Đọc truyện Mị Tướng Quân – Chương 2: Mệnh mỹ nhân
Gân ở huyệt thái dương của ta nhảy lên thình thịch. Nơi ót mới vừa va chạm lại đau âm ỉ. Hương Nhụy là thị tỳ ở phòng ta, cũng không biết y có lợi dụng cơ hội này để trừng phạt ta hay không?
“Hoa mỹ nhân, người bên cạnh nàng cũng thật biết thừa dịp, lại càng hơn hẳn nàng.” Y tiện tay cầm lấy tách trà lài bên cạnh gường uống một hớp.
Ta vội vàng quỳ xuống mặt đất “Vương gia, nàng ta cũng chỉ là vì nhất thời hồ đồ bị phong thái của Vương gia mê hoặc nên sinh ra tâm tư.”
Ta không hề đề cập đến việc Hương Nhụy biết mị thuật, chỉ nói rằng nàng không để ý đến tâm tư của Ninh Vương nên can đảm tiến lên thôi. Trên mặt ta đầy vẻ hoảng loạn, chỉ mong có thể tránh khỏi cơn giận của y. Lâm mỹ nhân và Tôn mỹ nhân hiện ra vẻ mặt không biết gì, nhưng mấy người bọn ta đều đến từ phủ thái tử, một kẻ vinh quang cả bọn đều vượng, một kẻ tổn hại cả bọn đều suy. Các nàng thấy vậy cũng quỳ xuống cầu xin.
Y cười lạnh lùng, vỗ tay một cái đã có nội thị bước vào cửa lôi Hương Nhụy ra ngoài. Hương Nhụy cũng không giãy dụa, trên mặt chỉ hiện ra vẻ tuyệt vọng. Ta thấy lại càng kinh hãi, tay chân nàng như đều bị màn tơ bẻ gãy. Ta chỉ biết tự nhủ, xem ra Hương Nhụy này sống không được rồi.
Một ngày trước khi đưa đến phủ Ninh Vương, thái tử triệu tập bọn ta đến. Ta còn nhớ rõ vẻ mặt mệt mỏi khi y ngồi tựa trên sạp, cầm trong tay một ly rượu, miễn cưỡng uống ly rượu rồi mới nói “Bổn vương cũng không hiểu rõ tên hoàng đệ này của mình yêu thích ra sao. Các cô vào phủ phải cẩn thận tỉ mỉ. Bước qua cửa phủ thì chính là người của y, đương nhiên phải tận tâm hầu hạ, không cầu làm được đại sự, chỉ cầu cố gắng qua ngày…”
Khi đó bọn ta đã sớm biết mười vị mỹ nhân thái tử trước sau tặng cho y nhưng chỉ còn lại hai vị ở trong phủ. Số còn lại thì một là bị trao qua tay nhiều người của y, hai là bị định tội chết hợp tình hợp lý, khiến cho thái tử không tìm được cơ hội kéo binh hỏi tội.
Những lời này thái tử đã nói trước mặt ba người bọn ta. Nhưng y lại bí mật triệu kiến ta lần nữa. Lần này y không uống rượu, chỉ chắp tay đứng đó, vẻ mặt anh tuấn lạnh lùng “Nàng có thành tích tốt nhất trong tiểu trúc. Những việc khác ta không cần nói nhiều, với sự thông minh của nàng sẽ hoàn thành nhiệm vụ thôi. Đây là thuốc trị chứng lạnh người của nàng, một tháng bảo Mị Nhụy đến lấy một lần. Mị Nhụy là sát thủ tốt nhất của ta, nàng ta sẽ cố hết sức giúp cho nàng.”
Ta cúi đầu quỳ xuống “Vâng.”
Hình dáng chiếc áo vàng thêu chìm trong bóng tối dưới ngọn đèn dầu leo lét mờ mờ phát ra tia sáng, bàn tay đeo chiếc nhẫn Đằng Ngọc Long đưa đến trước mặt ta, giúp ta đứng dậy.
Y khẽ thở dài “Tên hoàng đệ này của bổn vương không thể so với người khác, tâm tư vô cùng kin đáo. Đã qua nhiều năm, nhưng ngay cả bổn vương cũng không hiểu rõ được tâm tư của y. Nàng hãy tự giải quyết cho tốt.”
Trong tiếng nói của ta hơi run rẩy “Nếu như không phải thái tử sai thầy thuốc đến cứu chữa, thì thân thiếp ở Tây Cương xa xôi đã sớm là một người chết từ lâu. Đương nhiên thiếp sẽ dốc hết toàn lực rồi.”
Lúc này y mới quay đầu lại ngắm nhìn ta, trong mắt lộ ra vẻ không đành lòng “Ngưng Tích, ta nhớ rõ dáng vẻ nàng một mình đi trong gió tuyết, rất cô đơn và mỏng manh như muốn bay theo những bông tuyết rơi. Khi đó, ta nhìn thấy rõ ánh mắt của nàng, ta biết nàng sẽ chắc chắn giúp được ta. Ta biết nàng hơi oán hận ta, nhưng ta sống trong hoàng thất. Nàng không rõ được sự nguy hiểm trong hoàng thất này. Bổn vương phải bảo toàn được mình trước thì mới có thể bảo toàn cho nàng. Nàng yên tâm, sau khi chuyện này thành công, ta chắc chắn đón nàng về, nàng chính là ái phi của bổn vương.”
Đó là do Tiểu Thất sắp đặt, tìm riêng cho ta một bộ váy trắng, kêu ta mặc vào lườn lờ đi trên đường thái tử xuất hành. Ban đầu là sắp đặt vào ban đêm, ta kiên quyết phản đối với lý do là hù dọa không được thái tử, nhưng ngược lại sẽ dọa chết mình với cảnh trên một con đường lớn phủ đầy tuyết, có một nữ quỷ mặc áo trắng bay bay…
Sau đó cuối cùng đổi thành ban ngày cũng giống với người thường. Điều này có thể thấy được có đôi khi Tiểu Thất làm việc cũng không có khuôn phép gì cả. Ngày đó, ta hơi bị cảm, vừa đi vừa ho khù khụ. Nhìn theo từ bóng lưng thật có vài phần tư thái của mỹ nhân đau ốm. Nhưng ta biết, sỡ dĩ y bước xuống xe ngựa cũng là bởi vì lúc đó ta và người đi đường nói thổ ngữ của Tây Cương.
Ta biết y luôn nói những lời thế này với mỗi một vị mật thám được phái đi. Vừa muốn lấy được sự trung thành, lại vừa muốn nhận được tình cảm của các nàng. Nhưng nước mắt ta vẫn chậm rãi đong đầy khóe mắt, mặc cho nó chảy dọc xuống đôi gò má trắng trẻo “Thái tự điện hạ, thiếp không cần danh phận, thiếp chỉ nguyện được ở lại dưới gót chân thái tử điện hạ. Thiếp thật sự không muốn rời xa ngài.”
Y lấy chiếc khăn gấm trắng lau đi nước mắt cho ta “Bổn vương cũng không đành lòng bỏ nàng…”
……..
Cho nên ta đã biết được từ sớm, bọn ta là những mỹ nhân thấp kém, chỉ cần hơi bất cẩn là sẽ bị nghiền thành bột phấn trong sự tranh đấu của Ninh Vương và thái tử. Bọn ta vừa chết đi thì lại sẽ có vô số mỹ nhân đến thay thế. Họ cũng vẫn hứa hẹn hư ảo với vô số mỹ nhân như trước, trong tiến trình phú quý vô tận có biết bao tre già măng mọc chứ. Cũng như Hương Nhụy vậy thôi.
Ta cũng giống như hai vị Lâm và Tôn mỹ nhân, đều quỳ trên mặt đất run rẩy. Bên tai lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết bi thương của Hương Nhụy, lại nghe tiếng Ninh Vương cười nói “Hôm nay mặt trăng rất đẹp, ánh trăng bạc chiếu đầy cả sân, nghe nói Tôn mỹ nhân rất giỏi múa hát, không bằng múa một khúc dưới trăng xem sao?”
Tôn mỹ nhân cúi đầu nhận lời “Vâng.”
Lâm mỹ nhân cũng thừa dịp đứng lên, khóe mắt ta nhác nhìn qua lại thấy hai chân của nàng khẽ run, cố gắng mấy cũng không thể vững vàng. Lại nghe y nói “Còn không đứng dậy?”
Lúc này ta mới đứng lên, thầm kêu may mắn. Bởi vì ba người bọn ta mới vừa đến đây từ phủ thái tử, vì nể mặt thái tử nên y mới không lập tức ra tay. Nhưng lại khai đao từ Hương Nhụy vào ngày thị tẩm đầu tiên để phủ đầu bọn ta. Giây trước còn dịu dàng ngàn lần, kéo áo yêu thương thì một khắc sau đã lạnh lẽo buốt giá. Sự hỉ nộ vô thường của y cũng khiến cho lụa cẩm tú cũng nhuốm lên màu sắc lạnh lùng.
Ta biết từ sau khi y từ Tây Cương đóng đô về đây thì tối tối sênh ca, đêm đêm nói cười như tỏ với mọi người y chỉ nguyện làm một vương gia thái bình. Nhưng ta không tin, một tay có thể chỉ huy thiên quân vạn mã lại chỉ nhiễm phấn hồng ở đầu ngón tay thế này ư?
Tiếng đàn sáo vang lên, đèn lồng thắp đầy sân, Tôn mỹ nhân mặc vũ y, nhẹ nhàng từ tốn khiêu vũ. Mặc dù nàng cố gắng giữ giọng mượt mà nhưng vào phần cuối lại hơi lạc đi, đủ cho thấy đáy lòng nàng đã kinh hoảng sợ hãi thế nào.
Ta nhìn thấy rõ khóe miệng y nhoẻn lên, trên gương mặt lại khôi phục vẻ hòa nhã nhợt nhạt. Đích thân y đưa chén ngọc đến khóe môi Lâm mỹ nhân, lại ghé vào tai nàng không biết nói câu gì. Cuối cùng sự kinh hoàng của Lâm mỹ nhân đã tiêu tan, chỉ cúi đầu cười xấu hổ.
Hôm nay ta đã chọc giận đến y, đương nhiên không dám tiến lên đòi niềm vui. Chỉ là một mình yên lặng ngồi một góc, cho trái mơ chua vào miệng để vị chua xót kia thấm đẫm đầu lưỡi, khiến cho đầu óc ta nỗ lực giữ được sự tỉnh táo. Cái đầu đau âm ỉ tựa vào góc giường, trên người lại càng lạnh lẽo tĩnh mịch.
Khi nghe được tiếng đàn sáo đã ngừng, ta ngẫu nhiên ngẩng đầu đã thấy trăng đã ngã về tây. Trời sắp sáng rồi ư? Cảnh vật trước mắt dần dần mơ hồ, trong mơ màng ta nghe được có người gọi: Hoa muội muội, muội sao vậy?
Trí nhớ đã nhanh chóng trở về, những chi tiết rõ ràng hiện lên trong đầu ta. Thậm chí ta nhớ rõ được dáng vẻ của Hương Nhụy chầm chậm khom người rũ chiếc áo mỏng manh. Nhưng ta vẫn có một ít việc không nhớ rõ như tại sao ta lại ngủ trên sàn nhà vậy chứ?
Vừa suy nghĩ một chút thì đầu đã đau như búa bổ. Ta ngẩng đầu nhìn hai vị Tôn và Lâm mỹ nhân. Lâm mỹ ngân hái một chiếc xanh đặt lên chóp mũi, khẽ cất giọng nói “Rốt cuộc vương gia vẫn nhớ đến thân phận của chúng ta. Nên đối với chúng ta cũng khác biệt.”
Cuối cùng ta nhớ lại, vị Lâm mỹ nhân và Tôn mỹ nhân đã đến đỡ ta để ta không đến nỗi ngã xuống đất. Có bà vú già đến định đỡ ta thì Ninh Vương lại nói thản nhiên: đừng để ý đến nàng!
Cho nên ta đã ngủ trên sàn nhà cả một đêm. Có thể thấy rằng y rất chán ghét ta vô cùng. Nhưng vì sao lại như thế?
Ta nhớ lần đầu ngồi trang điểm trước kính, khi đó Tiểu Thất vừa mua một miếng đậu hủ vừa ra lò của bà bán đậu hủ đầu thôn, dự định làm món thịt kho đậu hủ cho buổi tối. Khi thấy ta đang soi kính trang điểm, y nhìn miếng đậu hủ rồi lại nhìn về ta “Mịn màng nõn nà, trang điểm như hoa.” Rất ít khi nghe y khen người khác nên ta quay đầu hỏi y một vấn đề mà người khác rất khó trả lời được “Vậy so sánh với tứ đại mỹ nhân thì thế nào?”
Y đựng miếng đậu hủ vào giỏ trúc “Nếu như cạnh trạnh với bà bán đậu hủ đầu thôn thì sẽ buôn bán khá khẩm hơn. Người khác sẽ đều gọi cô là đậu hủ Tây Thi rồi.”
Ta vui mừng lại quay về soi kính trang điểm hồi lâu “Sáng ngời như minh nguyệt trên trời, rạng rỡ như một cánh rừng hoa.”
Một hồi lâu không thấy có tiếng đáp lại, ta mới quay đầu lại nhìn xem thì chỉ thấy trong bếp đang bốc khói nghi ngút, Tiểu Thất đang làm món thịt kho đậu hủ rồi. Cho nên ta có được ba phần tự tin đối sự xinh đẹp của mình. Nhưng vì sao Ninh Vương lại hiện sự chán ghét lên mặt thế này?
Tôn mỹ nhân cười khẩy nói “May là có tỷ muội bọn ta cầu xin nên Ninh Vương mới không giáng tội cô. Cô cũng đã biết nói, chúng ta đều đến từ phủ thái tử, coi như là cũng đồng phe, nhưng các tỷ tỷ đây thật sự không thể chịu được sự kinh sợ cô mang lại nữa đâu.”
Lâm mỹ nhân và Tôn mỹ nhân nói xong liền không để ý đến ta nữa, nắm lấy váy dài cùng nhau bỏ đi.
Ta hoảng hốt quay về chỗ ở, Mị Nhụy bước lên đón ta, thấy khí sắc ta không tốt liền hỏi “Chủ tử sao vậy?”
Nàng không hỏi đến Hương Nhụy, chắc là đã sớm biết Hương Nhụy đã rơi vào tình cảnh gì rồi. Nàng cũng đã biết đến tình trạng của ta, nên chỉ là muốn biết rõ chi tiết thôi. Nên ta lại kể cho nàng nghe vô cùng tỉ mỉ, nàng ngạc nhiên nói “Vậy làm sao mới được đây?”
Tất nhiên là nàng nghĩ rằng ta phải lấy lòng Ninh Vương trước nhất, được vào mắt y rồi thì cuộc sống sẽ trôi qua tốt đẹp.
Ta cười khổ “May là Ninh Vương cơ thiếp đông đảo, mấy ngày này chỉ cần không xuất hiện trước mặt ngài thì ngài sẽ dần dần quên lãng chuyện này. Sau đó hẳn tính tiếp.”
Ta ngẩng đầu cười ngắm nhìn Mị Nhụy “Bên phía thái tử cũng chỉ có thể phiền ngươi giải thích nhiều rồi.”
Mị Nhụy lộ ra vẻ mặt không lành, nhưng cũng không thể làm gì được. Vừa định gật đầu nhận lời thì lại mỉm cười nói với ta “Chủ tử, người có suy tính gì khác không? Lúc đến phủ sẽ phải giải thích với thái tử thế nào để đừng liên lụy với những kẻ dưới tay này như chúng nô tỳ cho phải.”
Ta cười “Ngươi yên tâm, thái tử đã chọn ta đương nhiên y đã tự có tính toán. Hơn nữa, ta sẽ nghĩ ra mọi biện pháp để sắp xếp chu đáo cho người của ta.” Ta hờ hững nhìn Mị Nhụy “Ngươi cũng không phải thế sao?”
Bọn ta cùng ở trong phủ thái tử, nên cũng không phân biết là trung hay không trung. Y đã dùng cách để bọn ta kiềm chế lẫn nhau, có điều tất cả đều cũng chỉ là con cờ trong tay của y mà thôi.
Mị Nhụy khẽ khom lưng hành lễ rồi cười nói “Như vậy là tốt rồi, là nô tỳ đã quá có lòng tiểu nhân.”
Bóng dáng mảnh mai của Mị Nhụy biến mất ngoài cửa. Lúc này ta mới hoàn toàn nằm mệt mỏi nhoài ra trên ghế như kẻ thất bại. Âm thầm tự nói với mình, đã hạ quyết tâm rồi thì tuyệt đối không thể nào giống như tối hôm qua nữa.
Nhưng vì sao khi ta nhìn thấy đôi mắt y say mơ màng và hành động cực kỳ hoang đường lại không nhịn được? Lẽ nào ta lại không quên được cảnh trên thảo nguyên mênh mông, y cưỡi ngựa xung phong, trường kiếm cầm trong tay, gương mặt anh tuấn sáng ngời như thiên quân sao? Trong nháy mắt đó nên ta mới đau lòng, nên mới mượn cảm giác say bạo gan phạm thượng ư?
Ta cảm giác được móng tay mình đang đâm sâu vào lòng bàn tay khiến cho bản thân đau đớn. Ta thầm hít sâu vào và nhắc nhở mình: Hoa Ngưng Tích, y đã thay đổi, mà ngươi cũng không còn là mình trước kia nữa rồi. Ngươi phải nhớ lấy điều này. Rơi vào vòng xoáy tại kinh đô này, điều y mong muốn chỉ là quyền lực tối cao, còn ngươi cũng chỉ muốn lợi dùng điều này thôi không phải sao? Lẽ nào ngươi nghĩ rằng y vẫn còn như nhiều năm trước, một vị tướng lãnh thiếu niên được lòng người, vừa có thể cùng các tướng sĩ khai hoang làm ruộng, vừa có thể sánh vai cùng họ giết địch hay sao? Kinh thành phồn hoa phú quý và sự hấp dẫn của quyền lực tối cao kia đã nhuộm y dần thay đổi hoàn toàn rồi.
Trải qua cả buổi chiều, bản thân ta lại bị nhiễm lạnh, hơn nữa cộng thêm căn bệnh cũ nên lại ho khù khụ. Khổ không thể ta được, có nhiều lần ta đã lấy ra thuốc Tiểu Thất đã chuẩn bị cho ta, nhưng vừa ngửi được mùi thuốc kia lại chậm rãi đóng hộp lại.
“Thuốc này chỉ vào lúc bất đắc dĩ lắm mới dùng. Nếu đã nói là bất đắc dĩ lắm thì phải là lúc cô sắp xuống mồ, đã bước nửa chân vào quan tài rồi… Nếu không như thế thì những thứ chúng ta đã sắp đặt sẽ bị hỏng hết. Thái tử cũng không phải kẻ có tài trí bình thường, nếu như y biết thủ đoạn khống chế cô không thành công. Ta và cô cũng biết sẽ xảy ra chuyện gì rồi.”
Cho nên, ta dùng chỉ là thuốc mà thái tử đã chuẩn bị sẵn cho ta. Vì để người trong phủ biết ta ngã bệnh, nên Mị Nhụy vất vả mời ngự y đến phủ, cho y chút bạc, dù chưa chuẩn trị nhưng cũng kê ra mấy đơn thuốc cho ta. Thế là ta liền danh chính ngôn thuận cáo ốm không ra. Cứ thế trôi qua được vài ngày cũng thật không có ai đến quấy rầy. Chỗ ở của ta là một viện trong phủ Ninh Vương, thanh tĩnh trang nhã nhưng cũng mơ hồ toát lên vẻ phú quý. Bên trong có một gốc cây đa sinh trưởng rất tốt, ta và Lâm mỹ nhân, Tôn mỹ nhân cùng sống trong viện này. Mỗi này bên chỗ các nàng đều vô cùng náo nhiệt, cứ cách hai ba ngày lại có ban thưởng của Ninh Vương.
Xem ra Ninh Vương rốt cuộc cũng luôn đối xử khác biệt với người mà ca ca y ban thưởng. Có lẽ cũng bởi vì thế nên ta mới tránh khỏi một kiếp nạn sao? Nhưng Mị Nhụy vẫn âm thầm sốt ruột, ba phen bốn bận nói bóng nói gió, muốn ta đi chủ động, ta chỉ lừa nàng nói rằng không biết làm.
Hôm nay Lâm mỹ nhân và Tôn mỹ nhân lại được mời tham gia tiệc múa nên ngoài dự liệu ta cũng được mời đi. Nhưng ta viện cớ là có bệnh vẫn còn khó chịu để dịu dàng từ chối, tất nhiên lại khiến cho Mị Nhụy oán giận không thôi.
Mị Nhụy khuyên ta “Chủ tử, cũng qua vài ngày rồi, chắc là Ninh Vương điện hạ cũng đã quên chuyện lần trước rồi. Nếu như người còn không chủ động thì chỉ sợ lúc ấy ngài sẽ quên mất người đi.”
Ta cười nói “Chỉ sợ là ngài vẫn còn nhớ được mùi vị rượu hổ phách xối vào mặt thôi.”
Mị Nhụy nghe vậy lại không hề lên tiếng nữa, chỉ cằn nhằn bước ra ngoài bưng chén cháo loãng vào cho ta.
Thay vì so sánh với hai vị mỹ nhân thì tin tức ta không được yêu thương đã lan truyền khắp phủ Ninh Vương từ lâu. Mặc dù thức ăn bọn họ mang đến chỗ ta không dám bớt xén quá mức, nhưng cũng chẳng được chế biến tỉ mỉ. Chỉ là có thể nuốt được vào miệng thôi. Mị Nhụy hơi áy náy nói “Chủ tử, có muốn ngày mai nô tỳ âm thầm dạy dỗ bọn họ chút hay không?”
Ta lắc đầu, uống hết cháo loãng trong chén rồi nói “Chúng ta tận lực không khiến người chú ý là được… Cái này vẫn ngon hơn nhiều với những thứ trước đây ta đã ăn qua.”
Mị Nhụy không lên tiếng, ta kêu nàng mang thuốc đến cho ta uống. Giờ ta mới cảm thấy tay chân hơi nóng một chút.
“Chủ tủ bên kia có tin tức gì không?” Ta cầm lấy bút vẽ lên lông mày, để lông mày bớt nhạt hơn. Mị Nhụy thấy vậy liền đưa tay “Để nô tỳ làm.”
Ta luôn luôn không am hiểu việc này, tuy là đã tập luyện vài tháng nhưng cuối cùng cũng không vẽ đẹp được như Mị Nhụy. Nên ta liền đưa bút cho nàng, nàng tỉ mỉ vẽ lên đuôi lông mày ta, lúc này mới nói “Điện hạ nói tất cả đều đã an bài xong.”
Ta gật đầu nói “Vậy thì tốt.”
Mị Nhụy vẽ lông mày cho ta xong, rồi mang kính bạc trên bàn cho ta xem “Chủ tử xem thử được chưa?”
Gương mặt trong gương trắng trẻo mịn màng, rất hợp với phong thái người đẹp. Ngày cả ta nhìn cũng không nhịn được phải động lòng. Ta thầm than rồi khen Mị Nhụy “Tài nghệ của ngươi càng lúc càng giỏi, trang điểm xong nhìn không ra người thật nữa.”
Mị Nhụy ngớ ra rồi lại cười nói: “Chủ tử nói đùa. Nếu không phải do chủ tử xinh đẹp thì mặc cho nô tỳ trang điểm thế nào cũng không trang điểm ra được.”
Mỗi lần soi gương gần như ta đều hoảng hốt. Ngắm nhìn một lúc lâu mới xác định người trong kính là mình. Lúc ban đầu phải đắp thuốc lên mặt mấy ngày nên ta rất không quen, mỗi ngày đều lấy gương soi mình. Còn Tiểu Thất cầm chổi lông gà đi đến quét bụi thấy vậy liền nói “Cho đến bây giờ chưa từng gặp người đẹp sao?”
Khi đó Tiểu Thất ăn nói thô lỗ, ngẫu nhiên lại dùng từ “đẹp” khiến ta sợ sệt hồi lâu… Hóa ra y đang khen ta ư? Trần nhà bị y quét qua nên có chút bụi rơi xuống mũi của ta, ta lau nó đi rồi lại cảm thán “Chỉ sợ là nhìn vào trong gương vẫn cho rằng mình thấy người khác.”
Y liền thở dài thườn thượt, rất u buồn “Cô ngàn lần đừng chỉ nhìn trúng một mình cô.”
Lúc còn trẻ, tính tình ta hơi ngông, không xem ai ra gì. Cho rằng điều người khác làm được thì ta cũng làm được. Trên thảo nguyên có đại hội Y Mộ Đạt: Nam nhi trên thảo nguyên đều tiến hành đua ngựa và so tài cưỡi ngựa bắn cung. Cũng là thời điểm tất cả thanh niên nam nữ trên thảo nguyên tìm hiểu lẫn nhau. Lúc đó, Tiểu Thất được hoan nghênh nhất, với vẻ bề ngoài tuấn tú, vóc dáng tráng kiện, lại là một tay có tài cưỡi ngựa bắn cung tuyệt cao. Mỗi một năm đều có vô số thiếu nữ len lén đặt chiếc đai lưng xinh đẹp tinh xảo ngoài trước lều của y. Nhưng y lại không đeo lên hông, lại mang đến cho ta, lông mày khẽ nhướng, giọng nói nhẹ nhàng vô cùng: Này, mang đi chơi đi.
Ta không phục lắm, bởi vì phụ thân không cho ta tham gia đại hội nên ta đã chuồn đi tham gia. Quả thật ta cũng giống như Tiểu Thất được tặng vô số đai lưng xinh đẹp tinh xảo, nhưng cũng mang đến vô số phiền phức: Công chúa bộ lạc Thảo Thạch lúc nào cũng theo đuôi ta, liên tiếp nhiều ngày đều ngăn ta ở ngoài nhà. Mạnh mẽ lên án ta phụ tình bạc nghĩa, phụ thân ta giận đến mức thiếu điều cầm chày gỗ to tướng đánh gãy chân ta. Từ đó về sau, chuyện vị tướng trung thành sinh ra đứa con phụ tình bạc nghĩa được truyền khắp cả biên cương. Cuối cùng, ta cũng không dám hỏi rốt cuộc chuyện này đã được giải quyết thế nào, thành ra nó vẫn là một điều bí ẩn trong cuộc đời của ta.
Nhưng hiện tại mỗi một lần ta soi gương trang điểm chỉ luôn nhắc nhở mình: Hoa Ngưng Tích, ngươi không phải là ai khác, chỉ vẻn vẹn là Hoa Ngưng Tích mà thôi. Hoa Ngưng Tích là một thiếu nữ yếu đuối. Hoa Ngưng Tích phải sống nhờ kẻ khác, biết được lấy sắc hầu người, hiểu được việc phải cầu sinh tồn trong kẽ hở.