Mị Tướng Quân

Chương 111: Ngươi thật nhàm chán


Đọc truyện Mị Tướng Quân – Chương 111: Ngươi thật nhàm chán

Editor: Chjcbjbj

Ta thường xuyên phải đề phòng Hạ Hầu Thương nhảy ra từ sau tấm bình phong, cho nên đối với ta mà nói, hai canh giờ này chẳng khác gì cực hình.
Trông sang từ kẽ hở của bình phong khắc hoa, thấy hắn hơi động đậy thì
ta đã giật thót. Ánh mắt ta cứ đảo quanh bình phong và đồng hồ cát chỗ
góc tường, đồng hồ cát chảy mãi mới được một phần ba. Một lúc lâu sau
nhìn lại, vậy mà không hề nhúc nhích, cứ giậm chân ở chỗ một phần ba.

Ta không hiểu tại sao không ngâm đủ hai canh giờ thì không được, nhưng lại không thể mở miệng hỏi… sợ hắn lại nhân cơ hội chạy ra.

Lúc này ta mới phát hiện thì ra ta cũng có lúc sợ hãi xấu hổ, cho nên không khỏi cảm thán. Sớm biết như thế, hồi trước đâu cần… Hồi trước ta đúng
là chẳng nghĩ ngợi nhiều, tại sao lại thả rắn chứ? Thả chừng mười con cá sấu có phải tốt hơn không? Tại sao lúc một mình Hạ Hầu Thương trốn
trong thùng gỗ tắm rửa, ta lại dè chừng hắn là cấp trên mà không dám cắt lều thả mấy thứ linh tinh vào? Xem đi, bây giờ không đòi lại được công
bằng rồi.

Mãi mới hết hai canh giờ, ta dè dặt nói: “Vương gia, đã đến giờ rồi, thiếp thân phải lên bờ…”

Ta có ý muốn nhắc nhở hắn, đừng xông ra bất thình lình nữa.

Ở sau bình phong, hắn cũng đứng dậy, ra vẻ đi tới, tốt bụng hỏi ta: “Muốn bổn vương giúp nàng mặc quần áo sao?”

Ta vội nói: “Không cần, không cần, ngài cứ ngồi đi, thiếp thân tự mặc là được.”


Ta leo lên bờ, khom người chạy vội tới cái ghế để áo váy. Chạy tới rồi,
đầu tiên khoác ngoại bào lên người, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị mặc quần áo vào. Ta vội vàng hấp tấp tìm áo ngực, kéo dây lưng ra,
tròng vào người. Nhưng không hiểu sao dây lưng lại xoắn xuýt vào nhau,
thắt nút lại, ta càng vội lại càng không tháo được, cái trán cũng đổ mồ
hôi lạnh.

Bất chợt, chiếc áo ngực màu hồng phấn trong tay bị đôi tay thon dài cầm
lấy, không cần quay đầu lại, chỉ nhìn cái bóng trên nền gạch cũng có thể thấy được, Hạ Hầu Thương đã chạy đến rồi…

Ta giữ chặt ngoại bào, không dám quay đầu lại.

Không biết thế nào mà hắn có thể gỡ được nút thắt, đặt hai tay lên vai ta,
quay ta lại rồi nói: “Sao mà có mỗi cái áo cũng mặc không xong thế này…”

Ngón tay của hắn khéo léo kéo sợi tơ của chiếc áo ngực, ánh nến đỏ trong
phòng chiếu lên mắt hắn. Hắn nhẹ nhàng kề sát chiếc áo ngực tơ tằm phấn
hồng lên da ta, ý bảo ta buông ngoại bào ra… Nhưng buông ra hay không
cũng là một vấn đề nan giải.

Thế nhưng hắn lại không để ta được suy nghĩ nhiều, cúi người xuống, hai bàn tay vẫn cầm sợi tơ của áo ngực, đôi môi lại hôn lên hai tay của ta, đầu lưỡi đưa ra ngoài, nhẹ nhàng liếm lên mu bàn tay ta. Mái tóc mềm mại
của hắn quét qua hai má ta, ta ngửi thấy hương rượu trong miệng hắn.
Trên mặt và trên tay đều có cảm giác tê dại mềm mại, bàn tay níu chặt
ngoại bào liền buông ra, ngoại bào tơ tằm lướt qua vai ta rơi xuống đất. Lúc tỉnh ra, ta đã không còn một mảnh vải che thân…

Thế nhưng hắn lại làm như không hề nhìn thấy, hai tay vòng ra sau lưng ta
buộc dây áo ngực lại. Cả người ta được hắn ôm vào lòng, làn da cực kỳ
nhạy cảm kề sát ngoại bào tơ tằm của hắn, thậm chí cảm nhận được kim
long thêu trên áo bào làm đùi ta ngưa ngứa. Ngón tay hắn trượt xuống
theo lưng ta, khẽ khàng đi xuống từng tấc từng tấc một. Ta chỉ cảm thấy
những nơi hắn mơn trớn như bị thiêu đốt, đại não trống rỗng, cũng không
biết nói thế nào cho phải.

“Đừng căng thẳng, chúng ta đã…” Hắn khẽ nói.

Ta gào thét rong lòng: Chúng ta chưa làm gì cả, chưa hề…

Nhưng ngón tay của hắn đã trượt đến mông ta, nhẹ nhàng lượn vòng ở chỗ đó
khiến ta run rẩy, gần như không thể đứng vững. Cánh tay còn lại của hắn
vươn ra đỡ lấy hông ta, cất giọng trầm khàn: “Lần trước không làm nàng

bị thương chứ? Ta bị hạ độc, không chế khống được mình… Đừng sợ, lần này không vậy nữa đâu.”

Bình thường ta vẫn cho rằng mình là người nhanh mồm nhanh miệng, thế nào
cũng phải liến thoắng không ngừng, nhưng bây giờ ta lại không biết phải
nói gì cho phải.

Thân thể hắn kề sát ta, bàn tay kia dọc theo mông trượt về phía trước, thuận thế đi tới phía trước. Ta sợ tới mức khép chặt hai chân, vươn tay đẩy
tay hắn, cao giọng nói: “Vương gia, thiếp chỉ thích A Ngọc, ngài đừng ép thiếp…” Ta nhìn hắn, “Vương gia, không phải ngài cũng đối xử rất tốt
với A Ngọc sao?”

Hắn ngừng lại, hai tay đặt lên hông ta, khẽ nói: “A Ngọc… A Ngọc… Nhưng dù
gì A Ngọc cũng là nam tử, hắn đã mất… Không biết tại sao, bổn vương cảm
thấy trên người nàng có bóng dáng của hắn, liều mạng như hắn… Nàng đã là người của bổn vương, bổn vương sẽ bảo vệ nàng chu toàn… Nàng là thê tử
của bổn vương mà, nàng đã quên rồi sao?”

Nghe thấy vậy, ta á khẩu không trả lời được. Nhưng câu cuối cùng đã cho ta
cơ hội phản bác: “Vương gia, thiếp thân là thị thiếp của ngài, không
phải là thê tử của ngài… Nếu như là A Ngọc, chàng tuyệt không đối khinh
thường thiếp như vậy!”

Vẻ mặt hắn hơi hoảng hốt, đôi mắt nhìn ta như ánh nến gặp gió, lắc lư bất định: “Không, bổn vương sẽ để nàng làm thê tử của ta…”

Nhân lúc hắn đang hoảng loạn, ta tránh khỏi vòng ôm của hắn. Đi tới chỗ
ngoại bào vừa rơi xuống, ngả người vươn tay mãi mới lấy được, chộp được
rồi liền vội vã khoác lên người. Nhưng ta lại nghe tiếng thở gấp của
hắn, cứ như sói nhìn thấy con mồi. Ta giật mình, nhìn hắn tới, lại thấy hắn nhìn chằm chằm vào bắp đùi vươn ra của ta, trong mắt như có ngọn
lửa.


Ta vội rụt chân và ngoại bào, ngọn lửa trong mắt hắn càng dữ dội hơn, khẽ nói: “Nàng… Bổn vương sẽ đối tốt với nàng cả đời…”

Hắn vươn tay, đưa ngón tay tới ngón chân màu hồng lộ ra bên ngoài của ta,
như thể vuốt trân châu, nhẹ nhàng mơn trớn, ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy ngón chân ta. Ta chỉ cảm thấy trên ngón chân chợt có một lực kéo cực
lớn nhưng lại dịu dàng vô cùng, chân đã bị hắn kéo ra khỏi ngoại bào.
Bất tri bất giác, hắn ôm ta trong lòng ngồi trên mặt đất, một bàn tay
trượt lên dần từ ngón chân ta, đi tới bắp chân. Cảm giác tê dại từ bắp
chân truyền tới tứ chi, hoa văn tinh xảo trên tay áo hắn khẽ khàng lướt
qua bắp chân ta, móng tay như đồ sứ trong suốt. Cảnh tượng vô cùng dịu
dàng đó khiến ta cảm nhận được phần nào sự thánh khiết.

Ta rụt chân lại, chân kia đạp mạnh một phát, cuối cùng cũng thoát khỏi sự
nắm giữ của hắn, vội vã mà không thất thố lui về cây cột trong góc, kéo
xa khoảng cách với hắn, nói: “Đêm đó là vạn bất đắc dĩ… Ta không muốn có lỗi với A Ngọc nữa, ngài đừng tới đây…”

Với thân thủ của hắn, nếu muốn tiến lên là chuyện vô cùng dễ dàng, thế
nhưng hắn lại dừng tay, ngọn lửa trong mắt chưa tắt nhưng có vẻ đã tỉnh
táo. Hắn nhắm mắt lại, đứng dậy đi tới chỗ ta, thấy ta lui ra sau cây
cột thì không tiến lên nữa, vẻ mặt có vẻ hơi nghi ngờ, cũng không hiểu
ta còn khăng khăng giữ gìn gì nữa. Nhưng bàn tay lại vung lên, chiếc
khăn vuông trên ghế bay về phía này như đám mây, thoáng cái đã phủ lên
người ta. Hắn khẽ nói: “Đừng để bị lạnh.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.