Đọc truyện Mị Tướng Quân – Chương 147: Cực kỳ khó chịu
Ta nhẫn nại nói: “Vương gia, chàng truyền nội lực cho thiếp cũng đâu có
tác dụng gì, thần thiếp không hề cảm thấy thân thể ấm áp lên chút nào.”
Hắn cười: “Nàng lo lắng cho ta như vậy, ta rất mừng. Ta đã nói rồi, mười ngày mới truyền nội lực một lần, không sao đâu.”
Đúng là đàn gảy tai trâu!
“Vậy thiếp hỏi chàng, sao nước mũi của chàng lại có mùi máu vậy?”
Hắn cười khan: “Mấy ngày nay thời tiết hanh khô, Đỗ Long thấy bổn vương
ngày đêm vất vả, sai người ngày ngày chưng nhân sâm cho bổn vương uống.
Không ngờ bổ quá, mới chảy nước mũi đã chảy luôn cả máu.”
“Vương gia, thần thiếp nói thật, không biết chàng có nghe hay không?”
Hắn mừng rơn: “Nghe, dĩ nhiên nghe.”
“Hai tiếng cười khan này của chàng giả quá… Hay là chúng ta làm một thỏa
thuận nhé. Không phải mười ngày nữa mới truyền nội lực tiếp sao? Mười
ngày này, chàng hãy nghỉ ngơi thật tốt, không cần… không cần ở bên
thiếp cả đêm nữa. Còn nữa, cho người điều tra Thanh phi nhé.”
“Thanh phi làm sao thế?”
Nguy rồi, sao ta lại quên mất, không thể để hắn phát hiện thật ra ta đã có
tri giác từ lâu, không thể nói những chuyện Thanh phi đã làm với ta cho
hắn biết! Nếu không sẽ để lộ hàng loạt các chuyện cầm thú, bảo bọn ta
phải lừa mình dối người thế nào đây?
Ta nói: “Thanh phi vốn là
một cô gái do Tiểu Thất tìm được, bảo nàng ta hấp dẫn sự chú ý của Hoàng đế, nhưng lại không điều tra rõ gốc gác nàng ta. Thiếp nghĩ đi nghĩ
lại, cảm thấy để cô gái này trong cung, e chừng là một tai họa ngầm…”
“Vậy được, ta bảo Lưu Quang đi theo nàng ta, trực giác của nàng luôn chuẩn
xác. Giống như trước kia, có nhiều lần chúng ta phối hợp giết địch, chỉ
quan sát khói bụi nơi xa mà nàng đã biết động tĩnh của quân địch rồi.”
Lại được người ta ngưỡng mộ rồi. Nhưng ta không hề tự mãn. Hắn vừa lên cơn
ngưỡng mộ thì ta liền nhớ lại mấy chuyện xấu Tiểu Thất vạch trần kia. Ta hạ quyết tâm phải chôn sâu đủ thể loại chuyện như nhìn thấu muôn trượng hồng trần, ái muội ngoảnh mặt làm thinh trong thời gian này vào tận đáy lòng!
“Vương gia nói đùa rồi, không phải sau này Vương gia vang
danh hơn thiếp sao? Thiếp chưa bao giờ được ca tụng là Chiến Thần đâu
đấy.”
Hắn cực kỳ vui sướng: “Nàng cũng cho là vậy ư?”
“Đúng vậy, toàn bộ tướng sĩ đều cho là vậy.”
“Vậy thì tốt, vậy thì tốt…”
Ta không hỏi về cách hắn đối xử với ta cũng nhưng mấy chuyện xảy ra năm
đó. Không biết tại sao ta cảm thấy rằng, hắn không muốn nói cho ta biết
cũng chỉ vì muốn tốt cho ta.
Nếu là lúc trước, tại sao ta có thể
thay đổi nhiều đến vậy? Cho rằng bởi vì máu tươi phủ khắp đoạn đầu đài
mà sinh lòng thù hận, nhưng hôm nay, trong lòng ta chỉ còn lại sự ấm áp
mơn man, và cả hắn nữa. Chỉ chút xíu nữa thôi hắn có thể trèo lên ngôi
báu rồi, vậy mà lại hi sinh tính mạng để cứu ta. Người như vậy, năm đó
sao có thể cam lòng để ta uống thuốc độc chứ?
Ta phải cảm tạ
khoảng thời gian đằng đẵng nằm trên giường, phải nghe hắn lải nhải này.
Nhờ đó ta có thể hiểu rõ hắn là hạng người gì, nếu không, với tính cách
của ta, làm sao có thể tin tưởng hắn thật ra là người như vậy?
Ngôi vị chí tôn, quyền vị chí quý, là viên kẹo ở trước mắt bất cứ kẻ nào,
khiến người ta không đành lòng cự tuyệt. Cho nên Thái tử mới cho rằng
hắn cũng là người như vậy, nhưng tại ranh giới chạm tay là tới này, hắn
lại vì ta mà thương tổn chính bản thân mình.
Hắn không nói gì mà chỉ ôm ta, hơi thở khe khẽ, hắn lại ngủ thiếp đi sao? Hôm nay còn ngủ sớm hơn hôm qua?
Ta phải làm gì đây? Phải làm thế nào mới ngăn cản được hết thảy?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, để cứu mạng ta, dù phía trước là bẫy rập thì hắn cũng vui lòng nhảy vào.
Tiểu Thất, giờ ta chỉ có thể trông cậy vào Tiểu Thất mà thôi.
Ta nói: “Ngày mai, có thể gọi Tiểu Thất tới đây một chuyến không?”
Hắn bừng tỉnh khỏi giấc mộng: “Nàng vừa nói gì?”
Ta nói: “Thiếp muốn gặp Tiểu Thất.”
“Được được, ngày mai ta gọi Thất Hiệu úy tới… Triển Ngọc, phải chăng, phải
chăng…” Hắn không nói tiếp nhưng ta cũng đoán được ý của hắn: Phải
chăng Tiểu Thất là người trong lòng nàng?
Nếu làm hắn hiểu lầm,
có lẽ, hắn sẽ không tận tâm tận lực với ta như vậy nữa phải không? Có lẽ có thể bảo vệ được tính mạng của hắn, mọi chuyện sẽ không đến mức không thể cứu vãn như thế này nữa phải không?
Nhưng bảo thừa nhận ta thích cái bánh quẩy Tiểu Thất này, thực sự hơi khó khăn, cho nên ta trầm lặng không nói gì.
Hắn không hỏi tiếp nữa, xem chừng trong lòng rối ren, sợ nghe thấy kết quả.
Hắn vẫn ôm ta, cười cười: “Nếu Tiểu Thất biết bình thường nàng cũng có thể nói, nhất định sẽ vui lắm đây.”
“Đúng vậy, thiếp với hắn cùng trưởng thành, người thân thiết nhất với thiếp chính là hắn.”
“Cùng Thất Hiệu úy trưởng thành? Lúc đó ta cũng hi vọng được ở bên nàng trong khoảng thời gian đó, để có thể cười vui với nàng mà không cần e dè.”
Ta nghĩ thầm, không biết chàng đã từng nghe câu: “Hoa sen chỉ có thể quan
sát từ xa mà không thể đến gần” chưa? Nếu đến gần, sẽ thấy rõ dưới bông
sen tươi đẹp thanh khiết như ngọc đó chẳng qua chỉ là một đống bùn lầy.
Liệu chàng có còn nhìn thấy “Tiểu tướng khoác áo bào trắng cưỡi trên
lưng bạch mã, tay gõ mãng tiên” nữa không?
Miệng lại nói: “Vương
gia, may rằng cuối cùng chúng ta cũng gặp gỡ… Thiếp đã là vợ của
chàng… Vương gia không nghĩ lung tung chứ?”
Cuối cùng ta vẫn
không nỡ giẫm chết hắn, khiến hắn đau lòng… Không nỡ thẳng thắn thừa
nhận ta và Tiểu Thất là thanh mai trúc mã, lớn lên sẽ bàn chuyện cưới
gả… Chỉ uyển chuyển nói cho hắn biết, dù có gì với Tiểu Thất cũng chỉ
là quá khứ mà thôi. Để hắn có một tia hi vọng, hướng tới mai sau.
Nếu hắn là loại người duy ngã độc tôn, đòi hỏi rất cao ở người khác, liệu hắn có chú ý đến điều này?
Cũng như chuyện ta coi hắn là bà vú.
Đã không thể nhận được hoàn toàn, liệu có tình nguyện buông bỏ?
Như vậy, hắn sẽ thu tay lại một chút, không tận tâm với ta như vậy nữa. Mọi chuyện đã thế, liệu có khiến kẻ núp trong bóng tối điều khiển mọi
chuyện không thể thắng thế không?
“Không đâu, nàng đã là vợ của
ta rồi, ta còn có thể đòi hỏi điều gì nữa chứ?” Giọng hắn tràn ngập vẻ
thỏa mãn, không chỉ khiến ta cảm động mà còn làm trái tim ta đập rộn
lên.
Kẻ đó định làm thế nào đây?
Nếu ta có thể cử động, ta sẽ nghĩ ra cách tốt nhất để giải quyết mọi chuyện, đặt một cái bẫy để
trói chặt kẻ đó lại, cũng không để kẻ đó đưa người khác vào bẫy nữa,
nhưng ta không thể động đậy.
Hơn nữa, cái bẫy này quá cao siêu mà ác độc, nội lực mà kẻ đó mang đến cho ta đích thực là có tác dụng trong việc khôi phục sức lực… Bỗng dưng trong đầu ta lóe ra lên một ý niệm. Phải chăng năm đó người này đứng sau giật dây để ta uống ly rượu độc?
Năm đó, chính vì lệnh điều động của người đó mà ta mới trở về từ núi Đỗ
Thanh để tiếp chỉ. Vậy người ta gặp lại là Thái tử, để chúc mừng ta vinh quang trở về, y thiết yến ban rượu, còn nói giỡn “Hoàng đệ biết tính
tình của Quân tướng, cất công mang rượu ngon từ Tây Vực tới…” Bởi vì
nghe thấy lời này mới không nghi ngờ gì mà uống một hơi cạn sạch, huống
hồ độc bình thường ta vừa ngửi là biết, sao có thể dính đòn chứ?
Nhưng ly rượu năm đó tinh khiết như ngọc, vị ngọt miên man, đích xác là rượu
ngon. Dù đã uống nhưng không hề cảm thấy có chút độc tính. Có điều sau
đó, khi Thái tử rót ly rượu nữa, ta mới nhận ra có mùi thuốc mê thoang
thoảng, thế mới biết mình rơi vào bẫy. Ra ám hiệu rồi cùng với Tam Tinh
xông ra ngoài, khi lên ngựa mới cảm thấy nóng lạnh đan xen, kinh lạc đau đớn không cất nên lời.
Rượu kia dành riêng cho người có võ công
cao cường, nên ta mới nhận định rằng Thái tử đã giở trò. Bởi vì y thấy
chuyện đã thất bại, liền lấy thánh chỉ, hạ lệnh lùng bắt.