Bạn đang đọc Midnight Sun: Chương 09 Part 4
Câu hỏi này của cô xứng đáng nhận được một câu trả lời trung thực hơn bất cứ điều gì khác.
“Điều đó hoàn toàn là chắc chắn!”
Đôi mắt của cô nheo lại một chút bây giờ không còn là những nỗi nghi ngờ nữa mà là biểu hiện quan tâm một cách hơi kỳ cục. Cô lại đưa tay ra vươn ngang qua bàn ăn thật chậm rãi và thận trọng. Tôi lại rụt tay lại khỏi chạm vào bàn tay cô nhưng cô phớt lờ cố rướn để chạm vào tôi. Tôi nín thở không phải bởi mùi hương của cô mà bởi sự căng thẳng tột độ và bất ngờ. Sợ hãi. Làn da đáng ghét của tôi sẽ khiến cô thấy kinh tởm mà bỏ chạy.
Cô khẽ chạm nhẹ đầu ngón tay vào mu bàn tay của tôi. Hơi ấm toát ra từ cái chạm tay thật nhẹ ấy của cô không giống với bất cứ thứ gì mà tôi đã từng cảm nhận trước đây. Giống như một niềm thích thú nào đó thật trong sáng. Sẽ là như thế trừ sự sợ hãi của tôi. Tôi nhìn khuôn mặt cô khi cô cảm nhận thấy nước da lạnh lẽo cứng như đá của tôi, tôi vẫn không biết làm thế nào để thở lại được. Một nụ cười nửa miệng hé nở trên đôi bờ môi của cô
“Cám ơn anh”, cô nói rồi ngẩng nhìn tôi, một cái nhìn thật mãnh liệt chứa chan cảm xúc “đây là lần thứ hai rồi!”
Những ngón tay mềm mại của cô nấn ná trên bàn tay tôi như thể chúng cảm thấy thật dễ chịu khi được ở đó. Tôi đáp lại lời cô với giọng nói bình thường nhất có thể “Nhưng chúng ta phải cố gắng đừng có lần thứ ba nữa nhé!”
Cô mỉm cười trước câu nói của tôi nhưng vẫn gật đầu. Tôi rút bàn tay của mình về. Với những cảm xúc hoàn toàn mới mẻ với cái chạm tay vừa rồi tôi sẽ không đợi cho đến khi sự bao dung qua đi và cô sẽ đột ngột thay đổi. Tôi giấu đôi tay xuống dưới gầm bàn.
Tôi cố gắng đọc ánh mắt của cô dù tâm tư của cô khép kín tôi vẫn có thể nhận thấy được niềm tin và nỗi phân vân trong đôi mắt ấy. Trong giây phút đó tôi nhận ra rằng tôi muốn trả lời những câu hỏi của cô. Không phải bởi tôi nợ cô điều đó cũng không phải tôi muốn cô tin tôi. Tôi muốn cô hiểu rõ về tôi.
“Tôi đã đi theo cô đến Port Angeles”, tôi nói, những từ ngữ cứ ào ạt tuôn ra nhanh tới mức tôi không thể nào có thời gian để chỉnh lại. Tôi biết những nguy cơ khi tôi nói ra sự thật, những mối hiểm họa tôi sẽ phải đối mặt. Bất cứ lúc nào sự bình tĩnh bất thường này của cô cũng có thể chuyển ngay sang thành nỗi khiếp đảm. Ngược lại biết được điều này lại khiến tôi nói gấp gáp hơn “Trước đây tôi chưa bao giờ cố để cứu sống ai cả và nó cũng đã mang lại cho tôi những rắc rối nhiều hơn là tôi tưởng. Có thể bởi lẽ đó là cô. Người bình thường cứ đi nhan nhản trên đường cả ngày mà có bị làm sao đâu.”
Tôi nhìn cô chờ đợi
Cô mỉm cười, đôi bờ môi cong lên và đôi mắt nâu màu chocolate trở nên ấm áp.
“Đã bao giờ anh từng nghĩ rằng ngay lần đầu tiên khi chiếc xe tải đó lao vào tôi có thể là lúc số tôi đã tận và anh đã lao vào để phá vỡ số mệnh đó của tôi hay không?”, cô hỏi
“Đã bao giờ anh từng nghĩ rằng ngay lần đầu tiên khi chiếc xe tải đó lao vào tôi có thể là lúc số tôi đã tận và anh đã lao vào để phá vỡ số mệnh đó của tôi hay không?”, cô hỏi
“Đó không phải là lần đầu tiên”, tôi nói nhìn chằm chằm xuống tấm khăn trải bàn màu nâu sẫm, đôi vai khom lại vì xấu hổ. Những thanh barrie của tôi đã bị hạ xuống và sự thật cứ tuôn trào ra mà tôi không hề tính đến hậu quả của nó “Số phận của cô đã trở nên đen đủi vào ngày đầu tiên tôi gặp cô.”
Đây là sự thật và nó vẫn làm tôi cảm thấy tức giận. Tôi đã xen vào cuộc sống của cô với vị thế là chiếc lưỡi sắc bén của một cỗ máy chém. Như thể là cô sinh ra để bị giết chết bởi một định mệnh nghiệt ngã, không công bằng. Và tôi chính là minh chứng ột thứ vũ khí bất đắc dĩ, chẳng khác nào một số mệnh tương tự như vậy cố gắng thực thi điều đó với cô. Tôi hình dung số phận trong chân dung của con người – một mụ phù thủy đáng ghê tởm, hằn học với những nỗi ghen tỵ, một nữ thần báo thù.
Tôi muốn quy trách nhiệm ột điều gì đó, một ai đó để tôi có thể chiến đấu chống lại. Tôi có thể hủy diệt điều gì đó, bất cứ điều gì chỉ để Bella được an tòan. Bella vẫn im lặng, hơi thở của cô trở nên gấp gáp hơn. Tôi ngước lên nhìn Bella biết rằng rồi cuối cùng tôi cũng sẽ nhận ra được sự sợ hãi mà tôi vẫn hằng trông đợi. Chẳng phải tôi đã như thú nhận rằng mình gần như đã giết chết cô? Điều đó còn gần hơn cả khoảng cách vài inches giữa cô và chiếc xe tải khi nó sắp sửa lao vào cô. Nhưng kìa, khuôn mặt cô vẫn rất bình thản, đôi mắt mở rộng với đầy nỗi quan tâm.
“Cô còn nhớ không?” cô hẳn là còn nhớ chuyện đó.
“Tôi nhớ”, cô đáp giọng thật điềm tĩnh. Đôi mắt sâu thăm thẳm của cô vẫn tỉnh táo.
Cô ấy biết! Cô biết rằng tôi đã từng muốn giết chết cô. Những tiếng kêu thét hãi hùng ở đâu rồi?
“Thế mà cô vẫn ngồi ở đây!”, tôi nói chỉ ra cho cô thấy điểm mâu thuẫn cố hữu sau tất cả những chuyện đã xảy ra.
“Phải, tôi có thể ngồi được ở đây là vì có anh”, vẻ mặt của cô thay đổi chuyển qua vẻ tò mò khi cô vụng về chuyển đề tài “Bằng cách nào đó hôm nay anh đã tìm ra tôi”
Tuyệt vọng tôi cố gắng dựng lên một thanh barrie ngăn những ý nghĩ của cô tiếp tục liều lĩnh để tìm ra sự thật. Với tôi điều này không hợp logic một chút nào cả! Làm sao mà cô có thể quan tâm đến những chuyện khác với ánh mắt tin tưởng đến thế kia bên bàn ăn?
Cô tiếp tục chờ đợi, đầy tò mò. Nước da của cô trắng xanh – rất tự nhiên với cô nhưng lại là điều tôi rất quan tâm. Suất ăn tối đặt trước mặt cô hầu như không được đụng tới. Nếu tôi tiếp tục nói ra hết sự thật với cô thì hẳn cô phải cần đến cả một bữa ăn buffee khi cơn sốc đã qua đi.
Tôi ra điều kiện cho cô “Cô cứ ăn đi rồi tôi sẽ kể tiếp”
Cô thực hiện điều tôi yêu cầu chỉ trong một giây sau đó, cho ngay một miếng vào miệng với một tốc độ có thể tạo ra ấn tượng sai lầm về sự bình tĩnh của mình. Cô còn khao khát câu trả lời của tôi hơn cả những gì cô thể hiện trong mắt mình.
“Thật ra tìm cô hơi khó”, tôi nói với cô “Thường thì tôi tìm được người nào đó một cách dễ dàng chỉ cần tôi nghe được suy nghĩ của họ một lần trước đó”.
Tôi cẩn trọng nhìn khuôn mặt cô khi thốt ra những lời đó, đoán đúng cảm xúc của cô là một chuyện, cô xác nhận đoán định của tôi lại là chuyện khác.
Cô vẫn không hề bộc lộ cảm xúc gì, mắt vẫn mở to. Tôi cảm thấy hai hàm răng mình đánh lập cập vào nhau trong khi chờ đợi cơn hoảng hốt của cô nổ ra.
Nhưng cô chỉ chớp mắt một lần, nuốt nước miếng và nhanh chóng nuốt thêm một miếng bánh nữa vào miệng. Cô ấy muốn tôi tiếp tục câu chuyện của mình.
“Tôi đã dõi theo Jessica”, tôi nói tiếp và thận trọng với từng lời nói của mình “nhưng không chú tâm lắm, như tôi nói rồi đấy chỉ có cô mới có thể gặp rắc rối ở cái thị trấn Port Angeles này” tôi không thể nào cưỡng lại việc thêm câu nói đó vào. Cô có nhận thấy rằng mọi người khác vẫn sống mà chẳng bị gây phiền phức bởi những nguy hiểm cận kề cái chết hay cô nghĩ như cô vẫn là bình thường? Cô là thứ xa nhất với cái tiêu chuẩn bình thường mà tôi đã từng gặp. “Lúc đầu thì tôi không nhận ra là cô đã bỏ đi. Khi tôi thấy rằng cô không còn ở đó với cô ta nữa tôi đã bổ đi tìm cô ở hiệu sách mà Jessica đã nghĩ đến. Tôi có thể nói rằng cô đã không bước vào trong hiệu sách đó mà đi xuôi về phía nam và hiểu rằng thế nào cô cũng bị lạc đường. Nhưng tôi chỉ có thể đứng đó mà chờ đợi cô, dò xét ý nghĩ của những người đi trên đường tìm xem liệu có ai chú ý đến cô để tôi có thể tìm thấy cô đang ở đâu. Tôi không có lý do để lo lắng nhưng tôi lại cảm thấy bất an lạ thường…”. Tôi thở gấp hơn khi nhớ lại những phút giây hoang mang đó. Hương thơm của cô vẫn dữ dội cháy bỏng trong cổ họng tôi và tôi cảm thấy thực sự vui mừng. Nỗi đau này cũng có nghĩa là cô vẫn đang còn sống. Chừng nào cơn khát còn cháy bỏng trong tôi chừng đó cô còn được an toàn.
“Tôi bắt đầu lái xe vòng vòng trong lúc vẫn lắng nghe…” tôi hy vọng cô có thể hiểu những lời đó bởi lẽ nó cũng khá là rối rắm. “Cuối cùng mặt trời cũng lặn và tôi gần như là đã bỏ xe lại để chạy ra ngoài lần theo dấu cô, sau rồi…”
Những ký ức ập trở lại rõ ràng và sống động như thể tôi đang trở lại những giây phút đó, tôi lại cảm thấy cơn tức giận điên cuồng sôi sục khắp cơ thể mình khiến cho nó đông cứng như đá.
Tôi muốn hắn phải chết, hắn cần phải chết. Quai hàm tôi nghiến thật chặt trong nỗ lực giữ mình ngồi lại bên bàn ăn. Bella vẫn cần đến tôi, đó mới là điều quan trọng.
“Và rồi thế nào nữa?”, cô thì thầm đôi mắt nâu mở to
“Tôi nghe thấy những suy nghĩ của chúng”, tôi rít qua kẽ răng không thể ngăn những lời nói của mình thốt ra thành tiếng gầm gừ “Tôi nhìn thấy gương mặt của “em” hiện lên trong đầu hắn”
Tôi gần như không thể cưỡng lại thôi thúc phải giết chết hắn. Tôi vẫn biết chính xác phải tìm hắn ở đâu. Những ý nghĩ đen tối của hắn hút vào bầu trời đêm kéo tôi về phía chúng.
Tôi đưa tay ra che mặt, biết rằng vẻ biểu hiện của tôi giờ đây là của một con quái vật, một kẻ đi săn, một tên giết người. Tôi cố gắng gắn chặt vào hình dung khuôn mặt của cô sau đôi mắt đang khép của mình để kiềm chế mình, chỉ tập trung vào khuôn mặt của cô ấy mà thôi. Bộ khung xương mảnh dẻ của cô ấy, lớp màng mỏng manh của làn da xanh xao giống như tấm lụa trải căng trên lớp kính cứng, quá mềm mại và dễ dàng bị phá hủy. Trong thế giới này cô thật dễ bị làm tổn thương. Cô cần phải có người bảo vệ ình. Trong những vòng xoáy không theo trật tự của số phận, tôi gần giống như là người có thể đảm nhiệm trọng trách đó.
Tôi cố gắng giải thích để cô hiểu được những phản ứng đầy bạo lực đó của mình
“Cô không thể hiểu là tôi đã phải khó khăn đến mức nào khi chỉ đưa cô đi trong khi để bọn chúng được sống.”, tôi thầm thì “Tôi có thể để cô đi cùng với Jessica và Angela nhưng tôi sợ rằng khi cô để lại tôi một mình tôi sẽ lao đi tìm bọn chúng”
Đây là lần thứ hai trong đêm nay tôi thú nhận về một vụ giết người có chủ đích của mình. Ít nhất điều này cũng có thể bào chữa được.
Cô vẫn giữ im lặng trong lúc tôi đang vật lộn để kiềm chế bản thân mình. Tôi lắng nghe nhịp đập trái tim cô. Những nhịp điệu đó cũng hơi bất thường một chút nhưng rồi cũng chậm dần lại theo thời gian và cuối cùng lại trở lại nhịp bình thường. Hơi thở của cô cũng vậy, thật khẽ và ổn định.
Tôi gần như đã chạm tới điểm giới hạn. Tôi cần phải lái xe đưa cô về nhà trước khi…
Và rồi tôi sẽ giết chết hắn? Tôi sẽ lại trở thành kẻ giết người khi mà cô đã tin tưởng tôi như thế? Còn có cách nào khác để ngăn cản tôi nữa không? Cô ấy đã hứa sẽ cho tôi biết về giả thiết của cô khi chúng tôi chỉ có một mình. Tôi có muốn biết điều đó không? Tôi nóng lòng được biết nhưng liệu kết quả đáp lại sự hiếu kỳ của tôi liệu có tồi tệ hơn là không biết gì hay không?
Xét trên khía cạnh nào đó thì cô đã biết đủ sự thật cho cả buổi tối nay rồi.
Tôi lại nhìn cô, khuôn mặt cô trông còn xanh xao hơn cả trước nữa nhưng rất bình tĩnh.
“Cô đã sẵn sàng để về nhà chưa?”
“Tôi đã sẵn sàng rồi”, cô nói cẩn trọng lựa từng từ như thể chỉ với từ “Vâng” thì chưa đủ diễn tả được những gì cô muốn nói.
Mới chán ngán làm sao!
Cô bồi bàn đã quay trở lại. Cô ta đã nghe được câu nói vừa rồi của Bella khi đang run rẩy đứng bên kia tấm vách ngăn phân vân xem có nên hỏi tôi dùng thêm món gì. Tôi đảo mắt trước một vài gợi ý cô ta dành cho tôi trong đầu.
“Chúng tôi có thể giúp gì cho anh?”, cô ta hỏi tôi,
“Vui lòng cho chúng tôi tính tiền, cảm ơn cô”, tôi nói với cô ta mắt vẫn nhìn Bella.
Cô bồi bàn không còn thở được như bình thường nữa, nói theo cách của Bella là cô ta đang tạm thời bị làm cho lóa mắt bởi giọng nói của tôi.
Trong giây phút bất chợt của nhận thức, khi đang lắng nghe giọng nói của mình vang lên trong đầu cô gái tầm thường đó, tôi hiểu tại sao tối nay tôi lại nhận được nhiều sự ngưỡng mộ chứ không phải là những nỗi e sợ như thường thấy. Đó là nhờ có Bella. Khi tôi cố gắng để Bella được an toàn khi ở cạnh mình, làm ình đỡ có vẻ đáng sợ hơn, cố làm sao để mình giống con người nhất tôi đã hoàn toàn đánh mất những điều đáng ghê tởm của mình. Giờ đây những con người kia chỉ còn nhìn thấy vẻ đẹp của tôi và những bản năng xấu xa của tôi đã được kiềm chế một cách thận trọng.
Tôi ngước nhìn cô bồi bàn, đợi cho đến khi cô ta có thể trấn tĩnh lại. Đó chỉ là một loại cảm xúc mà thôi bây giờ thì tôi đã hiểu được nguyên nhân.
“Vâng”, cô ta lắp bắp “hóa đơn của anh đây”
Cô ta chuyển cho tôi một chiếc bìa da nhỏ kẹp bên trong là hóa đơn trong đầu nghĩ đến tấm cạc mà cô đã thả vào phía sau tờ giấy tính tiền. Một tấm cạc có ghi đầy đủ tên và số điện thoại của cô ta ở trên đó.
Tôi đã cầm sẵn tiền, trả lại ngay lập tức cho cô bồi bàn chiếc bìa da, cô ta sẽ không cần phải phí thời gian đợi một cú điện thoại không bao giờ có.
“Cô không cần phải trả lại đâu”, tôi nói với cô ta hy vọng số tiền boa sẽ đủ làm khuây khỏa nỗi thất vọng của cô.
Tôi đứng dậy, Bella cũng hấp tấp đứng dậy theo. Tôi những muốn chìa tay ra cho cô nhưng lại nghĩ hành động đó có thể đẩy lui vận may của mình trong buổi tối hôm nay. Tôi nói lời cám ơn với cô bồi bàn, mắt vẫn không rời khỏi khuôn mặt Bella. Có vẻ như Bella cũng nhận thấy điều gì đó rất thú vị.
Hai chúng tôi chầm chậm thả bước ra ngoài, tôi bước đi bên cô với khoảng cách gần nhất mà tôi có thể giữ được. Đủ gần để có thể cảm nhận được hơi ấm toát ra từ cơ thể cô giống như một cái chạm thật nhẹ lên phía bên trái người mình. Khi tôi giữ cánh cửa cho cô, cô khẽ thở dài, tôi phân vân không biết cô hối tiếc điều gì mà buồn đến vậy. Tôi nhìn sâu vào mắt cô, tính cất lời hỏi thì đột nhiên cô cúi xuống nhìn dưới nền trông vẻ hơi bối rối. Hành động của cô khiến tôi càng thấy nôn nóng hơn và cảm thấy khó chịu khi đặt câu hỏi cho cô. Chúng tôi tiếp tục giữ im lặng trong suốt khoảng thời gian từ lúc tôi mở cửa cho cô đến khi chúng tôi bước vào trong xe ô tô.
Tôi khởi động bộ phận sưởi ấm, bầu không khí trong xe ấm lên nhanh chóng, một chiếc xe lạnh lẽo sẽ làm cô cảm thấy không thoải mái. Cô rúc người sâu vào trong áo khoác của tôi, một nụ cười khẽ nở trên đôi môi. Tôi chờ đợi, cố gắng trì hoãn cuộc nói chuyện của chúng tôi cho đến khi ánh sáng của những chiếc đèn đường mờ dần lại phía sau. Nó mang lại cho tôi cảm giác được ở bên cô một mình.
Điều gì mới là đúng đắn đây? Bởi lẽ giờ đây tôi chỉ tập trung vào cô nên chiếc ô tô có vẻ như thật nhỏ bé. Hương thơm của cô cuộn xoáy trong xe ô tô cùng với luồng hơi ấm của chiếc máy sưởi, cứ mỗi lúc một dày và mạnh mẽ hơn. Tự thân mùi hương ấy phát triển lớn dần lên giống như là một thực thể khác đang tồn tại trong chiếc xe của tôi vậy – một sự có mặt đòi hỏi phải được thừa nhận.
Và nó đã có được sự thừa nhận: cơn khát trong tôi bừng cháy. Dù vậy cơn khát đó vẫn có thể chấp nhận được, nó là một sự chiếm hữu thật kỳ lạ với tôi. Đêm nay tôi đã được nhận quá nhiều, nhiều hơn những gì tôi có thể trông đợi. Và cô ấy vẫn ngồi đây, tình nguyện ở bên cạnh tôi. Tôi phải làm gì đó để trả cho cô món nợ này. Sẵn sàng hy sinh. Sẵn sàng nhảy vào lửa đỏ vì cô.
Nếu như giờ đây tôi có thể làm điều đó: chỉ bùng cháy lên, ngoài ra không còn gì nữa. Nhưng nọc độc đang không ngừng tuôn trào trong miệng tôi, những bó cơ căng lên sẵn sàng như thể tôi đang trong cuộc săn…
Tôi phải bỏ những ý nghĩ đó ra khỏi đầu mình và tôi biết điều gì có thể khiến tôi xao lãng.
“Bây giờ thì…” tôi nói với cô, nỗi sợ hãi khi nghĩ về phản ứng của cô đã dập tắt ngọn lửa trong tôi “đến lượt cô rồi đấy”.
Hết Chap 9