Đọc truyện Mị Tướng Quân – Chương 20: Khiêu khích
Trong phủ thêm một người hầu cũng chỉ là một chuyện nhỏ, ngay cả Ninh Vương cũng không kinh động. Có điều một ngày y lại đa sầu đa cảm nghĩ đến Quân Triển Ngọc, đi đến viện của ta, hàn huyên với ta đủ chuyện lúc Quân Triểu Ngọc huấn luyện tân binh: Nhớ có một binh sĩ đến từ phương bắc, thân hình cao lớn, tính khí nóng nảy, có chút quyền cước. Phàm là người như thế nhất định là tự cho mình tài giỏi, ăn hiếp tân binh thấp hơn là chuyện đương nhiên. Quân Triển Ngọc thấy vậy liền phái y làm bia tiễn mười ngày. Nói làm bia tiễn ý chính là làm người rơm đứng trên thuyền cỏ trong truyện tam quốc, trên người mặc vô số áo giáp, để tân binh luyện bắn. Có điều qua ba ngày tên tân binh kia lại đàng hoàng vô cùng!
Y vừa nói, ta vừa phụ họa theo đuôi. Mỗi khi nhắc đến Quân Triển Ngọc, trên mặt còn biến đổi đủ kiểu súng bái kính ngưỡng, phối hợp với ngữ điệu trầm bỗng du dương của y thật khiến vẻ mặt y càng thêm phấn chấn, sau đó lâm vào trong bi thương khó hiểu, độ mẫn cảm thường ngày đối với việc khác hạ xuống thấp hơn.
Cho nên, ta lại vô ý nhắc đến việc gặp Mặc Tử Hàn trên đường, chuyện cứu Thái Tinh, rốt cuộc y là người trải qua trăm trận chiến, lăn lộn chốn quan trường, lập tức nhíu mày suy tính đủ thứ phiền phức sẽ mang lại sau khi cứu Thái Tinh.
Ta khẽ thở dài rồi nói: “Nếu như Thái Tinh theo người nhà lưu vong Tây Cương, với dung mạo của nàng chỉ e kết quả không thể chịu được. Năm đó Quân thiếu tướng không muốn thấy nhất là việc thế này.”
Rõ ràng ta thấy ánh mắt y dịu xuống, đường nét cứng rắn trên mặt cũng hóa hiền hòa, trong đôi mắt còn phảng phất phủ kín một lớp sương, thì thầm phụ họa với ta: “Đúng vậy, năm đó nếu không phải y thì hủ tục doanh kỹ cũng sẽ không hủy bỏ.”
Ta giả vờ thở dài một hơi, phối hợp với tâm tình y. Lúc đó ánh đèn trong phòng đã thắp lên không ít, ánh sáng chập chờn chiếu vào gương mặt y hiện lên vài phần sầu não. Ta quay đầu đi không hề nhìn y nữa, chỉ nói: “Vương gia, hay là thần thiếp gọi chuẩn bị vài món ăn vặt, kêu Lâm tỷ tỷ đến đây múa một khúc cho ngài nhé?”
Y ngạc nhiên nói: “Nàng không trách Lâm mỹ nhân ư?”
Ta biết y đang hỏi chuyện lần trước, liền cười nói: “Có gì đáng trách đâu? Nàng cũng muốn tốt cho vương gia.”
Hiển nhiên y không tin lời ta, lại chỉ cười cười rồi nói: “Được rồi.”
Khi Lâm mỹ nhân bước vào phòng, mặc một chiếc áo quây hồng phấn, váy vàng xẻ tám tà, bên ngoài choàng một tấm sa mỏng, trên đầu cài một cây thoa phỉ thúy, cả người thướt tha yêu kiều. Nàng tỏ thái độ sợ hãi nhìn ta một cái, mới hành lễ với vương gia.
Ta vừa thấy dáng vẻ và cách ăn vận của nàng cũng biết là nàng có lòng làm lành với ta, liền cười gượng gạo nói: “Vương gia rất nhớ điệu múa của tỷ tỷ, mong mỏi muốn mời tỷ tỷ đến đây múa một điệu….”
Trong mắt nàng hiện lên nét vui mừng, nhưng trong khoảnh khắc nhìn về Ninh Vương thì y vẫn còn hơi để hồn tận đâu, chắc là còn chưa tỉnh lại từ ký ức, chỉ nói có lệ: “Nếu Hoa mỹ nhân đã kêu nàng đến thì múa đi.”
Tay trái của Lâm mỹ nhân bắt lấy sợi tơ bên hông, đầu ngón tay nắm đến trắng bệt. Ta chỉ vờ như không biết, tựa vào Ninh vương, nhẹ nhàng uyển chuyển lấy trái nho màu tím trên bàn đưa vào miệng y, ghé lỗ tai y nói: “Vương gia, nho đến từ Tây Cương đã trải qua nhiệt độ chênh lệch của cái nắng và cái rét trong ngày, nhưng lại rất ngọt.”
Hiện rõ hai chữ “Tây Cương” đã đánh động đến y, y liền ngậm lấy, quay đầu chân thành mỉm cười với ta: “Thật không sai.”
Y vươn tay kéo eo ta, ta lại thuận theo dựa vào người y, quay mắt trông qua lại thấy khuôn mặt tô son trát phấn của Lâm mỹ nhân hơi trắng bệch, trên mặt lại như bị đông cứng, ngơ ngác đứng trong sảnh.
Ninh vương quay đầu lại nhìn nàng, hơi hơi nhíu mày, ta lại nũng nịu cười nói: “Tỷ tỷ, vương gia muốn xem múa đó.”
Tiếng đàn trong nhà ngân lên, Lâm mỹ nhân uyển chuyển khiêu vũ, thắt lưng mềm mại như tơ, sóng mắt như xuân. Chỉ đáng tiếc Ninh Vương đã bị trái nho trong tay ta hấp dẫn, cứ mặc ta đút từng trái từng trái vào miệng y, một khúc múa xong, mắt y lại chẳng hề nhìn vào người nàng bao lần.
Điệu múa của Lâm mỹ nhân yêu cầu vóc người uyển chuyển mềm mại, thân hình phải uốn éo rất nhiều. Bình thường sau khi nàng dừng múa, gương mặt tựa như phủ một lớp khói, thấp thoáng ửng đỏ. Hôm nay dừng múa, khuôn mặt chỉ trắng bệnh, tuy trên trán có rịn mồ hôi nhưng chỉ như hạt châu lăn trên khay sứ, tuy đẹp lại mang theo nét thê lương.
Ta dựa trên người Ninh Vương, thì thầm to nhỏ với y. Lời nói cũng chỉ về phong cảnh hữu tình của Tây Cương, thỉnh thoảng chêm một đôi lời về Quân thiếu tướng, quả thật đã hấp dẫn toàn bộ sự chú ý của y, khiến trái tim y ngứa ngáy khó chịu, chỉ mong ngẫu nhiên nghe được đôi lời, còn tâm tư nhìn ca múa nơi nào nữa chứ.
Thấy sắc mặt Lâm mỹ nhân khó chịu ngồi đó, ta nũng nịu cười nói: “Vương gia, ngân giáp kia thiếp thân đã chế tạo sắp xong, sử giả Tây Di không biết có đến hay không? Đến lúc đó thiếp sẽ khiến vương gia nở mặt.” Dừng dừng rồi lại ghé vào tai y nói nhỏ, “Cũng có thể hoàn thành tâm nguyện năm đó của Quân thiếu tướng.”
Đối với chuyện lần này tuy ngoài mặt y chẳng quan tâm, nghĩ là lần thay đổi giáp bạc năm đó khiến Quân gia quân tổn thất nặng nề đã trở thành bóng ma trong lòng y, nhưng trên thực tế y vô cùng quan tâm. Có nhiều lần ta ở trong phòng chỉ huy người khác canh cửi dệt giáp, cũng nhìn thấy y lẳng lặng trông vào qua cửa sổ. Dĩ nhiên ta vờ như không biết.
Lúc này trên mặt y hơi có một nét kích động: “Thật sao? Nếu thật như thế, bổn vương tuyệt đối trọng thưởng.”
Y vẫn còn chút xúc động sao? Trong phủ rất nhiều ngày, rốt cuộc ta đã hơi hiểu tại sao y ngày đêm sênh ca, không muốn phát triển. Một là vì khiến thái tử ca ca của y yên tâm, thứ hai e là có chút thất vọng với triều đình này.
Ta dựa cả người vào y, khẽ ngẩng đầu, cười với y một tiếng, lấy ngón tay lau cằm y rồi nói: “Vương gia, ngài biết rõ điều thiếp muốn nhất là gì mà!”
Ninh vương liền cười ha ha một tiếng nói: “Được, được….”
Ta lén lút nhìn về phía Lâm mỹ nhân, khóe miệng của nàng cũng nở nụ cười nhưng lại có nét đau khổ.
Cuối cùng gương mặt nàng cũng chẳng mang vui vẻ, cáo từ chúng ta. Ta thấy diễn đã thành thật liền ngồi dậy khỏi lòng Ninh vương, hờ hững uống một ly rượu, muốn cáo từ với y.
Tự y dùng ngón cái và ngón trỏ bóc một trái nho cho vào miệng, từ từ nhai, lúc này mới nói: “Bổn vương sẽ giúp nàng đạt được mong muốn trong lòng, những gì nàng làm cũng không vượt qua giới hạn của bổn vương…” Y lạnh lùng nhìn ta, trong mắt mơ hồ sắc bén như dao “Dù sao nàng chỉ đến từ Tây Cương, có điều kiến thức về y cũng nửa vời.”
Quả nhiên y vẫn là thống lĩnh thiên quân, trong nháy mắt ngắn ngủi mê muội vẫn tỉnh táo lại. Biết ta lợi dụng về Quân thiếu tướng để đạt đến mục đích, nhưng nếu không phải “kiến thức nửa vời” của ta về Quân thiếu tướng thì tất cả hành động cử chỉ của ta đã khiến ý đã sớm nảy sinh nghi ngờ, quyết định ra tay rồi sao?
Chẳng biết tại sao ta bỗng cảm thấy y hơi đáng thương. Trên người y chỉ có yếu điểm này thôi, vẻn vẹn chỉ một điều này liền khiến y bó tay bó chân.
Nhưng ta không thể không lợi dụng điều này. Ta nghĩ, y đối với ta chỉ e là vừa chán ghét vừa không thể buông bỏ. Biết rõ là lợi dụng nhưng lại không thể không bị ta lợi dụng. Chỉ vì bóng dáng thiếu tướng cưỡi ngựa trắng ở nơi sâu thẳm trong đáy lòng thôi ư?
Nhiều năm sóng gió lòng ta vốn đã cứng như sắt, cũng không biết vì sao thấy y thế này lại cảm thấy trong cơ thể dần dần lạnh lẽo… Tiểu Thất nói cho ta biết, tâm tình không thể quá kích động, nếu như không cơ thể sẽ càng không chịu được.