trở lại, đập vào trán em trước khi quay ra đánh trúng vào tay của Mike với một tiếng kêu lớn. 
Ối. ối. ừm. Sẽ thâm tím à xem. 
Bella đang xoa trán. Thật khó mà ngồi yên tại chỗ khi biết rằng em đang đau. Nhưng tôi đến đó rồi thì làm được gì nào? Và có đâu có vẻ gì là nghiêm trọng… Tôi thận trọng, quan sát. Nếu em định tiếp tục chơi, tôi sẽ phải tạo ra cớ gì đó để kéo em ra khỏi lớp mất. 
Huấn luyện viên cười. “Xin lỗi cậu, Newton.” Cô bé này là người đen đủi nhất mà mình từng thấy. Không nên bắt người khác chung số phận mới phải… 
Thầy nhẹ nhàng quay đi và xem cặp đấu khác nên Bella có thể trở về với vai trò làm khán giả như trước của mình. 
Ơ, Mike nghĩ, xoa bóp cánh tay. Cậu ta quay sang Bella. “Cậu ổn chứ?” 
“Ừh, còn cậu thì sao?” em hỏi ngượng ngùng, bẽn lẽn. 
“Mình nghĩ là không sao.” Mình không muốn ra vẻ trẻ con. Nhưng trời ạ, đau quá! 
Mike vung tay thành một vòng tròn, nhăn nhó. 
“Mình sẽ chỉ đứng ở đây thôi,” Bella nói, bối rối và chán nản trên gương mặt chứ không phải là đau đớn. Có thể Mike bị hứng chịu điều tệ hại nhất. Dĩ nhiên là tôi mong vậy rồi. Ít nhất là em sẽ không chơi nữa. Em cầm cây vợt cẩn thận và lùi về phía sau, đôi mắt mở to cùng sự ăn năn… Tôi phải che đậy tiếng cười của mình bằng một tiếng ho. 
Chuyện gì vui vậy? Emmett muốn biết. 
“Em sẽ kể anh sau,” tôi thì thào. 
Bella không dám chơi nữa. Huấn luyện viên cũng lờ đi và để Mike chơi một mình. 
Tôi lướt qua câu hỏi cuối cùng vào cuối buổi học vậy nên cô Goff cho tôi ra khỏi lớp sớm. Tôi chăm chú nghe những ý nghĩ của Mike khi tôi băng qua trường học. Cậu ta vừa quyết định sẽ đối chất với Bella về chuyện của tôi.  

Jessica thề rằng họ đang hẹn hò. Tại sao? Tại sao hắn ta lại phải để mắt cô ấy cơ chứ? 
Cậu ta không hề nhận ra bản chất sự việc kỳ lạ ấy rằng chính em mới là người để mắt tới tôi.  
“Vậy là?” 
“Vậy là sao?”, em hỏi  
“Cậu kết đôi với tên nhà Cullen hả?”, cậu và cái gã quái quỷ ấy, tôi đoán như thế đó nếu cái gã giàu có ấy quan trọng đến thế với cậu.  
Tôi nghiến răng kèn kẹt trước những ý nghĩ giả dối hèn hạ đó của cậu ta.  
“Đó không phải là chuyện của cậu Mike ạ” 
Hừm, lại còn bảo vệ nhau nữa, chuyện này quả đúng rồi. Chết tiệt “Tớ không thích chuyện đó” 
“Ai khiến cậu phải như vậy?” 
Tại sao cô ấy lại không nhìn ra những thứ khác xung quanh gã đó cơ chứ? Giống như tất cả bọn họ vậy. Cách mà gã đó nhìn cô ta, mình sởn gai gà mỗi khi nhìn thấy chuyện đó “Cậu ta nhìn cậu cứ như cậu là thứ gì đó có thể ăn được ấy” 
Tôi co rúm người lại chờ đợi em sẽ phản ứng lại câu nói của Mike. Khuôn mặt em đỏ dừ hai môi mím chặt vào nhau như thể em đang cố nín thở vậy. Rồi bất ngờ một nụ cười khúc khích bật thoát khỏi đôi môi em 
Bây giờ cô ấy lại còn cười với mình nữa chứ! Tuyệt thật 
Mike quay đi, những ý nghĩ ủ dột và lơ đễnh chuyển qua chuyện khác. 
Làm sao mà em có thể cười cợt trước lời buộc tội đó của Mike cơ chứ? Tôi bắt đầu lo lắng rằng cả Forks này đã biết được…Tại sao em có thể cười trước lời ngụ ý rằng tôi có thể giết chết em khi mà em đã biết điều đó hoàn toàn là sự thật? Có điều gì không ổn với em vậy? 
Phải chăng em không có được khiếu hài hước theo một cách lành mạnh? Điều đó không phù hợp với những nhận định của tôi về tính cách của em nhưng làm thế nào mà tôi có thể chắc chắn về điều đó? Có thể giấc mơ trưa của tôi về một thiên thần phù phiếm trên khía cạnh nào đó là sự thật rằng em chẳng có chút xíu nào cảm giác là biết sợ hãi cả. Dũng cảm – chỉ có từ đó thôi có thể miêu tả được về em. Những người khác có thể nói rằng đó là ngu ngốc nhưng tôi biết rằng em thông minh tới mức nào. Bất kể là do lý do nào thì nguyên việc “thiếu nỗi sợ hãi” hay có thể gọi khác đi là sự hài hước xuyên tạc này hoàn toàn không mang lại kết quả tốt đẹp nào cho em cả. Phải chăng em thường xuyên bị đặt vào vòng nguy hiểm bởi chính cái sự “thiếu” kỳ quặc đó? Có thể rằng em luôn luôn cần đến tôi ở bên cạnh… 
Chỉ thế thôi cũng đủ làm tâm trạng của tôi vút bay lên… 
Nếu tôi chỉ cần có thể tự chủ được bản thân mình, để mình có thể an toàn với em thì có lẽ việc tôi luôn ở gần em sẽ là việc làm đúng đắn. 
Em ra khỏi cửa lớp học thể dục, đôi vai em vẫn căng lên và răng cắn chặt bờ môi dưới – một dấu hiệu quen thuộc mối khi em bồn chồn. Ngay khi mắt em bắt gặp mắt tôi bờ vai cứng đờ dần thả lỏng và một nụ cười thật rộng sáng bừng khuôn mặt. Đó là dấu hiệu nhỏ báo hiệu sự an bình. Em tiến thẳng đến phía tôi không ngại ngần 
“Chào anh”, em thì thầm 
Niềm hạnh phúc trào dâng trong tôi giờ đây lại cũng như chưa bao giờ từng có 
“Ừ chào em”, tôi nói và rồi bởi lẽ đột nhiên tâm trạng của tôi trở nên bừng sáng tôi không thể cưỡng lại việc phải chòng ghẹo em một chút nên tôi thêm vào “Giờ thể dục của em thế nào?” 
Nụ cười của em rạng rỡ “Cũng tốt ạ” 
Em đúng là một người nói dối dở tệ 
Mình ghét hắn ta. Ước gì hắn ta chết quách đi. Mình ước hắn ta lái cái xe bóng loáng ấy lao ra khỏi miệng hang đá cho rồi. Tại sao mà hắn ta lại không để cho cô ấy được yên cơ chứ? Hãy cứ về mà gắn bó với cái loại giống như hắn đi – những kẻ quái gở.  

“Cái gì thế?”, em hỏi tôi 
Mắt tôi lại tập trung vào khuôn mặt em. Em nhìn theo cái lưng đang khuất dần của Mike rồi lại nhìn tôi 
“Cái gã Newton làm anh phát bực”, tôi thú nhận 
Em há hốc mồm, nụ cười trên môi biến mất. Em hẳn đã quên phéng rằng tôi có khả năng xuyên thấu đủ để nhìn thấy những tai họa đã đến với em trong giờ học trước hoặc là em đã hy vọng tôi sẽ không sử dụng đến khả năng đó.  
“Không phải là anh lại lắng nghe ý nghĩ của người khác đấy chứ?” 
“Đầu của em sao rồi?” 
“Anh đúng là không thể tin được”, em rít qua kẽ răng, quay ngoắt người khỏi tôi và giận dữ dấn bước đến bãi đậu xe. Mặt em đỏ bừng lên, em hẳn là đang bối rối.  
Tôi giữ khoảng cách với em hy vọng cơn giận dữ của em sẽ nhanh chóng qua đi. Em vẫn thường mau mắn tha thứ cho tôi.  
“Em nói rằng anh chưa bao giờ trông thấy em như thế nào trong giờ thể dục”, tôi giải thích với em “điều đó khiến anh tò mò”. 
Em không đáp lại lời tôi chỉ nhướng đôi lông mày lên.  
Em bối rối dừng lại trong bãi đậu xe khi nhận ra rằng con đường dẫn đến ô tô của tôi đang bị chắn lại bởi một đám đông các nam học sinh.  
Mình thắc mắc không biết là con xe này sẽ lướt nhanh tới mức nào khi ngồi vào trong đó… 
Nhìn những tấm chắn SMG kia mà xem, mình chưa bao giờ tận mắt trông thấy nó trừ trong mấy cuốn tạp chí… 
Ôi trời ơi mấy cái khung tuyệt đẹp… 
Chắc chắn con xe này không thể dưới sáu mươi ngàn đô la được… 
Đây chính xác là lý do tại sao tốt hơn là Rose chỉ nên lái chiếc ô tô của mình khi ở ngoài thị trấn 
Tôi len lỏi qua đám nam sinh đang mê mẩn đến phát điên với con xe của Rose để tiến đến xe của mình, sau một thoáng chần chừ Bella cũng nhanh nhẹn theo sau tôi. 
“Phô trương quá mà!”, tôi lầm bầm khi em leo lên xe 
“Đó là loại xe gì vậy?”, em hỏi, 
“Một con M3” 
Em cau có “Em đâu có đọc tạp chí Xe hơi đâu mà biết được” 
“Là một nhãn hiệu của BMW”, tôi đảo mắt rồi tập trung vào việc lùi xe ra mà không để làm ai đó bị ngã. Tôi phải lườm mấy chú nhóc có vẻ không sẵn lòng rời khỏi đường đi của mình. Với họ chỉ cần nửa giây nhìn thấy ánh nhìn của tôi cũng đủ thuyết phục rồi. 

“Em vẫn còn giận anh à?”, tôi hỏi, khuôn mặt cau có của em đang dần giãn ra 
“Chính xác”, em trả lời cụt lủn 
Tôi thở dài, lẽ ra không nên khơi để tài đó lên. Nhưng mà không sao tôi cho rằng mình có thể cố gắng sửa chữa mọi chuyện, “Nếu anh xin lỗi em sẽ tha thứ cho anh chứ?” 
Em suy nghĩ về điều đó một lát “Có thể nếu anh…thật lòng” em quyết định “và rằng anh hứa sẽ không lặp lại điều đó nữa” 
Tôi sẽ không nói dối em nữa vì vậy đương nhiên tôi phải đồng ý với điều kiện của em rồi. Có lẽ nếu tôi đưa ra cho em một điều kiện trao đối khác 
“Em nghĩ sao nếu anh thật lòng và đồng ý để em lái xe ngày thứ bảy này?”, tôi co rúm lại bởi những ý nghĩ này 
Một rãnh nhăn xuất hiện trên vùng da giữa đôi mắt em khi em cân nhắc đến sự “mặc cả” mới phát sinh. “Thỏa thuận vậy rồi nhé!”, em trả lời tôi sau một thoáng suy nghĩ, 
Giờ thì là lời xin lỗi của tôi…Trước đây tôi chưa bao giờ cố ý làm lóa mắt Bella nhưng lúc này có vẻ là thời điểm tốt để làm chuyện đó. Khi chúng tôi đã lái xe xa khỏi trường học tôi bắt đầu nhìn thật sâu vào mắt em và tự hỏi không biết liệu việc làm của mình có đúng đắn không? Tôi sử dụng giọng nói thuyết phục nhất của mình. 
“Và anh xin lỗi vì đã làm em buồn” 
Trống ngực em đập thình thịch những âm điệu của trái tim em trở thành những khúc đột ngột ngắt quãng. Đôi mắt em mở to trông như có chút choáng váng. 
Tôi nở một nụ cười nửa miệng. Có vẻ như tôi đã làm đúng điều nên làm. Tất nhiên là tôi cũng thấy chút khó khăn khi phải quay đi không nhìn vào mắt em nữa! Tôi cũng bị lóa mắt như em. Thật là tốt khi tôi có những ký ức như thế này. 
“Sáng sớm thứ bảy anh sẽ có mặt ở ngưỡng cửa nhà em”, tôi thêm vào kết thúc thỏa thuận này. Em chớp mắt tức thì, lắc đầu như thể đang cố gắng làm sáng tỏ chuyện đó. “Ừm nhưng điều đó cũng đâu có giúp gì cho tình cảnh của bố Charlie khi thấy một chiếc xe Volvo không giải thích được xuất hiện lù lù ngay trên lối vào nhà” 
À vẫn còn rất nhiều điều em chưa biết về tôi. “Anh đâu có ý sẽ mang theo ô tô của mình” 
“Làm thế nào mà anh…?” em bắt đầu hỏi 
Tôi cắt ngang lời em bởi lẽ đây là câu hỏi rất khó trả lời nếu không có dẫn chứng. Và bây giờ cũng không còn thời gian nữa. “Em đừng lo lắng về chuyện đó, anh sẽ tới nhà em mà không mang theo xe ô tô” 
Em nghiêng hẳn đầu về một bên và nhìn một lúc như thể em sẽ tiếp tục đi sâu thêm vào câu chuyện của mình nhưng rồi em đổi ý.  
“Bây giờ đã là sau đó chưa nhỉ?”, em hỏi nhắc nhở tôi về cuộc đối thoại dang dở của chúng tôi lúc trong quán ăn tự chọn. Em đã đưa ra cho tôi một câu hỏi khó đổi lại ột câu trả lời còn khó chịu hơn nữa.  
“Anh cho là bây giờ đã là sau đó rồi”, tôi miễn cưỡng đồng ý với em  
Tôi đậu xe trước cửa nhà em, suy nghĩ căng thẳng để nghĩ xem phải giải thích với em thế nào để không khiến những bản năng tự nhiên của tôi không thể hiện một cách quá rõ ràng để không khiến em lại phải sợ hãi. Liệu việc đó có sai trái không? Để giảm thiểu những phần u ám nhất trong tôi.  
Em chờ đợi tôi tiếp tục câu chuyện vẫn mang vẻ thích thú một cách lịch sự khi lúc ở trong nhà ăn. Nếu tôi đỡ bồn chồn hơn thì hẳn tôi đã phá lên cười trước cái vẻ bình tĩnh ngụy tạo ấy.  
“Em vẫn muốn biết tại sao lại không thể nhìn cảnh anh đi săn phải không?”, tôi hỏi 
“Vâng, chủ yếu là em cứ thắc mắc về phản ứng của anh”, em nói 
“Anh có làm em sợ không?” tôi hỏi lòng quả quyết em sẽ phủ nhận điều đó 
“Không”,  
Tôi cố để không mỉm cười nhưng vẫn không thể “Anh xin lỗi vì đã làm em sợ hãi”, nụ cười của tôi tan biến cùng với sự hóm hỉnh chớp nhoáng “Đó chỉ là mối bận tâm nếu em có ở đó trong khi anh đang đi săn”.  
“Tệ lắm sao anh?” 
Hình dung trong đầu tôi đã là quá nhiều – Bella – thật dễ bị tổn thương trong bóng đêm trống rỗng, tôi – không thể kiểm soát nổi mình. Tôi phải cố lắm để xua đuổi hình ảnh tưởng tượng đó ra khỏi đầu mình “Cực kỳ tệ hại” 

Tôi hít một hơi thật sâu, tập trung một khắc vào cơn khát đang bùng cháy. Cảm nhận thấy nó, điều khiển được nó và chứng minh rằng tôi đủ sức để chi phối nó. Cơn khát sẽ không bao giờ còn điều khiển tôi được nữa, tôi quyết tâm làm được việc đó. Em sẽ được an toàn khi ở bên tôi. Tôi ngước lên những đám mây đáng được chào đón đang kéo tới mà không nhìn chúng ước gì quyết tâm của mình có thể tạo ra được bất kỳ sự khác biệt nào nếu như tôi đi săn khi băng vụt qua mùi hương của em.  
“Khi đi săn bọn anh chỉ còn dựa vào những giác quan của mình”, tôi nói đắn đo từng từ trước khi nói ra “có nghĩa là ít kiểm soát hơn bởi đầu óc của bọn anh. Đặc biệt là dựa vào khứu giác của mình. Nếu như em mà ở gần bên anh những khi đó, khi anh bị mất kiểm soát theo cách đó…” 
Tôi lắc đầu trong nỗi đau đớn trước ý nghĩ về điều sẽ – chứ không phải là có thể – điều chắc chắn sẽ xảy ra sau đó.  
Tôi lắng nghe nhịp đập trái tim em rồi quay sang không ngừng cố gắng đọc đôi mắt em. 
Khuôn mặt Bella vẫn rất trấn tĩnh, đôi mắt nghiêm trang. Tôi đoán rằng đôi môi mím lại kia đang quan tâm đến vấn đề gì đó. Nhưng em quan tâm đến cái gì? Sự an toàn của bản thân em? Hay về nỗi thống khổ của tôi? Tôi vẫn tiếp tục nhìn em chằm chằm cố gắng dịch những ấn tượng mơ hồ trên khuôn mặt em ra thành những sự thật chắc chắn.  
Em quay nhìn lại tôi, sau một chốc đôi mắt em mở to hơn nữa, đôi đồng tử giãn rộng dù ánh sáng vẫn không thay đổi. Hơi thở của tôi dồn dập và đột ngột bầu không khí yên ắng trong xe như thể tiếng vo ve cũng giống như trong lớp sinh học tối om buổi chiều nay. Những nhịp đập giữa hai chúng tôi lại bắt đầu tăng tốc, khát khao được chạm vào em bừng lên mạnh mẽ hơn cả những thôi thúc của cơn khát trong tôi.  
Dòng điện rộn ràng khiến tôi cảm thấy như mình lại có những mạch đập. Cả cơ thể tôi cùng ca hát với điều đó. Như thể tôi là một con người. Tôi muốn được cảm thấy hơi ấm từ đôi làn môi em áp lên môi tôi hơn bất cứ thứ gì trên đời này. Trong một giây tôi phải vật lộn với chính mình để tìm ra được sức mạnh, sự kiểm soát để có thể đặt miệng mình gần kề bên làn da em… 
Em thở một hơi thật khó khăn và rồi tôi nhận ra khi hơi thở của tôi trở nên gấp gáp thì hơi thở của em cũng như ngừng lại. Tôi khép chặt mắt mình cố gắng phá vỡ sợi dây liên kết giữa hai chúng tôi. Không được phạm thêm những sai lầm nữa.  
Sự tồn tại của Bella được gắn với hàng ngàn quá trình trao đổi chất cân bằng vô cùng mong manh, tất cả đều rất dễ dàng bị phá vỡ. Quá trình nở phổi hay dòng lưu thông ô xy quyết định đến việc em sẽ sống hay chết. Những nhịp đập của trái tim mong manh dễ vỡ của em có thể bị dừng lại bất cứ lúc nào bởi hàng loạt những tai nạn ngớ ngẩn, bệnh tật hoặc là bởi tôi nữa.  
Tôi không tin rằng bất cứ thành viên nào trong gia đình mình sẽ do dự nếu anh ta hoặc cô ta có lại một cơ hội ình – nếu như anh ta hoặc cô ta có thể đánh đổi sự bất tử để trở lại thành người. Bất cứ ai trong chúng tôi cũng có thể sẵn sàng đứng trong lửa nóng để đánh đổi điều đó. Thậm chí có thể bị đốt cháy hàng ngày trời hay hàng thế kỷ nếu cần thiết.  
Phần lớn những người như chúng tôi đều sùng bái sự bất tử hơn bất cứ thứ gì khác. Có cả những con người còn cầu xin để có được điều đó, những con người mò mẫm tìm kiếm trong bóng đêm những kẻ có thể ban phát cho họ những món quà đen tối nhất.  
Không phải là chúng tôi, không phải gia đình tôi, chúng tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ để có thể trở lại thành người.  
Nhưng chưa có ai trong gia đình tôi lâm vào cảnh khao khát một con đường trở lại như tôi hiện giờ. Tôi nhìn chằm chằm vào vết rỗ nhỏ li ti và những vết nứt trên chiếc kính chắn gió như thể đằng sau những tấm kính đó có ẩn giấu cách giải pháp cho vấn đề của mình. Dòng điện đó vẫn chưa hề phai lạt và tôi phải hết sức tập trung để giữ đôi tay mình gắn chặt vào vô lăng.  
Bàn tay phải của tôi lại nhói lên không phải là với cơn đau từ lúc tôi chạm vào em khi nãy. 
“Bella, anh nghĩ bây giờ đã là lúc em nên vào trong nhà đi” 
Em ngoan ngoãn nghe theo lời tôi, không một lời bình luận, bước ra khỏi xe ô tô và đóng cánh cửa lại sau lưng mình. Có phải cũng như tôi, em đã nhận thấy rõ ràng nguy cơ tiềm tàng của một tai họa đang chờ đón?  
Phải chăng phải rời khỏi tôi khiến em cảm thấy đau đớn giống nỗi đau của tôi khi phải nhìn em bước đi? Niềm an ủi duy nhất của tôi lúc này là tôi có thể sớm nhìn thấy em, sớm hơn thời điểm em có thể nhìn thấy tôi. Tôi mỉm cười trước ý nghĩ đó, kéo cửa kính xuống và vươn người sang để có thể nói chuyện với em thêm một lần nữa. Bây giờ thì đã an toàn hơn khi mà hơi ấm của em đã ở bên ngòai xe.  
Em quay lại để xem tôi còn cần gì, tò mò 
Vẫn còn tò mò lắm dù ngày hôm nay em đã đặt ra cho tôi khá nhiều câu hỏi. Sự hiếu kỳ của tôi vẫn hòan tòan chưa được thỏa mãn, trả lời các câu hỏi của em chỉ khiến tôi tiết lộ nhiều hơn nữa về những điều bí mật của mình. Ngoại trừ những suy đoán của chính mình tôi thu lượm được rất ít về em. Như thế rõ ràng là không công bằng. 
“Này Bella?” 
“Vâng” 
“Ngày mai là tới lượt anh đấy nhé!” 
Trán em nhăn lại “Tới lượt anh làm gì cơ?” 
“Tới phiên anh đặt câu hỏi”. Ngày mai khi chúng tôi bên nhau ở một nơi an toàn hơn, được bao bọc bởi vô số các bằng chứng, tôi sẽ có được những câu hỏi của mình. Tôi cười toét miệng khi nghĩ tới chuyện đó và phải lập tức quay đi bởi lẽ em chẳng hề có dấu hiệu nào muốn rời đi. Dù em có đang đứng bên ngòai xe ô tô của tôi đi nữa dư âm của luồng điện vẫn còn đâu đó trong bầu không khí. Tôi muốn mình cũng bước ra ngòai, đi với em đến tận cửa nhà như một cái cớ để tôi có thể được ở bên em lâu hơn chút nữa.  
Không được có thêm những sai lầm nữa! Tôi nhấn ga và rồi thở dài khi bóng em khuất dần phía sau tôi. Tất cả cứ như là tôi luôn hoặc là chạy tới bên em hoặc là chạy xa khỏi em, không bao giờ ở bên em cả. Tôi sẽ phải tìm ra cách nào đó để giữ vững vị trí của mình nếu như chúng tôi tìm được chút bình yên.
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.