Midnight Sun

Chương 01 Part 1


Bạn đang đọc Midnight Sun: Chương 01 Part 1

Chương I: Cái nhìn đầu tiên
Đó là khoảng thời gian trong ngày mà tôi ước mình có thể ngủ.
Trường trung học 
Hay gọi là “nơi chịu đựng để sám hối” được không nhỉ? Nếu thực sự có cách sám hối để chuộc lại tội lỗi của tôi, thì những ngày ở trường trung học cũng nên được tính vào, trong một chừng mực nào đó… Không chỉ là cảm giác mệt mỏi, chán chường mà tôi đã dần quen,… dường như càng ngày sự buồn tẻ càng tăng lên tới mức không thể chịu đựng nổi.. 
Tôi cho rằng đây là trạng thái ngủ của tôi – nếu từ “ngủ” được định nghĩa như là sự trì trệ giữa các khoảng thời gian hoạt động.
Tôi chăm chú vào vết nứt chạy dài trên trần thạch cao ở góc xa quán ăn tự phục vụ, tưởng tượng rằng những đường hoa văn trên trần không tồn tại. Đó là cách duy nhất để không phải chú ý đến những giọng nói rì rào đang tuôn chảy trong đầu tôi
Hàng trăm giọng nói đó tôi lờ đi vì nhàm chán 
Khi nó xuất hiện trong đầu mọi người, tôi sẽ nghe thấy hết. Hôm nay, tất cả các ý nghĩ đều hướng đến sự xuất hiện của một sinh viên nhỏ bé tại đây. Tôi đã nhìn thấy gương mặt mới ấy lặp lại trong suy nghĩ của hết người này đến người khác ở mọi góc độ. Đó chỉ là một cô gái bình thường. Nhưng sự náo động xung quanh xuất hiện của cô có thể hiểu được – giống như sự thích thú của những đứa trẻ với đồ vật toả sáng lấp lánh. Một nửa nam sinh đã tưởng tượng ra cảnh họ hẹn hò với cô, chỉ bởi vì cô là điều gì đó mới mẻ trong mắt họ. Tôi cố gắng hết sức gạt những phiền nhiễu này ra khỏi đầu.
Chỉ có bốn suy nghĩ tôi không muốn nghe vì lí do tôn trọng chứ không vì chán ghét, đó là những người trong gia đình tôi, 2 anh em trai, và 2 chị em gái, những người đã quen với việc suy nghĩ của họ không còn là sự bí mật khi có hiện diện của tôi. Do vậy họ thường không suy nghĩ nhiều khi đó, còn tôi cũng không xâm phạm những ý nghĩ riêng tư của họ hết mức có thể. Tôi luôn cố gắng không nghe.
Cố gắng hết mức có thể, tuy nhiên … tôi vẫn biết 
Rosaline, như mọi khi, đang nghĩ về chính chị ấy. Chị ngắm hình bóng của mình phản chiếu trong ly thuỷ tinh, và ngẫm nghĩ tới lui về sự hoàn hảo của chính mình. Suy nghĩ của Rosaline như một hồ nước nông, với rất ít bất ngờ.
Emmett vẫn đang tức giận vì anh ấy thua Jasper trong trận đấu vật diễn ra suốt đêm qua. Có vẻ anh ấy đã mất hết cả kiên nhẫn khi phải đợi kết thúc buổi học mới được thi đấu lại. Tôi không bao giờ thực sự cảm thấy mình xâm phạm suy nghĩ của Emmett, bởi anh ấy luôn nói ra hoặc biến những điều đang suy nghĩ thành hành động (Tôi chỉ cảm thấy có lỗi khi đọc suy nghĩ của những người khác, những suy nghĩ mà họ không muốn tôi biết). Nếu tâm tư của Rosaline như một hồ nước nông thì Emmett lại như mặt hồ không chút gợn sóng, – một tấm kính sáng rõ.
Và Jasper…thì đang chịu đựng. Tôi nén lại một tiếng thở dài.
“Edward”, Alice gọi tên tôi trong đầu cô ấy và kéo được sự chú ý của tôi ngay lập tức. Nó cũng giống như cô ấy vừa thực sự gọi to tên tôi. Gần đây tôi thấy thích cách tên mình được gọi như vậy. Thời gian trước nó đã từng là điều phiền phức, cứ khi nào có ai đó nghĩ đến tên tôi là tôi lập tức nghe thấy.
Tôi không cần quay lại nhìn Alice. Alice và tôi rất giỏi trong những cuộc nói chuỵên riêng tư thế này, hầu như không ai có thể nhận ra. Tôi vẫn dán mắt lên trần thạch cao.

“Anh ấy đang chống đỡ như thế nào?” Cô ấy hỏi tôi 
Tôi khẽ chau mày, chỉ một thay đổi nhỏ nơi khoé miệng. Không có biểu hiện gì khiến người khác có thể chú ý. Tôi vẫn thường chau mày khi bực bội hay buồn chán
Alice rất lo lắng, và tôi thấy cô ấy đang quan sát Jasper. “Có gì nguy hiểm hả anh?” Cô ấy nhìn vào tương lai, đọc lướt qua những điều không hay có thể sắp xảy ra để hiểu nguyên nhân dẫn đến cái chau mày của tôi. 
Tôi khẽ quay đầu sang bên trái, như thể đang quan sát những viên gạch trên tường, thở dài, rồi lại quay về với vết nứt trên trần. Chỉ mình Alice biết rằng tôi đang lắc đầu. 
Cô ấy đã bớt căng thẳng. “Hãy cho em biết nếu tình hình xấu đi” 
Tôi chỉ cần đưa mắt nhìn lên trần, rồi nhìn xuống. 
“Cảm ơn anh nhiều”
Cũng may tôi không phải đáp lại câu cảm ơn của Alice , vì biết nói gì đây: “Anh rất sẵn lòng” ư? Thật khó để thốt ra câu ấy vì tôi không hề muốn nghe cuộc đấu tranh nội tâm của Jasper. Những cuộc thử nghiệm như vâỵ có thật sự cần thiết? Chẳng lẽ không có cách nào an toàn hơn để chấp nhận việc Jasper có thể không bao giờ chế ngự được cơn khát theo cái cách chúng tôi làm được, và không đẩy quá giới hạn chịu đựng của cậu ấy? Tại sao phải giỡn mặt với hiểm hoạ?
Đã 2 tuần kể từ chuyến đi săn cuối cùng của chúng tôi. Đó không phải là khoảng thời gian quá khó khăn cho những ngưòi còn lại trong gia đình tôi. Thỉnh thoảng cũng có chút không thoải mái khi ở quá gần với những người bình thường, nếu gió thổi theo hướng bất lợi. Nhưng con người hiếm khi đi quá gần chúng tôi. Chính bản năng đã cho họ biết những điều mà trí óc tỉnh táo của họ có thể chẳng bao giờ nhận ra: họ đang bị nguy hiểm.  
Jasper đang hết sức nguy hiểm lúc này.
Vào chính thời điểm ấy, một cô gái nhỏ nhắn dừng lại ở bàn gần chúng tôi, ngừng nói chuyện với bạn. Cô ấy vuốt những lọn tóc màu nâu, ngón tay đan vào mái tóc. Gió từ quạt sưởi thổi hương thơm của cô ấy về hướng chúng tôi ngồi. Tôi đã quen với việc mùi hương của con người tạo nên cơn nhức nhối khô rát ở cổ, cơn đói quặn thắt trong dạ dày, các cơ bắp tự động căng cứng, nọc độc ứa ra trong miệng,…
Tất cả những điều đó đã quá quen thuộc và có thể dễ dàng gạt đi. Nhưng cái cảm giác tôi đang chịu đựng lúc này thật kinh khủng, nó mạnh hơn gấp bội lần, ngay lập tức tôi kiểm tra phản ứng của Jasper. Cơn khát gấp đôi,… Jasper đang cố xua đi những hình ảnh trong đầu. Cậu ấy đang tưởng tượng – tưởng tượng ra cảnh bước ra khỏi cái ghế cạnh Alice và tiến tới chỗ cô gái nhỏ kia, thì thầm vào tai cô ấy, đặt môi vào mạch máu nơi cổ, tưởng tượng mạch máu nóng dưới làn ra hoàn hảo kia dưới môi cậu ấy…
Tôi đá vào ghế của Jasper 
Mắt cậu ấy và tôi gặp nhau trong giây phút rồi Jasper nhìn xuống. Tối có thể thấy được cả nỗi xấu hổ lần sự nổi loạn trong đầu Jasper.  

“Xin lỗi”, Jasper lẩm bẩm. 
Tôi khẽ nhún vai.
“Anh không định làm gì hết” Alice thầm thì, xoa dịu nỗi xấu hổ và buồn phiền của Jasper “Em có thể nhìn thấy điều đó” 
Tôi cố gắng không biểu hiện điều gì để lời nói dối của Alice không bị bại lộ. Chúng tôi phải liên kết với nhau, Alice và tôi. Thật không dễ dàng khi ta nghe được suy nghĩ của người khác hay nhìn thấy trước tương lai. Chúng tôi có khả năng kỳ lạ giữa những người vốn dĩ đã khác thường. Chúng tôi phải bảo vệ bí mật của nhau.
“Anh sẽ cảm thấy dễ chịu hơn nếu anh nghĩ về họ giống như con người” Alice gợi ý, giọng nói trong trẻo cao vút của Alice quá nhanh để người bình thường có thể nghe kịp. “Tên của cô ấy là Whitney”. Cô ấy có một người vú em mà cô ấy yêu quý. Mẹ của cô ấy đã mời Emmett tời buổi tiệc, anh còn nhớ chứ?” 
“Anh biết cô ấy là ai” Jasper nói cộc lốc. Cậu ấy quay lưng lại nhìn vào một ô cửa nhò trong phòng, kết thúc cuộc đối thoại.
Jasper sẽ phải đi săn đêm nay. Thật điên rồ khi mạo hiểm như vậy, cố gắng kiềm chế cậu ấy để tạo ra khả năng chịu đựng. Jasper chỉ nên chịu đựng trong giới hạn của cậu ấy. Thói quen trước đây đã khiến cậu ấy gặp khó khăn khi thích nghi với cách sống mà chúng tôi lựa chọn. Jasper không nên cố thúc ép mình theo cách này.
Alice khẽ thở dài và đứng lên, mang theo khay thức ăn vẫn còn nguyên vẹn, để Jasper lại một mình. Cô ấy biết không cần phải an ủi Jasper nữa. Tuy Emmett và Rosaline thường thể hiện sự gắn bó rõ ràng hơn, nhưng chính Alice và Jasper mới là những người hiểu nhau hơn ai hết. Như thể họ cũng có khả năng đọc suy nghĩ – dĩ nhiên chỉ là suy nghĩ của hai người họ mà thôi.
“Edward Cullen” 
Theo phản xạ tự nhiên, tôi quay về phía tên tôi vừa được phát ra, tất nhiên đó không phải là tiếng gọi mà chỉ là ý nghĩ của ai đó. Trong một giây ánh mặt tôi bị gim chặt vào đôi mắt màu sô cô la đang mở to trên gương mặt hình trái tim có nước da rất trắng. Dù chưa gặp lần nào nhưng tôi biết gương mặt này. Bởi đây chính là khuôn mặt đã hiện diện trong đầu tất cả mọi người hôm nay – học sinh mới của trường, Isabella Swan, con gái của ngài cảnh sát trưởng, “Bella”,… cô ấy sẽ sửa lại như vậy nếu có ai đó gọi cô ấy bằng tên đầy đủ…
Tôi nhìn đi chỗ khác, nhận ra ngay rằng cô ấy không phải là người vừa nghĩ đến tên tôi.
“Dĩ nhiên cô ta đang bị choáng ngợp bởi nhà Cullen.” Ý nghĩ kia tiếp tục 
Và tôi nhận ra đó là Jessica Stanley, đã có một thời gian dài những suy nghĩ của cô ấy làm phiền tôi. Tình cảm si mê không đúng chỗ của Jessica đã bao vây tôi. Tôi dường như không sao thoát khỏi chuỗi mơ mộng điên rồ của cô ấy. Thời gian đó tôi ước có thể nói cho cô ấy hiểu điều gì sẽ xảy ra nếu như đôi môi của tôi đặt lên môi cô ấy. Điều đó sẽ làm tắt ngấm những tưởng tượng rắc rối kia. Cái ý nghĩ về phản ứng của cô ấy khiến tôi bật cười.
” Cô ta sẽ chẳng đạt được gì đâu” Jessica lại tiếp tục “Cô ta thậm chí còn không xinh đẹp. Thật chẳng hiểu tại sao Eric lại quan tâm như vậy…và Mike…” 

Jessica có vẻ tức tối khi nghĩ đến Mike. Niềm say mê mới của Jessica, Mike Newton, đã gần như quên lãng cô ấy để xoắn xít bên cô gái mới đến, giống như đứa trẻ bị cuốn hút vào những đồ vật lấp lánh mới mẻ. Điều này dấy lên một suy nghĩ nhỏ nhen trong Jessica, dù bề ngoài cô ta đang tỏ ra chân thành kể cho cô gái mới đến những điều chung chung cô ta biết về gia đình tôi.
“Ngày hôm nay tất cả mọi người cũng đang nhìn mình”, Jessica nghĩ thầm một cách tự mãn. “Chẳng phải Bellla rất may mắn có hai môn học cùng với mình. Mình cá rằng Mike sẽ hỏi mình về cô ấy..” 
Tôi cố gắng gạt cuộc độc thoại kia ra khỏi tâm trí trước khi những suy nghĩ nhỏ nhen tầm thường đó khiến tôi tức giận
“Jessica Stanley đang nhồi vào đầu cô gái nhà Swan những điều đáng ngờ về nhà Cullen” Tôi nói nhỏ với Emmett 
Emmett cố giấu một nụ cười “Anh hy vọng cô ta làm tốt điều đó” 
“Thực tế, trí tưởng tượng của cô ta không được phong phú lắm. Chỉ là những dấu hiệu vừa phải của một vụ xì căng đan, chứ chẳng có chút gì rùng rợn ” 
“Thế còn cô gái mới đến? Cô ấy đã thất vọng với câu chuyện ngồi lê đôi mách chưa?” 
Tôi lắng nghe cô gái mới đến, Bella, suy nghĩ của cố ấy về câu chuyện Jessica vừa kể. Cô ấy nhận thấy điều gì khi nhìn vào một gia đình trắng một cách kỳ lạ và bị mọi người xa lánh?
Tìm hiểu phản ứng của cô ấy cũng là một phần trách nhiệm của tôi. Tôi thường đóng vai trò như một người giám sát , để bảo vệ tất cả. Nếu có ai đó nghi ngờ, tôi có thể báo động ọi người trong gia đình biết mà đối phó. Điều này đôi khi cũng xảy ra, một số người với trí tưởng tượng phong phú có thể nhận thấy chúng tôi giống nhân vật trong truyện hoặc trên phim ảnh. Thông thường, họ cho rằng họ nhầm lẫn, nhưng tốt hơn hết chúng tôi vẫn chuyển tới một nơi ở mới hơn là mạo hiểm với sự để ý theo dõi kia.
Rất, rất hiếm khi có người đoán đúng. Và họ cũng không có cơ hội để kiểm chứng giả thuyết. Đơn giản là chúng tôi sẽ biến mất , tất cả còn lại chỉ là một kí ức đáng sợ.
Tôi không nghe được gì, mặc dù tôi đã rất gần nơi những ý nghĩ phù phiếm của Jessica không ngừng diễn ra. Cứ như thể không có ai ngồi bên cạnh cô ta. Sao có thể kỳ lạ như thế? Không lẽ cô gái kia đã đi rồi? Nhưng thực tế là Jessica vẫn đang tiếp tục bép xép với cô ấy. Vô cùng ngạc nhiên, tôi nhìn lên để kiểm tra cho chắc. Kiểm tra khả năng “nghe” của mình – đây là việc trước đây tôi chưa bao giờ phải làm.
Một lần nữa ánh mắt tôi lại gặp đôi mắt màu nâu mở to kia. Cô ấy vẫn ngồi ở chỗ cũ, đang nhìn chúng tôi, việc này thì đương nhiên rồi. Tôi tin chắc khi đó Jessica đang làm cô ấy thích thú bằng những câu chuyện được đồn đại trong thị trấn về gia đình Cullen. 
Nghĩ về chúng tôi, đó cũng là một điều đương nhiên nữa.  
Nhưng tôi không thể nghe được ý nghĩ đấy.
Đôi má ửng đỏ đầy vẻ mời mọc khi cô ấy nhìn xuống, che giấu vẻ ngượng nghịu vì bị bắt gặp đang nhìn trộm. Thật may mắn là Jasper đang nhìn ra ngoài cửa sổ. Tôi không muốn tưởng tượng những gì mà “món siro hảo hạng” kia có thể tác động đến khả năng kiềm chế của cậu ấy.
Cảm xúc được thể hiện rõ ràng trên khuôn mặt Bella như thể nó được viết ra thành lời; ngạc nhiên – khi cô ấy chăm chú một cách không ý thức vào những điểm khác biệt rất khó nhận ra giữa những người như cô ấy và chúng tôi.; tò mò – vì những câu chuyện tào lao mà Jesica vừa kể,..và còn điều gì đó hơn thế…sự say mê? Đây không phải lần đầu tiên. Chúng tôi quá hấp dẫn đối với họ – những con mồi của chúng tôi. Và, cuối cùng là….bối rối khi bị bắt gặp đang nhìn tôi.
Cho dù suy nghĩ được biểu hiện rất rõ trong đôi mắt kỳ lạ của cô ấy – một đôi mắt rất sâu và mơ màng – nhưng tôi vẫn không nghe thấy gì, hoàn toàn im lặng từ chỗ cô ấy ngồi. Không có gì cả.

Một thoáng bối rối  
Tôi chưa từng trải qua điều này trước đây. Có điều gì đó không ổn với tôi? Lo lắng, tôi cố gắng tập trung nghe hơn nữa. 
Tất cả những tiếng nói mà tôi đã khoá lại đột ngột ùa vào đầu. 
“..không biết bạn ấy thích nghe loại nhạc nào nhỉ? …có lẽ mình nên nói về đĩa CD mới kia…” Mike Newton đang nghĩ, từ khoảng cách 2 bàn cách chỗ Bella ngồi. 
“…nhìn cái cách hắn ta nhìn cô ấy. Chẳng lẽ một nửa số con gái ở trường đang chờ đợi vẫn là chưa đủ với hắn ta sao ” Eric Yorkie vừa nghĩ vừa quanh quẩn bên cô gái. 
“..thật đáng ghét! Làm như cô ta là người nổi tiếng hay cái gì đó….thậm chí cả Edward Cullen cũng đang nhìn..” Lauren Mallory đang ghen tị tới mức khuôn mặt của cô ta tím lại…”Và Jessica, thể hiện cứ như thể là người bạn mới tốt nhất . Đúng là trò hề..” Những ý nghĩ cay độc cứ liên tiếp tuôn ra trong đầu Lauren 
“Mình đánh cuộc là tất cả mọi người đều đã hỏi bạn ấy như vậy. Nhưng mình muốn nói với bạn ấy. Mình sẽ nghĩ ra điều gì đó hơn là một câu hỏi thông thường” Ashley Dowling trầm ngâm 
“Có thể bạn ấy sẽ có buổi học tiếng Tây Ban Nha cùng mình” June Richardson hy vọng. 
“Có hàng đống việc phải làm tối nay. Dọn phòng, bài thi tiếng Anh. Mình hy vọng mẹ…” Đó là suy nghĩ của Angela Weber, một cô gái trầm tĩnh, người duy nhất không bị ảnh hưởng bởi sự xuất hiện của Bella.
Tôi có thể nghe họ, nghe tất cả những điều vô nghĩa họ đang nghĩ, ngay khi nó xuất hiện trong đầu họ. Nhưng lại không nghe gì cả từ cô gái mới tới.  
Dĩ nhiên không cần phải đọc được suy nghĩ thì tôi vẫn nghe thấy tiếng thì thầm của cô ấy với Jessica, âm thanh rất rõ ràng dù là từ góc xa của căn phòng dài. 
“Thế ai trong số họ là người có mái tóc màu đồng kia?” Tôi nghe thấy Bella hỏi trong khi liếc mắt nhìn về phía tôi, rồi lại quay ngay đi khi nhận thấy tôi vẫn đang quan sát cô ấy.
Nếu tôi vừa hy vọng việc nghe thấy giọng nói sẽ giúp định vị chính xác và đọc được suy nghĩ trong đầu cô ấy thì tôi lại thất vọng ngay lập tức. Thông thường, suy nghĩ và lời nói của mọi người sẽ xảy ra cùng lúc. Nhưng ở đây, giọng nói ngượng ngùng kia hoàn toàn lạc lõng với hàng trăm suy nghĩ đang diễn ra trong phòng, tôi chắc chắn về điều này.
“Ồ, chúc may mắn nhé! đồ ngốc”…Jessica nghĩ trước khi trả lời câu hỏi của cô bạn mới. “Đó là Edward! Anh ta quả thật quá đẹp trai, nhưng đừng lãng phí thời gian. Anh ta sẽ không hẹn hò đâu. Hình như chẳng có cô gái nào ở đây đủ xinh đẹp để xứng đáng với anh ta”
 
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.