Đọc truyện Mị Tướng Quân – Chương 124: Đau thương và tình nghĩa. Ai thật ai giả?
Chuyển ngữ: Chjcbjbj
Đầu hắn cúi thấp xuống, ta vội tránh qua một bên, khẽ nói: “Vương gia, ngài phải trở về rồi.”
“Đừng sợ, bổn vương không làm gì đâu, chỉ muốn hôn nàng thôi…” Lời còn chưa
dứt, miệng đã bị hắn ngậm vào. Khác với những lần trước, lần này hắn
không đưa đầu lưỡi vào mà chỉ ngậm chặt đôi môi ta, dùng hàm răng cắn
mút. Đầu lưỡi ta đặt giữa răng môi hắn, khiến ta cảm thấy tê dại từng
cơn. Hắn đỡ lấy eo ta, ôm ta đi tới ghế quý phi, một tay cố định đầu ta, miệng không hề rời đi, để cho ta tựa trước ngực hắn, vừa hôn vừa luồn
ngón tay vào tóc ta, day day sau gáy. Ta chỉ cảm thấy nơi ngón tay hắn
chạm vào truyền tới một luồng nhiệt.
Hắn đang truyền nội lực vào cơ thể ta?
Ta giãy ra, nghiêng đầu sang bên, cuối cùng tránh thoát khỏi môi hắn, nói: “Vương gia, ngài làm gì thế?”
Hắn kéo lại ta, khẽ nói: “Bổn vương tra sách võ, thấy thủ pháp này có thể
xua tan hàn khí trong cơ thể nàng. Chỉ cần bổn vương mỗi ngày làm cho
nàng một lần, như vậy, trước khi tìm được thuốc cũng có thể giữ được…”
Ta cười nói: “Vương gia hồ đồ rồi, mặc dù võ công của thiếp thân không
bằng Vương gia nhưng cũng biết thủ pháp này cực kỳ hao tổn nội lực.
Chẳng qua thiếp thân cũng chỉ mất hết võ công mà thôi, không hao tổn
tuổi thọ, cần gì Vương gia mất công tốn sức như vậy?” Ta giương mắt cười nhìn hắn, “Lẽ nào Vương gia coi thiếp là A Ngọc sao? Cho rằng người đến lúc sắp chết ư? Vương gia quên rồi, A Ngọc đã đi…”
Ta liếc thấy mắt hắn híp lại thành một đường, ẩn chứa nỗi đau khổ, nhưng
vẻ nghi ngờ lại lóe lên mà nhìn ta. Có điều ta thản nhiên mỉm cười nhìn
hắn, cứ như chỉ nói lời vô tâm. Cuối cùng hắn cũng tỉnh táo lại, nói với ta: “Bổn vương luôn lo lắng quá nhiều cho nàng, sợ nàng rời xa bổn
vương như Quân tướng, cho nên…”
Ta nhẹ nhàng xoa mu bàn tay hắn: “Vương gia, không đâu…”
Mắt hắn ánh lên vẻ mừng rõ: “Vậy được, để bổn vương thử thủ pháp này xem.”
Ta còn chưa kịp phản đối, ngón tay hắn dã dọc theo gáy ta, đi tới các khớp xương trên cổ ta. Nội lực từ ngón tay hắn truyền tới huyệt Thiên Đột,
rồi đến Toàn Cơ, Hoa Cái, Tử Cung (*)… Những nơi ngón tay chạm đều có
cảm giác tê dại, nhưng luồng nhiệt tràn vào cơ thể lại thoải mái nói
không nói nên lời, cứ như ngâm trong nước nóng ở Ly cung ngày đó. Nhưng
luồng nhiệt này len lỏi từ trong ra ngoài, mãnh liệt hơn, không thể so
với luồng nhiệt từ bể nước nóng, cách xa cơ thể là biến mất.
* Các huyệt này nằm trên một đường từ điểm nằm giữa hai xương quai xanh kéo
xuống bắt đầu từ huyệt Thiên Đột. Mỗi huyệt cách nhau khoảng một đốt
ngón tay rưỡi.
Giọng hắn trở nên nghiêm trọng: “Cẩn thận, đến trọng huyệt rồi.”
Trọng huyệt bị tổn thương, tất nhiên sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Lời còn chưa dứt, chỉ cảm thấy một luồng nhiệt ập tới huyệt Đàn Trung (*),
phía sau lưng như bị giáng một đòn. Luồng nhiệt đó ngưng mà không tán,
phút chốc tràn vào trong cơ thể, truyền tới xương cốt tứ chi.
* Huyệt Đàn Trung nằm giữa ngực.
Sau đó, cả người ta như chìm trong nắng ấm ngày xuân, được ánh mặt trời ấm áp bao phủ.
Hắn đặt ta xuống gường, vốn là nghiêng mặt nhưng lại cảm thấy có mồ hôi nhỏ lên mặt ta. Lúc nhìn lại, thấy thái dương hắn có mồ hôi, sắc mặt đỏ
sậm, hiển nhiên nội lực bị hao tổn rất nhiều.
Thủ pháp này đưa nội lực của mình vào huyệt đạo của đối phương, đương nhiên trước khi có hiệu quả bản thân đã tổn hại cùng cực. Nếu võ công của hắn vì vậy mà phế thì thật tốt biết bao, có thể cho hắn một lần thử cảm
giác từ kẻ mạnh có thể cầm cái chùy trăm cân không hề tốn sức trở thành
kẻ yếu ngay cả chiếc đũa cũng không cầm nổi.
Nhưng ta lại nhẹ nhàng dùng ngón tay lau gương mặt đẫm mồ hôi hột, hơi đau
lòng mà nói: “Vương gia, thiếp thân không có gì đáng ngại, ngài… nghỉ
ngơi một chút được không?”
“Đừng động đậy….. Còn mấy trọng huyệt nữa, có lẽ phải cởi xiêm y của nàng…”
Ta ngạc nhiên mở to hai mắt nhìn hắn, muốn lật người ngồi dậy nhưng lại bị hắn đè lại, mồ hôi rơi như mưa. Hắn cười nói: “Đừng sợ, chỉ có mấy
huyệt vị ở lưng thôi…”
Ta miễn cưỡng mà nói: “Vương gia, hay là thôi đi, thiếp thân không thể… để Vương gia hao tâm tổn trí như vậy…”
Ngón tay của hắn khẽ run lên, cứ như người già muốn xách thùng nước nhưng
không đủ sức, cực kỳ mệt mỏi. Nhưng hắn vẫn ấn ta xuống, để ta nằm im
trên sập: “Thủ pháp này có tác dụng mười ngày. Trong vòng mười ngày,
nàng sẽ không phải chịu lạnh nữa.”
Vừa mới nói xong, đai váy của ta đã bị hắn tháo ra, xiêm y trượt khỏi vai,
gió lạnh chợt ập tới lưng khiến ta bất giác rụt người lại. Một luồng
nhiệt đột nhiên ập tới huyệt Thần Phong (*), luồng nhiệt không mãnh liệt bằng lúc nãy, còn hơi đau, nhưng tứ chi ấm hẳn lên, cảm giác thoải mái
khiến ta không nhịn được mà khẽ rên rỉ.
* Huyệt Thần Phong: Từ huyệt Đàn Trung sang ngang khoảng hai đốt ngón tay.
Đầu ngón tay hắn đi xuống, điểm liên tục vào các huyệt vùng Cự Khuyết.
Từng. Luồng nhiệt như nước đun sôi xông thẳng vào cơ thể, khiến người ta hết sức tê dại, còn cảm thấy bồng bềnh lơ lửng như rơi vào đám mây mềm
mại. Ta cố gắng chịu đựng nhưng vẫn không tự chủ được mà kêu lên thành
tiếng… Tiếng kêu kia truyền tới tai mình còn khiến ta không biết phải
nói sao.
* Vẫn theo đường thẳng các huyệt kể trên, Huyệt Cự Khuyết ở vùng bụng, ngay dưới xương sườn.
Cảm thấy ngón tay hắn di chuyển trên lưng ta hồi lâu mà không tiếp tục
truyền nội lực, không khỏi lấy làm lạ. Xoay người nhìn hắn: “Vương gia,
làm sao vậy?”
Giọng hắn khàn khàn: “Được rồi.”
Ta vội ngồi dậy, nhưng cảm thấy bờ môi nóng hổi của hắn đặt lên lưng ta,
hai tay cầm lấy cánh tay ta, giọng nói trầm khàn: “Bổn vương không quan
tâm nữa…”
Nửa người trên của hắn áp lên lưng ta khiến ta không thể động đậy, một tay
vội vã kéo dây áo sau lưng ta, miệng nói: “Ngưng Tích, bổn vương không
đợi đến sau đại hôn được.”
“Đừng như vậy, Vương gia…”
“Chiều lòng bổn vương đi, được không?”
Ta giật mình, tay hắn lưu luyến trên quần lót ta, dây buộc của quần lót
lại ở phía trước, hắn giật hai cái không được nên đưa hai ngón tay vào.
Ngón tay lướt qua bờ mông tròn trịa, ta sợ đến mức lớn tiếng nói: “Vương gia, ngài sao vậy?”
Hắn lật người ta lại, mặt nóng hừng hực, mồ hôi nhỏ vào cổ ta, kéo bàn tay giữ chặt quần của ta ra rồi tháo dây buộc.
Vẻ mặt của hắn làm ta sợ. Ta tay run rẩy ấn mở vòng vàng, một viên thuốc
rơi vào lòng bàn tay ta. Ta thầm nghĩ, xem ra hôm nay phải lãng phí một
viên thuốc rồi!
“Vương gia, có phải ngài vận công quá độ nên tẩu hỏa nhập ma rồi? Vương gia…
Thiếp thân không dám để Vương gia trị bệnh nữa…” Ta chẳng quan tâm đến
điều gì khác, vừa lớn tiếng kêu vừa lặng lẽ đưa tay mơn trớn đến môi
hắn. Nhưng lại cảm thấy người dưới tê dại, không nhìn được khẽ run lên,
viên thuốc suýt nữa rơi ra khỏi tay… Vậy mà hắn lại đưa một ngón tay vào dò xét.
Không biết có phải bởi vì nghe lời ta nói mà hắn dừng lại hay không, ngón tay đã rời đi, ánh hồng trên mặt vẫn không tiêu tan. Nhưng mắt hắn dần dần
sáng tỏ trở lại, thả ta ra, xoay người chống tay lên bàn, đầu hơi cúi
xuống, thở hổn hển một lúc lâu mới bình thường trở lại.
Ta vội run rẩy buộc dây lưng, khoác áo lên, chỉ cảm thấy tim đập như muốn
phá vỡ lồng ngực. Nhưng sức lực cơ thể lại tăng lên gấp bội, tay chân
không bủn rủn như trước nữa. Thì ra thủ pháp của hắn đã phát huy hiệu
quả?
Lúc hắn xoay người lại, gương mặt không còn màu đỏ nữa mà đã chuyển thành
vẻ tái nhợt mỏi mệt: “Thủ pháp này thật lợi hại, bổn vương thiếu chút
nữa đã mất khống chế. Ngưng Tích… May vẫn chưa xúc phạm nàng.”