Đọc truyện Mị Tướng Quân – Chương 139: Đầu mối
“Chúng ta cùng lên đường trở về quân doanh. Bụng ta trúng tên, đối với ánh
nhìn của người ngoài thì vết thương này rất nặng. Lúc nghỉ ngơi giữa
chặng, phàm là người có phẩm cấp đều nhân cơ hội dâng thuốc nịnh bợ,
tích cực hơn nữa còn tuần tra canh chừng xung quanh, để quân địch không
thể thừa cơ đánh lén. Đương nhiên thứ mà những kẻ này muốn đều là danh
và lợi, duy chỉ có nàng, ngồi một mình một chỗ, ngắm nhìn ánh trời chiều đằng tây, phái mỗi Tiểu Thất đến xem vết thương cho ta… Tiểu Thất khám
thì khám đấy, nhưng lại không chữa trị cho ta… Một lát sau còn lệnh cho
một tên lính cần vụ nho nhỏ thúc giục, bảo ta phải mau chóng lên đường…
Thậm chí nàng còn không thèm tới thăm ta.”
Ngươi bảy tuổi à, hay ba tuổi? Có mỗi viết thương bé tí tẹo mà xoắn xuýt hết
cả lên! Bụng trúng mỗi một mũi tên thôi, có gì lớn lao chứ? Không phải
Tiểu Thất đã tới xem cho ngươi rồi sao? Không chữa trị cho ngươi bởi vì
có rất nhiều kẻ vây quanh ngươi rồi… Tránh lãng phí thuốc men mà thôi.
Ta nói này… Sao người này lại hẹp hòi như vậy? Chuyện có hơi lớn một xíu thôi đã nhớ dai không thể dai hơn được nữa! Bảo lính cần vụ giục các
ngươi mau lên đường là vì muốn tốt cho các ngươi thôi! Mặc dù quân địch… không thể đuổi theo nhanh như vậy được… Nhưng các ngươi không đói bụng
sao?
Ta ngồi một mình một góc, ngắm nhìn ánh trời chiều đằng tây? … À, nhớ ra
rồi! Ta thấy một con thỏ băng qua nên hơi cảm thán, nhiều người như vậy
thế mà nó lại nhằm lúc này để chạy trốn. Đang lúc nghỉ chân, liệu có nên quăng một tảng đá cho nó ngất hay không… Nhưng ngẫm lại, thịt lợn rừng
đủ ăn rồi, bây giờ đánh chết treo trong doanh trại lại có mùi, nên ta
không ra tay.
Tên này đúng là sến rện hệt thi nhân!
Văn chương lai láng bất ngờ!
Ngồi trên tảng đá nhìn con thỏ, vậy mà hắn lại có thể miêu tả là ngắm nhìn
ánh trời chiều đằng tây. Bóng dáng kiêu ngạo mà cô đơn?
Haiz…
“Từ đó về sau, bổn vương hạ quyết tâm không bao giờ để nàng phải cứu ta,
không phải dựa dẫm vào người khác nữa, mà phải trở thành một Tướng quân
đích thực.”
Thảo nào sau khi bị thương, tính tình tên này thay đổi hoàn toàn, không gây
sự với ta nữa mà còn một lòng một dạ nghiên cứu binh pháp, còn sai người điều rất nhiều cao thủ từ kinh thành đến để tạo trận thế, ngày ngày
thao luyện, hạ mình cầu hiền, nghiên cứu địa hình Tây Cương… Thậm chí
mức độ am hiểu địa hình còn tương đương ta…
“Trong một lần tranh luận, nàng không nhớ nổi tên của một vùng đất, gõ chiếc
mãng tiên lên đầu mãi, ta thuận miệng nói cho nàng hay. Nàng kinh ngạc
nhìn ta, cuối cùng cũng khen một câu: Trí nhớ của Giám quân đại nhân tốt quá, tới đây chưa được nửa năm mà đã am hiểu địa hình hơn cả tiểu tướng rồi.”
Thế này không phải là nói thừa sao? Ngươi là cấp trên của ta, có cơ hội
nịnh bợ mà không nịnh, chẳng ai bảo là có khí phách đâu, mà người ta
chửi là ngu đấy! Mà sao ngươi cứ nhai đi nhai lại cái mãng tiên đó mãi
thế, đã nói là dùng để đuổi muỗi rồi! Mà chẳng biết ta quăng chiếc mãng
tiên đấy vào xó xỉnh nào rồi nhỉ?
Nói đến đây, thật ra ta đảm đương chức vụ Tướng quân này cũng chẳng ra hồn, cả ngày nghĩ thôn này hết nhà trọ rồi. Hồi trẻ lão phụ rất phong lưu,
bằng không về sau không thể nào cưới một lúc ba phu nhân được. Tuy nói
‘chỗ đứt rồi không thể mọc lại’, vẫn khó có thể bảo đảm sau này không có con riêng gì đó tìm tới cửa. Cho nên, ta ôm tâm lý được chăng hay chớ,
tận hưởng lạc thú trước mắt… Làm rất nhiều chuyện không hợp thói thường. Vì vậy bây giờ nhớ lại, đúng là hoang đường, rất hoang đường, quả thực
là quá hoang đường.
Nhưng bây giờ cũng rất hoang đường, hắn lảm nhảm một hồi, ôm lấy ta, đụng
chạm da thịt. Chết tiệt, người ta có cảm giác, hơn nữa càng lúc càng
mãnh liệt. Trước kia chỉ cảm thấy thân thể của hắn rất ấm áp, nhưng lúc
này ta lại cảm thấy mạch máu dưới da hắn khẽ phập phồng, cơ bắp rắn chắc trên người hắn như đồi núi, vô cùng phù hợp với thân thể mềm mại của
ta. Sau đó, hắn ôm ta lên, để ta nằm sấp trên người hắn, hai cơ thể
khăng khít thân mật hơn nữa. Mặt của ta tựa lên ngực hắn, cảm nhận lồng
ngực phập phồng theo quy luật, như thể tiếng trống vang vọng.
Nhưng phủ kín lòng ta lại là cảm giác đứa trẻ nằm trong lòng mẹ… Trừ việc hắn không mềm mại như vậy… Thân thể ấm áp cực kỳ thoải mái, ta bỗng cảm
thấy mình như biến thành trẻ thơ, đói bụng chỉ cần há miệng là có thể
mút sữa mẹ, bất giác ta liền làm vậy. Còn bởi vì, bởi vì ta mặt hơi
nghiêng, khóe miệng vừa há ra là chạm phải ngực hắn… Ta là kiểu người
nghĩ gì liền làm nấy, cho nên, ta ngậm mất rồi.
Lúc đầu hắn chưa nhận ra, hiển nhiên vẫn đắm chìm trong hồi ức. Đến lúc
nhận ra, hắn kêu to một tiếng, ngồi bật dậy. Lúc miệng ta rời khỏi ngực
hắn, ta mới hiểu mình vừa làm trò gì.
Haiz, không kìm lòng được, chuyện không liên quan đến ta, thân thể không chịu sự khống chế mà thôi.
Ta vừa tỉnh ra mới hiểu mình vừa làm gì, vừa tỉnh ra thì miệng lại trở về trạng thái không thể động đậy.
“A Ngọc, A Ngọc, nàng có thể nghe thấy ta sao? Vừa rồi là nàng sao? Nàng hôn… hôn chỗ đó của ta?”
Xem ra chỗ đó của đàn ông vô cùng nhạy cảm. Ta bị hắn ôm, chân rũ xuống,
cảm thấy sự biến hóa của thân thể hắn, căng cứng bùng nổ như một thanh
kiếm.
Không, ta không hôn ngươi, vừa rồi không phải là ý của ta, là ý thức của trẻ con, ta cũng không ý thức được ta vừa hôn ngươi.
Nhưng ta không thể nói được, đành phải mặc hắn nằm ngửa rồi để ta nằm sấp
trên người hắn, khuôn mặt kề sát chỗ vừa này. Nhưng ta đã tỉnh táo, ý
thức kiên định, có đánh chết ta cũng không hôn lại chỗ đó, hơn nữa ta
cũng không hôn nổi… Bởi vì ta muốn cắn hắn mà miệng không thể động đậy
được.
Khó chịu nhất chính là thân thể hắn nảy sinh biến hỏa, thứ nóng hổi cọ lên
đùi ta, còn khẽ nhúc nhích… khiến ta vô cùng khó chịu.
Một lúc sau, cuối cùng hắn cũng hiểu hành động vừa nãy của ta là phù dung
sớm nở tối tàn, hít sâu một hơi rồi nhẹ nhàng đặt ta xuống giường… Rất
có thể là sợ không kiềm chế nổi… Giọng nói không đưa đám như lần ta thả
khí trước đó nữa mà lại hàm chứa nét cười: “A Ngọc, A Ngọc, nàng sắp
tỉnh rồi, ta cảm thấy nàng sắp tỉnh rồi. Nếu ta kể chuyện này cho nàng
nghe, sau này liệu nàng có thẹn quá hóa giận hay không? Nàng là người
kiêu ngạo như vậy… mà lại làm thế… Ta nghĩ, liệu có phải nàng có hơi
thích ta không?”
Ta nói này, ngươi xứ xoắn xuýt chuyện này mãi làm gì? Là do ta không khống chế được thôi!
Nhưng giọng điệu hắn trầm xuống, khẽ nói: “A Ngọc, ta biết, thật ra nàng
không thích ta lắm, nhưng bởi vì ta là Hoàng tử, hoặc vì lý do nào đó
mới đồng ý gả cho ta… Tối hôm đó, Hoàng tổ mẫu bỏ thuốc ta, muốn ta cưới hai vị trắc phi, trong mắt nàng ngoại trừ vẻ tức cười thì không còn gì
khác nữa. Đêm đó ta còn tưởng đã làm gì nàng rồi, trong lòng hối hận mà
thương tiếc. Thân thể nàng như vậy, sao có thể chịu đựng được… Về sau
mới dần dần cảm thấy bất thường, cảm thấy tình cảnh ngày hôm đó không
hợp với tính cách của nàng, cảm thấy sau khi xảy ra chuyện ấy, trong mắt nàng không có vẻ ngượng ngùng như những cô gái khác, đôi mắt vẫn trong
suốt thản nhiên. Nhưng ta không muốn tin đó là giả, cho rằng lần đó là
thật, không ngừng dò xét nàng. Có điều ta lại phải thất vọng. Nàng… liệu nàng đã dùng thuốc gì ư? Nàng đọc nhiều sách vở, tinh thông kỳ môn độn
giáp(*)… còn có nhiều món đồ hữu dụng như vậy. Nếu không phải là nàng
thích, ta nghĩ, nàng không thể hi sinh tấm thân được… Lúc đó ta nghĩ
mãi, liệu nàng không thích ta hay hơi hơi thích ta? Lừa mình dối người
cho rằng nàng hơi thích ta một chút…”
(*) Kỳ môn độn giáp là một loạt thuật số của Trung Quốc cổ. Kỳ môn chỉ tám cửa, độn giáp là thiên can ẩn giấu trong kỳ môn.
Nghe đến đó, ta muốn ngửa mặt lên trên mà trừng mắt. Đã từng thấy kẻ thích
dông dài, nhưng chưa từng thấy ai dông dài như vậy. Hạ Hầu Thương không
hề dông dài, không hề nói thừa một lời đi đâu mất rồi hả?
Nhưng lòng lại như ngâm trong hũ dưa chua, hơi chua, rất chua, chua xót vô cùng.
“… Thế nên ta chỉ có tiếp tục giả vờ hồ đồ mà cầu hôn nàng. Nếu nàng tự
biến mình thành công chúa Thảo Thạch, vậy ta lợi dụng lợi ích của bộ tộc Thảo Thạch… Ta biết lời ấy mang vẻ uy hiếp, nhưng không ngờ rằng nàng
lại đồng ý… Đêm trước ngày cưới, Hoàng tổ mẫu khuyên ta, nói rằng chuyện này hơi bất thường, không biết nàng đang mưu toan điều gì… Nhưng ta
nghĩ, chỉ cần nàng trở thành Vương phi của ta, cần gì phải sợ chỉ còn
một ngày, cần gì phải sợ nàng lừa ta… Nếu như mai này nàng rời xa ta,
chỉ cần hoàn thành nguyện vọng nhiều năm của ta thôi đã đủ lắm rồi.
Nhưng ta không ngờ kết quả lại như vậy, hệt như mấy năm trước…”
Hắn lặng lẽ rơi lệ bên ta như trẻ thơ, cho nên ta rất muốn mở miệng nói cho hắn biết: Đừng lo, mặc dù không thích lắm nhưng cũng không đến nỗi
ghét, khá hơn người qua đường Giáp một chút…
Thêm một lần hi vọng đổi lấy một lần thất vọng, hắn không phóng khoáng như
vẻ bề ngoài ư? Không biết ta dần dần thấu hiểu con người hắn từ lúc nào
nhỉ? Có lẽ hắn giả nhân giả nghĩa, nhưng không phải là loại người mà
Thái tử nói, liệu có điều gì ẩn khuất trong chuyện này?
Cuối cùng hắn cũng đứng lên, cẩn thận mặc áo trong cho ta, rồi mặc quần áo
của mình, giọng nói khàn khàn: “Trời sáng rồi, ta phải lên triều đây.
Bao giờ bãi triều, ta sẽ trở về thăm nàng.”
Mấy ngày nay, trước mắt ta chỉ có một màu đen u ám, nhưng lúc hắn đẩy cửa
ra, ta bỗng nhìn thấy một tia ánh sáng ập thẳng vào mi mắt. Ta mừng như
điên, ta thật sự sắp tỉnh rồi sao?
Nhưng tia sáng chói mắt ấy tắt lịm ngay lập tức, bỗng có tiếng nói cất lên:
“A Ngọc, ta thật sự nhìn thấy mắt nàng hấp háy…” Giọng hắn trở nên ủ rũ, “Thì ra ta lại hoa mắt.”
Ta cảm thấy hắn và Thái tử đúng là một loại người, ngoài mặt thì nghiêm
trang, không nói thừa dù chỉ một lời; nhưng trên thực tế, hai người đều
là kẻ rất lắm nước bọt.
Nhiều như nước sông Hoàng Hà, dậy sóng liên miên, dậy sóng liên miên.
Ta lại mỏi mắt rồi.
Những ngày này rất nhàm chán, không thể phân biệt ngày đêm, chỉ có thể dựa
trên lời nói của các cung nữ để biết bây giờ là lúc nào. Nhưng tai thì
vô cùng bén nhạy, da cũng có cảm giác, thậm chí càng ngày càng nhạy cảm. Vì vậy, khi một cung nữ rón rén bước vào, ta thậm chí còn nghe thấy
tiếng động phát ra từ váy lụa mỏng.
Cảm giác đầu tiên của ta là: Người này bước chân rón ra rón rén, cứ như
đang lảng tránh, giấu diếm thứ gì đó… Chắc chắn cô gái này không phải là người tốt.
Nhưng nàng ta không làm gì cả, lúc đầu đâm một chiếc châm dài lên người ta…
Sau đó đặt lên cổ tay ta như bắt mạch, hồi lâu khẽ nói: “A?”