Bạn đang đọc Midnight Sun: Chương 09 Part 2
“Cô hãy nói bất cứ chuyện tầm phào vớ vẩn nào đó đến khi tôi bình tĩnh trở lại ấy!”, tôi chỉ rõ, quai hàm vẫn nghiến chặt! Thực tế điều cô cần làm là giúp tôi không cho phép mình chạy ra khỏi xe ô tô! Tôi vẫn nghe được những ý nghĩ của con quái vật Lonnie, sự thất vọng và nỗi tức tối của hắn! Tôi biết mình phải tìm hắn ở đâu, tôi nhắm chặt mắt ước gì mình không nhìn thấy gì cả…
“Um, cô ngập ngừng, hẳn là đang cố gắng tìm cho được ẩn ý sau lời đề nghị của tôi, “ngày mai trước khi tới lớp tôi sẽ chẹt vào xe của Tyler Crowley à xem!”. Cô nói như vẻ đó là một câu hỏi thì đúng hơn.
Đúng! Đó chính xác là điều tôi cần! Bella quả là cô gái rất dễ dính dáng đến những gì không mong đợi! Giống như trước đó vụ tấn công đã trở nên hài hước qua lời kể của cô! Nếu tôi đang không bừng bừng trong cơn tàn sát thì hẳn tôi phải cười lớn rồi!
“Tại sao cô lại làm thế?”, tôi quát to để uy hiếp cô tiếp tục nói,
“Hắn ta đi nói với mọi người rằng sẽ dẫn tôi đi chơi, giọng nói của cô giống hệt con mèo nhỏ đang giận giữ vì bị xúc phạm, “hoặc là cậu ta có vấn đề gì đó hoặc là cậu ta đang cố gắng sửa chữa việc suýt nữa thì giết chết tôi trong vụ tai nạn lần trước, anh vẫn nhớ còn gì,”, giọng cô cụt lủn “hẳn cậu ta nghĩ mời tôi đi chơi là cách đúng đắn nhất! Tôi cho rằng nếu tôi gây ra một tai họa cho cậu ta thì chúng tôi sẽ hoà, cậu ta sẽ chẳng phải sửa chữa lỗi lầm nào hết! Tôi chẳng cần rước thêm ình kẻ thù và nếu cậu ta để cho tôi yên thì Lauren sẽ không có cớ gì mà chọc ngoáy tôi! Dù vậy có thể là tôi sẽ đâm nát cái xe tải của cậu ấy thôi,” cô tiếp tục ra chiều đang suy nghĩ “Nếu mà cậu ta không có xe thì còn đưa ai đi chơi được nữa”,
Thật đáng phấn khích khi thấy rằng đôi khi Bella nhầm lẫn mọi chuyện lên! Sự nhẫn nại của Tyler không liên can gì đến vụ tai nạn! Cô có vẻ như không hề hay biết sức hấp dẫn của mình đối với các cậu trai ở trường học. Và cô cũng không hay biết gì về sức hấp dẫn của cô với tôi?
Chí ít thì câu chuyện của cô cũng có hiệu quả! Cách suy nghĩ khác người của cô luôn tỏ ra lôi cuốn! Tôi dần lấy lại bình tĩnh, kiểm soát được bản thân mình và suy nghĩ được một số điều khác ngòai những báo thù và tra tấn!
“Tôi nghe qua chuyện đó rồi,” tôi cất tiếng! Cô chợt ngưng bặt và tôi thì lại cần cô tiếp tục nói!
“Anh đã nghe qua?”, cô hỏi đầy ngờ vực! Và rồi giọng nói của cô còn bực tức hơn nữa,
“Và nếu cậu ta có bị liệt từ cổ trở xuống thì cũng sẽ không hẹn hò với chơi bời gì được nữa!”,
Tôi ước gì mình có thể bằng cách nào đó yêu cầu cô tiếp tục đề tài về chết chóc và tổn thương cơ thể mà có vẻ không điên rồ nhất! Cô sẽ không thể nào có một cách tốt hơn để trấn tĩnh tôi! Và những lời nói mỉa mai đầy ngoa dụ của cô chính là những thứ tôi cần vào lúc này!
Tôi thở dài và mở mắt ra,
“Anh đã khá hơn chưa?”, cô rụt rè hỏi,
“Cũng chưa hẳn,”
Không, tôi chỉ mới bình tĩnh lại chứ chưa khá hơn! Bởi vì tôi mới vừa nhận ra tôi chỉ sẽ không giết con quái vật Lonnie và tôi vẫn khao khát một thứ hơn bất cứ thứ gì khác trên đời này! Hơn bất cứ một thứ gì!
Thứ duy nhất tôi mong muốn vào thời khắc này còn hơn cả một vụ giết người vì công lý đó chính là cô gái đang ngồi bên cạnh tôi! Dù tôi không thể có cô nhưng chỉ giấc mơ có được cô thôi cũng giúp tôi đêm nay không sa đà vào một cuộc săn lùng chết chóc – bất kể là cô là người đáng bảo vệ đến chừng nào!
Bella xứng đáng được hưởng những điều tốt đẹp hơn là một tên giết người,
Tôi đã mất đến bảy mươi năm để cố gắng trở thành một cái gì đó hơn thế – một thứ gì đó chứ không phải là một tên giết người! Nhưng từng ấy năm cố gắng cũng chẳng thể nào giúp tôi xứng đáng với cô gái đang ngồi bên! Và tôi cảm thấy nếu tôi buông thả mình quay trở về lối sống cũ dù chỉ trong một đêm thì cô sẽ vuột khỏi tầm tay của tôi mãi mãi! Dù tôi có không hút máu của chúng, dù không có màu đỏ lòe loẹt trong mắt tôi như một bằng chứng tố cáo thì liệu cô có không cảm thấy sự khác biệt không!
Tôi chỉ đang cố gắng sống cho tốt để xứng với cô! Đó sẽ là một chiến thắng dường như là ngòai tầm nhưng tôi sẽ luôn giữ mình cố gắng!
“Có chuyện gì vậy?”, cô thì thầm,
Hơi thở của cô dâng ngập mũi tôi, nhắc tôi nhớ rằng tôi chẳng hề xứng đáng với cô! Trải qua tất cả mọi việc dù rằng tôi yêu cô nhiều đến thế nào đi chăng nữa, cô vẫn làm nọc độc tiết ra không ngừng trong miệng tôi
Tôi sẽ trung thực với cô chừng nào tôi có thể! Tôi nợ cô điều đó,
“thỉnh thoảng tôi lại có vấn đề với tính khí của mình, Bella”, tôi dõi mắt ra ngoài bầu trời tối đen vừa ước ao cô có thể nghe thấy sự ghê rợn cố hữu trong giọng nói của mình vừa ước sao cô đừng nhận thấy gì hết…Hầu như cô chẳng nhận ra điều đó! Chạy đi, Bella chạy ngay đi, ở lại với tôi, Bella, hãy ở lại! “Nhưng sẽ chẳng ích gì nếu tôi quay trở lại và săn lùng chúng…”, chỉ nghĩ đến điều đó thôi tôi đã muốn nhảy ra khỏi xe. Tôi nuốt một hơi dài để mùi hương ngọt ngào của cô trôi xuống cổ họng mình, “Ít nhất đó cũng là điều mà tôi đang cố thuyết phục mình!”.
“Oh”,
Cô chỉ nói có vậy, cô đã hiểu những gì qua lời nói của tôi? Tôi lén đưa mắt nhìn Bella nhưng tôi chẳng tìm hiểu được gì trên khuôn mặt ấy! Có thể là cô vẫn còn đang sốc! Ừ thì cô cũng không hét lên mà chỉ là chưa thôi!
Chúng tôi ngồi bên nhau im lặng! Tôi tự vật lộn với chính mình cố gắng tìm ra xem tôi nên làm gì và điều gì tôi không thể đây!
“Jessica và Angela sẽ lo lắng lắm!”, cô khẽ nói! Giọng nói của cô thật bình tĩnh, tôi không rõ bằng cách nào mà cô lại có thể làm thế! Có phải cô đang shock không? Hay những sự kiện tối nay còn chưa đủ gây ấn tượng với cô? “Tôi có hẹn với họ rồi mà, ”
Có phải cô đang muốn rời xa tôi? Hay chỉ đơn thuần là cô quan tâm đến sự lo lắng của những người bạn dành cho cô?
Tôi không trả lời chỉ khởi động xe và đưa cô trở lại thị trấn. Càng đến gần thị trấn ý chí của tôi càng lung lay, bởi vì tôi đang lại gần hắn hơn…
Nếu điều đó là không thể, nếu tôi không bao giờ có thể xứng đáng với cô thì cảm giác của tôi sẽ ra sao nếu tôi cho hắn đi mà không hề trừng phạt hắn? Chắc chắn tôi có thể tự ình làm như thế…
Không, tôi sẽ không giờ bỏ cuộc. Ít nhất là vào lúc này, tôi cần cô nhiều tới độ có thể từ bỏ…
Chúng tôi đậu xe ở trước cửa nhà hàng nơi cô có hẹn với các bạn của mình trước khi tôi phải sử dụng đến khả năng đọc ý nghĩ của mình! Jessica và Angela đã ăn xong, bây giờ thì hai cô thực sự lo lắng cho Bella. Hai cô đang trên đường đi tìm Bella tiến về phía trước dọc theo con phố đã tối.
Đêm nay không phải là một đêm an toàn để hai cô có thể thong dong thả bộ.
“Làm thế nào mà anh biết được…”, câu hỏi bỏ lửng của Bella làm tôi giật mình, tôi chợt nhận ra mình vừa hớ thêm một lần nữa! Tôi đã bị xao lãng đến độ phải quên mất cần hỏi cô xem cô định đi đến đâu để gặp bạn cô!
Thay vì kết thúc câu hỏi và tập trung vào điểm đó Bella lại chỉ khẽ lắc đầu và cười nửa miệng.
Điều này nghĩa là thế nào?
Tôi không có nhiều thời gian để tìm ra câu trả lời cho thái độ chấp nhận của cô trước sự hiểu biết kỳ quặc của tôi. Tôi mở cửa bên phía mình,
“Anh làm gì thế?”, cô hỏi giật nảy mình,
Không để em thoát khỏi tầm nhìn của tôi! Để tôi không phải ở một mình đêm nay! Để mọi việc nằm trong trật tự! “Tôi đưa cô đi ăn tối!”,
Chương 9 Port Angeles (tiếp theo)
Điều này thật thú vị! Cứ tưởng tượng một đêm tôi một mình dẫn theo Alice và vờ như vô tình chọn đúng nhà hàng mà Bella và các bạn của cô đang ăn tối! Và giờ đây xét trên mặt nào đó thì tôi đang hẹn hò với cô! Nó chỉ không được tính là cuộc hẹn là bởi tôi không cho cô cơ hội để nói lời từ chối!
Thay vì chờ tôi đi đến mở cửa cô đã gần như mở xong cửa trước khi tôi bước vòng qua xe, bực bội vì phải di chuyển với một tốc độ chậm chạp. Lối cư xử đó của cô là vì cô không quen được đối xử như một quý cô hay là do cô không coi tôi là một người đàn ông lịch thiệp?
Tôi chờ cô bước ra cùng tôi lòng càng nôn nao khi nhận ra các bạn cô đang tiến xa dần lên trong bóng đêm,
“Cô ngăn Angela và Jessica lại đi trước khi tôi phải làm việc đó,” tôi nói thật nhanh với cô, “Tôi không đảm bảo mình có thể kiềm chế được mình nếu tôi chạy đi tìm các bạn cô đâu!”! Không, tôi không đủ mạnh để kiềm chế lại mình như lần rồi nữa!
Cô rùng mình rồi trấn tĩnh lại ngay, cô bước tới phía sau các bạn mình rồi cất tiếng gọi to “Jess, Angela”. Hai cô gái quay lại và cô giơ cao tay vẫy để thu hút sự chú ý của họ.
Bella, Oh, bạn ấy ko sao rồi! Angela thở phào nhẹ nhõm,
Muộn lắm rồi đây! Jessica làu bàu nhưng vẫn thấy ơn trời vì Bella đã không bị lạc hoặc bị thương ở đâu cả! Chí ít điều này cũng làm tôi đỡ ghét Jessica hơn so với trước đây,
Họ vội vã quay lại dừng trước mặt Bella và bị sốc khi thấy tôi đang đứng cạnh cô,
Uh, uh! Jessica nghĩ bụng, không thể nào,
Edward Cullen, không phải là cậu ấyđi tìm anh ta hay sao? Nếu thế thì tại sao cậu ấy lại hỏi về việc gia đình anh ta không có mặt trong thị trấn khi mà cậu ấy biết anh ta đang ở đây? Tôi đọc được trong đầu Angela gương mặt xấu hổ của Bella khi cô hỏi Angela có phải anh em tôi thường xuyên không có mặt ở trường. Và rồi cuối cùng Angela cũng đi đến kết luận, không nhất định bạn ấy không biết được.
Những ý nghĩ của Jessica thoắt chuyển từ ngạc nhiên sang nghi ngờ. Bella không nói gì ình biết cả.
“Cậu đã ở đâu vậy?” cô ta hỏi Bella nhìn cô chằm chằm nhưng lại liếc mắt sang tôi.
“Tớ bị lạc rồi sau đó tớ gặp Edward” Bella nói rồi đưa một tay chỉ vào tôi. Cô vẫn giữ được giọng bình tĩnh như bình thường như thể tất cả những điều cô nói ra đều là sự thật.
Hẳn là cô đang bị sốc, điều này giải thích cho sự bình tĩnh đến lạ lùng của cô.
“Các cô cho phép tôi tham gia cùng chứ?”, tôi hỏi cho đúng phép lịch sự, tôi biết rằng hai cô đã ăn xong rồi.
Chúa ơi nhưng mà anh ấy thật nóng bỏng! Jessica thầm nghĩ, đầu óc chợt trở nên mòng mòng.
Angela cũng đang không thể nào suy nghĩ cho khá hơn được! Ước gì bọn mình vẫn chưa ăn! Wow, chỉ là ước gì, wow. Vậy mà tại sao tôi lại không thể khiến cho Bella cảm thấy giống như các bạn của cô hiện giờ nhỉ?
“Ơ tất nhiên rồi”, Jessica đồng ý ngay.
Angela khẽ nhăn mặt “Thực ra thì bọn tớ đã ăn rồi trong lúc chờ cậu tới”, cô bẽn lẽn thú nhận “xin lỗi nhé Bella”,
Cái gì cơ? Cậu im đi! Jessica nghĩ thầm bực bội.
Bella nhún vai nhìn rất thỏai mái, rõ ràng là cô đang bị sốc “Có sao đâu mà, tớ cũng không đói”
“Tôi nghĩ là cô nên ăn cái gì đó thì hơn”, tôi phản đối. Cô cần thêm vào máu của mình một ít đường nữa dù nó vẫn ngọt ngào nhưng mà… tôi phải nghĩ về điều đó một cách gắng gượng. Nỗi khiếp đảm đã khiến cho cô không còn nhớ gì được nữa và một cái dạ dày lép kẹp sẽ chẳng giúp ích gì được. Cô dễ bị ngất xỉu lắm, gì chứ vụ đó thì tôi có kinh nghiệm rồi!
Jessica và Angela sẽ chẳng gặp nguy hiểm nào trên đường nếu họ cứ lái xe thẳng về nhà. Không có bất cứ nguy hiểm nào rình rập theo mỗi bước chân họ.
Và tôi muốn một mình ở bên Bella đến chừng nào cô còn sẵn lòng.
“Các cô sẽ không phiền nếu như tôi lái xe đưa Bella về chứ?”, tôi nói với Jessica trước khi Bella có thể kịp phản ứng lại “Các cô sẽ không cần phải chờ trong khi cô ấy dùng bữa!”
“Ừ, tôi nghĩ là…”, Jessica chăm chú nhìn Bella kiếm tìm vài dấu hiệu thể hiện xem Bella thực sự muốn thế nào.
Mình muốn ở lại đây nhưng có thể cô ta muốn được ở một mình cùng anh ta! Tại sao lại không thế cơ chứ? Jessica nghĩ bụng cùng lúc đó cô ta thấy Bella nháy mắt với mình.
Bella nháy mắt ư?
“Được thôi!”, Angela vội vã, sẵn sàng ra về trước nếu đó là điều mà Bella muốn. Có vẻ như cô ấy muốn như vậy! “Hẹn gặp lại bồ ngày mai nhé Bella, Edward”, cô cố gắng giữ cho giọng nói được bình thường khi thốt ra tên tôi. Và rồi cô chộp lấy tay của Jessica và kéo cô ta đi cùng.
Tôi nhất định phải tìm cách để trả ơn cho Angela vì việc này.
Hai cô gái đã đi đến gần chiếc xe ô tô của Jessica hiện đang nằm gọn trong quầng sáng của ánh đèn đường. Bella thận trọng dõi theo bạn mình một cái nhíu mày thể hiện sự quan tâm của cô cho đến khi hai cô bạn đã bước vào trong xe. Hẳn cô đã hiểu được tình trạng hiểm nguy mà mình đã lâm vào trước đó. Jessica vẫy vẫy tay khi lái đi và Bella cũng vẫy tay đáp lại. Cô không đợi cho đến lúc chiếc xe hoàn toàn mất dạng mới hít một hơi thật sâu và ngước lên nhìn tôi.
“thành thật mà nói tôi không đói đâu”, cô nói
Tại sao cô lại phải đợi cho đến khi bạn mình đi khỏi rồi mới nói điều đó? Có phải cô vẫn muốn được ở bên tôi kể cả bây giờ sau khi đã chứng kiến cơn nổi điên muốn giết người của tôi? Nhưng dù thế nào trước tiên cô cũng cần phải ăn cái gì đó đã.
“Nhưng ít nhất cô cũng phải làm vừa lòng tôi chứ!”
Tôi sóng bước bên cô đi tới dãy ghế vòng nơi bà chủ nhà hàng đang đứng chờ sẵn. Bella nhìn vẫn có vẻ tự chủ. Tôi muốn chạm vào tay cô đặt tay lên trán để kiểm tra nhiệt độ cơ thể của cô. Nhưng đôi tay lạnh giá của tôi sẽ làm cô khó chịu như đã từng như vậy một lần.
Ôi chúa ơi, tiếng nói ồn ào xuất hiện trong đầu cô chủ nhà hàng thu hút sự chú ý của tôi, ôi lạy chúa tôi. Buổi tối hôm nay tôi cứ liên tục phải quay đầu lại. Có phải tôi chú ý đến điều đó chỉ bởi lẽ tôi cũng muốn Bella bị mình thu hút theo cách như vậy? Những con mồi luôn luôn thấy chúng tôi thật là hấp dẫn, tuy vậy trước đây tôi hầu như chẳng mấy bận tâm đến điều này.
“Một bàn cho hai người?”, tôi nhắc cô chủ nhà hàng khi cô ta vẫn còn đang ngây ra chưa nói được gì.
“Ồ vâng, đúng được rồi ạ, xin chào mừng quý khách đến với nhà hàng bella Italia”, ôi giọng nói của anh ta, đầu óc cô chủ cửa hàng vẫn chìm đắm trong những suy đoán,
Cô ta hẳn là em họ của anh ta rồi! Cô ta không thể nào là em gái của anh ta bởi lẽ trông họ chẳng có nét nào giống nhau cả nhưng nhất định là có mối quan hệ gia đình! Không, nhất định không phải họ đang hẹn hò.
Đôi mắt của con người lúc nào cũng bị nhiều thứ che phủ bởi vậy họ chẳng bao giờ nhìn mọi việc được rõ ràng. Làm sao mà người phụ nữ thiển cận này chỉ có thể nhìn thấy sự hấp dẫn của tôi như thể một chiếc bẫy giăng ra cho các con mồi mà không thể nhận ra vẻ đẹp hoàn hảo của cô gái đang đi bên cạnh tôi?
Ừm có lẽ chẳng cần phải đợi cho đến khi cô ta không có mặt ở đó, cô ta suy nghĩ trong khi dẫn chúng tôi đến một chiếc bàn cỡ dành cho đủ cả một gia đình ngay ở nơi đông đúc nhất trong nhà hàng, liệu mình có nên cho anh ta số điện thoại của mình trong khi cô ta còn ngồi đó không đây? bà chủ nhà hàng bắt đầu mơ màng….
Tôi rút ra một tờ 50 đô từ trong túi quần sau, chỉ cần có tiền dính vào con người sẽ trở nên hợp tác nhiệt tình đến không ngờ!
Không chút phản đối Bella đã gần như là kéo ghế ra để ngồi vào cái bàn mà cô chủ nhà hàng đã chỉ. Tôi khẽ lắc đầu với cô, Bella ngập ngừng, nghiêng hẳn đầu về một phía vẻ tò mò. Tối nay quả thật cô có quá nhiều điều để mà phải tò mò. Và một nơi ồn ào đông đúc không phải là chỗ lý tưởng cho câu chuyện này.
“Có chỗ nào riêng tư hơn không thưa cô?”, tôi hỏi cô chủ nhà hàng và đưa luôn cho cô ta tờ giấy bạc. Đôi mắt cô ta mở to kinh ngạc và rồi hẹp lại khi đã cuộn lại tờ giấy bạc trong tay mình.
“Chắc chắn là có rồi”
Cô ta he hé nhìn tờ tiền giấy trong khi dẫn chúng tôi vòng qua tấm vách ngăn.
Năm mươi đô la chỉ ột chiếc bàn tốt hơn? Anh ta còn giàu có nữa, điều này hoàn toàn hợp lý, mình cá là cái áo khoác của anh ta thôi cũng còn giá trị hơn tấm séc tháng trước của mình nữa. Quỷ tha ma bắt, tại sao anh ta lại muốn một chốn riêng tư với cô ta cơ chứ?
Cô ta đưa chúng tôi tới một chiếc bàn riêng biệt nằm trong một góc thật yên tĩnh của nhà hàng. Sẽ chẳng có ai có thể nhìn thấy chúng tôi hay để ý thấy được phản ứng của Bella trước bất cứ điều gì tôi nói với cô. Tôi không có bất cứ manh mối nào để phán đoán những điều mà cô muốn tôi tiết lộ trong đêm nay hay nói một cách khác là những điều tôi phải cho cô biết.
Cô đã đoán biết được những gì rồi? Và cô sẽ giải thích như thế nào cho những sự kiện đã xảy ra trong buổi tối hôm nay?
“Anh thấy bàn này thế nào?”,cô chủ nhà hàng hỏi,
“Hoàn hảo,” tôi nói với cô ta trong lòng cảm thấy hơi có chút khó chịu bởi những ý nghĩ ghen tỵ của cô ta đối với Bella, tôi mỉm cười thật tươi với cô ta phô ra những chiếc răng của mình. Hãy để cô ta nhìn thấy tôi thật rõ ràng.
Whoa, “Người phục vụ bàn của anh sẽ có mặt ngay đấy!” Ôi chúa ơi, anh ta là không có thật! Mình hẳn là vẫn đang ngủ đây, có thể cô ta sẽ biến mất, mình sẽ ghi lại số điện thoại của mình trên đĩa của anh ta kèm với món nước sốt. bà chủ nhà hàng rảo bước đi người hơi loạng choạng về một phía.
Khỉ thật, cô ta vẫn chẳng hề sợ hãi. Tôi đột ngột nhớ lại câu nói bông đùa của Emmett nhiều tuần trước đây khi chúng tôi đang ở trong quán ăn tự chọn của trường “Anh cá là anh có thể dọa dẫm cô ta tốt hơn như vậy nhiều!”,.
Phải chăng tôi đang bị mất lợi thế của mình?
“Anh không nên làm điều đó với mọi người!”, Bella cắt ngang mạch suy nghĩ của tôi với một giọng rõ ràng là không hài lòng chút nào “không công bằng chút nào cả!”
Tôi nhìn chằm chằm vào vẻ mặt phê phán của cô. Cô nói thế nghĩa là thế nào? Tôi có làm cô bồi bàn phải sợ hãi chút nào đâu dù tôi đã cố tình hăm dọa cô ta ” Cô nói tôi làm gì cơ?”
“Làm mọi người lóa mắt chứ còn làm gì nữa! Giờ hẳn là cô ta còn không đứng vững nổi ở trong bếp nữa cơ!”
Về chuyện này thì Bella đã đúng. Cô ta hiện vẫn còn đang trong tình trạng không được minh mẫn cho lắm, đang cố giải thích với đồng nghiệp về phản ứng không đúng đắn của cô ta với tôi.
“Anh nên thôi đi”, Bella tiếp tục bài ca dạy dỗ của mình khi thấy tôi không ngay lập tức đáp lại “Anh phải biết là mình đã gây hiệu ứng như thế nào lên người khác chứ!”
“Tôi mà lại làm người khác lóa mắt ư?” đó mới thật là một lối diễn tả thú vị làm sao, như thế là khá chính xác cho những gì đã xảy ra trong buổi tối ngày hôm nay. Tôi cứ băn khoăn không rõ tại sao lại có sự khác biệt như thế….
“Không lẽ anh không nhận thấy sao?”, cô hỏi tôi vẫn bằng giọng chỉ trích “Bộ anh nghĩ người ta có thể giữ được thăng bằng một cách dễ dàng hay sao?”
“Thế tôi có làm cô lóa mắt không?”, lòng hiếu kỳ thôi thúc mãnh liệt khi tôi lên tiếng, từng từ cứ thốt nhiên buông ra và rồi tôi chẳng thể nào mà lấy lại được.
Song trước cả khi tôi có thời gian để hối tiếc vì đã thốt ra những từ ngữ đó cô đã trả lời “Thường xuyên”, và rồi đôi má của cô bắt đầu ửng đỏ lên bởi nỗi thẹn thùng.
Tôi làm cô ấy lóa mắt,
Trái tim yên lặng của tôi tưởng chừng như vỡ òa với một niềm hy vọng mãnh liệt mà tôi chưa bao giờ cảm thấy trước đây.