Mị Tướng Quân

Chương 16: Tìm sơ hở


Đọc truyện Mị Tướng Quân – Chương 16: Tìm sơ hở

Thậm chí ta cảm giác trong số những cơ thiếp bỏ mình vô cớ của Ninh Vương, phải chăng có vài người rước họa sát thân vì biết bí mật của y không? Giang Phi căm thù chuyện Hoàng đế sủng ái nam tử đến tận xương tủy, nếu con mình không di truyền phụ hoàng được điểm nào mà lại di truyền đúng điểm này, có phải sẽ khiến bà đau đớn đến không muốn sống nữa không? Dĩ nhiên Ninh Vương phải giấu nhẹm chuyện này, không để bất cứ ai truyền đến tai mẫu phi mình. Cho nên ta dùng tuần lộc để châm biếm đương kim hoàng thượng, lại chọc ngoáy đến tâm tư của y, khiến y vừa chán ghét vừa ghê tởm mình, suýt nữa thì mất mạng. Haiz…. Nếu quả thật mất mạng vì chuyện này, chẳng phải oan uổng quá rồi sao?

Sau lễ bái là đến đại điển tôn vinh nghề dệt do thái hoàng thái hậu chủ trì. Thái hoàng thái hậu vốn xuất thân từ thượng cung, bản tính tiết kiệm, còn có tài nghệ nữ công xuất chúng. Mỗi khi đến lễ dâu tằm, người sẽ cho gọi nữ quyến trong cung tiến hành đại điển tôn vinh nghề dệt một năm một lần. Hơn một trăm khung cửi sẽ được mang tới Cảnh Đức cung, tiếng khung cửi đồng loạt vang lên, tấm vải có kỹ nghệ dệt đặc sắc nhất sẽ thắng, còn được xưng tụng là báu vật. Mỗi khi đến ngày này, người khắp các cung các phủ không có ai không mong mình chiến thắng bất ngờ, nghĩ đủ mọi cách dệt cửi, chỉ mong mình nhận được ưu ái của nữ nhân có quyền thế nhất triều đình.

Dĩ nhiên ta cũng không ngoại lệ.

Ta không thể tham gia lễ bái, nhưng nếu xuất thân từ phủ Ninh Vương, vậy thế nào cũng phải tham gia đại điển tôn vinh nghề dệt.

Khung cửi bày ở mặt tiền Cảnh Đức cung đương nhiên là của những phi tần được hoàng đế sủng ái, còn khung cửi của ta được đặt trong góc. Vì bỗng dưng được thái hoàng thái hậu ưu ái, khung cửi của phi tần đều được chế tạo từ chất liệu tốt nhất, còn khắc hoa để mong giành được chiến thắng bất ngờ, thu hút sự chú ý. Khung cửi của ta đương nhiên kém mọi người, nhưng khi được nhấc ra, vén màn vải thì những người xung quanh đều thở dài. Tiếng thở dài này có ý là: Ninh Vương phủ nghèo thế đấy, gọi bừa người đến gõ vài phát cũng có thể đóng được khung cửi sao?

May mà khung cửi của ta ở trong góc, không khiến mọi người chú ý.

Tiếng hô của cung nhân vang lên, chính là thái hoàng thái hậu giá lâm. Người đỡ thái hậu dĩ nhiên là hoàng hậu nương nương hiền hậu nổi danh. Thái hậu đã lớn tuổi, dù mặc bộ váy tơ lụa đỏ sậm nhưng tóc đã bạc phơ, không đeo trang sức mà chỉ dùng chiếc khăn gấm thêu kim phượng cuốn lấy mái đầu bạc. Ta cùng mọi người quỳ xuống hành lễ, trong lúc lơ đãng cảm thấy ánh mắt của thái hậu vẫn sắc bén như trước…… Chỉ mong thật sự sắc bén mới tốt.

Ninh thái hậu được tiên hoàng ân sủng, mấy chục năm vẫn không thay đổi. Sau khi tiên hoàng từ trần càng thêm cần kiệm, mỗi năm chỉ vẻn vẹn cử hành đại điển lễ dâu tằm. Nhưng điều này không thể đại biểu được gì. Trên triều đình thái hậu không ham tranh đoạt, mấy chục năm thái hậu phò tá tiên đế, đáng được xưng tụng là nữ nhân thông tuệ nhất thiên hạ. Những người nhận được ân huệ của thái hậu vẫn đứng vững trên triều, mấy thập niên không ai có thể làm phản. Đương kim hoàng hậu hết thảy đều lấy thái hậu làm gương. Những điều ta học được cũng chỉ từ dáng vẻ của thái hậu mà thôi.

Thái hậu khẽ phất tay, cung nhân liền hô cho phép mọi người đứng dậy, tiếng khung cửi đồng loạt vang lên. Ninh thái hậu quy định quy củ của đại điển tôn vinh nghề dệt, phàm là người tham gia thì không thể giả dối cài người vào. Có nghĩa là nếu không tự tham gia thì đừng tham gia. Dù thân phận cao quý cỡ nào cũng không thể để hạ nhân giúp đỡ. Hoàng hậu là người đầu tiên hưởng ứng quy củ này.


Cũng khó cho hoàng hậu rồi.

Ta vốn không giỏi nữ công, trong đại điển lần này đành phải đánh vật một phen. Mặc dù khung cửi có vẻ không đẹp đẽ, đưa con thoi qua còn vang tiếng ầm ĩ, khiến mỹ nhân xung quanh hơi khó chịu, nhưng cuối cùng cũng dệt được vải gấm vân chéo, dâng lên trước thái hoàng thái hậu, để người xem qua một lượt.

Thái hoàng thái hậu cầm tấm lụa hoa mỏng tang trong suốt lên đầu tiên, gật đầu liên tục: “Đẹp lắm….”

Hoàng hậu nương nương lộ vẻ vui mừng.

Thái hậu buông lụa hoa của hoàng hậu nương nương xuống, rồi cầm gấm hoa Giang Phi nương nương vừa dệt lên, cũng ban thưởng hai chữ “đẹp lắm” như trước, không nhiều không ít. Ta nhìn thấy rõ ràng, vẻ mặt vui mừng của hoàng hậu nương nương đã tắt ngấm.

Sau đó thái hậu đi thẳng một đường, mỗi tấm vải đều được khen thưởng hai chữ “đẹp lắm”, nghe vậy các phi tần đều vui mừng, nhưng cũng có người thất vọng.

Đợi mãi thái hậu mới đến chỗ cuối, cũng là nơi đặt vải gấm của ta. Ta nghe thấy rõ ràng thái hậu hơi kéo dài chữ “đẹp”: “Đẹp…… ai dệt đây?”

Tấm vải gấm vân chéo ta dệt này vô cùng nổi bật, đương nhiên là xấu đến mức nổi bật. Mọi người xung quanh không tự chủ nhìn về phía ta, ta vội vàng quỳ xuống, dập đầu rồi nói: “Là thiếp dệt.”


Giang Phi nương nương vội nói bên tai thái hậu: “Vị này là Hoa mỹ nhân đó.”

Thái hoàng thái hậu im lặng rất lâu không nói gì, về sau mới nói: “Hoa văn này, hoa văn này…..”

Ta vội đáp: “Bẩm thái hoàng thái hậu, thiếp thân dệt hoa văn cảnh thu, tuy thoạt nhìn không đẹp lắm, nhưng rất bền. Tuy chỉ dệt từ tơ tăm tầm thường, nhưng lại khó rách, đôi khi đao kiếm gỉ cũng không thể đâm thủng.”

Thái hoàng thái hậu chau mày, lạnh lùng nói: “Cô nói gì?”

Ta giật thốt, lặp lại lần nữa: “Bẩm thái hoàng thái hậu, thiếp thân dệt hoa văn cảnh thu…..”

Thái hậu cắt đứt lời ta: “Ai gia hỏi câu cuối cùng.”

Ta biết câu nói cuối cùng đã khiến thái hậu chú ý, mừng thầm trong lòng, liền nói: “Thiếp thân nói, đao kiếm gỉ cũng không thể đâm thủng….”

Thái hoàng thái hậu bỗng nói: “Người đâu bắt tiện tì này lại!”


Lời này khiến những người vừa nãy còn vui mừng giờ đã lộ vẻ hoảng hốt, nội thị giám ngục tiến lên kéo ta ra ngoài cửa cung, ta kêu lớn: “Thái hoàng thái hậu, thiếp thân phạm tội gì? Lời thiếp thân nói đều là sự thật.”

Thái hoàng thái hậu lạnh lùng thốt lên: “Các người nghe đi, các người nghe đi, cô ta dám nói cô ta nói sự thật. Năm đó cũng vì một câu nói thật của Nghiêm thượng cung mà hại chết bao nhiêu tướng sĩ biên cương?”

Giang Phi nương nương vội quỳ xuống: “Thái hậu, cô ấy là cơ thiếp của Ninh Nhi, Ninh Nhi rất yêu thích cô ấy, cầu xin thái hoàng thái hậu tha một mạng cho cô ấy.”

Xem ra Giang Phi nương nương cũng được thái hậu sủng ái, nghe lời của Giang Phi, thái hoàng thái hậu liền khoát tay cản lại, ta bị kéo trở về.

Thái hoàng thái hậu được hoàng hậu đỡ ngồi xuống, thở dài rồi nói: “Chuyện của Nghiêm thượng cung năm đó chắc hẳn mọi người không thể không biết. Nghiêm thượng cung vì tranh công mới nói mình có thể dệt được giáp bạc chống được đao kiếm, thích hợp với kị binh phải chạy băng ngàn dặm. Nhưng kết quả thế nào? Bị câu thích tiễn của người ta đâm thủng, quân lính tan rã, hại hàng vạn tính mạng tướng sĩ. Ai gia rất hận vì sao lại tin lời của Nghiêm thượng cung.”

Đương nhiên ta đã nghe chuyện Nghiêm thượng cung bị tru di cửu tộc bởi lý do này. Máu của tướng sĩ biên cương nhuộm đỏ sa trường, vì vậy cũng dính tới máu của những người khác, làm sao cũng không giống với giọt son môi.

Ta quỳ xuống, nói: “Thiếp thân có tội, không nên nói lung tung. Nhưng nếu thiếp thân dệt vải bằng tơ của hàn tằm miền bắc, thật sự có thể chống đỡ đao kiếm. Nếu như thái hoàng thái hậu không tin, thiếp thân sẽ mặc để câu thích tiễn bắn.”

Thái hoàng thái hậu nói: “Hàn tằm miên bắc, lại là hàn tằm miền bắc. Chẳng lẽ cô cũng muốn bị tru di cửu tộc giống Nghiêm thượng cung sao?”

Hoàng hậu mãi không lên tiếng, giờ mới nói: “Tuy là cơ thiếp của Ninh Nhi, nhưng không thể chấp nhận được lời nói xằng bậy của cô ta, người đâu, kéo cô ta xuống.”


Ta nói: “Thiếp thân tuy là phụ nhân, nhưng cũng biết câu thích tiễn của Bắc Quốc đáng sợ đến mức nào. Trừ phi mặc áo giáp dày cộm mới có thể miễn cưỡng chống đỡ. Nhưng vì vậy mà tướng sĩ hành động rất bất tiện, khó có thể ngăn địch. Những người có võ công cao cường mới có thể mặc giáp nặng mà vẫn có thể vung lưỡi đao nặng trong tay, cho nên Nghiêm thượng cung mới xin được chế giáp nhẹ, tiếc rằng lại thất bại. Nhưng thiếp thân xin hỏi thái hoàng thái hậu, chẳng lẽ người cứ mặc cho câu thích tiễn của Bắc Quốc không ai có thể địch lại sao? Cho dù tướng sĩ Bắc Cương vừa nghe tên câu thích đã tránh né ư?”

Thái hoàng thái hậu gật đầu cười: “Hay cho cái miệng khéo léo, thảo nào Giang Phi hay nhắc tới cô trước mặt ai gia, xem ra cô cũng có chuẩn bị phải không?”

Ta cúi rạp tại chỗ nói: “Bẩm thái hoàng thái hậu, chỉ vì thiếp thân vốn đến từ Bắc Cương, trận chiến năm đó khiến dân chúng Bắc Cương chết như rạ, phụ thân của thiếp cũng tử trận trong trận chiến ấy, nên thiếp thân đã lột giáp bạc nhuốm máu trên người ông ra, thề phải dệt được giáp ngân có thể chống câu thích tiễn vì phụ thân, mới can đảm bêu xấu ở đại điển tôn vinh nghề dệt.”

Ánh mắt của thái hoàng thái hậu liếc qua khung cửi trong góc, khẽ thở dài: “Không tồi, khung cửi này đúng là tốt hơn loại bây giờ rất nhiều, xem ra cô cũng tốn không ít tâm tư đâu.”

Ta biết thái hoàng thái hậu xuất thân từ thượng cung, đương nhiên nhận ra chiếc khung cửi này khác với khung cửi khác, liền cúi đầu nói: “Thiếp thân nguyện lấy tính mạng để thử một lần, cố gắng hết mình vì phụ thân đã khuất.”

Nhưng giọng của thái hoàng thái hậu vãn hờ hững: “Nói có hay thì vẫn vô dụng. Nửa tháng nữa Bắc Quốc đã cho người vào triều cống nạp rồi, chắc lại khoe khoang câu thích tiễn. Đến lúc đó, ai gia cũng muốn xem bản lĩnh của cô.”

Ta mừng thầm trong lòng, biết cửa ải này coi như đã qua, cảm thấy có ánh mắt lạnh lùng liếc tới, ta biết rõ ánh mắt này không phải của thái hoàng thái hậu mà là của hoàng hậu.

Tiếp theo phải nghênh đón cuồng phong từ thái tử thế nào đây?

Ninh Vương biết chuyện ta vô cớ mà lại rước họa vào thân cũng không nói gì, thấy ta không thèm để ý tới sống chết chỉ nói: “Khó thấy nàng có lòng, vẫn nhớ rõ đội quân giáp bạc.”

Ta chỉ nói: “Thiếp thân có phụ thân làm tướng lãnh cấp thấp bỏ mình ở trận chiến năm đó, sao thiếp thân có thể không nhớ được?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.