Mị Tướng Quân

Chương 14


Đọc truyện Mị Tướng Quân – Chương 14

Trải qua biến cố lần này, cuối cùng cũng khiến Lâm mỹ nhân thu liễm lại, nàng sẽ không tìm ta gây phiền phức nữa. Còn Ninh Vương cũng rõ ràng khách khí với ta hơn nhiều, tuy mỗi lần kêu ta đi, đề tài vòng tới vòng lui cũng xoay quanh Quân thiếu tướng. Ta chỉ cố vắt hết óc suy nghĩ nhớ lại sở thích của Quân thiếu tướng, cũng không thể nói quá mức khiến y hỏi không ngừng nghỉ, cũng không thể nói mơ hồ để Ninh Vương sinh ra hoài nghi. Nói chuyện với nhau thế này khiến ta cảm thấy thật sự khó khăn. Có điều bởi vì giao được tin tức với bên thái tử, Mị Nhụy trở về cũng mang theo thái tử ban thưởng, dĩ nhiên là thuốc điều trị chứng hàn cho ta rồi.

Chỉ là ở chỗ Ninh Vương càng ngày càng khó ứng phó, không biết vì sao trí nhớ y lại tốt vô cùng. Có khi ta chỉ vì tinh thần hốt hoảng nên nói hơi sai một chút liền để y bắt được sơ hở, khiến y hỏi không ngừng: “Trước đây không lâu không phải nàng nói y thích ăn cay sao?”

Ta chỉ cuống cuồng: “Bởi vì thân thể bị thương, gia gia liền bắt y kiêng cử, cho nên về sau y lại ăn ít đi.”

Càng khiến ta cảm giác khó hiểu chính là, phàm là chuyện Quân thiếu tướng thích theo lời ta nói thì y cũng sẽ nếm thử một phen. Giờ phút này, đôi môi y lại sưng đỏ, hít lấy không khí và uống rượu… Đương nhiên là vì ăn cay rồi.

Càng ví như ta nói cho y biết thật ra Quân thiếu tướng không thích quân bào màu đen, lại nói nếu y dẫn quân sẽ gọi các tướng sĩ mặc quân bào đỏ tươi như lửa, khi hành quân nhìn lại từ phía chân trời xa tựa như một áng mây đỏ bay đến, càng khí thế khiếp người. Nào đâu biết rằng y liền gọi người may vài bộ bào đỏ, phát cho mỗi thủ vệ một bộ, trang phục của mọi người như chú rễ mới cưới dâu, sắc đỏ nổi bật trên gương mặt ngăm đen, nhưng cũng khiến ta âm thầm sinh cảnh giác: không thể nào nói bậy bạ nữa.

Cứ thế lặp đi lặp lại liên tục liền khiến ta cảm giác nói chuyện phiếm với Ninh Vương là một việc vô cùng đau khổ. Nhưng lại không có cách nào tránh khỏi, quả thật là không cách nào tránh được, chỉ đành phải nói một chuyện lặp đi lặp lại nhiều lần, với kỳ vọng cuối cùng có thể làm Ninh Vương chán không hề gọi ta nữa. Nhưng kỳ vọng mãi mãi cũng chỉ là kỳ vọng, đối với chuyện của Quân thiếu tướng, dù lớn hay nhỏ, lặp đi rồi lặp lại, y cũng luôn hăng hái vô cùng.


……….

Qua mấy ngày, thái tử và Xương vương lại đến bái phỏng, tất nhiên Ninh vương lại chuẩn bị ca múa chúc vui. Hôm nay ta là cơ thiếp xuất hiện bên cạnh Ninh vương nhiều nhất, được gọi là đắc sủng. Tất nhiên may mắn theo bên cạnh y, chỉ cần y không hỏi ta đủ thứ sở thích của Quân thiếu tướng thì thật ra đãi ngộ kiểu này ta lại rất sẵn lòng. Bởi vì kể từ đó càng có nhiều cơ hội hơn.

Có phải càng đến gần mục tiêu của ta hơn một chút hay không?

Lần này huynh đệ y gặp mặt, nhưng lại có thêm một vì khách không mời mà đến, chính là Mặc Tử Hàn kia. Lúc vừa thấy Mặc Tử Hàn, ta tuyệt đối không nghĩ rằng người thiếu niên trầm mặc này chính là nam tử yêu nghiệt được triều đình xưng tụng. Y có dung nhan cực kỳ tuấn tú, càng sáng láng hơn cả ba vị hoàng tử. Y ngồi ngay ngắn như một mặc ngọc, trầm tĩnh ôn hòa như một vị khách ít nói.

Ba vị hoàng tử gặp nhau không ca múa sao là tiệc. Điều này cũng không phải việc của ta, tất nhiên là việc của Lâm mỹ nhân giỏi múa kia rồi. Kể từ sau khi biết giao tình của ta và Quân thiếu tướng, Ninh vương thật sự đã độ lượng với ta rất nhiều, biết ta không giỏi múa cũng không giỏi nữ công mà tất cả cơ thiếp đều am hiểu nên cũng mặc ta. Một khúc “Bàn cổ vũ” của Lâm mỹ nhân, dùng tiếng chân làm trống, chiếc cổ uyển chuyển mềm mại như phi điểu, người xem không ngăn được tán tụng, khiến thái tử lặp đi lặp lại câu: “Hoàng đệ, tặng đệ mỹ nhân thế này khiến ta thật hối hận.”

Nhưng lúc này Mặc Tử Hàn đứng dậy, nói với ba vị hoàng tử: “Nhìn thấy cổ mỹ nhân uyển chuyển mềm mại thần cũng nhất thời ngứa nghề, cũng muốn trợ hứng cho các vị điện hạ…”


Thái tử vội nói: “Như vậy sao được chứ, ngài là sủng thần của phụ hoàng, nếu bị phụ hoàng biết…”

Lời này vừa nói ra, rốt cuộc trên gương mặt Xương vương trẻ tuổi liền hơi lộ ra vẻ châm biếm, khẽ ho khan một tiếng vờ như đang uống rượu. Còn Ninh vương thì ngón tay trắng bệch, suýt nữa bóp nát ly rượu, lộ nên vẻ y liên tưởng đến mình từ phụ hoàng, con kế tục điều xấu từ cha, trong lòng y lại bất ngờ dâng lên cảm giác kinh tởm.

Nhưng Mặc Tử Hàn không hề tức giận, chỉ nói: “Thần chỉ muốn hầu các vị điện hạ cười một tiếng thôi.”

Thái tử không hề kiên trì nữa, ngược lại cười hỏi Ninh vương: “Hoàng đệ, đệ thấy thế nào?”

Xem ra ác cảm của Ninh vương rất nặng, lẳng lặng uống một hớp rượu, nhìn nửa bên mặt hiện thị rõ vẻ chán ghét, y nói: “Y thích múa thì múa đi.”


Tiếng nhạc vang lên, Mặc Tử Hàn tung người bay lên khay cổ, lấy chân làm tiếng, phối hợp với âm nhạc, tất nhiên mang tư thế oai hùng khác với điệu múa của Lâm mỹ nhân. Ta xem rất hào hứng, nghĩ thầm nhìn vẻ bên ngoài tên Mặc Tử Hàn này thật sự cũng không giống một gã nịnh thần.

Đuôi mắt quét qua người Ninh vương, lại phát hiện y hoàn toàn không nhìn đến vũ đạo, chỉ lo uống rượu hết chén này đến chén khác, chân mày nhíu chặt thành một đường, ta liền khuyên nhủ: “Vương gia đừng lo âu đến chuyện cũ.”

Huống chi thật sự ngài và phụ hoàng ngài không giống nhau. Chỉ nghĩ trong lòng cũng đâu phạm pháp.

Ninh vương đặt ly rượu xuống, hiển nhiên hơi say, lại lẩm bẩm nói: “Nhưng dù ta nghĩ như thế cũng là khinh nhờn y.”

Ta biết y lại bắt đầu rối rắm, liền nói sang chuyện khác: “Vương gia, ngài xem, tư thế Mạc công tử múa thật sự rất oai hùng, thoải mái lưu loát, ngài nhìn xem, y bắt đầu múa kiếm rồi.”

Trên khay cổ, thân Mặc Tử Hàn nhẹ như chim yến, đường kiếm uyển chuyển, quanh thân như được ngân long vây lấy, đôi khi thân thể cũng mềm như bông, thỉnh thoảng lại lả lướt. Thấy vậy ta âm thầm kinh động, xem ra võ công của Mặc Tử Hàn cũng không kém, tại sao y là nam nhi bảy thước cần gì phải…

Cuối cùng Ninh vương liếc mắt nhìn thoáng qua, lại nói: “Sao bì được y…” Rồi lại nâng ly rượu lên bắt đầu uống. Ta biết y cái gì cũng so sánh với Quân thiếu tướng, cũng không để ý đến việc thất thố trước mặt người ngoài. Hơn nữa, ta lại biết bí mật của y, y càng không dễ dàng gì có người chia sẻ với y, nên ở trước mặt ta cũng chẳng bận tâm gì. Nhưng ta thật sự đã chán ngán đề tài này, tuyệt đối không chịu tiếp lời y, cho nên nói lảng sang chuyện khác: “Mặc công tử cũng rất hiểu biết về âm luật, từng chiêu từng thức đều phối theo nhạc, không ngừng dùng tiếng chân hòa âm, hơn nữa chiêu thức cũng tương ứng, nói ra vũ kỹ của y đúng là cao hơn Lâm mỹ nhân không ít.”


Lời nói của ta tất nhiên không khơi được bao nhiêu hứng thú của Ninh vương, lại để thái tử ngồi cách bàn không xa nghe thấy, y vỗ tay nói: “Nói thật hay, không nghĩ đến nàng lại có kiến thức đến bậc này, hoàng đệ… ta hối hận rồi…”

Ta cười nghe y nói xong câu cửa miệng, lúc này mới nói: “Thái tử điện hạ khen lầm rồi, thiếp cũng chỉ là nói đại…”

Còn chưa nói xong lại thấy bóng đen lao đến trước mặt ta, kiếm quang lóe sáng trước mắt, cũng là bảo kiếm của Mặc Từ Hàn cầm trong tay, giơ lên đâm thẳng về phía mặt ta. Ta vội ngửa ra sau, kiếm của y như đi theo ảnh, khiến ta không thể tránh khỏi, chỉ biết trơ mắt nhìn thanh kiếm kia cách khuôn mặt ngày càng gần. Đáng giận là Ninh vương vẫn uống rượu hết chén này đến chén khác như cũ, giống như là không thấy vậy.

Cuối cùng thanh kiếm kia dừng ở chóp mũi của ta, trên mũi kiếm còn có một ly rượu, Mặc Tử Hàn nói thản nhiên: “Dọa mỹ nhân sao?”

Tay trái ta run run, cầm lấy ly rượu trên mũi kiếm kia, miễn cưỡng cười nói: “Đa tạ Mặc công tử.”

Xem ra, câu chuyện mượn tuần lộc gây trào phúng lần trước đã truyền đến tai của y rồi, cho nên y mới đến ra oai như vậy. Trên mặt ta mang vẻ kinh hoàng, nhưng trong lòng lại thầm vui mừng. Xem đi xem đi, cuối cùng có thể khiến cho người trong cung chú ý, như vậy máu của những người chết trên đoạn đầu đài kia chảy cũng không vô ích rồi đúng không?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.